Trong khi cung chủ Bắc Băng Cung bất ngờ động thân lao đến chỗ Xuân Mai định đoạt lấy Dương Liễu Liễu thì mụ Phong Hỏa Xú Diện lại lao đến ả Hứa Vân Anh đang kinh hoàng đứng cạnh Dương Thanh, bang chủ Ngân Bào Bang, hiện cũng là người được Bắc Băng Cung thu nhận. Mụ Phong Hỏa Xú Diện gào rít: - Còn không mau nạp mạng ư ? Vù… Dương Thanh gầm vang: - Kẻ nào dám gây hấn với bổn cung Bắc Băng ? Lui ! Vù … Ở phía Xuân Mai cũng có tiếng quát của cung chủ Bắc Băng Cung: - Nếu không giao người, tất phải chết. Vù … Xuân Mai chưa kịp có phản ứng thì đã có Bạch Hoa Lão Quân ra tay: - Nhậm Thiên Hành ! Ngươi to gan thật đấy ! Chớ trách lão phu phải trừng trị ngươi như một phản đồ. Đỡ ! Vú … Thoáng nhìn qua cục diện, Gia Cát Quân lập tức quát bảo Xuân Mai: - Mau giao ả họ Dương cho ta. Đón nhận lại Dương Liễu Liễu, Gia Cát Quân bất ngờ vận lực hô hoán: - Như lời tiểu nữ vừa nói, vị nào là người của Bạch Y Giáo hãy đến đây nhận người. Dương Thanh đang được Hứa Vân Anh tiếp lực, cùng giao đấu với mụ Phong Hỏa Xú Diện, tiếng hô hoán của Gia Cát Quân làm Dương Thanh rụng rời. Lão lao nhanh đến và oai mãnh phát hàn kình vào Gia Cát Quân: - Nha đầu muốn chết ! Hãy xem Hàn Băng Chưởng !
Vù … Gia Cát Quân xô nhẹ tả thủ: - Lão có đủ tư cách sao? Lui ! Vù … Ầm ! Đúng lúc đó có tiếng gầm phẫn nộ của mụ Phong Hỏa Xú Diện vang lên: - Nha đầu ! Chết ! Vù … Ầm ! Cũng là lúc tiếng quát trầm trọng được cung chủ Bắc Băng Cung phát ra: - Lão ngăn nổi Tuyết Hoa Lãnh Trảo của bổn cung sao? Đỡ ! Vù … Ầm ! Phát hiện công phu của Nhậm Thiên Hành hoàn toàn không như lúc trước, đến phụ thân Bạch Hoa Lão Quân cũng khó lòng chống cự, giáo chủ Bạch Y Giáo Thẩm Nguyên phải ra tay xen vào: - Họ Nhậm ngươi là cung chủ Bắc Băng Cung nào vậy? Bổn giáo chủ quyết không tha cho ngươi. Xem chưởng ! Vù … Có Thẩm Nguyên tiếp lực, Bạch Hoa Lão Quân phấn chấn: - Lũ vô danh Bắc Băng Cung phải chết ! Ha …ha… Vù … Ầm ! Khi đó, sau khi đã hô hoán vẫn không thấy ai đến nhận Dương Liễu Liễu, Gia Cát Quân bất ngờ quát to, tỏ rõ ý định: - Dù sao tiểu nữ cũng quyết giữ lời. Ả họ Dương này sẽ giao cho Bạch Y Giáo. Còn bây giờ, Xuân Mai. Chúng ta mau tiếp tay cho Bạch Y Giáo. Lên nào ! Xuân Mai, Hạ Lan, Thu Cúc, Đông Đào cả bốn nữ lang Hoàng Y lập tức phân khai hai vây đánh Dương Thanh, hai còn lại lao đến tiếp trợ Bạch Hoa Lão Quân và Thẩm Nguyên. Gia Cát Quân tay vẫn giữ Dương Liễu Liễu, miệng tủm tỉm cười nhìn vào cục diện đang càng lúc càng tỏ ra thuận lợi cho nàng. Tư Không Bạch cũng đang trong tình trạng tọa sơn quan hổ đấu. Chàng đang quan sát cục diện với cái nhìn tổng thể, để đoán xem ý đồ thật sự của Bắc Băng Cung và bọn Gia Cát Quân khi vào Trung Nguyên là gì? Và chàng còn phải biết rõ lập trường của người Trung Nguyên nhất là của Phong Hỏa – Bạch Y, một môn một giáo có uy thế nhất võ lâm đương đại. Bất chợt chàng nhìn thấy Gia Cát Quân đang lẻn nhìn vào một động khẩu mịt mờ hơi sương ở cạnh đó. Phát hiện điều này, chàng mới nhớ lại, lúc nãy Nhậm Thiên Hành cùng với Dương Thanh và Hứa Vân Anh cũng từ trong động khẩu đó xuất hiện. Như vậy phải chăng động khẩu đó là lối duy nhất dẫn đến Biệt Điện Nguyệt Hàn, nơi Tuyết Nguyệt Nhị Hùng cùng ẩn cư ? Và do bọn Nhậm Thiên Hành đã đến trước, đã đi vào động khẩu, di học kia đã bị chúng chiếm hữu chưa? Gia Cát Quân nhìn như vậy, chứng tỏ ả đang có ý định lẻn vào Biệt Điện Nguyệt Hàn một mình? Ngấm ngầm lưu tâm,chàng nghĩ, thế nào chàng cũng phải ngăn cản Gia Cát Quân, không cho nàng dễ dàng thực hiện ý định. Chợt có tiếng Thẩm Nguyên cười đắc ý: - Họ Nhậm ngươi chạy rồi sao? Đâu dễ dàng thế. Ha …ha… Chàng đưa mắt nhìn, và thấy bóng nhân ảnh họ Nhậm đang vùn vụt lao về phía ả Hứa Vân Anh. Vút ! Chưa kịp hiểu Nhậm Thiên Hành muốn làm gì, Tư Không Bạch bỗng nghe họ Nhậm cười khanh khách: - Hứa cô nương đừng trách Nhậm mỗ. Hà …hà… Hứa Vân Anh phẫn uất khi nhận ra ả vừa bị Nhậm Thiên Hành chế ngự. Ả bị họ Nhậm lôi đi một khoảng đủ xa và ả cảm thấy kinh hoảng khi nghe họ Nhậm lớn tiếng nói rõ ý định: - Chư vị Phong Hỏa Môn hãy nghe Nhậm mỗ nói. Bắc Băng Cung sẽ giúp chư vị đánh bại Bạch Y Giáo, dành vị trí đệ nhất khắp Trung Nguyên. Nếu chư vị thuận tình, ả họ Hứa này Nhậm mỗ xin hai tay dâng nạp. Đang sắp sửa hạ thủ ả họ Hứa, lại bị họ Nhậm cướp ngay trước mũi, mụ Phong Hỏa Xú Diện động nộ: - Một bảo chủ Thiên Nam Bảo như ngươi dám lớn tiếng cao ngạo đối với Phong Hỏa Môn thế sao? Ta … Nhậm Thiên Hành cười vang:
- Lão phu nhân xin chớ ngộ nhận, Thiên Nam Bảo chỉ là nơi tạm thời dung thân của họ Nhậm này. Thật ra Nhậm mỗ chính là cung chủ Bắc Băng Cung, và bản lĩnh ngay bây giờ lão phu nhân sẽ nhìn thấy. Xem đây ! Ha…ha… Ầm ! Họ Nhậm tung ra một tuyệt kỹ vào một khối đá thật to ở ngay cạnh đó. Và khối đá nặng không dưới ngàn cân kia lập tức bị tuyệt kỹ của họ Nhậm đánh vỡ thành muôn ngàn mảnh vụn Sợ tình thế biến chuyển bất lợi, Gia Cát Quân cười lạnh: - Vô Nguyên Lãnh Công có lợi hại bằng Thượng Nguyên Thiên Tiên chăng? Xem đây ! Vù … Ầm ! Một khối đá khác tuy dáng vẻ ngoài nhỏ hơn khối đá họ Nhậm vừa đánh vỡ nhưng khi bị Gia Cát Quân vận dụng tuyệt kỹ đánh vào, khối đá đó lập tức tan thành một đống bụi. Nhậm Thiên Hành không vì thế mà nao núng. Y cười ngạo nghễ: - Thì ra hậu nhân của Thượng Nguyên Vương Hóa cũng đã vào Trung Nguyên. Nhưng xem ra bản lĩnh của ngươi vẫn còn khiếm khuyết hỏa hầu. Đâu thể so bì với bổn cung. Ha ….ha…. Gia Cát Quân trề môi, tay đưa cao Dương Liễu Liễu lên: - Công phu của ngươi do Vô Nguyên Bắc Hóa lưu lại cũng chưa đủ hỏa hầu, ngươi tưởng bổn công chúa không nhận ra sao? Còn đây, với tính mạng của ả này, ta sắp giao cho Bạch Y Giáo để xem ngươi còn ngạo nghễ được bao lâu? Đàm Tất Khả và Đàm Tất Vĩ bàng hoàng kêu lên: - Thì ra chuyện Tam Nguyên Tam Hóa là có thật? Đàm Tất Hạ đảo nhanh tròng mắt sau đó dừng ngay mụ Phong Hỏa Xú Diện: - Nội tổ ! Đây là cơ hội có thể giúp nội tổ trả lại mối hận thưở nào với Bạch Y Giáo. Mụ Phong Hỏa Xú Diện lườm mắt giận dữ : - Ngươi lú lẫn rồi sao? Phong Hỏa Môn đường đường vang danh thiên hạ, từ bao giờ có tiền lệ phải nhờ đến ngoại nhân? Nhậm Thiên Hành biến sắc:
- Lão phu nhân không muốn tự tay trừng trị phản đồ? Mụ Phong Hỏa Xú Diện bật cười: - Ả đang trong tay ngươi, trước sau gì ả cũng bị ngươi lấy mạng, như thế chẳng phải lão thân đỡ phải phí sức vẫn đạt ý nguyện đó sao? Họ Nhậm chưa có cách gì chiêu dụ Phong Hỏa Môn chịu làm vây cánh, bỗng nghe Bạch Hoa Lão Quân cười vang: - Mụ Phong Hỏa Xú Diện nói thật hạp ý ta, Bạch Y Giáo cũng vậy cớ gì phải mượn tay ngoại nhân, nhất là ngoại nhân đó không phải người Trung Nguyên như chúng ta ? Ta thật sự khâm phục mụ. Ha …ha… Đến lượt Gia Cát Quân biến sắc: - Sao lão trượng thay đổi ý định mau vậy? Tư Không Bạch đang ẩn ở chỗ khuất cũng phải ngỡ ngàng. Hóa ra Bạch Y – Phong Hỏa có điểm khiến chàng phải khâm phục. Chàng nhẹ nhàng lao ra, gây kinh ngạc cho mọi người đương diện. Mỉm cười chàng lên tiếng: - Gia Cát Quân, Nhậm Thiên Hành. Vậy là chúng ta lại gặp nhau. Không những thế, mưu đồ thống tị võ lâm Trung Nguyên của bọn ngươi cũng bất thành. Bọn ngươi còn gì để nói nữa không ? Ha …ha … Gia Cát Quân bật rít: - Ngươi vẫn toàn mạng sao? Nhậm Thiên Hành cũng phẫn nộ quát: - Tư Không Bạch ngươi vẫn chưa chết? Chàng ung dung đưa mắt nhìn quanh: - Thượng Nguyên, Vô Nguyên đang có ý đồ độc bá võ lâm, gây kiếp nạn cho giang hồ. Nếu chư vị không nghi ngại Tư Không Bạch này … Chàng chưa dứt lời đã bị Thẩm Nguyên nạt ngang: - Câm ! Ta còn chưa trị tội ngươi, sao ngươi dám xuất đầu lộ diện? Vẫn chưa hết, chàng nghe Đàm Tất Hạ và Đàm Tất Khả cùng quát: - Ngươi đã hại nội tổ ta ngươi đến chịu chết ư ? - Tiểu tử to gan. Do ta lầm nên mới giải cứu ngươi lần trước. Còn bây giờ, nạp mạng ! Đàm Tất Khả hùng hổ lao đến với một chưởng Phong Hỏa lợi hại. Vù … Tư Không Bạch đâu lường trước phản ứng này của lão Đàm. Bất đắc dĩ chàng vung vẩy thanh Lôi Công Trủy vừa lấy ra: - Dừng tay đã nào ! Véo … Lập tức có nhiều tiếng hô hoán vang lên: - Sao lại là Lôi Công Trủy của bổn bang? - Kiếm pháp của Thần Kiếm Hồ Thiếu Thu? - Tiểu tử đã luyện Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm của Hỗn Nguyên Đạo Hóa ? Thoạt nghe chàng biết ngay đó là tiếng kêu kinh ngạc của Dương Thanh, Thẩm Nguyên và Nhậm Thiên Hành. Và với những ý nghĩ thầm kín chỉ có họ biết Dương Thanh, Thẩm Nguyên và Nhậm Thiên Hành cùng một lúc lao vào vây kín Tư Không Bạch. Vút ! Vút ! Vút ! Bỗng có tiếng Bạch Hoa Lão Quân bật quát: - Nha đầu định đi đâu? Mau giao ả họ Dương cho lão phu. Cũng có tiếng mụ Phong Hỏa Xú Diện hô hoán: - Lão Thẩm ! Đừng để nha đầu đoạt mất phần di học kia. Mau đuổi theo. Vút ! Vút ! Xuân Mai thất thanh ra lệnh: - Đây là Biệt Điện Nguyệt Hàn do Gia Cát tổ sư lập. Kẻ nào dám tiến vào, giết ! Dương Thanh đang định quật chưởng vào Tư Không Bạch bỗng dừng phắt lại: - Cung chủ … Nhậm Thiên Hành cũng phải dừng tay: - Đừng chậm trễ, Dương Thanh ! Đi ! Cả hai lập tức đảo người, lao vun vút vào động khẩu nọ Vút ! Vút ! Đàm Tất Hạ cũng bám theo: - Hãy giao Hứa Vân Anh lại đây ! Vút ! Đàm Tất Khả cố phát ra một kình cuối cùng, để lộ ý cũng muốn nhanh chân chạy vào Biệt Điện Nguyệt Hàn:
- Tiểu tử ! Đỡ ! Vù … Tư Không Bạch cũng đang nôn nóng, vội dịch tránh và sao đó cũng động thân lao đi. Vút ! Hóa ra chàng là người sau cùng lao vào động khẩu tràn ngập hơi sương. Bọn Xuân Mai ngay từ đầu cũng đã kịp theo chân chủ nhân, mất hút vào động khẩu. Thị tuyến bị làn sương dày đặc che phủ, Tư Không Bạch chỉ còn biết dựa vào thính giác chậm chậm bước đi. Đi chưa được năm trượng, tự bản thân chàng chợt có cảm nhận lần này đi ắt khó thoát những nguy hiểm khôn lường. Và nguyên nhân đưa đến cảm nhận đó thoạt tiên đối với chàng chỉ là làn sương giá dường như đã bắt đầu lạnh. Đi trong lớp vụ dày đặc, bị thấm lạnh là điều đương nhiên. Và cũng là lẽ tự nhiên khi chàng phải vận lực kháng cự. Vậy điều gì là nguyên nhân khiến chàng nảy sinh cảm giác có nguy hiểm? Những nguyên nhân đó từ đâu đến ? Đầu tiên, ở trượng đường thứ bảy lớp sương lạnh lẽo có vẻ nặng nề hơn, tai chàng chợt nghe như có nhịp hô hấp nặng nề vang lên khá gần. Thủ sẵn song chưởng, chàng thận trọng bước đến, trong khi thị tuyết bị che mờ thế này, đâu phải không có người lợi dụng để thừa dịp ám toán, có phòng bị sẵn vẫn hay hơn. Chân chàng bỗng đạp vào một vật gì mềm mại. Vật đó có phần trượt đi trước khi dừng lại hẳn dưới sức nặng của toàn thân chàng đặt vào bàn chân. Vật đó mềm, nhẹ, và trượt như không có tiếng động, nếu không phải chàng vẫn luôn cảnh giác đề phòng và ngưng thần nghe ngóng, có lẽ chàng sẽ không phát hiện điều này Chàng dừng lại ! Nhịp hô hấp nặng nề quả nhiên đang vang lên đâu đó gần nơi chàng vừa đặt chân. Chàng hiểu rồi, có một người vì một nguyên nhân ngoài ý muốn nào đó đã bị ngã xuống và hiện đang nằm bất động cạnh chân chàng. Nhịp hô hấp nặng nề là do người đó đã bị chưởng thương hoặc do không chịu đựng nổi làn sương lạnh cứ thấm lan mãi. Và vật mà chàng vừa đạp chính là một phần y phục của người đó. Nếu không có vật này, vô tình chàng vẫn bước lên, chắc chắn chỉ một bước nữa thôi chân chàng sẽ dẫm đúng vào thân hình người nọ. Chàng ngồi xuống thì thào hỏi: - Các hạ là ai? Bạch Y – Phong Hỏa – Vô Nguyên hay Thượng Nguyên? Không có tiếng đáp, chỉ có tiếng hô hấp như vừa thoáng ngừng trước khi tiếp tục thở dồn.