Đường vào trấn thành càng lúc càng có nhiều người qua lại tấp nập. Và như gã tinh mắt nhìn thấy thì có nhiều người sắp đi đến đối đầu với gã, bỗng họ dịch bộ bước tránh sang một bên. Thoạt nhìn, gã cứ tưởng họ là người tử tế nên cố tình nhường lối cho gã. Nhưng sau một lúc quan sát, gã bắt gặp có đôi ba người nhìn gã với ánh mắt khinh bỉ, sau đó hành vi bước tránh của đôi ba người này rõ ràng là họ không muốn phải đối mặt với gã. Sư phụ từng bảo gã là ngỗ nghịch cũng có phần nào đúng. Gã nhận định thật nhanh tình hình với những gì gã vừa nhìn thấy. Từ đó, gã cúi đầu nhìn lại bộ dạng của chính gã. Chưa hết, gã còn vờ quay đầu qua một bên, nhổ một bãi nước bọt. Nhân đó, gã nhìn vào hình hài của gã từ phía sau. Và gã hiểu tại sao có quá nhiều người tìm cách bước tránh gã. Sau khi hiểu, gã tuy vẫn tiếp tục bước vào trấn thành nhưng kể từ lúc này trở đi chính gã là người tự dịch bộ tránh lối cho những người khác. Gã không muốn bị mọi người khinh bỉ gã nữa. Vừa đi gã vừa suy nghĩ tìm kế. Đến trấn thành, gã dừng lại và nhanh nhẹn đảo mắt nhìn quanh. Gã phát hiện lần lượt ba điểm gã cần phải đến. Tự mỉm cười hài lòng, gã tạt người vào một góc khuất cạnh đó. Và từ góc khuất đó, nếu có ai chịu để tai lắng nghe ắt sẽ phát hiện gã đang có những hành vi kỳ lạ. Rồi những hành vi kỳ lạ này đã tạo ra một vài tiếng động khả nghi, như gã đang cố sức đập gãy một vật gì đó vẫn được làm bằng kim loại. Từ góc khuất bước ra, gã xăm xăm đi đến địa điểm đầu tiên, một trong ba địa điểm khi nãy gã đã thấy. Khi đến nơi, để phù hợp với nhân dạng của gã lúc này, gã bắt đầu bước đi với bộ dạng rụt rè. Gã tiến chậm rãi vào hàng tơ lụa, tay cho vào bọc áo và cứ thủ mãi trong đó. Người trông coi hàng tơ lụa là một phụ nhân đã đứng tuổi. Phát hiện có người bước vào, phụ nhân nọ ngẩng mặt lên: - Khách quan… a … Gã cố nặn một nụ cười thảm não, giải thích ngay mà không chờ phụ nhân nói tròn câu: - Lần đầu vãn sinh lạc bước tới đây. Vì không thông thuộc địa hình nên vô tình chạm trán một bọn thảo khấu… Ra vẻ người sành sõi, phụ nhân lên tiếng: - Hoá ra công tử không phải người địa phương này? Nhìn bộ dạng là biết ngay. Thế nào? Công tử định sắm sanh lại y phục? Loại nào đây ? Tơ thượng hạng hay gấm lụa loại tốt ? Gã nhăn nhó, lấy tay ra khỏi bọc áo: - May mà vãn sinh còn giấu được chút ít bạc vụn này. Thôi thì tùy đại nương, bán cho vãn sinh loại y phục nào cũng được, miễn tinh tươm là tốt. Chứ còn y phục hiện giờ của vãn sinh… Gã không nói tiếp. Thay vào đó gã làm ra vẻ kinh tởm, đúng với cách mà mọi người đã dành cho gã lúc nãy. Thấy gã còn kinh tởm với chính y phục gã đang khoát trên người, phụ nhân nọ được dịp trề môi: - Phải, phải ! Dáng người nho nhã như công tử đâu phải để khoát thứ y phục rách rưới chỉ dành cho lũ ăn mày này? Công tử chỉ còn đôi ba đồng cân như thế này thôi sao? Mà không sao ! Đây ! Bộ nho phục này gần đây có người chê là may vụng nên không nhận. Nếu công tử không chê… Nhìn bộ nho phục đang được vị phụ nhân vứt bừa ra, như một phế vật, gã nhanh nhảu bảo: - Có may vụng đến thế nào đi nữa vẫn hơn thứ rách rưới vãn sinh đang khoát trên người. Xin đa tạ đại nương. Tay trao bạc, tay nhận bộ nho phục, gã lại đảo mắt nhìn. Hiểu ý gã, vị phụ nhân đưa tay chỉ vào một góc khuất: - Công tử có thể vào đó để thay đổi y phục. Nhân tiện, những gì công tử trút ra xin ném bỏ luôn trong đó cho. Thái độ của phụ nhân càng làm cho gã thấm hiểu sự miệt thị của mọi người dành cho gã. Tất cả chỉ vì bộ y phục vừa cũ vừa nát của gã. Sau đó, thái độ của phụ nhân đương nhiên phải thay đổi. Phụ nhân xum xoe: - Phải như thế chứ. Tuy không mấy vừa vặn nhưng với bộ nho phục này công tử đã lấy lại vẻ văn nho tao nhã. Gã cười thầm, vì có bao giờ gã được vận nho phục để có dáng vẻ gọi là văn nho tao nhã ? Với dáng dấp một văn nhân công tử, gã đĩnh đạc bước đến địa điểm thứ hai, sau khi rời gian tơ lụa. Gã bước vào liền được sự chào đón niềm nở của một chưởng quỷ: - Công tử muốn ký thác ngân lượng hay muốn mua bán trao đổi châu báu? Ngân Tài Tiền Trang này xin sẵn lòng hầu tiếp công tử. Gã lấy trong người ra một vật sáng lấp lánh. Đặt mạnh lên quầy, gã gằn giọng: - Liệu báu vật này của ta đổi được bao nhiêu ngân lượng? Chưởng quỷ nhìn chằm chằm vào vật nọ: - Trên vật này có ghi năm chữ Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, cho hỏi vật này quý báu ở chỗ nào ? Gã đã định sẵn câu trả lời: - Đây là vật báu ở mãi tận Thiên Trúc, cũng là cống vật do phụ thân ta tiếp nhận. Còn quý báu ở chỗ nào ngươi là chưởng quỷ của Ngân Tài Tiền Trang không lẽ ngươi không nhận ra ? Chưởng quỷ lộ vẻ ngơ ngác như chưa tin lắm vật nọ là vật quý. Gã mỉm cười: - Vậy thì thôi. Để ta bước sang bên kia đường, đến với Kim Tài Tiền Trang vậy. Gã định chộp lại vật nọ nhưng vị chưởng quỷ đã nhanh tay hơn: - Chậm đã, công tử. Hay công tử chờ cho một lúc, đợi Lục lão trang chủ đến rồi sẽ định giá. Gã gật đầu: - Được ! Chờ thì chờ. Nhưng không quá một tuần trà đâu nhé. Nghe nhắc đến ba chữ trà, vị chưởng quỷ vội khom người vâng dạ: - Một tuần trà? Được ! Một tuần trà. Trong lúc chờ đợi, tiểu nhân xin mạn phép mời công tử một chun trà Long Tỉnh. Mời ! Tuy là lần đầu tiên được biết thế nào là trà Long Tỉnh nhưng gã vẫn vừa nhấp vừa lo. Nhỡ vị Lục trang chủ nào đó đến và nhận ra mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh hoàn toàn không là vật quý báu như gã bịa thì… Tiếng vị chưởng quỷ chợt vang lên: - A ! Lục lão trang chủ đến rồi ! Gã giật mình nhìn lên. Từ phía sau, Lục lão trang chủ chính là một lão nhân đã xấp xỉ lục tuần không hiểu đã bước ra từ lúc nào. Gã cố giấu tiếng thở phào nhẹ nhõm khi bất ngờ nghe Lục lão trang chủ hỏi: - Sao vật này chỉ còn một nửa, công tử ? Nửa mảnh còn lại đâu ? Vậy là đúng với ý gã. Gã tươi cười: - Vì sợ người khác biết chuyện, gia phụ đã chia làm hai mảnh. Nhưng khi nãy vãn sinh đã giao cho Kim Tài Tiền Trang. Gã vừa nói dứt lời bỗng thấy nhột nhạt khó tả. Và cảm giác này, nếu gã nghĩ không lầm thì đó là do gã vừa mơ hồ nhìn thấy hai tia mắt sáng quắc chợt phát ra từ hai khóe mắt của Lục lão trang chủ. Hai tia mắt đó chỉ hiển hiện một thoáng rồi biến mất. Thay vào đó, gã nghe Lục lão trang chủ hỏi lại: - Xin lượng thứ, chẳng hay lệnh tôn là người ở đâu ? Tánh danh như thế nào? Gã tuy thầm lo ngại nhưng vẫn cố trấn tĩnh, đáp theo sự chuẩn bị sẵn của gã: - Kim Tài Tiền Trang cũng từng dò hỏi điều này và trước sau vãn sinh chỉ có một lời đáp: Gia phụ nguyên là mệnh quan của triều đình, chuyện để lộ danh tánh là điều không nên. Mong Lục lão trang chủ miễn thứ. Kết quả thật bất ngờ, gã nghe Lục lão trang chủ hạ lệnh cho chưởng quỷ: - Ngươi giao cho công tử đây năm trăm ngân lượng. Vật này sẽ do ta cất giữ. Vô tình có một lúc những năm trăm ngân lượng, một số bạc quá lớn khiến gã mãi vui mừng nên không nhận ra thái độ khá kỳ quặc của Lục lão trang chủ. Lão bước nhanh ra phía sau, và hai mắt cứ nhìn gườm gườm vào Kim Tài Tiền Trang như đang suy tính chuyện gì đó. Đã có bạc, gã ngông nghênh tiến đến địa điểm thứ ba, nguyên là một tửu lâu sang trọng mà từ đó mùi thịt thức ăn thơm lừng vẫn cứ ngào ngạt tuôn ra, gợi cho gã phải nghĩ kế để bằng mọi giá gã phải được bọn người ở tửu lâu nghinh tiếp gã với kết quả như bây giờ. Có lẽ ngửi thấy hơi ngân lượng từ người gã, ba tên tửu bảo lăng xăng chạy đến miệng chào mời huyên thuyên: - Sao đã lâu không thấy khách nhân đến ? - Mời nào, mời công tử nào. Công tử đến chỉ có một mình thôi sao? - Đến một mình vẫn là thượng khách. Bên trên vừa thoáng mát vừa sạch sẽ hơn, lại có thể ngắm nhìn khắp nơi, tiểu nhân xin đưa công tử lên lầu. Bọn tửu bảo nhanh miệng quá hoá nên giả dối, đây là lần đầu gã đến đây, nào phải như chúng vừa bảo. Tuy nhiên, gã thầm nghĩ, đây là sự giả dối ngọt ngào đáng hưởng thụ. Và có được điều này gã lại nghĩ, tất cả là nhờ dáng vẻ ngoài đã hoàn toàn thay đổi của gã. Chứ như ngược lại, nếu gã bước đến tửu lâu sang trọng này với dáng dấp như lúc đầu, có lẽ thái độ của bọn tửu bảo sẽ trái ngược hẳn, nghiệt ngã hơn và tàn nhẫn hơn. Đặt những bước chân lên sàn gỗ của căn lầu, thái độ săn đón của bọn tửu bảo dành cho gã ngay tức khắc làm cho năm thực khách có mặt trước đó phải có phần nào đố kỵ. Vờ như không thấy, gã đưa tay chỉ vào bàn ngoài, nơi có thể nhìn rõ nhất cảnh quang bên dưới tửu lâu và đồng thời có thể nhìn bao quát khắp nơi bên trong căn lầu: - Mọi khi ta vẫn ngồi ở đây ? Ba tên tửu bảo lại được dịp tâng bốc: - Công tử là khách quen, bàn này vẫn luôn dành sẵn cho công tử. Mỉm cười đắc ý chàng ném cho bọn tửu bảo một đĩnh bạc khá nặng: - Thưởng cho bọn ngươi nếu bọn ngươi dọn thật nhanh cho ta tất cả những thức ăn bọn ngươi cho là ngon nhất. Vơ gọn đỉnh bạc, cả ba tên tửu bảo đều rối rít đáp ứng: - Tiểu nhân xin phục dịch ngay. - Đa tạ công tử đại gia. Bọn tiểu nhân sẽ quay lại thật nhanh hầu công tử. Bằng khóe mắt, gã không thể không nhìn thấy ánh mắt có phần ngưỡng mộ của một nữ lang, là một trong năm thực khách ngay từ đầu gã đã nhìn thấy. Diễn biến này khiến gã càng thêm tự phụ, cho rằng làm một vị công tử hào hoa cũng là điều thích thú.