watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:55:5430/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tuyết Hoa Phong Nguyệt - Cổ Long - Trang 30
Chỉ mục bài viết
Tuyết Hoa Phong Nguyệt - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Trang 48
Trang 49
Trang 50
Trang 51
Trang 52
Tất cả các trang
Trang 30 trong tổng số 52



Hồi 21-1: Vô Nguyên Bắc Hóa

Nhận ra phương hướng Dương Liễu Liễu đang nhắm đến, Tư Không Bạch chép miệng, cố ý nói cho nàng ta nghe:
- Rốt cuộc cô nương muốn gì ở tại hạ ? Cô nương đừng ngộ nhận, nghĩ tại hạ biết rõ nơi ẩn giấu di học của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng Dương Liễu Liễu vẫn mải miết đưa Tư Không Bạch đi và hướng chạy đến của nàng quả nhiên là một cốc núi bí ẩn, như Tư Không Bạch đã nghe Dư Hoàng điểm chỉ.
Vút !
Nhưng khi sắp sửa lao vào cốc núi, từ giữa lớp vân vụ mờ mờ làm thị tuyến bị che khuất, bỗng có hai bóng trắng lặng lẽ bước ra.
Thoạt nhìn thấy, Tư Không Bạch ngỡ thế là do Dương Liễu Liễu khó lòng thực hiện ý đồ do luôn bị Bạch Y Giáo giám sát.
Nào hay, hai bóng trắng đó vừa nhìn thấy Liễu Liễu, cả hai lần lượt gật đầu và phát thoại bằng những âm thanh trầm trầm. Một bóng trắng hỏi:
- Y chính là Tư Không Bạch?
Đợi Dương Liễu Liễu gật đầu xác nhận bóng trắng thứ hai lên tiếng:
- Khá lắm ! Vào ngay đi, đừng chậm trễ.
Chỉ vỏn vẹn có hai câu như thế tuy không thể giúp gì cho Tư Không Bạch để nhận ra hai bóng trắng nọ là ai nhưng dẫu sao cũng tạo cho chàng một nhận định chuẩn xác.
Đó là, Dương Liễu Liễu không phải đơn độc trong mưu đồ phản lại Bạch Y Giáo. Và như vậy, dù có hay không có chuyện Đại hộ pháp đã sát hại Dương Hồng và Dương Hoài, là cô cô và là nội tổ của nàng, trước đó trong Bạch Y Giáo đã có một nhóm người định sẵn chuyện mưu phản. Tất cả chỉ vì di học do Tuyết Nguyệt Nhị Hùng lưu lại.
Tư Không Bạch ngấm ngầm thất vọng vậy là mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh hai năm trước chàng tình cờ phát hiện trên di thể đạo nhân sư phụ chàng, giờ đây hầu như những ai có tham vọng chiếm đoạt di học của Tuyết – Nguyệt đều nhắm vào chàng, cho chàng là người duy nhất có thể giúp họ chiếm đoạt được di học đó. Đã có Bạch Y Giáo và Phong Hỏa Môn cùng có ý này. Và hiện tại lại còn có thêm một nhóm nhỏ Bạch Y Giáo muốn phỗng tay trên của chính Bạch Hoa Lão Quân và Phong Hoa? Xú Diện, hậu nhân của Hoa – Phong Nhị Hùng.
Ba bóng trắng vẫn thoăn thoắt di chuyển một cách thầm lặng giữa lớp vân vụ mịt mờ của cốc núi bí ẩn.
Được một lúc, dù chưa nhìn rõ cảnh quang, một bóng trắng bỗng lên tiếng với một cánh tay đưa cao:
- Tạm thời hãy dừng lại đây !
Dương Liễu Liễu buông Tư Không Bạch ra, tiện tay giải huyệt luôn cho chàng.
Nàng bảo:
- Vào cảnh trạng của ngươi bây giờ nếu là ta, ta không dại gì manh động. Vì có điều này, ta muốn cho ngươi biết, dù ngươi đã luyện được công phu Hỗn Nguyên, một mình ngươi vẫn không thể đối phó và thoát khỏi tay ba người chúng ta.
Tư Không Bạch giật mình. Chàng không hề chờ nghe Dương Liễu Liễu nói câu này. Nhưng do Dương Liễu Liễu đã nói, chàng hiểu, mọi động tĩnh bấy lâu nay của chàng nếu có giấu được mọi người, nếu có giấu được Phong Hỏa – Bạch Y thì cũng không thể giấu được Dương Liễu Liễu. Nàng ta là ai? Sao lại biết rõ về chàng như nhìn trong lòng bàn tay?
Đó là nghi vấn chàng đang thuận miệng nói bật ra:
- Cô nương là ai?
Dương Liễu Liễu cười lạt:
- Chẳng phải ngươi biết ta là Dương Liễu Liễu đó sao?
Vậy là hết, chàng không thể hỏi được gì một khi Dương Liễu Liễu cố tình tỏ ra thần bí, không chịu hé môi tiết lộ Chàng thở ra:
- Biết rõ tại hạ đã luyện công phu Hỗn Nguyên, và còn dám nói chắc tại hạ không là đối thủ, xem ra cô nương và nhị vị đây đã liệu tính tất cả?
Hai bóng trắng kia vẫn bằng giọng nói cố ý làm cho trầm đi chợt gật đầu:
- Ngươi tự minh bạch như thế là tốt. Và sẽ dễ hơn nếu ngươi ngoan ngoãn hợp tác với bọn ta.
Chàng hoang mang:
- Hợp tác? Sao tôn giá không dùng hai chữ bắt buộc cho dễ nghe hơn?
Bóng trắng nọ ầm ừ:
- Ngươi nghĩ thế nào tùy ngươi. Nhưng ngươi đừng nghĩ bọn ta vì muốn chiếm đoạt di học của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng mà có hành động này. Lầm rồi đấy !
Chàng thật sự ngơ ngác:

- Chư vị không vì di học? Vậy thì vì điều gì?
- Ngươi sẽ biết sau khi đưa bọn ta lọt vào Biệt Điện Nguyệt Hàn. Và khi ta bảo đây là sự hợp tác có nghĩa là sau khi thành sự võ học của Nguyệt Cung sẽ thuộc về ngươi, nếu ngươi thích.
Không nghe chàng đáp, bóng trắng nọ vụt hỏi:
- Ngươi không thích hay ngươi nghĩ như vậy là ít quá?
Bọn họ không thể biết chàng đang nghĩ gì. Kể cả chàng cũng vậy, chàng cũng không biết chàng đang nghĩ gì. Chàng chỉ biết có một điều, đó là toàn thân chàng như hóa thành băng, cả tâm trí chàng cũng đang như hóa đá.
Chợt thở ra một hơi dài, thật chậm chàng lên tiếng:
- Được ! Tại hạ sẽ đưa chư vị đi, dù chưa hề biết nơi cần đến lại được gọi là Biệt Điện Nguyệt Hàn.
Bóng trắng thứ hai tỏ ý nghi ngờ:
- Hóa ra ngươi vẫn nhớ toàn bộ bức họa đồ có khắc ghi trên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh?
Chàng bĩu môi:
- Không phải chính chư vị vẫn đang nghĩ như thế sao?
Bóng trắng đó bật cười lạnh:
- Ngươi đừng nghĩ có thể lừa được bọn ta. Chớ có xuẩn động. Hay hơn hết, ngươi nên nhìn qua vật này đã.
Như có chuẩn bị sẵn, bóng trắng đó vụt xòe ra cho chàng nhìn thấy một mảnh hoa tiên, và đương nhiên trên mảnh hoa tiên đã được ai đó vẽ ra một phần của bức họa đồ.
Vừa nhìn qua, chàng làm như vô tình lẩm bẩm:
- Thì ra Ngân Bào Bang trước khi gia nhập Bạch Y Giáo đã có sẵn mưu đồ.
Bóng trắng nọ thoáng giật mình:
- Cớ sao bỗng dưng đề cập đến Ngân Bào Bang?
Chàng cũng vờ giật mình:
- Tại hạ có đề cập đến thật sao? Mà cũng phải, đây là nửa bức họa đồ có trên nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh trước kia tại hạ có giao cho Ngân Bào Bang.
Đương nhiên đó là lý do khiến tại hạ thoạt nhìn phải nghĩ ngay đến Ngân Bào Bang.
Dương Liễu Liễu và hai bóng trắng nọ lập tức đưa mắt nhìn nhau. Sau cùng, chính Dương Liễu Liễu là người phát thoại:

- Theo ta thấy, càng lúc càng không thể xem thường ngươi. Vì ngươi đã biết, được, ta nghĩ, không cần phải giấu ngươi. Không sai, bức họa đồ kia là do phụ thân ta họa lại, trước khi giao nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh cho giáo chủ Bạch Y Giáo. Vậy đã đủ cho ngươi thấy sự thật tâm của ta chưa?
Chàng cười nhẹ:
- Ngược lại thì có, tại hạ cảm thấy càng lúc càng không thể xem thường lệnh tôn.
Dám hy sinh Ngân Bào Bang, dám hủy hoại tâm huyết của lệnh tổ Dương Hoài để mưu đồ đại sự, người như lệnh tôn quả đáng mặt hào kiệt.
Và chàng đưa mắt nhìn bóng trắng đang cầm mảnh hoa tiên:
- Tại hạ nói như vậy có gì quá đáng không Dương bang chủ?
Bóng trắng đó lại thoáng giật mình:
- Sao ngươi đoán ra ta là Dương Thanh, bang chủ Ngân Bào Bang?
Chàng không đáp, trái lại vừa bật cười thích thú, chàng vừa bảo:
- Đã đến lúc rồi. Nếu chư vị muốn đi đến Biệt Điện Nguyệt Hàn, xin mời. Ha …ha… Thản nhiên, chàng ung dung khoa chân bước vào lớp vân vụ mờ ảo, khiến bọn họ phải vội theo chân Chàng đi thoăn thoát, đủ làm cho ba nhân vật đi phía sau phải hiểu rằng chàng vẫn nhớ như in toàn bộ bức họa đồ, đến nỗi, họ đi theo chàng sẽ không bao giờ bị lạc bước.
Trong khi đó, Tư Không Bạch vừa đi vừa đảo mắt nhìn quanh. Không những thế, toàn bộ tâm trí chàng cũng được dồn cả vào ngũ quan lục giác. Chàng hy vọng, không những có thể dẫn họ đến Biệt Điện Nguyệt Hàn mà còn có thể giúp chàng thực hiện được ý đồ.
Tai nghe, mắt nhìn, miệng mấp máy nhẩm tính, đó là ngũ quan được chàng vận dụng, thính giác, thị giác, khứu giác, xúc giác, vị giác và cả cảm giác nữa, đó là lục giác cũng được chàng vận dụng.
Nhờ đó chàng bắt đầu cảm thấy hơi lạnh đang thấm vào lòng bàn chân, mũi chàng bắt đầu ngửi được khí lạnh len vào từng hốc mũi, tai nghe tiếng những giọt li ti cũng đã bắt đầu tan chảy khi chúng tình cờ rơi ngay vào đầu lưỡi chàng Biệt Điện Nguyệt Hàn nội danh xưng này thôi cũng đủ cho biết đó phải là nơi cực lạnh.
Do đó, chàng cần gì phải biết về bức họa đồ, huống chi chàng không hề biết, chỉ cần dựa theo lục giác ngũ quan cũng đủ đưa chàng tìm đến tận nơi.
Hơi lạnh bắt đầu thấm nhập. Chàng đắc ý khi nghe bóng trắng duy nhất cho đến giờ vẫn chưa biết là ai lên tiếng:
- Mau vận công hộ tâm. Sắp đến nơi rồi.
Họ vận công để chống giá lạnh, Tư Không Bạch cũng vận công.
Chân vẫn bước đi và tai chàng cũng nghe tiếng những bước chân nặng nề của ba nhân vật đồng hành bất đắc dĩ.
Chàng không nghĩ họ đủ sức chống chọi sự giá lạnh. Trái lại nếu những gì chàng vừa đoán đều đúng, họ phải có phương cách riêng để thừa sức chịu đựng cảnh lạnh giá này.
Chàng chợt dừng lại quay người về phía sau và lần lượt nhìn họ.
Đúng như chàng nghĩ, bao quanh thân thể họ lúc này dường như có cả một lớp băng mỏng.
Thấy chàng dừng lại bóng trắng vẫn chưa biết lai lịch kia chợt hỏi:
- Chưa đến nơi mà? Sao ngươi dừng lại?
Chàng vẫn nhìn họ, mặt như được phủ một lớp băng, cho dù chàng không thể có công phu tạo ra một lớp băng che kín quanh thân như họ. Mặt chàng lạnh vì chàng đang cố kềm nén những phẫn nộ đang đến với chàng.
Không nghe chàng đáp hoặc giải thích, Dương Liễu Liễu nghi hoặc:
- Sao ngươi nhìn bọn ta như vậy? Có gì không ổn chăng?
Chàng trầm giọng, buông từng tiếng:
- Tại hạ cần minh bạch một điều, ai trong chư vị đã từng luyện qua công phu Tuyết Hoa Lãnh Trảo?
Dương Liễu Liễu cau mặt:
- Tuyết Hoa Lãnh Trảo?
Đôi mắt chàng lập tức chiếu xạ ngay vào nhân vật cho đến giờ vẫn chưa rõ lai lịch:
- Vậy là các hạ? Chính các hạ là người có xuất xứ từ Bắc Băng Cung và gần đây dùng công phu đó sát hại một người?
Nhân vật đó vẫn tỏ ra bình thản:
- Ngươi muốn nói Hỏa bát, kẻ chỉ mới hôm qua bị ta lấy mạng?
Chàng gật gù:

- Hóa ra tại hạ đoán không sai? Vậy các hạ có thể nói rõ thêm, ngoài Hỏa bát, độ vài ba năm trở lại đây, còn ai nữa cũng bị các hạ dùng công phu Tuyết Hoa Lãnh Trảo sát hại?
Nhân vật đó lập tức mất đi bình tĩnh:
- Ngươi cần biết để làm gì?
Đối với Tư Không Bạch, câu quát hỏi của nhân vật đó vậy là đủ.
Chàng có một thoáng lặng người. Sau đó, từ từ quay trở lại như cũ, chàng buông nhẹ một câu:
- Có một đạo nhân từng cưu mang tại hạ mười sáu năm, đạo nhân đó cũng có cái chết giống như Hỏa bát … Từ phía sau chàng chợt có tiếng gầm:
- Hóa ra lão quỷ đó đã tiết lộ cho ngươi biết tất cả về ta? Ngươi phải chết !
Vù … Đã lường trước tình huống này, chàng bất ngờ thi triển khinh thân pháp, lao mất hút vào giữa lớp vân vụ.
Vút !
Rồi từ giữa lớp vân vụ có tiếng Dương Thanh và Dương Liễu Liễu kêu hoảng:
- Cung chủ mau dừng lại !
- Cung chủ đừng lầm quỷ kế của tiểu tử.
Và cũng từ giữa lớp vân vụ mờ ảo, tiếng gầm của Tư Không Bạch lập tức vang lên:
- Ngươi là kẻ thí sư đoạt vị. Ta không thể tha cho ngươi. Đỡ !
Vù … Tiếng quát của nhân vật kia cũng vang ầm lên:
- Lão quỷ dám tiết lộ bí ẩn bổn cung. Ngươi là kẻ được lão quỷ tiết lộ, ngươi phải chịu chung số phận như lão. Đỡ !
Vù … Ầm !

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 97
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com