watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
01:03:0330/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > Quỳnh Dao > Tình Ngỡ Trăm Năm - Trang 13
Chỉ mục bài viết
Tình Ngỡ Trăm Năm
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Tất cả các trang
Trang 13 trong tổng số 16

Chương 13

Phạm Bân xoa xoa hai tay vào nhau, đồng ý.

- Riêng về cái yêu cần thứ hai của anh thì tôi thấy nó không cần thiết. Bởi vì thứ nhất Ninh Tam là em gái của tôi. Có hay không có anh, tôi vẫn phải lưu ý đến nó. Còn Văn Mật, thì ngoài cha mẹ cô ấy ra, còn có chồng cô ta. Đương nhiên là đã có người chăm sóc rồi.
- Tôi muốn nói là một sự chăm sóc trên phương diên tinh thần chớ không phải vật chất.
- Anh thật là vỏ đoán. Anh cứ sợ họ không hạnh phúc ư?
- Anh Ninh Quốc Khởi. Anh đã từng yêu qua chưa?
- Chuyện nầy không dính líu gì đến anh cả!
- Nêu mà anh đã yên qua anh đã biết tại sao. Còn nếu chưa yêu, từ từ anh sẽ biết.
- Chuyện Ninh Tam yêu anh, tôi chỉ biết, chứ không rõ lắm. Có điều, tại sao mãi đến bây giờ mà anh vẫn nghĩ là Văn Mật vẫn còn yêu anh?

Phạm Bân khẳng định.

- Không phải là tôi nghĩ, mà phải nói là tôi biết. Anh là người gần gủi với cô ấy, tôi không tin là anh không biết chuyện đó.

Ninh Quốc Khởi yên lặng như thừa nhận, nhưng lại không chấp nhận. Phạm Bân tiếp.

- Tôi không biết tại sao mình lại nói những điều đó ra. Khi không định nói.

Khởi có vẻ không vui nói.

- Anh yêu em gái tôi mà anh vẫn không quên được Văn Mật? Như vậy là thế nào?

Phạm Bân chợt cười lớn.

- Vì vậy mà anh muốn tôi chết quách đi cho xong, đúng không?

Khởi thú nhận.

- Xin lỗi. Nhưng rõ ràng là có lúc tôi cũng đã nghĩ như vậy.
- Anh Khởi, tôi không trách anh, vì anh là con người sống bằng lý trí. Anh đứng về phía quyền lợi và tình yêu của các em gái anh. Anh đã vì họ. Vâng, con người tôi tội lỗi đáng chết. Tôi không phản đối. Nhưng mà... Xin anh hãy nghĩ lại giùm. Thôi thì tha thứ cho một thằng không còn có mặt trên cõi đời nầy bao lâu nữa. Được không anh?
- Anh Bân, anh rõ là một diễn viên có tài. Trong số diễn viên của Trung Quốc, tôi thấy anh đóng tròn vai nhất. Như vậy rõ là đáng tiếc...
- Vậy có nghĩa là... Anh đã có xem qua phim tôi đóng?

Ninh Quốc Khởi gật đầu, thú nhận. Phạm Bân tiếp.

- Tôi biết anh là con người không quen nói khoác. Anh có nghĩ là tôi cũng hay đóng kịch cả ngoài đời không?
- Tôi không tin như vậy. Có điều giữa hai chúng ta cái bối cảnh sống khác nhau, nên sự suy nghĩ nhiều lúc cũn khác nhau.

Phạm Bân thở dài.

- Anh ăn nói thật khéo vì anh có văn hóa. Phải nói là xuất thân của hai ta hoàn toàn khác nhau, bối cảnh cũng khác. Mà đó là những thứ quan trọng. Đáng tiếc là trình độ tôi thấp quá, nên cái gì cũng hạn chế. Bằng không tôi nghĩ là tôi không bị mọi người coi thường hay phân biệt đối xử như vậy.

Ninh Quốc Khởi thú nhận.

- Vâng. Lúc đó hẳn Văn Mật đã lấy anh làm chồng, và không có cơ hội đê? Ninh Tam lôi thôi nữa.
- Anh Khởi nầy, phải nói là Văn Mật đã dành cho tôi được một thời gian dài hạnh phúc. Tôi rất sung sướng với chuổi ngày đó. Tôi không thấy ân hận. Vì vậy làm sao tôi quên Văn Mật được? Còn với Ninh Tam, phải nói là Ninh Tam đã mang lại cho tôi mùa xuân. Nhờ vậy mà khi chết, tôi sẽ nhắm được mắt.
- Anh không muốn Ninh Tam biết bệnh của anh à?

Phạm Bân xúc động nói.

- Sao lại phải gây buồn phiền cho cô ấy? Thôi thì hãy để cho Ninh Tam một hồi ức đẹp. Cô ấy còn trẻ, rồi Ninh Tam sẽ quên. Chỉ đến khi tháng năm trôi qua, trở thành một lão bà tóc bạc phơ. Ninh Tam ngồi đó hồi tưởng lại thời cũ có một lúc mình đã có một bạn tình.
- Anh Bân, anh đã lầm rồi. Ninh Tam nhà tôi là con bé rất cứng cổ, ngang bướng.
- Tuổi trẻ từ mười lăm đến hai mươi ai lại không ngang bướng, cố chấp, nhưng rồi tuổi đời cao, mọi thứ sẽ đổi ngay.
- Anh muốn nó sẽ quên anh?
- Tôi chỉ muốn Ninh Tam hạnh phúc thôi. Còn tôi? Chết rồi mang theo đươc. gì? Chếc lúc nào cũng đồng nghĩa với cô độc. Tôi sẽ không nói lại cho Ninh Tam biết những gì tôi đã thảo luận với anh hôm nay. Tôi sẽ sắp đặt đê? Ninh Tam không trở lại HK trước ngày tôi chết. Tôi sẽ tạo ra một màn kịch, nói là tôi bận đóng phim ở một nơi nào đó thật xa, như ơ? Népal hay Mông Cổ chẳng hạn.
- Thôi được, tôi đồng ý giúp anh.
- Nghĩa là hai cái đề nghị đó, anh đã suy nghĩ? Anh không cần phải ưa thích tôi, cứ ghét tôi cũng không sao. Nhưng anh phải giúp. Coi như giúp một người xa lạ đáng thương vậy mà?
- Được. Nếu anh đã quyết định nhờ tôi, thì coi như đó là cái duyên giữa anh và tôi. Chúng ta coi như chẳng có gì đã ghét bỏ nhau cả nhé?

Phạm Bân cười, đứng dậy cáo từ, nhưng Khởi như nhớ ra điều gì, gọi giật lại.

- Mà nầy, anh nhờ tôi đầu tư giùm anh trong thời hạn là bao lâu? Số tiền nầy sử dụng phải có thời hạn chứ? Tôi sẽ thành lập một công ty nặc danh. Đầu tư số tiền vào đấy, rồi sẽ nhờ đại diện của công ty tiếp xúc với luật sư của anh, chứ tôi không ra mặt. Tôi cũng mong là anh sẽ giữ kín tên tuổi giùm tôi.
- Tốt thôi, tôi sẽ hành động theo sự sắp xếp của anh, còn số tiền đó sử dụng trong việc đầu tư đến bao giờ, sau đó luật sư tôi sẽ thông báo cho anh biết.

Ra đến cửa, Phạm Bân còn khoác khoác tay chào Khởi.

- Cảm ơn anh nhe anh Khởi. Mong là kiếp sau mình sẽ gặp nhau, và sẽ là bạn của nhau.

Ninh Quốc Khởi cảm động.

- Cảm ơn. Chào anh! Nhớ bảo trọng.

Rời văn phòng của Ninh Quốc Khởi. Phạm Bân đến phòng mạch một bác sĩ Mỹ mà ở HK đã giới thiệu để tái khám. Tất cả công việc cần làm, đã làm, hậu sự được xếp đặt hoàn tất. Phạm Bân cảm thấy thanh thản. Chàng trở về khách sạn, nằm nghĩ một chút, thì Ninh Tam về.

- Anh Phạm Bân nầy, hôm nay bạn em mời tiệc, hai đứa mình cùng đi nhé?

Phạm Bân ngạc nhiên.

- Anh đã nói là chỉ muốn riêng rẻ cạnh em thôi, tại sao còn nhận tiệc tùng nữa?
- Không phải chủ trương của em mà là của bạn. Vã lại ngày mai thứ sáu, không có giờ lên lớp. Người đãi tiệc là người Mỹ Brigitte hôm qua đã trông thấy anh. Cha của cô ấy là đạo diễn ở đài truyền hình. Brigitte đã nói với cha là có một tài tử nổi tiếng ở HK qua đây, nên cha cô ấy muốn gặp anh, mời anh dùng cơm.

- Nhà cô ấy ở đâu lận?
- Qua khỏi cần treo là đến.
- Nhưng tiếng Anh của anh kém lắm.
- Đừng lo, biết bao tài tử nước ngoài đâu biết tiếng Anh?

Phạm Bân thay áo, soi kính. Ninh Tam chen vào đứng trước. Ảnh hai người hiện lên gương, Bân nói.

- Chúng ta đứng thế nầy trông cũng oai đấy chứ?

Ninh Tam cười rạng rỡ.

- Sau nầy em cấm anh! Anh không được già chậm hơn em nhé. Người ta bảo đàn bà mau già hơn đàn ông. Sau nầy em có nếp nhăn trên mặt thì anh cũng phải có theo mới được.

Phạm Bân đau khổ, nhưng cũng cố nở nụ cười.

- Vâng, vâng! Anh phải già hơn em! Nếp nhăn nhiều gấp đôi của em đấy.

Rồi cả hai người kéo nhau đến nhà Brigitte.
Đến nơi Phạm Bân ngạc nhiên. Vì không ngờ đạo diễn ở đài truyền hình lại có tòa biệt thự rộng lớn. So với các người hành cùng nghề ở HK thì như một trời một vực. Cha của Brigitte giải thích.

- Đạo diễn truyền hình ở Mỹ ít khi lệ thuộc vào một đài truyền hình, họ có thể tự hoàn thành một bộ phim rồi bán lại cho đài nào trả giá cao, nên nếu trúng sẽ có rất nhiều tiền.

Phạm Bân nói.

- Hèn gì!... Tôi hết sức ngạc nhiên khi thấy có nhiều bộ phim ở NBC chiếu liên tục mười ba tập thì ngưng, sau đó thấy ABC chiếu tiếp phần còn lại.
- Cái đó thì vì đài NBC khi chiếu phần đầu, nhận thấy phim không hấp dẫn nên bỏ ngang, trong khi đài ABC thì có cái nhìn khác, nên mua phần còn lại. Nếu đài nầy mà chiếu vẫn thua thì coi như nhà đạo diễn kia đã hết thời.

Brigitte chen vào pha trò.

- Rất may là phim do cha tôi đạo diễn chưa bị hạ giá!
- Chưa bị không có nghĩa là chẳng bị. Chẳng hạn như bộ phim "Mật Thám Hawai". Phim truyện dài lê thê. Tài tử đóng cũng không xuất sắc lắm. Nhưng bởi vì khán giả họ đã lỡ theo dõi nên theo luôn. Vì vậy mà phim vẫn sống.

Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện. Nội dung chỉ xoay quanh chuyện phim ảnh. Thời gian kéo dài vô ích. Phạm Bân nôn nóng hỏi Ninh Tam bằng tiếng Hoa.

- Bao giờ mình mới về? Tại sao ông đạo diễn Mỹ nầy mời cơm ta?
- Ý kiến của Brigitte.
- Tại sao?
- Tại cô ấy muốn làm quen anh!

Ninh Tam cười nói, Bân hỏi.

- Làm quen để làm gì chứ?

Brigitte thấy hai người cứ nói tiếng Hoa, hỏi.

- Hai người nói gì vậy?

Ninh Tam giải thích.

- Anh Phạm Bân muốn biết tại sao bạn mời cơm. Tôi nói muốn làm quen. Anh ấy hỏi để làm gì. Hay là bạn trả lời giùm tôi đi?

Brigitte nhìn Phạm Bân cười.

- À! Ninh Tam đã hứa với tôi là bao giờ hai người làm đám cưới, sẽ cho tôi làm phù dâu. Anh cũng đồng ý chứ?

Phạm Bân cảm động, cúi xuống hôn lên trán Ninh Tam.

- Ninh Tam, em...

Ninh Tam tránh né.

- Anh hãy trả lời cô ấy đi, đừng để người ta đợi.

Phạm Bân gật đầu.

- Brigitte ạ, được cô phụ giúp đó là sự vinh hạnh của chúng tôi, làm sao lại phản đối được chứ?

Brigitte quay sang cha.

- Đấy, cha thấy không. Ba năm nữa con sẽ sang HK làm dâu phụ đấy!

Ông đạo diễn Mỹ cầm ly rượu lên lắc đầu.

- Bọn con gái con thật lắm chuyện. Mới vào đại học mà đã tính chuyện lấy chồng. Mà còn những ba năm nữa, biết đâu từ đây đến đấy chẳng có chuyện nầy chuyện kia xảy ra nữa sao?

Mọi người cùng cười sau đó Phạm Bân và Ninh Tam xin phép cáo từ. Cả hai không vội về khách sạn, mà ghé vào chiếc quán cà phê ở dọc bãi biển. Phạm Bân nhìn Ninh Tam với một ít buồn phiền.

- Em mời cô ấy làm phù dâu bao giờ vậy?
- Lúc từ HK vừa về đây. Cô ấy ở chung phòng với em. Em đã kể cho cô ta nghe nhiều chuyện về anh, cô ta có vẻ thích thú, và nói bao giờ chúng mình cưới nhau nhớ nhờ cô ta làm phù dâu. Đó là Brigitte gợi ý chứ không phải em. Bởi vì... Bởi vì... Anh chưa hề đặt vấn đề đó với em cơ mà?

Nếu là một người có sức khỏe bình thường, thì có lẽ Phạm Bân đã ngỏ lời cầu hôn ngay lúc đó. Nhưng mà bây giờ thì không được. Bân biết mình sắp đi hết con đường sống. Bân không thể đê? Ninh Tam mắc phải lời nguyền. Tội lắm. Thế là Phạm Bân ngồi yên. Ngồi thật lâu, Ninh Tam đợi mãi, chẳng thấy Bân nói gì, vội nói.

- Dĩ nhiên là... Nếu bây giờ anh mà ngỏ ý cầu hôn chưa hẳn là em đã nhận. Để thế nầy cũng được mình chỉ cặp bồ nhau cũng vui. Chẳng ai trách nhiệm với ai.

Phạm Bân đính chính.

- Ninh Tam. Từ nào đến giờ, anh không bao giờ đem tình cảm của mình ra đùa. Em đừng có nói lời hờn dỗi đó. Hẳn em cũng biết là... Anh yêu em cơ mà? Riêng em thì khác. Em có quyền của em, bao giờ chán chê, em có quyền không cần anh, nhưng anh thì lúc nào cũng nhớ là có một lúc mình đã có Ninh Tam.
- Anh đừng có nói cái giọng tiêu cực như vậy. Anh Bân, anh cũng biết là em yêu anh, làm sao em lại không cần anh? Có điều là đôi lúc em cảm thấy là anh không hoàn toàn là của em. Mặc dù anh rất tốt với em!
- Tại sao em lại nói như vậy?
- Đó! Rõ ràng trước mắt là Chu Lê. Lợi nầy, rồi còn Phương Bích Quân... Mặc dù em biết là, chẳng ai xâm phạm được vị trí của ai. Cũng như chị Văn Mật người ta có chồng rồi, mà anh nào có quên chị ấy?
- Chuyện đã qua nhắc lại làm gì?
- Biết vậy, nhưng tại sao anh lại sợ nhắc lại?
- Đúng là anh sợ nhắc lại, vì những chuyện không vui nhắc lại nào có ích chi?
- Anh có biết là cái hôm em rời HK sang đây. Văn Mật đã đến nhà, hạch hỏi em một lúc rồi cho em một tát tai. Chị ấy đã gây một áp lực lớn nơi lòng em. Tại sao đã có chồng rồi mà lại không chịu buông tha người tình cũ cho người khác?

Phạm Bân nhớ lại cái dáng dấp của Văn Mật lúc ở phi trường. Cái ánh mắt buồn buồn kia, thì ra vì Văn Mật đã biết chuyện giữa chàng và Ninh Tam.

- Thôi đừng nhắc đến cô ấy nữa, Ninh Tam ạ. Anh hiểu. Văn Mật chẳng muốn buông tha một ai hết!
- Anh Phạm Bân, giả sử như có một lúc nào đó, chị Văn Mật nói với anh là: "Anh Bân! Tôi vẫn còn yêu anh, tôi sẽ thôi Thạch Kiến Quốc." Thì anh sẽ phản ứng thế nào?
- Chuyện đó không làm gì có!
- Em nói là giả sử.
- Anh không thể trả lời cái không có của em!

Ninh Tam lặng lẽ ăn kem mà không nói gì nữa. Lúc quay về khách sạn Phạm Bân lại thấy đau nhói ở ngực, mặt tái bệch ra. Ninh Tam lo lắng.

- Anh Bân, anh không khỏe à?
- Không, không có gì, có lẽ ban nãy ăn thức ăn chua nhiều quá, để anh đi tắm một phát, có lẽ sẽ dễ chịu ngay.

Phạm Bân đi vào nhà tắm, cởi áo ra rồi ngấm mình trong gương. Ngực phải của chàng hơi sưng. May là Ninh Tam không để ý. Phạm Bân lại lấy Maxiton ra, chích vào người. Tựa lưng vào tường nhắm mắt lại. Hình ảnh thi thể của đạo diễn ho. Dương lại hiện ra trước mắt. Cái bụng sình trướng lên, khuôn mặt vàng như nghệ... Trước khi chết, bốn năm tuần lễ dáng dấp của đạo diễn Dương đã khó coi như vậy... Rồi Phạm Bân liên tưởng đến mình. Những tháng sắp tới sẽ ra sao? Chàng không muốn Ninh Tam nhìn thấy mình trong cái dáng dấp ghê tởm đó! Quả thật đáng sợ! Ninh Tam chỉ có thể biết và ghi nhớ Phạm Bân trong một cơ thể còn cường tráng, hấp dẫn...

Thuốc tác dụng nhanh chóng, cơn đau giảm dần. Phạm Bân như tìm lại được sức lực ngày cũ, chàng bước ra ngoài với nụ cười. Ninh Tam thở phào nhẹ nhỏm.

- Ban nãy anh làm em giật mình. Bây giờ khỏe lại rồi hở anh?

Phạm Bân vẫn cười.

- Em hứa với anh một điều đi?
- Hứa gì mới được chứ?
- Bắt đầu ngày mai, mình sẽ ở trong khách sạn nầy. Suốt hai ngày liền, không đi đâu, không tiếp xúc với ai cả.
- Ồ! Vậy tuyệt quá! Em đồng ý với anh!

o O o

Hai ngày. Vậy mà như một thoáng thôi. Nháy mắt nó đã trôi qua. Ninh Tam chỉ còn nhớ là họ bên nhau. Sáng sớm, kéo rèm cho ánh nắng xuyên qua cửa. Đứng ở đấy ngắm cảnh tàu bè qua lại dưới chân cầu treo Golden Gate. Tối lại, đốt ánh bạch lạp nhìn bóng bên nhau trên tường.

Phạm Bân nói.

- Phải chi cái thế giới nầy chỉ là của đôi ta, thì hay biết chừng nào!

Ninh Tam nói chẳng nghĩ ngợi.

- Dù cho ở bất cứ nơi nào, chúng ta vẫn bên nhau. Anh Bân. Bây giờ anh đã là một phần của cuộc đời em. Em không còn là Ninh Tam ngày trước nữa!
- Ninh Tam! Em là con người đầy tình cảm. Tại sao chúng ta lại không gặp nhau sớm hơn?

Ninh Tam vui vẻ.

- Nhưng bây giờ cũng nào có muộn? Chúng ta còn cả khoảng thời gian dài cơ mà?

Phạm Bân muốn khóc và không dằn lòng được.

- Ồ! anh Bân, sao vậy? Chợt nhiên rồi anh lại khóc?

Phạm Bân ôm ghì lấy Ninh Tam.

- Vì anh cảm động, anh sung sướng là anh đã gặp em trong cuộc đời này.

Chàng như sợ mất. Chàng muốn nói cho Ninh Tam biết là mình sẽ không còn sống được bao lâu nữa, hãy luôn luôn có mặt bên chàng trong những ngày còn lại. Nhưng mà cái hình ảnh thân tàn ma dại của người bị bệnh ung thư gan lại hiện ra trong đầu Bân, làm Bân trở lại thực tế. Không được! Không được! Làm sao Bân có thể đê? Ninh Tam thấy chàng trong cái hình hài đó? Hãy đê? Ninh Tam luôn luôn chỉ có một ấn tượng duy nhất là Phạm Bân tráng kiện, đẹp trai, khỏe mạnh... Lúc nào cảm thấy không còn chịu được. Bân phải rút lui ngay. Về đến HK là coi như Phạm Bân đã chết, đã mất tích một cách âm thầm.

Ninh Tam đã rứt một cọng tóc của mình đặt lên tóc của Phạm Bân.

- Nầy nhé! Trong tóc anh đã có tóc của em, có nghĩa là ta đã thực hiện lời nguyền, cột chặt hai đứa lại với nhau.

Phạm Bân đã ngăn lại.

- Đừng làm chuyện đó, Ninh Tam! Anh biết là em yêu anh đủ rồi, khỏi cần phải thề nguyền gì cả.
- Sống chết có nhau đâu có gì là quan trọng? Thí dụ như em đây chết sớm. Thì có nghĩa là nhục thể của em biến mất thôi, còn trái tim của em vẫn còn đó. Nó theo anh. Cũng như ngược lại, chúng ta mãi mãi bên nhau, lúc nào cũng có nhau. Vì... Em đã coi anh là chồng.
- Là chồng?
- Vâng. Anh Phạm Bân, trong lòng em đã xem anh là chồng, mặc dù chúng ta chưa thành hôn, nhưng tự thâm tâm, em đã nghĩ em là vợ của anh.
- Ninh Tam, em là cô gái khá đặc biệt. Mọi thứ anh cảm thông tục trên đời, đến với em đều được thăng hoa, vĩnh hằng trên cao.

Rồi Phạm Bân lấy viết ra, chép lại bài thơ cũ.

Ta đã dùng một cọng cỏ xanh.
Buộc chặc lấy giọt lệ cho em
Trong giấc mơ
Và lúc đó
Em cũng đã dùng tóc mình
Giữ chặt lấy trái tim của anh đang run rẩy.

- Em giữ lấy!

Phạm Bân đưa cho Ninh Tam. Ninh Tam liếc qua và nói.

- Đây là bài thơ anh đã tặng cho chị Văn Mật?
- Anh biết và anh cũng biết là em đã biết chuyện đó!
- Thế sao bây giờ anh đưa cho em?
- Để cho em thấy là bây giờ anh đã là một trăm phần trăm của em. Cũng để giải tỏa cái áp lực tâm lý về Văn Mật đang đè nặng trên tim em.

Ninh Tam miễn cưỡng nhận bài thơ và nói.

- Em vẫn thích có một bài thơ của riêng mình.
- Nghĩa là em không thích bài thơ nầy?
- Em chỉ xem nó như một thứ chứng từ. Bởi vì nó đã không được viết riêng cho em thì làm sao em thích được?
- Thôi được, coi như là một chứng từ về tình yêu!
- Tình yêu của anh dành cho em?

Ninh Tam đã thiếp đi trong lòng Phạm Bân, trong khi Bân ngồi đó mà không ngủ được. Chàng cúi xuống nhìn đứa con gái ngây thơ trong lòng. Cảm thấy hạnh phú mà cũng bất hạnh. Rồi nghĩ lại cái triết lý của Ninh Tam về sống và chết. Bất giác Phạm Bân thở dài chẳng bao lâu nữa ta sẽ không còn được nắm lấy tay em. Ngắm nhìn thân xác em. Nhưng trái tim em vẫn ở bên anh, thật ư? Phạm Bân đưa tay vuốt lấy mái tóc của Ninh Tam, rồi cúi xuống ngắm lấy khuôn mặt của người yêu. Như muốn khắc sâu hình ảnh đó để mang về cỏi nào đó.

o O o

Sáng thứ hai, Ninh Tam uể oải trở về trường. Phạm Bân lại mệt, nên vẫn nằm lại khách sạn. Ngày trở lại HK không còn bao xa, và lần đi này là vĩnh viễn xa cách. Phạm Bân gọi điện thoại đến hãng hàng không đặt vé cho chuyến trở về ngày kia. Chàng biết là mình sẽ không thể kéo dài sự sum họp nầy lâu hơn nữa.

Phạm Bân trở lại nằm dài trên giường. Chàng mệt mỏi vô cùng. Chàng muốn Ninh Tam tan học sớm và trở về. Sức khỏe của Phạm Bân càng lúc càng suy sụp. Để tránh cho Ninh Tam thấy sự xuống dốc của mình, mấy hôm qua, ngày nào Phạm Bân cũng phải tiêm đến hai mũi Maxiton. Phạm Bân biết rất rõ đặc tính gây nghiện của loại thuốc nầy. Số lượng trên rồi sẽ một ngày một tăng và lúc đó... Phạm Bân có cảm giác như mình chỉ còn một cái vỏ hoàn chỉnh bên ngoài, còn bên trong mọi thứ đổ nát. Cái ngày sụp đổ không còn bao xa.

Đang nằm nghĩ ngợi. Tiếng chuông điện thoại ở đầu giường reo vang. Tiếp viên khách sạn cho biết là có người muốn gặp cô Ninh Tam. Phạm Bân nói Ninh Tam đã đi học và gát máy. Nhưng không đầy năm phút sau, chuông cửa lại reo. Phạm Bân mệt mỏi ngồi dậy ra mở cửa.

Bên ngoài là Văn Mật. Sự xuất hiện đột ngột của Văn Mật làm Phạm Bân bàng hoàng. Bao nhiêu tình cảm buồn vui lẩn lộn. Người đàn bà nầy chín tháng trước đã từng là của chàng. Vậy mà... Bây giờ sao ngăn cách quá!

Văn Mật chỉ yên lặng đưa ta lên sờ mặt Phạm Bân. Khuông mặt gầy xanh xao. Nhưng nó lại tạo nên cái đẹp yếu đuối, bệnh hoạn. Một cách đẹp khác chứ không xấu.

Không lẽ đứng mãi bên ngoài? Văn Mật lặng lẽ bước vào. Phòng đầy vẻ hổn loạn. Chăn mền trên giường không xếp. Áo ngủ... Cả chiếc quần jean của Ninh Tam.

Văn Mật chợt thấy tức giận một cách vô cớ. Phòng đầy ắp hình ảnh của Ninh Tam. Sao vậy? Nhưng rồi Văn Mật lại nén cơn giận. Đặt ví da lên bàn, rồi bước đến giường sắp xếp lại chăn mền, gom quần áo dơ cho vào một góc, đưa mấy quyển sách lên kệ.

Phạm Bân lặng lẽ ngắm Văn Mật, rồi nắm lấy tay.

- Sao em chẳng nói gì với anh cả?

Văn Mật đẩy ta Phạm Bân ra, đi vào toilette một chút, rồi bước ra. Phạm Bân nói.

- Em cứ ngồi chơi. Tất cả những thứ này lát nữa sẽ có bồi phòng vào dọn.

Bấy giờ Văn Mật mới ngồi xuống, đốt một điếu thuốc, thở khói. Thái độ của Văn Mật buồn buồn. Phạm Bân không dằn được, hỏi.

- Văn Mật, có chuyện gì vậy?

Văn Mật vẫn yên lặng rất lâu, rồi thở ra.

- Anh tìm Ninh Tam, tôi lại tìm anh. Chúng ta giống như chiếc đèn kéo quân vậy!

Phạm Bân biết tính Văn Mật cao ngạo từ nào đến giờ. Vậy mà không biết sao Văn Mật lải bỏ công sang tận nơi đây?

- Em sang Mỹ có chuyện gì không?
- Thăm anh, cũng giống như anh thăm Ninh Tam vậy!

Phạm Bân giải thích.

- Lúc nầy cũng không có phim đóng nên anh lợi dụng phút rảnh rổi đi chơi luôn!

Văn Mật đột ngột nói.

- Anh hãy cùng em sang Âu Châu, ở đấy có nhiều bệnh viện nổi tiếng. Em sẽ ở đó với anh mãi cho đến ngày cuối cùng?

Phạm Bân nghe nói giật mình, đẩy Văn Mật ra. Văn Mật tiếp tục nói, giọng thật buồn.

- Em đã biết tất cả rồi!
- Ai nói cho em biết?
- Bác sĩ của anh. Một sự trùng hợp. Ông ấy là bạn thân của Thạch Kiến Quốc. Không phải ông ấy tự động nói mà vì em hỏi.
- Em biết từ bao giờ?
- Lúc gặp anh ở sân bay. Anh hãy nghĩ xem, lúc đó em đã thế nào? Em rất buồn, em biết là anh sang Mỹ để gặp Ninh Tam.
- Mãi đến bây giờ Ninh Tam cũng chưa biết, đừng nói gì với cô ấy. Ngày mốt nầy anh sẽ trở về HK.
- Thế rồi sau đấy?
- Sau đấy thì mọi thứ cũng giữ kín với Ninh Tam.
- Anh yêu nó như vậy ư?

Phạm Bân gật đầu. Văn Mật cười buồn.

- Bởi vậy tôi nói mình rõ là dại dột, bởi vì anh đã gạt tôi ra khỏi tình cảm của anh rồi mà tôi còn...
- Thật ra thì không hẳn như vậy, vì em không đến, tôi vẫn nhớ đến em.
- Em đâu phải chỉ cần cái nỗi nhớ đó? Mà em muốn chiếm hữu cả anh kìa!
- Đừng điên, Văn Mật, em nên nhớ là em đã có chồng!
- Em đã nói với anh ấy là em muốn đi một vòng Châu Âu du lịch khoảng một tháng. Anh ấy chẳng nghi ngờ gì cả, biết đâu, anh sang đó trị liệu, rồi bệnh sẽ lành?
- Anh rất muốn sống, nhưng mà Văn Mật! Không nên tự đánh lừa. Anh biết sức khỏe anh càng lúc càng suy giảm. Cơ thể anh đang rửa nát dần. Cái cảm giác đó anh gần như cảm nhận được. Lúc trước, anh còn nuôi hy vọng. Nhưng bây giờ thì anh thấy có cố gắng cũng vô ích. Em chẳng hiểu đâu. Con người khi ý thức được sự thật, thì sự lạc quan, lòng tin đều băng hoại cả. Văn Mật, anh như ngọn đèn sắp tàn rồi! Anh biết, và không muốn bàn luận thêm.

- Có lẽ là vì tinh thần đang xuống, nên anh mới bi quan như vậy. Vài bữa khỏe lại, anh sẽ nghĩ khác.

Phạm Bân cười nhạt, Văn Mật khuyến khích.

- Anh Bân đừng có thất vọng, hãy sang Châu Âu với em!

Phạm Bân hiểu rõ hơn ai hết. Người bị ung thư đến giai đoạn sử dụng Maxiton là đã đến đường cùng. Nhưng Bân không muốn cãi lý với Văn Mật, nên chỉ nói.

- Được rồi, để suy nghĩ lại xem có nên sang Châu Âu không?
- Anh hãy để em được chăm sóc anh. Dù có chuyện gì xảy ra, em hứa với anh là không bao giờ em ân hận.
- Văn Mật, hãy nghe anh nói nầy. Sau khi chọn được bệnh viện đặc trị xong. Anh có thể đến đấy một mình. Em khỏi phải tới, hãy nhớ là em còn một gia đình hạnh phúc. Đừng để cho chồng em có cớ để gây khó khăn cho em.
- Anh ấy sẽ không bao giờ biết chuyện nầy!
- Nếu em không cho chồng biết, thì em cũng không có quyền chăm sóc anh. Em làm vậy sẽ khiến anh khó xử. Dù gì cũng đã quen rồi. Em đi rồi trở về, trở về lại đi. Sẽ tạo cái cảm giác hụt hẩng hơi anh.
- Nếu anh ra lệnh cho em ly dị chồng, trở lại với anh, em sẽ làm ngay!
- Như vậy có nghĩa là lâu nay em không hạnh phúc?
- Không phải... Anh Thạch Kiến Quốc cũng không có gì...
- Nếu em có hạnh phúc thì anh đã yên tâm.
- Anh chưa bao giờ ra lệnh cho em xa anh ấy?
- Làm sao anh có thể làm cái chuyện đó được? Có bao giờ anh bảo em đừng yêu anh nữa. Được không? Cái chuyện chọn lựa quyết định là ở nơi em cơ mà?
- Thế làm sao anh biết là Ninh Tam sau nầy vẫn là của anh?
- Cô ấy không bỏ anh đâu.
- Đừng quên là các người mới quen nhau chưa đầy năm.
- Anh biết! Ninh Tam mãi mãi là của anh nếu anh sống được đến bảy mươi tuổi. Bởi vì cô ấy không có tham vọng, chỉ một mình anh là cô ấy đã thấy đủ rồi.
- Có thể là đã đến lúc em cũng nghĩ vậy, nhưng rồi em lại mạo muội, có điều ngay bây giờ thì em lại thấy em cần có anh, em muốn có anh, nếu không, em sang đây làm gì? Anh Bân, em biết là anh đang có Ninh Tam, vậy mà em vẫn đến...

Phạm Bân cười nhẹ.

- Vậy thì hơi muộn rồi phải không?
- Em biết nói làm sao bây giờ? Anh Bân. Có thể là anh không tin, nhưng em vẫn phải nói là em mãi mãi yêu anh.
- Được rồi! Anh đã nghe em nói. Nhưng mà Văn Mật, em còn đến đây làm gì? Em hãy về đi, làm thế nầy là cả hai cùng khổ, chứ chẳng ích lợi gì đâu em ạ.

Văn Mật ngồi yên, tay mân mê chiếc ví da. Nàng cảm thấy thất bại. Phạm Bân không còn thiết tha gì với nàng nữa. Phạm Bân đã vượt khỏi tầm tay nàng. Hai người cứ thế yên lặng. Cho đến lúc ngoài cửa có tiếng động. Rồi Ninh Tam xuất hiện trước mặt hai người.

- Ồ! Chị Mật! Chị cũng sang đây nữa à?

Văn Mật giật mình, nhưng lấy lại bình tỉnh thật nhanh.

- À, chị sang đây du lịch, sẵn ghé qua thăm em, không ngờ Phạm Bân cũng có ở đây.

Ninh Tam hỏi.

- Thế làm sao chị biết bọn em ở đây chứ?

Hai chữ "bọn em" làm Văn Mật nhói đau.

- Bạn cùng phòng ở ký túc xá em cho chị biết.

Ninh Tam trợn mắt.

- Chị đừng cho ba má và anh Cả em biết chuyện nầy nhé. Họ biết là sẽ lôi thôi đấy.

Văn Mật nói.

- Chị sẽ không nói cho họ biết đâu.

Phạm Bân thì lại sơ. Văn Mật kể lại cho Ninh Tam biết bệnh trạng của mình nên lại nói.

- Văn Mật, hãy hứa với anh là Văn sẽ không nói gì cả nhé?
- Dĩ nhiên rồi!

Văn Mật hiểu ý. Mà cho Ninh Tam biết làm gì cho thêm rắc rối? Dù gì thì mốt này Phạm Bân cũng đã quay về HK. Hai phương trời là hai thế giới khác, Ninh Tam mà biết được đòi theo sẽ khó khăn thêm. Phạm Bân quay qua Ninh Tam.

- Sao hôm nay em lại về sớm như vậy?
- Buổi thực tập chiều nay được hủy bỏ, vì vậy em về liền đây. Như vậy chẳng là tốt sao? Thời gian chúng mình gần nhau sẽ dài hơn chứ?

Phạm Bân cười.

- Anh sang đây lập tính lười cho em. Tốt nhất là anh nên về HK sớm hơn mới được.
- Em cấm anh làm chuyện đó!

Ninh Tam sà vào lòng Phạm Bân một cách tự nhiên, làm cho Văn Mật bực dọc. Ninh Tam quay qua Văn Mật hỏi.

- Chị Mật, chị cùng bọn nầy đi ăn cơm trưa chứ?

Văn Mật lắc đầu.

- Thôi không cần, chị phải về ngay đây.
- Sao vậy? Ban nãy chị nói là chị thăm em, vậy mà chưa gì chị đã bỏ về?

Ninh Tam tròn mắt nói.

- Hay là chị còn giận em? Hôm trước em nói năng dại dột, không biết lựa lời, thôi chị hãy tha thứ cho em đi, đừng có giận em nữa, nhé?

Văn Mật cầm ví da đứng dậy.

- Cho em biết, chị đến đây không phải là để gặp em, mà là gặp anh ấy!

Ninh Tam chựng ra, nhưng biết tính của Văn Mật. Mật đang gây chiến. Văn Mật nhìn thẳng vào mặt Ninh Tam rồi quay qua Phạm Bân, rồi trở lại Ninh Tam, thòng thêm một câu.

- Chị vẫn còn yêu anh ấy!

Lời của Văn Mật, không chỉ chọc tức Ninh Tam mà đã khơi dậy vết thương trong lòng Phạm Bân, khiến Bân không chịu nổi. Phạm Bân nói.

- Văn Mật, thôi em về đi. Nhớ tự bảo trọng nhé!

Văn Mật bước tới, nhón chân hôn lên má Phạm Bân rồi bỏ đi, không nói lời từ biệt Ninh Tam. Ninh Tam đỏ mặt nói.

- Chị ấy làm như chẳng hề có mặt em ở đây!

Phạm Bân lắc đầu.

- Thôi đủ rồi, dù gì cô ta cũng đi rồi.

Ninh Tam giận dữ nói.

- Tại sao anh lại cư xử tốt với người ta như vậy? "Văn Mật! Nhớ tử bảo trọng nhé!" Sao quan tâm như vậy? Người ta có chồng, sống hạnh phúc cơ mà, có ai mượn anh quan tâm? Bộ anh sợ chị ấy quên mất anh à?

Phạm Bân vẫn lắc đầu.

- Ninh Tam! Văn Mật cũng nào phải là kẻ thù của anh, tại sao anh phải thờ ơ mới được chứ?
- Nhưng mà chị ấy cư xử với em như vậy mà anh vẫn tỉnh bơ được?
- Vậy chứ em muốn anh phải làm gì? Hùng hổ, gây chuyện lên? Lớn tiếng bảo: "Văn Mật, cô không được yêu tôi nữa vì Ninh Tam không muốn như vậy!" Ninh Tam, em thấy làm như vậy coi có được không chứ?

Ninh Tam thở dài.

- Em hiểu Văn Mật rất nhiều, nhưng mà em vẫn không làm sao dằn lòng được. Văn Mật như vậy đó. Bất cứ người đàn ông nào qua tay là chị ấy đều không buông. Đàn ông cứng rắn nhưng lại dễ mềm lòng. Chỉ cần người yêu cũ lặp lại tiếng yêu là tha thứ cả. Anh Bân, thôi thì chuyện của anh, anh giữ. Em không can thiệp, em cũng không cần biết anh yêu em bao nhiêu, nhiều hơn hay ít hơn người khác!

Phạm Bân ôm ghì Ninh Tam.

- Em có vẻ bất hạnh, vì em thì mới lớn, còn anh hơn em, những mười hai tuổi. Đương nhiên là anh có quá khứ. Có những cuộc tình đã qua. Điều đó làm em thấy thiệt thòi. Nhưng em không chịu nghĩ lại. Nếu em bằng tuổi anh, chắc gì em chẳng trải qua những cuộc tình như vậy chứ?

Ninh Tam sỉ vào trán Phạm Bân.

- Anh rõ là con người ngụy biện! Thôi mình đi ăn cơm đi, em đói rồi!

Phạm Bân chưa hết mệt mỏi, vẫn theo Ninh Tam đi dùng cơm. Hôm ấy thức ăn khá thịnh soạn mà Bân chẳng ăn được gì.

Tối đó, Phạm Bân định không tiêm Maxiton nhưng không được. Nằm trên giường cứ lăn lộn. Cơn đau ở ngực tăng. Phạm Bân lợm giọng, mệt mỏi, xuất mồ hôi. Cuối cùng phải tiêm thêm một mũi Maxiton. Phạm Bân hiểu là sức khỏe đã suy kiệt, chàng không thể là một người bình thường được nữa.

Sáng hôm sau, Phạm Bân đánh điện thoại đến văn phòng hãng hàng không, xin đổi vé về ngay HK trong ngày. Ninh Tam thất vọng hỏi.

- Tại sao vậy? Hình như từ hôm anh đến San Francisco đến nay, không có hôm nào anh khỏe?

Khuôn mặt của Phạm Bân hôm nay rất tiều tụy. Chàng cố nhoẻn miệng cười.

- À, có lẽ vì phong thổ không hợp. Anh quả là cù lần. Nhưng về đến HK là sẽ khỏe ngay.
- Nhưng mà mấy hôm trước anh bảo là mai mới về, tại sao hôm nay lại bỏ về?
- Chuyện đó thì anh nói rồi, phong thổ không hợp ở lại thêm một ngày càng mệt thêm. Ở đây anh ăn uống cũng không được. Trông thấy em là anh đã mãn nguyện, cần gì ở lâu? À, còn nữa, tối qua lúc em say ngủ. Hãng phim ở HK có gọi điện qua. Nhắn anh về, để sang Mông Cổ quay ngoại cảnh. Ba hôm nữa đoàn quay phim sẽ xuất phát. Anh cần phải về sớm để thu xếp, vì lần đi này phải mấy tháng trời. Phải về chuẩn bị chứ?
- Vậy trong mấy tháng đó em làm sao liên lạc với anh?
- Em tìm anh không gặp đâu, bởi vì chuyện quay ngoại cảnh đâu có ở cố định một nơi, mà lại di chuyển luôn. Nhưng mà em yên tâm, rồi anh sẽ viết thư cho em luôn, để em biết nơi đến mà. Nếu vì lý do gì đó, không liên lạc trực tiếp được thì anh sẽ nhờ qua người quen ở HK, chuyển thư lại cho em.
- Anh ở Mông Cổ tổng cộng bao lâu?
- Ít nhất thì cũng một hai tháng, mà nếu cần thì kéo dài khoảng nữa năm...

Phạm Bân nói tới đó nghẹn lời không nói được nữa.

Ninh Tam nắm lấy tay Phạm Bân.

- Thôi anh đừng buồn. Hãy để hết tâm trí vào chuyện đóng phim. Em ở đây sẽ trút hết tinh thần vào chuyện học để không phải nhớ anh rồi quấy rầy anh. Nhưng mà, nhớ nhé, lâu lâu phải điện thoại cho em đấy.
- Dĩ nhiên rồi, vì anh rất thích được nghe giọng nói của em.
- Tối qua anh không ngủ, vậy thì hãy nằm nghỉ đi, em sắp xếp đồ đạc cho!
- Đồ đạc cũng không có gì, chỉ có mấy bộ quần áo, anh đã sắp xếp xong.

Dù rất mệt nhọc, Phạm Bân cũng cố gắng thu xếp quần áo, bởi vì chàng không muốn để Ninh Tam đụng vào, sẽ nhìn thấy những ống Maxiton mà mình mang theo.

Ngồi trong xe, cơ thể rả rời, Phạm Bân chỉ mong sao sớm về HK, để được nằm yên một mình trên giường. Sự đau đớn của thể xác, nhiều lúc làm cho người ta bớt thiết tha đến tình yêu, sự nghiệp và chỉ mong mỏi được sớm giải thoát. Phạm Bân bị giằng co giữa hai mâu thuẩn. Nửa muốn được mãi bên Ninh Tam, nửa lại muốn sớm xa nàng.

Sự giằng co đó kéo dài mãi đến lúc Phạm Bân đi vào trạm hải quan. Đứng nơi cửa Phạm Bân ôm chầm lấy Ninh Tam, như sợ mất. Ninh Tam nói.

- Đến Mông Cổ, xứ sở khắc nghiệt đó, anh cần phảo bảo trọng.

Phạm Bân chỉ gật đầu chứ chẳng nói được gì. Chàng bịn rịn đến độ Ninh Tam phải nói.

- Anh thật giống như những chú bé lần đầu đến trường. Chuông vào học đã reo, mà chẳng chịu vào lớp. Thôi đi vào đi! Máy bay sắp cất cánh rồi đấy!

Phạm Bân cúi xuống hôn lên má Ninh Tam.

- Em hãy yêm tâm! Anh biết phải lo cho mình thế nào.

Rồi Phạm Bân bỏ đi vào trong. Đứng sắp hàng giữa dòng người rồng rắn. Phạm Bân lại có cảm giác mình sắp tan biến vào hư vô.

- Ninh Tam!

Phạm Bân lại bỏ dòng người chạy ngược lại ra ngoài gọi Ninh Tam lại.

- Ninh Tam!

Ninh Tam sà vào lòng Phạm Bân xúc động.

- Ninh Tam, anh không đành lòng xa em!
- Phạm Bân! Em cũng vậy, nếu đến lúc nghỉ hè mà anh vẫn còn ở Mông Cổ thì em sẽ sang đấy tìm anh. Em chỉ cần bên anh và không sợ gian khổ gì cả.

Phạm Bân thẩn thờ. Xứ Mông Cổ chàng vẻ ra chứ nào có đến đó thật. Nhưng mà... Có thế nào cũng đừng để Ninh Tam nghi ngờ.

- Lúc đó sẽ tính. Bây giờ anh đã an tâm khi lên máy bay rồi.

Phạm Bân lại chào Ninh Tam, đi vào cửa Hải Quan lần nữa. Chàng muốn gào lên, muốn khóc lớn nhưng rồi lại dằn xuống. Phạm Bân tựa đầu vào tường thở ra. Một nhân viên sân bay bước tới, lo lắng.

- Chào ông. Ông không được khỏe à?

Phạm Bân lắc đầu.

- Không sao, trong túi tôi có Maxiton, nhưng tôi được xử dụng, có giấy phép của bác sĩ đây.

Nhân viên sân bay nhìn Phạm Bân thông cảm.

- Vâng, chúng tôi sẽ báo cho tiếp viên trên phi cơ biết, để họ đặt biệt chăm sóc cho ông.

Tại phi trường HK. Tài xế của Phạm Bân đã túc trực sẵn để đón lấy ông chủ, với sắc diện sút hẳn khi đi, về nhà. Phạm Bân dặn dò, nhờ tài xế ra phố đến hiệu sách lớn nhất, mua đủ tất cả những sách báo có liên quan đến phong tục tập quán và cảnh quan của Mông Cổ, cũng như bản đồ địa danh nơi chàng sẽ đến đóng phim trong trí tưởng tượng. Phạm Bân cũng muốn dùng hết cái khoảng thời gian còn lại để viết những lá thư như thật cho Ninh Tam. Những lá thư nầy sẽ được lần lượt gởi đi theo thời gian định trước, để Ninh Tam không có lý do nghi ngờ.

Thế là trong hai tuần lễ đầu. Ngoài bác sĩ ra, Phạm Bân không gọi cũng như không nhận điện thoại. Không tiếp xúc với ai bên ngoài. Chàng dùng hết thời gian còn lại, trong lúc còn minh mẫn để viết thư.

Bệnh ung thư là bệnh không nhất thiết phải nhập viện. Phạm Bân cũng biết cuối cùng rồi chàng cũng phải vào bệnh viện thôi. Chàng rất sợ cái ngày ấy. Lúc đó mọi người sẽ thấy một Phạm Bân trơ xương, da vàng, bụng sưng to nằm bất động mặc cho nhân viên trong bệnh viện muốn xê dịch thế nào thì xê. Rồi những tấm nệm drap trắng đầy mùi thuốc. Phạm Bân rùng mình khi liên tưởng đến chuyện đó.

Đó là cái cảnh nằm chờ chết. Một cảnh tượng đáng sợ. Phạm Bân đã từng thấy đạo diễn họ Dương trước khi chết. Thuốc Maxiton được chích liên tục mà người vẫn mê man, mắt nhắm mắt mở, miệng khô khốc. Cái bụng trương xình. Chỉ nghĩ thôi mà Phạm Bân muốn lợm giọng.

Phạm Bân bước tới bên kính. Ngắm mình qua gương. Rồi tự hỏi, bao giờ sẽ đến mức đó? Bác sĩ đã cho Phạm Bân biết sự thật. Mọi thứ đã không còn hy vọng. Nếu vậy, sức khỏe sẽ suy giảm dần và Phạm Bân phải đau khổ chờ đợi. Phạm Bân chịu thua, không biết tại sao mình lại phải chịu cảnh chết dần chết mòn. Mà không quyết định dứt khoát. Có phải vì vẫn còn ham sống và sợ chết chăng? Hay là vì muốn chờ đợi phép lạ. Vì không đành vứt lại Ninh Tam? Chu Lệ Lợi? Phương Bích Quân?... Tất cả những người nầy chưa có ai biết là Phạm Bân đang đi đến cuối cuộc đời. Nếu hôm nay Phạm Bân bỏ đi, hay để đến ngày mai thì cũng vậy thôi. Chỉ có Văn Mật là biết. Chuyện kéo dài cuộc sống thêm ít tháng nữa có ích lợi gì chăng? Phạm Bân nhìn ảnh mình qua gương rồi chợt phá lên cười. Chàng có cảm giác mình như những hình tượng bù nhìn đang nằm trong tay tử thần. Màn kịch đời chưa diễn xong, không được bỏ xuống sân khấu. Phải tiếp tục đóng nốt dù rất khổ đau.
<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 114
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com