watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:10:3429/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > Quỳnh Dao > Tình Ngỡ Trăm Năm - Trang 12
Chỉ mục bài viết
Tình Ngỡ Trăm Năm
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Tất cả các trang
Trang 12 trong tổng số 16

Chương 12

- Chuyện gì thế?

Bấy giờ cô bạn lấy ra chiếc hộp kiếng đựng hoa đưa ra. Ninh Tam chợt hiểu khi đọc mảnh giấy kèm theo:

"Anh muốn em vừa xuống phi cơ, là trông thấy hoa của anh ngay"

Cô bạn cùng phòng hỏi.

- Anh ta là ai? Là ai vậy?

Ninh Tam lấy hoa ra cắm vào lọ, vừa kể lại chuyện của nàng với Phạm Bân cho bạn nghe. Ninh Tam kể một cách chi tiết, vì đây là đất Mỹ chứ không phải là HK, không phải sợ chuyện thêu dệt loan truyền. Cô bạn Mỹ xuýt xoa.

- Ồ! Tuyệt quá! Anh ta cao lớn con, đẹp trai lại còn là tài tử đóng phim nữa. Một người tuyệt vời nào. Mười tám giỏ hoa nầy! Xâu chuỗi ngọc quý nầy! Chiều chuộng tận nơi tận chốn! Còn ai hơn chứ? Bao giờ mi gặp một người bạn người Hoa tương tợ. Nhớ giới thiệu cho tao nhé?

Ninh Tam thấy thật hãnh diện. Hứa là bao giờ làm lễ cưới sẽ nhờ cô bạn nầy làm phù dâu. Đêm đó, Ninh Tam đã nằm mơ. Giấc mơ ngập đầy chuyện tốt nghiệp, đám cưới với Phạm Bân.

Giấc mơ đầy hạnh phúc.

Chưa bao giờ Ninh Tam có cái cảm giác hạnh phúc thế nầy. Ninh Tam cố gắng học. Ngoài giờ học Ninh Tam viết thư cho Phạm Bân. Không thư thì cũng điện thoại. Ninh Tam không thấy Phạm Bân ở quá xa. Mà gần như Phạm Bân lúc nào cũng bên cạnh. Khi cơn mộng đẹp của Ninh Tam bắt đầu, thì giấc mơ xấu của Phạm Bân cũng xuất hiện.

Phạm Bân xuất thân từ chốn nghèo khổ, nên chuyện sổ mũi nhức đầu, với chàng chẳng có một ý nghĩa gì. Nói là vậy, chớ từ nào đến giờ, sức khỏe của chàng rất tốt. Phạm Bân gần như làm việc liên tục không nghỉ ngơi, mà chẳng có bệnh hoạn gì cả? Năm nay hai mươi chín tuổi. Cái tuổi sung sức nhất trong đời của một người. Những cuốn phim Phạm Bân đóng càng ngày càng được hoan nghênh. Không có gì phải buồn phiền. Phạm Bân lại đang ở trên đỉnh cao của tiền tài và danh vọng. Cuốn phim nầy chưa dứt, thì cuốn phim khác đã bắt đầu. Vậy mà... những dấu hiệu không tốt lại xuất hiện vào lúc đó.

Ninh Tam về Mỹ được hơn một tháng. Phạm Bân vẫn làm việc. Nhưng không hiểu sao Phạm Bân lại có cảm giác sức khỏe sa sút dần. Đóng chưa xong cảnh, Bân đã thấy mệt. Một lần Phạm Bân đã phải nghỉ ngang. Đạo diễn nhìn Phạm Bân ngạc nhiên.

- Nầy cậu Bân, cậu bệnh à?

Phạm Bân ngồi tựa người vào ghế, lắc đầu.

- Không. Tôi chỉ có cái cảm giác mệt, chứ không hề bị sốt hay ho gì cả. Khoảng mười ngày như vậy rồi đấy!

Đạo diễn nói.

- Vậy thì bữa nay ta tạm dừng ở đây. Có lẽ là vì cậu làm việc hơi nhiều đấy. Mà những người trẻ như các cậu lại ưa ỷ lại lắm, còn phí sức đủ thứ, phải nhớ là con người chứ nào phải là sắt đá đâu?

Phạm Bân nói.

- Nghỉ cũng được, nhưng như vậy là làm phiền đạo diễn. Vậy ngày mai tôi phải làm việc gấp đôi bù lại.

Một nhân viên đứng tuổi đứng gần đó nhận xét.

- Tôi thấy tốt hơn là anh nên đi khám bác sĩ thì hay hơn, lâu lâu phải làm một cuộc kiểm tra toàn diện. Chứ lúc nãy tôi thấy anh như bị kiệt sức, hụt hẩng. Đây không phải chỉ mệt vì mất ngủ bình thường đâu?

Phạm Bân ngồi yên, chàng mệt đến độ không muốn nói nhiều. Thế là quay về nhà đánh một giấc. Khi tỉnh dậy, vẫn còn cảm giác nhoi nhói ở trước ngực. Phạm Bân không đến phim trường mà điện thoại báo cho Lê. Lợi biết. Nàng giục Bân đến bác sĩ khám bệnh ngay.

Phạm Bân nghe lời. Bác sĩ đã làm một cuộc khám tỉ mỉ, và cẩn thận hơn, viết giấy giới thiệu cho Bân đến bệnh viện chủp ảnh X quang nữa.

Bác sĩ đã thành thật cho Phạm Bân hay kết quả.

- Anh Phạm Bân nầy. Biết anh là người một thân một mình, chẳng có thân thích, nên tôi đành thú thật với anh vậy. Anh đã không may vướng phải căn bệnh hiểm nghèo. Đó là ung thư gan. Kết quả sơ bộ là như vậy, nhưng còn phải làm thêm mấy xét nghiệm nữa mới chắc chắn. Mong là không đúng.

Trái tim Phạm Bân muốn ngừng đập. Chàng chợt liên tưởng đến ông đạo diễn đã quá cố ho. Dương. Rồi những xét nghiệm kế tiếp đã xác nhận lời bác sĩ đã chuẩn đoán đúng. Phạm Bân lặng lẽ rời khỏi phòng mạch, không cho ai biết cả, chỉ nói với đạo diện thu xếp cho chàng nghỉ ngơi ít hôm.

Phạm Bân ngồi tựa lưng vào ghế salon, mất nhìn lên trần. Lắng nghe tiếng cười khan của chính mình. Hôm nay Phạm Bân có vẻ tỉnh táo. Ngoài cái đau thoáng nhẹ bên sườn, Phạm Bân chẳng có cái cảm giác gì khác. Chàng tự hỏi, ta vẫn khỏe, vậy mà sắp chết rồi sao? Chẳng có ai trong đời nầy có thể giúp hoặc cứu được chàng.

Ta vừa tìm thấy tình yêu. Ninh Tam đáng yêu của ta! Vậy mà mọi thứ lại là ảo ảnh!

Phạm Bân đau khổ suy nghĩ. Bên ngoài gió lộng, gió đẩy những hàng cây bên ngoài cửa sổ ngã rạp. Rồi mưa đến, những giọt mưa buồn. Phạm Bân không chịu nổi, lấy chìa khóa đi ra xe.

Chàng muốn chạy vòng vòng để quên lãng. Phạm Bân cho xe vào phố chợ. Ngày thường Phạm Bân rất ghét những nơi ồn ào. Vậy mà hôm nay, Phạm Bân lại như khát khao muốn nhìn mặt mọi người. Những gương mặt đồng loại trước khi nhắm mắt.

Sáu giờ chiều của khu trung tâm thành phố, đoàn người tan sở tấp nập trên mọi nẻo đường, họ hối hả xô đẩy nhau chen chân, dành nhau từng chiếc taxi... Mưa càng lúc càng nặng hột, bên dưới ánh đèn vàng vọt. Phạm Bân chợt phát hiện một bóng người quen, Phương Bích Quân. Bích Quân đang mắc mưa ướt đẫm cả người. Không mang dù, lại chẳng đón được taxi, trông Bích Quân rất thảm não. Thế là Phạm Bân sà vào.

Mấy tháng qua, Bích Quân rất giữ lời, không có đến quấy rầy Phạm Bân, và một thời gian, Phạm Bân có cảm giác như thoát nạn. Vậy mà hôm nay, khi trời đổ mưa lớn, nhìn cái dáng dấp lúng túng của Bích Quân trong mưa, Phạm Bân lại nhớ đến lần nào xa lắm. Lúc đó Bân và Bích Quân mới yêu nhau chưa bao lâu... Trong một lần cãi nhau Bích Quân cũng đã chạy ra ngoài trời thế nầy. Mưa thật to, Bích Quân co ro dưới cột đèn, năn nỉ thế nào cũng không chịu vô. Vì vậy mà cái cảnh hôm nay, gợi lại cái hình ảnh cũ. Ngày tháng trôi qua nhanh quá!

Vừa dừng xe, Phạm Bân đã mở cửa, kéo Bích Quân:

- Đi nào!

Phương Bích Quân ngỡ ngàng, ngồi trong xe mà run rẫy, không biết vì lạnh hay vì cảm động. Phạm Bân vội tắt máy điều hòa trong xe, rồi cởi áo khoác cho Bích Quân.

Bích Quân nhìn Phạm Bân nói.

- Anh lúc nầy có vẻ gầy đi, lại xanh xao nữa!

Phạm Bân gật đầu.

- Mấy hôm trước không được khỏe, nhưng bây giờ thì khá nhiều rồi!

Phương Bích Quân lo lắng.

- Anh còn nhớ địa chỉ em không? Cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Bữa nay mưa to quá, gặp lúc giờ tan sở nữa, nên khó đón xe quá!

Phạm Bân hỏi.

- Thế em nghĩ là anh rồi sẽ đưa em về ngay à?

Phương Bích Quân ngạc nhiên:

- Đó không phải là ý định của anh sao? Em đã nói rồi, em sẽ không quấy rầy anh nữa mà?
- Thôi thì cứ đến nhà anh ngồi một lúc, hong cho khô quần áo, xong chúng mình đi dùng cơm tối.

Phạm Bân nói làm Bích Quân càng ngạc nhiên. Hai năm qua, Phạm Bân như lẫn tránh, sợ nàng như sợ hủi. Vậy mà hôm nay, Phạm Bân lại ngỏ ý mời Bích Quân đi ăn cơm? Đây là điềm gì vậy? Phạm Bân nói tiếp.

- Chợt nhiên rồi anh có ý muốn gặp em!
- Chi vậy?

Phạm Bân nói với giọng buồn buồn.

- Không có gì, chẳng qua bạn bè lâu quá không gặp, muốn gặp vậy thôi!

Con người khi thời gian thừa thải thì phung phí một cách không hối tiếc. Mãi đến lúc biết chẳng còn bao lâu nữa, thì mới vội vả cố ghì giữ, níu kéo lại. Mới biết tiếc...

Đến nhà Phạm Bân, Phương Bích Quân tắm thật nhanh, sấy tóc cho khô. Trong lúc Bích Quân tắm, Phạm Bân đã không gọi người làm mà đích thân Phạm Bân đã xấy khô quần áo cho Bích Quân. Phương Bích Quân có cảm giác như mình nằm mơ.

- Anh Bân, để đó em ủi cho!
- Không, không cần, anh muốn làm giúp cho em một tí việc. Có điều nếu là không thẳng, thì đừng có chê nhé.

Phương Bích Quân cười sung sướng, bước tới quầy rượu rót đầy một ly Whisky, rồi nói.

- Anh dạy em là bao giờ mắc mơ, thì uống rượu để ngừa cảm cúm. Vậy anh có cần em rót cho một ly không?

Phạm Bân lắc đầu, Bích Quân hớp một hớp, rồi nói.

- Anh đã thay đổi nhiều lắm. Em không tin người đang ngồi trước mặt em là anh.

Phạm Bân cười và đưa bộ quần áo vừa mới ủi xong cho Bích Quân. Bích Quân nói.

- Anh Bân, linh tính cho thấy là đã có cái gì đó không phải? Tại sao anh lại tốt với em như vậy? Anh cho em biết đi. Có chuyện gì không hay? Hay là... Hay là... Anh sắp cưới vợ?

Phạm Bân lấp liếm.

- Đừng có điên! Đâu có chuyện gì xấu đâu? Anh cũng chưa định cưới vợ.
- Vậy thì chuyện gì?
- Không có chuyện gì?
- Không có gì cả. Chẳng qua anh muốn gặp em!
- Anh Bân! Anh đừng chơi trò ú tim với em, cũng đừng đùa bởn. Hôm nay kêu em đến, rồi mai lại đuổi em đi!
- Anh đã nói rồi, chúng ta vẫn là bạn!

Phương Bích Quân yên lặng, Phạm Bân nhẹ nhàng hỏi.

- Sau này em sẽ nhớ mãi anh chứ?

Hai hàng nước mắt chảy dài xuống má Bích Quân. Chợt nhiên Phạm Bân phát hiện cái đẹp nảo nùng của cô gái khi đang khóc. Đã lâu rồi Phạm Bân không để ý đến cái đẹp của người con gái trước mặt. Phạm Bân nhớ lại, lúc đầu Bích Quân đã cuốn hút Phạm Bân nhờ vào cái nước da trắng như bông bưởi, đã một thời Phạm Bân mê say, nhưng rồi cái bản tính ghen tuông một cách quá quắc của Bích Quân, đã làm cho Phạm Bân chán nản, sợ hãị..

Bây giờ thì Phạm Bân lại tìm được cái đẹp gần như liêu trai ngày cũ. Phạm Bân cứ ngẩn ra nhìn, lòng trăm mối ngổn ngang. Có tiếng hỏi của Bích Quân.

- Cái cô gái hôm trước là bạn gái mới của anh đó ư?
- Phải.
- Anh rất yêu cô ấy?
- Đúng.
- Vậy thì... Văn Mật làm sao?
- Cô ấy đã là vợ người khác rồi!
- Có nghĩa là anh đã quên cô ấy?
- Bích Quân, em đừng quan tâm đến chuyện đó, được không?
- Thế anh đưa em về đây làm gì?
- Anh chỉ muốn đi dùng cơm với em!

Bích Quân thở dài, hơi thất vọng. Ban nãy Bích Quân đã nuôi một chút hy vọng, vậy mà... Bích Quân thấy giận, nhưng không thể bỏ về, bởi vì dù nói là không nhưng lúc nào Bích Quân cũng nghĩ đến Bân.

- Bích Quân, em đi ăn cơm với anh chứ?

Bích Quân lặng lẽ đi bên Phạm Bân, lòng buồn vời vợi. Phạm Bân cho dừng xe trước một nhà hàng ở vịnh Nước Ngọt. Bích Quân thấy vậy lắc đầu.

- Không, em không thể nào trở lại đây được, vì nó đầy ấp kỷ niệm cũ!

Đây là nhà hàng khi quen nhau, Phạm Bân đã đưa Bích Quân đến. Phạm Bân nói.

- Thôi mà, chìu anh một lần đi! Vì anh!
- Anh rõ là ích kỷ.
- Vâng, nhưng rồi sẽ có một ngày em hiểu tại sao anh lại đưa em trở về cái nhà hàng nầy.

Bàn ăn thắp nến, ánh sáng vừa đủ soi tỏ mặt của hai người. Hôm đó cả hai đều nói rất ít, Phương Bích Quân thì hồi tưởng chuyện cũ, còn Phạm Bân lại nghĩ đến tương lai. Chàng hỏi.

- Sao? Hình như em không được vui?
- Em có cảm giác đây là bữa ăn cuối cùng. Bởi vì đột nhiên rồi anh lại tốt với em quá. Có phải là anh định không gặp lại em nữa không?
- Thôi đừng có nghĩ ngợi.
- Nhưng mà lòng em thì lại đầy cảm xúc.

Phạm Bân yên lặng. Suy nghĩ một chút rồi bảo bồi bàn bưng rượu ra, mặc dù bác sĩ cấm, nhưng hôm nay chợt nhiên Bân lại muốn uống rượu.

- Nào, Bích Quân, hãy quên nỗi buồn đi, ta cùng cạn ly nào?

Phương Bích Quân nốc cạn ly rượu.

- Em sẵn sàng nghe anh nói dối là anh yêu em, chỉ có em. Hãy đợi anh, em sẵn sàng đợi, sẵn sàng tin, nhưng mà...

Phương Bích Quân chợt bựng mặt khóc, không nói được nữa. Phạm Bân vội vã móc khăn tay ra để thấm nước mắt cho Quân, nhưng trong lúc nhanh tay, lại làm rơi một mảnh giấy trong túi ra. Bích Quân nhặt lên mở ra xem. Chợt nhiên mắt long lanh. Phạm Bân bây giờ mới sực nhớ ra. Hôm qua trong lúc ngồi buồn, Phạm Bân đã chép lại cái bài thơ mình viết cho Văn Mật ngày cũ. Chép thật nhiều. Không ngờ có một mảnh đã lọt vào túi quần lúc nào không hay.

Phương Bích Quân đọc lại một lần nữa.

Ta đã dùng một cọng cỏ xanh.
Buộc chặt lấy giọt lệ của em
Trong giấc mơ
Và lúc đó
Em cũng đã dùng tóc mình
Giữ chặt lấy trái tim của anh
đang run rẩy

Phương Bích Quân ngước lên, mắt ngấn lệ.

- Anh viết tặng cho em à?

Phạm Bân định nói không phải, nhưng rồi nghĩ mình cũng đâu còn sống bao lâu nữa, thôi thì... Vì vậy Bân chỉ yên lặng nhìn Bích Quân. Bích Quân trân trọng cho mảnh giấy kia vào trong ví, rồi hỏi.

- Hình như anh đang khổ tâm?
- Ờ...
- Chuyện gì vậy anh?
- Có nói ra em cũng không giải quyết được cho anh đâu?
- Anh chẳng hề xem em là bạn. Anh lúc nào cũng để em làm người ngoài cuộc!
- Em chỉ cần nhớ là... Đã có một thời anh yêu em.

Phương Bích Quân thấy lòng nhói đau.

- Đã có một thời ư? Chuyện nàỵ.. Đúng ra em phải hiểu từ lâu.

Phạm Bân đưa tay qua nắm lấy tay Bích Quân.

- Xin lỗi, hãy tha thứ cho anh!
- Em thì sẽ yêu anh mãi mãi, nhưng chẳng bao giờ tha thứ cho anh!

Phạm Bân đứng dậy.

- Thôi để anh đưa em về. Bích Quân nầy, cố mà tự bảo trọng mình!
- Anh cũng vậy, em thấy anh xanh xao lắm, anh hẳn mệt mỏi?

Phạm Bân xiết chặt tay Bích Quân, cảm động.

- Đây là lần đầu, chúng ta gặp lại nhau mà không cãi nhau.

Phạm Bân nói mà lòng nhủ lòng. Biết đâu, đây chẳng là lần gặp cuối cùng?

o O o

Sau khi đưa Bích Quân về nhà, Phạm Bân định ghé qua Chu Lê. Lợi. Không phải để cho Lê. Lợi biết bệnh của mình, mà chỉ định ngồi chơi một chút. Phạm Bân như vậy đó, nhà của Lê. Lợi giống như một chỗ trú mưa. Lúc nào buồn buồn hay bực mình là Phạm Bân tạt qua. Vậy mà cũng thấy khuây khỏa. Phải chăng đấy mới là "mái nhà"?

Nhưng rồi, cơ thể lại rả rời, mệt mỏi quá, Phạm Bân lại lái xe thẳng về nhà.

Nằm trên giường, Phạm Bân có cảm giác cơ thể càng lúc càng yếu đi. Phạm Bân lại có cảm giác cái chết như càng lúc càng gần. Sự sợ hãi lan rộng. Nhưng rồi Phạm Bân lại an ủi. Biết đâu nghỉ ngơi làm tinh thần sẽ phấn chấn hơn? Ta còn trẻ rồi sẽ vượt qua được cả mà? Ung thư là một chứng bệnh hiểm nghèo nhưng cũng khó phán quyết. Có người chỉ sống thêm được mấy tháng, nhưng có người đã kéo dài cuộc đời đến mấy năm... Nhưng rồi khi Phạm Bân nghĩ đến đạo diễn ho. Dương chỉ mấy mươi ngày mà thân thể gầy sút thấy rõ, ung thư gan là cái bệnh tàn phá khủng khiếp và... Phạm Bân cảm thấy không thể chờ. Trước khi nằm yên một chỗ, Bân phải gặp Ninh Tam thời gian còn lại quá ngắn ngủị..

Phạm Bân không điện thoại cho Ninh Tam biết chàng sẽ sang San Francisco. Chàng muốn dành cho Ninh Tam một sự bất ngờ. Thơ Ninh Tam gởi cho Phạm Bân vẫn đều đều. Không có gì là Ninh Tam không nói. Từ chuyện chơi đến chuyện học. Từ những khó khăn của phương trình X Y Z đến cái rắc rối của lũy thừa. Phạm Bân có trả lời, nhưng vẫn không đá động đến chuyến đi sắp tới của mình.

o O o

Trước bữa khởi hành, Phạm Bân không làm sao ngủ được. Chàng cứ mơ thấy Ninh Tam như đang nằm trong lòng mình. Có lúc Văn Mật lại xỏa tóc trên vai, rồi cả hai lại xuất hiện cùng lúc xâu xé. Những giọt nước mắt pha lê rơi trên lòng ngực Phạm Bân:

- "Anh Bân! Anh đừng có đi! Hãy ở lại! Mãi mãi em sẽ không quên anh đâu!"
- Văn Mật!

Phạm Bân kêu lên rồi giật mình tỉnh dậy. Chung quanh chẳng có ai cả. Phạm Bân buồn bã. Từ đây đến cuối đời có lẽ Phạm Bân sẽ không bao giờ còn gặp lại. Văn Mật hiện đang sống hạnh phúc bên cạnh chồng. Bây bây giờ chỉ là một bóng mờ dĩ vãng.

Mỗi lần có chuyện buồn hay không vui. Không hiểu sao Phạm Bân cứ nghĩ đến Văn Mật. Còn với Ninh Tam thì khác. Bên Ninh Tam, lúc nào Phạm Bân cũng thấy cái tình yêu thanh khiết thoát tục. Đó là cả thế giới của thăng hoa. Ở đấy chỉ có sự tin vui an lạc. Ở đấy là vứt bỏ hết mọi thứ, lăn tròn người trên cánh đồng cỏ xanh mượt mà hạnh phúc. Thế giới của Văn Mật thì khác hơn. Người lớn hơn. Với Văn Mật có âu lo muộn phiền. Có kích thích, có săn đuổi phải biết đóng kịch và xử thế, tình yêu đầy màu sắc, đa dạng. Tiếc một điều là cái không gian của Văn Mật không phải chỉ chứa đựng một mình Phạm Bân. Văn Mật có cả một khoảng trời riêng không muốn Phạm Bân bước đến. Văn Mật giữ riêng cho mình. Chính vì vậy mà với Phạm Bân, Văn Mật lôi cuốn hơn Ninh Tam, Văn Mật khiến Phạm Bân không làm sao quên được nàng.

Nhưng mà Văn Mật đã có chồng. Văn Mật đã an phận với hạnh phúc. Phạm Bân dù gì cũng chỉ còn Ninh Tam. Mà trong cái khoảng trời mong manh còn lại nầy, đó là cái mà Bân còn lại. Bân cảm thấy chua xót và tiếc rẽ. Phạm Bân thấy thương hại. Ninh Tam đã đặt hết tin yêu hạnh phúc cho chàng, mà ngày tháng của Phạm Bân lại có giới hạn...

Một đêm dài trằn trọc, khiến sáng dậy Phạm Bân càng có vẻ tiều tụy, xanh xao hơn. Đám hành khách đứng ở phi trường hôm ấy hẳn đã ngạc nhiên, khi thấy tài tư? Phạm Bân như già hẳn.

Phạm Bân lặng le đi vào phòng khám xét hành lý. Và trong lúc đứng sắp hàng, Phạm Bân có cảm giác như có ai đó đang chăm chú nhìn chàng. Họ đứng không xa lắm. Phạm Bân vội vã quay lại, và chợt dừng chân.

Đó là Văn Mật! Mật trong chiếc áo đem trông thật quý phái. Có lẽ Văn Mật đã ra đây để đưa tiển bạn bè. Tình cờ gặp Phạm Bân, và đã lặng lẽ đứng đó nhìn chàng. Hẳn là Văn Mật đã thấy hết. Cái dáng dấp tiều tụy xanh xaọ.. Phạm Bân không muốn Văn Mật thấy mình trong sắc diện như vậy. Vỗi vã quay đầu đi, bước theo đoàn người. Nhưng rồi đến ngạch cửa cuối cùng, Phạm Bân vẫn không dằn được lòng, lại quay lại. Văn Mật vẫn còn đứng ở chỗ cũ. Đôi mắt buồn làm sao. Phạm Bân xúc động và đưa tay lên, làm một cử chỉ tạm biệt. Văn Mật vẫn bất động, chỉ có đôi mắt theo dỏi chàng.

Trên máy bay, Phạm Bân nhắm mắt lại cố nghỉ ngơi. Nhưng cái hình ảnh Văn Mật với đôi mắt buồn vẫn hiện rõ trong đầu Phạm Bân.

Phạm Bân cố nén lòng. Không muốn nghĩ đến nữa vì Phạm Bân cần phải có sức khỏe khi gặp lại Ninh Tam. Chàng không biết rồi đây mình sẽ ở lại San Francisco được bao lâu. Tóm lại, ở được chừng nào hay chừng nấy. Cho mãi đến lúc sức khỏe không còn chịu được.

Ninh Tam học xong tiết cuối cùng ở trường đại học Cali, vừa bước ra cửa đã giật mình. Niềm vui đến quá bất ngờ. Phạm Bân đang đứng đó! Cái dáng dấp cao lớn của chàng đã lôi cuốn cả các cô gái Mỹ tóc hoe.

- Anh Phạm Bân!

Ninh Tam sà vào lòng Phạm Bân. Chàng cúi xuống với những nụ hôn nóng.

- Anh Bân! Anh hôn em ngoài phố thế nầy không sợ người ta nhìn à?
- Không. Trong cái giờ phút nầy, anh chỉ biết có em, anh không cần trốn tránh ai cả!
- Sao anh sang đây đột ngột vậy?
- Bởi vì anh nhớ em! Anh muốn gặp em ngay tức khắc!
- Anh không bận đóng phim à?
- Chuyện gặp em mới là quan trọng.

Ninh Tam ngắm nghía Phạm Bân.

- Anh gầy quá, có lẽ là vì làm việc nhiều?
- Ờ... Lúc nầy đóng hơi nhiều phim. Nên hơi gầy một chút!
- Anh sang đây từ bao giờ vậy?
- Tối qua!
- Tại sao không điện thoại báo cho em?
- Xin lỗi. Vừa đến khách sạn anh buồn ngủ quá. Nhưng mà đến trường đón em thế nầy không tuyệt hơn sao? Sẵn xem thử em còn có bạn trai nào khác hay không?
- Anh không tin tưởng em à?
- Ninh Tam, em giận ư? Anh chỉ muốn đùa thôi.

Chợt nhiên, Phạm Bân thấy lồng ngực đau nhói! Chàng phải gập người xuống làm Ninh Tam lo lắng.

- Anh Bân, anh làm sao vậy?
- Không có gì cả, lúc đóng phim bị té đau ở ngực bây giờ vẫn còn nhức.
- Em định đưa anh đi hết khuôn viên nhà trường để giới thiệu trường em, nhưng mà bây giờ anh đau như vậy, thôi để khi khác.
- Không sao đâu, chúng ta có thể đi dạo một vòng. Từ nào đến giờ, anh chưa hình dung được trường đại học nó như thế nào.

Ninh Tam kéo tay Phạm Bân, rảo bước đi khắp sân trường chỉ cho chàng biết từng cảnh vật. Đó là cao ốc Sinh Vật, đằng kia là văn phòng, ngôi nhà trên đỉnh đồi đó là phòng thí nghiệm về phóng xạ. Không phải sinh viên nào cũng có thể đến được.

Đi được một lúc, Phạm Bân có cái cảm giác hơi chóng mặt. Ninh Tam thì chỉ nghĩ là Phạm Bân còn mệt, nên đưa chàng đến câu lạc bộ sinh viên.

- Anh có muốn thử món ăn của bọn sinh viên chúng em không? Là sinh viên thì phải biết cái nầy!
- Đương nhiên là anh muốn thử rồi.

Hai người đi vào phòng ăn tự chọn. Mỗi người chọn món mình ưa thích, rồi kéo ghế ngồi ăn. Phạm Bân để ý thấy chung quanh đều là sinh viên. Họ có vẻ tò mò nhìn hai người. Ninh Tam nói.

- Thật ra thì anh cũng có thể trở về với học đường. Năm nay anh chỉ mới hai mươi chín cơ mà?
- Các bạn của em chỉ trên dưới hai mươi. Ngồi ở đây không, anh đã thấy mình già.
- Tại anh không thấy, nhiền sinh viên còn già hơn cả anh. Có người lấy chồng rồi thôi chồng, trở lại trường đại học. Họ trên ba mươi tuổi!
- Anh tin chuyện đó, nhưng số người lớn tuổi đó hẳn ít, chỉ có những người nhỏ tuổi mới học thôi!
- Dân Á Đông chúng ta chậm già lắm. Trông anh, người ta đoán là chưa đến hai mươi bốn tuổi đâu!
- Vấn đề ở đây không chỉ là tuổi tác mà còn là học lực nữa. Anh chưa học hết chương trình trung học, làm sao vào đại học được chứ?
- Thì anh làm dự thính, có điều như vậy cuối năm sẽ không được phát tín chỉ.
- À! Vậy thì để anh suy nghĩ lại xem.

Phạm Bân trầm ngâm, chàng rất thích học, nhưng mà bây giờ mọi thứ đã muộn màng! Có mấy cô sinh viên người Mỹ đi ngang, họ nói với Ninh Tam mấy câu. Nàng dịch lại.

- Họ bảo em là "bồ của mi đẹp trai quá", làm họ cũng đảo điên!

Phạm Bân cười, năm tay Ninh Tam.

- Thôi mình đi nơi khác nhé?

Ninh Tam đưa Bân lên sân thượng của một lầu cao.

- Ở đây có cái phòng gọi là phòng tỉnh tâm. Vào đến nơi nầy, không ai được nói chuyện ầm ĩ. Khi nào không học bài được, sinh viên vào đây để tập trung tư tưởng.

Hai người bước vào phòng. Chiếc phòng thật rộng, bên trong lại không có một bóng người. Cả hai ngồi xuống theo kiểu ngồi thiền. Nắng chiều chiếu vào. Khung cảnh thật yên tĩnh. Bầy trời có nắng chiều hồng thắm, rồi màu lá úa. Phạm Bân thấy cuộc đời mình đang đẹp thế nầy, thật tình chàng chẳng muốn chết. Chợt cơn đau nhói lại xuất hiện ở ngực. Phạm Bân đau đớn và đứng dậy bước ra ngoài. Ninh Tam đuổi theo nhìn sắc mặt tái xanh của Phạm Bân, Ninh Tam hỏi:

- Anh Bân, anh làm sao vậy? Hình như anh không được khỏe?
- Có lẽ đi xa còn mệt. Hay là quay về khách sạn đi?
- Vâng. Để em điện thoại báo với ban quản lý ký túc xá, em sẽ vắng mặt mấy hôm. Em sẽ ở khách sạn chăm sóc cho anh!

Phạm Bân đợi Ninh tam đi gọi điện thoại, nhanh chóng bước vào phòng vệ sinh. Chàng có mang theo mấy ống Maxiton mà bác sĩ cho phép mang theo. Chàng tiêm một mũi vào thịt, cơn đau giảm dần.

Trước đó Phạm Bân rất hạn chế. Chàng biết đây là loại thuốc gây nghiện, nên ít xử dụng. Chỉ khi nào bị cơn đau hành hạ lắm, Bân mới dùng. Nhưng hôm nay, những ngày nầy, Phạm Bân cần phải vui vẻ bên Ninh Tam. Chàng không thể đê? Ninh Tam bị mất hạnh phúc.

o O o

Ninh Tam nằm tựa đầu lên vai Phạm Bân thiu thiu ngủ. Phạm Bân đã thức. Chàng không biết là rồi mình sẽ kéo dài tình trạng nầy được bao lâu. Chàng không muốn đê? Ninh Tam biết mình bệnh, chàng đã tính rồi, bao giờ cảm thấy không còn chịu đựng được nữa, chàng sẽ quay về HK ngay.

Buổi sáng, Ninh Tam thức dậy. Nàng không muốn đi học, định ở nhà với Bân. Nhưng Bân bảo là mình còn có việc phải làm nên không thể ở lại nhà. Phạm Bân còn hỏi Ninh Tam, địa chỉ của Ninh Quốc Khởi. Ninh Tam ngạc nhiên.

- Ồ! Anh định hỏi địa chỉ của anh Cả em làm gì?
- Để làm quen!
- Nhưng anh và anh ấy đâu có hợp nhau?
- Em yên tâm. Chưa hẳn là như vậy.

Sau khi Ninh Tam đến trường, Phạm Bân đã tìm đến văn phòng của Ninh Quốc Khởi ơ? San Francisco.

Ninh Quốc Khởi hết sức ngạc nhiên.

- Ồ Ông Bân, tôi chẳng biết lý do gì ông lại đến đây tìm tôi. Có phải là em gái tôi nhờ ông đến không?
- Không!
- Vậy thì sao?

Phạm Bân nói.

- Tôi muốn anh hiểu cho một chuyện. Đó là tôi thật lòng yêu Ninh Tam!

Ninh Quốc Khởi yên lặng.

- Anh Khởi nầy. Có lẽ... Đây là lần cuối cùng tôi gặp cô ấy chuyến nầy, tôi muốn chỉ có anh và tôi biết thôi. Anh đừng có nói gì cho Ninh Tam biết. Lý do là... Tôi không còn sống thêm được bao lâu nữa. Tôi đang bị chứng ung thư gan. Lần đến San Francisco nầy, là để vĩnh biệt Ninh Tam!

Ninh Quốc Khởi đi từ bất ngờ đến bất ngờ khác. Khởi đã nhìn thấy cái dáng sa sút của Phạm Bân. Nhưng Khởi lại đâu ngờ Phạm Bân lại đang đi dần đến cái chết?

- Nếu tôi là con người đê tiện và xấu xa như anh nghĩ...

Khởi không đợi Phạm Bân nói thêm đã tiếp.

- Thì ông đã không sang đây gặp nó?

Rồi Khởi thở dài.

- Tôi hiểu rồi, anh Bân ạ... Tôi thật lấy làm ân hận...

Hai người đàn ông yên lặng một chút. Khởi lại hỏi.

- Thế anh đến đây gặp tôi để làm gì?
- Tôi có chút chuyện cần nhờ đến anh.

Ninh Quốc Khởi yên lặng lắng nghe.

- Anh Khởi nầy. Xin lỗi nhé. Tôi không quen sử dụng tiếng ông. Vậy thì chúng ta dùng tiếng anh cho thân nhé. Mặc dù tôi không được ở cùng giai cấp với anh. Tôi chắc anh cũng không cố chấp.

Khởi nói.

- Được, tùy anh!

Phạm Bân cười rồi nhập đề.

- Tôi có hai việc muốn nhờ anh.
- Chuyện gì vậy?
- Thứ nhất là tôi nhờ anh thanh lý giùm di sản của tôi, còn thứ hai là chăm sóc giùm Văn Mật và Ninh Tam.

Ninh Quốc Khởi lại bất ngờ.

- Anh nói gì tôi chẳng hiểu.
- Tại tôi trình bày đơn giản quá nên anh chưa kịp hiểu. Thế này nhé. Tôi đóng phim có được một số vốn. Tôi đã xử dụng đồng vốn đó đầu tư vào ngành địa ốc. Bây giờ tích lũy được một số tiền. Mà tôi lại không có thân nhân gì cả. Chẳng có ai để gởi gấm số tiền trên. Lúc trước khi Văn Mật chưa lấy chồng, cô ấy đã giúp tôi nhiều ý kiến trong chuyện kinh doanh. Những tư vấn này phần lớn là Văn Mật đã nghe lén được ở văn phòng anh. Tôi hết sức khâm phục cách dự đoán và kiến thức đầu tư của anh, vì vậy, tôi thấy anh là người có thể giúp tôi trong chuyện nầy nhất.
- Anh Bân nầy. Phản ứng nhất thời của tôi ở đây là, thứ nhất, chúng ta không thân nhau, không là bạn bè, tại sao anh lại tin cậy tôi như vậy? Thứ hai, tôi cũng nào có nghĩa vụ phải giúp anh làm chuyện đó?
- Anh Khởi, anh nên biết là tôi đã cân nhắc rất kỹ trước khi quyết định. Qua sự nhận xét của Văn Mật và của tôi, anh là một nhà kinh doanh có uy tín, sòng phẳng. Riêng chuyện anh nhận hay không nhận lời, thì đó là tùy anh, chứ tôi không dám ép buộc. Ơ? HK, tôi cũng đã nhờ một luật sư có tên là Thẩm Tu Văn giúp tôi thu xếp vài chuyện trên mặt pháp lý, nhưng mà ông ấy lại không phải là chuyên gia kinh tài, nên không thể bao hết mọi việc. Nếu anh nhận, thì sau nầy khi tôi chúc ngôn lại phần di sản đó cho ai, phần chi sẽ phải có đủ chữ ký của hai người.
- Ý anh muốn nói chuyện đem di sản đó đầu tư thế nào là do tôi quyết định?
- Vâng.
- Anh không sợ là rồi tôi sẽ chiếm đoạt cái di sản đó? Anh Bân, anh nên nhớ là chuyện đó dễ làm lắm nhé!
- Không. Bởi vì tôi biết anh là con người tự trọng. Nếu anh muốn chiếm đoạt tài sản tôi. Đấy không phải là cơ hội để tôi đánh giá thấp, coi thường anh ư?

Lời của Phạm Bân làm Ninh Quốc Khởi cười to. Bân lại tiếp.

- Đấy! Anh cũng thấy chuyện như vậy là buồn cười. Bởi vì trong mắt anh, cái tài sản nhỏ nhoi của tôi nào có nghĩa lý gì? Vậy thì có đáng gì đâu để cho người khác hạ thấp phẩm chất mình chứ?
- Tổng số tài sản của anh trị giá bao nhiêu?

Phạm Bân nói.

- Khoảng ba mươi mấy triệu. Anh cũng biết đó. Tôi cũng chưa nổi tiếng được bao nhiêu năm, nên tài sản cũng có giới hạn.

Khởi cũng có cái cảm giác tang thương. Đúng vậy, Phạm Bân mới hai mươi tám, tuổi đời còn trẻ vậy mà...

- Dù gì thì cũng khó gặp người như anh. Tuổi còn trẻ mà biết dành dụm, không xài phá một cách vô bổ. Nhưng mà, tại sao anh lại muốn tôi phải làm chuyện dó cho anh?

Phạm Bân lắc đầu.

- Không biết tại sao nữa, có nhiều người tài, nhưng tôi vẫn chọn anh.
- Anh Bân! Anh thật lạ!
- Thôi thì anh cứ suy nghĩ kỹ đi, anh Khởi, rồi sau đó trả lời cũng được!

Khởi nói.

- Vâng, anh Bân, từ nào đến giờ tôi làm gì cũng rất cẩn thận, chứ không tùy hứng nên phải suy nghĩ. Mà cả anh nữa, anh cần suy nghĩ cặn kẻ rồi hãy quyết định nhé.

Phạm Bân đáp.

- Vâng, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Mặc dù tôi biết là anh cũng không ưa gì tôi lắm nhưng ở cái giờ phút nầy thì chuyện đó không còn quan trọng lắm với tôi.

Ninh Quốc Khởi gật gù.

- Lúc trước hẳn anh cũng ghét tôi lắm? Nhưng mà bây giờ thì giữa chúng ta hẳn không còn gì?
<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 134
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com