watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:32:4726/06/2024
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Tam Quốc Chí - Trang 60
Chỉ mục bài viết
Tam Quốc Chí
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Trang 48
Trang 49
Trang 50
Trang 51
Trang 52
Trang 53
Trang 54
Trang 55
Trang 56
Trang 57
Trang 58
Trang 59
Trang 60
Trang 61
Trang 62
Trang 63
Trang 64
Trang 65
Trang 66
Trang 67
Trang 68
Trang 69
Trang 70
Trang 71
Trang 72
Trang 73
Trang 74
Trang 75
Trang 76
Trang 77
Trang 78
Trang 79
Trang 80
Trang 81
Trang 82
Trang 83
Trang 84
Trang 85
Trang 86
Trang 87
Trang 88
Trang 89
Trang 90
Trang 91
Trang 92
Trang 93
Trang 94
Trang 95
Tất cả các trang
Trang 60 trong tổng số 95

 

Nhắc lại Tào Tháo từ khi dẹp yên phương Bắc rồi, liền bãi bỏ chức Tam Công, lấy chức Thừa Tướng của mình kiêm nhiệm luôn ba tòa ấy.

Lại phong cho Mao Giới làm Ðông Tào Duyện, phong cho Thôi Diệm làm Tây Tào Duyện, Tư Mã Ý làm Văn Học Duyện.

Nguyên Tư Mã Ý tự là Trọng Ðạt, người đất Ôn, thuộc quận Hà Nội, là cháu nội quan Thái Thú Dĩnh châu Tư Mã Tuấn, là con quan Kinh triệu doãn Tư Mã Phòng, và là em quan Chủ Bạ Tư Mã Lãng.

Các văn quan đều đông đủ, và rất có khả năng. Tào Tháo lại hợp các võ tướng bàn chuyện Nam chinh.

Hạ Hầu Ðôn bước ra nói:

- Gần đây, nghe Lưu Bị ở Tân Giã ngày ngày thao luyện quân sĩ, mưu tính gây vạ về sau. Vậy phải trừ Lưu Bị trước đã.

Tào Tháo nói:

- Lưu Bị tuy là kẻ anh hùng, nhưng thế lực không có là bao, trừ hắn trước cũng phải.

Liền sai Hạ Hầu Ðôn làm Ðô Ðốc; Vu Cấm, Lý Ðiển, Hạ Hầu Lan, Hàn Ho làm Phó tướng, quản thủ mười vạn tinh binh, kéo thẳng đến đồi Bác Vọng để tiến đánh huyện Tân Dã.

Tuân Húc can:

- Lưu Bị là tay anh hùng, nay lại mới được Gia Cát Lượng theo phò làm Quân sư, chúng ta không nên khinh địch.

Hạ Hầu Ðôn nói:

- Lưu Bị chỉ là lũ chuột nhắt, nay chui chỗ này, mai trốn chỗ kia, quân sĩ có bao mà sợ. Tôi quyết bắt sống Lưu Bị đem về nạp cho Thừa Tướng.

Từ Thứ nói:

- Tướng quân chớ coi thường Lưu Bị. Nay Lưu Bị có thêm Gia Cát Lượng thì chẳng khác nào hổ thêm cánh vậy.

Tào Tháo hỏi:

- Gia Cát Lượng là người như thế nào?

Từ Thứ nói:

- Lượng tên chữ là Khổng Minh, đạo hiệu là Ngọa Long tiên sinh, có tài ngang trời dọc đất, có cơ mưu quỷ khốc thần kinh, thật là một kỳ sĩ trên đời nay, không thể coi thường được.

Tào Tháo hỏi:

- Khổng Minh so với tài của ông thì sao?

Từ Thứ nói:

- Tôi đâu dám sánh với Khổng Minh. Tôi chỉ như con đom đóm lập lòe, Khổng Minh chẳng khác mặt trăng giữa đêm rằm vậy.

Hạ Hầu Ðôn hăng hái nói:

- Sao Nguyên Trực lại quá nhún mình, đề cao người khác như vậy? Gia Cát Lượng như đồ cỏ rác, có gì đáng sợ? Tôi chỉ đánh một trận là bắt sống Lưu Bị, trói tay Gia Cát Lượng! Nếu không làm được, xin nạp thủ cấp dưới trướng mà tạ tội với Thừa tướng.

 Tào Tháo nói:

- Ðược rồi. Khanh hãy mau mau báo tin thắng trận về cho ta yên lòng.

Thế là Hạ Hầu Ðôn từ biệt Tào Tháo, hăm hở kéo quân lên đường.

Nhắc lại từ ngày được Khổng Minh làm Quân sư, Huyền Ðức rất mừng rỡ, lễ sư phó mà đãi. 

Quan, Trương thấy thế nên không bằng lòng, thường nói:

- Khổng Minh tuổi trẻ, tài học được bao nhiêu mà huynh trưởng quá trọng vọng như vậy? Vả lại, từ ngày ra khỏi lều tranh đến nay, Khổng Minh cũng chưa làm được điều gì tài giỏi mà?

Huyền Ðức nói:

- Anh được Khổng Minh cũng như "cá gặp nước". Hai em đừng nói nhiều nữa.

Quan, Trương nghe nói, lẳng lặng lui ra, nhưng lòng vẫn không phục Khổng Minh.

Một hôm, có người đem đến biếu cho Huyền Ðức một cái đuôi con tê ngưu. 

Huyền Ðức tự tay đem ra đan một cái mũ.

Khổng Minh bước vào thấy thế, liền nghiêm sắc mặt hỏi:

- Minh công chỉ trọng đến vật quý này mà không còn nghĩ đến chuyện xa xôi nữa hay sao?

Huyền Ðức vội vứt cái mũ đi, rồi tạ rằng:

- Ta tạm lấy việc đan mũ để bớt nổi lo lắng trong lòng đấy thôi.

Khổng Minh hỏi:

- Minh công lượng sức mình với Tào Tháo thì thế nào?

Huyền Ðức nói:

- Ta tự biết còn kém xa.

Khổng Minh nói:

- Quân số của Minh công hiện nay chỉ được vài ngàn, nếu Tào Tháo đem quân đến đánh thì làm sao đủ sức nghênh địch?

Huyền Ðức thở dài:

- Ðó chính là mối lo hiện nay của ta.

Khổng Minh nói:

- Thế thì phải mộ thêm dân binh ngay đi. Lượng xin ra sức luyện tập để có thể đem chống giặc được.

Huyền Ðức nói:

- Ta cũng có nghĩ đến chuyện ấy, nhưng chỉ sợ thì giờ quá ít, không đủ để luyện dân binh thành thuộc.

Khổng Minh nói:

- Chúa công chớ lo. Những binh sĩ này không cần tài đánh giặc mấy, mà chỉ cần chạy cho thật giỏi.

Huyền Ðức mỉm cười, theo lời Khổng Minh chiêu mộ một số dân binh độ ba ngàn người, giao cho Khổng Minh sớm tối hết sức lo luyện tập theo trận pháp.

Chẳng bao lâu, có tin báo:

- Hạ Hầu Ðôn kéo quân đến đánh, đang thẳng tiến về hướng Tân Giã.

Trương Phi nghe tin, bảo Vân Trường:

- Chuyến này cứ để Khổng Minh đánh trước, xem hắn nghênh địch như thế nào?

Hai tướng đang trò chuyện thì có tin Huyền Ðức gọi vào. 

Huyền Ðức nói với Quan, Trương:

- Hạ Hầu Ðôn kéo binh mười vạn đến đánh Tân Giã, hai em có mưu kế gì chăng?

Trương Phi hỏi lại:

- Sao đại ca không sai "nước" ra nghênh địch?

Huyền Ðức cau mày:

- Trí lược thì nhờ Khổng Minh, dũng lược thì cậy có hai em! Ðừng phân bì như vậy.

Quan, Trương không dám nói nữa, lẳng lặng lui ra.

Huyền Ðức lại mời Khổng Minh vào thương nghị. Khổng Minh nói:

- Chỉ sợ hai tướng Quan, Trương không chịu nghe lệnh của tôi thôi. Nếu Chúa công muốn để tôi hành binh thì phải ban cho tôi ấn kiếm mới được.

Huyền Ðức lấy ấn kiếm trao cho Khổng Minh. 

Khổng Minh liền tụ tập chư tướng lại truyền lệnh.

Trương Phi nói với Vân Trường:

- Anh em ta cứ đến đó nghe lệnh, xem hắn điều khiển ra sao?

Các tướng hợp mặt đông đủ, Khổng Minh hạ lệnh:

- Bên trái đồi Bác Vọng có trái núi Dự Sơn, bên phải có khu rừng An Lâm, hai nơi đó là chỗ mai phục quân rất tốt. Vân Trường hãy dẫn một ngàn quân đến phục dưới núi Dự Sơn. Khi địch tới, im lặng để cho chúng đi qua. Những xe nặng chở quân nhu, lương thảo ắt đi phía sau. Hễ thấy mặt Nam có lửa cháy, lập tức thả quân xông ra đánh và đốt hết lương thảo ấy. Dực Ðức thì dẫn một ngàn quân đến phía sau rừng An Lâm, mai phục trong hang núi. Hễ thấy phía Nam có ánh lửa bốc cháy, lập tức kéo binh đến đồi Bác Vọng, phóng hỏa đốt lương thảo quân địch ở đấy. Quan Bình, Lưu Phong hãy dẫn năm trăm quân, dự bị những đồ dẫn hỏa, ra phía sau đồi Bác Vọng, chia hai ẩn núp, đợi đến canh một khi giặc kéo tới, nổi lửa đốt rừng lau! Lại phải sai người đến Phàn Thành gọi Triệu Vân về, cho đi tiên phong, không cần đánh lấy được, chỉ cần đánh lấy thua. Còn Chúa công thì lảnh một đạo quân làm hậu viện. Các tướng nên theo kế, chớ nên sơ xuất.

Nghe xong, Vân Trường hỏi:

 - Chúng tôi đều phải đi nghinh địch. Vậy chẳng hay Quân sư làm việc gì?

Khổng Minh điềm nhiên đáp:

- Ta chỉ ngồi giữ huyện thành này.

Trương Phi cười ha hả nói:

- Chúng tôi đều phải lăng lưng vào chỗ chém giết, còn Quân sư thì ngồi nhà, thung dung dữ a?

Khổng Minh giơ gươm lên, lớn tiếng nói:

- Ấn kiếm ở đây, nếu ai sai lệnh, ta sẽ chém đầu.

Huyền Ðức nói xen vào:

- Há không hiểu rằng: 

- Người ngồi bày mưu trong màn trướng mà có thể quyết thắng ở ngoài ngàn dặm sao?  Hai em không được trái lệnh!

Trương Phi cười nhạt, không muốn nói. 

Vân Trường bảo:

- Chúng ta thử xem cái kế của thằng hủ nho này có ứng nghiệm hay không rồi sẽ về chất vấn hắn cũng chưa muộn.

Thế là hai người kéo quân đi. 

Còn các tướng cũng chưa hiểu thao lược của Khổng Minh như thế nào, nên tuy vâng lệnh song ai nấy lòng đầy nghi hoặc.

Khổng Minh bảo Huyền Ðức:

- Hôm nay Chúa công nên dẫn binh đến chân đồi Bác Vọng mà đóng. Sẩm tối ngày mai, ắt quân địch cũng đến. Chúa công nên bỏ trại mà chạy. Hễ thấy lửa cháy thì lập tức quay binh lại đánh. Tôi cùng với Mê Trước, Mê Phương lãnh năm trăm quân giữ huyện. Tôn Cành , Giản Ung thì lo chuẩn bị tiệc mừng công và sắp sẳn sổ sách ghi công lao cho tướng sĩ.

Khổng Minh điều bát đâu đấy xong xuôi, từ giả Huyền Ðức vào trong. 

Còn Huyền Ðức tuy lòng còn áy náy, song vẫn dẫn binh đến chân đồi Bác Vọng hạ trại.

Bấy giờ Hạ Hầu Ðôn với bọn Vu Cấm, Lý Ðiển dẫn binh đến gần Bác Vọng, liền chia quân làm hai, một làm tiền bộ, một đi hậu tập và bảo vệ lương thực.

Lúc này nhằm vào tiết thu, trời trong trăng tỏ, gió thổi vèo vèo. 

Bỗng thấy phía trước bụi bay ngất trời. 

Hạ Hầu Ðôn lập tức dàn quân ra sẳn sàng, và hỏi quan Hướng đạo:

- Ðây là nơi nào?

Quan Hướng đạo thưa:

- Trước mặt kia là đồi Bác Vọng, mặt sau là cửa sông La Xuyên.

Hạ Hầu Ðôn sai Vu Cấm, Lý Ðiển ở sau điều khiển quân sĩ, còn mình thì giục ngựa tới trước chờ địch. Tức thì trong đám bụi mù, có một đội binh mã kéo đến. 

Hạ Hầu Ðôn nhìn qua, ngửa mặt lên trời cười ngất. Chư tướng thấy vậy, ngạc nhiên hỏi:

- Tướng quân cười việc gì thế?

Hạ Hầu Ðôn đáp:

- Ta cười là cười cho Từ Nguyên Trực lúc ở trước mặt Thừa Tướng dám khoe: 

- Gia Cát Lượng là một người có tài như người nhà trời!

Nay xem hắn dụng binh, đem binh mã thế kia cho làm tiền bộ tiên phong để đối địch với ta, như vậy chẳng khác nào đem bầy dê ra chống chọi với hổ báo. Lời hứa của ta trước mặt Thừa Tướng là sẽ bắt sống Lưu Bị và Gia Cát Lượng đem về nạp, thì nay quả là thành công mỹ mãn.

Dứt lời, liền giục ngựa xông tới. Triệu Vân thấy quân Tào tràn đến, cũng giục ngựa xông ra.

Hạ Hầu Ðôn chỉ vào mặt Triệu Vân mà mắng rằng:

- Chúng bây theo Lưu Bị thì chẳng khác gì những cô hồn đi theo quỷ sứ mà thôi.

Triệu Vân nổi giận, giục ngựa vung thương đâm tới. Hai ngựa quần nhau chừng hai hiệp, Triệu Vân giả thua bỏ chạy. Hạ Hầu Ðôn giục ngựa đuổi theo.

Triệu Vân chạy được hơn mười dặm, quay lại đánh nữa. 

Ðánh qua vài hiệp lại bỏ chạy. 

Hàn Hạo thấy thế, giục ngựa tới trước can Hạ Hầu Ðôn:

- Triệu Vân có vẻ dụ địch! Sợ có mai phục đấy.

Hạ Hầu Ðôn đang hăng máu, nói:

- Cái thứ quân mã như cỏ rác thế kia thì dầu có mai phục mười mặt, ta cũng không sợ.

Rồi không nghe lời Hàn Hạo, Hạ Hầu Ðôn xua quân đuổi thẳng đến đồi Bác Vọng.

Bỗng một tiếng pháo nổ vang, Huyền Ðức tự dẫn quân ra đánh, tiếp ứng Triệu Vân.

Hạ Hầu Ðôn thấy thế, cười ha hả, quay lại nói với Hàn Hạo:

- Ðó, quân mai phục thế đó chứ gì? Chiều nay ta phải vào thành Tân Giã cho kỳ được. Nếu không, ta thề không nghỉ quân.

Huyền Ðức và Triệu Vân giục quân xông vào xáp chiến. 

Hai bên đánh được ba hiệp, Huyền Ðức ra lệnh rút lui, rồi cùng Triệu Vân chạy miết.

Lúc này trời đã tối, mây phủ mịt mù che khuất bóng trăng. 

Buổi chiều gió đã nổi, đến đêm gió càng thổi mạnh... 

Hạ Hầu Ðôn chỉ một mực cắm đầu, cắm cổ cứ việc giục quân đuổi theo.

Vu Cấm, Lý Ðiển đi sau, chạy đến một chỗ hẹp, lau lách mọc um tùm, lòng nghi hoặc. 

Lý Ðiển nói:

- Hễ khinh địch là thua. Phía Nam đường quá chật hẹp, bờ sông sát chân núi, rừng rậm lau cao thế này, nếu địch dùng hỏa công thì biết liệu làm sao?

Vu Cấm tỉnh ngộ, khen rằng:

- Lời ông nói rất đúng, tôi phải chạy đến trước nói với Ðô Ðốc, còn ông thì lập tức truyền dừng binh lại.

Lý Ðiển bèn gò cương ngựa trở lại hô lớn:

- Ðạo binh sau chớ có vội lắm.

Lúc này người ngựa đang chạy cuồn cuộn, nghe kêu dừng lại làm sao được? 

Còn Vu Cấm thì giục ngựa đến trước kêu lớn:

- Tiền quân Ðô Ðốc xin hãy dừng binh ngay!

Hạ Hầu Ðôn đang thúc quân chạy gấp, bỗng nghe gọi, rồi thấy Vu Cấm ở đằng sau chạy tới, liền hỏi vì cớ gì?

Vu Cấm nói:

- Mặt Nam kia đường hẹp, sông núi sát nhau, lau cao rừng rậm, xin Ðô Ðốc đề phòng địch dùng hỏa công.

Hạ Hầu Ðôn lúc này giật mình tỉnh ngộ, vội quay ngựa hạ lệnh cho quân sĩ dừng lại. 

Nhưng vừa dứt lời thì đã nghe tiếng kêu la lẫn tiếng reo hò vang dậy, phía sau ánh lửa bùng lên sáng rực. 

Rừng lau bắt lửa, rồi lan đến hai bên đường. 

Và chỉ trong chốc lát, bốn phương tám hướng lửa bốc cháy ngập trời.

Lúc này, trời lại gió lạnh, lửa bốc cháy càng nhiều, quân Tào thất kinh, hàng ngũ hoảng loạn, người ngựa đạp nhầu lên nhau, chết vô số kể.

Bấy giờ Triệu Vân mới quay ngựa lại đánh úp. 

Hạ Hầu Ðôn xông khói đạp lửa chạy trốn. 

Mặt sau, Lý Ðiển thấy tiền quân lâm nguy, vội bỏ chạy vào thành Bác Vọng. 

Chạy được một lúc, lại thấy trước mặt bỗng hiện ra một đạo quân chận lại đánh, viên tướng đi đầu là Quan Vân Trường. 

Lý Ðiển túng thế, phải vọt ngựa xông vào xáp chiến cướp đường mà chạy.

Vu Cấm thấy các xe lương bị cháy hết, lửa cháy ngập trời, vội rẽ vào ngõ tắc chạy trốn. 

Hạ Hầu Lan, Hàn Hạo xông ngựa tới cứu xe lương thì gặp phải Trương Phi. 

Hai bên đánh nhau mới được vài hiệp, Trương Phi đã đâm Hạ Hầu Lan một xà mâu nhào lăn xuống ngựa chết tốt. 

Hàn Hạo thất kinh cướp đường chạy mất.

Quân Tân Dã đánh đuổi mãi tới sáng, giết quân Tào thây nằm đầy đồng, máu chảy thành sông.

 

Người sau có thơ khen Khổng Minh như sau:

Bác Vọng ra tay dụng hỏa công, 

Ðàn cao điều khiển dễ như không. 

Binh Tào một trận tan hồn vía, 

Ra khỏi lều tranh lập đầu công. 

Hạ Hầu Ðôn thua một trận thảm bại, mới thu thập ít tàn quân, chạy về Hứa Xương.

Khổng Minh đắc thắng thu quân, Quan Vân Trường và Trương Phi bảo nhau:

- Khổng Minh thật là bậc anh kiệt!

Hai người vừa đi vừa bàn tán với nhau chưa đầy vài dặm thì đã thấy trước mặt cờ bay phất phới. 

Mê Trước, Mê Phương dẫn một toán quân đẩy một cỗ xe nhỏ tới. 

Trên xe có một người ngồi chễm chệ, hai người nhìn kỹ, thì ra đó là Khổng Minh. 

Quan, Trương liền xuống ngựa, sập lạy trước xe, tỏ ý bái phục mưu cao vừa thắng trận.

Một lúc sau, Huyền Ðức, Triệu Vân, Lưu Phong, Quan Bình cùng kéo đến, tụ tập chư quân, đem những xe lương cướp được chia thưởng cho tướng sĩ, rồi ban sư về huyện thành.

Nhân dân trăm họ Tân Giã đổ xô ra đường lạy mừng thắng trận và nói:

- Sinh mạng chúng tôi được bảo toàn là nhờ ở Sứ quân được người hiền phò tá.

Khổng Minh về đến huyện, nói với Huyền Ðức:

- Tuy Hạ Hầu Ðôn đã thua chạy, nhưng Tào Tháo ắt tự kéo đại quân đến.

Huyền Ðức hỏi:

- Như vậy phải tính thế nào?

Khổng Minh nói:

- Tôi có một kế để đối phó với quân Tào.

Ðó chính là:

Phá giặc còn chưa yên vó ngựa,
Ngăn thù đã sẳn liệu mưu cao.
 

 

 

Hết Hồi Ba Mươi Chín - Tam Quốc Chí - La Quán Trung

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 174
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com