watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:30:2326/06/2024
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Tam Quốc Chí - Trang 39
Chỉ mục bài viết
Tam Quốc Chí
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Trang 48
Trang 49
Trang 50
Trang 51
Trang 52
Trang 53
Trang 54
Trang 55
Trang 56
Trang 57
Trang 58
Trang 59
Trang 60
Trang 61
Trang 62
Trang 63
Trang 64
Trang 65
Trang 66
Trang 67
Trang 68
Trang 69
Trang 70
Trang 71
Trang 72
Trang 73
Trang 74
Trang 75
Trang 76
Trang 77
Trang 78
Trang 79
Trang 80
Trang 81
Trang 82
Trang 83
Trang 84
Trang 85
Trang 86
Trang 87
Trang 88
Trang 89
Trang 90
Trang 91
Trang 92
Trang 93
Trang 94
Trang 95
Tất cả các trang
Trang 39 trong tổng số 95

 

  Khổng Dung lặng thinh không nói nữa. Tháo mừng rỡ nói:

       - Thật đúng như luận liệu Tuân Văn Nhược!

        Liền lập tức sai Lưu Ðại làm Tiền quân, Vương Trung làm Hậu quân dẫn năm vạn binh, kéo cờ hiệu Thừa tướng, tiến ra Từ châu đánh Lưu Huyền Ðức. Nguyên Lưu Ðại là Thứ sử Duyện châu, sau Tháo kéo đến, Ðại xin hàng. Tháo phong cho chức Thiên tướng. Nay cho lãnh binh cùng Vương Trung.

        Còn Tháo góp hết các tướng dẫn đại quân hơn hai mươi vạn kéo đến Lê dương cự Viên Thiệu.

        Trình Dục nói:

       - Sợ e Lưu Ðại, Vương Trung làm không nên việc.

        Tào Tháo nói:

       - Ta cũng biết hai tướng ấy không phải là địch thủ của Lưu Bị, nhưng hãy tạm hư trương thanh thế như vậy. Rồi sau sẽ liệu.

        Bèn dặn hai tướng:

       - Không được khinh chiến. Phải đợi ta phá xong Viên Thiệu thì sẽ quay binh về đánh Lưu Bị.

        Lưu Ðại, Vương Trung vâng lệnh kéo đi.

        Còn Tháo cũng kéo binh ra Lê dương. Ðến nơi, quân hai bên đóng cách nhau chừng tám mươi dặm. Bên nào cũng đào hầm đắp lũy đề phòng chớ không chịu đánh.

        Hai bên cầm cự như thế từ tháng tám đến tháng mười. Về phía Hà bắc, vì Hứa Du thấy Thẩm Phối được lãnh binh thì không thích. Thư Thụ cũng giận Viên Thiệu không dùng kế của mình. Các mưu sĩ bất hòa với nhau, nên chẳng buồn nghĩ đến việc tiến thủ gì. Viên Thiệu nghi hoặc trong lòng, cũng không buồn nghĩ tới tiến binh nữa.

        Tháo dò biết được, bèn gọi hàng tướng Tang Bá, bộ hạ cũ của Lữ Bố, sai đóng giữ mặt Thanh, Từ; sai Vu Cấm, Lý Ðiển đóng đồn trên sông, để Tào Nhân tổng đốc đại quân đóng giữ Quan Ðộ. Tháo tự mình dẫn một cánh quân về Hứa đô.

        Nói về Lưu Ðại, Vương Trung dẫn năm vạn quân ra đến Từ châu cách chừng một trăm dặm thì hạ trại, hư trương cờ hiệu "Thừa tướng" nơi trung quân, chưa dám tiến binh, chỉ sai quân đi nghe ngón tin tức mặt trận Hà Bắc.

        Huyền Ðức không rõ quân Tào Tháo hư thực thế nào nên cũng không dám bạo động, chỉ cho người đi Hà Bắc thám thính xem sao.

        Bỗng Tháo sai người tới truyền cho Lưu Ðại, Vương Trung tiến đánh. Hai người họp nhau trong trại thương nghị.

        Lưu Ðại nói:

       - Thừa tướng thúc giục đánh thành như vậy ông hãy tiến binh đi trước!

        Vương Trung thoái thác:

       - Thừa tướng sai ông đi trước, sao ông lại nạnh tôi?

        Lưu Ðại nói:

       - Ta là chủ tướng, lẽ nào lại đi trước?

        Vương Trung nói:

       - Vậy tôi và ông cùng tiến một lượt vậy.

        Lưu Ðại nói:

       - Thôi, để ta với ngươi bắt thăm, hễ ai bắt trúng thì đi trước.

        Khi vò hai mảnh giấy rồi gắp, thì Vương Trung bắt được thăm có chữ "tiên", Ðại được chữ "hậu". Vương Trung đành dẫn lấy một nửa quân mã tiến đánh Từ châu.

        Huyền Ðức nghe binh mã Tào Tháo kéo đến, liền thỉnh Trần Ðăng vào thương nghị:

       - Viên Bản Sơ tuy đóng binh tại Lê Dương, nhưng vì các mưu sĩ bất hòa nên không chịu ra binh. Còn Tào Tháo lúc nầy không biết hắn ở nơi đâu mà nơi Lê Dương không thấy dựng cờ hiệu của hắn, còn nơi đây lại có, thế là làm sao?

        Trần Ðăng nói:

       - Tào Tháo nó quỷ quyệt lắm. Thế nào hắn cũng coi Hà Bắc là trọng, chắc thế nào hắn cũng có mặt ở đó. Bởi thế, hắn cố ý kéo cờ hiệu ở đây để hư trương thanh thế. Tôi chắc Tháo không có ở đây đâu.

        Huyền Ðức quay lại hỏi Quan, Trương:

       - Hai em, ai dám ra đó thám thính tình hình của giặc không?

        Trương Phi liền bước ra nói:

       - Em xin đi.

        Huyền Ðức nói:

       - Em tính nóng nẩy, e rằng làm hư việc của anh.

        Trương Phi nói:

       - Dẫu có thằng Tào Tháo đến nữa, em cũng xin bắt về đây!

        Vân Trường lại bước ra nói:

       - Xin để em đi xem động tĩnh thế nào?

        Huyền Ðức nhận lời và nói:

       - Vân Trường đi, anh mới an dạ.

        Vân Trường liền dẫn ba ngàn quân kéo ra khỏi thành. Bấy giờ tiết trời mới sang đông, mây xám kéo u ám, hoa tuyết bay tơi bời. Người ngựa dàn trận ngoài mưa tuyết xong, Vân Trường cầm đao giục ngựa ra, lớn tiếng gọi Vương Trung ra nói chuyện.

        Trung thúc ngựa ra nói:

       - Thừa Tướng đã tới đây, sao không hàng đi?

        Vân Trường đáp:

       - Hãy mời Thừa Tướng ra đây, ta có việc cần đàm đạo.

        Vương Trung nói:

       - Thừa Tướng há đi hạ mình nói chuyện với một đứa thất phu kia sao?

        Vân Trường cả giận, vung đao tới chém. Vương Trung múa giáo đón đánh. Hai ngựa giao kề, đánh chừng vài hiệp, Vân Trường giả thua bỏ chạy. Vương Trung rượt theo. Ðến chân núi, Vân Trường hét lên một tiếng quay ngựa trở lại, múa đao chém. Trung chống đỡ không nổi, vội quay ngựa chạy trốn. Vân Trường bèn cắp ngược đao ở tay trái, thúc ngựa đuổi sát rồi đưa tay mặt nắm lấy thắc lưng, lôi xiết Trung khỏi yên ngựa, bắt sống bỏ nằm ngang trên lưng ngựa mà về trận. Quân Vương Trung bỏ chạy tán loạn.

        Vân Trường áp giải Vương Trung về Từ Châu nạp cho Huyền Ðức. Huyền Ðức truyền kẻ tả hữu dẫn vào và hỏi:

       - Ngươi là ai? Làm chức gì mà dám mạo xưng là Tào Thừa Tướng?

        Vương Trung run lập cập nói:

       - Tôi đâu dám man trá. Vì có lệnh Thừa Tướng bắt phải hư trương thanh thế để làm nghi binh như vậy. Quả thực Thừa Tướng không có ở đây.

        Huyền Ðức cười thầm, rồi sai lấy áo xiêm cho Vương Trung mặc, lấy cơm rượu cho ăn uống, và rồi sai quân tạm giam lại, chờ bắt được Lưu Ðại sẽ hay.

        Vân Trường nói:

       - Em biết ý anh muốn giải hòa, nên cố bắt sống dẫn về.

        Huyền Ðức nói:

       - Ta e Dực Ðức nóng nảy giết mất Vương Trung nên không dám sai đi. Cái hạng người như thế giết làm chi vô ích, cứ để sống mà giảng hòa hay hơn.

        Trương Phi nghe qua, hăm hở nói:

       - Nhị ca đã bắt được Vương Trung, vậy để em ra bắt Lưu Ðại cho.

        Huyền Ðức nói:

       - Lưu Ðại trước kia đã từng làm Thứ Sử Duyện Châu. Hồi đánh Ðổng Trác ở Hổ Lao quan, hắn đường đường là một mặt chư hầu. Nay hắn lãnh Tiền quân tới đây, không thể khinh địch.

        Trương Phi nói:

       - Cái đồ chuột nhắt ấy, kể làm gì? Em sẽ làm như nhị ca: bắt sống nó về đây cho kỳ được.

        Huyền Ðức nói:

       - Chỉ sợ em hại mất mạng nó, làm lỡ việc lớn thôi!

        Trương Phi cam kết:

       - Nếu em giết nó, em đền mạng em cho đại ca.

        Buộc lòng, Huyền Ðức phát cho Trương Phi ba ngàn quân. Trương Phi mừng rỡ, liền kéo binh ra khỏi thành khiêu chiến. Lưu Ðại nghe tin Vương Trung bị bắt, thì sợ hãi chỉ một mực đóng cửa trại không ra.

        Trương Phi ngày ngày đến trước trại chửi mắng, khiêu khích. Nhưng Ðại nghe cái tên "Trương Phi" với tiếng quát như sấm, thì càng sợ rúm người lại, không dám ló đầu ra!

        Qua ba ngày rồi mà Lưu Ðại vẫn cố thủ, Trương Phi trong lòng buồn bực, liền nẩy ra một kế, bèn truyền lệnh cho quân sĩ canh hai đêm nay đi cướp trại địch. Ban ngày, Trương Phi vào trướng uống rượu giả tảng say, tìm vạch tội quân sĩ, rồi bắt một tên lính canh, đánh cho một trận thật đau và trói ở trong dinh, lại nói rằng:

       - Ðợi đêm nay, khi cất quân, sẽ chém đầu nó tế cờ!

        Nhưng sau đó, lại bí mật bảo tả hữu thả ra. Tên quân thoát được, trốn ra khỏi trại, chạy ngay sang trại Lưu Ðại đầu hàng và báo:

       - Trương Phi định đêm nay đến cướp trại Tướng quân đó.

        Lưu Ðại hay được tin, lại thấy tên quân bị đánh đập tàn nhẫn, thương tích nặng nề, nên tin lời ngay. Ðại bèn bỏ trại trống không, đem hết quân ra phục bên ngoài, chờ Trương Phi đến cướp trại thì vùng ra giết.

        Ðêm ấy, Trương Phi chi quân ba đạo: một đạo ước chừng ba mươi người vào thẳng trại Lưu Ðại mà phóng hỏa, còn hai đạo kia lẻn ra phục sau trại, cứ trông lửa hiệu cháy mà hai mặt giáp công.

        Ðến canh ba, Trương Phi tự dẫn tinh binh đi chẹn hẳn lối sau của Lưu Ðại. Khi ba mươi người xông thẳng vào trong trại đốt lửa, quân phục của Lưu Ðại vừa toan đánh vào thì hai cánh quân của Trương Phi đã đổ tới đánh ép lại. Quân Lưu Ðại náo loạn, không rõ quân Trương Phi nhiều ít thế nào, bỏ trốn tứ tán.

        Ðại thấy nguy, bèn dẫn một đội quân cướp đường mà chạy. Chạy thế nào lại đụng ngay phải Trương Phi. Ðại toan quay ngựa, nhưng Phi đã sấn tới, chỉ vung xà mâu có một hiệp là bắt sống được Ðại. Quân Ðại xin hàng hết, Phi sai người về Từ Châu trước báo tin thắng trận

        Huyền Ðức hay được tin ấy, mừng rỡ bảo Vân Trường rằng:

       - Tam đệ bấy lâu nay tính tình nóng nảy, nay lại có mưu lược như vậy thật ta hết lo rồi.

        Nói rồi liền sai quân ra ngoài thành đón rước. Khi điệu Lưu Ðại về, trông thấy Huyền Ðức, Trương Phi đắc chí vểnh râu lên nói:

       - Bấy lâu nay đại ca chê em lỗ mãng, nay thấy thế nào?

        Huyền Ðức cười đáp:

       - Nếu anh không nói khích, em đâu chịu dùng mưu!

        Phi sung sướng cười ha hả, rồi sai dẫn Lưu Ðại tới. Khi quân sĩ giải Lưu Ðại tới, Huyền Ðức vội xuống ngựa, đến mở trói cho Lưu Ðại mà tạ rằng:

       - Tiểu đệ Trương Phi trót mạo phạm, xin Lưu công tha tội cho!

        Bèn mời vào thành, lại truyền thả Vương Trung ra, cùng bày tiệc thết đãi cả hai tử tế.

        Huyền Ðức lại nói với hai tướng ấy:

       - Trước đây Xa Trụ vì mưu hại Bị này, nên không thể không giết. Thừa tướng lại ngờ Bị này bội phản nên cử hai Tướng quân đến đây vấn tội. Bị đã chịu ơn lớn của Thừa Tướng, những mong báo đáp, có đâu dám làm phản. Mong rằng hai Tướng quân về Hứa Ðô, sẽ lựa lời phân biện khéo léo giúp cho, thì may cho Bị lắm.

        Lưu Ðại, Vương Trung cùng nói:

       - Ðội ơn sâu Sứ quân không giết, vậy khi về cửa Thừa Tướng chúng tôi xin hết sức tìm lời phân biện. Xin Sứ quân cứ an dạ, chúng tôi nguyện đem hết gia quyến ra bảo lãnh việc ấy.

        Huyền Ðức tạ ơn. Hôm sau, Huyền Ðức đem hết binh mã của hai tướng ra trao trả, rồi tiễn ra khỏi thành.

        Lưu Ðại và Vương Trung đi chưa quá mười dặm, bỗng nghe một hồi trống nổi lên, Trương Phi cầm xà mâu chặn ngang đường thét lớn:

       - Anh ta sao lạ thế này? Ðã bắt được tướng giặc sao lại thả?

        Tiếng thét như sấm khiến Lưu Ðại, Vương Trung ngồi trên ngựa run bắn người.

        Trương Phi trợn mắt tròn xoe, cầm xà mâu sấn tới, nhưng đã có người phi ngựa đến sau lưng kêu lớn:

       - Em không được vô lễ!

        Thì ra là Quan Vân Trường. Vương, Lưu hai tướng mới hết sợ. Vân Trường bảo Trương Phi:

       - Huynh trưởng đã tha, sao em không tuân pháp lệnh?

        Trương Phi hỏi lại:

       - Lần này tha cho, ngày khác chúng lại đến thì sao?

        Vân Trường đáp:

       - Ðợi đến lần nữa thì sẽ giết cũng chưa muộn mà!

        Lưu, Vương luôn miệng nói:

       - Phen này về Hứa Ðô, dù Thừa Tướng giết cả ba họ, chúng tôi cũng đành chịu, quyết không đến đây nữa! Xin Tướng quân tha cho.

        Trương Phi trợn mắt nói lớn:

       - Cho cả thằng Tào Tháo đem xác tới đây nữa, ta cũng đánh cho không còn mảnh giáp. Thôi hãy gửi tạm hai cái đầu các ngươi đó!

        Lưu Ðại, Vương Trung ôm đầu lủi thủi thúc ngựa chạy về.

        Sau đó, Huyền Ðức đòi chư tướng đến nghị việc. Vân Trường nói:

       - Tào Tháo thế nào cũng đến đây.

        Tôn Càn nói:

       - Từ Châu là đất trống trải, không nên ở lâu. Chi bằng chia binh ra đóng Tiểu Bái và giữ Hạ Bì, làm thế ỷ dốc mới mong chống được binh Tào.

        Huyền Ðức nghe theo, liền sai Vân Trương ra giữ Hạ Bì, đưa Cam, My hai vị phu nhân ra đó. Nguyên Cam phu nhân vốn người Tiểu Bái, còn My phu nhân là em gái My Trúc. Tôn Càn, Giản Ung, My Trúc, My Phương thì giữ Từ Châu. Huyền Ðức cùng Trương Phi ra đóng binh nơi Tiểu Bái.

        Còn Lưu Ðại, Vương Trung về đến Hứa đô ra mắt Tào Tháo, nói quyết rằng:

       - Lưu Bị không có ý bội phản.

        Tháo nổi giận liền mắng:

       - Ðồ vô dụng, làm nhục quốc thể, còn để chúng mày làm gì?

        Mắng rồi, thét tả hữu lôi hai tướng ra chém.

        Ðó là:

Chó, lợn dám tranh cùng hổ mạnh?

Cá, tôm sao chọi được rồng thiêng? 

Chú thích::

Nguyên văn: "Hồ vi hồ nê trung?" (Kinh Thi)

Nguyên văn: "Bạc ngôn vãng tố, phùng bỉ chi nộ!" (Kinh Thi)

Tức là Chu Bột

Tức là Lưu Chương

Tức là Hán Văn Ðế

"Mạc phủ" là lời Viên Thiệu tự xưng

Hồi Tào Tháo đi đánh Từ Châu báo thù cha, có sai quân quật mồ mả bá tánh Từ Châu, trong số này có cả lăng mộ Lương Hiếu Vương.

Trung Hoàng, Hạ Dục, và Ô Hoạch là những đại lực sĩ thời cổ

Cháu của Thiệu là Cao Cán làm Thứ Sử Tinh Châu. Con trưởng của Thiệu là Viên Ðàm đóng giữ Thanh Châu

Con thứ của Thiệu là Viên Hy đóng giữ U Châu

Kiến Trung tướng quân tức là Trương Tú

Hết Hồi  Hai Mươi Hai  -  Tam Quốc Chí  -  La Quán Trung

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 156
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com