watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:34:1526/06/2024
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Tam Quốc Chí - Trang 35
Chỉ mục bài viết
Tam Quốc Chí
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Trang 48
Trang 49
Trang 50
Trang 51
Trang 52
Trang 53
Trang 54
Trang 55
Trang 56
Trang 57
Trang 58
Trang 59
Trang 60
Trang 61
Trang 62
Trang 63
Trang 64
Trang 65
Trang 66
Trang 67
Trang 68
Trang 69
Trang 70
Trang 71
Trang 72
Trang 73
Trang 74
Trang 75
Trang 76
Trang 77
Trang 78
Trang 79
Trang 80
Trang 81
Trang 82
Trang 83
Trang 84
Trang 85
Trang 86
Trang 87
Trang 88
Trang 89
Trang 90
Trang 91
Trang 92
Trang 93
Trang 94
Trang 95
Tất cả các trang
Trang 35 trong tổng số 95

 

Tháo vội vào triều xem. 

Bấy giờ Thừa xuống khỏi gác, vừa ra tới cửa hoàng cung thì gặp Tháo đi tới. 

Thừa vội tìm lối tránh mặt, nhưng đã muộn và cũng chẳng có lối nào, đành đứng dẹp ra bên đường, chắp tay thi lễ.

Tháo hỏi:

- Quốc cựu đi đâu đó vậy?

Thừa nói:

- Bẩm, tôi vừa được Thiên tử tuyên triệu vào, ban cho áo gấm, đai ngọc đây ạ.

Tháo hỏi:

- Vì sao mà được ban?

Thừa nói:

- Thiên tử nhớ đến công tôi cứu giá nơi Tây Ðô ngày trước nên ban cho thế này.

Tháo nói:

- Mở ngọc đái cho ta coi.

Thừa biết trong cẩm bào và ngọc đái ắt có mật chiếu, sợ Tháo biết được nên cứ dè dặt không muốn mở. 

Tào Tháo liền nạt kẻ tả hữu lột hết ra. 

Tháo cầm xem kỹ đến nữa canh giờ, rồi nói:

- Quả cái đai ngọc rất quí!

Rồi lại truyền:

- Cởi luôn áo bào ra ta xem.

Ðổng Thừa trong lòng sợ hãi chẳng dám trái lời, phải cởi áo dâng lên. 

Tào Tháo cầm lấy giơ lên soi qua ánh nắng, xem kỹ từng ly từng tí. 

Xem xong xỏ tay mặc luôn vào mình, thắt lưng đai ngọc rồi quay lại hỏi tả hữu:

- Dài ngắn ra sao?

Tả hữu thưa:

- Bẩm, vừa vặn lắm ạ.

Tào Tháo quay lại nói với Ðổng Thừa:

- Quốc cựu hãy cho lại ta cẩm bào và ngọc đái này được không?

Ðổng Thừa thất kinh liền nói:

- Ơn Thánh thượng đã ban cho tôi, lẽ nào tôi lại dám cho người khác.

Tào Tháo lại hỏi:

- Quốc cựu mà lãnh cẩm bào và ngọc đái này chẳng biết có mưu kế chi không?

Ðổng Thừa thở ra, mặt mày biến sắc, liền nói gượng:

- Tôi đâu dám nghĩ việc ấy, nếu Thừa tướng có muốn thì tôi xin nhượng lại cho.

Tào Tháo nói:

- Ông chịu ơn vua, tôi đâu dám có tham vọng như vậy, ấy là tôi muốn nói thử ông chơi đó thôi.

Nói rồi liền cởi áo đưa trả cho Ðổng Thừa. 

Ðổng Thừa hú vía vội vã cúi đầu ra về.

Ðêm ấy, Ðổng Thừa về đến dinh, ngồi một mình trong thư phòng, đem áo bào ra xem xét kỹ càng. 

Nhưng lật đi, lật trở lại mãi, dò tìm rất tỉ mỉ mà tịnh không thấy gì cả. 

Thừa trong lòng buồn bã, nghĩ bụng:

- Thiên tử cho ta cẩm bào, ngọc đái lại khiến ta về coi cho kỹ lưỡng, chẳng phải không có việc gì, sao nay ta tìm chẳng thấy dấu tích gì, là nghĩa làm sao?

Nghĩ rồi liền để ngọc đái nơi ghế lật qua lật lại tìm kiếm, nhưng cũng chỉ thấy màu ngọc lung linh óng ánh, có chạm hình con rồng nhỏ bò trong đám hoa, bên trong may gấm tía làm lót, đường kim mối chỉ vuông vắn, thẳng ngay. Và cũng chẳng có dấu vết gì khác lạ.

Thừa nghi hoặc trong lòng, lại đặt lên án thư dán mắt vào mà tìm đi, xét lại. Tìm tòi giờ lâu, mỏi mệt quá, vừa nằm xuống ghế nghỉ, thì bỗng cây đèn trên án chập chờn, ngọc bốc cháy thành hoa, rồi hoa đèn nổ cái "tách", bắn rớt xuống đai áo lửa bén vào lần lót.

Thừa vội vàng lấy tay phủi đi, thì đã cháy thủng một đám nhỏ, lộ ra một tấm lụa trắng, bên trong thấp thoáng có vết máu. 

Thừa vội vã lấy dao cắt ra xem, thấy một tờ mật chiếu do chính Thiên tử viết bằng máu.

Chiếu rằng:

Trẫm nghe, trong đạo lạn nhân luân thì cha con làm trọng, trong phận tôn ti thì vua tôi làm trọng. Gần đây giặc Tháo lộng quyền, dối hiếp Quân phụ, kéo bè kết đảng, làm bại hoại Triều cương, mọi việc sắc phong, thưởng phạt đều không do Trẫm làm chủ. Trẫm ngày đêm lo lắng, sợ thiên hạ nguy đến nơi mất. Khanh là đại thần của nước, là người chí thân với Trẫm, nên ghi nhớ công ơn đức Cao Hoàng xưa kia sáng nghiệp gian nan. Hãy cử hợp những liệt sĩ trung nghĩa lưỡng toàn, giết hết gian đảng, phục an xã tắc, thì tông miếu nhà Hán may lắm. Cắn ngón tay lấy máu, Trẫm viết chiếu này trao cho khanh. Khanh phải thận trọng, lo tính cho kỹ, chớ phụ ý Trẫm.

Năm Kiến An thứ tư, mùa xuân, tháng ba. Nay chiếu.  

 

Ðổng Thừa đọc xong thì nước mắt trào tuôn lai láng. Lòng sầu đau, suốt đêm chợp mắt không yên. 

Rạng ngày ngồi dậy, lại đến thư phòng, đem tờ chiếu ra đọc đi, đọc lại đôi ba lần, tìm mãi không có mưu chi để trừ Tào Tháo liền để tờ chiếu lên án. 

Nghĩ mãi mệt óc, bất giác gục xuống ghế ngủ thiếp lúc nào không hay.

Bấy giờ có quan Thị lang Vương Tử Phục đến chơi. 

Người canh cửa biết rõ là bạn thiết của Ðổng Thừa, không dám ngăn trở.

Tử Phục đi thẳng vào thư viện, thấy Ðổng Thừa nằm phục trên ghế mê mệt, tay áo đè lên một tấm lụa trắng để lộ ra một chữ "Trẫm". 

Tử Phục nghi ngờ liền rút trộm xem. 

Xem xong giấu vào tay áo mình, rồi đánh thức Ðổng Thừa dậy:

- Quốc cựu! Quốc cựu! Sao yên tâm ngủ kỹ thế!

Ðổng Thừa dậy không thấy tờ chiếu đâu thì hồn bay vía lạc, tay chân run lập cập. 

Tử Phục nói:

- A, ông muốn giết Tào Công hả? Tôi phải đi xuất thú mới xong!

Ðổng Thừa vừa khóc vừa nói:

- Tử Phục ơi! Nếu ông làm thế thì nhà Hán hỏng mất!

Nhưng Tử Phục nói:

- Ấy là tôi nói chơi đó, cha con tôi đều ăn lộc nhà Hán lẽ nào tôi lại không có lòng ngay. Tôi nguyện giúp sức với ông, cùng diệt trừ đứa quốc tặc.

Thừa lau nước mắt, nói:

- Ông có lòng như thế, thật là đại hạnh cho nước.

Tử Phục nắm tay Ðổng Thừa nói:

- Thôi, bây giờ chúng ta hãy cùng vào nhà kín lập tờ "nghĩa trạng" liều lấy ba họ mà báo ơn vua.

Thừa cả mừng, lấy ra một bức lụa trắng, viết mấy lời nghĩa trạng cam kết, rồi ký tên, ghi tự của mình vào trước tiên. 

Tử Phục cũng cầm bút ký tên, ghi tự vào theo. 

Ký xong, Tử Phục nói:

- Tướng quân Ngô Tử Lan là chỗ chí thân với tôi. Có thể mời cùng mưu việc được.

Ðổng Thừa nói:

- Ðại thần đầy triều, chỉ có Trường Thủy Hiệu Úy Sùng Tập với Nghị Lang Ngô Thạc là chỗ gan ruột với tôi, ắt có thể cùng chúng ta lo việc này.

Ðang bàn bạc, tên gia đồng vào báo:

- Bẩm, có Sùng Hiệu Úy và Ngô Nghị Lang tới thăm.

Thừa nghe tin mừng rỡ nói:

- Ðây là trời giúp ta!

Nhưng Ðổng Thừa khuyên Tử Phục hãy tạm tránh vào sau bình phong, Thừa ra đón tiếp hai người vào thư viện. 

Trà nước xong, Sùng Tập nói:

- Cái việc đi săn ở Hứa Ðiền vừa qua, ông có tức giận không?

Ðổng Thừa giả vờ nói:

- Giận tuy có giận, nhưng làm gì được?

Ngô Thạc giận dữ nói:

- Ta thề giết thằng giặc ấy. Tiếc rằng không có ai giúp ta một tay!

Sùng Tập hăng hái:

- Vì nước trừ hại, dẫu chết tiếc gì thân!

Bỗng Vương Tử Phục từ sau bình phong bước ra dọa:

- Rõ ràng nhé! Hai người đã manh tâm mưu sát Tào Thừa tướng, ta phải đi xuất thú kẻo vạ lớn! Có Ðổng Quốc cựu làm chứng cho ta đây rồi.

Sùng Tập càng giận dữ, mắng:

- Trung thần không sợ chết! Chúng ta chết đi làm ma nhà Hán chớ sống để a tòng dua nịnh thằng quốc tặc như mày sao?

Ðổng Thừa bật cười, liền lên tiếng:

- Thôi đi. Chính hai chúng tôi cũng lo làm việc ấy, đang muốn gặp hai ông đây. Vương Thị lang nói đùa đấy!

Nói rồi, Thừa rút một tờ mật chiếu trong tay áo đưa ra cho hai người xem. 

Hai người đọc tờ huyết chiếu mà tuôn tràn suối lệ. 

Ðổng Thừa lại đem tờ nghĩa trạng ra mời ký tên vào.

Tử Phục nói:

- Hai ông hãy ngồi đây lát nữa nhé. Ðể tôi đi mời Ngô Tử Lan đến luôn.

Nói rồi Tử Phục ra đi. 

Ði chưa bao lâu đã mời được Ngô Tử Lan đến ra mắt mọi người. 

Rồi cũng đọc chiếu và ký tên vào nghĩa trạng. 

Ký xong Ðổng Thừa mời tất cả vào hậu đường uống rượu.

Ðang đàm đạo, bỗng lại có tin báo:

- Thái Thú Tây Lương Mã Ðằng đến thăm.

Ðổng Thừa truyền cho Môn lại:

- Bây ra xin lỗi rằng ta đang bịnh không thể tiếp kiến được.

Môn lại vâng lời ra báo như thế. Mã Ðằng nổi giận nói:

- Thế là làm sao? Mới hôm qua ta đứng ngoài cửa Ðông Hoa, chính mắt ta thấy rõ ràng hắn mặc áo gấm thắt đai ngọc đi ra, bây giờ kêu đau nặng? Ta không phải vô sự mà tới đây. Sao lại cự tuyệt không tiếp?

Người canh cửa lại chạy vào kể rõ lời lẽ và sự giận dữ của Mã Ðằng. 

Ðổng Thừa liền đứng dậy nói:

- Các ông đợi chốc lát để tôi ra xem.

Ðổng Thừa đón mời Mã Ðằng vào sảnh đường. Chào hỏi an tọa xong. 

Ðằng trách:

- Tôi mới vào chầu nhận mệnh, sắp phải đi xa, nên tới đây từ giã nhau, sao Quốc cựu lại muốn lánh mặt?

Ðổng Thừa nói:

- Thân hèn đau bịnh bất ngờ, không ra đón tiếp được. Thật có tội với Sứ quân.

Mã Ðằng nhìn thẳng vào mặt Ðổng Thừa nói:

- Vẻ mặt tươi tỉnh hớn hở thế kia, sao gọi là đau?

Ðổng Thừa chẳng biết trả lời sao nữa. Ðằng rũ áo đứng phắt dậy thở dài một cái, rồi vừa bước xuống thềm vừa nói:

- Những hạng này không phải mặt cứu nước!

Ðổng Thừa nghe nói xúc động, níu tay giữ lại hỏi:

- Ông bảo ai là người không đáng mặt cứu nước?

Mã Ðằng nghiến răng nói:

- Cái việc bắn hươu ở Hứa Ðiền, tôi còn tức uất gan, đầy phổi đây! Ông là người thân thích của nhà vua mà cũng đắm chìm trong tửu sắc, không nghĩ kế đánh giặc. Như thế đâu phải người phò nạn cứu nguy cho nhà Hán?

Vẫn còn sợ Mã Ðằng lừa dối mình, Thừa giả bộ kinh hãi nói:

- Tào Thừa tướng là đại thần rường cột của nước, cả triều đình trông cậy vào, sao ông ăn nói như thế?

Ðằng đùng đùng nổi giận mắng:

- Ðến ngươi cũng cho thằng giặc Tào là người tốt nữa à?

Thừa nói:

- Ỷ đây tai vách mạch rừng, xin ông nói nho nhỏ chứ...

Ðằng càng giận, mắng lớn hơn nữa:

- Thôi, đồ tham sống sợ chết! Không đáng cùng luận bàn việc lớn!

Mắng rồi, lại toan đứng dậy. Thừa biết Ðằng là người trung nghĩa, liền bảo:

- Ông hãy nguôi giận. Tôi mời ông vào đây xem cái này...

Ðổng Thừa dẫn Ðằng vào thư phòng, đem tờ chiếu ra xem. 

Mã Ðằng đọc xong nộ khí xung thiên, tóc râu dựng ngược, trợn mắt nhíu mày, răng cắn chặt môi, máu chảy đầy miệng! Ðoạn bảo Ðổng Thừa:

- Khi nào ông ra tay, tôi sẽ đem hết binh mã Tây Lương về tiếp ứng ngay!

Ðổng Thừa mời Mã Ðằng vào hội kiến với bốn người kia, rồi lấy tờ nghĩa trạng bảo Ðằng ký vào. 

Ðằng tức thì chích máu hòa rượu cùng mọi người uống mà thề:

- Chúng ta thề cùng chết, quyết không phụ lời ước!

Thề xong, Mã Ðằng trỏ vào năm người kia nói:

- Nếu được đủ mười người như thế này làm "thập nghĩa" ắt đại sự phải thành.

Ðổng Thừa nói:

- Kẻ sĩ trung nghĩa lúc này khó mà được nhiều. Nếu mưu việc với kẻ không ra gì e mang hại.

Bấy giờ Ðằng nghĩ cách tìm thêm người, liền bảo Thừa lấy cuốn sổ "Uyên hàng lộ tự" (ghi tên các triều thần) ra xem xét. Khi xem tới tên những người tôn thất họ Lưu. 

Ðằng bỗng đập tay xuống bàn nói:

- Ðây rồi! Sao ta không bàn việc với người này?

Mọi người cũng vội hỏi:

- Ai? Người nào thế?

Mã Ðằng không ngần ngại, trỏ tay vào sổ, đọc tên người ấy lên...

 

Ðó chính là:

 

Ðã hay Quốc thích vâng minh chiếu,
Lại có Hoàng thân giúp Hán triều.
 

 

Hết Hồi  Hai Mươi   -   Tam Quốc Chí   -   La Quán Trung

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 168
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com