watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
15:38:3229/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Xuyên Tâm Lệnh - Cổ Long - Chương 41-49 -Hết - Trang 22
Chỉ mục bài viết
Xuyên Tâm Lệnh - Cổ Long - Chương 41-49 -Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Tất cả các trang
Trang 22 trong tổng số 26



Hồi 48-1: Long Hổ Hội Đồng Đình

Triển Mộng Bạch giật mình:
- Bên trên có người!
Cung Linh Linh cau mày, thở ra:
- Nơi lối ra có chổ ẩn nấp, Linh Linh đưa đại thúc lên đó xem cho biết là ai, rồi hãy tính!
Cả hai theo thang đi lên, ấn cơ quan, mở nắp, bò ra ngoài.
Địa đạo trổ lên giữa một phần mộ, tấm bia mộ bằng đá tảng to lớn, thừa chổ cho năm sáu người ẩn phía sau mà không sợ lộ hình.
Nhìn ra xa xa, Triển Mộng Bạch biến sắc.
Bên cạnh phần mộ có một con đường từ chân núi lên tận đỉnh. Hai bên đường tùng mọc rậm rạp. Giữa đoạn đường có một tòa tiểu đình hình bát giác bằng đá, ngăn đôi. Ai từ bên dưới đi lên phải dừng chân tại tiểu đình.
Hiện tại, về phía dưới tiểu đình có hơn mười bảy, mười tám người, chừng như là từ chân núi đi lên, gặp tòa tiểu đình, đều dừng lại.
Trong tòa tiểu đình, có một bục đá rất cao, trên bục đá là một lão nhân vận áo lam, đang đứng trấn, oai mãnh vô cùng.
Lão nhân chính là Lam Đại tiên sinh.
Số quần hùng đều lộ vẻ phẩn nộ, có người nắm chặt hai tay, có người sờ chuôi vũ khí, như sẵn sàng xuất thủ, dĩ nhiên là khai chiến với Lam Đại tiên sinh.
Trong bọn, có người đứng đầu là trầm tĩnh hơn hết.
Y trầm giọng thốt:
- Lam Đại tiên sinh có cái hiệp danh chấn động giang hồ, không ngờ ngày nay lại làm một việc như thế này.
Người ấy thân vóc ốm cao, mắt sáng quắc, tuổi độ trung tuần, thần khí tỏ ra cực kỳ lão luyện. Nhìn thoáng qua, ai ai cũng biết y là một cao thủ thượng thặng trong võ lâm.
Lam Đại tiên sinh quát:
- Lão phu làm việc gì?
Người trung niên đáp:
- Tại hạ đã nói rồi, bọn tại hạ bao nhiêu người đây, đồng hiệp lực với nhau, đi khắp mười ba tĩnh, hai vùng nam bắc, truy ra manh mối chủ nhân Tình Nhân Tiễn, mới đến Tiềm Long sơn trang hôm nay! Bây giờ tiên sinh lại ngăn trở, không cho lên núi, thử hỏi như vậy là nghĩa làm sao?
Lam Đại tiên sinh ngẩng mặt lên không, bật cười cuồng dại:
- Lão phu trấn thủ tại đây, vô luận là ai, vô luận vì việc gì, cũng đừng mơ tưởng nhích tới được một bước!
Quần hùng nhao nhao lên.
Một người cao giọng sang sảng thốt:
- Lam Đại tiên sinh! Cái sự ngăn cản này ắt phải có lý do, xin tiên sinh vui lòng giải thích.
Người đó tóc còn đen, quấn cao, vận đạo bào, mang trường kiếm, dáng rất ung dung.
Lam Đại tiên sinh cười lớn:
- Bình sinh lão phu hành sự, thích thế nào, làm thế ấy, không cần giải thích, bất chấp dị nghị. Tại sao lão phu phải phân trần với bọn hậu bối chứ?
Đạo nhân trẻ tuổi nổi giận:
- Bọn tại hạ vốn có lòng nghi các hạ với chủ nhân Tình Nhân Tiễn có liên quan với nhau, thật không ngờ lại đúng.
Lam Đại tiên sinh cao giọng:
- Đúng thì sao?
Đạo nhân trẻ tuổi quát:
- Cũng rất có thể các hạ là chủ nhân Tình Nhân Tiễn!
Lam Đại tiên sinh vuốt râu cười lớn:
- Tiểu tử!.... Tiểu tử...
Đạo nhân trẻ tuổi gằn từng tiếng:
- Các hạ thừa nhận?
Lam Đại tiên sinh lại cười ngạo nghễ:
- Dù người có đem tất cả tội ác trên thế gian gán cho lão phu, lão phu cũng chẳng có gì phải sợ!
Đạo nhân trẻ sôi giận cực độ, song lại cười thốt:
- Tốt! Tốt lắm! Thì ra các hạ không xem anh hùng trong thiên hạ vào đâu cả! Các hạ cho rằng toàn thể hào kiệt chúng ta là một lũ trẻ con. Tốt lắm! Con người như thế đó, bảo sao chẳng chế luyện một thứ ám khí tuyệt độc cỡ Tình Nhân Tiễn để gieo họa cho võ lâm.
Hôm nay ta phải trả thù cho những người đã khuất!
Một tiếng soảng vang lên, trường kiếm tuốt võ, chớp sáng. Tràng cười dứt hẳn, sắc mặt đạo nhân trầm lại, giọng từ từ:
- Võ Đương Ngọc Không Tử xin xuất trận đầu.
Đang giận dữ, vừa tuốt kiếm, đạo nhân đã trầm nghiêm trở lại, tâm thành, ý chánh, đôi mắt nhìn mũi kiếm, chân nhích từng bước một, tiến tới.
Quần hùng khích động.
Đạo nhân trẻ là một tay kiếm thượng thặng trong số các đạo nhân lớp sau của Võ Đương, tuổi chưa cao, song kiếm pháp tân kỳ, ngang hàng với bậc đại thành. Nhưng, so với vị giang hồ đệ nhất từng oanh liệt giữa dòng đời suốt mấy mươi năm như Lam Đại tiên sinh, thì dù sao y cũng khó thủ thắng nổi, cho nên quần hùng đều lo sợ cho Ngọc Không Tử.
Vị hào kiệt trung niên dẫn đầu vội tránh qua một bên, trầm giọng thốt:
- Hiền đệ hãy cẩn thận!
Ngọc Không Tử khẽ gật đầu, cánh tay vươn ra, trường kiếm rít gió, ngân lạnh.
Đoạn y cao giọng:
- Lam Thiên Chùy! Dù ngươi không xuống đây, ta vẫn xuất thủ như thường.
Lam Thiên Chùy chớp mắt:
- Ngươi thành danh không phải dễ, hãy lui lại đi, để mà giữ cái danh với đời!
Ngọc Không Tử dửng cao đôi mày, khoát một vòng kiếm, đạo ngân quang rực sáng, mũi kiếm lao vút đến ngực Lam Đại tiên sinh.
Kiếm đi không nhanh, song hàm súc chân khí đầy đủ, phát xuất đúng quy cũ nội gia, song không đâm tận ngực đối phương mà bất quá chỉ để dọa Lam Thiên Chùy, cho lão rời bục đá, xuống đất.
Mũi kiếm bay tới, còn độ tấc nữa là trúng đích.
Lam Thiên Chùy bất động, bảo:
- Người làm sao bức lão phu xuống đất, là lão phu nhận bại. Sau đó ngươi tùy tiện xử trí, lão phu nhất định không phản đối.
Ngọc Không Tử sôi giận:
- Được rồi!....
Lời y chưa dứt, tiếng gió đã rít lên, mười mấy chiêu liên miên phát xuất!
Mũi kiếm đâm vào các yếu huyệt của Lam Thiên Chùy, song chẳng biết tại sao, chẳng mũi nào đâm trúng lão. Lão chỉ đứng một chổ, thỉnh thoảng lách nhẹ mình, né tránh dễ dàng.
Quần hùng bị kiếm khí lan rộng, bức lùi trở lại.
Lam Thiên Chùy như một thiên thần, oai khí càng phút càng tăng.
Người trung niên biến sắc, cao giọng:
- Nếu là một cuộc tỷ võ, thì Ngọc Không đệ kể như bại rồi. Song cuộc chiến này là vì chính nghĩa võ lâm, Nhạc Triều Dương này bình sinh không hề lấy đông thắng ít, hôm nay bắt buộc phải phá lệ.
Y rút trong mình ra một ngọn Xà Nhuyễn côn, vung lên.
Đầu côn rung rung, hóa thành mười đóa hoa. Những đóa hoa đó bay đến Lam Thiên Chùy, gió rít vù vù theo hoa.
Nhạc Triều Dương là bậc đại hào kiệt vùng Tây Bắc, khách giang hồ gọi là Tái Thượng đại hiệp. Y cùng Nhân Nghĩa đại hiệp Hồ Thiên Lân vốn là đôi bạn sinh tử dữ đồng. Hồ Thiên Lân bị hại tại Điềm Thủy Tinh, Nhạc Triều Dương lập tức đến miền Đông, kêu gọi Ngọc Không Tử và một số hào kiệt đồng tâm chí, đi khắp giang hồ, tìm tung tích Tình Nhân Tiễn, quyết báo thù.
Nhạc Triều Dương xuất thủ rồi, số người còn lại lập tức vung vũ khí xông vào.
Bỗng, Lam Thiên Chùy hét:
- Dừng tay!
Tiếng hét của lão vang như sấm, quần hùng cùng giật mình, khựng lại.
Lam Thiên Chùy quát lớn:
- Thật sự các người không còn lý gì đến đạo nghĩa giang hồ hay sao?
Lão có thân vóc to lớn, lại đứng trên bục cao, oai phong lẫm lẫm.
Nhưng, Ngọc Không Tử chẳng ngán chút nào, y cười lạnh:
- Đem đạo nghĩa mà nói với ngươi, thì nói làm sao được? Đại nghĩa gì chứ?
Trường kiếm quét qua, ngang chân Lam Thiên Chùy.
Lam Thiên Chùy vung mạnh hai tay, râu tóc dựng ngược, gầm to:
- Được!
Lão co lên một chân, đạp mạnh xuống.
Trường kiếm vừa bay qua, bàn chân dậm xuống, một tiếng rắc vang lên, kiếm gãy làm ba đoạn.
Nhạc Triều Dương vừa sợ, vừa giận, vung Xà nhuyễn cổn tiến lên, Ngọc Không Tử dừng tay lại, song chẳng rối loạn, bước theo liền, dùng đoạn kiếm gãy, phát xuất ba chiêu.
Quần hùng qua cơn kinh hãi, tiếp nối xông vào.
Lam Đại tiên sinh lại hét một tiếng lớn, nhảy xuống đất, tay tả chụp đầu côn của Nhạc Triều Dương, chân tả đá bay thanh trường đao của một người, tay hữu hoành ngang chặt vào cánh tay Ngọc Không Tử, chân hữu quét ngang qua, đá bay một người ngoài trượng xa.
Một chiêu bốn thức, hạ luôn bốn người, võ công thành tựu như vậy quả thật là hi hữu.
Nấp sau tấm bia, đã mấy lượt Triển Mộng Bạch dợm mình định xuất hiện, song đều bị Cung Linh Linh nắm áo giữ lại.
Đến bây giờ thì chàng không còn dằn lòng được nữa, giật áo tung mình như chiếc én thăng thiên, đồng thời hú vọng một tiếng dài, thân hình lộn một vòng, đáp xuống cục trường.
Nghe tiếng hú, quần hùng kinh hãi, thấy thuật khinh công tuyệt diệu, họ càng kinh hãi hơn.
Lam Đại tiên sinh bất giác giật mình, cùng dừng tay như quần hùng.
Đảo ánh mắt nhìn ra, lão ngẩng đầu lên không, cười lớn:
- Lão phu cứ tưởng là ai, không ngờ là tiểu huynh đệ!
Triển Mộng Bạch đáp xuống rồi, không hề cười.
Lam Đại tiên sinh cau mày:
- Ngươi cũng hoài nghi lão phu nữa sao?
Triển Mộng Bạch trầm giọng:
- Tại sao Dương Toàn còn sống? Tại sao tiền bối đến lò luyện tiễn độc? Tại sao tiền bối không cho các vị này lên núi?
Lam Đại tiên sinh nhìn chàng một lúc lâu, rồi bật cười dài:
- Lão phu không muốn giải thích. Vậy không cần giải thích!
Triển Mộng Bạch gằn từng tiếng:
- Không giải thích không được!
Lam Đại tiên sinh cũng gằn từng tiếng:
- Không được rồi sao?
Triển Mộng Bạch nhìn sững lão một lúc. Từ từ, chàng rút thanh cổ kiếm cầm tay.
Chàng khích động phi thường.
Lam Đại tiên sinh cũng khích động không kém, bằng cớ là lão run người thấy rõ!
Lần đầu tiên, một đệ nhất danh hiệp trên giang hồ khích động.
Quần hào nín thở, theo dõi thần thái của song phương.
Thời khắc trôi qua, mỗi phút giây dài như năm tháng, không gian lắng đọng, khó chịu vô cùng.
Cuối cùng, Lam Đại tiên sinh hỏi:
- Ngươi muốn động thủ với lão phu?
Triển Mộng Bạch không nhìn lão nửa mắt, gật đầu:
- Không còn cách chọn lựa nào khác hơn.
Lam Đại tiên sinh hoành tay, đánh ngang một chưởng. Bục đá bên cạnh bị chưởng kình đập mạnh, vỡ tan, đá vụn bay rào rào.
Quần hùng biến sắc.
Rồi lão gọi:
- Tốt! Lại đây! Nếu ngươi muốn.
Triển Mộng Bạch cao giọng:
- Nghĩ đến ân tình ngày cũ, Triển Mộng Bạch này xin nhường tiên sinh ba chiêu.
Lam Đại tiên sinh bật cười cuồng dại:
- Hay chưa! Lại có kẻ muốn nhường Lam Thiên Chùy này ba chiêu. Tốt! Tốt lắm!
Lão cười mãi, tràng cười kéo dài một lúc lâu, vang lên như trống điểm liên hồi.
Quần hùng một lượt nữa biến sắc.
Nhạc Triều Dương kêu lên:
- Triển thế điệt!....
Triển Mộng Bạch nghiêng mình:
- Tiểu điệt xin cam thất lễ, không tiện bái tạ cái nghĩa khí của tiền bối đối với Hồ tứ thúc.
Nhạc Triều Dương xúc động vô cùng:
- Triển điệt...
Nghẹn ngào, y không nói thêm được gì nữa.
Triển Mộng Bạch tiếp:
- Chỉ mong Nhạc tiền bối và chư quý vị niệm tình tiên phụ, bảo toàn cho cái hiệp danh của người quá cố, xin đừng ai tiếp tay tiểu điệt, dù một chưởng, một quyền.
Chàng đưa cao thanh cổ kiếm lên, tiếp luôn:
- Hôm nay, tiểu điệt chỉ muốn liều một cuộc tử chiến, dù có thất bại, thân vong, tiểu điệt không hề oán hận!
Quần hùng khích động trước sự can trường của chàng, ai ai cũng phấn khởi hùng tâm, và tự nguyện sẵn sàng báo thù cho chàng nếu bất hạnh chàng táng mạng nơi tay Lam Thiên Chùy.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 169
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com