Không có động tĩnh gì lạ, thì y phải lấy làm lạ, vì y đang chờ một sự lạ xảy ra, mà y chắc chắc là phải xảy ra. Y nhẹ bước tiến đến bên ngoài cửa sổ của gian phòng Triển Mộng Bạch. Y đến đúng lúc Triển Mộng Bạch nâng bình trà lên, ngậm vòi mà tu. Dĩ nhiên, y phải mừng, bình sanh đây là lần thứ nhất y mừng lớn. Như thế y chỉ còn phải chờ. Chờ chất độc ngấm vào cơ thể của Triển Mộng Bạch. Lập tức, y rón rén trở về phòng, yên trí làm một giấc dài đến sáng. Sáng ra, sẽ có người đến gõ cửa phòng báo tin là bạn đồng hành của y đã chết. Y cần gì phải theo dõi từng phút dây cái chết xâm nhập vào người Triển Mộng Bạch? Triển Mộng Bạch chết! Một vòm trời tươi sáng hiện ra trước mặt y, bao nhiêu huy hoàng chờ đón y. Với niềm vui đó, y thiếp đi lúc nào, chính y cũng chẳng rõ. Trong giấc ngủ, y có gặp mộng đẹp chăng? Chỉ biết y đã ngủ một giấc say nồng, và đang lúc say nồng đó, y giật mình tỉnh giấc bởi có tiếng đập cửa phòng ầm ầm. Lập tức y nhảy xuống giường, y đinh ninh là người ta đến báo cáo với y cái chết của Triển Mộng Bạch. Tay vừa vặn chốt cửa, cánh cửa hé ra, y vội hỏi: - Ai thế? Cái gì thế? Và y cũng vừa kịp thấy Triển Mộng Bạch bước gấp vào phòng y. Dương Toàn chết sững. Y kinh hãi đến thừ người, rồi thầm nghĩ: - Thật là hắn đây sao? Hay ta gặp quỉ? Hắn hiện hồn về đòi ta đền mạng chăng? Y nghe đôi gối nhũn lại, không còn kiềm vững được toàn thân, bắt buộc y phải lùi, lùi mãi đến chiếc ghế, rồi buông mình xuống đó, kêu một tiếng phịch. Triển Mộng Bạch bước theo, nghiêng mình trước Dương Toàn, vòng tay rất kỹ, giọng vô cùng trịnh trọng: - Đa tạ đại ca cho một bình trà... Dương Toàn nghe toát mồ hôi lạnh rịn dài xương sống, vừa khoát tay, vừa rối rít: - Không! Không! Nào phải ngu huynh! Không phải đâu nhị đệ Ơi! Triển Mộng Bạch thở dài: - Rõ ràng là đại ca bỏ vào bình trà một chất linh dược, sao bây giờ lại dấu diếm tiểu đệ? Đại ca thật thích làm chuyện bất ngờ thích thú! Dương Toàn run giọng: - Dược... thảo... đó... chẳng phải ngu huynh... Triển Mộng Bạch chậm rãi: - Dược thảo tuy không phải là vật của đại ca, song chính đại ca mang bình trà đến cho đệ. Dương Toàn bỗng gằn giọng: - Nhị đê..... muốn gì? Triển Mộng Bạch cười sang sảng: - Tiểu đệ muốn nói rằng, nếu không có dược thảo của đại ca thì tiểu đệ đã chết rồi! Xin đại ca ngồi đó, cho tiểu đệ lạy tạ Ơn. Chàng lạy liền, lạy thật sự. Dương Toàn nữa sợ hãi, nữa nghi ngờ, đưa tay quẹt vội mấy giọt mồ hôi còn rịn nơi trán, trố mắt nhì Triển Mộng Bạch: - Nhị đệ nói gì?... Triển Mộng Bạch đứng lên, thở dài: - Bởi nhất thời lỗ mãng, không xem kĩ cách chỉ dẫn, nên đệ uống trọn mười ba viên Hỏa Dương Hoàn, đáng lý ra phải bị lửa nội tâm đốt mà chết... Dương Toàn chụp thành ghế, nắm cứng. Thành ghế bằng gỗ tưởng chừng có thể nát nhừ dưới áp lực của y. Y run giọng hỏi: - Rồi sau đó? Triển Mộng Bạch cười nhẹ: - Tiểu đệ nghe toàn thân bốc lửa, cầm chắc là phải chết. Ngờ đâu trong cơn khát, tiểu đệ nốc trọn bình trà của đại ca. Không đầy một khắc thời gian sau, nhiệt độ trong người xuống liền. Xuống rất nhanh, tiểu đệ không còn nghe đau đớn khó chịu như trước nữa. Tiểu đệ nghĩ là trong bình trà đại ca có để một thứ dược thảo nào đó. Và thứ dược thảo đó có năng liệu giải trừ cái nóng trong người. Chàng cười lớn hơn một chút, tiếp luôn: - Đại ca lại cứu mạng tiểu đệ một lần nữa! Tiểu đệ không biết làm sao cho xứng với ân trọng. Dương Toàn mường tượng bị chàng đánh một quyền vào con tim, và cảm thấy phần dưới chân như sụp xuống. Khí uất bốc lên, làm y run người, không run vì sợ mà lại run vì tức! Tuy nhiên, ngoài mặt, y giữ vẽ bình thản, buông gọn: - Phải!.... Phải!.... Nhưng, những biến đổi nơi thần thái của y, cuối cùng rồi cũng bị Triển Mộng Bạch phát giác, dù y cố giữ bình tĩnh. Triển Mộng Bạch kinh hãi, hấp tấp hỏi: - Đại ca sao thế? Dương Toàn thầm nghĩ: - Phải lắm! Ta cho rằng phải, làm sao ngươi hiểu được cái ý của ta? Thôi Mộng Thảo là một loại cỏ có tánh khí cực âm, cực hàn. Người thường uống vào là máu giá lạnh, mạch ngừng, chết không kịp trối. Không có cách nào cứu giải được. Ai ngờ trong tình trạng của ngươi, Thôi Mộng Thảo lại biến thành linh dược, chẳng những không làm chết, mà trái lại cứu sống ngươi! Trời ơi! Ta khổ tâm tìm được một phương tiện giết ngươi, bây giờ chính phương tiện đó lại cứu ngươi! Giá như không có Thôi Mộng Thảo thì bây giờ ngươi đã là một oan hồn quỷ rồi! Thiệt là tức đến chết! Càng nghĩ, hắn càng tức, khí tức càng bốc lên. Bất giác, y dậm chân, đấm ngực, suýt bật khóc. Triển Mộng Bạch chụp hai đầu vai của Dương Toàn, vừa lắc vừa gọi: - Đại ca!.... Đại ca!.... Dương Toàn cơ hồ phát điên lên, nhưng phải cười: - Ngu huynh... ngu huynh cao hứng quá! Y vụt cười khan, cười để phát tiết khí uất trong người. Tức quá, y cố dằn qua một lúc, song không dằn nổi, cuối cùng y hét lên một tiếng lớn, rồi ngã xuống hôn mê ngay. Triển Mộng Bạch kinh hãi, hấp tấp nâng y lên, mang y đến giường. Chàng cảm kích vô cùng, thầm nghĩ: - Đại ca vì quá lo cho ta mà sinh bệnh! Sáng sớm hôm sau, họ rời khách sạn, tiếp tục hành trình. Dương Toàn ra đi, với niềm sầu muộn nặng hơn hành trang. Hắn thấy Triển Mộng Bạch thần tình linh hoạt hơn ngày thường gấp năm, gấp mười lần. Lòng hắn quặn đau từng cơn, tuy nhiên hắn vẫn phải cố gắng cười cười nói nói với Triển Mộng Bạch. Hắn cần giả vờ khéo, hắn muốn đánh tan mọi niềm nghi ngờ nơi Triển Mộng Bạch. Hắn sợ nhất là Triển Mộng Bạch nghi ngờ. Cả hai qua khỏi vùng Hưng Hải, chỉ còn cách một đồng cỏ nữa là đến Tây Ninh, thủ phủ của vùng Thanh Hải. Lòng đang tràn ngập niềm vui, gặp khoảng trời khoáng đãng, mênh mông, Triển Mộng Bạch thích thú vô cùng. Rồi họ cứ đi, đi mãi đến thị thành, vào thị thành rồi, hoàng hôn đã xuống mà Triển Mộng Bạch vẫn còn nắm tay Dương Toàn la cà khắp các đường phố. Chàng vào một cửa hàng, mua một đôi giày da có gắn lông, toan lấy tiền trả, chợt nghe tiếng pháo trúc nổ rất gần. Bất giác động tính hiếu kỳ, chàng nhìn về hướng đó, thấy lố nhố người quanh những tế phẩm tam sanh. Chàng mĩm cười, thầm nghĩ: - Thế ra, hôm nay là một ngày cúng tế chi đó của người địa phương. Ta hãy đến xem, coi họ thờ vị thần gì đó. Trong thoáng mắt, chàng đã đến nơi đó. Bên trong nhà, có kê một chiếc bàn. Trên bàn có tế phẩm, nhang đèn. Trước bàn có nhiều người đang quỳ lạy. Trên bàn chẳng có tượng phật, thánh, thần gì cả, chỉ có một bài vị thôi. Trông thấy bài vị đó, Triển Mộng Bạch kinh hãi. Bài vị có mấy chữ: - Tái sanh ân công Triển Mộng Bạch trường sanh bất lão chi vị! Triển Mộng Bạch cho là mắt chàng đã hoa, bởi hoàng hôn đã xuống nên chàng không trông rõ những chữ qua ánh đèn mờ mờ. Chàng đọc lại một lần nữa. Thấy rõ lượt thứ hai, chàng vẫn chưa chịu tin, vội quay đầu sang Dương Toàn hỏi: - Đại ca có đọc thấy mấy chữ nơi bài vị chăng? Chính Dương Toàn cũng kinh dị không ít. Hắn nắm chéo áo của Triển Mộng Bạch giật khẽ, thấp giọng bảo: - Đừng làm kinh động đến họ, chúng ta tìm cách hỏi thì sẽ hiểu. Cả hai trở lại chỗ bán giày vì người bán giày biết nói tiếng Hán. Dương Toàn đưa y ra ngoài xa xa, hỏi: - Dám mong đại ca cho biết, nơi đó người ta đang làm gì thế? Người ấy thở dài: - Sự việc dài dòng lắm... Triển Mộng Bạch nóng nảy giục: - Thì huynh đài cứ vắn tắt, bằng một vài câu bọn này cũng có thể hiểu được mà! Người ấy nhìn chàng, cái nhìn có vẽ kỳ quái, và thốt: - Người trong nhà đó, tưởng đã chết, nhưng may được vị tướng công họ Triển cứu mạng. Đại khái là như vậy đó. Dương Toàn cười lớn: - Vắn tắt cũng vừa phải thôi chứ, đại ca! Đại ca tóm gọm như vậy, có trời mới hiểu nổi! Người bán giày cười hì hì: - Thực ra, tôi chẳng biết gì cho rõ lắm. Bất quá tôi nghe người ta nói rằng, trong đêm vừa rồi Triển Mộng Bạch đã làm lắm chuyện hay. Nếu các vị đi tới nữa, thì các vị sẽ thấy còn vô số nhà nữa cũng đặt bàn cúng tế, cũng viết trường sanh lộc vị, khấn cầu cho Triển Mộng Bạch như vậy. Các vị hỏi họ, họ sẽ giải thích rành hơn. Triển Mộng Bạch trao đổi ánh mắt với Dương Toàn, rồi buông gọn lời cảm tạ, cùng Dương Toàn đi tới nữa. Đúng như lời của người bán giày, có thêm mấy nhà kê bàn hương án, đặt sanh vị khấn cầu cho Triển Mộng Bạch. Chàng hỏi, thì người ta cũng cho biết đại khái như người bán giầy đã nói. Họ nhờ Triển Mộng Bạch cứu nạng trong cơn nguy ngập, không biết làm sao đáp ơn, nên cầu trời khấn phật ban phước cho ân nhân. Có người, thấy Triển Mộng Bạch hỏi hăng nhiều quá, liền hỏi lại: - Hai vị là bằng hữu của Triển ân công à? Phải chăng hai vị định tìm Triển ân công? Dương Toàn gật đầu: - Phải đó, chúng tôi là bằng hữu của một vị tướng công họ Triển. Chỉ có điều không rõ Triển ân công của các vị có phải là Triển tướng công bằng hữu của chúng tôi hay không? Các vị thấy hình dung của Triển ân công ra sao? Người đối thoại nghe nói họ là bằng hữu của Triển Mộng Bạch, liền sửa thái độ hết sức cung kính đáp: - Triển ân công là một vị thiếu niên công tử... Triển Mộng Bạch chận lời: - Có giống tôi đây hay chăng? Người đó quan sát chàng một chút, cười nhẹ, đáp: - Không dấu chi các vị. Ở đây, chẳng có ai thấy rõ ràng mặt mày Triển ân công cả. Bất quá chỉ có thể ước độ là người vào khoảng trạc thanh thiếu niên vậy thôi. Triển Mộng Bạch thất vọng, "ạ" lên một tiếng nặng nề, từ giả người đó ra đi. Đi được mấy bước, Triển Mộng Bạch thở dài: - Trên giang hồ, mạo danh mà làm việc ác là sự rất thường. Chứ mạo danh mà làm việc thiện thì bình sanh tiểu đệ chưa từng nghe nói tới. Đúng là một quái sự! Dương Toàn đáp: - Biết đâu chẳng có một người đồng họ, đồng tên với nhị đệ? Họ đi như thế, bắt đầu từ góc Nam thị thành, một lúc sau họ đến góc Bắc. Đột nhiên, Triển Mộng Bạch bước gấp hơn trước. Dương Toàn vội hỏi: - Nhị đệ muốn làm mấy chén phải không? Triển Mộng Bạch gật đầu: - Đúng vậy, đại ca. Họ tìm một ngôi tửu quán, phảng phất có cái vẽ do người Hán khai thác. Triển Mộng Bạch cứ gầm đầu, ăn uống. Còn Dương Toàn thì luôn luôn nhìn tả, nhìn hữu, chừng như để quan sát từng thực khách một. Hoặc giả tìm hiểu chủ nhân ngôi quán là con người như thế nào. Trong khi đó, tiếng vó ngựa từ đâu vọng đến, một phút sau lại dừng ở bên ngoài tửu quán. Ngựa dừng, người vào. Có đến bốn người vào. Người, là những hán tử với cái dáng phong trần dày dặn, vận y phục theo người Tạng. Bốn người đó đảo mắt bắn linh quang về phía Dương Toàn và Triển Mộng Bạch. Nhưng họ chỉ thấy rõ Dương Toàn, còn Triển Mộng Bạch thì cúi đầu ăn, không lưu ý đến họ. Một lúc lâu, bốn người đó nốc khá nhiều rượu rồi. Rượu vào là ý buông lơi, lời phải ra. Họ cười nói to dần, cuối cùng gần như hét vào tai nhau, cười vào mặt nhau, không còn dè dặt gì nữa. Chừng như quanh họ là sa mạc, hoặc giữa cõi trần ai này, chỉ có họ là đáng kể, còn ra thì là cỏ, là rác... Bỗng, một người vỗ bàn kêu bốp một tiếng, đoạn oang oang giọng thốt: - Nghe nói cái gã Triển Mộng Bạch đó là con trai của Triển Hóa Vũ tại đất Hàng Châu. Không ngờ gã ta lại làm điều tồi tệ như vậy. Phàm là con người, chẳng một ai hành động như gã. Triển Mộng Bạch giật mình, chưa kịp nói gì thì một người nữa mắng tiếp: - Triển Hóa Vũ là bậc đại anh hùng! Không ngờ lão ta sanh ra cái thứ con cẩu trệ như vậy! Dương Toàn biến sắc, âm thầm đặt tay lên tay Triển Mộng Bạch, đoạn trầm giọng hỏi: - Có phải các vị mắng Triển Mộng Bạch tại đất Hàng Châu chăng? Người vừa mắng đó, nhìn Dương Toàn một thoáng, rồi buông gọn: - Chứ còn ai nữa? Chúng ta mắng tiểu tử đó! Người ấy, có thân vóc cao lớn, mặt tía, xem cũng có oai vũ lắm. Dương Toàn cau mày: - Các vị có nhận ra họ Triển chăng? Đại hán áo tía cười lạnh: - Cái thứ chó mà đó, ai nhận ra mà làm gì! Dương Toàn gằn giọng: - Đã không quen biết. Sao các vị lại mắng người ta? Đại hán áo tía hừ một tiếng: - Bốn anh em chúng ta, dọc đường dài qua Triết Công Đa, vượt A Lục Khắc, theo dòng Hoàng Hà, trải luôn mấy địa phương nữa, bất cứ nơi nào bọn ta đi ngang, cũng đều nghe nói là Triển Mộng Bạch có gây một vài huyết án nơi đó... Triển Mộng Bạch bốc bừng khí giận, nhưng còn dằn lòng, hỏi: - Huyết án gì? Trong thâm tâm, chàng biết rõ đã có kẻ nào đó mạo danh chàng mà hành động. Đại hán mặt tía hừ một tiếng, lớn hơn trước: - Huyết án gì? Ha! Hừ! Hừ! Gian dâm, sát nhân, cướp giật, trộm cắp, gã chẳng chừa một hành động đê tiện nào mà không làm. Máu nóng nơi người Triển Mộng Bạch sôi lên cao độ, tuy nhiên chàng chưa vội nói gì thì một tiếng lạnh lùng vang lên: - Sao ngươi biết hắn làm những việc như vậy? Đại hán áo tía nổi giận: - Thi hành xong thủ đoạn tàn ác, gã lưu lại tánh danh. Việc ác của gã quá nhiều, chừng như gã cần làm ác như người ta cần cơm ngày hai lượt vậy! Anh em ta, nếu gặp gã, sẽ lập tức hạ sát gã, nhất định phải trừ diệt gã! Tiếng hỏi đại hán vang ra từ một cái bàn kê nơi góc phòng ăn của tửu quán. Từ nơi góc đó, một thiếu niên cao người đứng lên, mặt phừng lửa giận, thốt oang oang: - Thiếu gia từ Cam Túc đến đây, dọc đường chỉ nghe thiên hạ tán tụng Triển Mộng Bạch về hành vi nghĩa hiệp. Chẳng lẽ y có thuật phân thân, tự mình vừa từ Đông lại, mà cũng vừa từ Tây đến? Đại hán mặt tía vỗ bàn, hét lớn: - Tiểu tử, ngươi là con là cháu chi của Triển Mộng Bạch phải không? Triển Mộng Bạch giết người cướp của, có phải là để báo hận cho ngươi, để chia tài vật cho ngươi chăng? Ngươi đã thọ lãnh của gã bao nhiêu tiền mà ngươi làm cái việc biện hộ cho gã? Thiếu niên mắng: - Câm ngay! Đại hán mặt tía quát: - Ngươi bảo ai câm? Thiếu niên gằng từng tiếng: - Ta bảo kẻ khốn nạng, có mắt không tròng. Là ngươi đó! Ngươi hãy khép cái mõm chó lại cho ta nhờ! Biết là sắp có cuộc đánh nhau, và chắc chắn là cuộc đánh tóe lửa, các thực khách rút lui dần dần. Lạ lùng thay, ai rời khỏi tửu quán mặc ai, bọn người làm trong quán vẫn thản nhiên, không hề đòi tiền, không hề kéo lại. Triển Mộng Bạch vừa tức giận, vừa buồn cười. Song phương mắng nhau, tuy chàng là người trong cuộc mà nghiễm nhiên lại trở thành người ngoài cuộc. Kỳ quái hơn nữa là chàng không nhận ra thiếu niên bênh vực chàng. Thiếu niên ấn tay xuống bàn, tung bổng mình lên trên không. Bốn đại hán cũng lập tức đứng lên. Đại hán mặt tía nhún chân bay ngang qua mặt bàn, đồng thời mắng: - Tiểu tử, nếu muốn chết thì lại đây! Để lấy oai, hắn tung một ngọn cước, bắn bay chiếc bàn trước mặt. Bàn cuốn ghế theo, đổ ầm ầm. Dĩ nhiên những gì trên mặt bàn cũng phải bay tung tóe, bát đĩa rơi, bật kêu loảng soảng. Bọn người làm của tửu quán vẫn điềm nhiên. Một tên đưa bàn tay, co ngón đếm: - Bốn cái bàn, sáu chiếc ghế, mười cái đĩa, mười cái chén... Bàn một lượng, ghế nữa lượng, đĩa chén năm lượng một chục. Vị chi mười bảy lượng... Hắn còn đếm nữa, trong khi hắn đếm, viên quản lý lấy bút ghi chép theo tiếng đếm của hắn. Đại hán mặt tía hét: - Đếm kỹ, biên chép kỹ đi, bao nhiêu lão gia sẽ đền cho!