Tiếp theo đó, thân hình của hắn bị nhất bổng lên cao, rồi quăng xuống đất. Mục nhân dùng một thủ pháp trong cái thuật tối thạnh hành tại biên thùy Tây Tạng. Đại hán bị quăng xuống đất rồi, chưa có phản ứng, mấy tên mục nhân khác đã cấp tốc nhào tới, đè hắn trói gò lại. Một mục nhân giật chiếc Luyện Tử Ngân Thương trong tay đại hán rồi hoành mũi thương chỉ ngay vào hắn, mắng: - Tên trộm ngựa! Khả ố cho tên trộm ngựa... Chúng lại có phong tục lạ. Khi bắt được một kẻ trộm, chúng không hề giải nạp cho quan, mà áp dụng một luật hình riêng biệt. Chiếu theo luật hình đó, tên trộm phải bị treo lên. Rồi sau đó hoặc để như vậy cho chết dần, chết mòn, hoặc áp dụng thêm một vài hình phạt khác, kết liễu tánh mạng tên trộm nhanh chóng. Đại hán bị đánh tơi bời, nát da, tét thịt, máu chảy khắp mình. Dương Toàn đứng một bên khoanh tay nhìn mục nhân đánh. Y không biểu lộ thần thái nào cả. Nhưng, y lạnh lùng như vậy, chứ Triển Mộng Bạch tránh sao khỏi xúc động tâm trường? Dù kẻ kia có là tên trộm ngựa thực sự đi nữa, cũng chẳng đáng nhận lãnh một hình phạt tàn khốc như vậy. Huống chi, chàng biết quá rõ, hắn nào phải là một tên trộm đâu? Một mục nhân bỗng co chân, đá vào mình đại hán áo đen. Cái đá đó làm bay tấm khăn che mặt của hắn. Thấy mặt hắn rồi, Triển Mộng Bạch giật bắn mình. Chàng nhận ra, đại hán chính là một nhân vật hữu danh tại đất Hàng Châu. Đại hán không xa lạ gì với chàng, chính là Lâm Nhuyễn Hồng, có ngoại hiệu là Cửu Liên Hoàn. Bất giác, chàng buột miệng kêu lên: - Tha cho y! Trong số mục nhân, có người nghe được tiếng Hán, lại biết chàng là quý khách của chủ nhân, nên chúng cũng dừng tay, dừng chân. Rồi cả bọn trố mắt nhìn chàng, vẽ kinh ngạc hiện lên trên gương mặt họ. Triển Mộng Bạch bước tới, chụp vào vai Lâm Nhuyễn Hồng, lắc lắc mấy lượt, hỏi gấp: - Lâm huynh! Lâm huynh! Tại sao lại đến nơi nầy? Tại sao lại cải dạng, sửa hình như thế? Lâm Nhuyễn Hồng mở mắt ra, mơ hồ nhìn chàng, rồi nhắm mắt lại. Mắt chẳng mở ra nữa, miệng cũng chẳng mở ra luôn. Triển Mộng Bạch thở dài: - Vừa rồi, thấy Lâm huynh thi triển chiêu pháp, đáng lẽ tại hạ phải tưởng ra là ai... Hừ! Nếu tại hạ nhận là Lâm huynh liền lúc đó thì sự tình đâu có đến như thế này! Lâm Nhuyễn Hồng không màng đến chàng, mặc chàng nói. Bây giờ, chủ đoàn du mục và cái gã linh lợi dẫn đường cho Triển Mộng Bạch vào lều ngủ đã đến nơi. Bọn du mục lập tức bao quanh, dùng Tạng ngữ, giải thích mọi sự tình. Lão nhân gật đầu, hướng sang Triển Mộng Bạch, hỏi: - Cái tên trộm ngựa đó là bằng hữu của các vị? Trong âm thinh của lão, ẩm ướt niềm bất mãn. Triển Mộng Bạch thở dài: - Vị huynh đài này, họ Lâm, đối với đôi thiếu niên nam nữ áo trắng ngày hôm qua có oan cừu với nhau. Do đó, họ tìm gặp nhau trong đêm nay và làm kinh động đến đoàn thú. Lão nhân trầm giọng: - Thế là hắn đến đây không phải để trộm ngựa? Triển Mộng Bạch lắc đầu: - Chắc chắn là không, tại hạ dám lấy sanh mạng bảo đảm điều đó. Lão nhân mĩm cười: - Được rồi! Lão phu tin tiểu huynh đệ. Hắn có một bằng hữu như tiểu huynh đệ, thì đúng là cái vận khí của hắn quá tốt. Trở ra lều, lão nhân lập tức ra lệnh cho bọn mục nhân băng bó các vết thương của Lâm Nhuyễn Hồng. Triển Mộng Bạch dùng ngàn lời, trăm cách hỏi y, nhưng y vẫn câm miệng, không chịu tiết lộ gì cả. Chàng đành để cho hắn dưỡng thương một lúc. Lão nhân nói: - Con cháu của già gây thương thế cho bằng hữu của tiểu huynh đệ, thật đáng trách! Triển Mộng Bạch điểm một nụ cười: - Đó là sự lầm lạc, nào phải cố tình, tại hạ phiền trách thế nào được! Trong địa vị tại hạ, cũng không tránh khỏi hành động như vậy. Lão nhân cười lớn: - Tốt! Lão bỏ khách sáo, lấy giọng thân mật hơn, tiếp: - Già nhìn nhận ngươi đúng là một thiếu niên đáng mến lắm! Nếu tiểu huynh đệ không chê thì ở lại đây giúp già chăn gia súc ba năm, già sẽ gả con gái cho. Triển Mộng Bạch thẹn thùng đáp: - Cảm tạ lão trượng, nhưng tại hạ đã có hôn phối rồi. Lão nhân cười: - Nếu vậy thì thôi. Day qua gã mục nhân linh lợi, lão tiếp luôn: - Bảo chúng dọn vài thứ gì ăn được, làm gấp một chút nhé! Dương Toàn từ đầu đến cuối không thốt một lời nào. Đến lúc đó, y đứng lên, lững thửng bước ra ngoài lều, nhìn hai mục nhân đang khiêng Lâm Nhuyễn Hồng đi về một chiếc lều khác. Y trầm ngâm một chút, đoạn âm thầm bước theo. Từ trong lều, hai mục nhân bước ra, chúng đang thương lượng nhau chia phần tìm nước, lấy thuốc. Dương Toàn không dám chậm trễ, nhanh chân lách mình vào lều. Lâm Nhuyễn Hồng đang cựa mình, định ngồi dậy, bỗng thấy bóng người, vụt biến sắc, hỏi: - Ai? Dương Toàn không đáp, bước tới, mở mấy đường dây còn quấn quanh mình Lâm Nhuyễn Hồng, rồi lạnh lùng bảo: - Các hạ bị đánh, bất quá chỉ là những thương tích thịt da, chẳng có gì nặng, hãy đi nhanh đi! Lâm Nhuyễn Hồng kinh ngạc, ấp úng hỏi: - Các ha..... là ai? Dương Toàn trầm giọng: - Các hạ không nhận ra tại hạ, nhưng tại hạ nhận ra các hạ. Lâm Nhuyễn Hồng kinh hãi: - Các hạ là... là... Bỗng, có tiếng chân từ bên ngoài vọng vào. Nhanh như chớp, Dương Toàn cuối xuống bế xốc Lâm Nhuyễn Hồng, đồng thời rút thanh trủy thủ, rọc một đường nơi mặt hậu mái lều, phi thân thoát đi. Ngựa của hai anh em họ Đường còn đó, Dương Toàn dùng trủy thủ chặt đứt cương, đặt Lâm Nhuyễn Hồng lên lưng ngựa, rồi bảo: - Đi ngay! Lâm Nhuyễn Hồng hấp tấp thốt: - Dương huynh... Dương Toàn vung tay đấm vào mông ngựa, con ngựa hí lên một tiếng, cất vó sảy liền. Nó hướng về cánh đồng bao la, lướt gió như baỵ.. Dương Toàn nhìn theo bóng ngựa mang Lâm Nhuyễn Hồng về phương trời xa, ung dung cất thanh trủy thủ vào mình, rồi trở lại lều. Thần thái của hắn an tường quá, chẳng ai ngờ được hắn vừa làm một việc bí ẩn. Triển Mộng Bạch cầm Luyện Ngân Thương nơi tay, ngọn thương còn đẩm máu, ánh màu hồng. Một lúc lâu, chàng lẫm bẫm: - Bình nhật, Lâm Nhuyễn Hồng hành sự rất quang minh, thác lạc, sao hôm nay y có vẽ thần bí thế? Lão nhân thở dài: - Trên thế gian này, chẳng có sự gì mà không biến đổi, vật dời, người dời, bởi định luật của tạo hóa là đổi dời. Đến cả non sông còn phải chịu định luật đó chi phối, huống chi là người. Người tốt có thể trở thành người xấu, người xấu trở nên tốt. Triển Mộng Bạch tiếp: - Lão trượng nói đúng, mường tượng là y đã biến đổi như lão trượng vừa giảng giải. Chứ nếu không thì chẳng bao giờ y lại dấu dạng ẩn hình, làm cái việc mờ ám đêm nay. Đột nhiên, một mục nhân từ bên ngoài chạy vào, vẻ kinh khủng hiện rõ nơi mặt hắn. Hắn dùng Tạng ngữ, nói chi đó với lão nhân. Triển Mộng Bạch thoáng biến sắc, hỏi: - Y nói gì? Lão nhân điềm nhiên đáp: - Vị bằng hữu đó đã rọc tét lều, thoát ra phía hậu, chạy đi rồi. Triển Mộng Bạch càng biến sắc hơn, vụt đứng lên, rồi ngồi phệt xuống nặng nề như hòn giả sơn. Chàng lẫm nhẫm: - Trốn đi?... Tại sao trốn đi? Lão nhân vẫn điềm nhiên như thường: - Có lẽ y thẹn với tiểu huynh đệ, không dám chạm mặt tiểu huynh đệ lâu hơn. Triển Mộng Bạch gật đầu. Lão nhân điểm nhẹ một nụ cười: - Chẳng có gì đáng thắc mắc cả. Y trốn đi, già không trách cứ chi tiểu huynh đệ đâu. Hãy uống sửa dê đi, uống cho khỏe người. Chút nữa già sẽ cho vài đứa cháu đến lều ngươi chơi qua đêm cho đỡ buồn. Chừng như lão nhân có hảo cảm đối với Triển Mộng Bạch, cho nên khi trời sáng tỏ, chàng ba lượt cáo từ, lão nhân đều ba lượt muốn lưu chàng lại. Chàng phải ở lại với lão ngày ấy, hôm sau mới lên đường được. Một ngày một đêm sau, chàng đến Quắc Vược Tây Lý. Nơi đây có thể tạm gọi là một thị trấn, bởi có một số đông dân cư, có chợ, có hàng, quán dựng lên dọc hai bên đường. Đường, bằng đất màu vàng, mùa khô có bụi, mùa mưa có bùn, thiếu hẳn vệ sinh lẫn thẩm mỹ, song dân cư có lối sống mộc mạc thì hai điều kiện đó cũng chẳng cần thiết lắm. Có mấy ngôi hàng quán do người Hán dựng lên và khai thác, hòa cuộc sống với thổ dân. Đường dành cho khách bộ hành, mà cũng là lối thông thường cho đàn trâu, dê, ngựa. Nơi đây, có cả lạc đà, người ta đeo lục lặc cho lạc đà như cho ngựa, tiếng lục lặc khua vang lên suốt ngày. Vào đến Quắc Vược Tây Lý Thành, Triển Mộng Bạch và Dương Toàn người và áo quần dính đầy bụi đường, cho nên đến khách sạn rồi, việc đầu tiên là cả hai tắm rữa. Họ đến đây, ngày vừa dứt, đêm bắt đầu xuống, tắm rửa xong, họ nghĩ đến cái ăn. Hiện tại cả hai vào bàn, dưới ánh đèn không sáng lắm, cả hai nhấp nháp một vài chén rượu. Rượu làm cho Triển Mộng Bạch quên mọi tạp niệm, nhưng không giúp chàng sao lãng sự cải biến của Lâm Nhuyễn Hồng. Khi xong bửa ăn, chàng trở về phòng, ý rượu còn vương trong tâm bảo. Dương Toàn trao bình trà qua cho chàng, cười nhẹ, thốt: - Trà có thể giải rượu, giả như nhị đệ cảm thấy ngây ngất vì rượu, thì hãy uống một chén. Triển Mộng Bạch cảm động vô cùng, thở dài, đáp: - Đại ca lo cho tiểu đệ quá đi thôi! Tiểu đệ biết đối xử làm sao cho vừa với sự ưu ái của đại ca? Chén trà này, đáng lẽ thì tiểu đệ phải kính lại đại ca. Dương Toàn cười cười: - Đã là huynh đệ với nhau, nhị đệ nói thế, có khác chi người ngoài đâu? Triển Mộng Bạch hỏi: - Đại ca không thể ngồi lại dùng một chén trà với tiểu đệ sao? Gấp chi mà phải về phòng sớm? Dương Toàn đáp: - Ngu huynh không về phòng mà là muốn dạo quanh thị trấn này một lúc. Nhị đệ lao nhọc suốt mấy hôm, cứ ngủ trước đi cho khỏe. Ngu huynh xuất ngoại một lúc mới có thể ngủ được. Y thốt xong, bước ra ngoài cửa liền. Nhưng, y không xuất ngoại, mà lại trở về phòng, cười lạnh, thầm nghĩ: - Ngày mai ngu huynh sẽ đến phòng nhị đệ thu dọn thi hài, nhị đệ cứ bình tâm mà yên giấc ngàn thu. Triển Mộng Bạch còn nặng ý rượu, lấy chiếc bình bằng ngọc và bí kíp của Thiên Hình lão nhân, nhìn hai vật đó, lẫm bẫm: - Lục Dương Chưởng! Lục Dương Chưởng! Ta phải luyện cho thuần thục! Thoạt tiên, chàng mở nắp chiếc bình. Bình chứa đựng mười ba hoàn thuốc, màu đỏ, mùi thơm toa? ra ngào ngạt. Chàng lẫm nhẫm: - Thuốc đỏ trong bình là để trợ khí luyện công, phải uống vào khi bắt đầu thực tập. Có lẽ đây là lúc ta nên uống nó. Chàng uống mười ba viên thuốc một cách khô khan, chẳng cần nước. Mười ba viên thuốc qua khỏi yết hầu, xuống đến dạ dày. Triển Mộng Bạch nghe người nóng ra lên, như lửa vừa bốc cháy bên trong. Mặc cho nhiệt độ bốc cao, chàng ngồi xuống, xếp bằng tròn. Dưới ánh đèn, chàng lật từng trang bí kíp. Trang thứ nhất, chàng đã đọc rồi, toàn là mấy câu quảng cáo, chàng không cần dừng lại lâu, xem qua trang thứ hai. Nơi trang thứ hai lại có mấy chữ khoe khoang: - Lục Dương Thần Công, một môn học siêu thượng, tối hữu danh trong võ lâm, luyện môn công này thuần thục là trở nên vô địch thiên hạ. Chán nãn, chàng xem qua trang thứ ba. Trên trang sách này, Thiên Hình lão nhân nói đến công hiệu Hỏa Dương Hoàn. Nó là loại thuốc chí dương, rất cần thiết cho người luyện tập môn công chí dương, như Lục Dương Chưởng. Uống một hoàn, cơ thể nóng ran. Uống hai hoàn, cơ thể như bị đốt. Uống quá bốn hoàn, ngũ tạng bị chảy, trong hai khắc thời gian phải chết... Triển Mộng Bạch giật bắn mình. Tay chàng run lên, quyển bí kiếp rơi xuống nền phòng, gió đêm lòn qua cửa, lật nhẹ từng trang, chừng như cười ngạo cái ngu của chàng. Tứ chi của chàng nóng ran lên, bắt đầu rời rã, mường tượng như sưng phù, vừa tê dại, rồi toàn thân phồng lên như sắp sửa nổ tung. Chàng cố gắng bước xuống giường, đến cạnh chiếc bàn, nơi đó có bình trà, bình trà độc. Đúng vậy, đó là bình trà độc bởi vì Dương Toàn đã ngâm chất Thôi Mộng Thảo vào trong trà. Đang nóng gặp nước, mà lại thứ thuốc trà thơm thì dù có lịnh cấm nghiêm ngặc đến đâu, người ta cũng uống. Triển Mộng Bạch bưng nguyên bình, kè vào miệng, tu liền một hơi dài, cạn trọn dung tích nước. Dương Toàn về phòng, bình tâm lắng tai nghe động tĩnh một lúc lâu, nhưng không nghe gì cả.