Hắc Báo. Mọi người đều gọi hắn là Hắc Báo. Bởi vì mọi người đều biết, mãnh liệt nhất, nhanh nhẹn nhất, tàn nhẫn nhất trong số các dã thú, là hắc báo! Lúc mở cái nắp nồi ra, hơi nóng bốc lên giống như sương vậy. Đường Ải Tử bán mì dùng hai chiếc đũa tre dài khuấy khuấy mì trong nồi, lại rắc thêm gia vị từ một cái tô lớn. Lúc gã dùng hai cái đũa tre dài thòn này, thủ thuật thuần thục giống như y sĩ ngoại khoa đang dùng dao mổ của họ vậy. Trên bàn bày tai heo xắt mỏng, thịt bò muối xắt lát, còn có bao tử, gan, phèo, và hột vịt muối. Mì đựng trong chén nhỏ, thêm đồ chua, nước tương, dầu mè, còn có hai miếng xà lách. Mùi thơm cực kỳ. Ba Ba đang nuốt nước miếng, mãi cho đến bây giờ, nàng mới sực nhớ từ trưa cho tới bây giờ còn chưa ăn: “Mì này tôi ít nhất cũng phải ăn năm chén”. Hắc Báo nhìn nàng, đợi nàng ăn xong hết nửa chén đầu, mới hỏi nàng: “Nàng mới đến hôm nay?”. “Ừm”. “Đến một mình?”. “Ừm”. Miệng Ba Ba không rảnh để nói chuyện, nàng cảm thấy mỗi một thứ trong thành thị này đều ngon lành hơn ở quê nhà nhiều, thậm chí cả tư vị mì cũng ngon hơn: “Đây gọi là mì gì vậy?”. “Mì đam đam Tứ Xuyên”. “Ở đây sao lại có mì Tứ Xuyên?”. “Ở đây cái gì cũng có”. Ba Ba thở dài thỏa mãn: “Tôi thật vui mừng tôi có thể đến đây”. Khoé miệng Hắc Báo lại lộ ra một nụ cười mỉm đặc biệt: “Nàng vui mừng có lẽ còn quá sớm đó”. “Sao vậy?”. “Đây là chỗ ăn thịt người”. “Ăn thịt người? Cái gì ăn thịt người?”. “Người ăn thịt người”. Ba Ba cười: “Tôi không sợ”. Nàng cười tươi tắn, khoan khoái. Giống hệt như bảy năm trước: “Nếu có người nào dám ăn tôi, không nghẹn chết mới là lạ”. Hắc Báo không nói gì, mục quang của hắn lạc vào vùng hắc ám vô biên xa vời. Lúc Ba Ba bắt đầu ăn chén mì thứ nhì, hắn đột nhiên hỏi: “Tiểu Pháp Quan đâu?”. Ba Ba không đáp, cứ cắm cúi ăn mì, ăn chưa được hai miếng, chợt buông đũa, trong ánh mắt sáng tươi như trăng xuân phảng phất đột nhiên lấn vào một lớp sương thu. Trong sương phảng phất xuất hiện một bóng người, cao to, sinh động, chính trực, phóng khoáng. Tiểu Pháp Quan. Gã đương nhiên không phải là một vị pháp quan, người ta kêu gã là Tiểu Pháp Quan, có lẽ là vì sự chính trực của gã. Gã tên là La Liệt. Gã là thiếu niên đã đến tống biệt Hắc Báo dưới tảng đá vào cái đêm trừ tịch năm đó. Ba người bọn họ là tử đảng, là một băng thân thiết. Hai cậu bé đối với Ba Ba giống như hai miếng vỏ trai dày cộm bao bọc bảo hộ một hạt minh châu. “Tiểu Pháp Quan, anh ta...”. Hơi sương trong mắt Ba Ba càng nồng đượm: “Tôi cũng đã lâu rồi không gặp anh ta”. Hắc Báo nhìn hơi sương trong mắt nàng, đương nhiên cũng nhìn ra trong sương có tàng giấu cái gì. Một cô gái nếu có tình với một chàng trai, cho dù là sương mù của toàn thế giới cũng không che giấu nổi. “Đi từ hồi nào?”. “Cũng gần ba năm rồi”. Lúc đó Ba Ba đã mười bảy, con gái mười bảy chính là lúc yêu đương điên cuồng nhất, mãnh liệt nhất. Mắt Hắc Báo đen đục lại, qua một hồi rất lâu mới chầm chậm thốt: “Gã không nên đi, gã nên ở lại với nàng”. Ba Ba cúi đầu, nhưng bất chợt lại ngẩng lên, thanh âm rất kiên quyết: “Nhưng anh ta nhất định phải đi”. “Tại sao?”. “Bởi vì anh ta không chịu cả đời chết già ở Thạch Đầu hương, tôi... tôi cũng không chịu”. Mắt Ba Ba lại phát sáng, vội nói tiếp: “Người như anh ta, ở chỗ khác nhất định có đường ra mặt”. Hắc Báo gật gật đầu: “Không sai, gã không phải là một tiểu tử khờ, gã tuyệt không thể đập đầu mình vào đá, bởi gã biết đá nhất định cứng hơn đầu”. Ba Ba cười. Hắc Báo cũng cười. Ba Ba vừa cười vừa nói: “Kỳ thực anh cũng đâu phải là một tiểu tử khờ thật sự”. “Ồ?”. “Anh ta hay nói anh không những không khờ chút nào, hơn nữa còn thông minh hơn ai hết, nếu có ai nghĩ anh là tiểu tử khờ, người đó mới thật sự là tiểu tử khờ”. “Nàng tin lời gã?”. “Tôi đương nhiên là tin”. Nụ cười của Ba Ba lại tươi hẳn lên: “Các anh cùng lớn lên, cùng luyện công phu, cùng đánh lộn với nhau, không ai hiểu rõ anh hơn anh ta”. “Gã thật sự rất hiểu thấu ta”. Hắc Báo đồng ý: “Bởi vì gã mạnh hơn ta”. “Nhưng lúc các anh đánh lộn, anh ta đâu có đánh lại anh”. Hắc Báo cười cười: “Nhưng lối đánh lộn của bọn ta lại có quá nửa do gã chế ra”. Công phu bọn họ luyện gọi là “Phản Thủ Đạo”. Ý nói chiêu thức bọn họ dùng toàn là trái ngược. Chỗ nào trong quyền pháp đáng lẽ phải dùng tay trái, bọn họ lại khơi khơi dùng chân phải. Đáng lẽ dùng chân trái, bọn họ lại khơi khơi dùng tay phải. “Lối đánh lộn của các anh, tôi cũng có học qua”. Điểm đó Ba Ba luôn luôn cảm thấy rất đắc ý. “Chỉ cần mình luyện cho ngon lành, lối đánh đó quả thật là một lối đánh hữu hiệu”. Ba Ba cũng đồng ý. Nàng mới hồi nãy đã cảm thấy rất oai phong dùng lối đánh đó đi đánh người ta. Hắc Báo mỉm cười: “Chỉ tiếc nàng không luyện cho giỏi, cho nên nàng ngàn vạn lần không nên xen vào chuyện của người ta, đặc biệt là ở đây, người ở đây ăn thịt người tuyệt không bị nghẹn chết đâu. “Tại sao chứ?”. Ba Ba chu mỏ, mặt mày có vẻ không phục. “Bởi vì khi bọn họ ăn thịt người, cả xương cốt cũng nuốt luôn”. Ba Ba vẫn không chịu phục, nhưng nghĩ đến thanh đao của gã “Bính Mệnh Thất Lang” hồi nãy, cũng chỉ còn nước nuốt giữ lời nói trong miệng. Hà huống trong lòng nàng còn có một câu nói quan trọng hơn muốn hỏi: “Cha của tôi đang ở đâu?”. “Nàng hỏi ta?”. Hắc Báo chừng như cảm thấy rất kỳ quái. “Tôi đương nhiên là đang hỏi anh, anh đã đến đây bảy năm, lẽ nào chưa từng nghe thấy tin tức về ông ta?”. “Chưa bao giờ”. Ba Ba lần đầu tiên nhíu mày, nhưng rất mau chóng bình thản trở lại. Hắc Báo đương nhiên không thể biết tin tức về cha nàng, bọn họ căn bản không cùng một giai tầng, đương nhiên cũng không thể sinh hoạt trong cùng một bang nhóm. “Nàng đến để tìm cha nàng?”. “Ừm”. “Chỉ sợ không dễ chút nào”. Hắc Báo lo lắng giùm nàng: “Chỗ này rất rộng lớn, người lại rất đông”. “Không hề gì”. Ba Ba lại không lo gì: “Tôi mới tới thôi, thời gian còn rất nhiều mà”. “Nàng định trú ở đâu?”. “Hiện tại tôi còn chưa biết, thế nào cũng có chỗ ở mà”. Trên thế gian này chừng như căn bản không có chuyện gì có thể làm cho nàng lo lắng. Hắc Báo lại cười. Lần này lúc hắn cười, Ba Ba mới thật sự nhìn thấy tên tiểu tử khờ của bảy năm về trước. Cho nên nàng cười càng thoải mái: “Hiện tại đã tìm gặp anh, anh chắc có chỗ để tôi ở mà”.
* * * * *
Lữ quán này không thể coi là rất lớn, nhưng phòng lại rất sạch sẽ, khăn trải giường trắng như tuyết, kính sáng ngời, còn có hai cái ghế sa phát [1] dài. Sa phát cực kỳ mềm mại, Ba Ba vừa ngồi xuống là đã không muốn đứng dậy nữa. Hắc Báo lại xem chừng còn cảm thấy hơi có lỗi: “Quá khuya, ta chỉ có thể tìm ra chỗ này”. “Chỗ nay còn thoải mái hơn ở nhà tôi một trăm lần”. Ba Ba thật cảm thấy rất mãn ý, bởi vì nàng vừa phát hiện cái giường còn mềm mại hơn cả sa phát. “Nàng thích thì cứ ở lại đây, thích ở bao lâu thì ở bấy lâu”. “Chỗ này có mắc không?”. “Không mắc, chỉ một đồng tiền một ngày”. “Một đồng tiền tây?”. Ba Ba giật mình. Hắc Báo lại mỉm cười: “Nhưng nàng không phải tốn tới một xu, lão bản của chỗ này là bằng hữu của ta”. Ba Ba nhìn hắn, có vẻ ngưỡng mộ, cũng có vẻ kiêu ngạo vì hắn: “Xem ra anh hiện tại đã biến thành một người rất có biện pháp”. Hắc Báo chỉ cười cười. “Anh hồi nãy nói tới vị nhị gia nào đó?”. “Ông ta có lẽ là người có biện pháp nhất ở đây”. “Ông ta họ gì?”. “Họ Kim, có người gọi ông ta là Kim nhị gia, cũng có người gọi ông ta là Kim nhị tiên sinh”. “Còn đại gia là ai?”. Ba Ba trong lòng tràn ngập hy vọng --”Đại gia có phải là Triệu đại gia không?”. “Không có đại gia, đại gia đã chết rồi”. “Sao lại chết?”. Hy vọng của Ba Ba biến thành hiếu kỳ. “Có người nói bị bệnh chết, cũng có người nói bị Kim nhị gia giết chết”. Mặt Hắc Báo lại biến thành lãnh đạm vô tình: “Ta đã có nói qua, ở đây là thế giới người ăn thịt người”. Con gái như Ba Ba, nghe được mấy chuyện này, vốn đáng lẽ phải sợ lắm. Nhưng nàng lại cười: “May là anh còn chưa bị bọn họ ăn thịt”. Lúc nàng cười tuyệt không giống như chiếc xe hơi. Trên sự thật, trên dưới toàn thân nàng, chỗ duy nhất giống xe hơi là đôi mắt của nàng. Đôi mắt của nàng có lúc sáng rực như hai bóng đèn trước của xe hơi. “Anh là bằng hữu của Kim nhị gia?”. Nàng chợt lại hỏi. “Không phải”. “Vậy dính dáng gì tới ông ta?”. “Là bảo tiêu của ông ta”. “Bảo tiêu?”. “Ý tứ của bảo tiêu là mặt rô, người chuyên môn đi đánh lộn cho ông ta”. Ánh mắt của Hắc Báo phảng phất hiển lộ một biểu tình rất bi thương: “Một người vì phải kiếm cơn ăn, chuyện gì cũng làm được”. Ba Ba đột nhiên nhảy dựng lên, dụng lực vỗ vai hắn, lớn tiếng: “Làm bảo tiêu cũng tốt, làm mặt rô cũng tốt, không hề hấn gì, anh còn trẻ, tương lai nói không chừng cũng sẽ có người gọi anh là Hắc nhị gia”. Hắc Báo lần này không cười, xoay mình đi. Bên ngoài cửa sổ đã tối lắm rồi, cả ánh sáng của nghê hồng đăng cũng không thấy. Thế giới hắc ám, thành thị hắc ám. Hắc Báo chợt thốt: “Thành thị này người dám chống đối Kim nhị gia, chỉ có một người”. “Ai?”. “Hỷ Thước”. “Hỷ Thước? Một con chim?”. Ba Ba lại cười. “Không phải chim, là người”. Biểu tình của Hắc Báo rất nghiêm túc: “Là một người rất kỳ quái”. “Anh đã gặp y?”. “Không có, cho tới nay cũng chưa có ai gặp được y, cho tới nay cũng không có ai biết y là ai”. “Tại sao?”. Lòng hiếu kỳ của Ba Ba lại bị dẫn dụ. “Bởi vì y chưa từng lộ diện, chỉ trong bóng tối chỉ huy huynh đệ của y, chuyên môn chống đối Kim nhị gia”. “Xem chừng cũng không ít người”. Hắc Báo thốt: Đám người dụng đao hồi nãy nàng gặp toàn là huynh đệ của y”. “Đám người đó cũng không ghê gớm gì”. Ba Ba chu miệng: “Ngoại trừ cái tên tiểu tử gầy nhom còn dám liều mạng ra, những người còn lại xem chừng chỉ đưa mặt cho người ta đục”. “Nàng lầm rồi”. “Ồ?”. “Trong số huynh đệ của y, âm trầm nhất đích thị là Hồ Bưu lão tứ, xài tiền tối đa đích thị là lão nhị Tiểu Gia Cát, công phu cứng cỏi nhất đích thị là Hồng Kỳ Lão Yêu, nhưng đáng sợ nhất vẫn chính là y”. “Không tưởng được anh cũng có lúc bội phục người ta”. Biểu tình của Hắc Báo càng nghiêm túc: “Ta chỉ bất quá nói cho nàng biết, lần sau đụng phải đám người bọn chúng, tốt hơn hết là chạy cho xa”. “Tôi không sợ”. Ba Ba lại nghênh ngang: “Lẽ nào bọn chúng thật có thể ăn thịt tôi sao?”. Hắc Báo không nói gì nữa, hắn biết hiện tại vô luận nói gì đi nữa cũng vô dụng. Hắn rất rành căn bệnh của chiếc xe hơi nhỏ đó, cho nên hắn xoay mình: “Ta chỉ muốn nàng hiểu rõ, hiện tại ta không thể giống như lúc trước, đi theo nàng khắp nơi”. “Tôi hiểu”. Ba Ba cười: “Anh không phải là vệ sĩ của tôi, lại không phải là chồng tôi, hiện tại bọn ta đều đã lớn rồi”. Hắc Báo đã đi đến bục cửa, bỗng xoay người lại: “Nàng gần đây có nghe tin tức của gã không?”. “Gã” đương nhiên là La Liệt. “Không có”. “Nàng cũng không biết gã đang ở đâu?”. Ba Ba lắc lắc đầu, nói: “Lúc anh ta đi, tịnh không nói cho tối biết anh ta đi đâu, chỉ bất quá nói với tôi anh ta nhất định sẽ trở về”. Trong thanh âm của nàng tịnh không có bi thương, chỉ có lòng tin. Nàng tín nhiệm La Liệt, giống như La Liệt tín nhiệm nàng vậy --- “Vô luận đợi đến khi nào, tôi cũng nhất định sẽ đợi anh về”. Đó là lời thề núi hẹn biển của bọn họ, những lời điềm mật dưới trăng, nàng tịnh không kể cho Hắc Báo nghe, cũng không muốn nói cho bất kỳ người nào nghe. Nhưng Hắc Báo đương nhiên nghe được ý tứ của nàng. Hắn mở cửa đi ra.