watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:32:3229/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tuyệt Bất Đê Đầu - Cổ Long - Trang 14
Chỉ mục bài viết
Tuyệt Bất Đê Đầu - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Tất cả các trang
Trang 14 trong tổng số 24



Hồi 7-2

Tám giờ ba mươi lăm phút.
Ba Ba đã bước xuống xe do Hắc Báo phái đi rước.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng tiến vào một căn nhà đường hoàng hoa lệ như vầy.
Quan trọng nhất là, hiện tại Hắc Báo vẫn còn sống, hơn nữa còn đang đợi nàng.
Ba Ba cảm thấy rất vui, trọn đời này chưa từng vui như bây giờ.
Đợi đến khi nàng nhìn thấy đồ trang trí quý giá trong khách sảnh, ánh đèn pha lê chiếu sáng như hột xoàn, nàng nhịn không được thè lưỡi ra, len lén hỏi người trẻ tuổi dẫn nàng đến: “Đây là nhà ai vậy?”.
“Vốn là nhà của Kim nhị gia”. Người trẻ tuổi cúi đầu, chừng như không dám nhìn nàng.
Hiện tại ai ai cũng biết rõ, bất trung với Hắc Báo là chuyện nguy hiểm cỡ nào.
Hiện tại tuyệt đối không có ai dám mạo hiểm nữa.
“Vốn là nhà của Kim nhị gia, hiện tại lẽ nào không phải nữa?”. Ba Ba lại vẫn còn hỏi.
“Hiện tại nơi này thuộc về Hắc đại ca”.
“Là anh ta?”. Ba Ba cơ hồ hưng phấn đến mức la lên: “Là Kim nhị gia cho anh ta?”.
“Không phải”. Người trẻ tuổi cười lạnh: “Kim nhị gia luôn luôn chỉ biết lấy đồ của người ta, không bao giờ biết cho người ta”.
Gã cũng biết câu nói đó của mình tịnh không công bình, nhưng lại không thể không nói như vậy.
Gã sinh ở nơi này, lớn lên ở nơi này, từ năm mười hai tuổi, đã học được rất nhiều, hiện tại gã đã hai mươi.
“Đã là Kim nhị gia không cho anh ta, chỗ này làm sao lại biến thành của anh ta?”.
Ba Ba lại hỏi.
“Tôi cũng không rõ, Triệu tiểu thư tốt hơn hết là...”. Người trẻ tuổi đang do dự, chợt nghe trên lầu có người kêu tên gã.
“Tiểu Bạch”. Người đó đang mỉm cười gọi gã, nhưng lúc mỉm cười vẫn mang theo biểu tình rất tàn khốc: “Ngươi sao không mời Triệu tiểu thư lên lầu? Hai là muốn nói chuyện huyên thuyên cả ngày dưới lầu?”.
Tiểu Bạch trên mặt chợt biến thành không còn một hột máu, trong mắt cũng lập tức tràn ngập vẻ kinh hoảng sợ hãi.
Ba Ba thậm chí cảm thấy tay mình cũng bắt đầu phát run.
Con người cười cực kỳ tàn khốc đó đã xoay mình đi lên lầu ba, Ba Ba nhịn không được hỏi: “Người đó là ai?”.
Tiểu Bạch lắc lắc đầu.
“Ngươi sợ y?”.
“Tôi...”. Tiểu Bạch cả hai môi cũng phảng phất đang giật giật.
“Ngươi chỉ cần không làm gì sai, bất tất phải sợ người ta”. Ba Ba ngước đầu: “Ta từ trước đến nay không sợ bất cứ người nào”.
Tiểu Bạch nhịn không được liếc nhìn nàng, lại lập tức cúi đầu: “Mời Triệu tiểu thư lên lầu”.
“Ta sao lại không thể ở dưới lầu? Ta phải lên sao?”. Thanh âm của Ba Ba oang oang, chừng như cố ý để cho người trên lầu nghe thấy: “Ta tại sao không thể huyên thuyên với ngươi?”.
Sắc mặt Tiểu Bạch càng tái nhợt, bẽn lẽn thốt: “Triệu tiểu thư nếu còn muốn để tôi sống dai một chút, xin mời lên lầu mau”.
“Tại sao?”. Ba Ba cảm thấy rất ngạc nhiên.
Tiểu Bạch ấp úng: “Hắc đại ca đã đợi trên đó rất lâu rồi... Y... y...”.
“Anh ta làm sao?”. Ba Ba cười: “Ngươi nói chuyện với ta dưới lầu, anh ta lẽ nào sẽ đánh chết ngươi? Ngươi lẽ nào thấy anh ta là một hung thần ác bá giết người không nháy mắt?”.
Nàng cảm thấy con người trẻ tuổi này thật là quá nhát, nàng luôn luôn cảm thấy Hắc Báo tịnh không đáng sợ gì.
Đó là cảm giác hiện tại của nàng.
Mười phút sau, cảm giác của nàng có lẽ hoàn toàn khác biệt.

* * * * *

Tám giờ bốn mươi lăm.
Chân Trầm Xuân Tuyết đã tê rần, vừa muốn đổi tư thế ngồi, lại nhìn thấy một cô gái trẻ bước lên.
Ánh mắt của cô gái đó rất ngời sáng, trên mặt cả một chút phấn son cũng không có, đầu tóc mềm mượt đen mướt thẳng tắp, hiển nhiên cũng chưa từng uốn.
Lòng Trầm Xuân Tuyết bỗng đờ ra.
Cô gái này cơ hồ hoàn toàn giống hệt nàng năm năm về trước, lúc vừa mới gặp Hắc Báo.
Hoạt bát như vậy đó, thuần chân như vậy đó, tràn ngập hy vọng và lòng tin đối với cuộc sống như vậy đó.
Nhưng hiện tại nàng lại giống như một đóa hoa khô héo --- vừa nở ra, đã lập tức khô héo.
Sự biến đổi năm năm nay thật quá lớn.
Ba Ba đương nhiên cũng đang nhìn nàng, nhìn thấy đầu tóc quăn của nàng, nhìn thấy cái miệng thoa son đỏ chót của nàng, nhìn đôi mắt to tròn mệt mỏi của nàng, nhìn thân thể nở nang dụ dỗ của nàng.
“Người đàn bà đó giống như một tiểu yêu tinh!”. Trong lòng Ba Ba đang nghĩ, nàng không biết tiểu yêu tinh đó có phải đang chuẩn bị dụ dỗ Hắc Báo hay không.
Nàng tin mình tuyệt không thua tiểu yêu tinh kia về să? đẹp, thân thể cũng tuyệt không thua.
“Nhưng tiểu yêu tinh đó nhất định có thể dụ dỗ hơn mình, ta nhìn bộ dạng của nó là biết rồi”. Trong lòng Ba Ba vừa nghĩ tới đó, nụ cười trên mặt Ba Ba lập tức cứng đơ.
Hắc Báo đang chú ý biểu tình trên mặt nàng, chung quy chầm chậm bước qua:
“Nàng đã đến trễ”.
“Ở đây có người ở chung với anh rồi”. Ba Ba chu miệng: “Tôi đến trễ một chút đâu có sao”.
Nàng không muốn che giấu sự ghen tị của nàng, cũng không muốn che giấu quan hệ thân mật của nàng và Hắc Báo.
Hắc Báo cười, mỉm cười ôm lấy nàng, môi hôn lên cái cổ nhỏ nhắn thanh tú của nàng: “Ta không tưởng được nàng lại ghen dữ như vậy”.
“Nghiêm túc một chút đi”. Ba Ba tuy đang đẩy ra, nhưng khoé miệng lại lộ một nụ cười mỉm đắc ý, nàng cảm thấy mình đang chiếm thượng phong, cho nên cứ làm như mình rộng rãi: “Anh còn chưa giới thiệu với tơi vị tiểu thư này là ai?”.
“Ả họ Trầm”. Hắc Báo điềm đạm đáp: “Là vị hôn thê của ta”.
Sắc mặt Ba Ba lập tức biến đổi, giống như đột nhiên bị người ta xáng cho một bạt tay”.
Hắc Báo nhìn biểu tình trên mặt nàng, từ từ nói tiếp: “Hiện tại ả là vợ bé được yêu thương nhất của Kim nhị gia”.
Ba Ba thở phào, lại không khỏi cảm thấy rất kinh ngạc, nhịn không được hỏi: “Vị hôn thê của anh sao lại biến thành vợ bé của Kim nhị gia?”.
“Bởi vì Kim nhị gia là người đàn ông vừa có tiền, vừa có thế, Trầm tiểu thư lại tấu xảo là người đàn bà vừa thích tiền, vừa thích thế”. Thanh âm của Hắc Báo cũng giống như lưỡi đao, phảng phất đang cắt rạch tâm can của Trầm Xuân Tuyết.
Ba Ba nhịn không được thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài bao gồm sự khinh miệt đối với nữ nhân kia và sự đồng tình với Hắc Báo.
Nhưng nàng vẫn nhịn không được hỏi: “Anh trước đây có phải rất yêu ả?”.
Hắc Báo gật gật đầu: “Lúc đó ta còn chưa hiểu ả, lúc đó ta căn bản còn chưa hiểu đàn bà”.
“Đàn bà tịnh không phải ai cũng như vậy”. Ba Ba lập tức kháng nghị.
“Nàng đương nhiên là không”. Hắc Báo lại ôm nàng.
Lần này Ba Ba không đẩy ra nữa, giống như một một con bồ câu bé nhỏ thuần lương dụi mình vào lòng hắn, vuốt ve khuôn mặt đường nét rõ rệt của hắn: “Nói cho tôi biết, chuyện này xảy ra làm sao?”.
“Kim nhị gia muốn xem mặt vị hôn thê của ta, ta dẫn ả đến”.
“Rồi sau đó?”.
“Qua hai ngày sau, Kim nhị gia muốn ta ra ngoài làm một chuyện cho ông ta”.
“Một chuyện mà anh phải liều mạng?”.
Hắc Báo lại gật gật đầu, trong mắt lộ vẻ trào phúng, cười lạnh: “Chỉ tiếc lần đó ta không ngờ lại không chết”.
“Lúc anh trở về, ả đã biến thành vợ bé của Kim nhị gia?”. Trong thanh âm của Ba Ba tràn đầy vẻ đồng tình.
Hắc Báo nắm chặt song quyền, buồn bã: “Có lẽ lần đó ta căn bản không nên quay về”.
“Đó là chuyện bao lâu rồi?”.
“Bốn năm rồi, còn khoảng mười ba ngày nữa là tròn bốn năm”. Hắc Báo chầm chậm thốt: “Từ sau lần đó, lúc tái kiến ả, ả chừng như đã hoàn toàn không nhận ra ta”.
“Anh... anh cũng chịu đựng?”.
“Ta không thể không chịu đựng, ta chỉ bất quá là một tiểu tử nghèo hèn, vừa không có tiền, vừa không có thế”.
Trầm Xuân Tuyết ngân ngấn lệ, im lặng lắng nghe, mãi cho đến bây giờ mới mở miệng: “Tôi biết anh hận tôi, tôi thấy được, nhưng anh có biết không, mỗi lần tôi nhìn thấy anh, lại hận không thể quỳ trước mặt anh, xin lỗi anh, mong anh tha thứ”.
Ba Ba nhịn không được, lạnh lùng nói: “Ngươi đại khái đâu có thật sự muốn làm như vậy”.
“Tôi không có”. Nước mắt của Trầm Xuân Tuyết ngập ngụa: “Bởi vì Kim nhị gia đã cảnh cáo tôi, tôi chỉ cần nói chuyện với Hắc Báo một câu, ông ta sẽ bắt tôi chết, cả Hắc Báo cũng phải chết!”.
“Kim nhị gia, Kim nhị gia kia thật ra có còn là người hay không? Hay là một súc sinh?”. Trong thanh âm của Ba Ba tràn ngập phẫn nộ và cừu hận: “Lúc đó anh vẫn đang đi liều mạng cho ông ta, ông ta sao lại nhẫn tâm làm như vậy với anh chứ?”.
Trong mắt Hắc Báo lộ vẻ trào phúng tàn khốc: “Bởi vì ông ta đích xác không còn là người nữa”.
Ba Ba bực bội: “Tôi chắc bất chấp thủ đoạn mà ra tay báo thù”.
Hắc Báo nhìn nàng: “Ta nói cho nàng biết, ta nhất định sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để ra tay báo thù!”.
“Đương nhiên là nên”. Ba Ba không đắn đo: “Đối với hạng không còn là người đó, vô luận là dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng đáng”.
“Ta nếu có cơ hội báo phục, nàng chịu làm trợ thủ của ta chứ?”.
“Đương nhiên chịu”. Trong mắt Ba Ba chợt phát sáng: “Anh hiện tại có phải đã có cơ hội?”.
“Sao nàng biết?”.
Mắt Ba Ba càng sáng: “Tôi nghe nói chỗ này đã thành của anh rồi”.
Hắc Báo đột nhiên cười lên.
Ba Ba hỏi dò: “Anh có phải đã giết ông ta?”.
“Hiện tại còn chưa”. Hắc Báo mỉm cười: “Bởi vì ta biết nàng nhất định muốn gặp ông ta”.
Ba Ba cũng cười: “Tôi không những muốn gặp ông ta, còn hận không được đá ông ta vài cước”.
Kim nhị gia đang co rục lại, chừng như thật sự bị người ta đá hai cước vào bụng.
Ông ta tận mắt nhìn thấy con gái mình bước lên, tận mắt nhìn thấy con gái mình ngã vào lòng cừu nhân.
Ông ta tận tai nghe con gái ruột của mình đang nhục mạ mình trước mặt cừu nhân, mỗi một chữ đều nghe rất rõ.
Ông ta muốn ói, miệng lại bị bịt chặt.
Ông ta không muốn để người ta thấy mình khóc, lại không nhịn được rơi nước mắt ròng ròng.
Ông ta đang hối hận.
Tịnh không phải hối hận vì những chuyện mình đã làm sai, mà đang hối hận mình trước đây tại sao không giết Hắc Báo.
Chỉ tiếc hiện tại vô luận có hối hận gì đi nữa, đều đã quá trễ.
Ông ta tình nguyện vĩnh viễn không muốn nhìn con gái của mình nữa, cũng không muốn Ba Ba biết “người không còn là người” kia chính là phụ thân của nàng.
Nhưng Hắc Báo lại đã lớn tiếng phân phó: “Mang Kim nhị gia ra”.

* * * * *

Chín giờ đúng.
Khi tiếng gõ thứ sáu phát ra từ cái đồng hồ quả lắc treo tường dưới lầu, Ba Ba cuối cùng đã gặp được phụ thân của nàng.
Kim nhị gia cũng cuối cùng đã đối diện với con gái của ông ta.
Không ai có thể hình dung cảm giác trong giây phút đó của cha con bọn họ, cũng không ai có thể hiểu được, không ai có thể cảm được.
Bởi vì trong số cả triệu triệu người, cũng không có ai có thể thật sự trải qua thứ chuyện như vầy.
Toàn thân Ba Ba đột nhiên biến thành hư không, phảng phất một người từ trên lầu cao vạn trượng rơi xuống, đột nhiên hổng chân.
Hiện tại nàng tuy có thể đứng đó, nhưng lòng nàng lại chìm đắm, chìm tới tận gót chân.
Nàng dụng lực cắn chặt môi, liều mạng không để nước mắt của mình trào ra.
Nhưng nàng nhìn thấy dấu lệ trên mặt phụ thân.
Trước đó một khắc, nàng chưa bao giờ tưởng được phụ thân nàng cũng có lúc rơi lệ.
Ông ta vốn là thần tượng trong tâm tưởng của nàng, là vị thánh trong tâm tưởng của nàng.
Hắc Báo đang đứng bên cạnh nàng, lạnh lùng nhìn cha con bọn họ.
Người săn bắn lúc nhìn thấy dã thú lọt vào cạm bẫy của mình, trên mặt tịnh không có thứ biểu tình đó.
Dã thú lúc nhìn thấy mình bị dính bẩy, cũng không phải biểu tình đó.
Mục quang của hắn tuy tàn khốc, lại phảng phất có một thứ hư không phiền muộn khôn tả.
Kim nhị gia chợt quay đầu lại, đối diện với hắn, miệng ông ta đã có thể nói được:
“Hiện tại ngươi đã để nó gặp ta”.
Hắc Báo gật gật đầu.
“Vậy còn chưa đủ sao?”. Trên mặt Kim nhị gia cơ hồ cả một chút biểu tình cũng không có, lệ đã cạn.
Vô luận là ai đã từng ngồi ở địa vị mà ông ta ngồi trước đây, nhất định phải có thần kinh kiên cường như gân trâu, còn phải có một trái tim giống như mới lấy ra khỏi phòng ướp lạnh.
Hắc Báo nhìn nhìn ông ta, lại nhìn nhìn con gái của ông ta, chợt hỏi: “Các người không có gì để nói?”.
“Vô luận là nói gì, hiện tại cũng bất tất phải nói nữa”. Kim nhị gia khoé miệng lộ một nụ cười đau khổ: “Nó tuy vốn muốn đạp ta hai đạp, hiện tại đương nhiên cũng không thể đạp”.
“Còn nàng?”. Hắc Báo chợt hỏi Ba Ba: “Nàng cũng không có gì để nói?”.
Môi Ba Ba run run, lại ngước cao đầu, lớn tiếng: “Lời tôi muốn nói, không nói ra còn hơn”.
Hắc Báo cười lạnh: “Nàng muốn chửi ta một trận, hay là muốn cầu xin giùm phụ thân?”.
“Cần xin anh có hữu dụng không?”. Ba Ba chung quy nhịn không được hỏi.
Hắc Báo trầm ngâm: “Ta đã từng hỏi nàng, có nên bất chấp thủ đoạn mà báo thù không”.
“Anh quả thật đã từng hỏi”.
“Hiện tại ta đã chiếu theo lời nói của nàng mà làm”.
“Anh cũng quả thật làm rất triệt để”. Ba Ba cắn chặt răng.
“Hiện tại nàng nàng có còn nghĩ ta nên làm như vậy không?”. Lời Hắc Báo hỏi như một lưỡi đao.
Ba Ba trúng một đao đó, nàng hiện tại hoàn toàn vô phương chống cự, càng vô phương hoàn thủ.
Hắc Báo chợt cười lớn, cười lớn quay mình đi, đối diện Trầm Xuân Tuyết.
Nét kinh ngạc trên mặt Trầm Xuân Tuyết đã thắng sự sợ hãi, nàng cũng chưa từng nghì đến thiếu nữ kia không ngờ là con gái của Kim nhị gia.
“Ngươi có phải từng nói mọi sự đều do ông ta bức ngươi làm không?”. Tiếng cười của Hắc Báo chợt ngưng bặt.
Trầm Xuân Tuyết hoang mang gật gật đầu.
“Hiện tại sao ngươi không báo thù?”. Thanh âm của Hắc Báo lại lạnh tựa lưỡi đao.
“Tôi...”.
“Ngươi có thể lột da ông ta, xé thịt ông ta, thậm chí có giết ông ta, sao ngươi không động thủ?”.
Trầm Xuân Tuyết chung quy đã đứng dậy, từ từ đi đến trước mặt Kim nhị gia, nhìn ông ta, bỗng cười lên, cười vừa chua chát vừa cay đắng: “Tôi vốn quả thật đã từng hận ông, tôi luôn luôn nghĩ, nếu có một ngày ông gặp phải báo ứng, tôi lúc đó cho dù nhìn thấy tử thi của ông bị người ta quăng xuống cống rãnh, tôi cũng không để rơi một giọt lệ”.
Kim nhị gia im lặng lắng nghe.
“Nhưng hiện tại tôi đã phát hiện tôi đã nghĩ lầm”. Thanh âm của Trầm Xuân Tuyết chợt biến thành rất bình tĩnh, giống như đã hạ quyết tâm: “Hiện tại tôi mới biết, ông tuy rất đáng hận, nhưng những chuyện người ta làm còn đáng hận hơn, còn tàn khốc hơn ông”.
Người ta mà nàng nói đến, tự nhiên là nói Hắc Báo.
“Hắn muốn báo thù ông, vô luận là ai cũng cũng không nói gì được”. Trầm Xuân Tuyết chầm chậm thốt: “Nhưng con gái của ông tịnh không có gì sai, hắn không nên đả thương lòng nàng như vậy”.
Kim nhị gia nhìn nàng, trong mắt chợt lộ một tia an ủi, từ sau khi ông ta gục ngã, đây là lần đầu tiên ông ta nghe có người nói giùm ông ta.
Người nói giùm ông ta lại là người ông ta từng làm hại.
“Ta đối không đúng với nàng”. Kim nhị gia chợt thốt: “Ta cũng đã liên lụy đến nàng”.
“Ông không có”. Thanh âm của Trầm Xuân Tuyết càng bình tĩnh: “Lúc ban đầu tuy ông có miễn cưỡng tôi, nhưng sau này ông đối với tôi tịnh không xấu, hà huống, nếu không phải tự tôi thích hưởng thụ, tôi cũng không theo ông”.
Kim nhị gia cười khổ.
“Tôi vốn có thể chịu chết”. Trầm Xuân Tuyết lại nói: “Hắc Báo hận tôi là vì tôi không chịu chết vì hắn”.
Hắc Báo nắm chặt song quyền, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy.
Trầm Xuân Tuyết chợt xoay mình, nhìn hắn: “Nhưng tôi bây giờ đã chuẩn bị chịu chết, tùy tiện anh muốn tôi chết cách nào cũng không hề gì”.
“Ta không muốn bắt ngươi chết”. Hắc Báo bỗng nhe răng cười, để lộ hai hàm răng trắng như tuyết: “Ta còn muốn các ngươi sống, sống thoải thoải mái mái”.
Trầm Xuân Tuyết phảng phất giật mình: “Anh... anh còn muốn hành hạ bọn tôi?”.
Hắc Báo không hồi đáp, cười lạnh: “Ta muốn các người sống khỏe mạnh, khỏe mạnh để nghĩ về những chuyện trước đây, có lẽ các ngươi càng nghĩ tới sẽ càng thống khổ, nhưng lại không quan hệ gì đến ta”.
Thân người Trầm Xuân Tuyết đột nhiên phát run, mặt Kim nhị gia cũng đột nhiên biến thành xám xịt.
Bởi vì trong lòng bọn họ đều biết rõ, sống có lúc còn thống khổ hơn xa so với chết.
“Ngươi tại sao lại không giết ta một cách thống thống khoái khoái?”. Kim nhị gia chợt gầm lên.
“Ta làm sao có thể giết ngươi?”. Hắc Báo cười càng tàn khốc: “Đừng quên ta cũng có thể coi như là con rể của ngươi”.
Kim nhị gia nắm chặt song quyền, thân người bỗng bắt đầu run lẩy bẩy.
Qua một hồi rất lâu, ông ta xoay đầu, ngưng thị nhìn con gái, trong mắt tràn ngập vẻ thống khổ, bỗng thở dài thườn thượt: “Con không nên đến!”.
Ba Ba cắn môi, không nói gì.
Nàng sợ mình vừa mở miệng là nhịn không được phải khóc rống lên.
Nàng thề không khóc, tuyệt không khóc trước mặt Hắc Báo.
Nàng ngẩng cao đầu, tự nhủ: “Ta đã đến, hơn nữa là ta tự mình muốn đến, cho nên vô luận xảy ra chuyện gì, ta tuyệt không hối hận”.
Nhưng hiện tại nàng cuối cùng đã hiểu thấu con người của Hắc Báo đáng sợ ra sao, cũng đã hiểu thấy cái nơi đại đô thị này đáng sợ ra sao.
“Nơi đây đích xác là thế giới ăn thịt người”.
“Hắc Báo là người ăn thịt người”.
Hiện tại nàng mới hiểu thấu, có phải đã quá trễ không?
Hiện tại mới chín giờ mười lăm.
Nàng đến đây chỉ bất quá mới hai ngày, hai ngày tròn.
Hai ngày qua chuyện nàng gặp lại còn nhiều hơn chuyện đã xảy ra trong đời nàng trước đây.
Kim nhị gia đã bị người ta đưa đi.
Ba Ba nhìn theo ông ta, nếu đổi lại là những cô gái khác, nhất định sẽ chạy lại, quỳ trước mặt Hắc Báo, trào nước mắt cầu xin hắn cho phụ thân mình.
Nhưng Ba Ba không làm như vậy.
Nàng không phải là những người con gái khác, Ba Ba là Ba Ba.
Nàng không những không quỳ xuống, không trào nước mắt, trái lại còn ngước cao đầu, dụng toàn lực kêu lớn: “Không cần biết ra sao, mình vẫn phải sống, không cần biết ra sao, sống luôn luôn tốt hơn chết”.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 73
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com