Hồi 11d
Khâu Thuận đáp:
- Ty chức vốn đang dẫn bốn thủ hạ đi tuần tra vòng quanh ngoài đại lao ...
Cao Thiên Lộc hỏi tiếp:
- Có gặp người nào khả nghi không?
Khâu Thuận đáp:
- Không có tới một người.
Cao Thiên Lộc thốt:
- Ồ?
Thường Hộ Hoa liền xen miệng:
- Bản thân các ngươi có gặp chuyện gì kỳ quái xảy ra không?
Khâu Thuận nhìn Thường Hộ Hoa.
Con người này thanh âm lạ hoắc, người cũng lạ hoắc, lại đi cùng với Cao Thiên Lộc, Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn, lai lịch đương nhiên cũng không nhỏ.
Cho nên gã trả lời liền:
- Nói về kỳ quái, có một chuyện thật là kỳ quái.
Cao Thiên Lộc thôi thúc:
- Mau nói.
Khâu Thuận thốt:
- Bọn ty chức chín người, không biết nguyên nhân tại sao mới qua canh một đã cảm thấy mệt mỏi cực kỳ, ngáp không ngưng, cơ hồ thậm chí cả mắt cũng vô phương mở lên được.
Cao Thiên Lộc hỏi truy:
- Sau đó thì sao?
Khâu Thuận đáp:
- Bốn người thủ trước cửa thì không biết sao, ty chức cùng bốn người tùy tùng đi tuần tra vòng quanh cứ nối nhau ngã dựa vào tường, ty chức là người cuối cùng, trước khi ty chức gắng gượng hết nổi, bốn người kia đã ngã trước rồi.
Thường Hộ Hoa hỏi:
- Lúc đó ngươi có phát giác xung quanh có gì lạ không?
Khâu Thuận đáp:
- Tôi lúc đó căn bản không chú ý đến xung quanh, nhất tâm chỉ muốn ngủ vùi.
Thường Hộ Hoa hỏi:
- Bốn người theo ngươi tuần tra thì sao?
Khâu Thuận còn chưađáp, bốn thủ vệ sau lưng gã đã cùng nhích tới.
Cao Thiên Lộc mục quang quét quanh, hỏi:
- Là bốn người các ngươi?
Bốn thủ vệ nhất tề lên tiếng:
- Dạ.
Bọn họ vẫn còn quỳ dưới đất.
Cao Thiên Lộc tựa hồ hiện tại mới sực nhớ, phất tay:
- Các ngươi đứng lên hết rồi hãy nói.
Khâu Thuận cùng tám tên thị vệ nghe lời, mặt mày sợ sệt nhất tề đứng dậy.
Mục quang của Cao Thiên Lộc vẫn còn ghim trên mặt bốn tên thủ vệ, hỏi:
- Các ngươi lúc đó có phát hiện gì không?
Bốn tên thủ về nhất tề lắc đầu:
- Ty chức lúc đó tình hình cũng giống như Khưu đầu lĩnh vậy.
Cao Thiên Lộc phẩy tay:
- Lui qua một bên cho ta.
Bốn thủ vệ nghe lời lui ra.
Mục quang của Cao Thiên Lộc lại chuyển về phía bốn tên thủ vệ còn lại:
- Bốn người các ngươi ở ngoài cửa?
- Dạ.
- Các ngươi ra sao?
“Cũng như bọn họ”. Bố người cơ hồ dị khẩu đồng thanh.
Lời nói của bọn họ tuy có khác chút, ý tứ lại tương đồng.
Chín người đương nhiên cùng một tình huống, không tránh khỏi quá xảo hợp, kỳ quái.
Cao Thiên Lộc mặt mày nghi hoặc.
Thường Hộ Hoa trầm ngâm không nói gì, Đỗ Tiếu Thiên nhíu mày.
Ba người hiển nhiên đều cảm thấy đau đầu, nhất thời không biết nên làm sao để giải thích chuyện này.
Chỉ có Dương Tấn là ngoại lệ, y bỗng biến sắc, chợt kêu lên:
- Đây có phải giống như bị quỷ mê không?
Bọn Thường Hộ Hoa ba người không nói gì, cũng không phủ nhận.
Vô luận Dương Tấn có nói gì đi nữa, trước mắt bọn họ cũng chỉ còn nước tạm thời tiếp thụ.
Khâu Thuận cung tám tên thủ hạ nghe được mà kinh tâm, toàn bộ đều ngây ngô tại đương trường.
Cũng không biết có phải là vì câu nói của Dương Tấn, bọn chúng đột nhiên đều cảm thấy hoàn cảnh xung quanh đã biến thành quỷ dị hẳn.
Đống lửa “phạch phạch” cháy bừng, ngọn lửa ngút cao, bóng mọi người cũng không ngừng biến động.
Tối thiểu có một nửa nhịn không được len lén quay đầu lại nhìn -- không có quỷ.
Cao Thiên Lộc trầm ngâm một hồi, liền thốt:
- Vô luận là sao, bọn ta hiện tại nên tiến vào xem xem.
Thường Hộ Hoa, Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn không hẹn mà nhất tề gật đầu.
Cao Thiên Lộc liền quát lên:
- Người đâu, mở cửa!
Chìa khóa đại lao giắt trên hông Dương Tấn.
Dương Tấn dĩ nhiên không quên nghe lệnh bước tới. Y dùng ba cái chìa khóa để mở cánh cửa sắt đó.
Mỗi một chiếc chìa khóa đều lớn nhỏ khác nhau, thứ tự cũng phân trước sau, nếu sai thứ tự, cửa không những vô phương mở ra, mà còn kinh động đến một cái chuông lớn gần cửa, phát xuất ra một tràng tiếng chuông vang vọng, cảnh báo toàn thể thủ vệ quan binh ở nha môn.
Đại lao xây giữa nha môn, từ ngoài tiến vào, tối thiểu phải vượt qua ba vòng tường, bốn lớp thủ vệ.
Một địa phương như vầy, đáng lẽ là vạn vô nhất thất. Cho nên nhìn thấy cửa sắt không có gì dị dạng, Dương Tấn cơ hồ đã hoàn toàn yên tâm.
Nhưng vừa mở cánh cửa sắt ra, sự an tâm của y không khỏi tiêu tán, sắc mặt y cũng lập tức đại biến.
Cửa sắt vừa mở ra, một mùi hôi thúi dị dạng từ bên trong lao xông ra. Thứ mùi hôi thúi đó y không còn lạ gì nữa.
Lúc phát hiện thi thể của Thôi Bắc Hải, lúc bước vào gian phòng trong Vân Lai khách sạn nơi nuôi Hấp Huyết Nga, y đã ngửi thấy mùi hôi thúi đó, trước sau đã hai lần!
Ấn tượng đâu còn mới lạ!
Thường Hộ Hoa, Đỗ Tiếu Thiên cũng biến sắc, bọn họ cũng chưa quên thứ mùi hôi thúi đó.
Thường Hộ Hoa tung người phóng lên, như một con chim hạ mình trước cửa sắt, hữu thủ thò ra, nắm lấy vai Dương Tấn, đẩy y sang một bên cửa.
Đằng sau mùi hôi thúi kia có lẽ là một bầy Hấp Huyết Nga!
Chàng chắn trước người Dương Tấn, một tay đã nắm lấy cán kiếm.
Đỗ Tiếu Thiên bên kia cơ hồ đồng thời hét lên:
- Khâu Thuận, mau dẫn người cẩn thận bảo vệ đại nhân!
Tiếng nói vừa vang lên, hắn đã phi thân rơi mình bên kia cửa.
Khâu Thuận không ngờ cũng không chậm, nghe lệnh liền như một mũi tên phóng đến sát người Cao Thiên Lộc, tám tên thủ vệ thủ hạ cũng liền đó vây quanh.
Cao Thiên Lộc lại giang hai tay, đẩy bọn chúng dạt sang hai bên, bàn tay liền lạc bên hông.
Bên hông của ông ta quải một thanh kiếm trang sức hoa lệ!
Ông ta nắm chặt cán kiếm không chút sợ sệt. Từ tư thế cầm kiếm của ông ta, có thể thấy được ông ta cũng đã từng có công phu dụng kiếm.
Mặt mày ông ta tuy không chút sợ sệt, mũi lại đã nhíu lại. Vô luận là ai đi nữa, đối với mùi hôi thúi kia cũng không thể cảm thấy dễ chịu.
Gió đêm lây lất, mùi thúi dần dần lợt lạt trong gió.
Ánh đèn trong lao vàng mờ, một phiến tĩnh lặng.
Trong mùi hôi thúi tịnh không có Hấp Huyết Nga bay ra, một con cũng không có.
Thường Hộ Hoa buông vai Dương Tấn, Dương Tấn lại vẫn không có bất kỳ hành động gì, ngoan ngoãn đứng đó.
Trong lao không chừng còn ẩn tàng một bầy Hấp Huyết Nga, người vừa bước vào là bay ào ra. Y thật không muốn bị làm xấu nữa.
Đỗ Tiếu Thiên lại không lo sợ bị làm xấu, hắn đã ra tay hành động.
Thường Hộ Hoa còn nhanh hơn Đỗ Tiếu Thiên một bước. Tay chàng nắm chặt cán kiếm, kiếm lại thủy chung không rút ra khỏi vỏ!
Cho dù tay chàng không đang trên cán kiếm, kiếm của chàng cũng có thể tấn tốc xuất kích.
Luyện kiếm mười năm, chàng tối thiểu đã có hai năm chỉ luyện tập bạt kiếm.
Sự nhanh mãnh trong tốc độ bạt kiếm của chàng đã đạt đến cực hạn của sức người.
Đỗ Tiếu Thiên tịnh không thể so bì với bản lãnh của Thường Hộ Hoa. Tự hắn cũng hiểu rõ, cho nên vừa cất bước, đao đã “xoẻng” một tiếng rút ra khỏi vỏ.
Hai người từng bước từng bước, trước sau lần vào cửa, chung quy đã tiến vào trong lao.
Mùi hôi thúi trong lao vẫn còn nồng nặc, không có nga, dưới đất gần cửa lại có một vũng máu nga.
Vũng máu dưới ánh đèn lấp loáng huyết quang yêu dị, tịnh chưa ngưng kết. Mùi thúi chính là từ vũng máu tản phát.
Một người tay cầm đao bén mình vận quan phục ngã gục trên vũng máu, mặt ngửa lên, mặt đầy máu bầm -- Trương Đại Chủy.
Thường Hộ Hoa đến trước vũng máu nga liền dừng bước:
- Đây có phải là một trong hai người được phái vào lao canh giữ?
Đỗ Tiếu Thiên nhìn kỹ, gật đầu:
- Gã là Trương Đại Chủy.
Thường Hộ Hoa hỏi:
- Bên kia chắc là Hồ Tam Bôi.
Bên cạnh gian lao phòng đầu tiên bên tả, nằm gục một người.
Người đó cũng vận quan phục, lại phạch ngực, quá nửa số nút không còn cài dính nữa.
Đỗ Tiếu Thiên vội bước sang.
Người đó cũng nằm ngửa mặt lên trời, trên mặt gã lại không có máu đọng, so với Trương Đại Chủy đương nhiên dễ nhận hơn nhiều.
Đỗ Tiếu Thiên liền gật đầu:
- Gã chính là Hồ Tam Bôi.
Hắn cúi xuống nửa người, thò tay ra án trên ngực Hồ Tam Bôi. Tim Hồ Tam Bôi đã ngừng đập. Hắn không khỏi giật mình.
Thường Hộ Hoa nhìn thấy:
- Sao?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
- Chết rồi.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Trương Đại Chủy còn thở.
“Thật sao?” Đỗ Tiếu Thiên liền tung mình rơi xuống cạnh Thường Hộ Hoa.
Song thủ của Thường Hộ Hoa xoa xoa huyệt đạo trên mình Trương Đại Chủy.
Trương Đại Chủy quả nhiên còn thở, nhưng rất yếu.
Lúc đó, bọn Cao Thiên Lộc, Dương Tấn cũng đã vào tới.
Cao Thiên Lộc mục quang quét quanh, kinh hãi:
- Xảy ra chuyện gì?
Đỗ Tiếu Thiên còn chưađáp, chợt nghe một tiếng thở dài. Tiếng thở dài đó không ngờ là của Trương Đại Chủy.
Lời nói Đỗ Tiếu Thiên muốn nói ra không khỏi phải ngậm lại, trợn trừng nhìn Trương Đại Chủy.
Mắt Trương Đại Chủy nhấp nháy liên hồi.
Đỗ Tiếu Thiên thoát miệng kêu:
- Trương Đại Chủy!
Bắp thịt trên mặt Trương Đại Chủy co giật liên hồi, thở khì ra một hơi, chung quy đã mở bừng mắt. Nhãn cầu của gã đầy những tia máu li ti.
Đỗ Tiếu Thiên liền hỏi:
- Ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Tròng mắt của Trương Đại Chủy lộ xuất nét kinh hoảng, khàn giọng nói ra một tiếng:
- Nga!
Đỗ Tiếu Thiên hỏi truy:
- Nga gì?
Nét khủng bố trong tròng mắt của Trương Đại Chủy càng đậm đặc, lại nói ra một tiếng:
- Tửu ...
Đỗ Tiếu Thiên ngây người:
- Rượu gì?
Trương Đại Chủy thều thào ấp úng:
- Nga tửu ... nga tửu màu huyết hồng ... gương mặt không ... không ngừng bong rơi ...
nga tinh, hấp ... hấp huyết ...
Đỗ Tiếu Thiên xanh mặt:
- Hấp Huyết Nga?
Trương Đại Chủy giật nảy mình, đột nhiên hét lên một tiếng:
- Hấp Huyết Nga!
Giọng nói cũng tràn ngập niềm khủng bố, gã đột nhiên ngồi bật dậy, vừa ngồi lên đã ngã gục xuống.
Thường Hộ Hoa, Đỗ Tiếu Thiên đỡ không kịp. “Bình” một tiếng, ót Trương Đại Chủy đập xuống đất, không còn động đậy.
Mắt gã vẫn trợn trừng, đồng tử mất hết thần thái, những tia máu li ti xung quanh lại càng rõ nét.
Thường Hộ Hoa thăm dò hơi thở của Trương Đại Chủy. Tay chàng chợt ngưng lại.
Đỗ Tiếu Thiên liền hỏi:
- Sao?
Thường Hộ Hoa nói được hai tiếng:
- Chết rồi!
Dương Tấn không khỏi xen miệng:
- Vết thương ở đâu ...
Lời nói còn chưa dứt đã bị Cao Thiên Lộc ngắt quãng.
Cao Thiên Lộc thoát miệng quát lớn:
- Trước hết xem xem phạm nhân ra sao rồi!
Không đợi ông ta mở miệng, Thường Hộ Hoa đã từ dưới đất bay lên.
Cùng lúc với tiếng nói của ông ta phát ra, người của Thường Hộ Hoa đã rơi bên thi thể của Hồ Tam Bôi.
Đỗ Tiếu Thiên không ngờ cũng không chậm, đã phóng đến bên người Thường Hộ Hoa.
Thường Hộ Hoa nhìn vào song sắt kề bên. Lao phòng tịnh không có người. Chàng không khỏi lên tiếng hỏi:
- Người có phải bị giam trong lao phòng này?
Đỗ Tiếu Thiên gật đầu:
- Dịch Trúc Quân bị giam trong đó.
Thường Hộ Hoa hỏi:
- Nhớ đúng chứ?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
- Ký ức của ta luôn luôn rất tốt.
Thường Hộ Hoa hỏi:
- Hiện tại người đâu?
Đỗ Tiếu Thiên á khẩu không nói gì được.
Thường Hộ Hoa kiểm tra ống khóa trên song sắt. Ống khóa vẫn còn khóa chặt trên song sắt, không có gì dị dạng.
Đỗ Tiếu Thiên cũng liếc thấy:
- Bọn ta lục kiếm đi!
Thường Hộ Hoa thốt:
- Chậm đã!
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
- Phát hiện gì vậy?
Thường Hộ Hoa chỉ tay lên bàn. Một thanh trường đao sắc bén đang ghim trên bàn! Dưới mũi đao không ngờ có ghim một con nga!
Mắt như máu tươi, thân như bích ngọc, Hấp Huyết Nga!
Sắc mặt Đỗ Tiếu Thiên trắng bệch, trắng chết chóc. Hắn phất tay, gọi lớn:
- Mau mang chìa khóa lao phòng đến đây!
Ngay sau lưng hắn là Dương Tấn, hắn đơn giản đã quên đi Dương Tấn là trưởng quan của hắn. Hắn hét lớn như vậy, ngay cả Dương Tấn cũng giật nảy mình.
Dương Tấn nhất thời cũng quên luôn mình là thượng ty của Đỗ Tiếu Thiên, nghe lời bước lên, cầm chìa khóa mở cửa.
Đỗ Tiếu Thiên vừa đẩy song cửa, bước dài hai bước, xông vào lao phòng, xông tới trước mặt bàn.
Đến gần như vậy, hắn đương nhiên tuyệt không thể nhìn lầm được.
Hồi nãy hắn cũng căn bản không nhìn lầm, một con Hấp Huyết Nga đang bị mũi trường đao sắc bén ghim chặt trên mặt bàn.
Thân nga cơ hồ đã đứt làm hai, xung quanh chỗ đứt là một vũng máu. Vũng máu đỏ tươi, bốc mùi hôi thúi mãnh liệt.
Đó lẽ nào là nga huyết? Nga huyết sao lại cũng màu đỏ? Đỏ đến mức giống hệt như máu người.
Đỗ Tiếu Thiên quay phắt lại nhìn thi thể của Hồ Tam Bôi, bên hông thi thể giắt một vỏ đao, đao lại không còn trong tay gã, cũng không ở xung quanh.
Đỗ Tiếu Thiên quay đầu quan sát kỹ thanh đao bén ghim trên bàn.
Thường Hộ Hoa liền hỏi:
- Có phải là bội đao của Hồ Tam Bôi?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
- Ta thấy là vậy.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Thanh đao đó hiển nhiên là thoát tay phóng ra, bay ghim trên mặt bàn.
Đỗ Tiếu Thiên nói:
- Từ tư thế của thi thể và góc độ mũi đao ghim mà nhìn, hiển nhiên là như ngươi nói.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Nhãn lực của gã thật không tệ.
Dương Tấn chợt nói:
- Cho dù nhãn lực của gã không tốt đi nữa, cũng có thể quăng trúng.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Ồ?
Dương Tấn giải thích:
- Bởi vì mục tiêu của gã vốn không phải là nhỏ.
Thường Hộ Hoa hỏi:
- To cỡ nào?
Dương Tấn đáp:
- To cỡ thân người, nó vốn là một người.
Thường Hộ Hoa hỏi:
- Ai?