watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
04:07:1530/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Hấp Huyết Nga - Hoàng Ưng - Hồi 1-7 - Trang 15
Chỉ mục bài viết
Hấp Huyết Nga - Hoàng Ưng - Hồi 1-7
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Tất cả các trang
Trang 15 trong tổng số 24

 

Hồi 5c

Dương Tấn lại càng tin hơn, mớinãy nếu không phải Thường Hộ Hoa kịp thời kéo y qua một bên, hiện tại y đã thành người chết rồi, chết dưới đám loạn tiễn của cơ quan.
Tim y vẫn còn đập thình thịch, lẩm bẩm:
- Một thư trai bình thường như vầy, không ngờ lại bố trí cơ quan trùng trùng, tiểu tử kia nếu không phải trong tâm có quỷ, đầu óc sợ rằng thật sự có vấn đề.
Thường Hộ Hoa cười:
- Đầu óc của y cho dù thật có bệnh, cũng chỉ là bệnh thông thường của mọi người.
Dương Tấn “ồ” lên một tiếng.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Một người bình thường không phải sẽ tận hết khả năng đem đồ trân quý giấu kín ở một chỗ vừa bí mật, vừa an toàn sao?
Dương Tấn gật đầu.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Y xây một chỗ vừa bí mật, vừa an toàn trong thư trai, thu giấu hết những đồ trân quý của y.
Dương Tấn nói:
- Tiểu tử đó có đồ gì mà cần làm như vậy ...
Hai chữ “như vậy” vừa ra khỏi miệng, y chợt ngậm miệng lại.
Y còn chưa quên danh tiếng Tụ Bảo Trai, nghề nghiệp của Thôi Bắc Hải.
Đỗ Tiếu Thiên liền hỏi:
- Thường huynh có biện pháp nào để phong bế mấy cơ quan kia không?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Để ta thử xem có thể tìm ra chỗ khống chế cơ quan không ...
Dương Tấn xen lời:
- Bất tất phải tìm, cơ quan đã phát động rồi, tên cũng đã bắn ra hết, bọn ta hiện tại có thể yên tâm đi vào.
Y nói một cách sảng khoái, song cước lại đứng yên tại chỗ, động cũng không động.
Thường Hộ Hoa liếc y:
- Ngươi nghĩ chỉ có một cơ quan đó thôi sao?
Dương Tấn hỏi:
- Lẽ nào còn nữa?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Ta thấy còn nữa.
Dương Tấn bất giác thoái lui nửa bước, mục quang thiểm động, lại nói:
- Cơ quan nằm trong cửa ngầm này, cánh cửa kia nghĩ chắc mới là cửa vào thật sự, xem ra bọn ta nên theo cánh cửa ngầm kia mà vào.
Thường Hộ Hoa hỏi:
- Ngươi dám khẳng định bên trong cánh cửa đó không có cơ quan?
Dương Tấn không nói gì.
Thường Hộ Hoa cũng không nói gì nữa, đột nhiên bước tới, cầm một cái ghế, dụng lực quăng vào!
Cái ghế đó “vù” một tiếng bay tới nửa trượng, bay qua cửa ngầm, nặng nề rơi xuống bên trong cửa.
Cái ghế vừa rơi xuống, phiến cửa đó như đồng thời bị người ta đẩy sập, rít gió đóng ập vào!
Cũng cùng một sát na, bọn họ nhìn thấy đao quang.
Vô số phi đao tà tà bắn ra đao quang, phóng bắn loạn xạ bên trong cửa ngầm như cá lội!
Cửa ngầm vừa đóng kín, đao quang cũng biến mất, tiếng phá không, tiếng kim loại leng keng rớt xuốt đất ẩn ước vẫn còn nghe thấy được.
Mặt mày Dương Tấn lập tức lại trắng nhợt.
Sắc mặt của Đỗ Tiếu Thiên cũng không tốt lành gì:
- Cơ quan đó còn lợi hại hơn cáinãy nữa, cánh cửa ngầm đóng lại ngăn trở đường ra, cũng chỉ còn nước bị loạn đao đâm chết.
Thường Hộ Hoa gật đầu:
- Bên trong cửa ngầm bất quá chỉ rộng bốn năm thước, cho dù có binh khí trong tay cũng không thể thi triển được.
Đỗ Tiếu Thiên nói:
- Cho dù có thi triển được, cũng khó lòng đón đỡ phi đao bắn ra từ bốn phương tám hướng.
Thường Hộ Hoa gật đầu, mục quang ngưng đọng trên cánh cửa ngầm đóng kín.
Bức tranh gỗ Di Lặc Phật trên cửa ngầm vẫn như trước.
Thường Hộ Hoa cho đến bây giờ mới nhìn rõ biểu tình của Di Lặc Phật đó.
Di Lặc Phật đang há rộng miệng, đang cười, cười rất từ tường, rất thoải mái.
Đỗ Tiếu Thiên tựa hồ cũng đang nhìn Di Lặc Phật, chợt lắc đầu:
- Cơ quan đó nghĩ chắc phải gọi là Tiếu Lý Tàng Đao.
Thường Hộ Hoa cười:
- May là đó chỉ là một bức tranh gỗ, nếu quả là một người sống, bọn ta còn chưa tiến vào cũng đã lãnh cơ hội ăn đao như vậy rồi.
Cơ quan là chết, người lại là sống.
Mình không đụng đến cơ quan, cơ quan tuyệt không bước tới giết mình.
Người lại khác, vô luận là lúc nào, chỗ nào, đều có thể giết mình.
Cơ quan cũng vốn là vật do người thiết kế.
Đỗ Tiếu Thiên hiểu thấu lời nói của Thường Hộ Hoa, cười cười:
- Người vốn còn khó phòng phạm hơn cả cơ quan.
Dương Tấn lại cười không nổi, y nhìn trái nhìn phải, mục quang bám trên mặt Thường Hộ Hoa thở dài:
- Trong hai cánh cửa ngầm đều có cơ quan, ngươi nói xem cánh cửa ngầm nào mới là đường vào chân chính?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Đương nhiên là cánh này.
Chàng chỉ tay lên cánh cửa ngầm có đóng hình Thiên Thủ Quan Âm:
- Di Lặc Phật đã lộ xuất chân diện mục, phong bế mất cánh cửa ngầm bên đó, bọn ta chỉ còn có một cánh cửa này có thể vào.
Dương Tấn cười khổ:
- Thiên Thủ Quan Âm tuy không tiếu lý tàng đao, lại có thể biến người thành nhím.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Bọn ta không chọc bà ta giận là được rồi.
Dương Tấn hỏi:
- Ngươi có biện pháp nào không chọc bà ta giận không?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Hiện tại chưa có.
Chàng bỗng cúi người xuống, nhìn kỹ bức tranh gỗ Thiên Thủ Quan Âm.
Mục quang của Đỗ Tiếu Thiên bất giác cũng chạy theo.
Dương Tấn cũng không ngoại lệ, y nhìn kỹ mấy lần cũng không nhận ra gì hết, nhịn không được phải hỏi:
- Ngươi đang làm gì vậy?
Thường Hộ Hoa không quay đầu lại, điềm đạm thốt:
- Tìm kiếm trục khuỷu khống chế.
Dương Tấn nói:
- Then ngang có lẽ nằm ở mặt trong.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Nếu quả ở mặt trong, y làm sao mà tiến vào?
Dương Tấn không khỏi đỏ mặt, không nói gì nữa.
Thường Hộ Hoa nói tiếp:
- Huyền Cơ Tử là một đại xảo tượng, đồ đệ Thôi Bắc Hải cũng có thể nói trò đã vượt hơn thầy, từ lâu y đã có thể thiết kế then cài cửa nối liền với trục khuỷu trong tường, chỉ cần vỗ nhẹ vào tường đủ đến chấn động cơ quan trong vách, cơ quan sẽ kéo then cài, cửa liền mở ra, nhưng ở ngoài vẫn phải dùng tay mới đóng cửa được, muốn đóng trục khuỷu khống chế cơ quan, không thể không dùng tay đẩy, tường vách xung quanh cửa ngầm lại quá bằng phẳng, mặt sàn cũng vậy, chỗ duy nhất có thể tàng giấu trục khuỷu cũng chỉ có cánh cửa này thôi.
Chàng vừa nói vừa đưa song thủ bắt đầu lần mò trên bức tranh gỗ chạm khắc Thiên Thủ Quan Âm.
Vừa bắt đầu mò mẫm, chàng đã phát sinh một thứ cảm giác như bị người ta chằm chằm nhìn.
Chàng cũng không biết sao lại sinh ra thứ cảm giác đó, song thủ không tránh khỏi vì vậy mà cứng đờ lại.
Trước mặt chàng không có bất kỳ một ai, chỉ có một bức tranh gỗ.
Bức tranh gỗ Thiên Thủ Quan Âm.
Trọn tên của Thiên Thủ Quan Âm kỳ thực là Thiên Thủ Nhãn Quan Âm.
Căn cứ theo ghi chú trong Đạt Ma Thiên Thủ Kinh, Quan Âm mỗi bên trái phải có hai chục cánh tay, một con mắt trên mỗi cánh tay, hợp lại thành bốn chục cánh tay bốn chục con mắt, phối tam giới nhị thập ngũ hữu, toại thành thiên thủ thiên nhãn, quảng độ chúng sinh, đại dụng vô hạn.
Hiện tại bức tranh gỗ khắc Thiên Thủ Quan Âm đó cũng có bốn chục cánhtay, bốn chục con mắt, hệt như trong ký tải trên Thiên Thủ Kinh, không nhiều hơn cũng không ít hơn.
Cả tư thế ngồi cũng giống hệt như trong Thiên Thủ Kinh, ba mươi tám cánh tay tạo một vòng giang rộng sau lưng, hai tay còn lại bắt ấn mẫu đà la trên đầu gối.
Song thủ của Thường Hộ Hoa hiện cũng đang án trên đầu gối của Thiên Thủ Quan Âm.
Chàng bần thần trừng trừng nhìn bức tranh gỗ Thiên Thủ Quan Âm, phảng phất đang nghĩ ngợi gì đó.
Đỗ Tiếu Thiên vừa muốn hỏi, song thủ của Thường Hộ Hoa lại bắt đầu di động.
Tay chàng thuận theo đôi cánh tay mẫu đà la của Thiên Thủ Quan Âm mà lần lên, mắt lại đăm đăm ghim chặt trên đôi mắt thanh tịnh bảo mục trên đôi tay đó.
Chàng lập tức phát giác trong đồng tử của đôi thanh tịnh bảo mục của Thiên thủ Quan Âm, không ngờ lúc tay chàng di động, cũng rung rung theo, giống như đang trách cứ chàng vô lễ, trừng trừng quắc mắt nhìn chàng.
“Nguyên lai là song nhãn của ngươi đang nhìn ta!” Chàng cười nhẹ một tiếng, lại cầm đôi tay mẫu đà la kéo lên kéo xuống.
Đôi tay mẫu đà la đó không ngờ cũng hoạt động được.
Qua trái, qua phải, xuống dưới đều không có phản ứng, nhưng tới khi chàng vừa kéo đôi tay mẫu đà la lên trên, “cách” một tiếng, tròng mắt từ trong đôi thanh tịnh bảo mục của Thiên Thủ Quan Âm liền rời khỏi hốc mắt bắn ra.
Tròng mắt tịnh không bay hẳn ra, chỉ bắn ra khoảng nửa thước, đằng sau tròng mắt không ngờ còn dính vào một khúc cây dài khoảng nửa thước.
Thường Hộ Hoa buông đôi tay mẫu đà la, nắm giữ đôi tròng mắt đó.
Tay lạnh buốt, nhìn thì giống gỗ, sự thật lại đúc bằng sắt.
Thường Hộ Hoa bắt đầu đẩy đôi mắt đó.
Đang lúc chàng đẩy tròng mắt từ bên trái sang bên phải, trong cửa ngầm truyền ra một tràng tiếng động kỳ quái từ ám thất.
Tiếng vang đó giống như một bầy chuột đang dùng răng vuốt cấu xé tử thi.
Giữa tĩnh lặng, tiếng động đó vang vọng rành rành tới bên ngoài.
Tiếng động đó vốn đã khủng bố rồi, giữa tĩnh lặng lại càng cảm thấy khủng bố hơn, cả Thường Hộ Hoa nghe thấy cũng không khỏi rùng mình.
Trên mặt chàng lại lộ xuất nụ cười, vỗ tay, từ từ đứng dậy:
- Bây giờ bọn ta có thể tiến vào rồi.
Dương Tấn hỏi:
- Ngươi đã phong bế hết cơ quan bên trong?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Có lẽ bên trong y còn có an bài gì khác, nhưng cứ tiến qua khỏi cửa ngầm rồi ta xem thử, cũng không thành vấn đề.
Chàng tuy nói không thành vấn đề, Dương Tấn vẫn chưa cất bước đi tới.
Thường Hộ Hoa kỳ thực cũng không dám khẳng định lắm, thoái ra sau vài bước, lại cầm một cái ghế lên, quăng thẳng vào bên trong cửa ngầm.
“Bình” một tiếng, cái ghế vỡ lăn dưới đất bên trong.
Dương Tấn như con chim sợ tên, nhảy vọt ra sau.
Lần này trong ám môn không có tên nõ bắn ra, không có phản ứng gì hết.
Thường Hộ Hoa mới thật sự an tâm, vừa cười vừa bước tới, đi liền một mạch.
Thôi Nghĩa theo sát sau lưng chàng.
Đỗ Tiếu Thiên cũng cất bước, nhưng chỉ bước tới hai bước, chờ Dương Tấn đi trước.
Dương Tấn lại không dám đi trước hết, cứ đi theo đằng sau Thường Hộ Hoa và Thôi Nghĩa.
Con người này tuy thích lập công, nhưng vẫn còn là một người thông minh.
Trong cửa ngầm vẫn âm âm trầm trầm.
Thường Hộ Hoa mới bước vào một bước, đột nhiên dừng liền.
Dương Tấn vừa liếc thấy, nghĩ Thường Hộ Hoa bất chợt lại phát hiện nguy hiểm, vội nhảy vọt ra.
Động tác của y làm Đỗ Tiếu Thiên giật mình, thoát miệng quát khẽ:
- Cẩn thận!
Đỗ Tiếu Thiên cũng nghĩ như Dương Tấn.
Vô luận là ai nhìn thấy bộ dạng của Dương Tấn, đều không khó gì có chung ý nghĩ.
Thường Hộ Hoa lại không hoảng loạn chút nào, chàng từ từ quay đầu:
- Đỗ huynh, làm phiền ngươi đem cây đèn dầu trên bàn lại cho ta.
Chàng đột nhiên dừng bước, nguyên lai là vì nguyên nhân đó.
Đỗ Tiếu Thiên “ồ” lên một tiếng, quay người đi về phía bàn.
Hắn không nói gì, cũng không biểu hiện tình cảm gì, đối với sự tình xảy ranãy phảng phất đã hoàn toàn quên rồi.
Thường Hộ Hoa bộ dạng như không để ý gì tới chuyện khác, tịnh không lý gì tới Dương Tấn, tựa hồ căn bản không biết Dương Tấnnãy làm gì đằng sau chàng.
Dương Tấn vì vậy mà không cảm thấy khó chịu gì lắm.
Y chầm chậm quay trở lại, bẽn lẽn:
- Ta còn nghĩ ngươi lại phát hiện cơ quan chứ.
Thường Hộ Hoa mỉm cười không đáp, Đỗ Tiếu Thiên cũng đã bưng đèn đưa sang.
Chàng thắp đèn lên, tay cầm đèn bước vào ám thất.
Dưới ánh đèn sáng chói, Thường Hộ Hoa nhìn thấy rõ phi thường.
Ám thất quả nhiên chỉ sâu vào trong khoảng bốn năm thước, rộng cũng khoảng hai trượng.
Quay sang trái chưa tới sáu thước là một bức tường, chia cách ám thất bên Di Lặc Phật, quay sang bên phải tận cùng cũng là vách tường, mặt sàn nửa trượng phía trước bức tường ăn sâu xuống đất, một thạch cấp tà tà trải dài xuống dưới.
Bên dưới thạch cấp ẩn hiện có ánh đèn.
Tường vách bốn bề hoàn toàn đen ngòm, trên tường đầy lỗ nhỏ, miệng lỗ nhú ra đầu tên, ánh đèn rọi phải, hàn quang thiểm động.
Cơ quan nếu chưa bị phong bế, vừa nhảy vào ám thất, xúc động cơ quan, tiễn nõ tất sẽ từ những lỗ nhỏ đó bắn ra.
Chỗ hẹp chật như vầy, tự nhiên sẽ không thể vung tay vung chân, cho dù có một thân bản lãnh cũng khó lòng kháng cự tiễn nõ bắn ra từ bốn bề.
Ngoại trừ những lỗ tên ra, tường vách bốn bên tịnh không trần thiết gì khác.
Ám thất này nguyên lai chỉ bất quá là một con đường ngầm.
Dương Tấn vừa cất một bước, đã nhìn thấy những lỗ tên đó, tên nõ bên trong lỗ đang lấp loáng, song cước không khỏi bắt đầu mềm nhũn đi, liền hỏi:
- Thường huynh, những cơ quan này đã hoàn toàn phong bế rồi chứ?
Thường Hộ Hoa đã đứng trước thạch cấp, không quay đầu lại:
- Ta hiện tại không phải còn sống nhăn sao?
Nói xong, chàng liền bước xuống thạch cấp.
Dương Tấn tới bây giờ mới an tâm bước tới, tất cả mọi cơ quan xem ra thật sự đã hoàn toàn ngưng hoạt động.
Đỗ Tiếu Thiên theo sát sau Dương Tấn, mặt mày khẩn trương, nhưng vẫn nhẫn nại.
Đã bao lâu nay, hắn luôn luôn rành rọt cách nhẫn nại.
Cũng vì biết nhẫn nại cho nên hắn mới có thể thành một bộ khoái xuất sắc.
Thạch cấp tịnh không dài, không tới ba chục bậc.
Tận đầu thạch cấp có một cửa đá, không ngờ đã mở hết trái phải, ánh đèn là từ bên trong cửa đá rọi ra.
- Lẽ nào thạch môn này là do cơ quan khống chế, cơ quan vừa bị phong bế, thạch môn liền mở ra?
Thường Hộ Hoa dừng chân trước cửa đá mộtrồi mới cất bước tiến vào ánh đèn.
Ánh đèn đạm bạc như trăng ban sớm.
Qua khỏi cửa là một thạch thất, thạch thất rộng rãi. Thạch thất này cơ hồ cũng rộng như thư trai bên trên.
Thạch thất trần thiết mỹ lệ dị thường, bốn vách giăng màn gấm, dưới sàn trải thảm nhung dày cộm, mềm mại như bông liễu, đỏ sẫm như máu tươi, bước lên trên, hoàn toàn không nghe thấy tiếng cước bộ.
Đèn đặt giữa thạch thất, tám trản trường minh đăng, bày trên một giá đồng hình tròn theo kiểu thất tinh bạn nguyệt.
Giá đồng lại treo thòng bên dưới nóc thạch ốc, thất tinh vô quang, nhất nguyệt độc minh.
Tám trản đèn chỉ thắp sáng một trản chính giữa.
Bên dưới đèn có bàn ghế, một bàn bảy ghế, cũng trưng bày theo kiểu thất tinh bạn nguyệt.
Bàn ghế hiển nhiên là tinh phẩm tuyển ra từ trong tinh phẩm.
Bên dưới màn lụa treo phủ bốn bức vách của thạch thất toàn là kỷ.
Hai ba chục cái kỷ xếp đặt xung quanh thạch thất, hình trạng khác nhau, bên trên chất đầy châu bảo ngọc thạch, không có thứ nào tương đồng một dạng, nhưng hiển nhiên đều là trân phẩm có giá trị phi thường.
Minh châu to cỡ trứng gà, bảo thạch huy hoàng như ngọn lửa ... châu quang bảo khí ngập thạch thất.
Tám trản trường minh đăng nếu nhất tề thắp lên, châu quang bảo khí trong này tất nhiên càng huy hoàng, càng bắt mắt.
Bị bao vây giữa châu quang bảo khí, Dương Tấn, Đỗ Tiếu Thiên, Thôi Nghĩa ba người khó lòng kháng cự.
Cả ba nhất thời há hốc miệng, trợn tròn mắt, thừ người tại đương trường, chỉ có Thường Hộ Hoa là ngoại lệ.
Chàng cầm đèn đi tiếp, biểu tình đơn giản như là hoàn toàn không để đám châu bảo ngọc thạch lọt vào mắt.
Đi vòng thạch thất một vòng, chàng bỗng ngồi xuống một cái ghế bên cạnh bàn, đèn “cạch” một tiếng đặt lên bàn.
Thạch thất quá tĩnh lặng, tiếng “cạch” đó vì vậy mà vang vọng khôn tả.
Dương Tấn, Đỗ Tiếu Thiên, Thôi Nghĩa ba người cũng như vừa tỉnh giấc, mục quang của ba người không hẹn mà nhất tề lạc trên mặt Thường Hộ Hoa. Thường Hộ Hoa lại chỉ nhìn Thôi Nghĩa, bỗng hỏi:
- Ngươi trước đây có từng vào đây không?
Thôi Nghĩa lắc đầu:
- Không có, đây là lần đầu tiên tôi biết bên dưới thư trai có một mật thất như vầy, hơn nữa tôi lại không biết làm sao để khống chế mấy cơ quan kia, cũng chỉ còn nước tụ thủ bàng quan.
Thường Hộ Hoa ngưng mục gật đầu, trầm ngâm:
- Cả ngươi cũng không cho biết, đối với người khác, ta thấy y càng khó có thể tiết lộ ra, thêm vào cơ quan trọng yếu như vậy, địa phương này vừa bí mật, lại vừa an toàn, dùng để tàng giấu châu bảo ngọc thanh trân quý, không còn chỗ nào xứng đáng hơn.
Dương Tấn xen lời:
- Đúng là vậy.
Dương Tấn lại nói:
- Có lẽ đêm đó y đột nhiên thất tung là đã trốn vào đây.
Đỗ Tiếu Thiên nói tiếp:
- Lúc đó bọn ta tịnh không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì.
Dương Tấn thốt:
- Y sợ hãi trốn vào đây, tự nhiên là phải giữ im lặng, không dám để lộ bất cứ tiếng động nào.
Đỗ Tiếu Thiên nói:
- Lúc ta cùng Truyện Tiêu, Diêu Khôn xông vào thư trai, y đáng lẽ phải biết chứ, đáng lẽ nên đi ra mà.
Dương Tấn thốt:
- Có lẽ y lúc đó đã ở trong thạch thất, thạch môn lại đóng kín, y căn bản không nghe thấy.

 

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 84
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com