Hồi 5b
Thường Hộ Hoa đáp:
- E rằng không chỉ bốn năm thước.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
- Ngươi bằng vào cái gì mà khẳng định được?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Hồi nãy lúc ta bước độ trong thư trai, mức dài ngắn rộng hẹp bên trong thư trai đã ghi nhớ trong lòng rồi, cho nên tới khi ra ngoài thư trai đi một vòng, đã phát giác ra một chuyện.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi truy:
- Chuyện gì?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Bề rộng cả trong lẫn ngoài thư trai tuy không sai biệt bao nhiêu, nhưng mức dài ngắn lại khác quá xa, bên trong thư trai so với bên ngoài thư trai tối thiểu cũng ngắn hơn bảy tám thước, cho dù bước tường phía trước phía sau thư trai đều là dày hai thước, vẫn còn một khoảng bốn năm thước mất đi đâu?
Đỗ Tiếu Thiên giật mình tỉnh ngộ.
Thường Hộ Hoa nói:
- Ta nguyên nghĩ đằng sau thư trai có thể lõm vào trong vài thước, nhưng ra xem lại tịnh không có chuyện đó, vậy chỉ có một khả năng, khoảng bốn năm thước mất đi đó đã được che giấu sau bức tường này.
Chàng gõ nhẹ lên tường, lại nói:
- Trừ phi là một người điên, nếu không, bằng vào một người bình thường mà nói, tuyệt đối không có lý do gì xây một bức tường dày tới bảy tám thước, vậy bức tường này tất nhiên có khoảng không, có khoảng không bốn năm thước, cho nên mới thành như vầy.
Dương Tấn nghe đến đó, bất giác thoát miệng hỏi:
- Ám thất nếu ở đằng sau bức tường này, cửa ngầm ở chỗ nào trên tường?
Thường Hộ Hoa còn chưa đáp lời, Đỗ Tiếu Thiên đã lên tiếng:
- Theo ta suy đoán, có thể là đằng sau hai bức tranh gỗ chạm khắc trên tường.
Thường Hộ Hoa gật đầu:
- Ta cũng có ý như vậy.
Chàng nhìn bức tranh Di Lặc Phật:
- Từ lúc ban đầu ta đã hoài nghi hai bức tranh gỗ này.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
- Có phải hai bức tranh gỗ đó tịnh không hòa hợp với thư họa treo trên tường?
Thường Hộ Hoa quay đầu nhìn Đỗ Tiếu Thiên:
- Thư họa treo trên tường căn bản cũng không hòa xứng.
Đỗ Tiếu Thiên nói:
- Ta không hiểu thư họa.
Thường Hộ Hoa nghe nói lại cảm thấy ngạc nhiên:
- Vậy tại sao ngươi lại có cảm giác không hòa hợp?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
- Thứ tranh gỗ chạm khắc này ta tịnh không phải là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thường Hộ Hoa hỏi:
- Ngươi thường nhìn thấy thứ tranh gỗ này ở đâu?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
- Chùa miếu.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Người tin Phật đại khái cũng hay mua về cung phụng.
Đỗ Tiếu Thiên nói:
- Nhưng cũng rất ít khi treo trong thư trai, mà theo ta biết, y tịnh không tin Phật.
Thường Hộ Hoa gật đầu.
Đỗ Tiếu Thiên nói tiếp:
- Ta tuy đã sớm có cảm giác không xứng hợp, tịnh không tiến tới một bước nữa thành hoài nghi, bởi vì đằng sau tường là vườn, trên tường bên mặt đó cũng không có kẽ hở gì, lại có rong rêu đeo bám đầy kín, tuyệt không giống như có cửa ngầm bên trên, mặt đất xung quanh cũng không có dấu tích ai qua lại.
Ngưng một chút, hắn lại nói:
- Hà huống mấy ngày qua, đầu óc y cứ có hình bóng yêu ma quỷ quái, sửa đổi tín ngưỡng, đặc biệt đem mấy bức tranh gỗ chạm khắc Phật tượng đến để trấn áp yêu ma quỷ quái cũng không phải là không có khả năng.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Hai bức tranh gỗ đó xem ra tịnh không giống là mới đóng khảm lên trên.
Đỗ Tiếu Thiên nói:
- Không rõ, trước cái ngày mười lăm, ta chưa từng tiến vào thư trai này.
Mục quang của hắn lại rơi trên tường:
- Những thư họa kia có gì không hài hòa?
Thường Hộ Hoa giơ tay chỉ một bức họa:
- Ngươi xem bức này trị giá bao nhiêu?
Đỗ Tiếu Thiên cười khổ.
Người hoàn toàn không hiểu thư họa, làm sao mà đánh giá được giá trị của bức thư họa?
Thường Hộ Hoa thốt:
- Bức họa đó không cần biết là đem tới đâu, tùy tiện đều có thể bán được trên hai ba ngàn lượng bạc.
Đỗ Tiếu Thiên thoát miệng hỏi:
- Đó là thủ bút của ai vậy?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Đường Bá Hổ.
Đỗ Tiếu Thiên nói:
- Không lạ gì.
Tuy không hiểu biết về thư họa, con người Đường Bá Hổ hắn lại biết tới.
Hắn nhìn trái nhìn phải:
- Ở đây tổng cộng có hai mươi mấy bức thư họa, nếu theo giá trị của bức ngươi nói tới, mỗi bức chỉ cần bán một hai ngàn lượng bạc, cộng lại cũng đã hơn ba vạn lượng bạc rồi, y lại tùy tùy tiện tiện treo trên tường, lẽ nào đầu óc y thật có vấn đề?
Thường Hộ Hoa điềm đạm thốt:
- Ngoại trừ bức Đường Bá Hổ ra, phần còn lại cộng hết ngươi cũng chỉ có thể bán được một trăm lượng là đã có bản lãnh quá rồi.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
- Ngươi nói bất kỳ bức nào khác tối đa cũng chỉ đáng ba bốn lượng?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Có bốn bức có lẽ cả một lượng cũng không đáng.
Đỗ Tiếu Thiên ngạc nhiên nhìn Thường Hộ Hoa.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Bởi vì bốn bức đó đều là thủ bút của chính y.
Đỗ Tiếu Thiên nói:
- Xem ra các ngươi quả nhiên là bằng hữu rất thân, cho nên mới có thể quen thuộc với thủ bút của y, vừa nhìn là đã nhìn ra.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Nói như vậy, muốn thành hảo bằng hữu của y tựa hồ tịnh không khó.
Đỗ Tiếu Thiên không hiểu ý tứ của câu nói của Thường Hộ Hoa.
Thường Hộ Hoa phảng phất biết hắn không hiểu, liền giải thích:
- Trên bốn bức đó y đều có viết tên, chỉ cần lưu ý một chút là có thể phát hiện liền.
Đỗ Tiếu Thiên không khỏi thở dài, trong lòng thật có phần bội phục.
Chừng như con người tâm tư tinh tế như Thường Hộ Hoa quả thật hiếm thấy.
Thường Hộ Hoa ở trong thư trai trước sau chưa quá một khắc ngắn ngủi, thu hoạch trong khắc đó không ngờ còn nhiều hơn xa sự truy tầm cả ngày của bọn họ.
Bọn họ một đám truy tìm cả ngày cũng căn bản không có thu hoạch gì.
Thường Hộ Hoa lại nói:
- Ngươi đã hoàn toàn không có hứng thú với thư họa, không để ý cũng đâu có lạ.
Đỗ Tiếu Thiên chợt cười:
- Họa của y thật cả một lượng bạc cũng không đáng?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Đó là giá tiền ta định, trong mắt ta, họa của y quả thật không đáng một lượng bạc.
Chàng cười cười, lại nói:
- Kiếm của y dùng rất tốt, họa lại quá tồi tệ.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
- Theo ta biết y tịnh không phải là một người không chịu nhún mình.
Thường Hộ Hoa gật đầu:
- Không đơn giản chỉ là châu bảo, về phương diện thư họa, y cũng có nghiên cứu kỹ càng, xem ra y là một đại chuyên gia có nghề đánh giá chất lượng hàng hóa, làm sao có thể không thấy được bản thư họa thật của Đường Bá Hổ.
Mục quang của chàng lại rơi trên bức họa của Đường Bá Hổ:
- Ta còn chưa thấy qua có ai chịu đem một bức danh họa như vậy tùy tiện treo trên tường, nếu quả nói mục đích là để khoe sự giàu có của mình, không có lý do gì chỉ treo một bức họa đó, đừng nói gì khác, chỉ kể về họa của Đường Bá Hổ, ba năm trước y đã ôm tới ba bức, ít ra cũng nên treo hết, nhưng hiện tại lại chỉ treo bức này, tuyệt không xứng hợp.
Đỗ Tiếu Thiên nói:
- Giá trị khác biệt quá xa như vậy, y làm vậy là có dụng ý khác.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Cơ quan mở cửa ngầm ví như không nằm trên hai bức tranh gỗ kia, có lẽ là nằm sau bức cổ họa của Đường Bá Hổ.
Lời nói còn chưa dứt, Dương Tấn đứng bên cạnh đã bước lên hai bước, nhấc bức cổ họa của Đường Bá Hổ lên.
Y cẩn thận phi thường, động tác chậm đến cật lực, giống như đang bưng hai ba ngàn lượng bạc trên tay vậy.
Thường Hộ Hoa nhìn theo Dương Tấn, mục quang theo sát cử động của Dương Tấn, lạc trên bức tường đằng sau bức họa.
Trên tường tịnh không có chỗ lồi lõm, cũng không thấy khe hở nào.
Dương Tấn ngẩn người:
- Cơ quan mở cửa ở đâu?
Thường Hộ Hoa bước lên hai bước, nhìn lên nhìn xuống một lượt, đột nhiên giơ tay gõ gõ lên tường.
Trên mặt chàng lạ lộ xuất nụ cười:
- Quả nhiên là ở đây.
Dương Tấn nghe thấy liền hỏi:
- Phát hiện rồi? Ở đâu?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Bên trong tường.
Dương Tấn nói:
- Để ta kêu người đến phá tường.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Không cần.
Chàng cười nói:
- Khó khi có cơ hội như vầy, các ngươi có thể thấy được sự xảo diệu của cơ quan bí truyền của Huyền Cơ Tử.
Tay chàng liền vỗ một cái, vỗ ngay giữa bức tường.
Một chưởng đó tựa hồ không dụng lực, nhưng dưới một chưởng đó, thanh âm lại trầm lắng dị thường, chàng hiển nhiên đã dùng nội gia chưởng lực.
“Đinh”, một tiếng động lạ tai lập tức từ trong tường truyền ra.
Tiếng động đó yếu ớt phi thường, Dương Tấn, Đỗ Tiếu Thiên lại đều nghe rõ phi thường.
Lúc Thường Hộ Hoa vỗ một chưởng, bọn họ đã nín hơi tĩnh khí.
Cả thư trai hãm nhập trong một màn tĩnh lặng, tiếng “cách cách” sau tiếng động lạ “đinh” một cái kia cũng vang vọng thập phần!
Hai bức tranh gỗ Thiên Thủ Quan Âm và Di Lặc Phật liền cùng một lúc trái phải từ tử mở ra. Hai bức tranh gỗ đó không ngờ là hai cánh cửa.
Bên trong cửa âm âm trầm trầm, xem ra quả thật sâu cũng cỡ bốn năm thước.
Đằng sau bốn năm thước quả nhiên là tường, tường đen ngòm.
Bên trong cửa sở dĩ mà âm trầm như vậy, hiển nhiên cũng vì có liên quan tới bức tường đen ngòm kia.
Hai bên càng hiển lộ nét âm trầm, dần dần hãm nhập vào một màn hắc ám.
Thường Hộ Hoa nhìn trái, nhìn phải, thừ người tại đương trường.
Hai cánh cửa ngầm đồng thời mở rộng thật đã vượt ngoài ý liệu của chàng.
Một ám thất thực tại không tất yếu phải thiết trí hai cánh cửa ngầm cùng một phương hướng.
Lẽ nào sau bức tường lại có hai ám thất?
Nếu quả không phải, một cánh cửa là đường vào thật sự, còn một cánh kia có tác dụng gì?
Thường Hộ Hoa không khỏi trầm ngâm nghĩ ngợi, Đỗ Tiếu Thiên mặt mày kinh nghi.
Mục quang của Dương Tấn lại chuyển lên mặt Thường Hộ Hoa, bỗng hỏi:
- Mấy cơ quan này sao ngươi biết rành vậy.
Thường Hộ Hoa lãnh đạm đáp:
- Ta với y đã là hảo bằng hữu, đương nhiên có rất nhiều lúc đi lại với nhau, chuyện y biết, ta cho dù có biết ít nhiều cũng không phải là sự tình kỳ quái gì.
Dương Tấn mềm giọng:
- Theo ngươi, bọn ta nên theo cánh cửa nào vào?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Ta còn chưa thể xác định.
Dương Tấn thốt:
- Kỳ thực cũng đơn giản thôi, nếu vào sai, bọn ta có thể lui ra, lại qua cánh cửa bên kia.
Còn chưa dứt lời, Dương Tấn đã bước sang bức tranh Thiên Thủ Quan Âm, tiến vào trong cửa ngầm.
Thường Hộ Hoa vừa liếc thấy, vội quát lên:
- Coi chừng!
“Vút” một cái, như một mũi tên bắn tới, một tay nắm lấy vai Dương Tấn.
Dương Tấn một bước đó còn chưa chạm đất, đã nghe Thường Hộ Hoa quát lên, y hoảng kinh quay đầu lại, toàn thân bị Thường Hộ Hoa kéo bay ra.
Cơ hồ đồng thời, hai ba chục mũi tên nõ “vèo vèo vèo” từ bên trong cửa ngầm bắn ra!
Bọn họ tuy đã tấn tốc thoái ra, vẫn chưa thể hoàn toàn thoát ly phạm vi bao trùm của tên nõ, ba mũi xếp hình chữ “phẩm” bắn về phía ngực Dương Tấn.
Thường Hộ Hoa hữu thủ nắm Dương Tấn, tả thủ trống không, chàng mắt nhanh tay mãnh, ta thủ vừa chộp ra, đã chộp trúng hai mũi! Còn lại một mũi!
Mũi tên đó “rẹt” một tiếng, bắn xuyên y phục dưới nách Dương Tấn.
Đỗ Tiếu Thiên nhìn thấy, thất kinh rùng mình, Thường Hộ Hoa cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Dương Tấn lại thê thảm nhất, mặt mày trắng nhợt như tờ giấy, song cước mềm nhũn, Thường Hộ Hoa vừa buông tay, y cơ hồ quỵ ngã dưới đất.
Đỗ Tiếu Thiên thò tay đỡ y:
- Đầu lĩnh, có bị thương không?
Dương Tấn nhìn chỗ tên xé rách y phục dưới nách, ấp úng mộtmới ra tiếng:
- Chỉ bắn xuyên y phục dưới nách thôi.
Y liền quay dầu, nhìn lên nhìn xuống Thường Hộ Hoa:
- Thường huynh có thụ thương không?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Không có.
Dương Tấn thở phào một hơi:
- May là không có, nếu không ta biết làm sao bây giờ.
Y chậm chạp đứng dậy, mục quang rọi lên đằng trước cửa ngầm.
Tên nõ ghim đằng trước, mũi tên không ngờ đã hoàn toàn xuyên ngập vào gạch!
Cứ theo sự sắc nhọn, lực đạo cường liệt của mũi tên, hai ba chục tên nõ như vậy nhất tề bắn vào mình, kết quả ra sao?
Dương Tấn rùng mình liên hồi, quay lại nhìn Thường Hộ Hoa:
- May là ngươi đã kéo ta ra ...
Y thật rất muốn nói một câu đa tạ, nhưng nhất thời không biết phải nói làm sao cho đúng.
Mấy lời đa tạ tuy y còn chưa hoàn toàn quên, cũng ấp úng không nên lời.
Thường Hộ Hoa tịnh không để ý tới, mục quang lại xoay về hướng Đỗ Tiếu Thiên.
Đỗ Tiếu Thiên từ từ cúi người xuống, rút một mũi tên ra.
Cái rút đó đã gần như cật lực.
Đỗ Tiếu Thiên rút tên cầm trong tay, không khỏi biến sắc.
Thường Hộ Hoa cười:
- Ngươi nghĩ loại gạch đó là loại gạch gì?
Đỗ Tiếu Thiên thở dài nhè nhẹ:
- Ta nhận ra đây là gạch Thủy Ma Thanh, cho nên mới thấy lạ mấy mũi tên kia không ngờ có thể bắn xuyên vào gạch sâu như vậy.
Mục quang của hắn lại nhìn lên mũi tên trong tay.
Tên dài không tới một thước, mũi tên lấp loáng, thân tên ẩn hiện ô quang, nặng dị thường, toàn thân tên mũi tên không ngờ đều là dùng sắt đúc thành.
Y lật lại nhìn kỹ rồi mới bỏ tên xuống, đứng dậy, lại thở dài nhè nhẹ:
- Không tưởng được y không ngờ có thể tạo ra cơ quan lợi hại như vậy.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Ta tưởng được.
Đỗ Tiếu Thiên nói:
- Đó là vì các người là lão bằng hữu, ngươi đã sớm biết y là đệ tử cuối cùng của Huyền Cơ Tử.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Ta sở dĩ cũng còn biết tập quán của môn phái của Huyền Cơ Tử.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
- Tập quán gì?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Vô luận là thiết kế cơ quan nào, tất nhiên phải kèm theo cơ quan sát nhân lợi hại, nếu không phong bế cơ quan lại mà tiến vào thì chỉ có cửu tử nhất sinh.
Đỗ Tiếu Thiên gật đầu, tịnh không hoài nghi lời nói của Thường Hộ Hoa.