watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:34:1928/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > Nguyễn Ngọc Ngạn > Dòng Mực Cũ - Trang 17
Chỉ mục bài viết
Dòng Mực Cũ
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Tất cả các trang
Trang 17 trong tổng số 28

Chương 9

Quảng gật đầu :

- Vâng . Tôi cũng vừa xuống đến nơi . May quá , gặp chị ở đây , tôi khỏi vào làng . Cuối năm mà giời còn nóng quá nhỉ !

Vừa nói , Quảng vừa đứng dậy tiến gần tới Duyên hơn để khỏi phải nói lớn . Ông vốn trọng nguyên tắc của Đảng , nên dù Duyên chỉ đáng tuổi con ông , ông vẫn gọi bằng chị . Ông ngồi bệt xuống bãi cỏ , ngay trước mặt Duyên và mở đầu bằng câu thăm hỏi thường lệ :

- Hải Ninh công tác vẫn tôt đấy chứ ?

Duyên hãnh diện đáp :

- Vâng ! Mọi mặt đều tốt cả ! Tinh thần chị em rất cao !

Duyên nói thế cũng theo thói quen thôi chứ mấy tháng nay , Hải Ninh có công tác gì đâu ! Chi bộ thì vẫn họp tối thiểu một tháng một lần để cùng nhau thảo luận những đề tài rất cũ , nhưng công tác cụ thể thì chả có gì ngoài việc rãi truyền đơn ngày Quốc Tế Lao Động và Cách Mạng Tháng Mười của Liên Bang Xô Viết .

Quảng cười hiền hòa :

- Vâng ! Tỉnh bộ bao giờ cũng đánh giá cao Hải Ninh !

Dù biết đó là những lời sáo ngữ , Duyên vẫn thấy vui . Cô nói :

- Cảm ơn anh có lời động viên . Dưới này chị em chúng tôi lúc nào cũng cố gắng ! Học tập và thảo luận đều , đúng như chỉ thị của Tỉnh Bộ .

Im lặng một chút , Quảng thay đổi đề tài :

- Hôm nay tôi xuống đây gặp chị để phổ biến một chỉ thị mới của Tỉnh Bộ . Rất khẩn trương !

Duyên mở to mắt , hồi hộp hỏi :

- Chỉ thị gì đấy anh ?

Quảng nói chậm từng chữ :

- Đoàn thể cần chị thoát ly ngay ……

Duyên giật mình ngắt lời :

- Ngày là bao giờ ?

Quảng nghiêm nghị nói :

- Sáng mai , chị đi được không ?

Câu hỏi làm Duyên choáng váng , cô phân vân nhìn xuống chân , bàn tay lơ đãng nhổ những bông cỏ may bám vào gấu váy . Chẳng phải Duyên ngại thoát ly . Đã theo cách mạng thì biết trước sẽ có ngày bỏ nhà lo việc nước như Hậu . Nhưng mẹ Duyên lúc này yếu sức mà Duyên thì lại nặng tình gia đình hơn Hậu . Chẳng biết bà Lương mắc bệnh gì mà cứ dai dẳng nằm ho sù sụ , biếng ăn , khó ngủ , toàn thân sa sút thấy rõ . Ông Lương sắc bao nhiêu thuốc cũng không trị dứt . Duyên thì đoán chắc mẹ mình chẳng có bệnh gì ngoài sự dằn vặt nhớ thương Tân và Hậu . Bây giờ nếu Duyên lại đi thì mẹ cô sẽ ra sao ? Đến héo mòn mà chết mất thôi ! Cô ngẫng lên dè dặt nói :

- Hỏi anh cái này . Chi bộ Hải Ninh cử người nào thoát ly cũng được , hay cứ nhất định phải là tôi ?

Quảng nhìn Duyên hơi thất vọng . Cái thái độ nhiệt tình của Hậu trước đây mới đúng là người làm cách mệnh . Còn Duyên , đoàn thể cần đến mà lưỡng lự thì không xứng đáng là một đảng viên chứ nói chi đến bí thư chi bộ !

Duyên cũng nhận ra ngay ánh mắt không vui của Quảng , lòng giằng co áy náy , cô vội phân trần :

- Mẹ tôi đang ốm . Ốm từ ngày chị Hậu tôi ra đi ! Phần nhớ anh Tân tôi , phần thương chi Hậu ! Giá anh cho tôi thư thêm một thời gian nữa thì tiện cho tôi hơn !

Một người cộng sản đúng nghĩa thì không được quyền nói như thế , bởi như thế thì vẫn còn hữu khuynh , vẫn còn biểu lộ tình cảm tiểu tư sản hèn yếu .

Duyên cũng biết vậy , biết mình còn lấn cấn chuyện gia đình . Nhưng những ngày ở bên mẹ sau khi Hậu giả vờ tự tử , Duyên mới hiểu được lòng mẹ thương con đến mức nào . Từ những cúng kiến , lên đồng , rồi những huy động xóm làng đi tìm xác Hậu , những đêm trăn trở đầy nước mắt và tiếng thở dài bất tận , khiến Duyên nhiều phen phải mủi lòng khóc theo và đã toan cho mẹ biết là Hậu chưa chết ! Duyên nhớ có đêm trăng mờ , Duyên đã ngủ được một giấc dài lắm , tình cờ thức giấc vẫn còn thấy mẹ mình thơ thẩn ngoài hiên . Duyên vội chạy ra đở mẹ vào nằm chung với mình . Bà lương òa lên khóc lớn và bảo :

- Mẹ nhớ cái Hậu quá ! Chả ngủ được !

Rồi bà sụt sùi kể :

- Dạo ấy , nó xin mẹ có mỗi cái áo dài nhưng mà mẹ không cho ! Bây giờ nghĩ lại , mẹ thấy bứt rứt lắm ! Con có muốn may sắm gì thì cứ cho mẹ biết ! Mẹ không tiếc !

Duyên úp mặt vào vai mẹ để khỏi khóc thành tiếng . Khác với Tây phương , người mẹ Việt Nam thương con thường ít tỏ bằng lời . Chẳng những thế , nhiều bà hễ mở miệng ra là mắng con , quanh năm không đuợc một câu nói dịu dàng . Nhưng khi hữu sự mới thấy lòng thương con thâm sâu không bờ bến .

Nằm một chốc , Duyên tưởng mẹ đã ngủ rồi thì bà kể :

- Năm ngoái , năm kia , mẹ chỉ mong cái Hậu với con lập gia đình . Nhưng bây giờ thì khác . Hôm nọ bà Khán Huân gặp mẹ , có ý đánh tiếng hỏi con cho cháu bà ấy . Nhưng mẹ bảo để thư thả , nhà bây giờ neo người quá !

Duyên càng cảm động hơn . Đó chính là những sợi giây tình cảm giữ chân Duyên lại , ít nhất trong lúc bà Lương còn đang chữa bệnh chưa lành .

Quảng lại cầm cái điếu lên , lấy thuốc lào nhét vào nõ . Nhưng chợt nhớ ra nước trong cái điếu đã cạn khô , Quảng đứng dậy nhìn quanh rồi bước lại một vũng nước trâu đằm bên kia đường , vụt tay múc nước đổ vào điếu . Ông trở lại chỗ cũ , đủng đỉnh châm lửa hút . Rít xong hơi thuốc lào dài , ông mới bảo :

- Nhẽ ra thì tôi không tiết lộ cái tin này , vì nó phạm nguyên tắc bí mật . Nhưng chị đã bảo thế thì tôi đành nói thật .

Ông dừng lại , Duyên mở to mắt nhìn ông chờ đợi . Quảng thở dài rồi bảo :

- Chị Hậu bị bắt rồi !

Duyên hoảng hốt kêu lên :

- Bị bắt rồi ! Bao giờ ?

- Mới hôm kia !

- Chị tôi bị bắt ở đâu ?

Quảng chậm rãi giải thích :

-Tôi chỉ được Thành Bộ Hà Nội thông báo là chị Hậu đã bị bắt . Chính vì thế hôm nay tôi phải về đây gặp chị ngay . Có hai việc cần phải trao đổi . Thứ nhất , chị phải thoát ly càng sớm càng tốt , vì chỉ nay mai mật thám có thể sẽ đến lục xét nhà chị . Chị không ở Hải Ninh được nữa . Thế nào cũng bị bắt . Thứ hai , chị về họp chi bộ ngay tối nay hay ngày mai , tuyệt đối đừng cho chi bộ biết tin là chị Hậu đã bị bắt . Chỉ nói rằng chi bộ cần cảnh giác , vì đang bị theo dõi . Tạm ngưng hoạt động một thời gian . Hay nói đúng hơn là chuyển hướng công tác , tránh hội họp , tránh gặp riêng nhau , không vận động tuyên truyền với bất cứ người nào khả nghi vì có thể bị gài vào tròng . Chắc chắn là mật thám sẽ chỉ thị lý trưởng và trương tuần theo dõi các đồng chí Hải Ninh ! Phải hết sức đề phòng để tránh bị bắt …

Duyên lặng người ngồi im , cố mím môi để nước mắt khỏi trào ra . Anh Tân cô chưa làm được việc gì , chỉ lang thang ra biên giới rồi chết . Chị Hậu cô cũng chưa làm được gì , chỉ mới lên thành phố có nửa năm rồi bị bắt . Bị bắt thì cũng kể như chết , hoặc có khi còn khổ hơn là chết ! Duyên đã nhớ lại cả mấy tháng trời mẹ cô vật vờ chết đi sống lại khi Hậu báo tin tự tử . Duyên trở thành điểm tựa của gia đình , là niềm an ủi cần thiết của bà Lương . Mẫu tử tình thâm , mẹ con càng ngày càng gắn bó hơn vì chỉ còn mình Duyên bên cạnh . Nhiều đêm bà bắt Duyên sang ngủ chung , xoa đầu Duyên như thuở còn con nít ! Có khi trong giấc mơ , bà kêu tên Hậu , tên Tân , làm Duyên cảm thấy buốt nhói như có mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim . Rồi bà giật mình choàng dậy , ôm ghì lấy Duyên và bảo :

- Con đừng đi đâu nhé con ! Mẹ chỉ còn mình con với thằng Hoàn ….

Duyên trào nước mắt và hứa với mẹ trong niềm xúc động bao la :

- Con không đi đâu cả ! Mẹ cũng đừng gả chồng cho con !

Rõ ràng so với Hậu thì Duyên yếu mềm lắm , thậm chí có lúc đã thấy ân hận rằng theo cách mạng là chọn lầm đường . Con đường ấy không có chỗ đứng cho những kẻ nặng tình cảm cá nhân như Duyên . Cái hăng say buổi đầu đã giảm đi quá nhiều làm cô lo sợ cái giây phút phải chia tay cha mẹ .

Nhưng cứ như Quảng vừa nói thì Duyên không thể ở lại được nữa , dù thương cha mẹ đến đâu cũng đành phải chia tay . Ở lại là chọn con đường vào tù . Quảng toan lên tiếng cắt nghĩa tiếp thì từ phía xa , trên con đường độc đạo , có một bóng người đàn ông vai vác cày , tay giắt trâu tiến về phía Quảng và Duyên . Duyên vội nhỏm dậy , khom người lủi nhanh vào sâu trong ruộng ngô . Quảng vẫn ngồi yên chỗ cũ , đội nón lên và lom khom cúi xuống thúng củ nâu . Chờ người vác cày đi qua khá xa , ông mới ho mấy tiếng làm hiệu , gọi Duyên quay ra để nói cho xong câu chuyện .

Duyên trở lại , mệt mỏi ngồi xuống chỗ cũ và hỏi :

- Còn gì nữa không anh ?

Quảng phân trần :

- Sở dĩ tôi đề nghị chị thoát ly ngay là vì muốn bảo vệ chị , không để lọt vào tay địch ! Chị thu xếp đi , sáng mai hoặc chậm lắm , sáng ngày kia , chị lên tỉnh gặp tôi . Chưa biết chừng chốc nữa chị về , mật thám đã cho người ở nhà chị rồi đấy ! Chị Hậu bị bắt hôm kia . Lắm khi chỉ một ngày là có tin về đến làng ! Đám mật thám bây giờ chúng nó quỉ lắm

Duyên hững hờ hỏi :

- Tôi đi Hà Nội hở anh ?

Quảng nghiêm trang đáp :

- Trước mắt , Thành Bộ Hà Nội sẽ cho người xuống đón chị . Bố trí công tác cụ thể thì tùy các đồng chí ấy . Ở Hà Nội , Hải Phòng , cũng có thể ra tận Hòn Gai . Chữa biết thế nào !

Quảng nhón người dậy rồi bổng đưa tay vỗ lên trán rồi bảo :

- Tí nữa thì quên ! Tôi dặn chị cái này quan trọng . Ngày mai chị lên tỉnh , chớ có lại hiệu thuốc lào như cũ . Chị Hậu bị bắt rồi , tôi không ở đấy được nữa . Nguy hiểm lắm . Chị lên tỉnh , cứ đi bộ theo con phố ấy , nhưng qua hiệu thuốc lào , đến số nhà 87 , cửa hiệu bán gạo Thịnh Ký . Sẽ có người chờ chị ở đấy . Nhớ hộ tôi là không tạt vào hiệu thuốc lào . Tôi giao cho người ta rồi ! Cơ quan Tỉnh Bộ bây giờ là Thịnh Ký , số nhà 87 . Chị nhớ lấy !

Duyên gật đầu đáp :

- Tôi nhớ rồi . Hiệu bán gạo Thịnh Ký , số nhà 87 .

Rồi Duyên uể oải đứng dậy , đội nón lên và bảo :

- Vâng ! Thế thì ngày mai …. Chắc chắn hơn là ngày kia , tôi sẽ gặp anh . Ngày mai sợ không kịp , vì tối nay tôi còn phải họp chi bộ .

Nghe nói đến chi bộ , Quảng tha thiết dặn thêm :

- Chị đi là một chuyện . Nhưng cần nhất là chị phải sắp xếp công việc của chi bộ . Dặn các đồng chí ấy phải hết sức cảnh giác trong giai đoạn này ! Tôi nhắc lại : Tạm thời ngưng tất cả , tránh không hội họp gì cả ! Cần nhất là động viên các đồng chí ấy giữ vững tinh thần , dù trong bất cứ tình trạng hoàn cảnh nào !

Duyện gật đầu , lặp lại câu nói mỗi khi nhận công tác :

- Tôi nhớ rồi ! Tỉnh bộ cứ tin tưởng ở chúng tôi !

Quảng đội nón , đứng dậy và gánh hai cái thúng nhẹ tênh quay lên dốc đê . Nhưng mới được mấy bước , Quảng quay lại bảo :

- Quên . Chị lấy một cái tên mới . Tên cũ ở làng không dùng được nữa vì rất dễ bị lộ . Chị lấy tên gì cho tôi biết ngay để tôi bảo với người trên Thành Bộ ngày mai xuống đón chị .

Duyên đang nghĩ đến cảnh chia ly với gia đình và làng cũ , nên đáp :

- Tôi lấy tên là Ly . Từ nay anh cứ gọi tôi là Ly .

Quảng hài lòng gật đầu :

- Tôi nhớ rồi ! Tên đẹp đấy ! Nhưng làm cách mạng thì cần cương quyết chớ không cần tên đẹp !

Rồi Quảng thoan thắt bước đi dưới ánh nắng xiên của buổi xế trưa .

Duyên cũng bước nhanh vào cổng làng . Nhưng thay vì về nhà , cô chạy sang tìm Nhâm , bảo Nhâm đi thông báo cho tất cả các đồng chí trong chi bộ tối nay họp phiên họp bất thường để Duyên phổ biến chỉ thị của Quảng , đồng thời từ biệt chị em lên đường . Bố mẹ Nhâm nhờ tiền chứa bạc và cho vay lãi cắt cổ , vừa tậu thêm được một căn nhà nhỏ ở sát cánh đồng làng , mua lại của một người thua bạc . Bố mẹ Nhâm dự định làm của hồi môn cho Nhâm mai say khi lấy chồng . Căn nhà ấy hiện chưa có người ở , vườn đất chung quanh , ngoài cây ăn trái xum xuê , còn có sẳn những luống lang và dàn đậu đũa chạy thẳng tới hàng rào tre sau nhà . Ngày ngày Nhâm thường ra chăm sóc hoặc múc nước dưới ao lên tưới . Những buổi họp gần đây của chi bộ Hải Ninh thường được triệu tập trong căn nhà trống này mà chẳng ai để ý bởi dân làng đều biết Nhâm bây giờ là chủ . Hai bên hông nhà và vườn sau , có nhiều bụi rậm , nhiều lối thoát quanh co dẫn ra cánh đồng làng hoặc thông sang vườn nhà hàng xóm . Giả như có bị phát hiện thì các cô cũng có thể chạy trốn dễ dàng .

Lúc Duyên đến , Nhâm đang luộc ngô trong bếp . Trên nhà tiếng nói ồn ào của hai bàn chắn ăn thua khá lớn . Để tránh mất thì giờ thảo luận trong buổi họp , Duyên dặn Nhâm trước :

- Tỉnh bộ vừa yêu cầu mình thoát ly ……..

Nhâm sửng sốt ngắt lời :

- Chị Hậu mới đi , bây giờ cậu lại cũng đi nốt ư ? Sao không cử người khác ? Thiếu gì đứa đang muốn thoát ly ! Cái Nhu , cái Đoan . Đứa nào cũng mong đi !

Duyên gật đầu , nhấn mạnh :

- Nhưng Tỉnh Bộ chọn mình , mình phải chấp hành . Tối nay họp chi bộ , mình sẽ đề nghị bồ thay mình làm bí thư , lãnh đạo chi bộ .

Nhâm lắc đầu lia lịa :

- Không được đâu Duyên ơi ! Chọn người khác đi .Mình tự thấy chưa đủ khả năng . Với lại hoàn cảnh nhà mình , cậu biết rồi . Người ra người vào tấp nập , nguy hiểm lắm , không có lợi cho đoàn thể !

Duyên cương quyết :

- Mình đã nghĩ kỹ rồi . Lãnh đạo chi bộ thì không ai bằng cậu ! Thôi , mình không có nhiều thì giờ . Cứ nghe mình . Mình biết cậu làm được !

Nhâm chẳng biết nói sao , đành miễn cưỡng chấp nhận . Duyên đứng dậy từ giã . Cô vòng ra sau bếp , vạch hàng rào dâm bụt chui ra đường . Nhâm cũng tắt bếp , chạy vội đi thông báo buổi họp bất thường lúc 7 giờ tối tại căn nhà mới của Nhâm tại bìa làng .

Tối hôm sau , cơm nước xong . Duyên thu dọn mọi việc từ nhà trên xuống nhà bếp , vừa làm vừa sụt sùi ngấn lệ . Trăng thượng tuần chiếu ánh sáng mờ nhạt trên những khóm cây đang nhuốm lạnh hơi sương . Ông Lương đang ngồi uống trà ở gian giữa . Bà Lương đã vào buồng nghỉ sớm vì lúc này bà hay đau lưng . Thằng Hoàn cũng đã xuống ao rửa chân rồi lên phòng riêng ở đầu nhà phía bên kia . Xong hết việc nhà , Duyên mới đi tắm rồi vào bên giường mẹ và nói nhỏ :

- Mẹ còn thức không mẹ ?

Trong mùng , bà Lương ngóc đầu dậy đáp :

- Còn ! Gì đấy con ?

Duyên đã chuẩn bị trước , mạnh dạn nói :

- Mời mẹ ra ngoài , con có chuyện cần thưa với bố mẹ !

Bà Lương ngơ ngác không hiểu gì , vì chưa bao giờ Duyên nói với bà bằng giọng nghiêm trang như vậy . Bà ngồi bật dậy và chỉ trong khoảnh khắc bà hoảng hốt nảy ra một ý tưởng ghê gớm trong đầu : Hay là con của bà chửa hoang , bây giờ lại thú tội với bố mẹ ? Bà nghĩ thế vì gần đây , bà hay bắt gặp Duyên nói chuyện với thằng Kết bên kia bờ ao ! Nếu quả thật như thế thì nhà bà hết phúc rồi , nhất là thằng Kết là con nhà cùng đinh !

Bà quơ chân tìm guốc rồi lết nhanh ra nhà ngoài , kéo ghế ngồi đối diện với ông Lương , Duyên khép cửa chính ,hạ cửa sổ , đóng luôn cánh cửa ăn thông với buồng thằng em . Bà Lương hồi hộp theo dõi từng động tác của Duyên , lòng hoang mang như lửa đốt . Duyên tiến lại , đứng ở đầu bàn , khoanh tay nhắc lại :

- Con có chuyện muốn bẩm với bố mẹ ….

Ông Lương bình thản châm lửa đốt thuốc hút . Nhưng bà dằn không được , gay gắt ngắt lời :

- Chuyện gì ? Mày đổ đốn ra rồi phải không ? Con kia !

Ông Lương giơ bàn tay ngăn lại :

- Thì bà cứ để cho con nó nói cái đã !

Ông lúc này đổi hẳn tánh nết , trở nên dịu dàng hơn bà Lương rất nhiều . Duyên ngước nhìn bố thầm tỏ lời cám ơn rồi tiếp :

- Thưa mẹ không ! Con không làm gì để bại hoại gia phong , xin bố mẹ cứ an lòng ! Hôm nay con xin thưa với bố mẹ câu chuyện quan trọng hơn là : Chị Hậu con còn sống . Chị không chết …

Ông Lương vẫn ngồi yên ,vì ông đã biết trước như thế . Nhưng bà Lương thì chồm đứng dậy , níu lấy cánh tay Duyên , giật mạnh kêu lên :

- Mày bảo sao , chị Hậu mày vẫn chưa chết ư ?

Duyên dìu mẹ ngồi xuống rồi giải thích :

- Thưa mẹ chưa ….. chị Hậu con theo hội kín đánh Tây !

Bà Lương lại kêu lên :

- Ối giời ơi ! Cái Hậu nó dám theo hội kín đánh Tây ư ? Nó chưa chết thật à ? Bây giờ nó ở đâu ?

Duyên điềm tỉnh đáp :

- Vâng . Thưa mẹ , cả con nữa , con cũng vào hội kín chứ không phải riêng chị con . Ngày ấy , đoàn thể gọi đi thì chị con phải đi . Nhưng vì sợ liên lụy đến bố mẹ nên chị phải giả vờ tự tử để làng xã người ta khỏi điều tra lôi thôi , làm phiền đến bố mẹ !

Bà Lương hồi hộp nhắc lại :

- Cái Hậu nó còn sống ư ? Thật ư ? Thế bây giờ nó ở đâu ?

Duyên chưa kịp trả lời thì bổng bà nhìn Duyên , uất ức mắng :

- Con phải gió này ! Tiên sư bố mày ! Thế tại sao bấy lâu nay mày không bảo cho tao biết , để tao khổ sở vất vả vì nó ….

Ông Lương lại chen vào :

- Bà cứ để cho con nó nói cái đã ! Cái Hậu nó làm như thế là phải .Nó không giả chết thì nửa năm nay , lão Lý Bân có để cho nhà mình yên không ?

Bà Lương không thèm để ý tới lời phân giải của chồng , bà nhắc lại :

- Tao hỏi mày , thế bây giờ cái Hậu nó ở đâu ?

Trước giờ chia tay , Duyên không muốn biết tin cha mẹ đang ở tù nên cô đáp :

- Thưa mẹ ! Con cũng không chị con đang ở đâu . Con chỉ biết chắc là chị con đang còn sống !

Bà Lương lại gắt :

- Làm sao mày biết nó còn sống ? Ai báo tin này cho mày ?

Duyên chưa kịp đáp thì ông Lương chen vào :

- Con nó nói thế thì bà hẵng cứ biết thế ! Biết là cái Hậu chưa sao cả ! Thế là đủ rồi ! Con nó đang ở đâu thì từ từ rồi bà sẽ biết !

Bà Lương nghe lời chồng , không nói nữa , chỉ nâng vạt áo thấm nước mắt . Duyên lại hạ giọng nói nhỏ :

- Hôm nay con xin thưa thật với bố mẹ là dạo anh Tân con còn sống , anh con đưa chúng con vào Việt Nam Thanh Niên Cách Mệnh Đồng Chí Hội để là cách mệnh đánh Tây !

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 273
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com