Rồi một mặt tăng cường phòng thủ nhà tù , một mặt bàn mưu tính kế cố tìm đủ mọi cách để tiêu diệt đảng trưởng VNQDĐ . Chúng kết luận : Nếu Nguyễn Thái Học bị bắt thì đảng viên như rắn mất đầu , nhất là những đồng chí đang ở tù , không còn chút hy vọng gì nữa , sẽ xuống tin thần rất nhanh , và Quốc Dân Đảng có thể tàn lụi và tan rã . Với đầu óc đầy thủ đoạn , hung thần Brides nghĩ ngay ra một kế . Trong số trên dưới 200 đảng viên đang bị thẩm vấn và nhốt ở Hỏa Lò , có nhà văn Ngô Văn Triện , bút hiệu Trúc Khê , lúc ấy đã có chút tên tuổi trong giới trí thức Hà Thành . Ông Triện ôm giấc mộng đánh Pháp từ thuở nhỏ , từng có ý lập đảng cách mạng . Năm 26 tuổi , ông gặp Phạm Tuấn Tài , sinh hoạt trong nhóm Nam Đồng Thư Xã phổ biến văn thơ yêu nước . Ngô Văn Triện tham gia rồi biến cả nhóm thành VNQDĐ. Vụ ám sát Bazin đưa ông vào tù do Bùi Tiên Mai khai tên ông trong danh sách yếu nhân của Quốc Dân Đảng .
Biết ông Triện có uy tín và là chỗ giao tình với Nguyễn Thái Học , mật thám liền lôi ông lên , vừa đánh vừa đập vừa dụ dỗ . Chúng bảo ông viết một lá thư riêng cho Nguyễn Thái Học và Nguyễn Khắc Nhu , khuyên cả hai ra đầu thú để cứu 200 đảng viên đang bị giam cầm . Chính quyền bảo hộ cam kết nếu Nguyễn Thái Học ra nạp mình thì mọi đồng chí sẽ được thả ngay . Còn riêng Nguyễn Thái Học và Nguyễn Khắc Nhu thì sẽ bị bán án đại khái cho có lệ mà thôi ! Nguyễn Thái Học đừng vì ích kỷ bản thâm mà làm hại các đồng chí hiện đang bị tra tấn trong ngục !
Trúc Khê Ngô Văn Triện lúc đầu còn cứng rắn từ chối , về sau bị tra tấn thể xác và khủng bố tinh thần dữ dội quá , đành xiêu lòng ngồi viết thư cho đảng trưởng với nội dung như trên .
Trùm mật thám Brides có được bức thu dụ hàng trong tay , vui mừng khôn xiết , nhưng không biết làm cách nào để gửi cho Nguyễn Thái Học bởi có biết Nguyễn Thái Học ở chỗ nào đâu mà gửi ! Đầu óc lưu manh bẩm sinh , hắn lại nghĩ ra được một kế khác : Hắn biết gần đây hai chị em cô Bắc cô Giang là những người rất gần gũi với Nguyễn Thái Học , biết rõ đường đi nước bước của đảng trưởng . Như vậy chỉ có cách nhờ cô Giang hoặc cô Bắc trao thư cho Nguyễn Thái Học là chắc ăn hơn cả .
Nhưng chính cô Giang cô Bắc cũng ít khi có mặt ở nhà thì làm thế nào mà gặp được ! Mật thám Pháp một lần nữa đi đường vòng : Chúng biết cô Giang cô Bắc có hai người bạn thân cùng ở phủ Lạng Thương là hai chị em nhà họ Trịnh tên là Nhu và Uyển . Hai chị em Bắc Giang thì theo Quốc Dân Đảng . Còn hai chị em Như Uyển thì theo VNTNCMĐCH , lúc này vừa biến thành Đông Dương Cộng Sản Đảng . Dù đoàn thể khác nhau nhưng hai chị em cô Bắc cô Giang vẫn giữ mối thân tình với cô Nhu và cô Uyển vì vừa là tình đồng hương , vừa là cùng chí hướng chống Pháp .
Hai cô Nhu Uyển có người anh cả tên Trịnh Đình Chiêm , tuy không chính thức hoạt động cho cách mạng nhưng cũng nặng lòng yêu nước . Một hôm Brides ra lệnh bắt Chiêm về đồn , gán cho tội chống chính phủ bảo hộ , đánh cho một trận nhừ tử rồi gọi hai chị em vào coi . Thấy anh mình thân thễ đầy những vết bầm tím lẫn với máu me , hai cô em đau xót như xé gan . Bấy giờ Brides mới bảo :
- Tao biết hai đứa chúng mày là đảng viên cộng sản ! Tội của chúng mày với thằng anh chúng mày đều đáng chặt đầu ! Nhưng tao cho hai đứa chúng bay một cơ hội để lập công chuộc tội . Nếu muốn cứu anh chúng mày cũng như chính bản thân chúng mày khỏi bị chặt đầu , thì hai đứa chúng mày chỉ việc trao tận tay Nguyễn Thị Bắc hoặc Nguyễn Thị Giang một bức thư để chúng nó chuyển cho Nguyễn Thái Học ! Đơn giản có thế thôi . Nếu chúng mày làm được việc này , thì chẳng những Trịnh Đình Chiêm được thả mà còn có thể được Pháp ban thưởng . Về phần chúng mày thì tao cũng ngơ cho , không bắt nhốt !
Vì thương anh , hai cô Uyển , Như nhận lời , cầm lá thư ra đi .
Ra khỏi cổng nhà giam , hai cô bàn nhau đến gặp đồng chí Mai Ngọc Thiệu lúc ấy đang là Bí Thư Xứ Ủy Bắc Kỳ của VNTNCMĐCH để báo cáo sự việc và xin chỉ thị . Ban chấp hành Xứ Ủy liền triệu tập phiên họp bất thường để xử lý trường hợp gai góc này , vì trong quá khứ chưa xẩy ra bao giờ . Hôm ấy là cuối tháng 5 năm 1929 . Đại hội Xứ Ủy nhất trí quyết định : Phải đưa hai cô Như Uyển sang Quãng Châu , để lại bên đó công tác cho tổng bộ TNCMĐCH , bởi nếu để lại trong nước thì một là Pháp sẽ tiếp tục lợi dụng khai thác , hai là sẽ có sự ngộ nhận rồi gây nên xung đột giữa TNCMĐCH và VNQDĐ . Mai Ngọc Thiệu thay mặt xứ ủy , chỉ thỉ Tỉnh đảng bộ Hải Phòng thu xếp đưa hai chị em Uyển , Như sang Quãng Châu bằng tàu thủy càng sớm càng hay .
Ba hôm sau , Uyển và Như đáp xe lửa xuống Hải Phòng . Ban chấp hành Tỉnh Bộ Hải Phòng đã được Xứ Ủy thông báo trước , liền họp nhau để chuẩn bị nhận hai nữ đồng chí mà họ từng nghe là rất tích cực hoạt động cho đảng . Phòng họp tỉnh bộ Hải Phòng hôm ấy có đến 9 đồng chí tham dự , do Nguyễn Đức Cảnh chủ tọa . Lúc ấy , Cảnh 21 tuổi , vừa từ Hà Nội xuống giữ chức Bí Thư Tỉnh Đảng Bộ tỉnh Hải Phòng .
Thời gian này , Cảnh cùng Đỗ Ngọc Du thường xuyên họp hành với ba đồng chí vừa bỏ Đại Hội Hồng Kông về chỉ vì đại hội không đồng ý việc đổi tên thành Đảng Cộng Sản . Họ xông xáo đi tranh thủ vận động các chi bộ TNCMĐCH yêu cầu họ thoát ly tổ chức cũ , đổi tên thành Đông Dương Cộng Sản Đảng . Công việc khó khăn và tế nhị vì nhiều người muốn giữ lại TNCMĐCH , chưa thuận tiện để ngả hẳn theo cánh Cộng Sản của Cảnh.
Giữa lúc ấy , Xứ Ủy Mai Ngọc Thịệu , tức Cả Sâm , bí mật chỉ thị Đỗ Ngọc Du phụ trách việc đưa hai chị em Uyển Như sang Trung Quốc . Du liền bàn với Cảnh đề xuất phương thức giải quyết chuyện quan trọng này . Cái ý trong đầu Cảnh và Du đã có sẳn nhưng muốn tránh trách nhiệm , Cảnh liền triệu tập buổi họp đảng bộ để mọi người cùng chia xẻ . Trong số 9 đảng viên hiện diện tại buổi họp , ngòai Nguyễn Hửu Cảnh và Đỗ Ngọc Du , còn có Quốc Anh , Kim Tôn và Sĩ Quyết đều cùng chủ trương sắt máu như Cảnh . Những đồng chí khác như Nguyễn Thị Vinh , Lê Văn Đống và Hồ Ngọc Lân thì chỉ tham gia thầm lặng , không có ý kiến gì .
Mở đầu phiên họp , Cảnh phát biểu :
- Hiện nay , Tổng Bộ TNVNCMĐCH đã giải tán để thay thế bằng Đông Dương Cộng Sản Đảng . Đất Quãng Châu đã bị Tưởng Giới Thạch hoàn toàn khống chế , làm gì còn chỗ đứng cho ta nữa mà đưa người của ta sang bên ấy ! Chả nhẽ Xứ Ủy Bắc Kỳ không biết điều này hay sao mà lại bảo chúng ta gửi hai chị Như , Uyển sang Quảng Châu giao cho Tổng Bộ TNVNCMĐCH ? Chủ trương như thế thì thật quá mơ hồ ! Tổng Bộ Thanh Niên không còn , mà đất Quảng Châu cũng không còn . Gửi người sang đấy thế nào được !
Hai ba đồng chí cùng góp ý chê trách Xứ Ủy Bắc Kỳ ngây thơ . Nói chung ,nhóm Cộng Sản tiền phong này vẫn đang ấm ức vì nhiều đoàn viên TNCMĐCH vẫn cứ muốn bám lấy cái tên hiện tại mà không chịu đổi thành Đông Dương Cộng Sản . Nguyễn Đức Cảnh nói :
- Như thế thì bây giờ mình phải làm gì ? Ngày mai hai chị ấy xuống đến nơi rồi ! Gửi người trả lại cho Xứ Ủy hay sao ?
Đổ Ngọc Du đề nghị thẳng :
- Hai chị Như , Uyển đã gặp mật thám Pháp , biết họ thỏa thuận với Pháp những gì ? Hai chị ấy lại nhận lời đi gặp Quốc Dân Đảng để kêu gọi Nguyễn Thái Học về hàng Pháp . Như thế thì cái ý phản bội đã có trong lòng rồi . Xứ Ủy chắc cũng biết như thế , nhưng ngại xử lý nên giao cho Tỉnh Bộ chúng ta . Các đồng chí thử nghĩ mà xem : Để hai đồng chí ấy trong nước thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ mang họa bởi hai chị ấy biết rõ hầu hết các yếu nhân của Đảng . Mà đưa hai chị ấy sang Hồng Kông cũng không được , nếu xẩy ra chuyện gì bên ấy thì Tổng Bộ sẽ khiển trách chúng ta . Chi bằng thủ tiêu quách đi cho xong !
Cả phòng họp cùng yên lặng . Rồi một nữ đồng chí dè dặt phát biểu :
- Tôi biết hai chị em cô ấy từng đóng góp nhiều cho đoàn thể , lại chưa có lỗi lầm gì cụ thể mà ta thủ tiêu thì có …. nên xét lại không ? Chúng ta làm cách mạng đánh Tây . Chưa đánh được thằng Tây nào , đã giết người của mình thì có quá đáng không ?
Quốc Anh đáp :
- Vì đảng mà làm thì chả có gì để gọi là quá đáng ! Trong phòng họp này có ai thù oán gì với hai chị em cô ấy đâu ! Chẳng qua là vì tiền đồ của đảng mà thôi ! Mai kia nước nhà độc lập thì co tên hai chị ấy gắn trên một cái biển phố để ghi công là được chứ gì !
Đỗ Ngọc Du phân tích thêm :
- Tôi chắc Xứ Ủy cũng muốn thủ tiêu hai chị ấy , nhưng còn e ngại , giống như ngày xưa Tào Tháo muốn giết Nễ Hành là một dan sĩ được nhiều người nễ phục . Tào Tháo mới cho đi sứ gặp Lưu Biểu để mượn tay Lưu Biểu giết đi . Lưu Biểu biết thâm ý của Tào Tháo nên không giết Nễ Hành mà lại sai Nễ Hành đi gặp Hoàng Tổ . Kết quả là Nễ Hành bị Hoàng Tổ giết ! Tình thế hôm nay cũng vậy . Xứ Ủy muốn giết hai đồng chí Như , Uyển , nhưng mượn tay chúng ta . Chúng ta biết thế nhưng phải giết để tránh hậu họa !
Phòng họp lại yên lặng . Nhiều người muốn bênh vực cho hai cô Như , Uyển , nhưng thấy nhóm Hồng Kông hung hăng quá , họ đành làm ngơ mặc dầu trong lòng rất bức rứt . Nguyễn đức Cảnh kết luận :
- Chúng ta không có nhiều thì giờ . Ngày mai ai chị ấy xuống đến nơi rồi . Thôi thì đành vậy . Để bảo toàn lực lượng , nên thủ tiêu hai chị em Trịnh Thị Như và Trịnh Thị Uyển . Thay mặt tỉnh đảng bộ , tôi giao việc này cho đồng chí Hồ Ngọc Lân thi hành . Phòng họp hôm nay có tất cả chín người . Tất cả đều phải giữ tuyệt mật . Sau khi hai chị em Uyển và Như bị ám sát , tất nhiên ta sẽ phao tin là Quốc Dân Đảng thanh toán vì hai chị ấy nhận lời mật thám Pháp dụ dỗ Nguyễn Thái Học về đầu thú !
Hội nghị giải tán trong không khí nặng nề , mỗi người theo đuổi một ý nghĩ khác nhau nhưng không ai dám nói với ai vì sợ kỷ luật sắt máu của đảng .
Tối hôm sau , như đã hẹn trước , đúng 7 giờ 32 tối , hai cô Như , Uyển đến trước trường học Trí Tri , ở đó sẽ có người đợi sẳn để đưa hai cô ra mắt Tỉnh Bộ . Trong bóng tối mờ mờ tại khu vực vắng vẻ và xa lạ , hai chị em Trịnh Thị Như và Trịnh Thị Uyển đang ngơ ngác nhìn quanh thì một bóng ngừơi xuất hiện . Hai cô hồi hộp mừng rỡ , nhưng chưa kịp cất tiếng hỏi thì người ấy đã giơ súng bắn thẳng vào Ngực Uyển , cô ngã gục xuống và chết ngay . Cô Như hoảng hốt bỏ chạy thì một viên đạn bắn theo , nhưng chỉ trúng vào bắp chân làm cô kêu thét lên rồi quỵ xuống . Cô chưa chết , nhưng rõ ràng kẻ sát nhân không muốn giết cô , chỉ bỏ cô nằm đó và tẩu thoát trong bóng đêm . Vừa đau đớn , vừa hoảng sợ , Như tự hỏi : Kẻ sát nhân là mật thám Pháp hay Quốc Dân Đảng ? Không bao giờ trong đầu cô mảy may có ý ngờ vực rằng chính những đồng chí cộng sản của cô lại nhẫn tâm giết hai chị em cô vì một nguyên cớ rất mơ hồ ! Chị em cô cam lòng thoát ly gia đình , từ giã xóm làng thân yêu để dấn thân trên bước đường thiên lý đầy chông gai , chẳng lẻ lại bị chính những đồng chí của mình hạ thủ ! Cô rên rỉ lết lại ôm xác cô em gái rồi khóc tấm tức trong bóng đêm dày đặc .
Sau vụ án mạng , mật thám cho bắt Mai Ngọc Thiệu , người đứng đầu Bắc Việt Kỳ Bộ. Bởi từ lâu , sở Liêm Phóng vẫn theo dõi Mai Ngọc Thiệu và biết rõ ai cô Như Uyển là đồng chí đàn em thân tín của Thiệu . Huống chi từ khi trao công tác cho hai cô , đương nhiên mật thám Pháp bám theo rất sát để chờ kết quả của lá thư gửi cho Nguyễn Thái Học . Nay chuyện chưa tới đâu thì hai cô bị bắn , sở Liêm Phóng tức giận vì kế hoạch dụ hàng Nguyễn Thái Học bị hỏng . Chúng đoán là Mai Ngọc Thiệu có dính dáng đến việc này nên lôi ông về khai thác . Thiệu xác nhận không hề biết chút gì về vụ ám sát này . Mật thám Pháp liền tóm luôn mấy đồng chí ở Tỉnh Bộ Hải Phòng vì vụ án xẩy ra ngay tại thành phố này . Chỉ có đều éo le là mấy nhân vật chủ chốt đề nghị thủ tiêu hai chị em Như Uyển như Quốc anh và Ngọc Du thì lại thóat mẻ lưới đợt này của Pháp .
Vụ ám sát chị em Như Uyển cùng với bản tin Mai Ngọc Thiệu và mấy đồng chí ở Tỉnh Bộ Hải Phòng bị bắt làm Thành Bộ Hà Nội hết sức lo ngại . Riêng Lê Tiến thì chẳng những lo mà còn buồn nữa bởi Tiến vốn là chỗ quen biết với Trịnh Đình Chiêm , từng tiếp xúc với hai cô em gái của Chiêm là Như và Uyển khá nhiều lần . Trên đường công tác mấy năm nay , Lê Tiên đôi khi cũng gặp hai chị em nhà họ Trịnh và vẫn cảm phục họ hết lòng với đoàn thể . Nay nghe tin họ bị giết , lòng Tiến vô cùng hoang mang và thương tiếc . Thủ phạm đầu tiên mà Lê Tiến nghĩ đến là mật thám . Nhưng suy đi nghĩ lại thì Lê Tiến gạt bỏ giả thuyết ấy , bởi việc gì Pháp phải giết ? Pháp chỉ muốn bắt về tra tấn để khai thác hầu tìm ra nguyên hệ thống chống đối chứ bắn bỏ hai cô gái ấy thì có lợi gì đâu ! Cả tháng trời Lê Tiến cứ giằng co nghĩ ngợi mà chẳng đưa ra được kết luận nào . Mãi đến tuần vừa rồi , Tiến có việc phải đi Hải Phòng để đưa một đảng viên mới thoát ly , xuống làm công tác vô sản hóa trong giới phu khuân vác ở bến cảng . Nhân tiện Tiến ghé thăm người em con ông chú ruột , có chân trong đảng ủy Tỉnh bộ Hải Phòng và cũng là người có mặt trong phiên họp quyết định thủ tiêu hai cô gái họ Trịnh . Thấy Tiến có vẻ bứt rứt và thương tiếc hai chị em bị nạn , thằng em họ mới kể đầu đuôi cho Tiến nghe về nghị quyết của đảng bộ Hải Phòng . Tiến lặng người như bước hụt chân xuống hố sâu . Làm cách mạng thì phải triệt để : Đã đành là thế , nhưng triệt để với kẻ thù chứ sao lại hãm hại đồng chí khi chưa nắm được dấu hiệu gì làm bằng chứng hai cô ấy sẽ phản bội Đảng !
Lê Tiến trở lại Hà Nội với nỗi bâng khuâng có nhen nhúm chút bất mãn . Tuy vậy , anh chẳng dám tiết lộ với ai , kể cả những đồng chí thân thiết nhất trong ban chấp hành Thàn Bộ .
Đầu tháng 7 , hội đồng đề hình xét xử Việt Nam Quốc Dân Đảng . Hơn 200 đảng viên bị bắt , nhưng ra tòa lãnh án chỉ có 78 nhân vật quan trọng . Sở dĩ như vậy là vì sau khi René Bazin bị giết , dư luận dân chúng Pháp tại mẫu quốc trở nên sôi động bất ngờ . Báo chí tiến bộ Pháp cố tình thổi phồng các lực lượng chống đối , khiến chính phủ đâm ra lo ngại và nặng lời khiển trách guồng máy cai trị tại Đông Dương . Toàn quyền Pasquier cùng trùm mật thám Louis Marty phải tự hạ thấp số người chống đối để cứng tỏ Quốc Dân Đảng không phải là mối đe dọa đáng lo ngại cho chính quyền Pháp . Nhờ vậy mà có đến gần 150 người được trả tự do .
Những lời khai khảng khái tại tòa cùng với thái độ dõng dạc của lớp tù nhân Quốc Dân Đảng trước mặt bọn thực dân , đã khiến cho bao nhiêu người chứng kiến phải rơi lệ . Thậm chí có những chiến sĩ dám chửi thẳng vào mặt bạo quyền xâm lăng , chẳng những gây kin ngạc và tạo sự cảm phục sâu xa đối với một số nhà báo tiến bộ của Pháp , mà ngay cả phía đảng viên cộng sản như Lê Tiến cũng hết sức nghiêng mình .
Chính vì sự phản ứng bất lợi của quần chúng và nhất là giới truyên thông , 78 can phạm chỉ được xét xử cấp tốc trong vòng chưa đầy hai ngày . Nguyễn Thái Học và Nguyễn Khắc Nhu cũng bị tuyên án khuyết tịch trong dịp này .
Mai Ngọc Thiệu và mấy đồng chí cộng sản ở Hải Phòng bị bắt sau vụ ám sát Như , Uyển , cũng bị đem ra xử chung với Quốc Dân Đảng . Nhưng may là Thiệu chỉ bị lãnh án 5 năm cấm cố , đưa lên giam ở vùng thượng du Bắc Việt .
Trong nỗi thấp thỏm từng ngày , hôm nay Lê Tiến ghé thăm Hậu giữa lúc đầu óc đang muốn quên câu chuyện bi thảm của hai nữ đồng chí phủ Lạng Thương thì không ngờ Hậu vô tình khơi dậy . Tiến ngồi đờ người một lúc rồi mới dè dặt đáp :
- Nói chung thì bên Quốc Dân Đảng có những biểu hiện sốt ruột , muốn đốt giai đoạn , thành ra không tránh được sơ hở !
Hậu chớp mắt nói :
- Nghe bảo vụ xử án vừa rồi có cả người của ta ?
Lê Tiến gật đầu :
- Vâng . Có vài người của ta bị xử chung với Quốc Dân Đảng ! Thằng Tây thì nó đâu có phân biệt nhóm nào , phe nào ! Hễ cứ chống nó là nó bắt thôi !
Lê Tiến không muốn đi sâu vào chi tiết bởi có những điều mà Hậu không được quyền biết . Gã uống cạn cốc nước rồi đứng dậy cáo từ , làm bộ nói phải đi công tác . Trước khi tiển Lê Tiến ra cửa , Hậu hạ giọng hỏi thêm :
- Anh có thể xin Thành Bộ cho tôi một khẩu súng lục , được không anh Tiến ?
Tiến nhìn Hậu hơi ngạc nhiên , hỏi lại :
- Chị xin súng làm gì ?
Hậu mạnh dạn nói ngay :
- Tôi nghĩ , gặp mật thám , thà tôi bắn nó , nó bắn tôi . Tôi giết được một thằng Tây rồi tôi có chết cũng cam . Còn hơn để nó bắt vào tù tra tấn !
Lê Tiến lắc đầu :
- Chị giết một thằng Tây , rồi thằng Tây giết lại chị . Nếu đơn giản như thế thì tốt quá ! Nhưng thực tế có như thế đâu ! Chỉ có mỗi thằng Bazin bị bắn chết mà Quốc Dân Đảng bị bắt bao nhiêu người ? Xưa kia Quang Phục hội của cụ Phan Bội Châu cũng chủ trương bạo động lẻ tẻ . Nhưng cứ mỗi thằng Tây chết thì hàng trăm người Việt mình điêu đứng ! Toàn quyền Merlin bị ám sát hụt cũng thế , bao nhiêu người yêu nước của ta chết gục trong tù . Thành ra việc dùng súng không có lợi tí nào cả !
Hậu thở dài nhìn ra sân . Lê Tiến chào Hậu lần nữa . Hậu mới đứng dậy bước ra trước theo thói quen . Cô quan sát kỷ lưỡng hai bên con hẻm rồi mới gật đầu bảo Lê Tiến vén mành chui ra .
Ra đến ngã ba , Lê Tiến đứng trước hiệu Lò Rèn , cẩn thận đảo mắt nhìn quanh tứ phía rồi mới thả bộ theo đường lớn . Nắng trưa mỗi lúc một gắt hơn làm mồ hôi Tiến thấm nhanh qua lớp áo mỏng . Trông qua bên kia , ở cái quán lá xác xơ quanh năm hứng bụi đường . Lê Tiến thấy Mão đang ngồi bóc bánh gai bên cái điếu cày và bát nước chè tươi . Tiến vội cúi đầu rảo bước để tránh cho Mão khỏi ngượng khi nhìn thấy Tiến .
Ba hôm sau , Lê Tiến cho người đến gọi Thông . Anh ra đi lúc trời tờ mờ sáng khi cả nhà còn đang yên giấc mà Thông thì chẳng muốn đánh thức ai dậy để phải bịn rịn chia tay . Cả tiếng đồng hồ sau , Hậu thức dậy khi ngoài đường lanh lảnh vang lên những tiếng rao “bánh Tây” , tức là bánh mì baguette , như thường lệ . Cô xuống bến nhóm lửa hâm nồi cháo để Kiệt ăn đi làm . Lúc bưng lên nhà thì mới biết Thông đã giả từ . Cô thở dài buồn bả vì biết từ nay sẽ mất đi một người thân tính tình thật điềm đạm . Cô thóang tự hỏi tại sao Thành Bộ không đẩy Mão đi giùm cô !
Hậu đặt nồi cháo lên trên bàn , định ra sân sau rửa mặt và vấn tóc . Nhưng quay lại thì thấy Kiệt ngồi ở mép giường thòng một chân xuống đất , tay cầm lọ dầu đưa lên mũi hít hít mấy cái . Hậu ân cần hỏi :
- Hôm nay anh có định đi làm không ? Hình như anh bị cảm đấy ? Mệt thì nghỉ ở nhà một hôm !
Kiệt cười buồn :
- Có việc gì đâu mà làm ! Nhưng tôi cứ ra ngồi ở ngã tư phố , ai thuê thì làm ! Tuần vừa rồi có người gọi trộn hồ xây nhà , làm được ba hôm , cũng đở khổ . Thôi thì cứ tạm vậy . Chắc tôi cũng chả ở đây lâu đâu . Anh Lê Tiến bảo thế !
Hậu nhắc lại :
- Nhưng mà anh ốm phải không ?
Kiệt uể oải đáp :
- Tại anh Thông đi , thấy hơi buồn buồn ! Buồn thôi chớ có ốm đau gì đâu !
Giọng Hậu tha thíêt :
- Nhà còn ít đỗ đen . Hay là hôm nay chả có việc gì thì anh ở nhà , tôi nấu chè đỗ đen đãi anh !
Ngừng một chút Hậu tiếp :
- À ! Cái áo của anh , tôi vá rồi đấy . Tiện tay tôi giặt luôn . Phơi sau nhà , chả biết nó khô chưa !
Kiệt nói :
- Cảm ơn chị ! Nhưng chị dầm sương cả đêm thì dù có khô nó cũng thành ướt ! Thôi , cứ treo ngoài ấy đến trưa , chắc là phải khô ! Tôi mặc tạm cái này đi làm cũng được !
Đứng bên trong tấm cót , Mão thấy buồn vời vợi . Thông đi rồi , chỉ còn Kiệt và Mão , hai thằng đàn ông bên cạnh Hậu , mà rõ ràng Hậu lại dành quá nhiều chăm sóc cho Kiệt . Nhịn không được , Mão bước ra và sẵng giọng phê bình Hậu :
- Anh Kiệt muốn đi làm thì để cho anh ấy đi làm , sao chị lại giữ anh ấy ở nhà ! Ăn chè thì ngày nào ăn chả được ! Đi làm là một chuyện , nhưng chủ yếu là công tác vô sản hóa mà Thành Bộ giao cho anh ấy . Muốn vô sản hóa thì phải tạo điều kiện tiếp xúc gần gũi với anh chị em công nhân và nhân dân lao động để tuyên truyền giáo dục họ ! Đây là nhiệm vụ của cách mạng chứ đâu phải chuyện đùa đâu mà chị cứ níu chân anh ấy ở nhà
Hậu tròn mắt ngơ ngác nhìn Mão . Không nhẽ Mão quên rằng Kiệt đang là bí thư chi bộ , đâu cần Mão giảng bài chính trị ? Hay là Mão muốn biểu hiện kiến thức cách mạng của mình vì biết Kiệt ít có cơ hội đọc sách bằng Mão ? Kiệt thì không ngạc nhiên . Anh hiểu tâm sự của Mão , anh ôn tồn bảo :
- Anh Mão nói đúng đấy chị Quyết ạ . Ăn chè thì lúc nào ăn chả được ! Chị cứ nấu sẳn đi , tối về tôi xin chị một bát !
Mão ngồi xuống ghế vênh mặt nhìn Hậu . Nhưng Kiệt nói luôn bằng giọng chỉ thị :
- Hôm nay anh Mão chịu khó chạy đi mua cái tủ đứng cũ , mang về đóng thêm một lớp đáy . Ngăn ngoài mình để quần áo , ngăn trong giấu truyền đơn . Cái hố đào ở chân giường bé quá , không đủ chứa đâu . Mà cái hố ngoài sân bất đắc dĩ mình mới phải dùng đến . Nay mai phải in nhiều truyền đơn lắm , vì phải cung cấp cho cả thành phố !
Nói xong , Kiệt moi túi lấy ra một ít tiền trao cho Mão rồi đứng dậy :
- Anh cầm tạm . Tôi chỉ có thế này thôi . Trộn hồ ba hôm cho người ta . Thiếu thì chị Quyết đưa thêm ! Thôi , tôi đi làm đây . Nắng lên to bây giờ !
Kiệt cầm cái nón vải đứng dậy, lòng thấy nao nao buồn . Anh biết Mão đang say đắm Hậu . Chuyện ấy cũng tự nhiên thôi , bởi Hậu là người dễ mến . Cái khó xử của anh là chính anh cũng đang yêu Hậu . Chi bộ chỉ có ba người mà anh là bí thư . Muốn phát triển chi bộ , muốn chi bộ làm tốt mọi công tác thì anh phải giải quyết mọi chuyện riêng tư của chi bộ . Giả như Hậu đáp lại tình yêu của Mão , thì anh sẽ sẳn sàng nhường ngay , vun xới cho hai người thành vợ chồng . Ngày kết nạp , anh đã từng giơ tay tuyên thệ là lúc nào cũng chỉ biết có đảng là trên hết . Cá nhân anh phải vì đảng mà hy sinh mọi quyền lợi riêng tư . Nhưng rõ ràng là Hậu không có cảm tình với Mão vì Hậu đã nghiêng hẳn về phía Kiệt . Đó là điều khó xử nhất mà anh phải đương đầu từ mấy hôm nay với tư cách bí thư chi bộ .
Kiệt đang phân vân suy nghĩ thì Hậu nói :
- Hôm nay anh đi làm ở đâu ?
Kiệt cầm cái nón vải , nhắc lại :
- Thì ra ngã tư phố ngồi chờ người ta gọi . Đến trưa mà không có việc gì thì tôi ra ga xe hỏa . Tuần trước tôi có làm quen được mấy người phu hỏa xa !
Kiệt chụp cái mũ lên đầu và hỏi Mão :
- Đi luôn không , anh Mão ? Đi sớm cho đỡ nắng ! Nhớ tìm cái tủ sâu sâu một tí , mình mới đóng hai lớp đáy được ! Nhưng mà tìm cái nào rẽ nhất , cũ nhất , hẵng mua !
Mão gật đầu đáp :
- Vâng , tôi nhớ rồi . Anh cứ đi trước đi . Để tôi dọn dẹp trong kia đã . Rồi tôi rủ chị Quyết đi luôn thể !
Hậu buột miệng nói :
- Tôi ở nhà chứ đi làm gì ?
Mão nhìn Hậu bực bội , nhưng Kiệt lên tiếng ngay :
- Chị Quyết nên ở nhà . Nói đúng ra thì lúc nào mình cũng cần có người ở nhà . Nhỡ trên Thành có chỉ thị gì đột xuất !
Hậu nhìn Kiệt thầm cám ơn và nói :
- Đúng rồi ! Anh Lê Tiến cứ dặn mãi là đi đâu cũng phải để một người trông nhà !
Mão hầm hầm đứng dậy ra sau bếp . Gã biết đây là cái cớ mà Hậu và Kiệt nêu ra để Hậu khỏi phải ra phố chung với Mão . Mão ra sân , múc nước xúc miệng rửa mặt . Lúc gã lên nhà thì Kiệt đã ra khỏi ngõ hẻm .
Gần trưa , Hậu đi chợ về , ngạc nhiên thấy Kiệt đã có mặt ở nhà . Cô vui hẳn lên vì sự hiện diện của Kiệt vào giờ này là một điều hiếm hoi , hình như chưa xảy ra bao giờ . Sáng đi tối về . Đó là thời khắc biểu thường nhật của Kiệt từ ngày Hậu đến đây . Hôm nay Kiệt phá lệ về nhà bất ngờ làm Hậu thấy không khí trong nhà đổi khác , nhất là Mão đi mua tủ chưa về , ở nhà chỉ có hai người . Hậu buông cái làn mây chỉ có bó rau cải xuống chân , tròn mắt hỏi Kiệt :
- Ô hay ! Anh không đi làm ư ?
Kiệt ngồi trên giường tựa lưng vào vách , gượng cười đáp :
- Tôi ra đến ngã tư Phố , ngồi chờ một chốc tự dưng thấy xây xẩm mặt mũi . Đành về vậy ! Sáng mai khỏe thì lại đi !
Hậu ân cần nói :
- Tôi đã bảo mà ! Sáng nay nom mặt aanh , tôi biết ngay là anh bị ốm ! Thôi ! Cứ nghỉ đi . Ra ngoài ấy ngồi hóng gió cũng thế thôi !
Rồi cô nhìn Kiệt bảo :
- Để tôi chạy sang bà Vỵ , xin lá trầu không về đánh gió cho anh !
Kiệt cảm động cúi xuống không nói gì . Bệnh của anh không nặng đến độ cần phải đánh gió . Anh chỉ bị cảm xoàng vì lẽ mấy hôm trước dầm mưa cả nữa ngày . Thái độ chăm sóc của Hậu khiến anh thấy lòng mình chan hòa hạnh phúc . Hai mươi lăm tuổi , anh chưa một lần biết đến tình yêu . Thuở còn mang gạch cho ông bá hộ trong làng , các cô gái quê vây quanh khá đông , tháng ngày lao động bên nhau , nhiều cô bị lôi cuốn mạnh mê bởi những câu chuyện đầy chất hài hước của Kiệt rồi từ đó đem lòng thầm lặng mến yêu anh . Nhưng Kiệt lại nhìn lên quá cao , mê con gái ông chủ , như thằng bán than mơ cưới công chúa . Nhưng ai cấm Kiệt thầm yêu trộm nhớ ! Ngày ngày vào lò gạch , mồ hôi lúc nào cũng loang loáng chảy từ trán xuống vai , bụi than lúc nào cũng phủ từ đầu đến chân , nhưng Kiệt không biết mệt , không ngừng tay . Niềm vui sâu kín của anh là chờ khi mặt trời đứng bóng , được nhìn con gái ông phú hộ cùng người nhà gánh cơm ra lò gạch cho mấy chục người thợ ăn trưa . Vừa ăn , Kiệt vừa len lén nhìn trộm cô chủ trên dốc cao vời vợi . Cô về rồi thì Kiệt lại chui vào lò gạch hùn hục làm cho đến tối . Tính ra , mỗi ngày Kiệt được một niềm vui kéo dài nữa tiếng .
Kiệt làm ở đó được bốn năm , lên chức cai , có quyền chỉ tay năm ngón và ngồi hút thuốc lào nhiều hơn . Nhưng bản tánh Kiệt tham việc , ít khi chịu ngừng tay . Một hôm có anh thợ mới đến khúm núm xin việc . Kiệt chỉ đường rồi bảo anh ta vào thẳng nhà ông bá hộ mà ngỏ lời chứ Kiệt không có quyền . Hôm sau , quả nhiên con gái ông bá hộ dẫn anh thợ mới ra lò gạch và bảo Kiệt :
- Anh Kiệt ! Bố tôi bảo giao ông này cho anh ! Tùy công việc mà cắt đặt ! Miễn đừng để ông ấy ngồi chơi !
Kiệt hân hoan nhận lệnh , vui vẻ đáp :
- Cô về thưa lại với hai cụ là xin hai cụ cứ yên trí . Tôi không để ai ngồi chơi đâu !
Người công nhân mới ấy tên là Phẩm , tuổi tác cũng khoảng trang lứa với Kiệt nhưng thân thể gầy hơn một chút . Phẩm rất chăm chỉ , cư xử hòa nhã với mọi người và thậm chí lâu lâu còn nhường cả phần ăn cho người khác . Ai nói gì Phẩm cũng chỉ cười . Thấy ai yếu sức , Phẩm tự nguyện làm thêm phần của người ấy . Tác phong lao động ấy làm Kiệt có cảm tình ngay và nhanh chóng dành sự chiếu cố đặc biệt cho Phẩm . Hai tháng sau , khi hai ngừơi đã khá thân nhau , Phẩm mới bắt đầu tuyên truyền cách mạng trong hàng ngũ công nhân lò gạch , đặc biệt là anh cai Kiệt . Phẩm mến Kiệt ở chỗ tuy là chân cai , nhưng Kiệt không hách dịch chửi mắng nhân viên dưới quyền . Đây chính là một đối tượng lý tưởng mà Phẩm cần thuyết phục và Phẩm đã thành công . Giặc Pháp và nhà giàu là kẻ thù của Phẩm . Ý niệm ấy dần dần lan qua tâm trí Kiệt . Sau cùng , khi Kiệt đã thấm nhuần , Phẩm mới cho Kiệt biết mình là đảng viên VNTNCMĐCH . Nữa năm sau , Kiệt được kết nạp vào một ngày cuối đông . Tổng bộ yêu cầu Kiệt thoát ly xuống Hà Nội , giã từ cái lò gạch và cô con gái xinh đẹp của chủ lò !
Nhiệt tình cách mạng thì có thừa mà tình cảm riêng tư thì lúc nào cũng thiếu vắng . Cho nên mấy tháng nay gần gũi Hậu , Kiệt bổng thấy lòng mình rung động nhẹ nhàng . Đoàn thể chắc hẳn không ngăn cản vì cả hai cùng độc thân và cùng lý tưởng . Hậu tất nhiên không đẹp bằng con gái ông chủ lò gạch , nhưng Hậu xuất thân nhà nghèo , quanh năm chân lấm tay bùn , tức là đi sát với lập trường của đảng . Kiệt mừng rỡ vì giữa ba thằng đàn ông chung một mái nhà , Kiệt lọt vào trái tim Hậu một cách dễ dàng , nghĩa là ít nhất Kiệt cũng đã thắng được đồng chí Mão !
Hậu từ bên nhà bà Vỵ tất tả chạy về với hai lá trầu không đã hơ lửa sẳn . Kiệt ngồi ở góc giường , tựa lưng vào vách . Bàn tay phải Hậu cầm lá trầu chà mạnh vào trán và hai bên thái dương Kiệt . Bàn tay trái thì bấu lấy vai Kiệt như muốn giữ ngừơi anh cho vững chắc khi đánh gió . Kiệt xúc động nhắm mắt lại . Chưa bao giờ anh ngồi gần một người đàn bà đến thế . Người anh nóng lên hừng hực , không biết vì chất nóng của lá trầu hay vì hơi ấm của Hậu truyền qua . Hậu cũng thế . Hai mươi mốt tuổi , chưa bao giờ bàn tay cô đụng vào ngừơi đàn ông . Giả như Kiệt không bị cảm , thì chẳng biết đến bao giờ cô mới có cơ hội để bày tỏ sự săn sóc ân cần như thế này . Hậu dịu dàng bảo :
- Chả mấy khi có dịp trao đổi riêng với anh . Không nói anh cũng biết , anh Mão dạo này đối với tôi không còn giống như hồi trước …….
Kiệt vẫn nhắm mắt , ngắt lời Hậu :
- Tôi biết ! Nói trắng ra là anh ấy phải lòng chị ! Nhưng ý chị thế nào ?
Hậu chép miệng :
- Anh lại còn phải hỏi tôi câu ấy ! Tôi có để ý gì đến anh ấy đâu . Chẳng qua là vì nhiệm vụ cách mạng , anh Lê Tiến bảo tôi nhận anh ấy là chồng để che mắt thế gian thì tôi phải chấp hành thôi ! Nhưng anh Mão thì lại khác . Anh ấy muốn làm chồng tôi thật ! Tôi không bằng lòng thái độ của anh Mão tí nào ! Anh bây giờ là bí thư chi bộ , nhờ anh nói lại với anh ấy hộ tôi vì tôi nói không tiện !
Kiệt ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :
- Tôi nói lại càng không tiện ! Anh Mão sẽ cho rằng tôi ngăn cản anh ấy chỉ vì tôi … có tình ý với chị !
Sau lời thố lộ minh bạch đó , cả hai cùng yên lặng vì cùng nhìn thấu tâm tư của nhau . Hậu nao nao xúc động , bàn tay đang đặt trên vai Kiệt , bấu xuống mạnh hơn . Kiệt cũng thế , trút được bầu tâm sự và biết Hậu cũng đang nặng tình với mình , anh thấy lòng lâng lâng bay bổng một cách sảng khoái . Tương lai chẳng biết ra sao , nhưng hiện tại được sống bên Hậu là một hạnh phúc lớn . Anh đưa bàn tay nắm lấy bàn tay Hậu . Hậu để mặc cho trái tim rung động rộn rã . Cô thấy Kiệt nói đúng . Cách duy nhất có thể giải quyết được tìn trạng này là đề nghị Thành Bộ , hoặc bố trí Mão đi công tác nơi khác , hoặc chính Hậu và Kiệt phải chia tay Mão . Kiệt như đọc được ý nghĩ của Hậu , nhẹ nhàng khuyên :
- Chịu khó nhịn một thời gian nữa . Chắc chả lâu đâu ! Nay mai mỗi người sẽ mỗi nơi !
Từ bên hàng xóm , bà Vỵ vừa moi trong cái giỏ cói đựng kim chỉ , một gói thuốc bột mua ở nhà thuốc Đông Sơn , trị bệnh cảm sốt . Bà hân hoan cầm sang cho Hậu . Cửa nhà Hậu không bao giờ đóng kín vì muốn chứng tỏ bên trong không có làm gì mờ ám . Bức mành làm bằng nan tre luôn luôn buông trùng xuống gần sát đất . Bà Vỵ vừa vén vừa gọi :
- Cô Mão ơi ! Có thuốc cảm cho chú ấy đây này ….
Bà bổng đứng khựng lại , buông bức mành xuống và vội vã quay ra . Hậu định chạy theo nhưng lại thôi . Cô hoàn toàn ngay tình , không nhớ ra là mình có chồng là Mão ! Việc cô chữa bệnh cho một đồng chí là chuyện tự nhiên , chả có gì sai trái .
Bà Vỵ về nhà vẩn vơ suy nghĩ . Cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt bà làm bà thấy có cái gì không ổn . Rõ ràng Hậu đã cho bà biết Hậu là vợ Mão , và chính bà cũng tưởng Mão bị cảm , nên Hậu mới sang xin trầu khhông về đánh gió ! Còn bà vì có cảm tình với Mão mới cầm thuốc bột chạy sang ! Sao Hậu lại dám ngang nhiên đánh gió cho Kiệt ? Chỉ trừ trường hợp Kiệt là người bà con của Hậu – chẳng hạn như anh ruột – thì Hậu mới được phép làm như thế . Nhưng Hậu đã nhiều lần xác định với bà là Thông và Kiệt chỉ là hai người ở trọ ăn cơm tháng , chứ có liên hệ hhọ hàng gì đâu ! Thời này , lễ giáo nghiêm nhặt lắm , đàn bà ngoại tình là chuyện quá hiếm hoi . Ở nhiều vùng thôn quê thiên hạ vẫn còn giữ nguyên cái hình phạt đóng bè chuối thả trôi sông những người đàn bà có chồng rồi mà còn sa ngã. Xưa kia , một người phụ nữ dù có ốm nặng đến đâu , ông thầy thuốc cũng phải ngồi bên ngoài bức màn mà hỏi bệnh chứ không được cầm tay bắt mạch , bởi người đàn bà cho người khác cầm tay là coi như thất tiết rồi ! Sự thân mật quá đáng của Hậu và “người ăn cơm tháng” làm bà thắc mắc và bỗng thấy thương cho Mão . Bà vào nhà , bỏ gói thuốc bột vào lại chỗ cũ rồi thơ thẩn bước ra ngoài . Đứa con út đang ngủ say trên võng , bà thả bộ ra đầu ngõ . Bà đứng trầm ngâm một lúc , toan quay vào thì thấy Mão từ bên kia đường băng sang , mồ hôi ướt đầm đìa trên mặt và vai áo . Trong ba người đàn ông ở kế nhà bà thì bà thân với Mão nhất , lý do giản dị vì Mão ở nhà thường xuyên , ngày nào vào ra cũng trông thấy nhau . Còn Thông và Kiệt thì chỉ chiều tối mới về , bà ít khi có dịp gặp mặt để nói chuyện . Sáng nay , Mão đi hỏi mua tủ theo chỉ thị của Kịêt , nhưng chưa tìm được cái nào vừa ý , nghĩa là vừa rẻ vừa có chiều sâu để đóng hai lớp đáy . Mão định về bàn với Kiệt là mua gỗ tự đóng lấy có khi tiết kịêm được chút ít mà đúng ý mình hơn .
Thấy Mão xăm xăm bước vào con hẽm , bà Vỵ ngăn lại hồi hộp hỏi :
- Chú Mão đi đâu về vậy ?
Mão đứng lại , đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán . Với tất cả hàng xóm , Mão luôn luôn tỏ ra thân mật theo đúng lời dặn của Lê Tiến , mặc dù có những người Mão không ưa . Mão cười đáp lại :
- Tôi ra chợ , định mua thêm ít giấy bản để in tiền âm phủ . Nhưng hôm nay giấy hiếm , giá cao quá , đành để hôm khác vậy ! Bà đi đâu đấy ?
- Có đi đâu đâu ! Cháu nó ngủ , tôi ra đứng hóng gió mát một tí . Trong nhà nóng quá !
- Vâng ! Trời bức thế này thì không khéo mưa mất ! Cả tuần nay không mưa !
Mão toan bước đi thì bà chặn lại :
- Chú Mão ơi ! Tôi hỏi cái này không phải , chú bỏ qua cho ! Nhưng mà chú Kiệt là gì của chú ?
Mão ngay tình lắc đầu :
- Không ! Có gì đâu . Anh ấy ở trọ ăn cơm tháng !
Mão không trả lời khác được vì đã nhiều lần nói với mọi người nưh thế . Bà Vỵ lại tiếp :
- Thế mà tôi cứ tưởng chú Kiệt là anh vợ chú !
Mão lắc đầu cười phân trần :
- Không ! Có họ hàng gì đâu ! Dạo trước , ba đứa chúng tôi làm chung một chỗ . Bà còn nhớ anh Thông chứ ? Vâng , tôi với anh Kiệt và Thông cùng làm một chỗ rồi quen thân nhau . Thành thử từ lúc vợ tôi từ dưới quê lên thì nấu cơm tháng cho Kiệt và Thông ăn luôn . Bây giờ Thông nó đi làm chỗ khác rồi thì chỉ còn mình Kiệt ở lại với vợ chồng tôi ! Chắc chả lâu đâu . Nó cũng đang nhờ người xin việc dưới Hải Phòng !
Mão đắc ý với lời giải thích của mình vì gã biết Kiệt cũng sắp ra đi như Lê Tiến đã nói . Nhưng bà Vỵ nhìn gã tội nghiệp và hững hờ nói :
- Thế à ! Thế mà tôi cứ tưởng …..
Thấy thái độ khác lạ của bà Mão nhíu mày lo lắng . Mão tự hỏi : Hay là bà đã bị mật thám mua chuộc để dò la tin tức về Mão và các đồng chí ? Mão nhìn bà , lên tiếng :
- Bà cứ tưởng làm sao ? Hôm nay sao bà hỏi kỹ thế ? Có việc gì thế hở bà ?
Bà Vỵ vội xua tay đáp :
- Không ! Có việc gì đâu ! Tôi cứ tưởng chú Kiệt là họ hàng bên vợ của chú …..Là vì lúc nãy cô ấy chạy sang bên tôi xin lá trầu không về đánh gió . Tôi lại cứ nghĩ là đánh gió cho chú . Tôi sang hỏi thăm xem chú ốm đau như thế nào thì hóa ra không phải là chú . Cô ấy đánh gió cho ông Kiệt . Hai ngừơi ngồi trên giường với nhau !
Mão trợn mắt ngắt lời :
- Bà bảo sao ? Kiệt nó đang ở nhà ư ? Nó đi làm từ sáng rồi cơ mà !
Bà Vỵ gật đầu quả quyết :
- Đang ở trong nhà với vợ chú chứ có đi làm đâu ! Tôi vừa ở bên nhà chú ra mà ! Chú về nhanh đi mà xem !
Mão thấy buốt nhói trong tim . Hóa ra thằng khốn nạn này đã giục Mão đi mua tủ chỉ cốt để quay về gặp riêng Hậu ! Cơn giận bừng bừng bốc lên , Mão đi nhanh vào ngõ hẽm . Bà Vỵ lẽo đẽo chạy theo , đứng thập thò trước cửa nhà mình xem phản ứng của Mão như thế nào . Bà không hề ghét Kiệt , cũng chả oán thù gì Hậu . Nhưng cử chỉ săn sóc của Hậu , nhất là sự gần gũi chung đụng của Hậu đối với một người đàn ông không phải là chồng , bà thấy vượt ra ngoài phạm vi đạo đức , làm bà tội nghiệp cho Mão nên bà phải nói ra cho Mão biết .
Trong nhà , Hậu vẫn đang đánh gió cho Kiệt . Hai cánh lá trầu không đã nhầu nát , những mảnh vụn li ti rơi đầy trên vai áo Kịêt . Mão vén mành xông vào , thấy quả đúng như lời bà Vỵ nói . Gã xông tới , nắm cánh tay Hậu lôi mạnh . Hậu giật mình suýt té xuống đất , quay lại ngơ ngác nhìn Mão . Kiệt cũng mở mắt , nhưng chưa kịp nói gì thì Mão đẩy mạnh lưng Hậu , làm Hậu ngã chúi vào tường . Mão chỉ mặt Hậu quát lên :
- Con đĩ ! Tao mới ra khỏi nhà một tí , mày đã dám giở trò vụng trộm ! Vợ đâu có thứ vợ lăng lòan như mày ! Ông thì dần cho nhừ xương bây giờ !
Trước thái độ bất ngờ của Mão , cả Kiệt và Hậu đều ú ớ không biết phản ứng như thế nào , chỉ đưa mắt nhìn nhau . Vài giây sau , Hậu mới nghiến răng uất hận mắng lại :
- Cái anh này hay nhỉ ! Láo vừa chứ !
Mão nắm cánh tay Hậu lôi ra cửa , xô mạnh vào tường và tiếp tục mắng lớn cố ý cho mọi người lối xóm cùng nghe :
- Mày còn nỏ mồm phải không ? Bận này ông tha ! Bận sau mà ông còn bắt gặp thì xéo ngay !
Bà Vỵ từ nãy đến giờ vẫn đứng ở cửa , hồi hộp theo dõi . Bà hài lòng vì ít ra Mão cũng biết nghe lời mình , xỉ vả Hậu . Bà tiến lại ôn tồn can :
- Thôi ! Cô ấy trót dại . Từ nay chả dám thế nữa đâu !
Hậu trừng mắt nạt lại bà Vỵ :
- Bà bảo chả dám là chả dám cái gì ? Tôi làm gì mà bảo tôi trót dại ! Chỉ nói láo nói lếu !
Hàng xóm từ từ bu lại , nhà cửa thì sát vách nhau , nên bất cứ chuyện gì xẩy ra ở một nhà , chỉ trong khoảnh khắc cả xóm đều biết hết . Bà Vỵ lờ Hậu đi , quay sang đề nghị với Mão :
- Cẩn tắc vô áy náy ! Từ nay đừng có nấu cơm tháng cho người ta ăn nữa ! Tháng kiếm được vài hào bạc mà có ngày mất vợ ! Đuổi quách đi cho xong ! Rõ thật nuôi ong tay áo !
Kiệt từ trong nhà bước ra , cố nhịn , bảo Mão :
- Anh Mão ! Có chuyện gì không nên không phải thì đóng cửa bảo nhau . Sao lại kéo ra đường làm ầm ĩ đến thế này ?
Mão vênh mặt đáp lại :
- Tao không nói chuyện với mày ! Tao dạy vợ tao , không khiến mày xen vào !
Vài người đàn bà chưa hiểu chuyện , xúm lại hỏi thăm bà Vỵ . Thấy người ta bu đông , bà Vỵ lớn tiếng giải thích :
- Cô chú ấy cho người ta ở trọ ăn cơm tháng . Không ngờ lửa gần rơm , cô ấy phải lòng cái người ở trọ ….
Mọi cặp mắt đều đổ dồn vào Hậu rồi lại quay sang Kiệt . Kiệt ngượng quá , lại thấy mình thừa thãi nên rút lui vào lại bên trong . Hậu cũng tái mặt vì xấu hổ . Cô xông tới nắm lấy tay bà Vỵ , giật mạnh và quát lên :
- Bà chỉ ăn nói lăng nhăng ! Tôi phải lòng người ta bao giờ mà bà dám bảo thế ? Đèn nhà ai , nhà nấy rạng ! Sao bà cứ đổ dầu vào lửa là thế nào ! Hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn có nhau , sao bà lại nở vu oan giá họa cho tôi là làm sao ?
Bà Vỵ bổng đổi hẳn thái độ , đánh mất hết sự thân tình mấy tháng nay với Hậu . Bà nạt lại :
- Cô dám bảo tôi vẽ chuyện để vu oan cho cô ư ? Chính mắt tôi nom thấy cô đánh gió cho ông Kiệt . Hai người ngồi sát cạnh nhau trên giường , thiếu điều ông ấy úp mặt vào … vú cô ! Cô còn cãi ư ! Tôi nom thấy cô ngồi với người ta , tôi gọi chồng cô về bắt quả tang , cô còn chối nữa hay thôi ! Chú Mão , chú ấy hiền lành , chứ gặp ngừơi khác thì cô ốm đòn rồi !
Người kéo đến mỗi lúc một đông hơn . Mỗi người bình phẩm một câu , ai cũng chĩa mũi dùi lên án Hậu . Bao nhiêu uất hận trong ngừơi Hậu giờ này không còn nhắm vào Mão nữa mà chuyển hướng sang bà Vỵ . Con người lá mặt lá trái , đổi thay như chong chóng . Thật uổng công mấy tháng nay Hậu gánh nước , bế con và làm biết bao nhiêu công việc vặt giúp bà . Hậu không thể hiểu được tại sao bà trở mặt dễ dàng như vậy ! Bên cạnh bà Vỵ , một giọng đàn bà khác tàn nhẩn nói bâng quơ :
- Thứ gái đĩ già mồm ! Cứ gọt đầu bôi vôi rồi tống vào nhà thổ là yên chuyện !
Hậu thấy rõ cả đám đông đều hướng về một phía để lên án mình . Cô không biết xử trí thế nào , đành lui vào nhà . Mão đứng chống nạnh , chửi đổng thêm vài câu nữa rồi cũng vén mành chui vô . Sau lưng , còn nghe văng vẳng giọng nói đàn ông :
- Chung qui cũng tại cái anh chồng lù đù quá ! Gặp phải tay tôi , tôi gang họng con vợ ra chứ để như thế mà chịu nhục sao !
Đám đông hiếu kỳ còn đứng nán lại thêm một lúc khá lâu , nhìn đăm đăm vào nhà Hậu . Có đứa trẻ bạo dạn , vạch cả bức mành tre ra xem , khiến Kiệt bực mình khép hẳn cánh cửa lại . Hàng xóm chờ mãi không thấy Mão hoặc Hậu quay ra , họ mới từ từ giải tán . Ai cũng thất vọng vì Mão không thẳng tay trừng trị Hậu như họ vẫn thường chứng kiến mỗi khi ông chồng nghi ngờ bà vợ có tình ý với người khác . Cứ đánh đã , rồi tính sau ! Vợ có bị oan thì cũng coi như một lời cảnh cáo trước !
Trong nhà , Hậu ngồi khóc tấm tức ở mép giường . Mão ngồi ở bàn ăn , châm lửa hút thuốc lào . Kiệt nhìn qua khe cửa , thấy không còn ai lãng vãng trước nhà , mới quay vào hầm hầm bảo Mão :
- Tự dưng anh giở chứng ra như thế là thế nào ?
Mão ngửa mặt nhả khói rồi cười tự mãn :
- Ô hay ! Anh Lê Tiến bảo tôi là thỉnh thoảng vợ chồng phải giả vờ đánh ghen cho ồn ào lên một tí , chứ không thì người ta nghi . Tôi chấp hành chỉ thị của anh Lê Tiến chứ có giở chứng gì đâu ! Chính vì thế tôi phải lôi chị Quyết ra ngoài hè mà chửi để hàng xóm nom thấy !
Kiệt chẳng biết nói sao . Anh biết Mão cố tình mượn gió bẻ măng , lợi dụng màn đánh ghen để chửi cho hả giận vì Mão biết Hậu không yêu mình . Như vậy có nghĩa : Đây là màn đánh ghen thật chứ không phải giả . Ghen cũng thật mà chửi cũng thật ! Kiệt nhìn thấu tâm địa nhỏ nhen của Mão , nhưng chẳng biết phản ứng thế nào , chỉ nhăn mặt trách :
- Anh có muốn giả vờ đánh ghen , thì anh cũng phải cho chị Quyết với tôi biết trước chứ ! Tự dưng tự lành anh nhảy chồm lên như thế thì chị Quyết biết đàng nào mà tham gia !
Mão bưng cốc nước trà nốc cạn rồi nhìn Kiệt phân trần thêm :
- Anh thấy không ? Gọi là đánh ghen , nhưng tôi có đánh đập gì đâu ! Chửi vài câu cho có thôi !