watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
15:59:2029/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Yến Thập Tam - Cổ Long - Chương 1-15 - Trang 21
Chỉ mục bài viết
Yến Thập Tam - Cổ Long - Chương 1-15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Tất cả các trang
Trang 21 trong tổng số 30



Hồi 11-1: Lãng Tử Bạt Hồn

Trời rạng sáng.

Quán trà đông chật người, đủ các kiểu người chờ đợi đủ kiểu việc làm.

Hai tay A Cát bưng bát trà nóng lên húp sì sụp.

ở đây còn có canh, bánh bao, dầu chá quẩy. A Cát rất đói nhưng chàng chỉ có thể uống trà. Chàng chỉ còn có hai mươi ba đồng tiền và chàng đang hy vọng kiếm được việc làm lấy công.

Chàng phải tiếp tục sống.

Đến gần đây chàng mới biết một con người muốn sống không phải là chuyện dễ dàng! Gian khỗ trong việc kiếm sống đâu phải là điều ngày trước chàng có thể tưởng tượng ra. Một con người đem bán sự thành thực và sức lao động của mình cũng phải biết đường đi nước bước mới xong.

Thợ nề có bang hội của thợ nề, thợ mộc cũng có bang hội riêng của mình, thậm chí đến cửu vạn, phu phen cũng có bang của mình, nếu không phải là người trong bang thì đừng nghĩ đến chuyện kiếm được việc làm.

A Cát đã nhịn đói hai ngày. Sang ngày thứ ba, đến bẩy đồng tiền để mua bát trà uống cho ấm bụng cũng chẳng có, đành đứng ngoài quán trà hít gió bấc.

Đến khi chàng sắp sửa ngã gục thì có người tới vỗ vai cái "bộp", bảo:

"Có đi gánh phân không? Năm phân bạc một ngày!" A Cát nhìn người ấy mà không nói nửa lời chỉ vì yết hầu đã nghẹn lời.

Chàng đành gật gật đầu, gật đầu lia lịa. Mãi rất lâu, rất lâu sau chàng mới có thể nói lên cảm kích trong giây phút ấy, ở nơi ấy. Đó là sự cảm kích thật chân tình! Vì thứ người ấy cho đâu chỉ là một phần việc gánh phân vất vả mà là cả một cơ hội sống còn. Coi như chàng đã được sống! Người ấy là Lão Miêu Tử (mầm cây non).

Lão Miêu Tử đúng là một mầm cây.

Anh ta cao to, lực lưỡng, xấu xí, rắn chắc, hễ cười là nhe hết cả răng cả lợi trong mồm. Tai bên trái anh ta thõng xuống thật dài, trên dái tai có vết tích đeo vòng tai.

Anh ta vẫn luôn để ý tới A Cát.

Đến trưa lúc nghỉ bỗng anh ta hỏi:

"Chú đói mấy ngày rồi?" A Cát hỏi vặn:

"Anh nhìn ra tôi đói à?" Lão Miêu Tử bảo:

"Hôm nay chú mày suýt gục ba lần." A Cát nhìn xuống chân mình, chân đầy vết phân.

Lão Miêu Tử bảo:

"Đây là công việc rất tốn sức, anh vốn lo chú không chịu nỗi!" A Cát hỏi:

"Sao anh lại tìm tôi?" Lão Miêu Tử bảo:

"Vì khi mới tới nơi này anh cũng y như chú, đến đi gánh phân cũng chẳng xin được việc làm." Anh ta mang trong mình một gói giấy bên trong có hai cái bánh nướng không nhân, một củ cải muối. Anh ta chia làm đôi, đưa cho A Cát một nửa.

Lão Miêu Tử nhìn A Cát, trong ánh mắt có nét cười rồi bỗng hỏi:

"Tối nay chú chuẩn bị ngủ ở đâu?" A Cát đáp:

"Không biết nữa!" Lão Miêu Tử bảo:

"Anh có nhà, phòng nhà anh rất rộng, sao chú không về nhà anh mà ngủ?" A Cát bảo:

"Anh bảo tôi đến thì tôi đến!" Phòng "lớn" nhà Lão Miêu Tử không thể coi là "nhỏ" được, ít ra cũng lớn hơn cái chuồng bồ câu một chút. Khi họ về, một bà già tóc bạc phơ đang làm cơm dưới bếp. Lão Miêu Tử bảo:

"Đây là mẹ anh làm cơm rất ngon!" A Cát nhìn vào nồi thấy rau và gạo hẩm nấu thành món cháo đặc thì bảo:

"Tôi đã ngửi thấy mùi thơm rồi!" Bà già cười múc cho họ một bát đầy tú hụ. A Cát đón lấy ăn quên cả nói "cảm ơn".

Lão Miêu Tử mắt lộ đầy vẻ hài lòng, bảo:

"Chú ấy tên là A Cát, chú ấy là chàng trai tốt!" Bà già dùng cái muôi gỗ gõ vào con trai bảo:

"Nếu mẹ không thấy thế mà mẹ lại cho ăn ử" Lão Miêu Tử bảo:

"Tối nay cho chú ấy ngủ lại được không mẹ?" Bà già nheo mắt nhìn A Cát rồi bảo:

"Cháu ngủ với con trai mẹ một giường được không? Cháu không ngại chứ?" A Cát bảo:

"Anh ấy không hôi." Bà già cười to bảo:

"Cháu là đàn ông, đàn ông ai chẳng nhận thấy Miêu Tử nhà bác là hôi muốn chết!" A Cát bảo:

"Cháu là đàn ông, cháu còn hôi hơn anh ấy!" Bà già lại cười lớn dùng cái muôi gỗ gõ vào đầu A Cát, y như vừa gõ vào con trai xong. Bà vẫn cười vang bảo:

"Ăn nhanh lên cho nóng. Ăn no rồi lên giường mà ngủ mai mới có sức làm!" A Cát đã đang ăn, ăn rất mau. Bà già lại bảo:

"Chỉ có điều trước khi lên giường cháu phải làm việc này đã... " A Cát hỏi:

"Việc gì ạ?" Bà già bảo:

"Phải rửa chân cho sạch không con bé lại cáu!" A Cát hỏi:

"Con bé là ai ạ?" Bà già bảo:

"Là con gái của già, là em gái nó".

Bà trỏ vào Lão Miêu Tử. Lão Miêu Tử bảo:

"Đúng ra nó phải là công chúa, sinh ra đời nó đáng phải là công chúa mới đúng!" Phòng đằng sau có ba cái giường, trong đó chiếc giường sạch sẽ, êm ái nhất là của công chúa.

A Cát rất muốn gặp mặt vị công chúa này. Nhưng vì quá mệt, nuốt xong bát cháo đặc nóng hôi hỗi thì mắt chàng đã nặng như đỗ chì.

Cùng một chàng trai to lớn như Lão Miêu Tử nhét vào một chiếc giường hẹp tuy chẳng mấy thoải mái nhưng A Cát thiếp ngủ đi rất mau.

Nửa đêm chàng thức giấc một lần, trong cơn mông lung dường như có một cô gái tóc rất dài đứng thẫn thờ bên cửa sỗ, đến khi chàng nhìn lại thì cô gái đã chui vào chăn rồi.

Hôm sau, sáng sớm khi họ đi làm thì cô gái còn đang ngủ. Toàn thân cuộn tròn trong cái chăn dường như cô muốn trốn tránh nỗi khiếp sợ không biết nào đó.

A Cát chỉ nhìn thấy mớ tóc đen dài như tơ mềm nõn phủ trên gối.

Trời còn chưa sáng, sương giá còn dầy.

Họ đi ngược gió lạnh, bỗng Lão Miêu Tử hỏi:

"Chú thấy con bé chưa?" A Cát lắc đầu. Chàng chỉ nhìn thấy có mái tóc! Lão Miêu Tử bảo:

"Cô ấy giúp việc cho một nhà công quán rất lớn, phải đợi nhà họ đi ngủ cả mới được về!" Anh ta mỉm cười bảo:

"Nhà có tiền đi ngủ khá là muộn!" A Cát bảo:

"Tôi biết rồi!" Lão Miêu Tử bảo:

"Nhưng rồi sớm muộn gì chú cũng thấy nó!" Trong mắt anh ta lấp láy ánh sáng kiêu ngạo:

"Chỉ cần gặp là chú sẽ thích nó ngay, nhà này vẻ vang vì nó!" A Cát đã nhìn thấy điều đó. Chàng tin "cô bé" này nhất định là một công chúa chính cống.

Giờ nghỉ buỗi trưa chàng đang ngồi nhai chiếc bánh to bà mẹ dúi cho thì bỗng có ba người đi tới, quần áo tuy lam lũ nhưng đầu đội mũ lệch, lưng giắt dao găm.

Những vết đao trên mình A Cát còn chưa lành, vẫn còn đau.

Một gã lớn tuỗi nhất trong ba gã liếc đôi mắt hình tam giác đăm đăm nhìn A Cát rồi bỗng vươn tay quát:

"Đưa đây!" A Cát hỏi:

"Đưa gì cở" Gã mắt tam giác bảo:

"Tuy mày là dân mới đến nhưng cũng phải biết quy củ ở đây!" A Cát hỏi:

"Quy củ nào cở" Gã mắt tam giác bảo:

"Tiền công của mày tao chia ba, trước hãy thu một tháng đã!" A Cát bảo:

"Tôi chỉ có ba đồng tiền thôi!" Gã mắt tam giác bảo:

"Chỉ có ba đồng tiền thôi mà ăn bánh màn thầu bột trắng cơ à?" Gã bạt tay một cái hất rơi miếng bánh trên tay A Cát. Chiếc bánh màn thầu lăn lông lốc trên vũng nước phân trên mặt đất.

A Cát lẳng lặng nhặt lên bóc bỏ lớp bên ngoài đi. Chàng nhất định ăn nốt miếng bánh này, để bụng rỗng lấy sức đâu mà gánh phân! Gã mắt tam giác cười vang hỏi:

"Màn thầu tẩm nước cứt, chẳng hiểu mùi vị thế nào?" A Cát không mở miệng.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 192
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com