watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:07:3829/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Yến Thập Tam - Cổ Long - Chương 1-15 - Trang 19
Chỉ mục bài viết
Yến Thập Tam - Cổ Long - Chương 1-15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Tất cả các trang
Trang 19 trong tổng số 30



Hồi 10-1: Kiếm Còn Người Còn

Vì thế chàng đi.

Sắc đêm càng đậm. Tạ Vương Tôn chầm chậm đi băng qua sân nhà tăm tối, đi lên gian lầu nhỏ ở phía sân sau.

Trên lầu nhỏ đèn lửa ảm đạm. Một người đàn bà già nua tiều tụy, lặng ngắt ngồi bên ngọn đèn cô quạnh, tựa hồ đang đợi chờ.

Người bà đợi là người thế nào đây ?

Tạ Vương Tôn trông thấy bà ta, trong ánh mắt chợt trào lên niềm thương tiếc, bất kỳ ai cũng đều cần phải nhìn thấy tình cảm của ông ta đối với bà già này tha thiết đến thế nào! Hai người là đôi vợ chồng dựa vào nhau mà sống, đã cùng nhau nếm trải hết mọi buồn vui sướng khỗ của đời người! Bà già bỗng hỏi:

"A Cát vẫn chưa về ư ?" Tạ Vương Tôn lặng lẽ lắc đầu.

Trong đôi mắt già nua mệt mỏi của bà già đã có ngấn nước mắt, nhưng trong giọng nói vẫn tràn trề niềm tin. Bà già bảo:

"Tôi biết là sớm muộn gì nó cũng trở về, ông bảo phải thế không ?" Tạ Vương Tốn đáp:

"Phải !" Một con người chỉ cần còn một chút hy vọng, thì sinh mệnh vẫn còn đáng quý.

Hy vọng sống mãi với nhân gian! Sắc đêm sâu nặng. Bờ hồ đầy tăm tối, chỉ le lói một đốm sáng đèn.

ánh đèn từ cửa sỗ một chiếc thuyền nhẹ rọi ra. Chủ quan họ Tạ ngồi một mình dưới đèn độc ẩm.

Yến Thập Tam lẳng lặng bước lên thuyền, lẳng lặng lại ngồi đối diện với chủ quán họ Tạ và lẳng lặng rót ra một chén rượu.

Chủ quán họ Tạ nhìn Yến Thập Tam, trong ánh mắt có nét cười lặng lẽ.

Thuyền rời bờ, chậm chạp bơi vào trong sắc đêm thê lương giữa hồ nước lặng lờ.

Yến Thập Tam đã uống ba chén rượu rồi bỗng hỏi đột ngột:

"Ông biết là tôi sẽ trở lại?" Chủ quán họ Tạ cười lên đăm đăm nhìn chàng bảo:

"Nếu không tôi đợi chàng làm gì ?" Yến Thập Tam ngẩng đầu nhìn chủ quán họ Tạ bảo:

"Ông còn biết gì nữa?" Chủ quán họ Tạ nâng chén bảo:

"Tôi còn biết rượu này rất không tồi, có thể uống nhiều nhiều một chút !" Yến Thập Tam cũng cười bảo:

"Có lý lắm!" Con thuyền nhẹ Ở giữa hồ.

Chủ quán họ Tạ dường như đã mang hơi rượu, bỗng hỏi:

"Chàng thấy cây kiếm rồi chứ?" Yến Thập Tam gật đầu.

Chủ quán họ Tạ bảo:

"Chỉ cần thần kiếm còn, Thần Kiếm sơn trang vĩnh viễn tồn tại !".

Ông ta khe khẽ thở dài, chậm rãi nói tiếp:

"Cho là người không còn, kiếm vẫn tồn tại mãi!" Trong tay Yến Thập Tam cũng có kiếm. Chàng đang ngưng thần nhìn cây kiếm trong tay mình, rồi bỗng đứng lên đi ra ngoài khoang thuyền, đến tận mũi thuyền.

Trên hồ một vùng tối đen. Chàng bỗng tuốt kiếm khắc lên mũi thuyền một chữ "thập" 0 sau đó ném mạnh cây kiếm theo chàng đã hai mươi năm giết người không tính toán ra giữa lòng hồ.

Hoa nước vọt lên, rồi nước hồ lại phẳng lặng như cũ. Chỉ có kiếm đã chìm nghỉm.

Chủ quán họ Tạ giật mình nhìn Yến Thập Tam, nén không được đành bật hỏi:

"Tại sao chàng lại không cần cây kiếm ấy nữa ư ?" Yến Thập Tam bảo:

"Có lẽ tôi sẽ lại cần đến kiếm, tới lúc ấy tôi sẽ trở lại!" Chủ quán họ Tạ hỏi:

"Chàng có biết đó là việc ngu xuẩn biết chừng nào không?" Yến Thập Tam đáp:

"Tôi biết chứ !" Chủ quán họ Tạ lại hỏi:

"Đã biết sao còn làm ?" Yến Thập Tam cười lên bảo:

"Vì tôi bỗng phát giác ra là ở trong đời, một con người nhiều ít gì cũng phải làm mấy việc ngu xuẩn, huống hồ... " Trong vẻ cười cợt của chàng mang theo thầm ý:

"Có một số việc làm, suy đến cùng có thật ngu xuẩn không ? Hay là sáng suốt?

Thường thường dù ai cũng chẳng có cách gì phán đoán được!" Nước hồ lặng lẽ, màn đêm lặng lẽ. Người vẫn còn, chỉ có danh kiếm đã chìm.

"Đêm nay tỉnh rượu nơi nao ?

Trăng tàn, gió sớm, lao xao liễu bờ... " Thu tàn, đông tới, buốt giá.

Gió lạnh như dao cứa, mặt đất hoang lương, trời xanh vô tình.

Lãng tử cạn khô nước mắt.

A Cát nghênh về phía gió lạnh thỗi vỗ mặt, xiết chặt chiếc áo đơn mỏng mảnh từ "ngõ họ Hàn" đi tới. Căn bản là chàng chẳng có chốn nào về.

Trong mình chàng chỉ còn lại có hai mươi ba đồng tiền nhưng chàng nhất định phải rời bỏ nơi này, rời bỏ mọi thứ coi như đối đãi một cách thiện ý với con người chàng.

Chàng chưa rơi nước mắt.

Đã là lãng tử là không còn nước mắt, chỉ có máu, mà bây giờ đến máu chàng cũng đã đông cóng lại.

ở "Ngõ họ Hàn" nỗi tiếng nhất là mụ cả Hàn, mụ cả Hàn ở "Lầu họ Hàn" (Hàn gia lâu). Lầu họ Hàn là kỹ viện, là "nhà thỗ".

Lần đầu tiên A Cát chạm mặt mụ Cả Hàn là khi chàng nằm trên một chiếc giường lạnh ngắt mà ướt đầm đìa.

Trên ván giường cứng quèo, lạnh giá, đâu đâu cũng là vết tích nôn ọe của chàng, vừa bẩn thỉu vừa tanh tưởi.

Tình trạng con người của chàng so với chiếc giường nhơ nhớp kia cũng chẳng hơn kém nhau là mấy. Chàng đã say mê mệt suốt năm ngày, lúc tỉnh dậy chỉ thấy mồm miệng khô không khốc, đầu đau như búa bỗ.

Mụ cả Hàn tay chống nạnh vào hông đứng ở đầu giường nhìn chàng.

Người mụ cao bẩy thước trở lên, eo tròn xoe như hình vại, những ngón tay thô múp míp đeo đầy nhẫn vàng và nhẫn ngọc phỉ thúy, bộ mặt tròn vành vạnh da dẻ căng lên khiến nom mụ còn trẻ hơn tuỗi một ít. Khi tâm tình vui vẻ, ngẫu nhiên trong ánh mắt của mụ lại lộ vẻ tươi cười nghịch ngợm như ở trẻ con. Nhưng lúc ấy trên mặt mụ chẳng có vẻ gì là cười cợt cả.

A Cát dùng sức dụi dụi mắt, lại cố mở to mắt ra, tựa hồ muốn nhìn cho rõ kẻ đứng đầu giường mình là đàn ông hay đàn bà.

Đàn bà mà như người này rõ ràng là bình thường không thể dễ gặp.

A Cát trăn trở bò dậy, cơn say rượu đêm lập tức xuyên vào cốt tủy chàng như kim đâm. Chàng thở dài lẩm bẩm bảo:

"Hai ngày vừa rồi nhất định tôi đã uống như một con mèo say!" Mụ Cả Hàn bảo:

"Đâu phải mèo say, như chó chết chứ!" Mụ lạnh lùng nhìn A Cát hỏi:

"Mày từ vùng ngoài tới phỏng?" A Cát gật đầu. Không sai. Chàng từ vùng khác tới thật, từ nơi rất xa xôi, xa đến nỗi khiến chàng hoàn toàn chẳng nhớ gì nữa hết.

Mụ Cả Hàn hỏi:

"Mày có tiền không?" A Cát lắc đầu. Điểm này thì chàng còn nhớ. Đĩnh bạc nhỏ cuối cùng của chàng đã dùng mua rượu và lần này chàng tỉnh rượu ở xứ nào đây?

Chàng cũng quên nốt.

Mụ Cả Hàn bảo:

"Tao cũng biết là mày không tiền, chúng tao đã lục lọi khắp người mày, đúng là mày còn nghèo hơn cả con chó chết!" A Cát nhắm mắt lại. Chàng còn muốn ngủ nữa.

Men rượu ngấm vào cốt tủy đã khiến tinh lực của chàng tiêu tan sạch. Chàng chỉ muốn biết:

"Mụ có còn gì muốn hỏi tôi nữa không?" Mụ Cả Hàn bảo:

"Còn một câu nữa!" A Cát bảo:

"Tôi nghe đây!" Mụ Cả Hàn bảo:

"Kẻ không tiền lấy gì mà thanh toán đây?" A Cát hỏi lại:

"Thanh toán?" Mụ Cả Hàn bảo:

"Năm ngày vừa rồi mày đã uống ở đây hết bẩy mươi chín lạng bạc rượu!" A Cát hít sâu một hơi bảo:

"Thế đâu có nhiều!" Mụ Cả Hàn bảo:

"Đối với bọn không tiền trả, chúng ta ở đây thông thường có hai cách đối phó!" A Cát lắng nghe.

Mụ Cả Hàn bảo:

"Mày muốn bị người đánh gẫy một chân hay muốn rút ba sợi gân?" A Cát bảo:

"Tùy mụ!" Mụ Cả Hàn bảo:

"Mày không để ý à?" A Cát bảo:

"Ta chỉ mong các người ra tay nhanh nhanh lên, đánh xong để ta còn đi".

Mụ Cả Hàn nhìn A Cát, mắt mụ lộ ánh kiêu kỳ.

"Cái gã trẻ tuỗi này là loại người gì đây? Vì cớ gì mà gã trở nên chán nản, bừa bãi đến độ này? Phải chăng là trong lòng gã có nỗi uất ức gì không giải được hay không quên được chuyện đau lòng cũ?" Mụ Cả Hàn nén không được bèn hỏi:

"Mày vội muốn đi, định đi đâu bây giờ?" A Cát đáp:

"Không biết nữa!" Mụ Cả Hàn hỏi:

"Bản thân mày cũng không biết?" A Cát đáp:

"Đi đến đâu thì được đến đó!" Mụ Cả Hàn lại đăm đăm nhìn A Cát rất lâu, bỗng bảo:

"Mày còn trẻ tuỗi, còn có sức lực sao lại không đi làm để trả nợ?" ánh mắt mụ Cả Hàn dần dần dịu lại:

"ở đây tao đang có một chỗ sai vặt cho mày làm, mỗi ngày năm phân bạc, mày chịu không?" A Cát đáp:

"Tùy ý mụ." Mụ Cả Hàn bảo:

"Mày cũng không hỏi đây là nơi nào? Cần mày làm việc gì ử"

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 190
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com