watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
01:05:2530/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Phụng Vũ Cửu Thiên - Cổ Long - Trang 8
Chỉ mục bài viết
Phụng Vũ Cửu Thiên - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Tất cả các trang
Trang 8 trong tổng số 46



Hồi 5-1: Một Trận Đánh Bạc Hào Hứng


Mấy năm gần đây, Lục Tiểu Phụng chưa đánh bạc lần nào, chàng vốn là một tay cờ bạc, sáu bảy tuổi đã biết mánh lới đổ xúc xắc.
Đến mười sáu tuổi, bao nhiêu mánh lới trong nghề, chàng đều tinh thông làu thuộc, xúc xắc đổ chì, thủy ngân, đáy chén có nam châm, dưới mắt chàng, chỉ bất quá là đồ chơi trẻù con.
Sáu hột xúc xắc tầm thường đó, lọt vào tay chàng, như biến thành sống dậy, không những vậy còn nghe lời nữa, chàng muốn hết cả là đỏ, xúc xắc không thể có hột nào có điểm đen.
Đánh bạc cũng như uống rượu vậy, đối với những kẻ lãng tử, không những là thứ để tiêu khiển, mà còn là một cách để mưu sinh.
Gần đây chàng không đánh bạc, không phải là chàng đã thắng quá nhiều, không còn ai dám đánh với chàng, mà là vì chàng cảm thấy chuyện đó không còn có gì hứng thú đối với mình.
Dĩ nhiên chàng không còn phải dùng chuyện đánh bạc để mưu sinh nữa, vì vậy chàng có thể tìm những thứ khác kích thích hơn.
Có điều tình thế bây giờ lại có khác đi, chàng muốn ở lại đây, chàng phải tìm cách kiếm tiền, hiện tại chàng không thể nào không ở lại đây, nơi đây cơ hội duy nhất để kiếm tiền hình như là ở ba hột xúc xắc này.
Nhà cái đã quăng xúc xắc vào chén, lắc lên tinh tinh một tràng dài, hô lớn:
- Mau mau đặt tiền, đặt càng lớn càng tốt.
Lục Tiểu Phụng bỗng nói:
- Tôi đặt năm trăm lượng xuống đây.
Tuy chàng không có năm trăm lượng, nhưng chàng nắm chắc trong tay nhất định mình không bị thua.
Chỉ tiếc là người khác không có niềm tin mãnh liệt như chàng, nhà cái lạnh lùng liếc chàng một cái:
- Sao ta còn chưa thấy năm trăm lượng của ngươi đâu cả vậy ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Bởi vì tôi còn chưa lấy ra.
Nhà cái nói:
- Quy củ của chúng ta ở đây, phải thấy tiền mới tính.
Lục Tiểu Phụng đành phải lấy ra, lấy cây đao làm bằng cái bô bằng đồng của chàng ra.
Nhà cái hỏi:
- Ngươi lấy cây đao này ra thế năm trăm lượng ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ừ.
Nhà cái nói:
- Hình như ta nhìn không ra cây đao này giá trị năm trăm lượng bạc.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
- Ngươi nhìn không ra, chỉ vì trước giờ ngươi chưa từng thấy qua cây đao nào như vậy.
Nhà cái hỏi:
- Cây đao này đặc biệt lắm sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Rất đặc biệt.
Nhà cái hỏi:
- Đặc biệt ra sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Cây đao này làm từ cái bô ra.
Chính chàng cũng không nhịn nổi cười, những người khác lại chẳng có ai cười cả, nơi đây sáu người đánh bạc tuổi tác nam nữ không giống nhau, nhưng có một điểm tương đồng, đấy là ai ai cũng rất bình thản đến xuất thần, ngay cả cười cũng không cười một tiếng.
Mọi người đang lạnh lùng nhìn chàng, ánh mắt hình như đang nhìn một kẻ cùi lở.
Lỡ rút đao ra khó bỏ lại vào vỏ, Lục Tiểu Phụng có muốn thu cây đao lại, cũng khó khăn quá.
Chàng đang luýnh quýnh không biết làm sao hạ đài, bỗng có một bàn tay đẩy năm trăm lượng bạc ra, rồi cầm lấy cây đao lên.
Một bàn tay rất dễ coi, ngón tay thuôn dài mà chắc, tuy có vẻù giống bàn tay đàn ông, những đẹp thì vẫn cứ đẹp.
Lục Tiểu Phụng thở phào một hơi, nhìn nàng ra vẻù cảm kích, rồi cười nói:
- Rốt cuộc cũng có người biết của.
Sa Mạn lạnh lùng nói:
- Tôi mà biết của, đã chẳng đưa năm trăm lượng bạc cho ông.
Gương mặt nàng không một nét biểu tình:
- Tôi cho ông mượn, chẳng qua là vì hình như ông mang lại vận khí cho tôi, tôi đánh lớn keo này, cho nên không muốn ông bỏ đi thế thôi.
Những kẻ đánh bạc vốn thực tế, nàng là một tay chân chính cờ bạc.
Nhà cái hô khẽ lên một tiếng:
- Ăn hết.
Xúc xắc ném xuống chén, hai hột đều là sáu điểm, hột còn lại đang xoay tít.
Nhà cái la lên "Sáu điểm", những người còn lại la "một", nhưng Lục Tiểu Phụng biết hột xúc xắc sắp gieo xuống thành ba điểm.
Bởi vì chàng đã lấy hai ngón tay nhấn xuống mặt bàn, chàng rất tự tin vào hai ngón tay của mình.
Chàng hy vọng nhà cái sẽ thua một chút, gã này xem ra có thua cũng còn thua được nổi.
Xúc xắc ngừng lại, quả thật là ba điểm.
Ba điểm không thể coi là nhỏ lắm, có người ba điểm còn không gieo tới, đến lượt Sa Mạn, nàng gieo xuống lại được sáu điểm tiếp.
Nàng thua không được, nàng đã lấy luôn đồ nữ trang ra đặt vào.
Hai ngón tay của Lục Tiểu Phụng, không những có thể kẹp cứng một lưỡi kiếm bay lại như điện xẹt, có lúc cũng làm cho một hột xúc xắc đang xoay biến thành bất cứ mặt điểm nào chàng muốn.
Chàng làm chuyện đó mà không xấu hổ tí nào.
Để cho một người chịu thua được, thua chút đỉnh cho một người chịu thua không được, điều đó cũng không phải là một chuyện gì không đúng.
Hiện tại xúc xắc dang nằm trong tay chàng, chàng chỉ muốn hai mặt ba điểm, một mặt bốn điểm.
Bốn điểm thắng ba diểm, thắng vừa đúng, cũng không làm người khác chú ý.
Dĩ nhiên chàng cũng không nhờ bàn tay người khác ở dưới bàn trợ giúp mình, tuy chàng đã lâu ngày chưa luyện tập lại, nhưng xúc xắc nhất định còn chịu nghe lời chàng.
Chàng rất chắc ăn, tuyệt đối chắc trong tay.
"Tinh tang" lên một tiếng, xúc xắc rơi vào trong chén, hột đầu tiên ba điểm, hột thứ nhì ba điểm, hột thứ ba dĩ nhiên phải là bốn điểm.
Chàng nhìn hột xúc xắc đang xoay không ngừng, như bà mẹ hiền đang nhìn đứa con yêu ngoan ngoãn.
Hiện tại chàng đã có thể thấy mặt bốn điểm bày ra trước mắt, màu đỏ hồng, đỏ một cách kiều diễm, một cách dễ thương, cũng như năm trăm lượng bạc trắng phau phau thật dễ thương vậy.
Xúc xắc dã sắp ngừng lại, tiền đã sắp lọt vào tay.
Nào ngờ, chính cái lúc tối hậu đó, xúc xắc bỗng nảy lên một cái, mặt bày ra lại là hai điểm.
Lục Tiểu Phụng ngớ mặt ra.
Chàng nằm mộng cũng không ngờ được rằng, trong bàn còn có một tay cao thủ, rất có thể còn cao tay ấn hơn cả chàng nữa.
Sa Mạn lạnh lùng nhìn chàng một cái:
- Tuy ông đem lại cho tôi tí vận khí, nhưng vận khí của chính ông không khá lắm.
Người giở trò dĩ nhiên không thể là nàng, nàng đã thua rất nhiều, may nhờ vào Lục Tiểu Phụng mới thắng được lại.
Nhà cái đang thu tiền vào.
Người này không những thua, mà còn thua không ít, nếu y có thể giở mánh lới ra, y đã không thua như vậy.
Người khác xem ra cũng không giống, Lục Tiểu Phụng thật tình nhìn không ra cái vị cao thủ đó.
Chàng giống như gã câm ăn phải hoàng liên, khổ mà nói không ra lời.
Chỉ cần làm lại lần nữa, nhất định chàng có thể nhìn ra, chỉ cần chú ý một tí, nhất định sẽ không bị thua.
Chàng vẫn còn chắc ăn lắm.
Chỉ tiếc là chàng đã hết vốn, lão đầu lễ mạo mà khách khí ấy bỗng đi đâu mất tiêu, làm như sợ bị Lục Tiểu Phụng tìm lại mượn tiền vậy.
Một gã tuổi tác còn trẻù, để ria mép bỗng cười nói:
- Chúng ta đều để ria mép, chúng ta làm bạn bè một phen.
Y bèn "trượng nghĩa dũng vi" đưa ra cho Lục Tiểu Phụng tờ ngân phiếu năm trăm lượng bạc. Lục Tiểu Phụng cả mừng, đang tính thò tay ra nhận, nào ngờ gã để ria mép bỗng thụt tay lại hỏi:
- Đao đâu ?
- Đao nào ?
- Cây đao tương tự như cây vừa rồi ?
Không có đao, không có tiền, vì vậy Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước cười khổ.
- Tương tự như vậy, e tìm khắp thiên hạ chỉ có một cây đó thôi.
Gã để ria mép thở ra, thâu tờ ngân phiếu lại.
Nhà cái lại gieo xúc xắc xuống, thất, chính là ma, hai, ba bồi hết làng. Lục Tiểu Phụng thấy miệng đắng nghét, đang tính đi tìm tí rượu uống rồi tính sau, chàng quay đầu lại, lập tức phát hiện lão đầu đang đứng bên cạnh cái bàn bày rượu thịt, nhìn chàng mỉm cười.
Trên bàn đủ các thức các dạng rượu, Lục Tiểu Phụng chọn cho mình một bầu Trúc Diệp Thanh, rót rượu uống một mình, cố ý không nhìn lão ta.
Lão đầu hỏi chàng:
- Vận khí thế nào ?
Lục Tiểu Phụng hững hờ nói:
- Cũng không tệ lắm, chẳng qua, đáng thắng thì không thắng, không đáng thua thì lại thua.
Lão đầu thở ra nói:
- Trên đời này vô số chuyện đều như vậy, nếu ông chắc ăn một chuyện gì quá, sẽ có chỗ sơ suất, vì vậy nên thắng thành ra lại bị thua, chỉ cần có một cơ hội thứ hai, nhất định sẽ có cách thắng chắc.
Đấy chính là điều Lục Tiểu Phụng đang nghĩ, lại bị lão ta nói thẳng ra.
Lục Tiểu Phụng sáng mắt lên:
- Nếu ông chịu đầu tư, để tôi lại chơi một ván, thắng chúng ta sẽ chia đôi.
Lão đầu nói:
- Còn bại thì sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Bại thì tôi bồi thường.
Lão đầu nói:
- Bồi thường làm sao ? Lấy cây đao thiên hạ vô song của ông ra bồi thường ? Chỉ tiếc là cây đao đó không còn thuộc của ông.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Bất kể ra sao, tôi nhất định không thể thua, ông cho tôi mượn một vạn lượng, đánh bạc xong tôi nhất định sẽ đưa lại cho ông một vạn năm ngàn lượng.
Chàng vốn không phải là thứ quỷ cờ bạc hung hãn như thế, bán vợ đợ con đi đánh bài, nhưng thật tình chàng không phục tí nào, huống gì chỉ có một vạn lượng bạc, dưới mắt chàng cũng chẳng trị giá bao nhiêu.
Trước giờ chàng tiêu pha vàng bạc như cỏ rác, không xem tiền tài vào đâu.
Kỳ quái nhất là, những người như vậy, lại càng dễ mượn tiền, ngay cả lão đầu xem ra cũng có bề bị thuyết phục, lão chần chừ nói:
- Lỡ ông bị thua thì sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Thì đem tôi ra bồi thường.
Lão đầu không nói gì nữa, lập tức đưa ngay cho chàng tờ ngân phiếu một vạn lượng bạc.
Lục Tiểu Phụng cả mừng nói:
- Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ không để ông hối hận.
Lão đầu thở ra:
- Ta chỉ sợ Ông hối hận thì có.
Nhà cái còn chưa đổi người, Lục Tiểu Phụng đi xong, y gieo xúc xắc mấy lần dều được điểm lớn, thu hồi lại được một mớ tiền.
Sa Mạn thì bị thua lại, thua gần hết cả tiền, thấy Lục Tiểu Phụng đi rồi còn trở lại, gương mặt lạnh lùng như băng sương, bất giác lộ ra một nụ cười:
- Lão đầu tử cho ông mượn tiền phải không ? Lão ta tin được ông sao ?
Lục Tiểu Phụng cười nói:
- Y cũng không hẳn là tin vào tôi, chỉ bất quá y tin vào vận khí sẽ chuyển ngược lại.
Sa Mạn nói:
- Tôi cũng hy vọng ông được vậy, chuộc lại cây đao giùm, cây đao này năm đồng tiền cũng chẳng ai thèm nhận.
Nhà cái đã hô đặt tiền vào, Lục Tiểu Phụng nói:
- Đợi tôi thắng bàn này rồi tính.
Chàng tính xếp một góc tờ ngân phiếu, đặt xuống một ngàn lượng, nhưng đến lúc sắp làm, lại bỗng đổi ý để nguyên tờ ngân phiếu xuống.
Con quỷ cờ bạc có thua cũng thua ngay một cú cho xong.
Nhà cái lạnh lùng nhìn y một cái, tùy tiện gieo xúc xắc xuống, được hai hột hai điểm, vậy mà gương mặt vẫn tỉnh bơ.
Mọi người thay phiên nhau gieo xuống, người thắng người thua, Sa Mạn được sáu điểm, nàng nhịn không nổi nhìn Lục Tiểu Phụng cười nói:
- Hình như ông lại đem cho tôi vận khí.
Nàng không cười, Lục Tiểu Phụng đã động lòng, nàng vừa cười lên, Lục Tiểu Phụng cảm thấy thần hồn điên đảo, chàng bỗng cầm lấy tay nàng nói:
- Tôi đem lại cho cô vận khí, cô có thể cho lại tôi chút ít chăng ?
Nàng muốn giựt tay mình ra, nhưng Lục Tiểu Phụng cầm chặt quá, nàng bèn sa sầm nét mặt nói:
- Tay của tôi chẳng phải là xúc xắc, ông nắm chặt cứng làm gì thế ?
Câu nói ấy tuy là vênh mặt lên mà nói, thật ra ai cũng thấy được nàng không tức giận gì cả. Lục Tiểu Phụng từ từ buông tay nàng ra, đưa tay cầm mấy hột xúc xắc lên, hồi nãy chỉ có tám phần tin tưởng, hiện tại đã biến thành đủ mười phần, chàng hô lên một tiến lớn:
- Báo tử.
Muốn thắng hai điểm cũng chẳng cần gì tới báo tử, những tay chân chính hành gia muốn thắng hai điểm, tối đa cũng chỉ gieo bốn điểm là đủ rồi, dù không giở trò gì ra, muốn thắng hai điểm cũng chẳng khó.
Nhưng Lục Tiểu Phụng hình như bỗng biến thành một đứa bé, chỉ cần người mình thương ngồi một bên nhìn, đứa bé vô duyên vô cố cũng muốn lộn cù mèo vài cái chơi. Hiện tại tâm tình của Lục Tiểu Phụng cũng không khác gì đó lắm, chàng quyết tâm biểu diễn tài nghệ trước mặt nàng, gieo ba hột sáu điểm chơi cho vui.
"Tinh linh linh" một tiếng, xúc xắc gieo vào trong chén, bàn tay của chàng đã thò vào dưới bàn. Lần này dù có ai muốn giở trò gì, chàng cũng nắm chắc trong tay mình sẽ thao túng được xúc xắc lại.
Hai hột xúc xắc đã ngừng lại, dĩ nhiên đều là sáu điểm, hột thứ ba cứ xoay tít không ngừng trong chén.
Nhà cái trừng mắt nhìn hột xúc xắc, lạnh lùng nói:
- Hột xúc xắc này có quỷ nhập.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
- Quỷ ở đâu, mọi người cùng đi tìm thử xem.
Bàn tay của chàng lấy sức, chiếc bàn bỗng giở hổng lên. Gã để ria mép lúc nãy muốn kết bạn với Lục Tiểu Phụng, hai bàn tay đang ấn xuống bàn, chiếc bàn vừa nhấc lên, chỉ nghe bốc lên một tiếng, hai mảnh gỗ hình hai bàn tay rớt xuống đất, hai bàn tay của y xuyên thấu qua mặt bàn. Cái chén còn nằm trên bàn, xúc xắc còn đang xoay.
Lục Tiểu Phụng thổi một cái, mảnh gỗ rớt trên mặt đất bị thổi thành ra bụi bay lên, trong chớp mắt đã bị gió thổi bay mất tiêu.
Ánh mắt của Lục Tiểu Phụng đáng lý ra phải nhìn dính vào hột xúc xắc, nhưng chàng nhịn không nổi liếc qua gã để ria mép hai lần, chàng thật nhìn không ra cái gã trẻù tuổi ăn mặc như công tử kia, lại luyện thành công phu Hóa Cốt Miên Chưởng đã tuyệt truyền từ lâu.
Miên Chưởng là tuyệt kỷ của phái Vũ Đương, nội gia chính tông, nhưng Miên Chưởng cộng thêm hai chữ Hóa Cốt, lại khác hoàn toàn. Thứ chưởng lực này không những âm độc đáng sợ, mà còn rất khó luyện, luyện xong, đánh một chưởng vào thân thể người nào, người đó sẽ không cảm thấy gì, nhưng hai tiếng đồng hồ sau, chưởng lực phát tác, toàn thân xương cốt sẽ mềm ra như bún, dù thần tiên cũng không chữa sống nổi, so với Đại Thủ Ấn của phái Mật Tông bên Tây Tạng, Thiên Tuyệt Địa Tạng Thủ bên Tinh Tú Hải đều lợi hại hơn nhiều.
Từ khi người đã một mình xông vào Tinh Tú Hải, ban đêm lẻn vào Triều Thiên Cung, giết Đại Thích Ma của Hoàng Giáo năm xưa, là Hóa Cốt Tiên Nhân qua đời, trong giang hồ không còn thấy thứ chưởng lực đó xuất hiện, bây giờ không biết gã để ria mép này làm sao luyện được. Lục Tiểu Phụng nghĩ không ra, cũng không có thì giờ ngồi không để suy nghĩ.
Hột xúc xắc còn đang xoay chuyển không ngừng, mỗi khi sắp ngừng lại, lão già ngồi bên cạnh của Lục Tiểu Phụng bàn tay lại búng nhẹ một cái, hột xúc xắc lại xoay tít lên. Lão này đầu tóc bạc phơ, tướng mạo nghiễm nhiên, xem ra giống một lão đồ nho chuyên môn mài cứu thi sử, nãy giờ vẫn ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Lục Tiểu Phụng, ngồi trong bàn, chỉ có lão là người duy nhất nhìn thẳng không liếc qua Sa Mạn lần nào.
Lục Tiểu Phụng bình sinh rất sợ đánh bạn với các lão đạo học tiên sinh, nãy giờ cũng không chú ý đến lão ta. Đến lúc xúc xắc sắp ngừng lại, Lục Tiểu Phụng bỗng nghe chíu một tiếng, một luồng gió thổi ngang qua tai, chính là do ngón tay của lão búng ra.
Ngón tay của lão xương xẩu vàng khè, để móng tay dài cả hơn một tấc, chắc là dùng thuốc ngâm, mười cái móng tay bình thời đều tụm lại, nhưng chỉ cần lão ta búng một cái, móng tay trở thành thẳng cứng, trắng phau lóng lánh, như là những cây đao.
Không lẽ đây chính là Chỉ Đao năm xưa đã từng nổi tiếng ngang hàng với Đàn Chỉ Thần Thông của Nhất Dương Tử phái Hoa Sơn ?
Đây cũng là công phu đã tuyệt truyền trong vũ lâm từ lâu, thậm chí ngay cả Lục Tiểu Phụng cũng chưa từng thấy qua. Linh Thứu Chỉ của chàng cũng là một thứ tuyệt kỷ vô song trong thiên hạ, chàng thò hai ngón tay ra, cách không nén vào hột xúc xắc, hột xúc xắc đang xoay tít bỗng ngừng lại, trên mặt xúc xắc đã thấy hiện ra ít nhất là năm điểm. Nào ngờ trong một khoảnh khắc nhỏ, mọi người còn chưa chắc là điểm gì, nhà cái bỗng chu môi lại, hít vào một hơi thật dài, xúc xắc bị hút ra khỏi chén. Lão già tóc bạc búng một cái, "ba" lên mộ tiếng, hột xúc xắc đã bị búng vỡ tan tành, bụi bay lả tả xuống, lọt lại vào trong chén, không còn ai nhìn ra được là mấy điểm.
Lục Tiểu Phụng đánh bạc trận lớn trận nhỏ, không biết đã bao nhiêu trận, đây là lần đầu tiên chàng gặp phải một chuyện như vậy, thế này là không thắng không thua, hay là nhà cái thua ? Ngay cả chàng cũng không biết cách nào xử lý.
Sa Mạn bỗng quay mặt qua nhìn Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Hai hột sáu điểm, thêm vào hột một điểm, là mấy điểm ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Vẫn là một điểm.
Sa Mạn lại hỏi:
- Tại sao chỉ là một điểm ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Bởi vì hột cuối cùng mới tính điểm.
Sa Mạn hỏi:
- Hột cuối cùng mà không có điểm nào thì sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Không có điểm thì không có điểm.
Sa Mạn hỏi:
- Không có điểm lớn hơn, hay là một diểm lớn hơn ?
Lục Tiểu Phụng thở ra:
- Hai điểm dĩ nhiên là lớn hơn một điểm, cũng lớn hơn không có điểm.
Thật ra Sa Mạn vừa mở miệng hỏi chàng câu đầu tiên, chàng đã hiểu ngay ý nàng muốn nói gì, nếu người khác hỏi, ít nhất chàng cũng sẽ có vài cách để đối phó.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 90
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com