watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:23:2630/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Phụng Vũ Cửu Thiên - Cổ Long - Trang 32
Chỉ mục bài viết
Phụng Vũ Cửu Thiên - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Tất cả các trang
Trang 32 trong tổng số 46



Hồi 16-1: Âm Mưu Của Cửu Cung

Trời đẹp và quang đãng.
Lục Tiểu Phụng cứ ngỡ trời sẽ rất xấu. Trong lòng chàng cũng hy vọng trời thật xấu.
Bởi vì câu "tiền đồ hiểm ác" của lão đầu, chàng hy vọng ám chỉ thời tiết, lão đầu thâm hiểu thiên văn địa lý, vì vậy chàng cho là lão đầu đang nói đến thời tiết xấu.
Nhưng trời xanh như mặt biển không có sóng.
Nếu lão đầu không ám chỉ thời tiết xấu, thì nhất định lão ám chỉ có một âm mưu đang chờ Lục Tiểu Phụng.
Điều đó làm cho Lục Tiểu Phụng rất lo lắng. Lòng người trước giờ vốn khó đối phó hơn thời tiết, nhất là lòng người hiểm ác đã quyết ý muốn đi đối phó với mình.
Lão đầu nhất định không đi ám toán chàng.
Muốn đánh ngã Lục Tiểu Phụng, ắt hẳn chỉ có một người là Cung Cửu.
Cung Cửu con người thần bí.
Lúc Lục Tiểu Phụng đang suy gẫm về vụ án lớn này, chàng đã nghi ngờ Thôi Thành bị Cung Cửu giết chết.
Nhưng chàng nghĩ không ra, Cung Cửu làm sao qua được năm cánh cửa sắt, tiên vào mật thất, để giết Thôi Thành, Tiêu Hồng Châu và Trình Trung.
Chàng không đem Ưng Nhãn Lão Thất theo, bởi vì chàng không muốn đả thảo kinh xà.
Chàng phải tìm cho ra được hung thủ đã giết Thôi Thành. Không những vậy, thấy được những đồ châu báu ấy, không khác gì đã phá ra được vụ án.
Bãi cát tuy rất nhỏ, nhưng cát rất trắng và mịn, mặt trời chiếu trên cát, lóng lánh như tuyết.
Lục Tiểu Phụng ngỡ trên bãi cát sẽ có một người.
Một người đang chờ chàng là Sa Mạn.
Sa Mạn phải đợi chàng trên bãi cát mới phải, tại sao không thấy bóng dáng nàng đâu ?
Tuy lúc chia tay chân không hẹn nàng sẽ chờ mình ở bãi cát này, nhưng trong lòng của Lục Tiêu Phụng cứ nghĩ rằng Sa Mạn sẽ chờ chàng ở đây, sau đó họ sẽ cùng ngồi ở bãi cát này với nhau rủ rỉ rù rì, nhìn ánh tịch dương như lửa hạ xuống chân trời thẳng tắp, nhìn hoàng hôn nhuộm hồng cả một bên trời, sau đó sẽ tay trong tay đi kiếm Tiểu Ngọc và Lão Thực hòa thượng.
Nhưng trừ sóng biển vỗ vào bờ ra, trừ gió biển thổi vi vu, bãi cát không có một bóng người. Ngay cả một dấu chân cũng không thấy.
Bọn Sa Mạn có xảy ra chuyện gì bất ngờ không ?
Bước chân của Lục Tiểu Phụng bỗng trở nên gấp rút.
Đi từ bãi cát vào trong, là từng tảng từng tảng đá đen đậm, đây là một cảnh sắc vô cùng mỹ lệ. Nhưng Lục Tiểu Phụng không có tâm tình nào để thưởng thức.
Đi qua hết đám đá dài ngoằn đó, là tới một vách đá cheo leo, Lục Tiểu Phụng tung người lên, đã nhảy tới đầu đỉnh.
Trên đỉnh cũng không có bóng Sa Mạn, không lẽ Sa Mạn không nóng lòng gặp chàng sao ?
Tại sao nàng không ở đây chờ mình trở về ?
Lục Tiểu Phụng thấy căn nhà gỗ bọn Lão Thực hòa thượng đang cư trú, nhưng chàng lừng khừng không dám bước lại.
Lỡ trong nhà có chuyện gì đã xảy ra, lỡ ...
Lục Tiểu Phụng dừng bước trước căn nhà gỗ, trong lòng chàng bỗng ngập ngừng.
Cánh cửa đóng chặt, trong nhà không có tiếng người. Bước chân của Lục Tiểu Phụng nặng trình trịch.
Bàn tay của chàng ngừng ở trước cánh cửa.
Đẩy cửa.
Lục Tiểu Phụng thấy có ba người đang ngồi bên trong.
Lão Thực hòa thượng, Sa Mạn và Tiểu Ngọc.
Ba người thấy Lục Tiểu Phụng, nhưng trên gương mặt không lộ ra vẻ gì là cao hứng.
Tuy chỉ xa nhau có mấy ngày, nhưng ngay cả Sa Mạn sao cũng không có vẻ gì là sung sướng được gặp lại ?
Trái tim của Lục Tiểu Phụng bỗng đập thình thịch lên.
Chuyện gì đã xảy ra ?
Lục Tiểu Phụng lấy cặp mắt dò hỏi nhìn bọn họ, sau đó ngừng lại trên gương mặt Sa Mạn.
Sa Mạn cười, cười khổ.
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi lớn tiếng hỏi:
- Các người rốt cuộc tính làm gì thế ? Dù không hoan nghênh tôi, ít ra cũng không nên đưa bộ mặt ấy ra nhìn tôi chứ.
Lão Thực hòa thượng nhìn Lục Tiểu Phụng nói:
- Ngươi muốn ta phải làm sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ít ra cũng cười cười lên, nói với nhau vài ba câu.
Lão Thực hòa thượng nhe hàm răng ra, làm như đang cười, rồi nói:
- Mạnh khỏe không ? Trên biển gió có lớn không ? Sóng cao không ?
Lục Tiểu Phụng trừng mắt nhìn Lão Thực hòa thượng hỏi:
- Có vậy thôi sao ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Có vậy thôi.
Lục Tiểu Phụng cao giọng nói:
- Các người không còn gì khác để nói sao ?
Lão Thực hòa thượng, Sa Mạn, Tiểu Ngọc, ba người cùng nhìn chăm chăm vào Lục Tiểu Phụng, cùng mở miệng nói:
- Có.
Lục Tiểu Phụng nhìn Sa Mạn nói:
- Em nói đi.
Sa Mạn nói:
- Anh có biết tại sao em không chờ anh trên bãi cát, cũng không chờ anh bên mé vách núi không ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Anh quả là không biết.
Sa Mạn nói:
- Bởi vì anh có chuyện phiền phức đấy.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Anh có chuyện phiền phức ? Có chuyện phiền phức thì sao ? quan hệ gì đến chuyện em đi đón anh ?
Sa Mạn nói:
- Có liên hệ.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Em nói đi.
Sa Mạn nói:
- Thứ nhất, anh có phiền phức, em chẳng còn tâm tình đâu nữa.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Thứ hai ?
Sa Mạn nói:
- Bọn em vừa mới tức thì trước khi anh về, bàn chuyện phiền phức của anh.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Nói vậy, chuyện phiền phức của anh chắc là quá lớn.
Tiểu Ngọc nói:
- Rất lớn, so với một thứ khác còn lớn hơn.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- So với thứ gì lớn hơn ?
Tiểu Ngọc nói:
- So với đầu của ông còn lớn hơn.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Đầu của tôi có lớn hơn tí nào đâu.
Tiểu Ngọc nói:
- Đợi ông biết chuyện phiền của ông xong, em bảo đảm đầu của ông lớn gấp ba.
Lục Tiểu Phụng đã bắt đầu cảm thấy cái đầu của mình lớn lên.
Lúc này, Lão Thực hòa thượng bỗng thọt ra một câu:
- Lần này ngươi lên đảo, nhất định chẳng thâu hoạch được gì phải không ?
Lục Tiểu Phụng lấy cặp mắt kỳ quái nhìn Lão Thực hòa thượng nói:
- Sao ngươi biết ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Ngươi ở trên biển, trên đất liền có xảy ra một vài chuyện.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Chuyện gì ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Những đồ trân bảo bị thất lạc, có vài thứ quý giá, đã bị người ta bán đi rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Sao ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Không những vậy, có người đã phát hiện ra Trần Bình, Lý Đại Trung, Tôn Ngũ Thông ...
Lục Tiểu Phụng nói:
- Chậm lại ! Chậm lại ! Trần Bình, Lý Đại Trung, Tôn Ngũ Thông là ai ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Bọn họ chẳng là gì cả, chỉ bất quá bọn họ là những tiêu sư có tham dự trong chuyến bảo tiêu bị mất thế thôi.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ý của ngươi là, bọn họ đã được phát hiện ra ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Không phải.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Lại không phải nữa ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Không phải bọn họ được người phát hiện ra, mà là thi thể của bọn họ được phát hiện ra.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Thi thể ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Cũng chẳng nói được là thi thể, bởi vì lúc phát hiện ra họ, họ còn nói được một câu.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Một câu ? Câu gì ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Một câu làm cho ngươi sẽ bị phiền phức vô cùng.
Lục Tiểu Phụng nhìn Lão Thực hòa thượng, đợi y nói tiếp cho hết ý khúc sau của câu nói.
Lão Thực hòa thượng bỗng không mở miệng ra nữa.
Lục Tiểu Phụng nhìn Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc nói:
- Trần Bình trước khi lâm tử, có nói trân bảo là do Lục Tiểu Phụng trộm đấy.
Lục Tiểu Phụng ngớ người ra đó.
Sa Mạn nói:
- Lý Đại Trung cũng nói thế.
Lão Thực hòa thượng nói:
- Tôn Ngũ Thông cũng nói thế.
Tiểu Ngọc nói:
- Đấy gọi là chúng khẩu đồng thanh.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Trừ cái miệng của tôi ra.
Sa Mạn nói:
- Chỉ tiếc là bọn họ nhất định không để anh giải thích.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Bọn họ ? Bọn họ là ai ?
Sa Mạn nói:
- Quan binh, những tay cao thủ được thế tử của Thái Bình vương phủ phái ra.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Để bắt anh ?
Sa Mạn nói:
- Bắt anh về xử.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Lúc bọn Trần Bình, Lý Đại Trung, Tôn Ngũ Thông được phát hiện ra, bọn họ có ở cùng chung một chỗ không ?
Sa Mạn nói:
- Không những không ở cùng một chỗ, mà còn cách nhau cả mấy trăm dặm.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Đáng sợ thật.
Sa Mạn nói:
- Chuyện gì đáng sợ ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ngụy kế của Cung Cửu.
Sa Mạn nói:
- Anh có chắc đây là ngụy kế của Cung Cửu không ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Chắc, bởi vì bọn Trần Bình, Lý Đại Trung một đám đó, anh đều có thấy mặt trên đảo.
Lão Thực hòa thượng bỗng nhìn dính vào bốn hàng lông mày của Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Bốn hàng lông mày của ta thế nào vậy ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Chỉ sợ phải cắt đi hai cái.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Tại sao ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Bởi vì mọi người đều biết Lục Tiểu Phụng có bốn hàng lông mày, mọi người đều biết Lục Tiểu Phụng là người ăn trộm đồ châu báu, mọi người đều đang truy nã Lục Tiểu Phụng, nếu như ngươi còn có bốn hàng lông mày không phải là mục tiêu quá hiển nhiên sao ?
Lục Tiểu Phụng sờ sờ hai hàng lông mày nơi miệng nói:
- Cắt đi, không phải tiếc lắm sao ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Ta nói đây, không phải là hai hàng đó.
Lục Tiểu Phụng giật mình hỏi:
- Ngươi muốn ta cắt hai hàng lông mày thật ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Như vậy ta sẽ bảo đảm chẳng ai nhận ra ngươi.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ngươi giết ta đi cho rồi.
Lão Thực hòa thượng hỏi:
- Tại sao ta đi giết ngươi ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Bởi vì ngươi muốn cạo hai hàng lông mày của ta.
Lão Thực hòa thượng nói:
- Ta chỉ bất quá đề nghị vậy thôi.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng đề cập đến chuyện đó nữa.
Lão Thực hòa thượng nói:
- Vậy thì thôi không nói.
Lục Tiểu Phụng thò tay ra tính nắm lấy bàn tay Lão Thực hòa thượng, vừa nói:
- Bạn tốt !
Lão Thực hòa thượng rụt tay lại nói:
- Bạn tốt thì bạn tốt, còn tay ta chẳng nắm.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Tại sao ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Bởi vì tay hòa thượng là thịt chay trường, tay của ngươi là thịt ăn mặn.
Lục Tiểu Phụng ngẩn người ra.
Tiểu Ngọc và Sa Mạn ôm miệng cười.
Lúc Lục Tiểu Phụng rút bàn tay đưa ra về, Lão Thực hòa thượng lại thò bàn tay ra.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Tại sao bây giờ ngươi lại muốn nắm tay ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Ta bỗng hiểu ra được một đạo lý. Thì ra lúc nhỏ ta cũng có ăn mặn. Thịt của ta cũng là thịt ăn mặn.
Tình bạn bè của Lục Tiểu Phụng làm cho Tiểu Mã và Sa Mạn cùng cười lớn.
Lục Tiểu Phụng cầm tay Lão Thực hòa thượng nói:
- Ngươi nói đi, bây giờ phải nên làm sao ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Có những chuyện, rõ ràng thấy đó, mà nghĩ không ra. Có những chuyện, tuy chẳng thấy gì cả, mà nhìn ra được đầu đuôi thế nào. Vì vậy, ta khuyên ngươi nên đi tìm một người.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ai ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Cái người bạn tốt ấy của ngươi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Bạn nào tốt của ta ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Đối với vụ án này, chúng ta có mắt mà như mù, vì vậy ta cho rằng, không chừng người mù lại còn sáng mắt hơn chúng ta.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 94
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com