Xa xa có tiếng vó ngựa vọng lại, còn có hơn hai chục gã kỵ sĩ đang qua lại tuần tra, tất cả đều mặc đồ võ quan hàng thất phẩm. Lục Tiểu Phụng chau mày, lẩm bẩm: - Lão Thất biến thành ra oai phong lẫm lẫm hồi nào thế ? Hai gã lúc nãy chụp lão hồ ly, thân pháp nhanh nhẹn nhẹ nhàng, xuất thủ vừa nhanh vừa ổn. Mai phục phía sau mái ngói góc tường, vũ công chắc cũng không thua gì hai người đó, toàn bộ có thể coi là hạng hảo thủ nhất lưu. Người có thể dùng được bao nhiêu đó cao thủ làm cảnh vệ cho mình, cũng không có mấy ai, Ưng Nhãn Lão Thất vốn không phải là hạng người có hạng như thế. Những người kỵ sĩ đang tuần tra xa xa, bỗng có một người thúc ngựa chạy lại, phía sau góc tường cũng có một người mặc áo đen xông ra chân. Kỵ sĩ lập tức nhảy xuống ngựa, khom lưng làm lễ. Tuy y mặc trên người phục sắc thất phẩm, gặp gã áo đen lại lộ vẻ rất cung kính, làm như đang gặp thượng ty. Tiểu Ngọc nói: - Xem ra không những khí phái của y lớn, thuộc hạ của y khí phái cũng không nhỏ. Sa Mạn nói: - Những người mặc áo đen nhất định không phải là thuộc hạ của Thập Nhị Liên Hoàn Ổ. Lục Tiểu Phụng hỏi: - Sao em biết được ? Sa Mạn nói: - Em nghe nói Thập Nhị Liên Hoàn Ổ, tuy không phải là ổ đạo tặc gì, nhưng cũng không phải là chỗ tốt lành. Lục Tiểu Phụng nói: - Không lẽ em cho những tên mặc áo đen đó đều là người tốt ? Thật ra chàng cũng nghĩ thầm trong bụng, những người này chắc chắn không phải là thuộc hạ của Thập Nhị Liên Hoàn Ổ, Thập Nhị Liên Hoàn Ổ trước giờ không qua lại với quan phủ. Có điều hiện giờ tâm tình chàng không được ổn định lắm, muốn tìm một người đấu võ mồm một tí. Phương pháp này thông thường rất hữu hiệu trong việc ổn định tâm tình của chàng. Nhưng Sa Mạn làm lơ. Lục Tiểu Phụng bóp vào mũi nàng một cái nói: - Em biến thành câm bao giờ thế ? Sa Mạn làm bộ vênh mặt lên nói: - Anh muốn em nói gì ? Lục Tiểu Phụng lại bóp mũi nàng nói: - Anh biết em nhất định đã nhận ra bọn họ là hạng người nào. Sa Mạn nói: - Bọn họ dĩ nhiên không phải là người tốt. Lục Tiểu Phụng hỏi: - Tại sao không phải người tốt ? Sa Mạn nói: - Bởi vì anh nói vậy. Lục Tiểu Phụng nói: - Anh nói gì em cũng nghe ? Sa Mạn nói: - Em không nghe anh nói, còn nghe ai nói ? Lục Tiểu Phụng bật cười, chàng bỗng ôm lấy eo lưng nàng, hôn lên môi nàng một cái, Sa Mạn muốn vênh mặt lên cũng không xong. Cả người nàng đã mềm ra trong lòng chàng. Tiểu Ngọc thở ra nói: - Các người giúp giùm một tí được không, có muốn thân mật với nhau, ít ra cũng chọn lúc, chọn chỗ chút xíu. Sa Mạn nói: - Nếu em nhìn khó chịu, chị để cho y cũng lại hôn em một cái. Lục Tiểu Phụng cười nói: - Chỉ tiếc là cái miệng của tôi bây giờ còn chưa rảnh rỗi. Cái miệng của chàng quả thật rất bận rộn, hai người bên kia, cái miệng cũng không ngồi không. Gã võ quan mặc áo phục sắc thất phẩm, toàn thân áo giáp bóng loáng, đang đứng khom lưng ở đó, đang nói chuyện, giọng nói rất nhỏ, gương mặt lộ vẻ nghiêm trang kính cẩn, hình như đang báo cáo chuyện quân tình gì đó rất bí mật. Gã áo đen thì ra chiều nghe mệt không muốn nghe thêm, y đang xua tay muốn gã kia đi. Sa Mạn hạ giọng nói: - Người này chắc là đệ tử của Thiên Long Nam Tông. Lục Tiểu Phụng hỏi: - Em nhìn ra sao ? Sa Mạn nói: - Khinh công thân pháp của Thiên Long Nam Tông rất đặc biệt, lúc nãy hai người đối phó lão hồ ly, sử dụng cầm nã thủ cũng là thủ pháp độc môn của Thiên Long Nam Tông, vì vậy em mới dám chắc y không phải là thuộc hạ của Thập Nhị Liên Hoàn Ổ. Lần này Lục Tiểu Phụng không mở miệng, nhưng Tiểu Ngọc đang hỏi: - Tại sao ? Sa Mạn nói: - Đại sư huynh của Thiên Long Nam Tông là người "thiên các", vì vậy y bèn tịnh thân vô cung làm luôn thái giám mấy năm gần đây nghe nói rất có quyền hành, y đem bọn sư huynh đệ đều tiến dẫn hết vào trong cung, vì vậy môn hạ Thiên Long Nam Tông, mười người đã hết chín người là thị vệ. Tiểu Ngọc nói: - Vì vậy bọn võ quan gặp họ đều phải cúi đầu ? Sa Mạn nói: - Dù có quan hàm lớn hơn chút nữa, gặp họ cũng phải cúi đầu. Tiểu Ngọc hỏi: - Nhưng sao thị vệ trong cung lại đến đây làm gì ? Tại sao lại theo Ưng Nhãn Lão Thất ? Sa Mạn cố ý chọc cô: - Sao em không hỏi y thử xem ? Tiểu Ngọc chớp mắt nói: - Nếu Mạn cô nương nói em hỏi thật, em sẽ hỏi. Cô không hỏi. Bởi vì gã võ quan đang đứng cúi đầu nãy giờ, đầu bỗng ngẩng lên, gã áo đen đang nghênh ngang nãy giờ bỗng ngã xuống. Lục Tiểu Phụng hình như thấy trong tay của gã võ quan có ánh đao thoáng qua đâm vào trong bụng gã áo đen. Gã áo đen lập tức rũ người ra, gã võ quan đỡ lấy người y đặt xuống, bước lại hướng lão hồ ly, gương mặt đang cười toe toét, miệng còn đang nói chuyện, rất tiếc gã áo đen chẳng còn nghe được gì nữa. Từ góc độ chỗ Lục Tiểu Phụng đang đứng nhìn qua, có thể thấy được dưới sườn của y có máu ướt đầm đỏ ra cả áo. Chỗ đó chính là nơi yếu hại trên người, nhát đao đó xuất thủ thật hiểm độc và chính xác. Một gã võ quan thất phẩm quan hàm nhỏ xíu như vậy làm sao biết sử đao nhanh quá chừng ? Tại sao y lại muốn ám sát thị vệ trong cung ? Ổ hồ ly rốt cuộc hạng người nào đang ở trong đó, có bí mật gì trong đó ? Bàn tay của Lục Tiểu Phụng đã buông Sa Mạn ra. Tiểu Ngọc cũng không còn nhìn bọn họ. Hiện giờ những chuyện đang xảy ra trước mắt bọn họ không những khẩn trương thích khích, mà còn thật thần bí, bọn họ dã bị thu hút hoàn toàn. Hiện tại, gã võ quan cơ hồ đã gần tới cửa sau của ổ hồ ly, những người kỵ sĩ khác cũng đã bắt đầu rón rén thúc ngựa đi gần lại. Sau góc nhà lại có người áo đen bước ra, gã võ quan đang gọi y, không biết đang nói gì. Gã áo đen lập tức xông lại như mũi tên, lưỡi đao trong tay của gã võ quan lại lóe lên, lại đâm vào lưng của gã áo đen. Nhát đao ấy đâm ra càng nhanh càng chính xác. Gã áo đen chẳng kịp hừ lên một tiếng đã ngã gục xuống. Xem ra gã võ quan thất phẩm này không những là tay cao thủ, kinh nghiệm giết người cũng cực kỳ phong phú. Nhưng nơi đây đã tới chỗ cấm khu, bốn bề những chỗ mai phục đã bị kinh động lên. Hơn mười người áo đen mặc đồ hoàn toàn giống nhau đều đã xuất hiện, rút binh khí ra. Những kỵ sĩ đằng xa cũng thúc ngựa vung roi xông lại, một hàng người phía trước, đều cầm trường thương đại kích, kỹ thuật rất tinh thuần, hiển nhiên đều là kẻ đã quen đánh trận chiến trường. Những người phía sau thì sử dụng binh khí thường dùng trong giang hồ, có người còn lấy bọc ám khí ra. Gã võ quan đã ném thi thể của người mặc áo đen ra ngoài, gằn giọng nói: - Chúng ta phụng mệnh vương gia lại bắt người, người nào dám phản kháng, giết chết không tha. Những người mặc áo đen cũng có người gằn giọng nói: - Chúng ta mới là thị vệ trong vương phủ, các người là thứ gì ? Y mới nói được hai câu, chiến mã đã xông lại, hàng đầu kỵ sĩ đã vung trường thương đại kích, thanh thế thật là kinh người, hàng phía sau những tay kỵ sĩ bỗng bay người lên tìm cách xông vào trong ổ hồ ly, người nào người nấy khinh công không tệ tí nào, ám khí phóng ra lại càng hiểm độc. Thiên Long Nam Tông cũng lấy khinh công và ám khí nổi danh, hai bên đối chọi nhau, xuất thủ không dung tình tí nào. Lục Tiểu Phụng nhìn muốn ngớ cả người ra, thật tình chàng không hiểu chuyện này ra làm sao cả. Nhưng chàng cũng nhìn được ra một chuyện, đệ tử môn hạ của Thiên Long Nam Tông, vũ công cũng không phải cao minh như giang hồ đồn đãi, những kỵ sĩ mặc áo võ quan thất phẩm thì toàn là những tay cao thủ nhất lưu. Bởi vì chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ, những người mặc áo đen đã ngã xuống hết năm sáu người, song cửa ổ hồ ly đã bị đụng vỡ đi ba bốn lỗ hổng, sáu bảy người đã xông vào bên trong. Gã võ quan lúc nãy giết hai người áo đen trong khoảnh khắc, bây giờ lại giết thêm hai người nữa. Người xông vào đầu tiên chính là y. Nhìn gã đó giết người, Lục Tiểu Phụng nghĩ đến tên đầu bếp trong nhà mình. Lúc chàng còn nhỏ hay chạy xuống nhà bếp, nhìn gã đầu bếp cắt dưa gang, thái rau cải. Người này giết người giống như gã đầu bếp cắt dưa thái rau vậy. Thanh đao của y không trật bao giờ. Trong nhà rốt cuộc đang có ai ? Ít nhất là có lão hồ ly và Ưng Nhãn Lão Thất, Lục Tiểu Phụng không thể không thừa nhận bọn họ đều là bạn bè của chàng. Bạn bè, hai chữ thật khả ái, một người có thể nào không có bạn bè được không ? Không thể. Một người có thể nào nhìn bạn bè la lên thê thảm mà giả trang không nghe được không ? Không thể. Ít ra Lục Tiểu Phụng không thể. Chàng đã nghe có tiếng hô thảm thiết của lão hồ ly. Đấy là tiếng kêu thật kỳ dị, như một cô gái đang bị cưỡng gian hét lớn lên. Một cô gái rất nhỏ tuổi. Lục Tiểu Phụng rất muốn làm bộ không nghe, nhưng chàng không thể làm được. Sa Mạn nhìn chàng, nàng bỗng hỏi: - Lão hồ ly có phải là bạn của anh không ? Lục Tiểu Phụng nói: - Không phải. Sa Mạn hỏi: - Anh có tính lại cứu lão ta không ? Lục Tiểu Phụng nói: - Không. Chàng thật không muốn đi, bởi vì thật tình chàng không chắc có thể đối phó nổi cái gã vũ quan giả hiệu đó. Nhưng người của chàng đã xông ra ngoài. Nếu trong lòng mình có điều gì thống khổ, uống rượu say có quên đi được không ? Không được ? Tại sao ? Bởi vì mình tỉnh lại sau đó lại càng thống khổ hơn. Vì vậy uống say cũng chẳng ích lợi gì. Nhất định không có ích gì. Vậy thì tại sao mình lại muốn uống cho say ? Không biết. Một người tại sao thường thường phải đi làm những chuyện mình không muốn đi làm ? Không biết. Trong phòng tình cảnh thật thê thảm, những người mặc áo đen vốn đang cao ngạo nghênh ngang, bây giờ đa số đã nằm lăn ra đó, có người ngã gục trong vũng máu của mình, có người nằm sóng soài qua cửa sổ như con cá chết, lười đao của những gã võ quan đẫm đầy những máu. Hai cây đao đẫm máu đang kề vào cổ lão hồ ly, ngoài ra còn có bốn cây đè vào cổ họng Ưng Lão Thất, bọn họ vừa thấy Lục Tiểu Phụng xông vào, làm như vừa thấy cứu tinh từ trên trời rớt xuống không bằng. Bọn võ quan thì nhìn chàng xông vào, như đang nhìn một con chim khờ dại lọt vào võng lưới. Chỉ có Lục Tiểu Phụng mới biết chính mình rốt cuộc là cái thứ gì. Lục Tiểu Phụng chính là Lục Tiểu Phụng, một con người không biết tính toán, quá tốt, cũng không thể là người quá xấu, có lúc rất thông minh, có lúc lại rất ngốc, có lúc rất bốc đồng, có lúc lại trầm tĩnh. Vừa vào trong phòng, chàng đã biến ra trầm tĩnh, bởi vì chàng rốt cuộc vào đây để cứu người, chẳng phải là để nạp mạng. Lục Tiểu Phụng giữ lại cho mình một con đường, nếu chàng cứu người khác không được, thì cũng phải cứu được mình. Bọn võ quan đang lạnh lùng nhìn chàng.