watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:23:2530/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Phụng Vũ Cửu Thiên - Cổ Long - Trang 36
Chỉ mục bài viết
Phụng Vũ Cửu Thiên - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Tất cả các trang
Trang 36 trong tổng số 46



Hồi 17-2

Đấy là phục sức mà ai ai cũng biết.
Phục sức của quan sai.
Quan sai không chỉ có một người, bởi vì đối diện với gã vừa nhìn lom lom vào cửa phòng của Lục Tiểu Phụng, là một gã quan sai nữa đang nằm ngủ gục trên bàn.
Hiển nhiên bọn họ đang thay phiên nhau ngủ, thay phiên nhau nhìn chừng động tĩnh trong phòng Lục Tiểu Phụng.
Tại sao lại là quan sai ?
Bọn họ vì tiền thưởng của Cung Cửu ? Hay là phụng mệnh lệnh của thế tử Thái Bình vương phủ lại bắt chàng ?
Lục Tiểu Phụng quay người lại xông đến cửa sổ, mở ra.
Dưới song cửa đang có hai tên quan sai một đứng một đang ngủ.
Lục Tiểu Phụng bật cười, cười khổ.
Một con mèo đã không biết ứng phó ra làm sao, còn thêm một lũ mèo nhỏ, con chuột nhỏ Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước cười khổ.
Vì vậy chàng chỉ còn cách nằm yên trên trường, trên ngực lại đặt một ly rượu rót đầy ắp.
Bình minh vừa ló dạng.
Gã quan sai đang đứng canh gác dưới song cửa nhìn ánh mình minh, y bất giác uể oải duỗi duỗi lưng, trong lòng đang cao hứng sắp thoát được một đêm gian khổ.
Y quả thật sắp được giải thoát.
Lục Tiểu Phụng giải thoát giùm cho y.
Lúc y đang duỗi duỗi lưng, Lục Tiểu Phụng đã như ánh mặt trời bay lại bên cạnh y, thò ngón tay ra điểm vào đại huyệt trên người y, giải thoát giùm cho y.
Dĩ nhiên ngay cả gã đang ngủ cũng được giải thoát luôn.
Lục Tiểu Phụng sờ sờ thanh yêu đao trên lưng, bất giác bật cười lên.
Đây là lần đầu tiên chàng làm quan binh.
Lục Tiểu Phụng không thể không khâm phục Cung Cửu, chỉ có Cung Cửu mới bức bách chàng phải hóa trang làm thành một người khác. Lục Tiểu Phụng nhìn gã quan sai thật đang nằm trên trường, sửa lại áo quần, rồi quay người bước ra.
Cửa không phải do Lục Tiểu Phụng mở ra.
Cửa bị đẩy ra.
Người đẩy cửa bước vào, chính là Ngưu Nhục Thang.
Ngưu Nhục Thang ôm một khay đồ vào, trên khay có một tô canh thịt bò, bốn cái bánh bao trắng tinh.
Ngưu Nhục Thang đặt khay xuống bàn, hướng về Lục Tiểu Phụng làm lễ một cái.
Ngưu Nhục Thang nói:
- Lục gia quan lớn xin mời ăn cơm sáng.
Lục Tiểu Phụng bỗng có cảm giác dở khóc dở cười, chàng vội vàng cởi bỏ bộ y phục quan binh, cao giọng nói:
- Ta không phải là Lục gia quan lớn.
Ngưu Nhục Thang cười nói:
- Đúng vậy, xin mời Lục gia Lục Tiểu Phụng ăn cơm sáng.
Lục Tiểu Phụng vẫn cao giọng nói:
- Ta không muốn ăn.
Ngưu Nhục Thang nói:
- Em thấy anh nên ăn thì tốt hơn.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Tại sao ta phải ăn ?
Ngưu Nhục Thang nói:
- Bởi vì Cửu gia nói, y không muốn lại chỗ anh tính đi ăn sáng để giao tiền cho anh.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Y ăn trộm bao nhiêu đó tiền, phí một chút có gì là nhiều ?
Ngưu Nhục Thang nói:
- Không lẽ anh không biết một chuyện ?
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Chuyện gì vậy ?
Ngưu Nhục Thang nói:
- Người càng giàu, càng không muốn tiêu tiền.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Không phải y đã phí bao nhiêu tiền đi theo dõi ta sao ?
Ngưu Nhục Thang nói:
- Đấy là chuyện bất đắc dĩ, không tiêu không được.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Vậy thì ta chỉ còn một câu nói.
Ngưu Nhục Thang hỏi:
- Câu gì ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Món ăn sáng này, ta không ăn không được.
Lục Tiểu Phụng nuốt hết miếng bánh bao cuối cùng, chắt miệng ra vẻ ngon lành, nói với Ngưu Nhục Thang:
- Ta muốn nhờ cô một chuyện.
Ngưu Nhục Thang hỏi:
- Anh còn muốn thêm một tô canh thịt bò ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Không phải.
Ngưu Nhục Thang hỏi:
- Vậy thì em làm gì cho anh ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Đem ta lại gặp Cung Cửu.
Ngưu Nhục Thang lộ vẻ do dự nói:
- Có chuyện gì, anh cứ nói với em.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Những lời ta nói, phải nói trước mặt Cung Cửu.
Ngưu Nhục Thang hỏi:
- Tại sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Bởi vì có vậy ta mới cảm thấy khoái bụng.
Ngưu Nhục Thang không nói một lời, quay lưng lại đi dẫn đầu.
Cung Cửu không ở trong lữ quán, trước giờ y chưa hề ở trong lữ quán.
Cung Cửu đang ở trên xe.
Cung Cửu sinh hoạt ăn uống, chỉ ở trong cổ xe hào hoa trang bị đầy đủ.
Y gớm những đồ dùng, chén đũa, ly bình, giường ngủ người khác đã dùng qua.
Lục Tiểu Phụng lại cổ xe của Cung Cửu, y đang ngồi chỗ vị trí đánh xe trầm tư.
Y chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng cũng yên lặng nhìn lại Cung Cửu.
Hai người yên lặng nhìn nhau, làm như lấy cặp mắt ra tỉ thí vũ công vậy.
Người phá tan cái yên lặng đó không phải là Cung Cửu.
Cũng không phải là Lục Tiểu Phụng.
Mà là Ngưu Nhục Thang. Ngưu Nhục Thang chỉ nói có sáu chữ:
- Y muốn nói chuyện với anh.
Sau đó Ngưu Nhục Thang chui vào trong xe, kéo màn cửa lại.
Cung Cửu đưa cặp mắt dò hỏi nhìn Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng bèn mở miệng ra, chàng nói:
- Ta có chuyện muốn nói trước mặt ngươi.
Cung Cửu nói:
- Ta biết.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ngươi biết ?
Cung Cửu nói:
- Ngưu Nhục Thang vừa mới nói tức thời.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ngươi không hỏi ta muốn nói gì sao ?
Cung Cửu nói:
- Ta không cần hỏi.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Tại sao ?
Cung Cửu nói:
- Ngươi đã lại, ngươi sẽ nói.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Điều ta muốn nói là, ta muốn ngươi đuổi gã đánh xe của ngươi đi.
Cung Cửu hơi biến sắc, y hỏi:
- Tại sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ngươi chẳng phải cần đến gã đánh xe.
Cung Cửu nói:
- Không có người đánh xe, ai lại đánh xe ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ta.
Cung Cửu lấy làm kỳ hỏi:
- Ngươi ?
Lục Tiểu Phụng nói:
Cung Cửu hỏi:
- Tại sao ngươi muốn đánh xe cho ta ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Bởi vì ta muốn dứt ra khỏi chuyện theo đuổi của ngươi.
Cung Cửu nói:
- Nhưng ...
Lục Tiểu Phụng ngắt lời:
- Ta đánh xe cho ngươi, là biểu thần ta không bị ngươi rượt theo, mà là ta đưa ngươi đi.
Cung Cửu hỏi:
- Ngươi muốn đưa ta đi đâu ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ta cũng không biết.
Cung Cửu lấy làm kỳ hỏi:
- Ngươi không biết ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Không chừng đi trên đường ta sẽ nghĩ đến một chỗ.
Cung Cửu hỏi:
- Chỗ nào ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Nếu ngươi muốn biết chỗ đó, ngươi phải để cho ta đánh xe, trên đường ta nghĩ ra, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Cung Cửu không nói gì, y đưa cây roi ngựa cho Lục Tiểu Phụng, mở màn cửa ra, chui vào trong.
Mặt trời đã lên cao lắm, hầu như đã đến đỉnh đầu.
Ánh mặt trời giữa trưa nóng hừng hực.
Nhưng Lục Tiểu Phụng lại rất yên tĩnh như mặt nước hồ.
Cây roi ngựa trong tay chàng vẫy nhẹ lên, vó ngựa lốp cốp, xe ngựa chạy rất êm, không có tí gì ra vẻ muốn vội vã đi trong ánh mặt trời gay gắt.
Tại sao ?
Bởi vì Lục Tiểu Phụng đã nghĩ ra được một cách thoát khỏi nanh vuốt của con mèo ác độc.
Cổ xe ngựa bỗng chạy như bay về phía trước.
Cung Cửu ngồi trong xe nhịn không nổi cũng thò đầu ra hỏi:
- Ngươi đang hối hả đi đường sao ?
Lục Tiểu Phụng chẳng quay đầu lại, chàng vung roi lên:
- Đúng vậy.
Cung Cửu hỏi:
- Tại sao phải gấp rút vậy ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Bởi vì ta muốn đi gặp một người.
Cung Cửu hỏi:
- Ngươi muốn gặp y gấp rút như vậy sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Không gấp.
Cung Cửu hỏi:
- Không gấp tại sao lại đi nhanh vậy ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Bởi vì ta phải lại chỗ y ở trước hoàng hôn.
cung Cửu hỏi:
- Vậy sao ngươi còn nói không gấp ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ta không gấp, nhưng y gấp.
Cung Cửu hỏi:
- Y gấp ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Bởi vì y có thói quen, trời tối, y sẽ không tiếp khách.
Cung Cửu hỏi:
- Ngay cả ngươi cũng không tiếp ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không tiếp.
Cung Cửu hỏi:
- Vì vậy ngươi phải đến đó trước khi trời tối ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Đúng vậy.
Cung Cửu hỏi:
- Vậy thì người gấp phải là ngươi.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Không đúng, bởi vì quy củ là do y đặt ra, vì vậy nôn nóng muốn tiếp khách trước hoàng hôn, là y, không phải là ta.
Tia sáng mặt trời đã bắt đầu nhạt đi.
Cổ xe đã chậm lại.
Gió thổi nhẹ qua, đem theo mùi hương hoa thoang thoảng ngọt ngào.
Cung Cửu ngồi trong xe hỏi ra:
- Người ngươi muốn gặp là một người yêu hoa ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Qúa yêu Cung Cửu hỏi:
- Chỗ y ở trồng đầy những hoa sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Đủ các thức các dạng hoa.
Cung Cửu hỏi:
- Đây là chỗ nào ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Vạn Mai sơn trang.
Cung Cửu hỏi:
- Tây Môn Xuy Tuyết ? Người ngươi muốn gặp là Tây Môn Xuy Tuyết ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Đúng vậy, tuy thường thường y không thổi tuyết, y thổi máu, nhưng y quả thật là Tây Môn Xuy Tuyết.
Cung Cửu hỏi:
- Ngươi tìm y làm gì ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Nói với y vài câu.
Cung Cửu hỏi:
- Ta không thể nghe ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ta nói chuyện với bạn bè, trước giờ không thích có người lạ đứng bên nghe ngóng.
Cung Cửu hỏi:
- Ngươi muốn nhờ y giúp giùm ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Không chừng.
Cung Cửu hỏi:
- Ngươi muốn y đi thông tri cho Sa Mạn.
Lục Tiểu Phụng không trả lời.
Cổ xe đã ngừng trước khóm hoa.
Lục Tiểu Phụng buông cây roi ngựa ra, nhảy xuống xe gõ gõ vào trong màn cửa hỏi:
- Ngươi có muốn vào không ?
Cung Cửu nói:
- Y đã không thích người lạ, ta vào đó làm gì, nơi đây có hương có hoa, ta ở đây hưởng thụ cảnh hoàng hôn, không khoan khoái hơn sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ngươi quả thật là một người thông minh.
Cung Cửu nói:
- Qúa khen.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ngươi đã thừa nhận mình là người thông minh, ngươi đoán xem ta sẽ mượn ngươi một thứ gì ?
Cung Cửu không nói gì.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 89
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com