Lão Thực hòa thượng nhìn Sa Mạn nói:
- Ta khuyên cô đừng trốn đi, là chuyện tốt cho cô.
Sa Mạn không hiểu hỏi:
- Tại sao là chuyện tốt cho ta ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Bởi vì nếu cô đi mất, cô lại Trường An, cô sẽ không gặp Lục Tiểu Phụng.
Sa Mạn hỏi:
- Tại sao ? Y không phải ở Trường An sao ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Ba hôm trước.
Sa Mạn hỏi:
- Còn bây giờ ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Hiện tại không chừng y đã đến nơi này.
Sa Mạn hỏi:
- Nơi này ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Nơi này có nghĩa là ở gần đây, y còn chưa có thể tới đây được.
Sa Mạn hỏi:
- Tại sao ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Bởi vì chúng ta còn chưa muốn y gặp cô.
Sa Mạn hỏi:
- Các ngươi tính chừng nào mới cho ta gặp y ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Câu hỏi của cô chỉ có một câu trả lời, câu trả lời chỉ có ba chữ.
Sa Mạn hỏi:
- Ba chữ gì ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Tới lúc đó.
oOo
Tới lúc đó, cũng có nghĩa là không bao giờ tới.
Bởi vì, nếu Lục Tiểu Phụng không đáp ứng yêu cầu của bọn Cung Cửu, lúc y gặp lại Sa Mạn, có thể là lúc nàng đã chết.
Vì vậy, lúc Lão Thực hòa thượng sai người đi đưa Lục Tiểu Phụng về, ở trong tòa trang viện hào hoa này, lúc chàng hỏi Lão Thực hòa thượng chừng nào mới gặp Sa Mạn, Lão Thực hòa thượng trả lời là "tới lúc đó", Lục Tiểu Phụng lập tức hiểu rằng, chàng chỉ còn dựa vào được chính mình.
Chàng biết dụng ý của Cung Cửu, đón chàng lại đây, là nói cho chàng biết, Sa Mạn đang ở quanh đây, nhưng Lục Tiểu Phụng không thể nào gặp được nàng. Biết rõ ràng là Sa Mạn ở quanh đây mà không gặp, Lục Tiểu Phụng chỉ còn biết nóng nảy thêm, trong lòng của Lục Tiểu Phụng càng nóng nảy chừng nào, không chừng càng dễ thuyết phục chàng chừng đó.
Lục Tiểu Phụng hiểu vậy, y cũng hiểu vậy, đợi ở đây càng lâu chừng nào, mình càng không dễ gì kiên trì chừng đó.
Vì vậy chàng vừa vào ở trong chỗ Lão Thực hòa thượng đã sắp xếp cho mình, chàng bèn không khách khí gì cả ăn uống thoải mái một trận. Sau đó chàng bèn vùi đầu ngủ một giấc.
Ý chí của con người thật tình cũng kỳ diệu, trong lòng nghĩ mình phải thức dậy lúc nào, quả thật ngủ đến lúc đó, lập tức tự nhiên thức dậy.
Lúc Lục Tiểu Phụng tỉnh lại, trời đang giữa khuya, chính là lúc chàng dự định dậy hành động.
Không có trăng sáng, sao đầy trời. Lục Tiểu Phụng hít một hơi thật sâu vào cái không khí mát mẻ, chàng cảm thấy mình mẫy đều rất sảng khoái.
Đứng ở trên mái nhà, nương vào ánh sao đêm, Lục Tiểu Phụng nhìn qua một lượt, từng dãy từng dãy phòng ốc bày ra một loạt. Chàng phát giác ra, chỗ chàng đang ở, thuộc dãy phòng nhỏ nhất trong đó.
Chàng biết Sa Mạn không ở trong dãy phòng đó, bởi vì lấy khí phái của Cung Cửu, nhất định y không chịu ở trong một căn nhà nhỏ như vậy, nhất định y phải ở trong một toà nhà đồ sộ.
Lục Tiểu Phụng chỉ cần tìm ngôi nhà nào lớn nhất, chàng rất có cơ hội tìm ra được Sa Mạn.
Đấy là ý nghĩ mọc ngay ra trong đầu khi chàng nghe Lão Thực hòa thượng nói đến câu "tới lúc đó".
Chàng nhất định không thể ngồi yên ở đó khổ sở chờ đợi, chàng phải đi tìm cho được Sa Mạn. Chàng có lòng tin.
Lục Tiểu Phụng không hề tính sai. Chỉ tiếc là Cung Cửu tính còn nhanh hơn chàng.
Vì vậy lúc chàng tìm đến nơi tòa nhà đồ sộ ấy, tìm đến chỗ Sa Mạn vốn vừa cư trú, Sa Mạn không còn ở đó nữa.
Lão Thực hòa thượng ở đó.
Lão Thực hòa thượng lộ vẻ mặt ta đây đã tính đúng nhà ngươi sẽ lại, nói:
- Ngươi thông minh lắm.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Chỉ tiếc là có người còn thông minh hơn ta.
Lão Thực hòa thượng nói:
- Người đó không thông minh hơn ngươi.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Sao ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Người đó chẳng qua chỉ nghe báo cáo, nói rằng người không còn nằm trên giường, do đó y vội vã đem Sa Mạn đi chỗ khác, để ta lại đây.
Lục Tiểu Phụng cao giọng hỏi:
- Để ngươi lại đây ? Tại sao để ngươi lại đây ? Ta có tìm ngươi đâu ?
Lão Thực hòa thượng cười nói:
- A Di Đà Phật, sắc tức là không, Sa Mạn chính là Lão Thực hòa thượng, ngươi gặp ta cũng như đã gặp được Sa Mạn thế thôi.
Lục Tiểu Phụng rất muốn cười, nhưng thật tình chàng cười không nổi.
Vì vậy chàng chỉ còn nước bước tới, bước tới gần Lão Thực hòa thượng, dang hai tay ra.
Lão Thực hòa thượng hỏi:
- Ngươi tính làm gì vậy ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Không phải ngươi mới nói, gặp ngươi cũng như gặp Sa Mạn sao ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Đúng vậy.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ta gặp Sa Mạn chuyện đầu tiên, là ôm lấy nàng, vì vậy ta cũng ôm lấy ngươi.
Lão Thực hòa thượng một mặt vừa thoái lui một mặt xua tay nói:
- Chuyện đó làm không được.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Tại sao làm không được ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Bởi vì hòa thượng là đàn ông, đàn ông không ôm đàn ông.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Không phải ngươi mới nói ngươi chính là Sa Mạn sao ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Chuyện đó huyền hoặc quá, chúng ta hãy nói đến chuyện khác đi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Chuyện khác ? Chuyện gì khác ?
Lão Thực hòa thượng làm mặt nghiêm trang nói:
- Chuyện lớn.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Chuyện lớn ? Chuyện lớn gì ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Có liên hệ tới mạng sống của hai người.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Liên hệ tới mạng sống của hai người, trong đó có ta chăng ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Ngươi xem, có phải ta đã nói ngươi thông minh lắm hay không ?
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Còn người kia là Sa Mạn ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Hỷ, con người thông minh như ngươi, tại sao không chịu nghĩ cho thông một tí ?
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ta nghĩ không thông ? Ta nghĩ chuyện gì không thông ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Đối với đề nghị của lão đầu, tại sao ngươi cứ cố chấp mãi ? Cố chấp như vậy làm gì ?
Lục Tiểu Phụng nhìn nhìn Lão Thực hòa thượng chăm chăm, lắc đầu nói:
- Tuy trước giờ ta không hiểu ngươi lắm, nhưng ta vốn cho ngươi là kẻ có nguyên tắc, lý do gì làm ngươi thay đổi thế ? Tại sao ngươi lại đi đáp ứng với lão đầu, làm người ẩn hình, làm kẻ thủ hạ cho lão ta ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Bởi vì ta nghĩ thông được rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Nghĩ thông rồi ? Ngươi nghĩ thông được cái gì ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Đời người.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Đời người ? Ngươi hiểu sao ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Hiểu.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngươi nghĩ đời người là thế nào ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Đời người là hưởng lạc. Lão Thực hòa thượng ta tu cả một đời, rồi được gì ? Kiếp người chẳng mấy chốc mà đã qua đi, tại sao ta đi ngược đãi chính mình ? Lão đầu nói đúng lắm, mau mau hành lạc đừng đợi tuổi thiếu niên đi qua, hối hận không còn kịp.
Lục Tiểu Phụng lại nhìn Lão Thực hòa thượng chăm chăm một hồi nữa, cười khổ nói:
- Đấy là ngươi đã hiểu đời người như thế đấy ? Chỉ vì ngươi muốn hưởng lạc, cho nên ngươi gia nhập vào hàng ngũ của lão đầu ?
Lão Thực hòa thượng hỏi:
- Ta sai sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ngươi sai rồi. Ngươi có biết đời người còn gì khác nữa không ?
Lão Thực hòa thượng hỏi:
- Còn có gì nữa ?
Lục Tiểu Phụng dằn từng chữ một:
- Đạo nghĩa, nhân ái, lương tâm.
Lão Thực hòa thượng cười lên hỏi:
- Ngươi cố chấp những thứ đó ? Đấy có phải là những nguyên nhân ngươi nghĩ không thông ?
Lục Tiểu Phụng mỉm cười nói:
- Bởi vì ta thấy vậy, ta mới cố chấp nó, ngươi có hiểu không ?
Lão Thực hòa thượng lắc đầu nói:
- Ta không hiểu.
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói:
- Thật ra ngươi hiểu hay không hiểu cũng chẳng quan hệ gì, quan hệ là, ngươi và ta nhân sinh quan không giống nhau.
Lão Thực hòa thượng nói:
- Điều đó biểu thân giữa chúng ta ắt phải có xung đột, đấy chính là nguyên nhân chúng ta đối địch với nhau.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Vậy thì số ngươi đã chú định là người thất bại.
Lão Thực hòa thượng hỏi:
- Tại sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Bởi vì tà ác vĩnh viên không bao giờ thắng được chính nghĩa.
Lão Thực hòa thượng lại cười lên nói:
- Ngươi đừng quên còn có một câu nói.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Câu gì ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Đạo cao lên một thước, ma chướng cao lên một trượng.
Lục Tiểu Phụng cũng cười lên nói:
- Ngươi có biết là ma chướng và đạo không phải cùng một thứ không ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Vốn không phải là một thứ.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Vì vậy, đạo và ma chướng tỷ lệ không ngang nhau, một thước của đạo, có thể là mười trượng, mà một trượng của ma chướng, không chừng chỉ là một thước.
Lão Thực hòa thượng yên lặng.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
- Ta có một chỗ thật không hiểu lắm.
Lão Thực hòa thượng lấy cặp mắt dò hỏi nhìn Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp:
- Lão đầu đã có bao nhiêu tay cao thủ như ngươi và Cung Cửu, tại sao còn nhất định phải muốn ta cho được ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Bởi vì ngươi hữu dụng nhất.
Lục Tiểu Phụng không hiểu hỏi:
- Ta ? Ta hữu dụng nhất ? Vũ công của Cung Cửu cao hơn ta, ta còn hữu dụng hơn y sao ?
Lão Thực hòa thượng nói giọng rất khẳng định:
- Đúng vậy.
Lần này người im lặng là Lục Tiểu Phụng.
Lão Thực hòa thượng nói:
- Bởi vì chuyện lão đầu muốn làm, chỉ có ngươi mới làm được.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Người khác làm không được sao ? Ngươi làm không được sao ? Cung Cửu làm không được sao ?
Lão Thực hòa thượng nói dằn từng tiếng một:
- Chỉ có ngươi, mới làm được.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Tại sao ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Bởi vì trong trường hợp này, chỉ có ngươi, mới là người chân chính ẩn hình được.
Bởi vì trong trường hợp này, chỉ có ngươi mới không làm cho người khác phòng bị.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Đó là trường hợp như thế nào ?
Lão Thực hòa thượng không trả lời.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngươi không nói được ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Được.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Vậy sao ngươi không nói ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Ta có thể nói, nhưng không thể nói ở đây.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ở đâu ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Ở nơi có Cung Cửu.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Tại sao phải có Cung Cửu ở đó ngươi mới nói được ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Bởi vì đây là một bí mật chấn động thiên hạ, ta mà nói ra, ngươi chỉ có hai con đường.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Hai con đường gì ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Một là đường sống, nếu là ngươi đáp ứng làm người ẩn hình.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Còn đường kia là đường chết ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Đúng, đường chết, bởi vì bí mật này không thể để cho ngươi biết mà còn sống nhăn đó. Vì vậy phải có Cung Cửu ở một bên mới nói cho ngươi nghe.
Lục Tiểu Phụng cười hỏi:
- Vì Cung Cửu giết được ta ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Ngươi lại nói đúng nữa.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Được, đi thôi.
Lão Thực hòa thượng hỏi:
- Đi ? Đi đâu ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Đi gặp Cung Cửu.
Lão Thực hòa thượng hỏi:
- Đi gặp Cung Cửu ? Hiện tại là đi sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Đúng vậy, bởi vì ta muốn biết ngay cái bí mật làm chấn động thiên hạ này.
Lão Thực hòa thượng hỏi:
- Ngươi có biết ngươi biết xong cái bí mật này, ngươi chỉ còn hai con đường để đi không ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ta biết.
Lão Thực hòa thượng hỏi:
- Ngươi chuẩn bị đi con đường nào ? Đường chết ? Hay đường sống ?
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngươi có muốn chết không ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Dĩ nhiên là không. ai muốn chết bao giờ ?
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Đúng vậy ? Làm sao ta muốn chết được ?
Lão Thực hòa thượng phấn khởi hỏi:
- Có phải ngươi nói, ngươi chịu làm người ẩn hình ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Không làm người ẩn hình, không lẽ không sống được sao ?
Lão Thực hòa thượng nói như đinh đóng vào tường:
- Không được.
Lục Tiểu Phụng cũng nói như đinh đóng vào tường:
- Ta cứ sống cho ngươi coi.