Lão Thực hòa thượng lắc lắc đầu. Y quả thật gấp lắm, mồ hôi đã ướt dầm dề ra. Lục Tiểu Phụng thì đã ngồi xuống, ngồi xuống trên ván thuyền, ngẩng đầu lên nhìn y, nhẫn nha hỏi: - Trên đó có mát hơn dưới này không ? Lão Thực hòa thượng lắc đầu muốn nhức nhối cả lên, y nhịn không nổi đã la lên: - Mát lắm, mát muốn chết người luôn. Lục Tiểu Phụng hỏi: - Vậy thì sao ngươi đổ mồ hôi nhiều thế ? Lão Thực hòa thượng nói: - Bởi vì ta đang tức giận, ta tức giận chính mình, tại sao lại đi kết bạn tốt quá như vậy. Lục Tiểu Phụng bật cười, cười lớn lên. Nhìn hòa thượng tức giận, cơn tức của chàng cũng đã nguội đi hết quá nửa chàng dang chuẩn bị kéo y xuống, nào ngờ chính ngay lúc đó, ngoài cửa bỗng nghe có tiếng ho khẽ, hình như có người đang sắp vào. Lục Tiểu Phụng lập tức nhảy vào lại trong rương, nhè nhẹ kéo nắp rương đóng lại, trước khi kéo hết nắp rương vào, chàng còn thấy được, cửa đang mở ra, hai người bước vào, người đi trước hình như là một trong hai gã vừa khiêng rương vào. Lục Tiểu Phụng thầm khấn trong bụng, cầu bọn họ lần này không khiêng rương ra lại. Bên trong rương bóng tối mịt mùng, bên ngoài ngay cả một tiếng động cũng không nghe thấy. Hai người này lại đây làm gì ? Bọn họ bỗng thấy Lão Thực hòa thượng đang bị treo trên xà nhà, tại sao lại không có tí gì phản ứng cả ? Lục Tiểu Phụng nắm chặt lấy tay Sa Mạn, bàn tay nàng lạnh giá, bàn tay của chàng cũng không ấm áp gì. Trong lòng chàng đã bắt đầu hối hận, lúc nãy nên phóng Lão Thực hoà thượng xuống mới phải. Bây giờ chàng mới biết, nếu một người trong bụng cứ nghĩ đến chuyện hành hạ người khác, thường thường người y hành hạ chỉ là mình thôi. Đợi hết cả nửa ngày, cũng chẳng thấy có động tĩnh gì. Chàng lại càng nóng nảy, cơ hồ muốn đây nắp rương hé ra nhìn trộm xem bên ngoài rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Chính ngay lúc đó, bên ngoài bỗng nghe có người đang gõ vào rương. Tốc tốc tốc, gõ rất nhẹ. Cái thứ tiếng động đó chắc chắn không phải là lấy chân đá, dĩ nhiên cũng không phải là của Lão Thực hòa thượng đã bị người trói gô ra đó. Tiếng động đó nghe ra giống như một người khách đang gõ cửa. Chỉ tiếc là chủ nhân không hoan nghênh y. Nam chủ nhân vốn đang tính mở cửa, nhưng nữ chủ nhân dùng sức kéo tay y lại không cho mở ra. Người khách chỉ còn nước tự mình mở ra, chỉ mở một kẻ hở nhỏ. Một kẻ hở rất nhỏ. Lục Tiểu Phụng đang tính nhìn từ kẻ hở ra xem bên ngoài ra sao, bỗng có một làn hơi nóng từ bên ngoài thổi vào, vừa thơm vừa nồng vừa nóng, thơm làm người ta muốn nhỏ giải. Dù cho là người chưa bao giờ ăn canh thịt bò bao giờ, cũng nhất định sẽ ngửi ra được mùi đó. Lục Tiểu Phụng có ăn qua canh thịt bò. Chàng vốn rất thích ăn canh thịt bò, nhưng hiện giờ chàng chỉ muốn mửa. Bởi vì tỳ vị của chàng đang co rút lại, trái tim thì đang chìm xuống. Không lẽ nhất thiết mọi chuyện đều chỉ bất quá là trò chơi đùa giỡn của Ngưu Nhục Thang ? Như là mèo đang vờn chuột vậy ? Hơi nóng đã dần dần tan đi hết. Lục Tiểu Phụng lập tức phát hiện ra có cặp mắt đang nhìn trộm vào bọn chàng, ánh mắt đầy vẻ cười cợt. Một người còn đang ca hát lên bên ngoài: - Bình bình bình, xin mở cửa giùm, ông là ai ? Tôi là cụ gà trống, ông lại đây làm gì ? Lại mời ăn canh thịt bò, gà con ăn vào thân thể tráng kiện, không sợ gió không sợ sóng. Lục Tiểu Phụng ngốc người ra. Giọng hát này không phải của Ngưu Nhục Thang, ngay cả Lục Tiểu Phụng ca đồng ca lên, còn hay hơn cả gã này ca. Thiên hạ e rằng chỉ có một người ca được như vậy. Lão Thực hoà thượng. Lục Tiểu Phụng bỗng nhảy ra khỏi rương, một người đang khom người bên ngoài, trong tay cầm một tô canh thịt bò, quả thật chính là Lão Thực hòa thượng. Y rõ ràng đang bị treo lên xà nhà, bây giờ tại sao bỗng dưng xuống đây ? Lão Thực hòa thượng chớp mắt: - Hòa thượng lão thực, Bồ Tát phù hộ cho hòa thượng. Chuyện này xem ra có vẻ huyền bí quá, xem ra không giống như sức người có thể làm tới được. Lục Tiểu Phụng cũng chớp mắt: - Bồ Tát có giết người không ? Lão Thực hòa thượng lập tức lắc đầu: - Ngã Phật cấm sát sinh, Bồ Tát làm sao lại giết người ! Lục Tiểu Phụng hỏi: - Bồ Tát cũng biết cho hòa thượng ăn canh thịt bò sao ? Lão Thực hòa thượng nói: - Dĩ nhiên là không biết. Lục Tiểu Phụng hỏi: - Thế thì tô canh thịt bò này từ đâu lại vậy ? Lão Thực hòa thượng bỗng cười lên một tiếng: - Ngươi đoán xem. Lục Tiểu Phụng đoán không ra. Tô canh thịt bò này, mùi vị và màu sắc chàng đã thấy qua không phải chỉ một lần, nhưng chàng thà thấy một tô cứt chó, cũng không muốn thấy tô thịt bò vừa thơm vừa nóng hổi này, bởi vì chàng biết chỉ có một người có thể nấu được nó ! Chỉ có Ngưu Nhục Thang mới nấu được tô canh thịt bò như vậy. Lão Thực hòa thượng nhẫn nha nói: - Tô canh này của ngươi đấy, một người bạn thân đã nhờ hòa thượng đem lại cho ngươi. Lục Tiểu Phụng hỏi: - Sao ? Lão Thực hòa thượng nói: - Cô ta nói, các ngươi hai người mấy ngày nay nhất định lao lực quá độ, nhất định phải cân tẩm bổ một tý. Chính y cũng có vẻ đỏ mặt lên: - Có những lời không phải của hòa thượng đâu đấy, hòa thượng vốn không muốn nói, nhưng cô bạn thân của ngươi nhất định bắt hòa thượng phải nói cho ngươi nghe. Lục Tiểu Phụng hỏi: - Cô ta đâu rồi ? Lão Thực hòa thượng nói: - Cô ta nói cô sẽ về đây gặp ngươi bây giờ đấy, nói ngươi đừng nôn nóng. Lục Tiểu Phụng vênh mặt lên: - Ta cũng có vài câu muốn ngươi chuyển lại dúm cô ta ! Lão Thực hòa thượng nói: - Hòa thượng rửa tai cung kính nghe ! Lục Tiểu Phụng nói: - Ngươi nói thà ta theo chó cái ăn cứt, cũng không muốn gặp cô ta, ăn canh thịt bò cô ta nấu ! Trong góc phía sau mấy cái rương, bỗng có người thở ra nói: - Người tốt mã như vậy, tại sao lại đi theo chó ai ăn cứt thế ? Đây cũng không phải là giọng của Ngưu Nhục Thang, giọng nói một người hơi còn nhỏ tuổi, hình như là của một cô bé. Câu nói ấy vừa thốt ra, quả nhiên có một cô bé từ sau những cái rương nhảy ra. Lục Tiểu Phụng lập tức thở phào một hơi: - Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc cười hì hì nhìn chàng, chớp chớp cặp mắt đang mở to, nói: - Ông đừng đi theo chó cái được không ? ông đi theo chó đực được không Lục Tiểu Phụng nói: - Không được ! Tiểu Ngọc hỏi: - Tại sao ? Lục Tiểu Phụng nói: - Bởi vì tôi phải theo cô ! Tiểu Ngọc đỏ mặt lên. Lão Thực hòa thượng bỗng hỏi: - Tại sao cô nhất định không cho y đi theo chó cái ? Tiểu Ngọc nói: - Bởi vì tôi sợ Mạn cô nương sẽ ăn phải giấm. Sa Mạn cũng đang cười: - Y nhất định đòi theo em, ta cũng sẽ ăn phải giấm. Lục Tiểu Phụng giựt lấy tô canh thịt bò trên tay Lão Thực hòa thượng: - Các ngươi ăn giấm, ta ăn canh thịt bò. Mùi canh thịt bò quả thật ngon tuyệt. Lục Tiểu Phụng thở ra nói: - Thì ra trên đời này không phải chỉ có một người biết nấu thứ canh thịt bò này. Tiểu Ngọc hỏi: - Còn ai nữa ? Lục Tiểu Phụng nói: Tiểu Ngọc nói: - Em chỉ biết ăn. Lục Tiểu Phụng nói: - Đây không phải là cô nấu sao ? Tiểu Ngọc nói: - Không những em biết ăn, em còn biết trộm nữa, đây là em ăn trộm trong nhà bếp ra đấy. Lục Tiểu Phụng hỏi: - Trong phòng bếp còn có ai nấu được tô canh như thế này ? Tiểu Ngọc nói: - Chỉ có một người ! Lục Tiểu Phụng hỏi: - Ai ? Tiểu Ngọc nói: - Ngưu Nhục Thang ! Lục Tiểu Phụng câm miệng lại. Tiểu Ngọc đảo quanh tròng mắt: - Thật ra ông cũng phải biết vậy, lần này cô ta dĩ nhiên cũng đi theo thuyền. Lục Tiểu Phụng hỏi: - Tại sao phải lên theo ? Tiểu Ngọc nói: - Bởi vì em lén dấu đi một chiếc thuyền, vì vậy cô ta tưởng rằng các người đã trốn đi bằng thuyền, nếu không làm sao họ tìm không ra ? Cô lại thở ra nói: - Bởi vì tìm không ra các người, hai hôm nay Cửu thiếu gia và Cung Chủ tính khí nóng nảy muốn chết luôn, may mà bọn họ nằm mộng cũng nghĩ không ra ai làm chuyện này. Lục Tiểu Phụng hỏi: - Rốt cuộc ai làm chuyện này ? Tiểu Ngọc đưa ngón tay chỉ vào mũi của mình. Lục Tiểu Phụng hỏi: - Là cô sao ? Tiểu Ngọc nói: - Trừ em ra còn ai nữa ? Lục Tiểu Phụng hỏi: - Cô đem Sa Mạn tới đây sao ? Tiểu Ngọc nói: - Dĩ nhiên là em. Lục Tiểu Phụng hỏi: - Treo gã hòa thượng này lên cũng là cô ? Tiểu Ngọc nói: - Thả y xuống cũng là em. Lục Tiểu Phụng nhìn sững vào cô, hình như trên đầu cô bỗng mọc ra hai cái sừng. Tiểu Ngọc hỏi: - Ông không tin em làm được như vậy ? Lục Tiểu Phụng thật tình không thể tin được. Tiểu Ngọc cười cười: - Ngay cả ông cũng không tin, Cung thiếu gia và Cung Chủ dĩ nhiên là cũng không tin. Lục Tiểu Phụng hỏi: - Vì vậy bọn họ cũng không ngờ đó là cô ? Tiểu Ngọc nói: - Ngay cả nằm mộng cũng nghĩ không ra. Lục Tiểu Phụng thở ra, chàng cảm thấy cái câu nói "người không thể đoán được bằng tướng mạo" thật không sai tí nào. Lúc này trong khoang thuyền bỗng có chỗ phát ra tiếng rốt rốt, mọi người giật mình cả lên, sau đó mới phát hiện ra, thì ra đó là cái bụng của Lão Thực hòa thượng. Tiểu Ngọc bật cười, nhìn cái bụng của y cười không ngớt. Lão Thực hòa thượng đỏ mặt lên: - Có gì là đáng cười ? Hòa thượng cũng là người, bụng đói cũng biết kêu chứ ! Tiểu Ngọc nhoẻn miệng cười: - Nhưng cái bụng của hòa thượng lại đặc biệt kêu thật dễ nghe ! Lão Thực hòa thượng nói: - Chỉ tiếc là hòa thượng chẳng muốn nghe tí nào. Tiểu Ngọc hỏi: - Hòa thượng thích nghe gì ? Lão Thực hòa thượng nói: - Hòa thượng chỉ thích nhìn. Tiểu Ngọc hỏi: - Canh thịt bò không dễ nhìn sao ? Lão Thực hòa thượng nói: - Hòa thượng không ăn mặn. Tiểu Ngọc nói: - Vậy thì hòa thượng đành phải nhịn đói, ngồi nghe cái bụng của mình kêu. Cô lại hỏi Sa Mạn: - Mạn cô nương cũng không ăn canh thịt bò sao ? Sa Mạn nói: - Không ăn ! Tiểu Ngọc hỏi: - Mạn cô nương không đói sao ? Sa Mạn nói: - Không đói, dù có đói cũng không ăn. Tiểu Ngọc bật cười: - Thì ra Mạn cô nương ăn giấm thật. Lão Thực hòa thượng bỗng chụp lấy tô canh: - Cô ta không ăn, ta ăn. Tiểu Ngọc cười hỏi: - Hòa thượng ăn mặn lúc nào thế ? Lão Thực hòa thượng nói: - Lúc bị đói quá muốn phát điên. Y ăn từng miếng lớn, đợi đến lúc ăn muốn mệt lả ra, y mới thở phào nói: - Tửu nhục xuyên trường quá, Phật tại tâm đầu tọa, hòa thượng ăn tí canh thịt bò, thật ra cũng chẳng quan hệ gì lắm. Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi cười: - Đúng vậy không quan hệ lắm. Lão Thực hòa thượng bỗng nhảy bật dậy nói: - Có quan hệ. Lục Tiểu Phụng hỏi: - Ouan hệ gì ? Lão Thực hòa thượng nói: - Ouan hệ muốn chết người, hòa thượng ... Y nói chưa xong câu, người y đã nằm lăn ra, khóe miệng sùi bọt mép lên. Lục Tiểu Phụng lập tức cũng thấy đầu mình choáng váng, chàng thất thanh la lên: - Trong tô canh này có hạ độc ! Tiểu Ngọc biến sắc: - Ai hạ độc ? Lục Tiểu Phụng nói: - Ta đang tính hỏi cô. Càng tính nhảy chồm lại, chỉ tiếc là tay chân bỗng biến ra mềm nhũn. Tiểu Ngọc lắc đầu lia lịa: - Chuyện này không phải em làm đâu, không phải em ... Cô thấy dáng điệu của Lục Tiểu Phụng, sợ quá muốn chạy. Chỉ tiếc là Sa Mạn đã chặn cô lại, nàng lạnh lùng hỏi: - Không phải mi còn ai nữa ? Tiểu Ngọc không biết. Ngoài cửa bỗng có người nói giùm cho cô: - Không phải nó, tôi đấy. Trên đời này chỉ có một người nấu một tô canh thịt bò như vậy, dĩ nhiên chỉ có một người có thể bỏ thuốc độc vào trong canh. Đấy chính là Ngưu Nhục Thang. Ngưu Nhục Thang nấu canh vừa thơm vừa hấp dẫn, người của cô cũng rất thơm, cũng rất dễ nhìn, nhất là hôm nay. Xem ra cô đặc biệt trang điểm cho bữa nay, y phục vừa mới vừa hợp thân, gương mặt thoa phấn không dày lắm cũng không lạt lắm, vừa đủ thích hợp cho người của cô. Cho đến bây giờ, Lục Tiểu Phụng mới phát hiện ra, không những cô biết mặc quần áo, cô còn biết trang điểm. Cô trang điểm cho ai nhìn ? Tuy Lục Tiểu Phụng ăn canh không nhiều lắm,hiện tại đầu chàng đã choáng váng, mắt nhìn đã hoa lên, như một người uống rượu say, chàng bỗng nói lớn lên: - Tôi biết cô chẳng làm gì tôi cả. Ngưu Nhục Thang nói: - Sao ? Lục Tiểu Phụng nói: - Cô trang điểm đặc biệt đẹp như thế cho tôi nhìn, dĩ nhiên sẽ không muốn làm gì tôi. Ngưu Nhục Thang vênh mặt lên, lạnh lùng nói: - Dĩ nhiên ta chẳng làm gì ngươi, ta chỉ bất quá muốn cho ngươi theo một con chó cái ăn cứt. Thì ra cô đã tới đây từ lâu, không chừng cô lại đây cùng một lúc với Tiểu Ngọc. Nhưng xem dáng điệu của Tiểu Ngọc lại không giống. Tiểu Ngọc xem ra sợ muốn chết đi được, sợ muốn ngất xíu xuống. Cô đang đi thụt lùi lại, cô tính chạy ra ngoài. Ngưu Nhục Thang chẳng thèm để ý tới cô. Thuyền đang đi trên biển, người ở trên thuyền, đi đâu được bây giờ ? Tiểu Ngọc hình như cũng nghĩ ra được điểm đó, không những không chạy đi, ngược lại còn đóng cửa khoang thuyền lại. Ngưu Nhục Thang quay phắt người lại, nhìn cô lom lom, gằn giọng hỏi: - Ngươi tính làm gì đó ? Tiểu Ngọc nói: - Em chẳng tính làm gì cả, chỉ bất quá muốn cô ăn canh với hòa thượng ! Tô canh thịt bò còn một nửa, Tiểu Ngọc nói: - Tô canh này làm ngon quá, không ăn hết để bỏ uổng. Ngưu Nhục Thang biến hẳn sắc mặt. Lớp phấn trên mặt cô nếu đậm hơn một chút không chừng người khác nhìn không ra. Chỉ tiếc là cô tô không đậm lắm, cũng không lạt lắm, chính vừa đủ để người khác thấy mặt cô đang biến đổi.