Mai Dao Lân vừa chạm chân trên đất, trong sân liền vang lên tiếng ầ ĩ la hét :
- Ai đó ? Đứng lại !
- Gian tế, đuổi theo mau !
- Hãy vào trong xin chỉ thị của Sách thiếu gia trước đã.
- Phải rồi, nhanh lên !
Trong khi ấy Mai Dao Lân đã phi thân lên mái nhà, bỗng nghe một giọng âm trầm, nhưng hùng hồn nói :
- Sách Long đã rơi vào tay kẻ địch, các ngươi còn chưa đuổi theo mau, xin chỉ thị ai nữa ?
Qúa ồn ào rối loạn, không ai phân biệt được tiếng nói do người nào phát ra, lập tức có kẻ quát to :
- Vậy chúng ta đuổi theo mau !
Vừa nghe tiếng nói hùng hồn kia, Mai Dao Lân liền giật mình thầm nhủ :
- Lão ta cũng có mặt tại đây, e rằng hôm nay chắc phải thêm phần rắc rối nữa rồi.
Nghĩ đoạn đã nắm tay Vân Phụng Linh từ trên Di Tâm Viên phi thân ra khỏi khách điếm Phục Long, đáp xuống ngoài đường phố.
Đêm khuya đường phố vắng tanh, gió lạnh từng cơn thổi tạt vào mặt, Mai Dao Lân đảo mắt nhìn quanh, đoạn nghiêng mặt khẽ hỏi :
- Linh muội, đường nào đến Ngân Long Bảo vậy ?
Vân Phụng Linh trỏ tay về hướng Bắc :
- Trên ngọn núi kia.
Mai Dao Lân chẳng chút chần chừ, quay người phóng nhanh về hướng bắc, vừa đi vừa quan sát, chỉ thấy cách thị trấn ngoài mười dặm, núi non trùng điệp, trải dài đến tận chân trời, thầm mừng đã may mắn gặp được Vân Phụng Linh, không thì chẳng biết đâu mà tìm Ngân Long Bảo.
Hai người phóng đi như bay, bay qua một thửa ruộng vừa gặt hái xong, địa thế bắt đầu lên cao, Mai Dao Lân bỗng khẽ hỏi :
- Linh muội, hãy nhìn phía sau có người đuổi theo hay không ?
Vân Phụng Linh thoáng ngạc nhiên, liền ngoảnh nhìn ra phía sau, bất giác ngớ người, hồi lâu cũng chưa quay đầu lại.
Mai Dao Lân thầm cười khảy, khẽ hỏi :
- Linh muội, mấy người vậy ?
Vân Phụng Linh quay lại, vẻ lo lắng đáp :
- Năm người cả thảy !
- Có một lão nhân tay cầm búa to không ?
Vân Phụng Linh kinh ngạc :
- Lân ca không nhìn sao lại biết ? Ồ, Lân ca hoài nghi lão ta ư ?
- Không sai, chính là lão ta. Linh muội, bọn họ không phải là người của Ngân Long Bảo, phải tìm cách giải quyết họ trước mới được.
- Lân ca, phía trước có một khu rừng rậm, chúng ta hãy đến đó.
- Nơi khác còn có rừng nữa không ?
- Còn, nhưng phải vào rất sâu trong núi, hơn nữa có rất nhiều đá ngổn ngang và vực thẳm.
Mai Dao Lân mắt ánh sát cơ :
- Vậy thì chúng ta không cần phải vào trong rừng.
Đoạn liền quay người phóng đi về phía Đông Bắc, Vân Phụng Linh ngơ ngác :
- Lân ca chẳng đã bảo là phải giải quyết họ hay sao ? Chúng ta chỉ có hai người, bọn họ đông thế kia, vả lại quanh đây đều có người của Ngân Long Bảo, chúng ta lên trên cao, sẽ tiền hậu thọ địch còn gì ?
- Quanh đây đều có người của Ngân Long Bảo ư ?
- Vâng, đâu đâu cũng có.
Mai Dao Lân nhếch môi cười tàn nhẫn :
- Vậy thì càng dễ giải quyết.
- Vì sao ?
Mai Dao Lân nắm lấy tay Vân Phụng Linh phi thân lên trên một tảng đá to, mỉm cười nói :
- Linh muội rồi sẽ rỏ ngay.
Đoạn lại tiếp tục tung mình lên trên. Gần canh ba, hai người đã đến trên một đỉnh núi trước mặt là một vực sâu. Mai Dao Lân thò đầu nhìn xuống, thì thấy dưới đầy cỏ dại và đá núi lởm chởm liền tức nảy ý, nắm tay Vân Phụng Linh phóng xuống.
Vừa xuống đến đáy cốc, Mai Dao Lân tiện tay bỏ Sách Long xuống trên một tảng đá to, đoạn nắm tay Vân Phụng Linh phóng đi về phía khác chứ không lên ngọn núi đối diện.
Vân Phụng Linh thắc mắc hỏi :
- Lân ca định đi đâu vậy ?
Mai Dao Lân cười :
- Tìm những người của Ngân Long Bảo ẩn nấp quanh đây.
- Còn những người đuổi theo thì sao ?
- Sẽ có người đối phó thay chúng ta.
Dứt lời hai người đã vượt qua hơn năm mươi trượng.
Ngay khi ấy, trên đỉnh núi hai người đã phóng xuống khi nãy, năm bóng người lần lượt xuất hiện, sau một lúc quan sát, họ liền tung mình xuống cốc.
Một hồi yên lặng trôi qua, bỗng có người cất tiếng nói :
- Thiếu bảo chủ Ngân Long Bảo ở đây, còn tên tiểu tử kia và ả nha đầu họ Vân chẳng thấy đâu cả.
Một giọng già nua tiếp lời :
- Mang theo người hành động bất tiện, nên tên tiểu tử Mai Dao Lân đã chuồn trước rồi. Hừ, lão phu xem ngươi bay được lên trời không cho biết.
Một giọng nữ tiếp lời :
- Chúng ta hãy đưa thiếu bảo chủ về Ngân Long Bảo đi thôi.
- Khoan đã !
Giọng nữ có vẻ tức giận :
- Lão còn chần chừ gì nữa, định chờ cho tiểu tử kia chạy xa hơn nữa phải không ?
- Bà biết gì kia chứ.
- Lão biết, hứ ! Nếu lão biết thì đâu đến đổi để cho người ta phá tan nhà cửa.
- Bà hãy nghe lão phu nói xong rồi hãy phát cáu được không ?
Một giọng khác tiếp lời :
- Thời gian cấp bách, Tây Môn huynh có cao kiến gì, sao không nói ra để mọi người cùng bàn bạc ?
Người được gọi là ếTây Môn huynhế chính là Bản Phủ Tiều Ẩn Tây Môn Kỳ, lão ngẩm nghĩ chốc lát rồi nói :
- Nếu chúng ta đưa người này lên Ngân Long Bảo, Tiêu Vân Ngân Long Sách Thiên Thái tuy sẽ phái người tìm kiếm Mai Dao Lân, song lại trái với ý muốn của công tử và mục đích chuyến đi này của chúng ta. Bởi nếu chúng ta đưa thiếu bảo chủ về bảo, tức là chứng tỏ chúng ta đã với lòng thành đến đây, tất nhiên Ngân Long Bảo sẽ bằng lòng tương trợ, nhưng như vậy ắt sẽ đắc tội với Kim Phụng Cung, Ngân Long Bảo đã không có ý qui thuận, vậy mà chúng ta lại tự ra sức để khiến gây thêm cường địch, trên đời này đâu có người ngu xuẩn đến vậy.
- Rất có lý, Tây Môn huynh có mưu kế gì không ?
- Theo ý lão phu, chúng ta hãy giết chết người này tại đây, rồi sau đó cho một người đi báo với Ngân Long Bảo, cứ nói là Sách Long đã bị Mai Dao Lân bắt đi, chốc lát nữa bọn thuộc hạ của Ngân Long Bảo ở khách điếm Phục Long cũng sẽ đuổi theo đến đây. Nếu bọn họ phát hiện thiếu bảo chủ đã chết, hẳn sẽ báo cáo với Sách Thiên Thái về những gì đã chứng kiến trong khách điếm, như vậy món nợ này sẽ trút lên đầu Mai Dao Lân. Một khi Ngân Long Bảo tìm Mai Dao Lân, Kim Phụng Cung nhất định sẽ bảo vệ hắn, vậy chúng ta chẳng phải đứng giữa hưởng lợi hay sao ?
Mưu kế quả là thâm độc, Tây Môn Kỳ vừa dứt lời, liền có ba người phụ hoa. nói :
- Quả là diệu kế, vậy chúng ta hạ thủ nhanh lên kẻo sinh biến.Ngay khi ấy lại có ba lão nhân phóng xuống, họ dáo dác nhìn quanh như muốn tìm kiếm gì đó, Mai Dao Lân và Vân Phụng Linh đang nấp sau tảng đá to cách chừng hai mươi trượng, hiển nhiên hai người đã dẫn dụ ba lão nhân này đến đây.
Bỗng nghe một giọng âm trầm cười lạnh lùng nói :
- Sách Long, đây chỉ là trách ngươi số mệnh xui rủi, vừa thoát được đầm rồng lại vào hang cọp, chớ trách Tây Môn Kỳ này lòng dạ độc ác, mà chỉ nên trách ngươi có giá trị lợi dụng quá to lớn, để cho ngươi sau khi chết có thể kiện cáo, ta giải khai á huyệt cho ngươi trước.
Rồi thì một tiếng rú thảm khốc vang lên.
Ngay tức khắc ba lão nhân cùng quát vang :
- Tây Môn Kỳ, hãy khoan.
Đồng thời ba phía lao đến, bao vây năm người kia vào giữa.
Vân Phụng Linh vỡ lẽ nhìn Mai Dao Lân, kinh ngạc nói :
- Lân ca dẫn dụ họ đến đây, mục đích chính là như vậy ư ?
- Không sai, họ đến thật là đúng lúc.
- Sao Lân ca biết họ sẽ sát hại Sách Long ?
- Hết sức đơn giản, từ khi phát hiện Tây Môn Kỳ có mặt tại đây, ngu ca biết là thế lực của Vạn Tượng Cung cũng đã lan tràn đến đây. Vạn Tượng công tử đã có lòng xưng bá võ lâm từ lâu, trong khi Ngân Long Bảo lại không chịu quy phục Vạn Tượng Cung, nếu có cơ hội, Vạn Tượng Cung lẽ nào chịu bỏ qua ?
- Nhưng Sách Long võ công có hạn, đâu đủ ảnh hưởng đến đại cuộc.
Mai Dao Lân mỉm cười :
- Như Tây Môn Kỳ đã nói, một khi Sách Long chết đi, giá hoa. cho ngu ca, sẽ có thể khiến cho Ngân Long Bảo và Kim Phụng Cung xảy ra xung đột ác liệt.
- Lân ca, nếu Sách Long mà chết, chúng ta sẽ mất con tin còn gì ?
Mai Dao Lân thản nhiên cười :
- Linh muội tưởng Sách Long có thể làm con tin để trao đổi ư ? Lầm rồi, những kẻ đầu sỏ Ngân Long Bảo đã có thể xem con gái thân sinh như người xa lạ. Chả lẽ không thể đối với con trai giống như vậy hay sao ? Đừng quên mục đích duy nhất của họ là muốn xưng bá võ lâm, tất cả đều là thứ yếu không đáng kể, không khéo chúng ta hối hận không kịp. Như thế này rồi đây sẽ hết sức thuận lợi cho hành động của chúng tạ - Có lợi ư ?
- Đúng vậy, bởi hiện giờ chính chúng ta là kẻ đứng giữa hưởng lợi.
Vân Phụng Linh giờ mới hoàn toàn hiểu thấu, kinh ngạc đăm mắt nhìn Mai Dao Lân, hồi lâu mới nói :
- Thảo nào, người trong giới võ lâm đều khiếp sợ Lân ca, thì ra Lân ca chẳng những võ công cao tuyệt mà cơ trí cũng kinh người thế này.
Ngay khi ấy, chỉ nghe Tây Môn Kỳ nói :
- Ồ ! Thì ra là Biên Hoang Tam Lão, ba vị đến thật là đúng lúc, Tây Môn Kỳ này đang định viếng ba vị đây.
Một trong ba lão nhân lạnh lùng nói :
- Không dám, mọi người trong giới võ lâm đều gọi huynh đệ lão phu là Biên Hoang Tam Quái, Tây Môn huynh khiêm tốn quá.
Tây Môn Kỳ điềm tĩnh ho khan :
- Khặc khặc Thân huynh đến đây có gặp Mai Dao Lân không ?
- Mai Dao Lân thì huynh đệ lão phu không gặp, nhưng lại gặp được hung thủ sát hại thiếu bảo chủ.
Tây Môn Kỳ vẫn điềm tĩnh :
- Không gặp Mai Dao Lân thì sao lại gặp hung thủ đã sát hại thiếu bảo chủ chứ ?
- Tây Môn Kỳ, các hạ xem Thân Nguyên Hồng này là người gì vậy ?
Tây Môn Kỳ thoáng biến sắc mặt, không còn điềm tĩnh như trước nữa, đưa tay chỉ thi thể Sách Long nói :
- Thân huynh nghĩ người này là chúng huynh đệ đây đã sát hại phải không ?
- Tây Môn Kỳ, lão phu tin chắc là các hạ chẳng đến nỗi chóng quên đến vậy, những lời các hạ mới vừa nói, chả lẽ bây giờ đã quên rồi hay sao ?
- Huynh đệ đã nói những lời gì xúc phạm đến ba vị nào ?
- Ha ha..... Tây Môn Kỳ, các hạ cũng là một nhân vật lừng danh trong võ lâm, dám làm dám chịu, đã đến nước này mà còn giấu đầu lòi đuôi như vậy, không sợ giới võ lâm chê cười hay sao ?
Tây Môn Kỳ tái mặt, cố cười nói :
- Thân huynh nói vậy nghĩa là sao ?
Thân Nguyên Hồng cười khảy :
- Kẻ sát hại thiếu bảo chủ không phải ngươi thì còn là ai nữa ?Tây Môn Kỳ giật mình, liếc nhìn bốn người kia, đoạn cười khảy nói :
- Thân Nguyên Hồng, các hạ nên biết là lão phu tự nãy giờ nhường nhịn chẳng phải sợ các hạ mà là trước khi chưa rõ sự thật, không muốn tổn thương hoà khí đôi bên mà thôi.
- Ha ha..... chưa rõ sự thật ư ? Tây Môn Kỳ, khá khen cho ngươi còn nói ra được, sự thật đã rành rành trước mắt, chúng ta đều là người lớn tuổi, hà tất phải làm điều tự dối lòng mình và dối người thế này ?
Tây Môn Kỳ biết là việc làm đã bại lộ, không thể chối cãi được nữa, mắt liền ánh hung quang, cười âm trầm nói :
- Thân Nguyên Hồng, vậy theo các hạ thì sao ?
Biên Hoang Tam Quái liền tức cùng tiến tới một bước, người nào cũng vẻ mặt nghiêm nặng, như đã sẵn sàng động thủ.
Tây Môn Kỳ liếc mắt nhìn quanh một vòng thật nhanh, bỗng buông tiếng cười dài :
- Ha ha..... Tây Môn mỗ từ lâu nghe Biên Hoang Tam Quái võ công cao tuyệt, giữ trọng trách chấp chưởng tuần sơn trong Ngân Long Bảo chưa bao giờ thất chức, ha ha..... hôm nay đã có cơ hội lĩnh giáo một phen rồi.
Biên Hoang Tam Quái lẽ dĩ nhiên nghe ra giọng điệu khinh mỉa của Tây Môn Kỳ, đồng cùng biến sắc mặt, đồng thanh nói :
- Tây Môn Kỳ, ngươi đắc ý quá sớm rồi đấy.
- Ha ha..... Đành rằng lão phu đắc ý, nhưng lại hết sức lo cho ba vị, bởi Tây Môn mỗ đã nói là không muốn tổn thương hoà khí đôi bên, sự việc đêm nay đã bị ba vị phát hiện, Tây Môn mỗ bắt buộc phải đưa ba vị lên đường trước thôi.
Biên Hoang Tam Quái tuy biết mình võ công không bằng Tây Môn Kỳ, song cậy đông người và ở trước cửa nhà, nên không chút khiếp sợ, Thân Nguyên Hồng cười khảy nói :
- Tây Môn Kỳ, e rằng tôn giá không giải quyết nổi lão phu ba người đâu.
Đoạn khoát tay ra hiệu với hai người kia, cùng cất bước tiến tới.
Bởi sợ kéo dài thời gian sẽ sinh ra rắc rối, Tây Môn Kỳ đã định tâm tốc chiến tốc quyết, bèn nháy mắt ra hiệu với bốn người kia, đoạn lạnh lùng nói :
- Thời gian có hạn, bọn này còn có việc khác đang chờ, ba vị nên lên đường đi thôi.Vừa dứt lời đã tung mình lao nhanh về phía Thân Nguyên Hồng, vung búa với chiêu Cuồng phong bão vũ, kèm theo tiếng rít gió ghê rợn nhanh như chớp bổ thẳng vào yết hầu Thân Nguyên Hồng.
Thân Nguyên Hồng tuy trong tay không co binh khí, song sớm đã chuẩn bị, trong tiếng quát vang, hai đầu gối thoáng co lại, song chưởng từ giữa tách ra hai bên, với chiêu Dã mã phân tông tấn công hai bên tả hữu Tây Môn Kỳ, chưởng kình rít lên như vũ bão, công lực quả là khủng khiếp.
Hai người kia vừa thấy lão đại động thủ, cùng liền buông tiếng quát giận dữ, lao vào tấn công bốn người kia, chưởng lực tựa hồ chẳng kém gì Thân Nguyên Hồng.
Vạn Lý Hồng Diệp Hà cười khảy quát :
- Chúng ta tiến lên !
Đoạn dẫn trước lao bổ vào lão nhị. Ba người kia tự biết võ công kém hơn vợ chồng Tây Môn Kỳ một bậc, thoáng chốc lưỡng lự, bèn cùng liên thủ tấn công lão tam.
Nhất thời chưởng phong vang động như sấm, cát đá tung bay loạn xạ, tiếng quát tháo rền rĩ.
Mai Dao Lân nắm tay Vân Phụng Linh từ sau tảng đá bước ra, quét mắt nhìn đấu trường, bỗng chau mày lẩm bẩm :
- Biên Hoang Tam Quái kém cõi quá !
Vân Phụng Linh chơm chớp mắt :
- Đằng nào cũng là kẻ địch, bên nào chết cũng vậy thôi.
Mai Dao Lân lắc đầu :
- Tam quái mà chết, sẽ không có người quay trở về Ngân Long Bảo báo tin, như vậy e rằng lại phải phiền đến Linh muội mạo hiểm một phen.
Vân Phụng Linh hoảng kinh :
- Không, tiểu muội không đi đâu hết, tiểu muội không bao giờ rời xa Lân ca nữa đâu.
Ngay khi ấy, chỉ nghe Tây Môn Kỳ cười đắc ý nói :
- Thân Nguyên Hồng, ngươi đã thở khó khăn rồi phải không ?
Mai Dao Lân giật mình, lo lắng nói :
- Nếu Linh muội không đi, e rằng toàn bộ kế hoạch của chúng ta sẽ hoài phí mất.
- Linh muội không cần đi nữa, người thông báo đã đến.
Vân Phụng Linh liền yên tâm, vội hỏi :
- Ở đâu ?
Mai Dao Lân đưa tay chỉ vào ngọn núi đối diện :
- Kia kìa.
Ngay khi ấy bỗng nghe trên ngọn núi đối diện có tiếng hối hả nói :
- Tuần sơn Tam Lão đã chận được hung thủ rồi, chúng ta đến mau !
Vân Phụng Linh đưa mắt nhìn chỉ thấy trên núi đang có mười mấy người, người phóng xuống trước tiên chính là Bát Tý Giao Đới Thịnh, chủ khách điếm Phục Long.
Bát Tý Giao Đới Thịnh vừa tung mình phóng xuống, những người khác cũng lần lượt phóng theo sau. Bỗng nghe Thân Nguyên Hồng thở hào hển hét to :
- Phái ngay hai người về..... thông báo với bảo chủ..... nói là người của Vạn Tượng Cung đã..... giết..... giết chết thiếu bảo.....
Chưa kịp dứt lời, ếbìnhế một tiếng vang to, kèm theo một tiếng rú thảm khốc, thân người quắt queo của Thân Nguyên Hồng đã văng xa hơn bảy trượng, rơi xuống đất co giật mấy cái, tức thì hồn lìa khỏi xác.
Bát Tý Giao Đới Thịnh thấy vậy vừa kinh hãi, vừa tức giận, lớn tiếng quát :
- Huynh đệ họ Ngô, tức tốc trở về Ngân Long Bảo.
Dứt lời đã dẫn trước tung mình lao về phía Tây Môn Kỳ.
Trong tiếng dạ ran, trong số người trên đỉnh núi chưa phóng xuống, liền có hai người quay lại phóng nhanh đi.
Ngay khi Bát Tý Giao Đới Thịnh phi thân lao tới, trong cốc lại vang lên tiếng rú thảm, lão nhị trong Tam Quái giao chiến với Vạn Lý Hồng Diệp Hà cũng đã táng mạng dưới chưởng lực đối phương.
Tây Môn Kỳ sở dĩ phải hạ sát Biên Hoang Tam Quái chính là vì sợ tin tức bị tiết lộ, giờ nghe Bát Tý Giao Đới Thịnh phái người về thông báo, hết sức hốt hoảng, ngay khi ấy Bát Tý Giao Đới Thịnh đã lao đến, vội lớn tiếng nói :
- Lão bà, đến đây tiếp y mau.
Dứt lời đã tung ra chiêu Lực bình ngũ nhạc, ếbùngế một tiếng vang dội, Bát Tý Giao Đới Thịnh bị đẩy lùi bốn năm bước. Trong khi ấy Tây Môn Kỳ đã thừa cơ lướt chéo xa ra ba trượng, phóng nhanh lên núi.
Mai Dao Lân cười khảy nói :
- Linh muội, chúng ta đi nào.
Vân Phụng Linh ngạc nhiên :
- Đi đâu vậy ?
- Đi giúp hai thủ hạ Ngân Long Bảo thoát khỏi tay Tây Môn Kỳ.
Dứt lời Mai Dao Lân đã nắm tay Vân Phụng Linh phi thân ra xa hơn tám trượng. Qua khỏi sơn cốc, phi thân lên ngọn núi đối diện, hai người vừa hạ chân trên một tảng đá to, chỉ thấy hai anh em họ Ngô phóng vút qua trước mặt cách chừng ba trượng.
Có lẽ vì hai người quá nóng lòng, nên đã không nhìn thấy Mai Dao Lân và Vân Phụng Linh.
Mai Dao Lân đưa mắt nhìn về phía con đường hai anh em họ Ngô vừa đi qua, chỉ thấy Tây Môn Kỳ đang vội vã đuổi theo, lúc này còn cách chừng bốn mươi trượng.
Mai Dao Lân cười khảy, lạnh lùng nói :
- May quá, chúng ta đến thật đúng lúc.
Đoạn liền nắm tay Vân Phụng Linh tung mình xuống tảng đá, phi thân đến đón đầu Tây Môn Kỳ. Trong thoáng chốc, khoảng cách hai bên chỉ còn chừng mười trượng.
Mai Dao Lân nhướng mày, lướt đến cản đường trước mặt Tây Môn Kỳ, giọng sắc lạnh nói :
- Tây Môn đại hiệp vẫn khoẻ chứ ?
Vừa thấy có người cản đường, Tây Môn Kỳ vội hít vào một hơi chân khí chững người lại, ngước mắt nhìn, bất giác giật mình, buột miệng nói :
- Mai Dao Lân.
Mai Dao Lân nhếch môi cười :
- Không sai, chính Mai Dao Lân đây. Tây Môn đại hiệp kinh ngạc lắm phải không ?
Tây Môn Kỳ nằm mơ cũng chẳng ngờ gặp Mai Dao Lân tại đây và trong lúc này, cười lạnh lùng nói :
- Mai Dao Lân, đây là ngẫu nhiên phải không ?
- Theo Tây Môn đại hiệp thì sao ?
Tây Môn Kỳ thấy Mai Dao Lân thần sắc bình thản, nghĩ chàng không biết sự việc trong cốc, bèn sầm mặt nói :
- Bất kể thế nào thì chúng ta cũng đã gặp nhau tại đây, lão phu hiện đang bận chút việc, rồi đây chúng ta sẽ gặp lại nhau trong khu núi này.Đoạn tạt người sang bên năm thước, toan phóng đi tiếp tục đuổi theo anh em họ Ngô.
Mai Dao Lân cười khảy :
- Tây Môn đại hiệp định bỏ đi ư ?
- Chả lẽ ngươi tự tin có thể giữ lão phu lại được ư ?
- Đó là việc sau này, hiện giờ Mai mỗ có một điều, trước hết xin cảm tạ Ơn viện thủ của Tây Môn đại hiệp.
Tây Môn Kỳ nhất thời không hiểu Mai Dao Lân muốn ám chỉ điều gì, bèn nói :
- Lão phu không nhớ đã từng giúp gì cho ngươi.
- Tây Môn đại hiệp chóng quên đến vậy thật sao ? Mới khi nãy đây thôi, sao lại quên mất thế nhỉ ?
Tây Môn Kỳ không hiểu :
- Lão phu đã từ khách điếm Phục Long đuổi theo ngươi đến đây, chẳng có gì là ơn viện thủ cả.
- Điều Mai mỗ muốn nói đó là tôn giá đã giúp Mai mỗ giải quyết xong một vụ công án.
Tây Môn Kỳ tái mặt, lão giờ đã hiểu cả, mình vốn định lập kế hãm hại chàng, chẳng ngờ trái lại mình đã lọt vào cạm bẫy chàng.
Xấu hổ, kinh hãi hay tức giận, Tây Môn Kỳ nhất thời không sao phân biệt được, nơi đây không có gió bởi nhiều mỏm đá che chắn, vậy mà chòm râu dưới cằm lão lại không ngừng lay động.
Mai Dao Lân cười lạnh lùng nói :
- Tây Môn đại hiệp kế hơn Gia Cát, song rất tiếc là Mai mỗ không có phúc hưởng thụ, đành để cho Tây Môn đại hiệp hưởng thụ hết.
Tây Môn Kỳ hít sâu một hơi không khí, cố nén lửa giận, buông tiếng cười vang :
- Mai Dao Lân, ngươi quả là một con người gian trá.
- Câu nói ấy Mai mỗ đã nghe không chỉ một lần, Tây Môn đại hiệp không cần quá khen.
- Mai Dao Lân, chúng ta hãy thẳng thắn nói chuyện với nhau, thù mới hận cũ giữa hai ta, ngươi định giải quyết thế nào ?
Mai Dao Lân mắt ánh sát cơ :
- Tây Môn Kỳ, tôn giá nên đợi họ đến rồi hẵng nói là hơn.
- Lão phu không đợi được nữa. - Vậy thì tôn giá hãy động thủ đi, Mai mỗ đã để cho tôn giá sống thêm quá lâu rồi.
Tây Môn Kỳ tuy biết mình không phải là địch thủ của Mai Dao Lân, nhưng lúc này đã thành thế cưỡi hổ, chẳng thể nhút nhát sợ sệt được, lúc này lão đang toan tính sẽ thoát thân bằng cách nào trong khi giao đấu, lão cười sắc lạnh :
- Mai Dao Lân, hôm nay giữa hai ta sẽ phải có một người phơi xác tại đây.
Trong khi nói đã vận tụ công lực vào song chưởng.
Mai Dao Lân cười khảy :
- Người đó hẳn là tôn giá rồi.
Tây Môn Kỳ vờ lơ đểnh quét mắt nhìn về phía những mỏm đá bừa bộn sau lưng Mai Dao Lân, thế là lão đã tìm được nơi ẩn thân. Mai Dao Lân ngước nhìn trời, lúc này có lẽ đã cuối canh tư, lạnh lùng nói:
- Người của Ngân Long Bảo hẳn đã đi xa rồi, tôn giá động thủ được rồi chứ ?
Tây Môn Kỳ mắt vút qua vẻ hiểm độc :
- Lão phu lẽ dĩ nhiên có cách đuổi kịp bọn họ, không cần ngươi phải nhọc tâm lo lắng, ngươi chuẩn bị rồi chứ ? Tiếp chiêu !
Lão xuất thủ đột ngột thế này, tin chắc Mai Dao Lân không bao giờ ngờ đến với thân phận như lão mà lại ra tay một cách hèn hạ gần như là ám toán, thế nhưng.....
Dưới ánh sao khuya, ánh búa loé lên như một làn sáng bạc, đó chỉ là chiêu Phủ khai thiên địa, nhưng trong tay Tây Môn Kỳ thi triển, uy lực thật là khủng khiếp.
Mai Dao Lân bề ngoài tuy điềm tĩnh, nhưng trong lòng cũng rúng động mạnh, chàng biết Tây Môn Kỳ chủ yếu là thoát thân, song trước một chiêu hung hiểm thế này, chàng chẳng thể không né tránh.
Ý nghĩ loé nhanh trong óc Mai Dao Lân người thoáng ngã sau, lưỡi búa lướt qua chỉ trong đường tơ kẻ tóc, chàng tung mình ra sau hơn trượng.
Vân Phụng Linh kinh hãi đến ngây người ra, mặt đẫm ướt mồ hôi lạnh.