Người đó chính là Vạn lão phu nhân. Đang nhai ô mai, nằm trở lại trong cỗ quan tài, bà gật gù, nhếch nụ cười đắc ý: - Còn sớm chán, vội gì ra bên ngoài? Khi nào cục trường khai diễn thì sẽ ra mà nhìn. Bây giờ nằm nghỉ lưng cho khỏe, tội gì phải ngồi như bao nhiêu người bên dưới đó? Bỗng bà giật mình nhận thấy một cành cây nhỏ, do ai đó thọc qua khe hở nắp quan tài. Một cành cây nhỏ như thế dù khều động một chiếc gối bông, cành yếu cần chứ gối chẳng nhúc nhích, vậy mà cành cây đó như có một mãnh lực vô hình, nhích động nổi nắp quan tài. Nắp quan tài từ từ dở lên, lên mãi... Vạn lão phu nhân xanh mặt cố níu nắp quan tài, kéo trì xuống. Vô ích. Bà vận dụng toàn công phu nội lực cũng chẳng trì nắp quan tài xuống nổi, nó cứ từ từ nâng lên, không bật mạnh, dù Vạn lão phu nhân đang níu nó xuống. Nó mở lên theo đúng một nhịp độ, chỉ trong mấy phút giây, nó phải lên được bao nhiêu phân, đều đều ... Vạn lão phu nhân sợ quá vừa trì nắp áo quan vừa dán mắt nhìn qua khe hở, thấy một chiếc áo màu xanh. Thấy chiếc áo đó rồi Vạn lão phu nhân càng xanh mặt hơn. Bất giác bà thun người tròn như con cuốn chiếu. Bên ngoài có tràng cười trong trẻo rồi một giọng nói cũng trong trẻo vang lên: - Tôi biết lắm, thế nào rồi bà cũng đến đây xem cái trò nhiệt náo. Tôi đã tìm bà khắp nơi trong tàng cây, trong hốc đá, xa cũng như gần, chẳng thấy bà, tôi hết sức lạ lùng cứ tưởng bà đã học được thuật tàng hình. Ngờ đâu bà lại chui vào quan tài này! Ý kiến đó rất hay, rất hay bà ạ! Giọng cười, giọng nói đó hầu như duy nhất trên thế gian này. Ngoài tiểu công chúa ra, còn ai có được? Thật ra nhìn thấy chiếc áo không cần thấy người Vạn lão phu nhân đã nhận rõ người rồi. Bây giờ nghe thêm giọng cười giọng nói bà không còn nghi ngờ gì nữa, bà không cho là mình nằm mộng nữa. Chiếc nắp quan tài từ từ bổng lên, bên trong Vạn lão phu nhân lại thun mình gọn hơn, tròn hơn. Bà giấu chiếc đầu trong vòng tay, hai tay đè đầu xuống cho thực tròn người. Tiểu công chúa hỏi: - Trốn mãi sao bà? Trốn mà được sao? Ra đi nếu chiếc nắp quan này bật lên thì còn ăn nói làm sao được với nhau hở bà? Vạn lão phu nhân run run giọng: - Cô nương... tiểu công chúa ... tìm già, hẳn có việc chi chứ? Bà cố làm ra vẻ ngạc nhiên, vô sự, nhưng trước tiểu công chúa bà mất hẳn tự chủ. Thành ra, càng cố thản nhiên, lại càng lúng túng. Tiểu công chúa điềm nhiên: - Chẳng có việc chi lớn lao đâu bà ạ! Bất quá tôi muốn hỏi bà, giờ này Phương Bửu Ngọc ở đâu? Chỉ hỏi vậy thôi! Vạn lão phu nhân cố cười cho ròn, song cái giọng ròn đứt đoạn biểu lộ rõ rệt vẻ gắng gượng. Nương theo tràng cười bà thốt: - Phương Bửu Ngọc! Cái vị thiếu gia đó hành tung như gió, như mây, sớm Nam chiều Bắc, nghe hiện đó rồi ẩn, ẩn nơi này rồi hiện nơi khác. Nơi nào cũng có mặt nơi nào cũng nhiều phiêu phưởng tợ bóng ma, già còn biết Phương thiếu gia ở đâu mà chỉ cho cô nương? Thoạt bà gọi là cô nương thoạt bà lại gọi là tiểu công chúa, điều này do bà cố ý, như muốn chứng tỏ nửa thừa nhận nàng nửa phủ nhận nàng. Thừa nhận để tỏ ra cho tiểu công chúa biết là bà chẳng bao giờ quên sự thừa ước nơi phía hậu môn giả sơn trong Khoái Tụ Viên của Tề Tinh Thọ. Phủ nhận là để tỏ ra là không phải bị ràng buộc bởi bất cứ người đó là ai. Chỉ nội cách gọi cũng đã tỏ ra bà là người có tâm cơ thâm hiểm Đến cái tuổi quá gần cát bụi bà vẫn vận dụng tâm cơ như thường, và có thể bà sử dụng mãi đến lúc hoàn toàn thành cát bụi... Tiểu công chúa cười nhẹ: - Không biết thật vậy, hở bà? Giọng nàng ấm dịu hơn, nụ cười nàng hiền hòa hơn, song Vạn lão phu nhân lại rợn người hơn... Nếu không tự kiềm chế chắc hẳn bà phải run hàm răng đánh vào nhau cành cạch: - Thật vậy đó... cô nương! Tiểu công chúa vẫn cười dịu: - Giả như thật sự bà không biết, thì tại sao bà quá sợ tôi như thế chứ? Tôi nghĩ bà đang có một trò quỷ gì, sắp sửa diễn cái trò quỉ đó với tôi đấy. Bởi đang toan tính trò quỷ nên bà mất bình tĩnh phải không? Vạn lão phu nhân ấp úng: - Già... đâu có... Tiểu công chúa bình thản tiếp nối: - Tôi hiểu bà là một người thông minh tột đỉnh. Bà thừa kinh nghiệm trường đời. Từ bao nhiêu năm qua, bà không hề để mình thiệt hại, dù phải tàn nhẫn bà cũng không ngần ngại, cốt giữ sao cho mình đừng thiệt hại. Bao nhiêu năm qua, bà đã giữ được như thế. Tại sao hôm nay bà lại không giữ luôn? Bà đã biết không thắng nổi tôi nên bà sợ tôi, đã sợ tôi sao bà còn bắt buộc tôi phải động thủ? Họa chăng bà muộn nếm thử sự thiệt hại như thế nào? Thôi bà ơi, một người già dặn như bà, trong cái tuổi xế tàn này nên tìm an nhàn hơn, cái thời thử thách đã qua rồi bà ạ! Nàng dừng lại một chút, giọng hơi trầm: - Nói đi bà! Nói càng nhanh, càng giữ tròn hòa khí! Vạn lão phu nhân từ từ thốt: - Nếu già nói ra phương trời hạ lạc của Bửu Ngọc thì tiểu công chúa buông tha cho già, phải vậy không? Vô luận hắn ở nơi nào, tiểu công chúa cũng... Tiểu công chúa gật đầu: - Phải đó bà ạ, vô luận hắn ở nơi nào! Vạn lão phu nhân nói: - Bằng vào đâu già tin được lời cam kết của tiểu công chúa? Tiểu công chúa mỉm cười: - Không bằng vào đâu cả, mà chỉ bằng vào sự việc bà bắt buộc phải tin tôi. Trong phút giây này, bà phải tin tôi, nhất định bà không được hoài nghi lời nói của tôi, dù bà nghi ngờ! Bà biết chưa? Vạn lão phu nhân giật mình: - Phải! Già phải tin! Không tin không được mà. Được rồi già sẽ nói. Tiểu công chúa cười lớn hơn một chút: - Nói chuyện với người thông minh, lắm lúc khoan khoái lạ, mà lắm lúc cũng bực mình lạ Bà cứ nói đi! Vạn lão phu nhân đảo mắt mấy vòng, đoạn cao giọng: - Phương Bửu Ngọc chết rồi! Tiểu công chúa nghe tiếng sét đánh ngay thiên linh cái. Đầu không vỡ, nhưng tâm hồn vỡ. Nàng giật mình thấy rõ. Nàng không kịp che giấu sự biểu hiện đó trước mắt Vạn lão phu nhân. Trong khi nàng sững sờ, Vạn lão phu nhân hất tung nắp quan tài vọt mình lên không, đảo lộn mấy vòng đáp xuống ngoài xa mươi trượng. Không chút chậm trễ, chân vừa chạm đất, bà ấn gót lấy đà vọt đi. Chỉ qua vài lần vọt, bà đã khuất dạng sau những tàn cây lớn. Tiểu công chúa vẫn đứng lặng cạnh quan tài, chẳng rõ đôi mắt nàng có nhìn theo Vạn lão phu nhân không, chẳng rõ tâm hồn nàng còn trong thể xác hay không, nàng không đuổi theo bà. Bằng một pháp truyền âm thiên lý. Vạn lão phu nhân thốt vọng lại từ nơi mông lung xa xôi: - Thi thể của Phương Bửu Ngọc già có nhìn tận mắt. Già không lừa dối cô nương đâu! Già nói thật đấy! Tiểu công chúa tưởng chừng mình hóa đá trơ, thân xác mặc cho sương gió đùa mãi, tâm hồn chấp cánh theo dõi một bóng hình không còn trên trần thế nữa. Nàng trầm lặng như vậy hẳn bên trong có sự suy tư. Nàng đang nghĩ gì? Chấp cánh bay theo một bóng hình, để làm gì? Tha thiết với bóng hình đó hay phải tìm nhau để thanh toán phần còn tại của ân oán tình cừu? Ân oán tình cừu của nàng hay của ai mà nàng đứng trung gian? Luận theo việc làm của nàng thì Phương Bửu Ngọc chết như vậy, nếu quả thật chàng đã chết như vậy thì đó là điều may hay rủi, vui hay buồn cho nàng? Chỉ nghe một lúc sau nàng lẩm bẩm: - Bà ấy có lừa ta chăng? Chắc là không! Nếu bà muốn lừa ta, thì thiếu chi cách khác, cần gì phải bịa chuyện đó? Bởi, lừa ta cho rằng một con người còn sống đã chết rồi sau này ta gặp lại người đó thì bà ăn nói làm sao với ta? Bà có lợi gì, lừa ta bằng cách đó? Bà ngu dại gì chẳng hiểu hậu quả của sự lừa dối đó? Bà là con người thích lợi, tránh hại kia mà... Bên dưới cục trường biển người lại sôi động. Ngàn người như một reo lên: - Lãnh Băng Ngư? Thiên Thượng Phi Hoa Lãnh Băng Ngư! Tiếng hoan hô vang lên như bão cuốn, tiếng hoan hô chấn dội khắp núi rừng song không len nổi vào tai tiểu công chúa. Nàng vẫn lặng người, mắt mở ra đó nhưng chẳng nhìn thấy gì, tai vẫn thính như ngày nào song tai nàng đang lắng nghe một tiếng nói xa xăm, gạt bỏ những tiếng vang quanh mình... Một lúc lâu, nàng tự thốt: - Bửu Nhi! Bửu Nhi chết thật rồi sao? Phương Bửu Ngọc chết? Cái tin đó nếu được loan truyền ra chỉ gây ảnh hưởng trong Ngũ Hành Ma Cung, tin đó không ngăn trở cuộc so tài tại đỉnh Thái Sơn đêm trung thu giai tiết. Đại hội Thái Sơn vẫn chiếu theo ước lệ xúc tiến... Bằng cớ quần hùng đều tề tựu tại đây, trong ngày rằm chờ đêm rằm xem cuộc chiến. Bằng cớ quần hùng vẫn đến Vạn Trúc Sơn Trang, chực chờ nhiều ngày qua. Và giờ đây chỉ còn chờ thái dương hoàn toàn lặn sau dãy núi Tây là cuộc chiến bắt đầu. Nói là cuộc chiến, nói để chứng tỏ đêm nay sẽ có những trận chiến đấu với nhau, chứ thật ra ai chiến đấu với ai, điều đó chẳng cần thiết vì ân oán tình cừu hay vì gì khác, chẳng cần biết. Chỉ biết là có cuộc so tài thôi, và so tài phải chiến đấu. Và mỗi một cuộc so tài ít nhất cũng phải có một kẻ thọ thương nếu không tuyệt mạng. Giờ đây cây pháo đã châm ngòi, ngòi đã cháy trọn phần ngoài, ngòi đang ngấm qua cổ pháo, chẳng có một áp lực nào ngăn trở nổi sự việc. Nhất định là cuộc đại hội phải mở màn. Khi hoàng hôn xuống, một thông báo được truyền đi khắp quần hùng hiện diện. Thông cáo nói rằng: - Con người sức lực có hạn, mà sự tiêu hao sức lực lại vô cùng cho nên dù là cao thủ, có bản lãnh siêu nhiên, cũng chẳng có thể tiếp chiến với hằng mấy mươi cao thủ khác. Ngày trước tiền nhân áp dụng chiến pháp xa luân, nghĩ ra có chỗ bất công, nhân cái lẽ vừa nêu trên. Do đó, chúng ta không nên giẫm dấu chân tiền nhân để tiếp tục sự bất công! Để chấm dứt tệ đoan đó, một số người được tuyển chọn, lập thành ban giám sát. Số người đó, gồm Đinh lão phu nhân, Vân Mộng đại hiệp Vạn Tử Lương và những cao thủ khác sẽ giám định các cuộc tranh tài. Phàm những ai muốn chánh thức tham gia cuộc tỉ thí, xin đến gặp ban giám sát, lãnh thiệp chấp nhận để biết người được chỉ định giao đấu với mình. Cuộc tỉ thí này thay vì dùng đấu pháp xa luân như ngày cũ, thì được xúc tiến theo cách loại trừ, kẻ bại thì vĩnh viễn đứng ngoài vòng, kẻ thắng lại phải tái đấu với kẻ thắng, đấu đến khi nào còn lại một người duy nhất. Với phương pháp này, các đấu thủ không phải phí sức quá độ. Bốn mươi vị anh hùng chánh thức được mời tham dự hẳn chẳng có lý do gì dị nghị. Và những người quan chiến chắc cũng chẳng có lý do gì dị nghị. Thông cáo chẳng phải viết ra nhiều bản, chẳng phải dán một nơi nào mà do chính Vân Thiên Phích Lịch Hứa Trù tuyên đọc giữa quần hùng. Đỉnh Thái Sơn có một khoảng đất bằng rộng lớn. Trên khoảng đất đó, trang chủ Vạn Trúc Sơn Trang đã huy động tráng đinh dựng một tòa đài rất cao. Ban giám sát được tuyển chọn, là bảy người, thì sáu người đã có mặt tại đài, trừ một Vân Mộng đại hiệp Vạn Tử Lương vắng mặt. Quanh đài có những hàng ghế đặt sẵn cho hào kiệt bốn phương có chỗ ngồi quan chiến. Nhưng số ghế đó bất quá được đặt ra để tượng trưng cho cái lệ của khách giang hồ đối với khách giang hồ chứ có đủ vào đâu với số người đứng như cây rừng, như sóng biển? Vả lại, có ai ngồi được khi xem những cuộc chiến ly kỳ? Rất có thể họ buông lòng theo sôi động tại đấu trường, rồi họ gào nhảy nhót, múa may tung chân thì như vậy họ ngồi yên một chỗ làm sao được? Bảy vị cao thủ được chọn vào ban giám sát không hẳn họ là những bậc cao minh, bởi trong quần hùng có nhiều người cao siêu hơn họ. Song họ đã được chọn rồi thì lời phán định của họ là thước ngọc, khuôn vàng chẳng ai dám tranh luận. Bởi họ cầm cán cân công đạo mà! Và vì cái thân phận tạm thời đó quá quan trọng, họ đều tỏ lộ một dáng vẻ nghiêm trang, cái nghiêm trang của hạng người tự xem mình cầm vận mạng võ lâm... Nếu chẳng có gì mỉa mai thì hiện tại, có thể ví sự nghiêm trang đó như vẻ trịnh trọng của phường tuồng trên sân khấu. Sau khi nghe đọc thông cáo rồi bọn Khoái Mã Âm Đao Ngô Đông Lân, Tiểu Hoa Thương Mã Thúc Truyền, Vô Tình Công Tử Tưởng Tiếu Dân, Tế Thành đại hiệp Phan Tế Thành cùng chạy bay đến tòa dài trình diện với ban giám sát. Thái dương đã hoàn toàn khuất dạng nơi trời tây. Mảnh trăng thu đã ló mình nơi phương đông. Trăng tuy sáng, song trong cảnh nhá nhem giữa khoảng đêm liền ngày này chưa xóa tan vẻ mông lung khắp cảnh vật. Xa xa còn vài đợt khói lam chiều, chưa tan biến hẳn vươn lên không gian. Trăng dù sáng, cũng chẳng soi rõ đấu trường mà đây là một cuộc tài, cần phải nhìn từng đấu thủ theo dõi từng chiêu thức chứ chẳng phải là một cuộc thanh toán bắt nguồn từ ân oán tình thù nên phải dùng đến ánh sáng nhân tạo. Do đó phải có đèn, và phải là loại đèn đặc biệt, có ánh sáng huy hoàng và không sợ gió dù là gió bão. Trang chủ Vạn Trúc Sơn Trang đã nghĩ đến điều đó trước, nên đêm vừa xuống bọn tráng đinh đã mang đèn đến nơi, giăng mắc mọi nơi. Sân trường sáng rực như ban ngày. Đèn vừa sáng, quần hùng không hẹn mà đồng cùng hồi hộp. Bởi họ hồi hộp nên chẳng ai gây tiếng động, chừng như họ dồn nén đến cả hơi thở. Thật khó mà gặt hái được một nụ cười giữa rừng người trên đỉnh Thái Sơn đêm nay. Quanh đài trường xa cũng như gần tìm chỗ đặt chân cũng hẳn khó khăn vô tưởng. Trên đài, Đinh lão phu nhân với giọng từ hòa thốt: - Trường Bạch Ngô Đông Lân và Thúc Thanh Phan Tế Thành gặp nhau trong vòng loại đầu. Già mong hai vị giữ đúng tinh thần thượng võ, lấy thật tài mà phân định hơn kém. Đừng dùng thủ đoạn mờ ám, và khi thủ thắng rồi tránh gây thương tổn cho bằng hữu! Thế là đại hội bắt đầu với cuộc chiến giữa Ngô Đông Lân và Phan Tế Thành. Giờ đây chẳng còn ai nghĩ đến Phương Bửu Ngọc nữa, chẳng còn ai cần biết chàng ở phương trời nào? Không chàng, tự nhiên đại hội vẫn phải khai diễn đúng với sở ước của mọi người, đúng với kế hoạch của một người... Phương Bửu Ngọc hiện giờ ở đâu? Chàng có nằm vĩnh viễn nơi lòng huyệt do Vạn lão phu nhân đã đào sẵn trong khu rừng hoa tại Khoái Tụ Viện chăng? Giờ đây, chàng đang ở chân núi. Chàng cũng đến Thái Sơn như mọi người, nghĩa là chàng chưa chết. Chàng bồi hồi nơi chân núi, nhìn lên đỉnh phân vân... Bước lên hai bước, ba bước rồi dừng lại, dừng lại rồi lại muốn trở xuống. Chàng bước xuống dốc do dự một chút, lại bước trở lên. Chàng không dám lên đỉnh. Chàng không còn một điểm dũng khí nào làm động cơ thúc đẩy chàng lên núi. Y phục của chàng lam lũ quá, tóc chàng rối bồng lên, thần sắc tiều tụy phi thường. Những vệt bùn tô điểm thêm cho phong độ của chàng càng xơ xác. Đôi mắt cũng mất đi vẻ tinh anh ngày nào, giờ đây thì lờ đờ, thờ thẫn. Chàng đến được nơi đây là chàng còn sống, chàng chẳng có việc gì. Ngờ đâu chàng còn sống? Thì ra trong lúc hoàng hôn, chàng đưa tiểu công chúa đến Thiên Hương Trà Lâm, sau đó gặp lại tiểu công chúa, được công chúa cho chàng uống chén trà có độc. Uống xong chén trà, chàng biết ngay là có độc mà cũng quái lạ làm sao, uống xong chén trà chàng cảm thấy nội lực tăng cường, chàng vận dụng nội lực đó dồn chất độc xuống dưới đan điền, trong lúc khẩn cấp, chàng chẳng làm sao hóa giải độc tố, đành dồn nội lực đó làm bức rào ngăn chận chất độc phát tác. Bởi nội lực còn dồn quanh đan điền, chàng không dám tán khai ra do đó chàng tưởng chừng là mình bị tán thất nội lực. Dù tán thất hay không tán thất, chàng mất cả nội lực đó, trở thành bất lực, cho nên lúc nghinh chiến với Lãnh Băng Ngư, chàng hoàn toàn bất lực, sau đó nghinh chiến với Vạn lão phu nhân chàng cũng lâm vào trường hợp đó. Nội lực dồn xuống độc tố bốc lên, thỉnh thoảng chàng nghe đau vô cùng. Đến Khoái Tụ Viên, chàng cảm thấy nội lực của chàng như kết tinh lại, bao bọc độc tố. Vì sự kết.tinh đó, chàng thấy mình bất lực hơn lúc nào hết. Mãi sau khi cuộc đấu hờ với Vạn lão phu nhân, chàng bị bà ta dụ dẫn đến khu rừng hoa, dùng trượng điểm huyệt chàng quyết hạ sát chàng luôn. Ngờ đâu những nơi đầu trượng điểm vào, tuy là tử huyệt lại là những nơi kết tinh nội lực của chàng. Đầu trượng điểm vào khối nội lực tan vỡ, bốc bừng lên, thoát đi. Sức thoát đi rất mạnh đẩy đầu trượng bật trở lại, Vạn lão phu nhân phải bị chấn dội. Nội lực còn mạnh tung luôn Phương Bửu Ngọc đến lỗ huyệt. Qua một lúc, chàng tỉnh lại lúc đó độc tố đã phát tác mạnh, chàng nghe toàn thân nóng như đang nằm giữa lò lửa. May thay cơn mưa to đổ xuống hóa giải nhiệt độ, nhờ thế chàng mới khỏe khoắn trong người. Tuy nhiên chất độc vẫn còn trong người, chàng chưa cử động được phải nằm tại đó. Nhờ thế chàng nghe được điều bí mật của Ngụy Bất Tham cũng như sự thỏa thuận giữa Lãnh Băng Ngư và người nào đó. Mãi đến mấy hôm sau chất độc mới tiêu tan và chàng bắt đầu cử động được. Nằm nơi lỗ huyệt, suốt mấy ngày đêm, thân vùi trong đất chỉ có cái mặt là được ló ra ngoài thở được, song thiếu cái ăn cái uống, chàng mệt lả người. Chàng chờ đêm xuống mới ra khỏi lỗ huyệt. Cũng may quần hùng cũng kéo nhau đi Thái Sơn cả rồi, Khoái Tụ Viên vắng lặng như cảnh chết, chàng thoát đi dễ dàng. Dĩ nhiên chàng đi đến Thái Sơn. Sau mấy ngày khổ sở trong lỗ huyệt, chàng nguội lạnh tất cả sự đời. Đến Thái Sơn, chàng cũng chẳng biết tại sao chàng đến, bất quá do một tiềm thức nào đó, thúc đẩy chàng mà thôi chứ chẳng phải chàng định đến đó. Bởi đến làm chi khi dũng khí tiêu tan? Dọc đường chỉ khi nào cần cái ăn cái uống, chàng mới vào quán, mua chác còn ra thì chàng cứ lầm lũi đi. Nơi chỗ chàng đi tới đi lui dưới chân núi, cảnh vật vô cùng tịch mịch. Chàng bồi hồi một lúc bỗng nghe tiếng rên ư ư? đâu đây. Chàng giật mình dừng chân đảo mắt nhìn quanh chợt thấy một bóng người trong bụi cỏ. Người đó đang cựa quậy, đang rên, giọng rên nghe yếu quá. Chừng như người đó đã thấy chàng trước khi chàng trông thấy y, nên cố cựa quậy, cố lết về phía chàng. Đồng thời y gọi, tiếng gọi rất khẽ: - Các ha..... nước ... cầu xin các ha.... cho miếng nước uống! ... Giọng nói của con người có biến đổi ít nhiều khi quá khổ, quá đau, song Phương Bửu Ngọc nhận ra ngay người có thinh âm đó. Chàng sững sờ. Nhưng qua phút giây chấn động, chàng sôi giận buột miệng hỏi: - Ngươi... ngươi là Ngụy... Người đó cố ngẩng mặt nhìn lên, thoạt đầu không nhận ra chàng trong phong độ tiều tụy nhưng nhìn kỹ một phút, y mới nhận ra chàng. Y kinh hãi hay mừng rỡ? Điều đó chỉ có mỗi một mình y biết, và dù sao thì y cũng phải lộ vẻ mừng rỡ ra mặt kêu lên: - Bửu Ngọc!.... Ngươi! ... mau mau lại đây!.... Cứu thúc thúc! Mau... Phương Bửu Ngọc không kìm hãm nổi nguồn lòng, hét lên: - Cứu ngươi? Ngươi nhẫn tâm hạ độc thủ sát hại Dương thất thúc, ngươi con toan sát hại luôn những vị thúc thúc kia, ngươi... ngươi... Ta hận không thể phân thây ngươi làm vạn đoạn. Cứu ngươi? Hừ! Ngụy Bất Tham thun người lại như con cuốn chiếu. Y thầm nghĩ, hành động của y vô cùng kỳ bí, tại sao Phương Bửu Ngọc lại biết được? Y sợ hãi phi thường, tưởng chừng y vừa gặp quỷ. Y buột miệng hỏi: - Sao ngươi biết? Hỏi như thế có khác nào công nhận lời buộc tội của chàng. Biết là mình lỡ lời, y run run giọng, chữa: - Ta chẳng hề... Phương Bửu Ngọc bước tới nắm áo y giở hổng lên cao giọng thốt: - Định lừa ta phải không? Cho ngươi hay chính mắt ta trông thấy rõ ràng, ngươi đừng hòng chối tội. Cho ngươi biết luôn, lúc ngươi động thủ ta đang nằm dưới chân ngươi! Chàng gằn từng tiếng lập lại: - Ta nằm ngay trong lòng đất, bên chỗ ngươi đứng! Ngụy Bất Tham hoảng quá kêu lên: - Quỷ! Ngươi đã thành quỷ? Phương Bửu Ngọc cười thảm: - Phải đấy. Ta là quỷ, ta thay thế Dương thúc thúc hiện lên đòi ngươi đền mạng... Ngụy Bất Tham rú thảm: - Tha cho tạ.. Tha cho ta, ta bị người lừa, ngươi xem hiện tại ta ra thân thế này... Phương Bửu Ngọc trầm giọng: - Ta đang muốn hỏi ngươi tại sao bỗng nhiên ngươi biến đổi tâm tính như thế? Ngươi táng tận lương tâm như thế được à? Đã có cái tâm ác độc như vậy sao ngươi còn bị người khác làm nên nông nỗi này? Cái tâm độc ác để đâu sao chẳng mang ra ứng phó? Ngụy Bất Tham nhếch nụ cười thê thảm vô cùng. Nơi khóe mất mấy hạt lệ long lanh, toàn thân y run run. Rồi y căm hờn thét: - Con thỏ bắt được rồi, con chó săn phải bị giết đi. Công tác của ta đã xong ta trở thành vô dụng, còn ai để ta sống? Ta phải chết để cho sự bí mật mãi mãi được bí mật. Ta thừa hiểu như vậy, ta luôn luôn đề phòng nhưng.. ta không thoát khỏi bàn tay độc ác của chúng. Phương Bửu Ngọc kinh hãi: - Công tác của ngươi đã hoàn thành? Không lẽ các vị thúc thúc điều ngươi sát hại tất cả? Ngụy Bất Tham thở dài: - Ta đáng chết lắm... Tội ta to lớn phi thường. Ta hối hận vô cùng... Muộn rồi! Muộn cho ta rồi, Bửu Ngọc! Phương Bửu Ngọc kinh khiếp quá độ, niềm khích động bốc mạnh, lệ thảm trào tuôn, chàng khóc nhưng lại rít lên căm hờn: - Ngươi tàn nhẫn! Ngươi táng tận thiên lương rồi? Ngươi phải đền mạng cho họ! Bàn tay chàng đưa lên nhưng chàng nhận ra trong ánh mắt của Ngụy Bất Thần niềm hối hận vô biên, gương mặt thống khổ phi thường, bàn tay chàng như nhũn lại, không còn đưa lên cao hơn nữa. Ngụy Bất Tham run run giọng tiếp: - Giết ta đi, Bửu Ngọc! Tội ta đáng chết! Ngươi giết ta, chấm dứt đau khổ hiện tại của ta, chấm dứt mọi niềm hối hận của ta, ta có chết mới được nhẹ nhàng, thơi thới tâm hồn, ta có đền tội mới không tủi phục linh hồn. Ngươi giết ta, xác chết chứ hồn không chết, ta sẽ sống sạch sẽ hơn, sống với linh hồn với tủi hận. Giết ta đi, Bửu Ngọc! Phương Bửu Ngọc đấm ngực giậm chân: - Tại sao? Tại sao thúc thúc lại làm thế chứ? Bây giờ sự thương cảm dâng lên, chàng bớt phẫn hận nhiều, không nỡ gọi Ngụy Bất Tham bằng ngươi nữa. Bởi dù sao thì họ cũng có sống qua những phút giây chí tình chí nghĩa bên cạnh nhau. Ngụy Bất Tham trào lệ, tự mắng: - Tại sao ta làm thế? Tại tham! Lòng tham đã giết chết thiện lương ta, ta đã phụ Ơn ân sư đặt cho cái tên Bất Tham! Có ai tưởng con người mang cái tên Bất Tham lại là kẻ có lòng tham không đáy, một kẻ đem tài trai để phục vụ lòng tham. Ta chết đi chắc chẳng còn mặt mũi nào thấy người đã đào tạo ta thành tài! Càng nói y càng thống khổ... Phương Bửu Ngọc bỗng nhớ đến người có cái giọng rất quen thuộc, đã thương lượng với Lãnh Băng Ngư trong đêm đó, sau lại đối thoại với Ngụy Bất Tham mấy câu. Chàng cao giọng hỏi gấp: - Tại Khoái Tụ Viện, sau khi thúc thúc sát hại Dương thúc thúc rồi có một người đến nói chuyện với thúc thúc, người đó là ai? Ngụy Bất Tham rên nhiều hơn trước, vì cơn đau hành hạ y phải rên nhiều rồi, vì rên nhiều nên không đáp lời chàng ngay được. Phương Bửu Ngọc nắm tay y, lắc lắc: - Người đó là ai? Ai? Ngụy Bất Tham đã khép đôi mí mắt, dần dần môi y khô như lửa đang đất, chừng như sắp mê man, y buông từng tiếng nhỏ qua cơn mê: - Châu Bửu... Kim Tử... Thủy... Phương Bửu Ngọc cố lắc mạnh vai y hơn: - Tỉnh! Tỉnh lại! Thúc thúc, nói đi, người đó là ai? Ngụy Bất Tham nhướng đôi mắt lên một chút nhìn chàng song đôi mắt đã lờ đờ, y phều phào: - Là... là... Y hớp một hơi không khí, mất đảo ngược thân hình rên lại, run run lên, cuối cùng bất động. Gió thụ lạnh, trăng thu buồn. Cái lạnh thâm trầm càng làm cao lòng người cô độc lạnh hơn. Người buồn chi sợ cái lạnh của thu, nó thấm thía, nó len lỏi chứ không ầm ĩ, ồ ạt như cái lạnh của tiết đông. Trăng thu có sáng hơn mọi trăng trong mười hai tháng, nhưng đêm càng về khuya, trăng càng lạnh, càng buồn, trên thế gian này chưa hẳn có ai thưởng thức trọn một đêm trăng thu dù từ cổ chí kim ai ai cũng ca ngợi trăng thu. Tiếng rên của Ngụy Bất Tham im bặt, không gian giữa chốn hoang sơn tịch mịch trầm lặng, thỉnh thoảng cơn gió thu vờn qua phất nhẹ lá cành, tiếng xào xạc nho nhỏ vang lên, người nặng bầu tâm sự nghe như tiếng hát... Phương Bửu Ngọc từ từ đứng lên đưa mắt nhìn thi thể của Ngụy Bất Tham lần cuối, ánh mắt của chàng dừng lại trên thi thể đó rất lâu. Không hiểu tại sao chàng run cười lên rồi ánh mắt đờ dần vụt sáng rực lên. Một ngọn lửa đang cháy sau ánh mắt đó. Lửa căm hờn?... Chàng nghiến răng ken két, cúi nhìn xuống bế chiếc xác Ngụy Bất Tham lên, bước nhanh lên đỉnh núi. Con đường lên phía núi, hiểm trở vô cùng, nói là đường chứ thật ra dù có đường thì qua những năm tháng bỏ hoang bị cỏ mọc lan tràn, những tảng đá từ trên lăn xuống, từ hai bên lăn qua che khuất. Theo đường đó mà lên, thì đúng là một cuộc phá núi, dọn rừng gian nan vất vả vô tưởng. Nhưng trên đời này chẳng có sự gian nan trở ngại nào làm cho Phương Bửu Ngọc chùn lòng. Khi chàng đã quyết tâm rồi chàng cũng có thể đốn tất cả trúc trên rừng để làm đường thang lên cung trời xa thẳm... Chàng bước đi, nhanh, dài, không dừng chân, không quay đầu. Dọc theo đường, chàng tìm một cái động ẩn khuất an trí thi thể Ngụy Bất Tham. Bỗng chàng nghe có tiếng người đâu đây. Rồi bên ngoài có ánh lửa chớp lên. Tiếng người có nhiều âm thinh, chân bước có nặng có nhẹ, có nhanh có chậm, chứng tỏ nhiều người đi đến chứ chẳng phải một vài người. Tiếng người nghe gần, ánh lửa thấy sáng hơn trước. Như thế những người nào đó đang đi vào động... Phương Bửu Ngọc nghi ngờ, cấp tốc mang thi thể Ngụy Bất Tham giấu vào một chỗ kín, tự mình cũng tìm một nơi ẩn nấp. Lửa đã chiếu sáng lòng động rồi. Không rõ ở bên ngoài còn bao nhiêu người, chỉ có hai đại hán đưa cao mồi lửa tiến vào trong. Họ nhìn quanh quẩn một lúc, đoạn cao giọng cùng thốt: - Nơi đây cũng được rồi, cứ mang vào đi ! Bên ngoài có tiếng đáp vang lên, rập nhau nghe khá lớn, kế đó hơn mười đại hán từng cặp, từng cặp đi vào, mỗi cặp khiêng một cỗ quan tài. nối đuôi cả mà vào. Họ không từ từ đặt những chiếc quan tài đó xuống nền động, trái lại họ buông hơi mạnh, quan tài chạm đá, vang lên, tiếng vang lồng lộng trong động một lúc lâu mà chưa dứt. Các đại hán đó đưa tay vuốt mồ hôi, đẫm ướt đầu ướt mặt, một người đếm: - Một. hai, ba, bốn, năm, sáu... Y gật gù tiếp: - Phải! Sáu cỗ! Đúng số rồi! Y hầm hừ, giọng trầm xuống: - Chết! Chết là hết, họ chết lại còn hại chúng ta mệt nhọc, phải chở quan tài đến đây sẵn sàng cho họ, lại còn mang xác họ mà giấu? Một đại hán khác lên tiếng: - Đừng nói gì bằng hữu ơi! Sáu kẻ này nếu bình thường trong những ngày nào khác, họ chết đi chúng ta có van cầu cũng vị tất được cái vinh hạnh phò linh cữu của họ đến nơi an nghỉ cuối cùng. Đặt quan tài nơi đây cho họ yên giấc nghìn thu, chứ nào phải giấu giếm gì? Một đại hán khác mỉm cười: - Phải đó! Mới ngày nào đây họ vẫn còn là anh hùng hào kiệt oai chấn một phương trời, ai dám nhìn họ, ai dám đến gần họ? Song giờ đây, họ là gì? Họ chỉ là những đống xương thịt lạnh sẽ rũ tàn trong áo quan, sẽ hòa tan cùng đất. Sống là cao diệu chết là vô tri, sống là thét ra khói, khạc ra lửa, chết là cái tổ cho dòi đục, kiến rỉa. Sống được bao năm chết là vĩnh viễn? Sống là giành giật sông hồ non núi, chết là cam phận với một thước đất! Một người nữa vừa khuyên dứt: - Than oán làm chi gấp? Có muốn thán oán hãy đợi đến chuyến tải cuối cùng rồi tùy thích mà hằn học. Lần này chỉ có sáu chiếc quan tài thôi đấy, chỉ sợ lần kế lại phải mang hằng chục chiếc. Và chẳng hiểu ta còn phải mang bao nhiêu lượt nữa mới chấm dứt cái nhiệm vụ tang tóc này! Người thứ ba vừa dứt câu, người thứ tư lại tiếp nối: - Có thể như vậy lắm. Đinh lão phu nhân từng nhắc nhở các đối thủ, từng khuyến cáo họ nên trọng tinh thần thượng võ, nên xem cuộc đấu này như một dịp giao hữu giữa những người trong giới giang hồ, đừng bao giờ tàn sát lẫn nhau. Nhưng có ai nghe lời bà ấy khuyên giải đâu? Và có ai vào cuộc đấu mà chẳng đỏ ngầu đôi mắt bốc lửa hung tàn? Vào cuộc rồi thì họ chỉ mong với một chiêu, một thức đánh chết đối tượng ngay. Càng đánh chết sớm càng tỏ ra mình lợi hại. Ta xem trong bọn đó, chỉ có một Phan Tế Thành là còn giữ được từ tâm, song chắc chi những người khác lại hòa dịu như hắn! Lại một người nữa thở dài: - Xem cái gã Thần Đao Mai Khiêm cũng lợi hại đấy chứ! Khảm Hộ Đao Bành Tùng nào phải tay vừa? Thế mà vừa xuất thủ là bị Mai Khiêm cho rơi đài liền. Chẳng ai trông thấy Mai Khiêm sử dụng chiêu đao như thế nào. Ta tin chắc Lãnh Băng Ngư sẽ bị Mai Khiêm cho rơi đài luôn! Phương Bửu Ngọc nghe họ bàn tán với nhau vừa sôi máu anh hùng mà cũng vừa run mình vì chết chóc. Chàng đã hiểu, đại hội Thái Sơn khai diễn từ lâu, chung quy đại hội cũng khai diễn. Hiện đã có người chết rồi!