watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:30:0329/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ân Thù Kiếm Lục - Cổ Long - Chương 31-40 - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Ân Thù Kiếm Lục - Cổ Long - Chương 31-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 20



Hồi 33-2

Công Tôn Hồng lại dừng một chút đoạn tiếp nối:
- Ngờ đâu, trước kia Bạch Y Kiếm Khách lãnh đạm với người đời bao nhiêu thì sau ngày chiến bại từ Trung Nguyên trở về đảo lại hòa dịu bấy nhiêu, không còn giữ thái độ bất cận nhân tình như trước nữa.
Chẳng những thế, y lại từ bỏ thân phận võ sĩ hoà mình trong sinh hoạt như mọi người, y dựng lên một cửa hiệu nho nhỏ, buôn món này, bán món khác kiếm cái ăn cái mặc, tuyệt nhiên chẳng hề đề cập đến võ thuật. Nếu có ai hiếu kỳ hỏi y nghĩ sao về ước đấu bảy năm sau tại Trung Nguyên, y chỉ mỉm cười không đáp làm sao cả.
Y lại dừng, cuối cùng y kết luận:
- Đại khái hiện trạng của Bạch Y Kiếm Khách là thế.
Quần hùng mỗi người một ý, nhao nhao bàn tán.
Nhất Mộc đại sư cau mày thở ra:
- Đáng sợ! Đáng sợ!
Vạn Tử Lương lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao lại đáng sợ, hở đại sư?
Nhất Mộc đại sư trầm giọng:
- Cứ suy theo sự việc do Công Tôn đại hiệp vừa tường thuật thì Bạch Y Kiếm Khách đã đạt đến giới cảnh cao vời của kiếm đạo. Y không còn xuất thế để luyện kiếm thuật theo con đường thông thường của các kiếm sĩ, trái lại y nhập thế để tìm chân lý cũng như phật môn đệ tử nhập thể tu vi mong thành chánh quả. Kiếm đạo và phật đạo, tuy là hai đường khác biệt, song hai đường cùng đưa đến một đích chung.
Đinh lão phu nhân thở dài tiếp lời đại sư:
- Phải đó, lần này nhập thế y học được những gì mà trước đây y không biết đến. Cái mức thành tựu của y quả thật vô lường.
Những người nơi bàn chủ tọa tuy có nghe rõ ràng những lời bình luận của Nhất Mộc đại sư và Đinh lão phu nhân, song họ mơ mơ hồ hồ, chẳng hiểu rõ rệt lắm.
Nhưng Phương Bửu Ngọc đứng gần đấy chàng cũng có nghe như mọi người, và chàng đồng tình ngay với Nhất Mộc đại sư và Đinh lão phu nhân.
Công Tôn Hồng lại tiếp:
- Tại hạ có đến tận cửa hiệu tạp hóa của Bạch Y Kiếm Khách định xem con người đó mấy lúc sau này như thế nào, nhưng y đã bỏ đi nơi nào chẳng ai biết được. Tất cả những vật thực như số hàng hóa trong cửa hiệu, y đều để lại, chừng như y ra đi với một bộ y phục che thân thôi. Trong thời gian y thất tung, thì tại Đông Doanh đảo xuất hiện hai cao thủ một nam, một nữ, cứ theo lời đồn đãi thì hai nam nữ đó là người Trung Thổ. Nói rằng hai người đó xuất hiện tại Đông Doanh đảo thì không đúng lắm, bởi họ chẳng hề đặt chân lên đảo, bất quá họ lênh đênh trên mặt biển gần phía bắc của đảo mà thôi. Lúc đó Liễu Sanh Bất Trai, Kiết Cương Chánh Hùng và Y Hồ Tang đều nghĩ là Bạch Y Kiếm Khách đã lên đường trở lại Trung Nguyên theo đúng sự giao ước bảy năm qua.
Quần hùng reo hò vang đội.
Thế là họ sắp mục kích trận đấu kinh hồn, như bảy năm trước họ đã chứng kiến một lần nơi bờ Đông Hải.
Phương Bửu. Ngọc thầm nghĩ:
- Hai nam nữ đó là ai? Hay là Hồ Bát Thúc và Thủy Thiên Cợ..
Công Tôn Hồng tiếp:
- Nhờ thường tiếp xúc với các khách thương từng qua lại giữa hai địa phương, tuy còn tại đảo Đông Doanh tại hạ có nghe nói đến đại hội Thái Sơn, do đó tại hạ cấp tốc xuống thuyền trở về. Về đến nơi tại mới hay ngày đại hội lại được cải sửa sớm hơn, tại hạ lại kiêm trình ngày đêm mong đến Thái Sơn kịp dự đại hội. Ngờ đâu vừa đến chân núi, tại hạ gặp lại một bọn võ sĩ ngoại bang, mắt xanh râu quặm, đang phân phối nhau bố trí địa lôi hỏa pháo quanh bình đài nơi quần hùng tụ hội, bọn đó định phá vỡ đỉnh Thái Sơn, tận diệt anh hào Trung Thổ hiện có mặt tại đài trường. Dù rằng mưu toan của chúng chẳng thể hủy diệt toàn nhân số tại đây, song ít ra cũng phải có một số thương vong...
Quần hùng hét lên ầm ầm:
- Rồi làm sao? Rồi làm sao?
Công Tôn Hồng mỉm cười:
- Tự nhiên tại hạ phải xuất thủ, chứ khi nào lại để chúng thực hiện mưu đồ tàn khốc đó.
Y chỉ chiếc bọc cao giọng tiếp:
- Hiện chúng đang nằm trong đó.
Chiếc bao đựng hơn mười đầu người, hẳn cũng phải lớn, song y là một đại hiệp tự nhiên có thừa công lực xách nó, từ chân núi lên đây và bây giờ, y mở dây cột, nắm đáy bao, giũ xuống.
Hơn mười chiếc đầu rơi ra ngoài, chiếc nào cũng còn máu ướt.
Mọi người trố mắt nhìn. Phương Bửu Ngọc nhận ra, trong số các chiếc đầu có đầu của gã mặt ngựa tên Kiềm Lậu, một nhân vật ngoại bang có đến chiếc thuyền buồm ngũ sắc một lần, bảy năm về trước.

oOo

Quần hùng đều bị sự tình khích động phi thường.
Hiện tại những tên ngoại bang kia đã chết hết rồi, song các hỏa pháo, địa lôi, hoa? tuyến vẫn còn đó, có ai biết được mà huỷ diệt.
Giả như Công Tôn Hồng không đến chân núi kịp lúc, thì giờ đây, tất cả đều ra ma, và đúng là một thảm cảnh võ lâm, thảm cảnh không tiền khoáng hậu, bởi ít nhất cũng có hơn ngàn danh thủ có mặt tại hội trường.
Một đại tang tóc cho võ lâm đã qua, nhờ sự phát giác của Công Tôn Hồng.
Nhưng rồi cơn dao động cũng phải qua, đại hội vẫn tiếp tục như chẳng có gì xảy ra cả. Cuối cùng thì chỉ còn năm người vào vòng loại định đoạt ngôi thứ.
Năm người đó là Công Tôn Hồng, Tưởng Tiếu Dân, Mai Khiêm, Âu Dương Thiên Kiều và Phan Tế Thành.
Và ai ai cũng biết, những cuộc chiến sau cùng mới thật sự là long hổ tranh đấu.
Đinh lão phu nhân cầm mảnh giấy ghi tên năm cao thủ cuối cùng, hoang mang vô cùng.
Làm sao an bày cuộc đấu cho thật công bằng? Chứ phải chi còn đủ sáu người.
Năm thì, chỉ có hai cuộc lẻ ra một người. Sắp ai đấu với ai, chừa ai?
Đột nhiên Phan Tế Thành chạy đến bên cạnh bà thì thầm mấy câu.
Đinh lão phu nhân lộ vẻ kinh dị, nhưng miệng bà lại điểm một nụ cười. Chẳng biết Phan Tế Thành nói gì với bà, chỉ thấy bà cười rồi bà gật đầu.
Sau cùng bà trầm giọng thốt:
- Phan Tế Thành đại hiệp đã cho ban giám định biết là tự thoái xuất khỏi cuộc đấu.
Quần hùng lại nhao nhao lên.
Đinh lão phu nhân tiếp:
- Như vậy chỉ còn bốn đấu thủ, tranh phong hai trận, và hai vị thắng cuộc sẽ cùng tranh nhau trong trận cuối cùng. Tóm tắt, chỉ còn ba trận nữa là sẽ biết vị nào được chọn làm đại biểu võ lâm. Già mong...
Bà chưa dứt câu từ trong đám đông có một người bật lên tràng cười ngạo nghễ, tràng cười phát lên lúc đó quả thật vô lễ quá chẳng thể tha thứ được.
Song, Đinh lão phu nhân nhẫn nại, ngừng câu nói chờ cho tràng cười dứt.
Tràng cười hầu như vô tận, kéo dài một lúc lâu vẫn chưa dứt.
Tràng cười càng phút càng vang to, chấn dội tai người nghe.
Đinh lão phu nhân không dằn được bực tức cao giọng hỏi:
- Vị bằng hữu nào đó bật cười như vậy hẳn có điều bất mãn đối với đại hội đêm nay?
Người phát ra tràng cười ngưng cười rồi thốt:
- Bất mãn thì chưa biết là có đúng là bất mãn chăng, có điều đại hội đêm nay tạo ra quá nhiều trò cười, tự nhiên ta phải cười!
Giọng nói nghe sắc bén quá, ai nghe giọng nói đó cũng phải nhức nhối màng tai.
Đinh lão phu nhân trầm giọng:
- Người trong thiên hạ, có ai dám nói rằng đại hội Thái Sơn là một cuộc tạo nên trò cười.? Già này xin lãnh giáo các hạ để biết có cái chi đáng cười.
Người đó bật cười trước khi đáp:
- Năm người đó, dám tranh chiếm cái danh đệ nhất cao thủ võ lâm chăng? Năm người đó là ai? Theo ta nghĩ họ chỉ đáng tranh cái danh phế thải mà thôi. Mà đã được xem là hạng phế thải thì còn tranh làm gì?
Quần hùng giao động ồn ào.
Bọn Công Tôn Hồng, Tưởng Tiếu Dân, Âu Dương Thiên Kiều, Mai Khiêm và Phan Tế Thành đều biến hẳn sắc mặt.
Người vừa buông câu nói khinh miệt đó là ai?
Cái gan của y bao lớn?
Công Tôn Hồng hét lên:
- Các hạ dám buông lời cuồng ngạo như vậy chẳng nói chi là cái gan của các hạ to bằng núi, chỉ hỏi là các hạ tự cho mình có võ công siêu thượng phải không? Nếu có võ công cao các hạ chẳng chường mặt ra thi thố tài năng cho bọn phế thải này được dịp mở rộng tầm mắt?
Người đó cười lớn:
- Ta đang chờ làm cái việc đó, đã dám xem thường bọn phế thải thì tự nhiên phải dám quét dọn bọn phế thải vào một xó, một góc nào đó.
Quần hùng không đợi người nào đó quát tháo nhượng lối họ đã tự động nhích ra hai bên, dọn một khoảng khá rộng cho y đi qua, chừng như họ cố tránh con người đó, chạm vào mình sợ y sừng sộ.
Và khi y đi ngang qua chỗ nào, moi người đều trố mắt nhìn y, kẻ đứng gần, giương tròn đôi ngươi, kẻ đứng xa, cố nhóng đầu lên, họ phải nhìn cho kỳ được con người dám thách thức năm cao thủ được gạn lọc kỹ càng trong rừng cao thủ.
Và con người đó bắt đầu rời chỗ đứng, từ từ tiến đến lôi đài.
Y có thân vóc rất nhỏ, trông chừng như bạc nhược lắm, vận chiếc áo xanh đội mão nhỏ, gương mặt trắng mày xanh, mắt sáng dung mạo đến bảy phần giống gái.
Tuổi y không cao lắm, chừng như chưa quá hai mươi.
Trông thấy y, quần hùng vừa thất vọng vừa buồn cười họ thầm nghĩ:
-Con người như thế lại dám mỉa mai cả năm cao thủ à? Bất quá Công Tôn Hồng chỉ búng một ngón tay, gió tay cũng đủ làm cho y ngã, vậy mà y dám lớn tiếng miệt thị chư vị anh hùng. Có họa chăng y đang lên cơn điên, người có đủ lý trí chẳng ai cuồng ngông như thế!
Đinh lão phu nhân chăm chú nhìn thiếu niên áo xanh, nhìn từng bước đi, nhìn thần thái, rồi bà cau mày thốt:
- Thiếu niên này là một nữ nhân cải dạng!
Nhất Mộc đại sư tiếp:
- Có thể là phu nhận xét đúng! Tuy nhiên, chúng ta phải lấy làm lạ, trên giang hồ làm gì có một thiếu nữ có cái gan to như vũ trụ? Bần tăng sống đến tuổi này, chưa từng thấy một nàng nào can đảm như thê!
Đinh lão phu nhân thở dài:
- Phàm những hảo thủ thuộc thế hệ sau, già cũng như đại sư làm sao biết hết được lai lịch của họ. Cho nên chúng ta chẳng phải lấy làm lạ nếu thỉnh thoảng có một vài thiếu niên kỳ tài xuất hiến trên giang hồ. Nếu có kỳ quái chăng là ở chỗ nàng này biết rõ bọn Công Tôn đại Hiệp lợi hại như thế nào mà nàng còn dám thách thức? Nàng cũng rõ biết, trong số năm người đó đâu phải tất cả đều dịu hòa, giả như người nóng tính, định hạ thủ đoạn thì sao? Trên lôi đài, họ có quyền giết người, bất quá chúng ta chỉ khuyên họ nương tay mà thôi, nghe hay không nghe là do họ.
Nhất Mộc đại sư thở ra:
- Biết đâu nàng này chẳng phải là con nhà danh vọng, cậy thế lực cha anh, rồi đến đây sinh sự, cho rằng chẳng ai dám làm chi nàng? Nếu như đúng như thế thì nàng lầm to, bởi năm vị kia người nào cũng hiên ngang, hào hiệp, đâu phải là những người chịu ép mình trong một uy lực nào?
Vạn Tử Lương tiếp nối:
- Rất có thể nàng biết vũ công, và tật riêng của các vị đó, và nàng cho rằng vũ công của họ chẳng đáng sợ, tật riêng của họ chẳng đáng ngại, nên nàng...
Rồi y tặc lưỡi thở dài:
- Làm sao?...Nếu thế thì làm sao?...
Nhất Mộc đại sư day qua Vạn Tử Lương:
- Vạn đại hịệp biết nàng là ai?
Vạn Tử Lương lắc đầu nói:
- Mơ hồ lắm, lão nhân ạ! Do đó, tại hạ chẳng dám định nàng là ai!
Vạn Tử Lương và Nhất Mộc đại sư cùng nhìn nhau, cùng thở dài.
Nhưng người khích động nhiều hơn hết chính là Phương Bửu Ngọc.
Từ lúc thiếu nữ cải nam trang lên đài, chàng nấp sau lưng một đại hán. Chàng không muốn cho thiếu nữ áo xanh đó trông thấy chàng.
Cuối cùng thiếu niên áo xanh cũng lên đến đài, đối trước mặt năm vị cao thủ và ban giám định.
Thiếu niên hiện ra với gương mặt trắng, ánh đèn hòa lẫn với ánh trăng thu, chiếu vào gương mặt đó, tạo cho y một sắc thái ảo huyền trông y đẹp, nhưng đẹp lạnh, cái đẹp thần bí xa xôi...
Trừ Phan Tế Thành tuyên bố rút lui khỏi trận đấu, còn lại Công Tôn Hồng, Mai Khiêm, Tưởng Tiếu Dân và Âu Dương Thiên Kiều cả bốn người chừng như bị thần thái huyền ảo của thiếu niên mà có khiếp hãi phần nào. Cả bốn người đều im lặng, chẳng ai nói tiếng nào, dù là nói với nhau.
Đinh lão phu nhân thấp giọng hỏi:
- Nơi đây là trường sát phạt, cô nương có cao hứng như thế nào lại đến góp mặt để phải chịu hồi hộp từng cơn?
Nghe lão phu nhân gọi mình là cô nương, thiếu niên không thừa nhận mà cũng không phủ nhận...
Y mỉm cười, nụ cười lạnh như gương mặt, hỏi:
- Bốn gã kia có thể xưng là cao thủ chăng?
Y giải thích:
- Võ công của Tưởng Tiếu Dân, hoa mỹ thật nhưng lại kém cái thật.
Âu Dương Thiên Kiều bất quá hùng hổ bên ngoài chứ bên trong là cả một khoảng trống không. Thiên Đao Mai Khiêm cay độc có thừa, song linh hoạt thì khuyết hẳn. Ba người đó, dùng vào việc mài đao, cắt lúa thì đúng là những công nhân hữu dụng, chứ dùng vào việc biểu dương lực lượng chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Còn Công Tôn Hồng?... Ha hạ..
võ công của hắn cùng một nguồn gốc với võ công của Phương Bửu Ngọc, nhưng dù hắn có luyện thêm mười năm nữa cũng chẳng đạt đến mức thành tựu của Phương Bửu Ngọc. Hắn có thể nào cao ngạo được?
Công Tôn Hồng hét to:
- Các hạ là Phương Bửu Ngọc?
Thiếu niên áo xanh cười lạnh:
- Ta là Phương Bửu Ngọc?... Phương Bửu Ngọc dù có van xin ta, xách giày cho ta, ta cũng đuổi hắn như đuổi một kẻ khó thương! Còn các ngươi, nếu có ai muốn xách giày cho Phương Bửu Ngọc hắn cũng lắc đầu mời đi nơi khác gấp!
Công Tôn Hồng nổi giận:
- Thế các hạ là ai?
Thiếu niên áo xanh bĩu môi:
- Ta là ai? Ta không là ai cả, bởi ta là ta, ta là độc đáo, là duy nhất, chẳng có ai ngoài ta! Ta đến đây, để giáo huấn các người, ta cảnh cáo các ngươi, đừng tưởng mình là hoàng đế, bởi chẳng bao giờ ngôi hoàng đế giành sẵn cho bọn nô tài. Cao thủ gì các ngươi, đừng xưng hô nữa mà làm cho thiên hạ nhe răng cười đến rách khóe.
Tưởng Tiếu Dân nổi giận:
- Nếu ta không vì ngươi là nữ nhân thì...
Thiếu niên áo xanh cười nhẹ:
- Nữ nhân rồi sao? Chẳng lẽ nữ nhân trong thiên hạ đều vô đụng như Mã Thúc Tuyền? Ngươi có thể khinh thường nàng ấy, và duy nhất người ấy thôi, đừng mong dám chạm đến nữ nhân nào khác.
Y đảo mắt nhìn quanh bốn người một lượt đoạn lạnh lùng buông:
- Nếu bây giờ ta đơn độc cùng các ngươi giao thủ từng người một, thì các ngươi sẽ cho ta nhân cái khỏe hiếp cái mệt để chiếm tiện nghi.
Lúc y nói, y còn đứng mép đài, tuy đối diện với bốn cao thủ và ban giám định, trái vẫn đứng ở bên dưới đài.
Y nói xong khẽ phất ống tay áo, một tiếng “rẹt” vang lên y đã đứng bên trên đài.
Rồi y vẫy tay, cao giọng:
- Vào đi! Cả bốn người cùng vào một lúc cho ta đỡ phí công hạ các ngươi từng người một, làm như vậy là ta phải xuất thủ đến bốn lần.
Mai Khiêm, Âu Dương Thiên Kiều, Tưởng Tiếu Dân và Công Tôn Hồng tức uất, cùng nhào tới.
Nhưng còn cách thiêu niên áo xanh vừa tầm, tất cả đều dừng chân lại.
Dù sao họ cũng là cao thủ, được chọn qua nhiều vòng loại, họ đã có thân phận trước quần hùng rồi, khi nào họ dám hành động hồ đồ để mất thân phận đó?
Công Tôn Hùng nhìn ba người kia, ba người kia cũng nhìn lại y.
Sau cùng y thốt:
- Tam vị nhường cho tại hạ xuất thủ đầu tiên đi!....
Tưởng Tiếu Dân giành:
- Chính tiểu đệ đi trận đầu mới phải!
Mai Khiêm cất tiếng:
- Không được đâu các nhân huynh, tiểu đệ ngứa ngáy quá rồi, phải cho tiểu đệ đi trận đầu mới được!
Trong khi ba người đang tranh giành nhau, Âu Dương Thiên Kiều lặng lẽ bước tới trước mặt thiếu niên áo xanh.
Y cũng chẳng nói gì lặng lẽ đưa mười ngón tay ra, năm ngón chụp xuống vai thiếu niên áo xanh, năm ngón chụp vào yết hầu. Thủ pháp của Âu Dương Thiên Kiều chuyên về thực, muốn làm sao là đánh ra làm vậy, chẳng dùng hoa dạng, chẳng dùng hư chiêu lừa gạt. Do đó chiêu thức rất thành phác, không có gì nguỵ dị, nhờ thế lối xuất thủ của y rất trầm, rất ổn.
Lối đánh đó mới xem thì như thông thường, thô sơ nhưng thật ra là một lối độc đáo.
Cho nên trên giang hồ người ta đem con em đến võ trường của Âu Dương Thiên Kiều thụ huấn là vì ai cũng biết cái thực học của y, và ai ai cũng muốn con em mình được giáo huấn trong con đường thực tế đó.
Điều ấy chẳng phải là không đạo lý, bởi học võ là phải biết tôn trọng tinh thần thượng võ. Chỉ có con người thành phác mới tôn trọng tinh thần thượng võ, chứ hạng điêu ngoa xảo trá thì chuyên lừa gạt.
Người ta không muốn thắng bằng lừa gạt, mà chỉ muốn thành danh bằng thực tài, cao thì thắng, thấp thì bại!

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 80
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com