Quần hùng chưa kịp lên tiếng, Lãnh Băng Ngư đã lướt tới quát: - Bỏ qua cái vụ xem gì trong bọc đó đi, ta muốn ngươi hãy vung chiếc Thiên Long Côn của ngươi lên xem ngọn côn của ngươi thần diệu ở chỗ nào mà ngươi dám xếp hạng nó ở trên hẳn Phá Vân Bút của ta? Công Tôn Hồng đưa ánh mắt sang Lãnh Băng Ngư, ánh mắt ngời lên vẻ miệt thị rõ rệt, đoạn y bật cười ha hả, hỏi lại: - Các hạ chẳng thể chờ một chút được nữa sao? Lãnh Băng Ngư hừ một tiếng: - Không thể chờ thêm một giây? Ta đã chờ cuộc chiến này từ sáu năm qua, ta chỉ trông ngày trông đêm, gặp ngươi tại một nơi nào đó, giao thủ với ngươi, ta chờ đã lâu. Như thế ngươi bảo ta chờ thêm nữa, chờ thế nào dược? Vô luận là ngươi hữu lý vô lý, ta vẫn chẳng xem ngươi ra gì, thì đừng nói chi với ta cả. Cứ cử Thiên Long Côn của ngươi lên đi. Công Tôn Hồng gật đầu: - Các hạ muốn gấp, tại hạ chiều ý chứ biết sao? Y buông chiếc đao xuống sàn đài, đoạn hoành ngang ngọn côn trước ngực, hét: - Vô đi! Lãnh Băng Ngư nhìn chiếc côn bằng gỗ nơi tay Công Tôn Hồng hỏi: - Ngươi định động thủ, sao không lấy Thiên Long Côn sử dụng? Công Tôn Hồng gằn chiếc côn gỗ một nhát đáp: - Thiên Long Côn ở trong chiếc gậy này! Chẳng những Lãnh Băng Ngư giật mình mà quần hùng quanh đài cũng sửng sốt. Có ai ngờ được một loại vũ khí ngoại môn được kể là vô song, có cái tên là Phong Vân Thiên Long Côn, lại chỉ là một đoạn gỗ tầm thường dài ba thước? Chiếc côn gỗ đó, có chỗ diệu dụng như thể nào lại được xếp hạng trên cả Vũ Song Ưng Bài, Lôi hỏa thần tiên, Câu liêm đao, Phá Vân Chấn Thiên Bút, những loại vũ khí ngoại môn tối lợi hại trên giang hồ? Người cần chú ý hơn ai hết phải là Lãnh Băng Ngư, y dán mắt nhìn chiếc côn gỗ. Y nhìn một lúc lâu, mỗi phút giây qua gương mặt y càng lộ vẻ kinh dị. Chẳng hiểu tại sao y kinh dị, cuối cùng thì vẻ kinh dị đó tan biến, nhường cho niềm tuyệt vọng, y ngẩng mặt lên không, bật cười cuồng dại. Công Tôn Hồng trầm giọng: - Lâm trận đối chiến sao lại bật cười? Lãnh Băng Ngư cười một lúc nữa đoạn cao giọng hỏi: - Thế ngươi chẳng cho ta được quyền biểu lộ niềm thất vọng của ta sao? Công Tôn Hồng hừ một tiếng: - Sao lại thất vọng? Lãnh Băng Ngư bĩu môi: - Ngươi nghĩ xem, một đoạn gỗ như thế lại mang cái lên là Thiên Long Côn, đã thế lại còn được xếp hạng trên chiếc Chấn thiên bút của ta! Tự nhiên ta phải thất vọng, vì giang hồ mất công đạo rồi! Vì quá thất vọng ta bật cười cho khuây khỏa. Công Tôn Hồng không nói gì cả, nhìn Lãnh Băng Ngư một lúc lâu rồi vụt cười vang, tràng cười của y còn to hơn, dài hơn tràng cười của Lãnh Băng Ngư. Đến lượt Lãnh Băng Ngư trố mắt: - Tại sao ngươi cười? Công Tôn Hồng cười một lúc mới ngưng bặt tràng cười nói: - Các hạ lại cấm đối thủ cười à? Y tiếp luôn: - Một vị thiếu trang chủ từng nổi tiếng là văn võ kiêm toàn, thinh danh chấn động khắp sông hồ, lại chẳng có nhãn lực. Chính điều đó là nguyên nhân của tràng cười do tại hạ vừa phát xuất, cười để quên đi sự tiếc rẻ cái điều thiếu kém của các hạ. Lãnh Băng Ngư sôi giận: - Tại sao ngươi dám khinh miệt ta như thế? Công Tôn Hông điềm nhiên giải thích: - Các hạ có học thức uyên thâm, há chẳng biết cái đạo lý quá ngu thành hiền, quá vụng thành xảo à? Cái xảo, luôn luôn tìm cái xảo mà tranh hơn, người khôn luôn luôn tìm mọi cái tỏ ra khôn hơn kẻ khác, cứ chạy theo cái xảo cái khôn, sự hơn kém không sai biệt quá nhiều bởi ai cũng dè dặt trong cách đối phó với nhau, rồi cái gì cũng đi đến chỗ cực đoan, xảo quá thành vụng, khôn quá thành ngu. Từ cái vụng cái ngu, thoát đi tìm cái xảo, cái khôn đến chỗ cực đoan rồi, trở về cái gốc cũ, sao cho bằng cái chất thuần của gốc cũ? Mà cái gốc cũ là vô cực, cho nên chiếc côn gỗ của tại hạ, hình thức tuy bình dị, nhưng nó là cái gốc vô cực, chứa đựng huyền cơ biến hóa của trời, quỷ thần không biết nổi, người đời làm sao biết nổi? Đem một loại vũ khí vô cực, sánh với vũ khí tầm thường trên thế gian, thì đúng là làm một việc hết sức nông nổi. Lập luận của Công Tôn Hồng về chiếc côn gỗ, chẳng khác lập luận của Phương Bửu Ngọc về thanh kiếm gỗ. Một đàng dùng tâm côn, một đàng dùng tâm kiếm, tuy hai đạo lý có chỗ tiểu dị, nhưng lại đại đồng. Phương Bửu Ngọc nghe lời luận của Công Tôn Hồng gật gù tán thưởng. Nhưng, quần hùng nào lãnh hội được chỗ huyền diệu mà Công Tôn Hồng vừa phớt qua. Dĩ nhiên, Lãnh Băng Ngư cũng chẳng hiểu nốt, y hét lên: - Cái lưỡi của ngươi rất mềm, nhưng lại chỉ dùng tạo nên những lời huyền hoặc, một đoạn gỗ xem ra kém đẹp hơn gậy đánh chó của bọn ăn mày, phỏng có gì là huyền diệu mà ngươi khoa trương khoác lác. Câu nói vừa buông dứt, y vung tay liền. Chấn Thiên Bút chớp lên, vẽ thành một vầng sáng bạc, cuốn tới Công Tôn Hồng. Quanh sân đài, những ngọn đèn chiếu rực thách thức vầng trăng. Giữa đài Chấn Thiên Bút tỏa rộng ngân quang, tạo thành một cục diện riêng biệt. Cả ba cục diện trăng, đèn, bút thi đua nhau tỏa sáng, chẳng cục diện nào chịu kém cục diện nào. Rồi dần dần cả ba cục diện như hòa hợp lại, cuối cùng thì quần hùng chỉ thấy vầng ngân quang đảo lộn giữa sân đài. Ngân quang toa? rộng che khuất người sử dụng Chấn Thiên Bút. Chẳng ai trông thấy người thật sự Ở phương vị nào, bút thật sự Ở tư thế nào. Quần hùng thồi hộp theo dõi cuộc chiến, hội trường lặng lẽ như bãi tha ma, chẳng có một tiếng động nào ngoài tiếng gió thu đùa cành lá và tiếng rít của chiếc bút Chấn Thiên. Quần hùng nhận ra, xuất thủ lần này, Lãnh Băng Ngư có đấu pháp khác hẳn hơn đấu pháp đã áp dụng trong hai lần trước. Chẳng có chi đáng nói, bởi trong hai trận trước y không phát xuất toàn lực, và lần này y tận dụng sở năng, nhất định đánh gãy đoạn gỗ nơi tay Công Tôn Hồng, chẳng cần gì kết liễu mạng sống của địch. Vững tâm nơi Lãnh Băng Ngư rồi, quần hùng nhìn sang Công Tôn Hồng. Mọi người đều tỏ lộ niềm thất vọng ra mặt, may ra chỉ có mỗi một Phương Bửu Ngọc thôi! Chiêu thứ năm chưa bắt đầu, qua chiêu thứ sáu, Công Tôn Hồng đã kém thế rồi. Chiếc Thiên Long Côn hầu như không còn vung lên như trước, vì áp lực của địch quá mạnh. Con người có thân vóc như vậy, khí thế như vậy hẳn phải có công lực phi thường, đứng giữa đài như thiên thần hiện xuống, nhưng chẳng biểu lộ được một phản ứng nào, thì còn gì làm gì thất vọng người xem hơn? Lạ lùng bơn nữa là những chiêu thức của Công Tôn Hồng đưa ra gọi là chiêu thức bởi họ đang đấu võ công chứ thật ra chẳng có quy củ gì, chừng như y vung càn vung bướng, thuận tay lực nào là vung côn gỗ đến đó, thuận hướng nào là đánh ra lúc đó. Mà lối đánh ra mường tượng kiếm, mường tượng đao, lại mường tượng luôn tiên, câu, có khi y xuất trọn một chiêu, có khi côn bổ ra được nữa tầm là y biến thế. Ngàn người như một cầm chắc Lãnh Băng Ngư phải thắng, họ còn nhìn vào cuộc đấu, bất quá chờ xem kết cuộc Công Tôn Hồng còn có được sống sót hay phải ngã gục dưới chiếc bút tinh kỳ. Phương Bửu Ngọc thở dài: - Cái xảo trong cái vụng. Cái vụng che giấu cái xảo diệu huyền, đúng quá! Đúng quá! Lãnh Băng Ngư làm gì nhận thấy điều đó? Chấn Thiên Bút càng lúc càng nhanh, múa ngọn bút được như Lãnh Băng Ngư, phải là tay phi phàm vậy! Lãnh Băng Ngư càng nhanh thủ pháp, Công Tôn Hồng càng tỏ ra chậm chạp miễn cưỡng. Nhưng đánh mãi song phương vẫn ở trong cái thế quân bình. Và Lãnh Bàng Ngư đã sử dụng bảy tám phần công lực, trong khi Công Tôn Hồng chỉ hao phí một phần. Lãnh Băng Ngư đã tận dụng sở năng, vẫn không làm sao áp đảo nổi Công Tôn Hồng. Nhất Mộc đại sư thở dài: - Võ công Lãnh thí chủ vừa xuất phát ra là tỏ cái khí bức người, ào ào như thác đổ, liên miên bất tuyệt người xem phải mê man, nhưng xem mãi rồi phải chán, như tiếng thác đổ nghe lâu rồi dội tai, cũng như chén sâm, ngửi thì thơm, uống thì ngọt, thử mãi, uống mãi lại sanh ngấy. Còn võ công của Công Tôn thí chủ thì... Đinh lão phu nhân mỉm cười: - Võ công của Công Tôn đại hiệp như nước rơi từng giọt, xem chẳng có gì thích thú khiến con người mê man, như một chén thuốc đắng, khó nếm, nhưng những giọt nước đó rơi đều đều có nhìn lâu mới thấy cái thú vị, chén thuốc đắng kia, nếu dám nếm, cái đắng qua rồi thì cái dịu hiện ra bên trong. Cho nên dựa vào đạo lý ăn vội, ăn nhanh thì chẳng làm sao thưởng thức được cái thâm trầm huyền diệu, chúng ta có thể so sánh võ công của hai người! Nhất Mộc đại sư gật đầu: - Và chúng ta có thể kết luận, qua năm mươi chiêu, Lãnh thí chủ phải... Năm mươi chiêu, với đấu pháp thần tốc ồ ạt của Lãnh Băng Ngư qua rất mau. Công Tôn Hồng bỗng cười lớn, dứt tiếng cười y hét to: - Buông vũ khí, Lãnh Băng Ngư! Cùng với tiếng hét y khoát một vòng tay. Chiếc Thiên Long Côn theo tay y rít gió, chớp lên. Vầng ngân quang đang tỏa rộng, vụt rã rời thành ngàn, thành vạn điểm sao, tất cả những điểm sao đổ xuống sàn đài, ào ào rồi tắt lịm. Hai vũ khí chạm nhau, đầu chọi đầu không gây một tiếng động nào cả. Quần hùng ngơ ngác chẳng hiểu tại sao vùng ngân quang tan biến. Mọi người trố mắt nhìn, thấy đầu côn gỗ đang đè lên chiếc bút, côn gỗ không nhúc nhích, chiếc bút lại chuyển động như con rắn đang bị một tảng đá đè lên, uốn mình quậy đuôi, nhoi đầu cố thoát ra ngoài áp lực đó. Rắn là loài linh động, đá là vật vô tri, đá cứng đè lên, rắn linh động cách nào cũng không vùng vẫy nổi. Đá, do người điều động, nếu tảng đá áp xuống mạnh hơn, thì rắn phải nát mình. Nhưng đá chưa áp xuống mạnh hơn, đá chỉ giữ tư thế đó cho mọi người trông thấy. Gương mặt ngạo nghễ của Lãnh Băng Ngư lúc đó đã biến thành bối rối kinh khiếp, hổ thẹn, phẫn hận, ngần ấy vẻ hợp với sự khẩn cấp tạo cho y một thần sắc quái dị. Y cố vùng vẫy để rút chiếc Chấn Thiên Bút khỏi áp lực của Thiên Long Côn, đôi mắt đỏ ngầu lên, đỏ vì cố gắng mà cũng đỏ vì phẫn nộ. Mồ hôi đổ ra, ướt cả đầu, cả trán kết thành giòng, chảy ròng ròng xuống má, xuống áo. Đinh lão phu nhân đứng lên, trầm giọng: - Thắng bại đã phân định rõ rệt rồi, Lãnh đại hiệp nên buông bút đi. Buông bút, chẳng phải theo cái ý của Công Tôn Hồng bởi buông như vậy thì còn chi mặt mày Lãnh Băng Ngư. Sở dĩ cố gắng giữ cái tư thế, dù là tư thế bại, chỉ vì không thể buông bút. Nghe theo lời Đinh lão phu nhân buông bút là chịu lùi lại, chịu đầu hàng. Tất nhiên, Lãnh Băng Ngư khi nào lại chịu lùi lại? Y quát lớn: - Ai cho rằng thắng bại đã được phân định? Xem đây! Bỗng chiếc Chấn Thiên Bút gãy thành bảy đoạn từ trong lòng mỗi đoạn, một vầng sáng bay vút ra, mỗi vầng sáng trông như nắm tuyết, không kết thành khối duy nhất nhưng cũng chẳng rã rời. Bảy vầng sáng đó, có màu sắc khác nhau, mỗi vầng một màu, gồm xanh xám đỏ vàng đen trắng tím. Chẳng rõ đó là những vật gì, tất cả bảy vầng sáng chớp như châu ngọc, tia chớp dao động mạnh hơn tia sao trời. Quần hùng hoa cả mắt, nghĩ là Công Tôn Hồng phải chết với bảy vầng sáng đó, bởi vì y có tài thánh cũng chẳng làm sao tránh kịp, vì khoảng cách giữa song phương rất hẹp và vầng sáng thì lại vút nhanh. Mọi người cứ lo sợ cho Công Tôn Hồng vì những vầng sáng quá lợi hại đó. Chứ có ai suy nghĩ đến hiện cảnh của Công Tôn Hồng? Dùng công lực dồn ra chiếc côn đè xuống Chấn Thiên Bút, bỗng nhiên chiếc bút gãy ra làm bảy đoạn, công lực của y mất chỗ chịu, đầu côn chúi xuống, thân hình mất thăng bằng đương nhiên y phải ngã nhào tới. Nhưng ngã nhào tới như vậy là tự đẩy mình nhanh đến những vầng sáng, làm sao y có phản ứng kịp thời chuyển nguy thành an. Y nhào tới thật. Quần hùng xanh mặt cùng rú lên. Trong tiếng rú tập thể đó có chen lẫn một tiếng rú khác từ trên đài vọng xuống. Tiếp theo tiếng rú riêng biệt, một thân hình bị tung bổng lên không, rồi rơi xuống chân đài. Không ai không tưởng là thân hình đó, chính là Công Tôn Hồng. Nhưng tiếng rú đó không phải do Công Tôn Hồng phát xuất.
oOo
Phải nhìn nhận Công Tôn Hồng trầm tịnh phi thường, có trầm tịnh mới nghĩ ra sự phản ứng hữu hiệu. Bảy vầng sáng vừa bay qua, Lãnh Băng Ngư cũng vừa vọt theo ám khí, phần hạ bộ bỏ trống... Áp lực tại đầu côn gỗ mất sức chịu, đầu côn trầm xuống Công Tôn Hồng không đợi thân mình chúi xuống, y nương theo ngọn côn trầm hụp nhanh sát sàn đài, ấn hai ngón cái, phóng tới vừa vặn thoát lọt qua hạ bộ của Lãnh Băng Ngư. Qua khỏi hạ bộ của Lãnh Băng Ngư rồi Công Tôn Hồng lượn mình lên, khi Lãnh Băng Ngư phát hiện ra điều đó, mặt mày xanh mét, chưa kịp xoay trở, chiếc Thiên Long Côn theo tay Công Tôn Hồng hoành ngược lại đã quét đến mình y rồi. Phát xuất ám khí, Lãnh Băng Ngư hành động liều, vọt theo ám khí bỏ trống phần hạ bộ, là hành động liều lĩnh thứ hai trong khi giao đấu mà bỏ phần hạ bộ, có khác nào giặc đến mà nhà lại mở cửa rộng ra. Y liều cũng có, mà y cầm chắc cái thắng trong tay nên chẳng cần phòng thủ cũng có. Ai ở trong địa vị của Công Tôn Hồng cũng phải phẫn nộ như y vì đối phương thay vì nhận bại đúng theo tinh thần thượng võ lại giở ám khí ra sử dụng bất chấp quy luật hội trường, hành động đê tiện đó, không thể dung thứ. Cho nên Công Tôn Hồng phẫn nộ, ngọn côn gỗ quật ngược lại với tất cả công lực bình sanh của y, một ngọn côn sát thủ. Lãnh Băng Ngư lãnh trọn ngọn côn, thân hình thì tung bổng lên không rơi xuống đất kêu một tiếng bình vang dội. Y rơi đúng trước mặt Mạc Bất khuất và Thạch Bất Vi. Trong khi đó, Công Tôn Hồng uốn mình lộn trên không một vòng lấy thế đáp xuống. Y nhìn Lãnh Băng Ngư rồi cao giọng thốt: - Tự người tìm cái chết, không nên oán hận tạ.. Cái bại của Lãnh Băng Ngư xảy ra ngoài chỗ tưởng tượng của quần hùng. Bởi ai ai cũng tin chắc là chức vị đại biểu võ lâm về tay họ Lãnh, mà trận đấu cuối cùng chưa khai diễn, họ Lãnh đã là kẻ chiến bại rồi! Mọi người bàn luận xôn xao, có người la hét lên làm vang dội hội trường. Công Tôn Hồng đứng nghiêm tại đài, như một thiên thần. Giờ đây y là điểm trung tâm hút hàng ngàn, hàng vạn cặp mắt cùng hướng về y. Mọi cặp mắt đổ dồn vào Công Tôn Hồng, chỉ có một cặp mắt còn nhìn Lãnh Băng Ngư. Người nhìn y là Phương Bừu Ngọc. Lãnh Băng Ngư thiếp đi một lúc rồi tỉnh lại vừa cử động được là bò tới, bò về phía Thạch Bất Vi. Trên gương mặt của y, vẻ kinh hãi tiềm ẩn đau đớn, nét oán độc cùng hiện lên quá rõ. Trong ánh mắt ngời lên niềm thất vọng. Y nhìn Thạch Bất Vi chừng như muốn nói gì, đôi môi mấp máy một lúc lâu, song chẳng một lời nào thoát ra. Y cố gượng đứng lên, vừa đứng được lại chao chao người rồi ngã xuống. Lời nói muốn thốt ra đó vĩnh viễn y không còn nói được. Và sự bí mật trong tâm tư y, vĩnh viễn y không còn tiết lộ với ai. Thạch Bất Vi phải chú ý đến Lãnh băng Ngư nhiều hơn chú ý đến Công Tôn Hồng, những ai có tinh thần thượng võ cũng quan tâm đến kẻ bại hơn là thừa nghinh kẻ thắng. Thạch Bất Vi nhìn Lãnh Băng Ngư, trầm lặng nhìn, thần sắc không hề biến đổi, dù có nhận ra thần sắc quái dị của Lãnh Băng Ngư. Nếu để ý chỉ thấy đôi mắt của Thạch Bất Vi sáng lạnh hơn lúc thường. Ánh mắt đó có đủ mãnh lực làm khiếp đảm con người, nó là thứ ánh mắt của hung thần, ác quỷ nhưng hung thần ác quỷ, thâm trầm sâu sắc, không hùng hổ, hầm hừ. Phương Bửu Ngọc theo dõi biến chuyển của hai gương mặt rồi chàng cũng biến đổi thần sắc luôn. Chừng như có một vầng sáng đang hiện lên trên gương mặt chàng, mang lại màu hy vọng... Bên trên đài, Công Tôn Hồng bắt dầu kể chuyện: - Ba năm trước đây tại hạ vượt rừng vượt núi, lướt trùng dương tìm đến tận Đông Doanh tam đảo, truy nguyên tung tích của bạch y kiếm khách. Đông Doanh Tam Đảo, theo truyền ngôn của tiền nhân, vốn thuộc giang sơn Nhà Hán, dân cư gồm Hán tộc, người thuỷ tổ là Từ Phúc dẫn năm trăm nam nữ đến định cư, lý do cuộc diễn xuất đó là tìm thuốc trường sinh cho một vị bạo chúa, nhưng đến nơi rồi chẳng một ai trở lại đất liền... Tại đó, phong tục và sinh hoạt, trải qua nhiều thế hệ rồi, vẫn giống như tại đất liền, chẳng mảy may thay đổi. Trong toàn thể dân cư, có một thiểu số người yêu chuộng quá khích, bỏ văn, theo võ tánh tình hung bạo gần như tàn nhẫn, một lời nói nghe nghịch tai là bạt kiếm tranh chấp liền. Thiểu số này xem cái chết như lông hồng... Y dừng lại. Mọi người chú ý lắng nghe tiếp: Y dừng lại một chút, đoạn tiếp nối: - Ban sơ người trên đảo sử dụng võ công từ Trung Thổ mang sang lúc Từ Phúc di dân, vì gián đoạn liên lạc với đất liền, võ công đó dần dần biến đổi, xa cội rễ tạo thành một chiều hướng riêng biệt, cuối cùng thì hoàn toàn khác hẳn với võ công Trung Nguyên. Bởi có một thiểu số hung tàn, và chính thiểu số lại chuyên luyện võ công nên võ học tại Đông Doanh Tam Đảo xa dần nguyên thủy tôn trọng tinh thần thượng võ, để chuyên chú vào đấu pháp cay độc, hiểm ác. Vũ khí thường dùng của người trên đảo là loại đao có hình thức vô cùng kỳ quái, thân đao dài, hẹp, mũi đao rất nhọn, cách chế luyện hết sức tinh kỳ, có thể bảo mỗi thanh đao là một báu đao. Đao pháp thì rất giản đơn, nhưng phải cái là rất độc. Môn phái lại quá nhiều, phàm ai biến chế được năm ba chiêu đặc biệt và linh diệu cũng có thể lập ra một môn phái. Tại đảo người ta gọi là Lưu, chứ không gọi là môn phái như người Trung Thổ chúng ta. Đại loại tại hạ có thể đơn cử hơn hai mươi Lưu: Tàn Nguyệt Vô Song Lưu, Nhất đao lưu, Thiên Long bí pháp lưu... cũng có một vài nơi người ta còn nhớ gốc cũ là Trung Thổ nên vẫn dùng tiếng phái như chúng ta, chẳng hạn Liễu Sanh Anh Hùng phái... Những lưu, phái do tại hạ vừa kể, rất có thinh danh tại đảo, cũng như những phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Lôn của chúng tạ.. Dẫn giải qua một lúc lâu về võ học Đông Doanh Đảo, Công Tôn Hồng chưa đi vào vấn đề chính yếu, tuy nhiên quần hùng vẫn thích nghe, bởi họ được nghe những cái mới lạ. Công Tôn Hồng lại tiếp: - Đến Đông Doanh đảo, trong năm đầu tại hạ chẳng thu được sự hiểu biết gì quan trọng cả, bởi ngôn ngữ bất đồng, hơn nữa về sinh hoạt cũng như phong tục tại đảo hoàn toàn khác biệt, một người Trung Nguyên mới đến đó tự nhiên phải lạc lõng. Sang đến năm thứ hai thì tại hạ quen cảnh quen người, chính thời gian này được sử dụng trọn vẹn cho mục đích cuộc viễn hành của tại hạ. Rồi có những cuộc luận đàm về võ thuật, có những cuộc ấn chứng võ công, nhờ đó mà tại hạ được quen với nhiều vị Tông chủ, Phái trưởng. Trong những cuộc so tài tại hạ luôn luôn giữ thái độ hòa nhã, thường thủ hòa, còn như cần thắng thì cũng chạm nhẹ rồi dừng, chẳng hề gây thương tổn cho một ai. Y lại dừng, đảo mắt nhìn bàn chủ toa. đến quần hung khắp bốn phía, đoạn tiếp: - Cứ như chỗ truy cứu của tại hạ thì võ công của người áo trắng rất tương tự với đấu pháp của phái Liễu Sanh Anh Hùng, do đó tại hạ chú tâm dò xét đặc biệt về phái ấy. Bây giờ y đã vào đề chính, quần hùng càng chăm chú nghe hơn. Chính Phương Bửu Ngọc cũng lắng nghe, tạm dẹp những ý niệm riêng biệt qua một bên. Công Tôn Hồng tiếp: - Tại hạ may mắn được tiếp xúc với ba vị anh hùng tại Đông Doanh đảo là Liễu Sanh Tất Trai, Kiết Cương Chánh Hùng, và Y Thế Lang. Trong những cuộc luận đàm về võ thuật tại hạ được họ cho biết lai lịch của Bạch Y Kiếm khách. Mọi người đều la lên một tiếng, rồi im lặng chờ nghe tiếp. Công Tôn Hồng không để họ chờ lâu, tiếp liền: - Mấy mươi năm trước đây, trong võ lâm Trung Nguyên có một bậc kỳ nhân, trí tuệ cực cao, giao lưu rộng, đi đứng nhiều, bởi muốn học quá nhiều nghề, thành ra nghề nào cũng chẳng được tinh chuyên, về võ công cũng thế vị kỳ nhân đó biết hầu hết những môn công phu của các môn các phái, nhưng không biết môn công phu nào tận tường. Tuy giao du rộng, nhưng toàn là những sự giao du phù phiếm, bởi vị kỳ nhân đó có chí khí rất cao, chỉ chuyên tìm những cao thủ giang hồ. Y thở dài tiếp: - Tự nhiên mỗi lần so tài là mỗi lần thảm bại. Cao không theo kịp, thấp không buồn nhìn, người ấy chung quy bị tất cả bỏ rơi, thành ra lạc thác phiêu linh, lạc lõng giữa giòng đời. Khi tuổi đã cao, người lại có con. Lấy cái vốn thực nghiệm trên đường đời, người đó quyết tâm đào luyện đứa con trở thành một bậc kỳ tài, chừng như để trả hận người đời khinh miệt đến ra thân thác lạc. Vì võ lâm Trung Nguyên ruồng rẫy, người đó theo thuyền buôn đến đảo Đông Doanh, dĩ nhiên có mang đứa con cùng đi. Lúc đứa con còn nhỏ tuổi, người đó phối chế một loại dược thủy, tẩm gân luyện cốt cho con, và khi đứa con biết đi, người đó bắt đầu truyền võ công, chừng như không dám lãng phí một phút giây nào. Bởi hiểu hầu hết các môn công võ học, tuy không tinh luyện môn công nào nên dù chẳng thành danh là nhất lưu cao thủ, người đó thừa sở năng làm một vị danh sư. Và đứa con đã được cha truyền dạy tất cả sở học. Cha một ngày một già thì con một ngày một lớn, đến năm mười tuổi thiếu niên đã luyện được một bản lãnh tân kỳ, đến năm mười một tuổi là bắt đầu đi đó đi đây khắp đảo để tranh tài cùng các cao thủ. Thiếu niên lê gót chân xuôi ngược toàn đảo Đông Doanh trong thời gian mười năm, giao thủ với khắp mặt anh hùng, trong số đó có cả Liễu Sanh Tất Trai, Kiết Cương Chánh Hùng và Y Thế Tang... Trong quần hùng, có người buột miệng hỏi: - Thiếu niên thắng hay bại? Công Tôn Hồng đáp: - Trong hai năm đầu tiên, thiếu niên bại trước những tay đại hữu danh, nhờ y bại nơi tay những bậc kỳ tài, nên y không bị sát hại, vì như tại hạ đã nói, võ sĩ Đông Doanh rất hiếu sát, bởi các vị đó đều cao niên kỷ, chẳng ai nỡ sát hại một thiếu niên có tinh thần cầu tiến. Sau mỗi lần thất bại, y lại chuyên luyện, càng bại y càng chuyên luyện, cuối cùng y trở thành tay vô địch. Tại hạ không cần nói rõ, hẳn các vị cũng thừa hiểu, y là Bạch Y Kiếm Khách, con người đang được chúng ta chú trọng nhất hiện thời! Y dừng lại một chút rồi tiếp: - Lúc trở thành vô địch, y vừa được mười tám hay mười chín tuổi chi đó. Vốn thân thể cứng rắn như thép, lại qua mười năm khổ chiến, kinh nghiệm và tinh luyện tạo y nên một tay kiếm nội ngoại công tuyệt đỉnh, nhờ cha y học hết các môn công võ học Trung Nguyên, nhờ giao đấu y lãnh hội hầu hết các môn công võ học Đông Doanh. Cứ như sự nhận xét của các vị anh hùng tại đảo thì võ công của y cao vô tưởng, không ai ước độ được các mức cao đến đâu. Công Tôn Hồng lại dừng, rồi thở dài mấy tiếng lại tiếp: - Cha còn sống, y còn phần nào tư tưởng đến nhân ảnh, cha chết rồi, thì y hoàn toàn hướng lẽ sống đến võ nghiệp, nhất tâm chuyên chú võ nghệ, ngoài võ nghiệp ra y chẳng tha thiết đến những gì khác kể cả sinh hoạt của y cho nên y bất chấp đến cảnh túng thiếu nghèo nàn, có ăn có mặc cũng tốt, ăn không no mặc không lành cũng không sao. Con người của y chẳng những thân thể cứng rắn như thép mà quả tim của y cũng cứng rắn như vậy. Cho nên đừng ai mong ở y một tình cảm nào. Đến năm y được hai mươi tuổi, nhìn tới nhìn lui, nhận ra tại đảo không còn một cao thủ nào khả dĩ đối địch với y. Y nghĩ nếu cứ ở mãi một địa phương, tự mãn với những thành tích tầm thường đó thì chẳng bao giờ y đạt đến mức tiến tuyệt vời. Quần hùng buột miệng chen một câu: - Và y vượt trùng dương sang Tây độ! Công Tôn Hồng khoát tay: - Chưa! Nếu lúc đó y vào ngay Trung Nguyên thì làm gì chúng ta phải sợ? Y tìm một con thuyền nhỏ, rời Đông Doanh đảo đến một đảo nhỏ chơi vơi giữa biển Đông. Đó là hòn đảo hoang vu không từng có bóng người lui tới. Trong đảo có một cái ao, trong ao có những hòn đá màu trắng và màu đen. Loại đá đó vừa tròn vừa sáng, người tại đảo Đông Doanh lâu lâu mới mạo hiểm đến đó nhặt đá về tạo thành những quân cờ, bán ra cũng được khá tiền. Nói là mạo hiểm vì xuôi ngược về đảo đó, mười thuyền bị đắm đến tám chín, sóng gió trên đảo đó cực kỳ mãnh liệt. Hòn tiểu đảo hoang vu đó có cái tên là Cơ đảo. Y ở đó mười năm. Quần hùng lại buột miệng hỏi: - Y ở đó để làm gì suốt mười năm dài? Công Tôn Hồng đáp: - Y làm gì có ai biết được ngoài y? Tuy nhiên vì y đã nổi danh vô địch, tại Đông Doanh đảo mỗi cử động gì của y đều được mọi người theo dõi, vắng mặt y trên đảo rồi, người hiếu kỳ theo dõi y ngay. Họ không quản hiểm nguy, vượt trùng dương đến Cơ đảo xem cho biết y đang làm gì. Họ không thấy y làm gì cả, đến tập luyện võ hàng ngày y cũng bỏ phế, y ngồi lặng giờ này qua giờ khác, ngày nào cũng như ngày nào, trầm tư mặc tưởng, hoặc giả y nhặt một nắm đá, đặt thành bàn cờ rồi nhích từng quân, từng quân tới tới lui lui. Quần hùng kinh ngạc chẳng ai hiểu Kiếm Khách áo trắng làm gì. Chỉ có Phương Bửu Ngọc, Nhất Mộc đại sư Đinh lão phu nhân và các vị trong ban giám định biết rõ Bạch Y Kiếm Khách làm gì. Nhất Mộc đại sư thở dài thốt: - Mười năm đó tuy y bỏ phế luyện tập, nhưng y đạt mức tiến rất cao, cao hơn nhiều so với thời gian trước. Công Tôn Hồng thở dài: - Đúng vậy, cứ như lời Liễu Sanh Tất Trai, thì trước khi đến Cơ đảo, cài mức võ công của y còn có thể lường được, nhưng sau ngày y rời Cơ đảo trở về, thì chẳng còn ai ước độ được tiên cảnh của y. Kiết Cương Chánh Hùng có thử sức với y một lần, y không xuất phát một chiêu nào mà Kiết Cương Chánh Hùng lại phải nhận bại, để khỏi thảm bại. Bởi, lúc đó tinh thần ý chí cùng hợp nhất với kiếm, ý muốn sao kiếm phát huy làm vậy, tinh thần mạnh hay nhẹ, kiếm phát huy mạnh hay nhẹ, bất cứ nơi nào, bất cứ thuận hay nghịch kiếm đều theo tinh thần và ý chí mà phát huy, chẳng cần theo đúng một chiêu thức nào. Y đứng lặng người mà chừng như kiếm khí bao bọc quanh mình, bảo vệ y như tường đồng vách sắt. Y vung kiếm ra tay là như chiếc lưới bạc phủ xuống đối thủ đối thủ nhanh nhẹn thế nào cũng chẳng thoát kịp màn lưới. Quần hùng lại nhao nhao hỏi: - Tại sao y chưa xuất phát chiêu nào mà Kiết Cương Chánh Hùng lại nhận bại? Công Tôn Hồng giải thích: - Chỉ vì song phương đối trận, cùng thủ kiếm. Kiết Cương Chánh Hùng là đệ nhất kiếm thủ Đông Doanh quan sát mãi mà chẳng tìm ra một sơ hở nơi y để công vào. Song phương cứ nhìn nhau như thế, một thời gian lâu, cuối cùng Kiết Cương Chánh Hùng dao động tinh thần không chịu nổi sự ngưng đọng lâu mà tinh thần dao động thì mong chi thủ thắng? Nhất là đối phương lại có tài nghệ từ ngang mình trở lên... Quần hùng cùng “à” lên một tiếng, tỏ rõ niềm thán phục. Công Tôn Hồng tiếp: - Mãi đến lúc đó, Bạch Y Kiếm Khách mới quyết định vượt biển vào Trung Nguyên. Y nghĩ rằng với tài nghệ đó y thừa báo hận cho phụ thân y, hận vì kém người chứ chẳng phải thù vì chiến bại, hận theo tinh thần thượng võ. Y nghĩ rằng y có thể trở nên tay vô địch trong võ lâm Trung Nguyên. Ngờ đâu tại Trung Nguyên có Tử Y Hầu! Y lại thở dài đoạn kết luận: - Cái tin Bạch Y Kiếm Khách bại trận trở về Đông Doanh đảo do một nhóm khách thương từng đến Trung Nguyên sinh hoạt phổ biến ra, Liễu Sanh Bất Trai bắt được tin đó vô cùng kinh khủng. Sở đĩ vị đại anh hùng đó lo sợ là vì người biết rõ từ lâu rồi, Bạch Y Kiếm Khách đã mất hẳn thái độ bình thường, bao nhiêu chiến thắng tại đảo tạo y thành một con người cao ngạo, y xem dưới mắt như chẳng có người nên chẳng cần gây sự với ai, cho rằng chẳng ai đám làm gì y, bây giờ chiến bại tính cao ngạo đó bị vạ chạm. Y phải phẫn uất, y bị niềm phẫn uất đó kích thích mạnh, rất có thể y trở thành con người tàn bạo nhất: Đã là tay vô địch, nếu y sanh tánh bạo tàn còn ai chịu nổi với y? Liễu Sanh Bất Trai thấy rõ trên toàn đảo, chẳng một ai chế ngự nổi y. Nhân danh tổng chủ võ lâm Đông Doanh, Liễu Sanh Bất Trai hiệu triệu mười bảy vị anh hùng nổi tiếng nhất tại đảo, tổ chức thành một đoàn chỉ sát, đoàn này có nhiệm vụ theo dõi Bạch Y Kiếm Khách, nếu thấy y vọng động thì lập tức can thiệp, Bằng mọi thủ đoạn trừ diệt y. Chủ trương của chỉ sát đoàn tuy có phần ngược lại tinh thần võ sĩ đạo, song Liễu Sanh Bất Trai nghĩ rằng y phát xuất từ võ lâm Đông Doanh, y có hành động trái với, quy luật của võ lâm Đông Doanh thì các vị võ sĩ khác có quyền trừ diệt y để bảo vệ danh dự toàn thể...