watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:34:3731/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ân Thù Kiếm Lục - Cổ Long - Chương 31-40 - Trang 15
Chỉ mục bài viết
Ân Thù Kiếm Lục - Cổ Long - Chương 31-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 15 trong tổng số 20



Hồi 38-1: Không Bao Giờ Ngăn Cách

Các vị tiền bối đứng lên, Phương Bửu Ngọc cũng đứng lên theo.
Chàng nghiêng mình, cung kính thốt:
- Sáng sớm ngày mai, đệ tử xin phúc đáp các vị tiền bối.

oOo
Đêm xuống sâu, Phương Bửu Ngọc còn suy tư trầm trọng, cứ đi tới đi lui mãi, chàng đi như vậy chẳng biết được bao nhiêu lâu rồi.
Nếu đếm vòng chung quanh gian nhà, thì con số lên hàng ngàn hàng vạn...
Tiểu công chúa ngồi cạnh ngọn đèn, tay chỏi má đào, đôi mắt đẹp của nàng nhìn đăm đăm Phương Bửu Ngọc, một lúc lâu nàng vụt cười khan hỏi:
- Một bước không rời ta, ngươi giữ rịt bên mình như thế nầy, sợ ta chạy đi hẳn.
Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:
- Ừ!
Tiểu công chúa cười lớn:
- Ngươi sợ ta chạy đi, ta cũng sợ ngươi chạy đi! Ta ở lại đây, chưa chạy đi đâu, là vì ta sợ ngươi chạy đi, ta phải giữ ngươi, giữ cho đến cái ngày ước hẹn, buộc ngươi phải đến nơi ước hẹn, nếu không thì ngươi có năng lực gì giữ nổi ta lại đây?
Phương Bửu Ngọc cười nhẹ:
- Thật vậy à?
Tiểu công chúa bĩu môi:
- Bất quá, ngươi có đến nơi ước hẹn, ngươi có thành công đi nữa... ta cũng chẳng chạy đi đâu, từ nay trở đi, vĩnh viễn ta muốn ở bên cạnh ngươi, ta chẳng muốn rời xa ngươi nửa!
Phương Bửu Ngọc thoáng lộ vẻ mầng:
- Thật vậy à!
Tiểu công chúa khẽ nhếch một nụ cười, một nụ cười trông ngọt dịu vô cùng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong nụ cười đó có phần nào quỷ khí.
Nàng thốt:
- Từ nay trở đi, ta sẽ đeo theo ngươi, quấy nhiễu ngươi, gây phiền phức cho ngươi, vô luận là ngươi làm gì, ta sẽ ở bên cạnh, để phá quấy ngươi làm cho mọi công việc của ngươi phải hỏng... Ta sẽ ngày ngày, đêm đêm ám ngươi mãi, cho ngươi phải nhức đầu, phải long óc, cho suốt đời ngươi chẳng còn được một phút giây an tịnh, ngươi có trốn đi đâu cũng không thoát khỏi tay ta!
Phương Bửu Ngọc cau mày:
- Tại sao cô nương làm thế?
Tiểu công chúa cười nhẹ:
- Tại vì ta hận ngươi... ta hận ngươi vô cùng, ta hận ngươi đến chết đi được, ta sẽ làm cho ngươi dở sống dở chết, muốn sống cũng chẳng an nhàn, muốn chết cũng chẳng dễ dàng! Trên thế gian nầy, không ai hận ai bằng ta hận ngươi!
Nàng thốt với giọng êm dịu, nàng cười rất duyên dáng, nhưng giọng nói đó, nụ cười đó có ẩn chứa niềm oán độc to lớn phi thường, dù ai có gan lỳ, nghe nàng nói, cười cũng phải rùn mình.
Phương Bửu Ngọc lại cau mày:
- Mà tại sao cô nương hận tại hạ cùng cực chứ?
Tiểu công chúa day mặt về hướng khác không đáp.
Phương Bửu Ngọc tiếp:
- Cô nương hận tại hạ, tại hạ không hận cô nương. Cô nương quyết tâm hại tại hạ, tại hạ chỉ chực dịp cứu cô nương...
Chàng điểm phớt một nụ cười tiếp:
- Cô nương và tại hạ cùng đánh cuộc với nhau thử xem! Xem cô nương hại nổi tại hạ hay tại hạ cứu nổi cô nương!...
Tiểu công chúa gằn từng tiếng:
- Nhất định là ngươi bại! Nhất định là ta thắng! Từ thưở ấu thơ, ta chưa hề bại cuộc lần nào, hể có đánh cuộc với ai là luôn luôn ta thắng!
Phương Bửu Ngọc gật gù:
- Được lần đó là vận đỏ của cô nương, nhưng đối với những người khác thì thế, chứ đối với tại hạ thì thông lệ đó phải đảo ngược lại. Tại hạ dám phát thệ là sẽ thắng cuộc!
Tiểu công chúa vụt quay đầu lại, nhìn chàng cười lớn:
- Được! Ta cứ chờ xem! Rồi cũng có ngày, ngươi phải hối hận!
Nàng cười theo niềm cao hứng dâng lên, mặt nàng ửng đỏ, nàng càng cao hứng, mặt nàng càng ửng đỏ, ác ý càng dâng cao, ác ý hiện rõ trong màu hồng của đôi má, trong nụ cười ngọt dịu như mật!
Phương Bửu Ngọc bất giác nghe điện lạnh chuyền khắp mình.
Chàng phát giác ra, trong tâm khảm trinh trắng của nàng, mầm ác độc đã được kẻ nào đó gieo vào, và mầm ác độc đang nẩy nở nhanh, mạnh sắp thành chồi, sắp có tàng, che phủ trọn tâm địa tươi sáng của nàng thành ra một vùng đen tối!
Bây giờ thì nàng chỉ nghĩ đến việc hại người, và hại được một người nào, là nàng thích thú lắm!
Tuy nhiên, chàng vẫn cười, thản nhiên cười thốt:
- Tại hạ đã quyết định như vậy rồi, đương nhiên là chẳng khi nào phải hối hận!
Tiểu công chúa chớp mắt:
- Cái việc ước hẹn với Hỏa Ma Thần đó, ngươi nghĩ thế nào? Ngươi đã quyết định chưa? Đến hay không đến?
Phương Bửu Ngọc đáp:
- Tại hạ đã quyết định...
Bỗng bên ngoài có tiếng vọng vào:
- Bửu Nhi!
Phương Bửu Ngọc ứng tiếng:
- Có phải Công Tôn nhị thúc đó chăng?
Một người xô cửa bước vào.
Người đó là Công Tôn Bất Trí.
Tiểu công chúa cười lạnh:
- Giữa đêm khuya khoắt, lại đến quấy rầy không cho ai yên nghỉ, như vầy có đáng là bậc trưởng tôn chăng? Các hạ phải biết, trong gian nhà nầy ngoài Phương Bửu Ngọc ra, còn có một nữ nhân nữa chứ?
Phương Bửu Ngọc cau mày:
- Cô nương...
Tiểu công chúa tiếp luôn:
- Ta làm sao? Ta nói như thế là sai phải không?... Hừ! Nếu các ngươi không muốn nghe lọt tiếng nói của ta, thì tốt hơn dẫn nhau đi nơi khác xa xa đi, ta đang cần được yên tịnh để ngủ đây!
Nàng thản nhiên đứng lên, thản nhiên mở khuy áo, áo mở ra, bày khoảng cổ trắng ngần.
Khi nàng cởi xong chiếc áo, thì Công Tôn Bất Trí và Phương Bửu Ngọc đã ra bên ngoài rồi!
Bên trong gian nhà, tiểu công chúa cười vang:
- Phương Bửu Ngọc! Ta đã bảo ngươi không thể giữ nổi ta mà! Nếu ta muốn đi, thì hiện tại, ta đi được như thường, ngươi và Công Tôn Bất Trí dám ngăn trở ta chăng?
Công Tôn Bất Trí thở dài:
- Điêu ngoa quá!
Phương Bửu Ngọc cười khổ:
- Nói thật với nhị thúc, lắm lúc tiểu điệt cũng chẳng biết phải làm sao đối với nàng! Song tiểu điệt nhìn nhận là chẳng thể không chiếu cố đến nàng được!
Công Tôn Bất Trí thốt:
- Ta biết ngươi từ nhỏ, nhìn ngươi lớn lên từng ngày một, làm sao chẳng biết tâm ý của ngươi? Ta hiểu, hiện tại ngươi gánh vác quá nặng nề, song ngươi thừa năng lực gánh vác!
Phương Bửu Ngọc cười nhẹ:
- Nhị thúc tìm tiểu điệt, có phải để nói...
Công Tôn Bất Trí trầm giọng:
- Ta không hỏi, cũng biết là ngươi đã quyết định phó ước rồi!
Phương Bửu Ngọc cúi đầu:
- Nhị thúc hiểu tiểu điệt hơn ai hết, xin lượng thứ cho cho tiểu điệt!
Công Tôn Bất Trí thở ra mấy lượt:
- Ra đi lần nầy, đương nhiên là tinh thần và thể lực của ngươi phải hao tổn, nhưng được cái lợi là rèn luyện thêm sức chịu đựng dẻo dai, biết đâu chẳng giúp cho ngươi một sự hữu ích nào trong cuộc chiến sắp đến? Hà huống, nếu ngươi hủy diệt sự ước hẹn, thì chắc gì Hỏa Ma Thần lại chịu để cho ngươi yên? Lão ấy đeo theo quấy nhiễu ngươi, thiết tưởng còn phiền phức tai hại hơn! Phó ước, theo ta nghĩ có lợi hơn là hủy ước.
Phương Bửu Ngọc thốt:
- Nhị thúc hiểu rõ, nhưng...
Công Tôn Bất Trí chận lời:
- Điều quan hệ trong sự tình, ta đã trình bày với gia sư và các vị tiền bối rồi... Dù ngươi muốn đi ngay đêm nay, ta cũng không ngăn trở ngươi!
Phương Bửu Ngọc cười khổ:
- Quả thật chẳng có việc nào, tiểu điệt qua mặt nhị thúc được! Đúng như nhị thúc nói, tiểu điệt có ý định đi ngay đêm nay, song còn ngần ngại về cái chỗ chẳng trình báo mà lặng lẽ bỏ đi thôi! Bây giờ có nhị thúc chủ trương cho tiểu điệt rồi, thì tiểu điệt cảm thấy như trút trọn gánh nặng.
Công Tôn Bất Trí gật đầu, lặng thinh một lúc lâu đoạn từ từ hỏi:
- Trước khi chết, Thạch lão tứ có nói những gì, ngươi còn nhớ chăng?
Phương Bửu Ngọc gật đầu:
- Còn nhớ!
Công Tôn Bất Trí thở dài:
- Từ nay, trên giang hồ, thiên hạ sẽ nghi ngờ nhau, thì tai họa sẽ giáng xuống cho nhau, khủng khiếp phi thường! Lão tứ nói đúng quá!
Lời nói đó như mũi đao, mổ xẻ lòng người đời, cho thiên hạ nhìn thấy gan ruột của đồng loại!
Phương Bửu Ngọc trầm giọng:
- Tiểu điệt chỉ sợ tứ thúc có một dụng tâm gì, mới nói như vậy. Lời nói đó, chứng tỏ lúc lâm chung, tứ thúc còn gây điên đảo cho giang hồ...
Công Tôn Bất Trí gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như ngươi, song tầm quan trọng của sự tình rất lớn thà tin là có, còn hơn tưởng là không. Cho nên ta có việc nầy, định ủy thác cho ngươi.
Phương Bửu Ngọc cung kính thốt:
- Xin nhị thúc cứ phân phó!
Công Tôn Bất Trí lấy trong mình ra một phong thơ, trầm giọng thốt:
- Phong thơ nầy, chẳng phải gởi đến ai cả, mà chỉ có một mảnh giấy ghi tên người, ta đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, có thể sự việc liên quan trọng đại với lời Ngụy lão ngũ thốt với ngươi lúc lâm chung, sự việc quanh những người nầy. Dọc đường nếu ngươi có gặp họ, hãy hết sức lưu ý đến họ, tốt hơn hết ngươi hãy tra cứu lai lịch của họ kỹ càng, giả như ngươi nhận thấy có hành vi ngụy dị, thì đừng ngần ngại hạ thủ ngay, trừ diệt họ để miễn hậu hoạn cho ngươi!
Phương Bửu Ngọc cảm động:
- Tiểu điệt xin tuân lời nhị thúc.
Vừa đưa tay tiếp nhận phong thơ, Phương Bửu Ngọc vụt quát khẽ:
- Người nào đó!
Thủy chung, chàng nhìn nơi cửa phòng, không hề quay mình, chừng như phía sau lưng chàng có đôi mắt, sáng như đôi mắt trên gương mặt.
Phía lưng chàng là khu rừng, lưng hướng về rừng mà chàng lại biết có người ẩn hiện, thính giác của chàng kể ra cũng nhạy phi thường.
Công Tôn Bất Trí kêu lên:
- Phải ngươi không, Thiết Oa?
Ngưu Thiết Oa mỉm cười:
- Trừ Ngưu Thiết Oa ra, còn ai có thân vóc khổng lồ chứ?
Công Tôn Bất Trí trầm gương mặt:
- Ngươi làm trò quỷ gì mà lấp ló nơi bìa rừng thế?
Ngưu Thiết Oa lúc đó đã đến gần, chớp chớp mắt, hỏi lại:
- Chờ đây, xem đại ca trước khi đi, có nói lời gì chăng cũng chẳng được sao? Chẳng lẽ đại ca lặng lẽ mà đi, không chào biệt họ Ngưu nầy một tiếng?
Công Tôn Bất Trí xúc động, cố mím miệng vẻ một nụ cười:
- Tốt quá! Tiểu tử tốt lắm đấy! Bửu nhi có người anh em như ngươi thật là...
Y sực nhớ lại y cũng có anh em, có đến bảy tám người, song hiện tại thì còn những ai? Và trong số bảy tám người đó được bao nhiêu người tốt?
Y ngậm ngùi, không tiếp được tiếng nào nửa.
Ngưu Thiết Oa nắm tay Phương Bửu Ngọc thốt:
- Đại ca! Đi đâu cứ đi nhưng phải dẫn Thiết Oa nầy theo, đại ca đừng bỏ Thiết Oa như những lần vừa qua nhé!
Phương Bửu Ngọc hỏi:
- Không lẽ ngươi không muốn về quê thăm nhà?
Chàng cũng nở một nụ cười, song nụ cười của chàng chứa đựng niềm cảm xúc thấy rõ, niềm cảm xúc không hiện lộ toàn vẹn, phần còn lại vương đọng nơi yết hầu, ngăn chận những lời nói kế tiếp mà chàng sắp nói ra, chàng muốn nói nhiều hơn một câu quá ngắn như vậy.
Ngưu Thiết Oa sững sờ một lúc, mơ màng nghĩ ngợi xa xôi, sau cùng gã đáp:
- Không dấu chi đại ca, thì tiểu đệ có nghĩ đến thật, nghĩ đến thiết tha tưởng chừng như chết đi được, nhưng giờ đây, thì vô luận làm sao tiểu đệ không thể trở về quê thăm nhà được nữa rồi!
Phương Bửu Ngọc lấy làm lạ:
- Tại sao?
Ngưu Thiết Oa hơi cao giọng một chút:
- Nhà, có chi đâu mà phải thăm? Người trong nhà, tiểu đệ tưởng, đã sống những ngày rất an tịnh, người trong nhà nhàn hạ thung dung chứ có chi đâu mà phải thăm? Còn... đại ca... có ngày nào đại ca được nhàn hạ an tịnh chăng? Tiểu đệ làm sao rời đại ca trong hoàn cảnh nầy chứ?
Đại ca dù tài, song một thân, một bóng trong những bước điêu linh, có tiểu đệ bên cạnh chẳng là đỡ đơn côi quạnh quẽ hơn chăng?
Phương Bửu Ngọc cảm thấy mắt mờ sau làn lệ mỏng, niềm xúc cảm càng dâng cao, chàng không thốt được tiếng nào.
Ngưu Thiết Oa vụt kêu lên:
- Thiết Oa có nói sai chăng đại ca?
Phương Bửu Ngọc cố đè nén nguồn lòng, lắc đầu thốt:
- Không! Không sai đâu, Thiết Oa!
Ngưu Thiết Oa tiếp:
- Nếu tiểu đệ không nói sai, tại sao đại ca có thái độ đó? Hay là...
hay là muốn đi một mình? Đại ca không muốn cho Thiết Oa theo!
Phương Bửu Ngọc ngẩng mặt lên không thở dài:
- Tại sao ngu huynh không muốn cho hiền đệ đi theo? Có hiền đệ bên cạnh, ngu huynh càng thêm cao hứng, phương ngại gì đó mà chẳng cho hiền đệ đi theo? Ngu huynh cao hứng lắm!
Ngưu Thiết Oa mầng rở:
- Thật vậy hở đại ca? Thiết Oa nầy yên tâm lắm rồi!
Đột nhiên, tiểu công chúa từ bên trong cửa, gọi vọng ra:
- Phương Bửu Ngọc! Ngươi vào đây!
Phương Bửu Ngọc hỏi:
- Có việc chi đó, cô nương?
Tiểu công chúa trầm giọng:
- Ta bảo vào, thì cứ vào, còn hỏi tới hỏi lui gì nửa?
Phương Bửu Ngọc cười khổ, đưa mắt nhìn Công Tôn Bất Trí.
Công Tôn Bất Trí thốt:
- Ngươi cứ đi, ta đứng tại đây chờ ngươi!

oOo

Phương Bửu Ngọc xô cửa bước vào:
Cửa sổ phòng được mở ra, Tiểu công chúa đứng tại cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, trầm tư man mác, không hề quay lại.
Phương Bửu Ngọc im lặng một lúc lâu, rồi lập lại câu hỏi:
- Việc gì thế?
Tiểu công chúa hừ một tiếng:
- Ta gọi ngươi, ngươi lại dần dà mãi, người khác gọi ngươi, ngươi ứng tiếng liền!... Ngươi nghe lời thiên hạ hơn nghe ta, phải không?
Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:
- Người gọi tại hạ, là nhị thúc của tại hạ mà cô nương! Còn cô nương thì...
Tiểu công chúa hét:
- Ta? Ta là bà nội của ngươi, biết không?
Bỗng nàng bật cười, rồi nàng quay mình lại, nụ cười hấp dẫn điểm tươi đôi môi nàng, nhìn vào đó như một đóa hoa đẹp đang nở màu hoa xinh quá, màu hoa làm say đắm lòng người, màu hoa làm rạng rỡ luôn, ấm dịu luôn gian phòng đang chìm trong khí lạnh.
Phương Bửu Ngọc phẩn hận?
Phương Bửu Ngọc buồn cười!
Chỉ có chàng biết được là chàng đang phẫn hận hay buồn cười thôi.
Song chàng chẳng làm một phản ứng gì cả, chỉ đứng lặng người tại chỗ nhìn nàng.
Hay, đúng hơn chàng nhìn nụ cười của nàng.
Tiểu công chúa tiếp:
- Tiểu tử! Bước lại đây cho bà bảo tí nào!
Nàng vẫy nhẹ, trong bàn tay nàng có một phong thơ.
Phương Bửu Ngọc giật mình. Chàng đưa mắt về cánh cửa sổ mở toang, hỏi:
- Thơ của Hỏa Ma Thần?
Tiểu công chúa gằn giọng:
- Thông minh đấy! Muốn xem thơ, hãy bước gấp lại đây!
Phương Bửu Ngọc vừa bước tới, vừa đưa tay:
- Trao đây!
Tiểu công chúa vội rút tay về, dấu sau lưng, mỉm cười hỏi:
- Bây giờ, ngươi nghe lời ta, vì nóng xem thơ, phải không?
Phương Bửu Ngọc không đáp ngay câu hỏi:
- Trao đây! Gấp!
Tiểu công chúa cười lạnh:
- Ngươi bảo ta trao cho, ta phải trao ngay cho à? Tại sao ta lại phải tuân lời ngươi chứ?
Còn lại một tay, bởi tay kia bận nắm phong thơ đưa ra sau lưng, nàng vén gọn mớ tóc bỏ lòa xòa, vừa làm cái việc đó, nàng vừa cười tiếp:
- Ngươi càng gấp xem, ta càng làm cho ngươi nóng nảy hơn, ngươi càng nóng nảy ta càng hưởn đãi hơn!
Thốt xong, nàng lại càng vò vò phong thơ nhầu nát.
Hơn thế, nàng lại xé vụn ra, rồi quăng những mảnh vụn ra bên ngoài cửa sổ.
Một ngọn gió quét qua, thổi tung những mảnh vụn, bay lất phất như những cánh bướm trắng.
Trong thoáng mắt, gió cuốn tất cả những mảnh vụn đi một nơi khác mất dạng.
Phương Bửu Ngọc sững sờ.
Tiểu công chúa điểm một nụ cười ác độc hỏi:
- Ngươi thấy chưa?
Phương Bửu Ngọc dậm chân:
- Cô nương làm thế là có ý tứ gì?
Tiểu công chúa cười ròn:
- Ý tứ gì? Ta đã nói với ngươi rồi mà! Ta chỉ muốn hại ngươi, bất cứ việc gì, hại ngươi được là ta làm được, ta làm ngay!
Phương Bửu Ngọc cau mày:
- Cô nương hại tại hạ, hay hại Hỏa Ma Thần?
Tiểu công chúa bĩu môi:
- Hại ai cũng thế, ta bất cần! Miễn là hành động của ta có phương hại đến ngươi là đủ, dù cho kẻ khác có liên lụy cũng mặc họ, họ có chết có sống cũng mặc họ. Dù hại được ngươi mà có hàng chục hàng trăm người chết, ta cũng chẳng cần!
Phương Bửu Ngọc thở dài:
- Tốt!... Tốt!...
Tiểu công chúa bật cười vang, cười đến rơi lệ, cười đến gập lưng lại, vừa cười vừa cố gắng thốt:
- Ngốc tử, cho ngươi biết bất quá ta đùa với ngươi vậy, chứ phong thơ đó đối với ta quan trọng lắm, khi nào ta lại hủy diệt như làm một trò vui?
Nàng đưa ra một bàn tay, trong tay có một mảnh giấy.
Nàng lại cười đắc ý tiếp:
- Vừa rồi ta chỉ xé cái phong bì, còn tờ thơ nó vẫn còn đây, ngươi cứ cầm xem! Qua mấy năm dài, mà ngươi vẫn còn trẻ dại, chẳng trưởng thành chút nào!
Nàng bước tới, đặt mảnh giấy vào tay Phương Bửu Ngọc, rồi ngả người trên giường cười to.
Đột nhiên, Phương Bửu Ngọc cao giọng:
- Bây giờ, cô nương trao cho tại hạ đọc, tại hạ không đọc!
Hai tay chộp lại, hai tay dang ra, một tiếng toẹt vang lên, tiếp nối theo bằng nhiều tiếng toẹt khác.
Mảnh giấy vỡ vụn như chiếc phong bì.
Rồi chàng tung mảnh vụn đó qua cửa sổ, như nàng đã làm trước đó.
Tiểu công chúa vụt ngưng cười, từ trên giường nhảy xuống, rú lên thất thanh:
- Ngươi... ngươi làm gì thế? Tại sao ngươi làm thế?
Phương Bửu Ngọc cười nhẹ:
- Tại hạ thực ra không muốn đến gặp Hỏa Ma Thần như đã ước hẹn, cho nên, có xé phong thơ đi nữa cùng chẳng quan hệ gì. Ngày sau, nếu Hỏa Ma Thần có hỏi, tại sao tại hạ hủy diệt sự ước hẹn, tại hạ sẽ đáp là phong thơ bị cô nương xé bỏ, do đó cuộc ước hẹn cũng phải hủy bỏ, vì còn biết đi đến đâu mà gặp nhau, còn biết Hỏa Ma Thần dặn dò như thế nào mà làm theo?
Tiểu công chúa khẩn cấp phi thường, nhảy lên choi choi:
- Ngươi... ngươi định hại ta?
Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Khi người, khi ta mà, có chi đâu lạ cô nương? Cái gì cô nương làm được, người khác vẫn làm được như thường!
Tiểu công chúa nghiến răng, dậm chân, bứt óc, ghì đầu hét:
- Được!... Được!... Ngươi làm như vậy là được lắm!
Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:
- Tại hạ xét ra mình làm rất phải, rất hợp lý, cô nương ạ!
Tiểu công chúa nhào lên giường, vung tay đấm xuống giường ầm ầm gào lên:
- Làm sao?... Làm sao bây giờ?... Làm sao?...
Phương Bửu Ngọc trầm giọng:
- Làm sao? Thế vừa rồi cô nương chẳng đọc bức thơ à?
Tiểu công chúa rít lên:
- Ngươi là quái vật mà! Ngươi tưởng ta có đọc bức thơ ấy sao! Trời, ta chẳng hề nhìn đến nửa mắt, nói gì có đọc trọn bức thơ? Ta có biết trên mảnh giấy Hỏa Ma Thần viết những gì?... Ta...
Phương Bửu Ngọc vụt cười ha hả:
- Phong thơ đó nói gì tại hạ đã hiểu! Tại hạ có đọc qua rồi!...
Tiểu công chúa sững sờ, vụt ngồi lên trố mắt nhìn chàng.
Một giây sau, nàng hỏi:
- Ngươi... ngươi... ngươi...
Song, nàng chẳng nói được tiếng gì khác.
Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Cho cô nương biết, qua bao nhiêu năm dài tại hạ đã trưởng thành rồi, tại hạ cũng đã học thuần thục cái khoa lừa gạt người, tại hạ cũng có học cái thuật chọc tức con người, làm cho con người hoang mang khẩn cấp, tại hạ nhận thấy cái vốn học tập những khoa thuật đó, không kém cái vốn của cô nương, chúng ta chẳng ai kém ai, như vậy là công bình, rất công bình, không ai thua kém ai là không có tự ti mặc cảm!
Tiểu công chúa lại từ trên giường nhào tới, nhập vào lòng Phương Bửu Ngọc, rồi nắm chặt hai tay đấm thình thịch vào ngực chàng, rồi cắn môi, rồi chòi chòi đôi chân, rồi gào lên:
- Ác ôn! Ngươi là một tên ác ôn! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta muốn giết ngươi!

oOo

Trên mảnh giấy chỉ có mười chữ, vỏn vẹn mười chữ thôi, bao nhiêu chữ đó, Phương Bửu Ngọc cần gì phải có một thời gian dài mới đọc hết?
Bất quá, chàng chỉ nhìn thoáng qua, là mười chữ lọt nhanh vào ánh mắt chàng.
Mười chữ như thế nầy:
- Tại khách sạn An Bình, phía Tây thành Bình Âm!
Nói đến khách sạn, là nói đến thời gian, và thời gian phải thuộc về đêm, đêm chẳng cần được chỉ rõ là đêm nào, vì Hỏa Ma Thần đã ước hẹn ba hôm, thì cái đêm đó hẳn phải là đêm thứ ba sau ngày đại hội Thái Sơn.
Như vậy, nơi ước hẹn gặp nhau, phải là trong đêm đó, tại khách sạn An Bình, nơi phía Tây thành Bình Âm!

oOo

Đúng lúc đêm vừa tàn, ngày sắp sửa đến, Phương Bửu Ngọc rời Vạn Trúc sơn trang, thẳng đường đến địa điểm Bình Âm.
Sau khi chào biệt Công Tôn Bất Trí, không phí quá nhiều thời gian để giải bày tư tưởng, họ là những con người thừa cơ trí, họ nói với nhau một, họ hiểu nhau mười, và Phương Bửu Ngọc chỉ nói một câu:
- Tiểu điệt không chào biệt Mạc đại thúc, và cáo trình các vị tiền bối, là vì tiểu điệt phát thệ sẽ trở về đây nhanh chóng!
Ngày gặp lại không xa, thì tại sao phải lau lệ lúc ra đi? Để lệ rơi trong lúc người viễn hành cất bước, càng làm rối loạn lòng người, vừa cho người đi, mà cũng vừa cho người ở lại...
Ra đi, Phương Bửu Ngọc man mác tình hoài. Ngưu Thiết Oa thì hứng thú dâng tràn, còn Tiểu công chúa chốc chốc lại cắn môi, chẳng rõ nàng vui hay nàng hận.
Cả ba cùng đi, đồng hành nhưng bất đồng tâm tưởng.
Họ nương theo bóng đêm, hướng về phía Tây.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 90
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com