Tiền Khuê buông xuôi chiếc Cửu Liên Hoàn xuống sàn đài, ánh thép chớp chớp theo gió quạt qua, rung chuyển những chiếc khoen, khoen chạm vào nhau bật thành những tiếng keng keng người ngoài nghe rất khoái tai, nhưng chính y lại lạnh mình. Tiếng keng keng đó nhắc nhở nhớ đến bao nhiêu người đã táng mạng dưới chiếc Cửu Liên Hoàn, một loại vũ khí ngoại môn trong số mười ba loại hữu danh trên giang hồ. Âu Dường Thiên Kiều bước từng nấc thang một, cuối cùng cũng lên tới lôi đài. Nhìn Tiền Khê còn nghĩ ngợi mông lung, Âu Dương Thiên Kiều điềm nhiên gọi : - Tiền đại hiệp! Xin xuất chiêu đi thôi! Tiền Khuê giật mình, như bừng cơn mộng, sửng sốt nhìn đối tượng. Âu Dương Thiên Kiều trầm giọng nhắc : - Tiền đại hiệp. Xin xuất chiêu đi thôi! Tiền Khuê bật cười khanh khách, như cười với những hình xa xôi vừa thoáng hiện trước mắt, hơn là cười với Âu Dương Thiên Kiều. Những kỷ niệm máu còn ám ảnh y. Tiền Khuê nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Thiên Kiều hỏi : - Động thủ à? Tại sao tại hạ phải động thủ? Tại hạ cùng đại hiệp tranh nhau cái gì đây? Thắng rồi làm sao? Bại rồi làm sao? Y bật cười thêm mấy tiếng vang dội, bất thình lình quay mình chạy bay xuống dài, không buồn nhìn lại Âu Dương Thiên Kiều đến nửa mắt. Âu Dương Thiên Kiều sững sờ, đứng đờ tại chỗ đưa mắt theo Tiền Khuê. Quần hùng cũng không khỏi kinh ngạc, chẳng ai hiểu ý tứ của Tiền Khuê như thế nào. Phút giây sau, có người cao giọng mắng Tiền Khuê, có kẻ bật cười chế nhạo... Nhưng Tiền Khuê xuống đài rồi là đi luôn chẳng cần nghe ai nói gì. Đinh lão phu nhân đứng lên. Nhìn thần sắc điềm nhiên của bà, chẳng ai rõ bà hân hoan hay buồn thảm... Đoạn bà cao giọng tuyên bố : - Đệ nhị trận Âu Dương đại hiệp thắng! Âu Dương Thiên Kiều hướng sang chủ tọa đoàn, vòng tay vái rồi quay mình trịnh trọng bước xuống đài. Lúc xuống cũng như lúc lên, Âu Dương Thiên Kiều vẫn giữ thần sắc trầm tịnh. Lên không vì cuộc chiến mà âu lo, xuống không vì thắng trận mà đắc ý. Đợi cho hội trường lắng dịu một chút, Đinh lão phu nhân lại gọi to : - Trận thứ ba do đại hiệp Phan Tế Thành và Vương Liệt Hỏa. Xin mời hai đại hiệp thượng đài! Trận thứ nhất, kết thúc ly kỳ, trận thứ hai kết thúc quái dị, nhìn qua hai trận chiến, Phương Bửu Ngọc trầm tư man mác. Chàng thầm hỏi : - Thắng rồi sao? Bại rồi sao? Thắng để khỏi chết? Bại để vĩnh viễn rời bỏ thế gian? Người thắng được gì? Trên lôi đài Phan Tế Thành và Vương Liệt Hỏa đã đối lập với nhau rồi. Phan Tế Thành đã trải qua mấy trận đấu, song thần sắc như thường, chẳng có vẻ gì tỏ rõ là y mệt mỏi. Thanh kiệm Ngô Câu bằng thép thuần chất nơi tay, chớp ngời dưới ánh trăm ngọn đèn sáng rực. Vương Liệt Hỏa, ngoại hiệu Hỏa Lôi Châu, tuy có cái tên nóng bỏng, song gương mặt trắng nhợt, trông chẳng khác nào mặt người chết, thần sắc lại lạnh lùng, cái tên Liệt Hỏa chẳng làm tiêu tan nổi lớp giá băng bọc quanh gương mặt y. Đáng lý, đổi tên lại là Vương Băng Tuyết mới hợp người hợp tánh hơn. Vũ khí của họ Vương là một ngọn Trúc Tiết Cương Tiên một ngọn thôi, mặc, dù sử dụng loại vũ khí này, hào kiệt thường thích một đôi. Ngọn cương tiên dài hơn tầm thước thường, màu đen sì, chẳng chút sáng sủa. Ngọn tiên đó, y gọi là Lôi Châu Thần Hỏa Tiên, một vũ khí ngoại môn, gồm mười ba mắt, mỗi mắt có hàm chứa một diệu dụng mà khách giang hồ đều ngán sợ. Nhưng hiện tại, Vương Liệt Hỏa chỉ sử dụng tiên pháp Hỏa Vân Thập Tam Tiên thôi, chứ chẳng thể phát huy chỗ diệu dụng hàm chứa trong ngọn Lôi Châu Thần Hỏa Tiên. Chỉ vì theo quy ước đại hội Thái Sơn, chẳng một đối thủ nào được sử dụng ám khí. Chủ tọa đoàn hết sức chú ý đến điều đó, nếu cao thủ nào dùng ám khí thủ thắng chẳng những không được kể là thắng, mà còn bị xử phân công đạo. Phan Tế Thành điểm nhẹ một nụ cười vòng tay hỏi : - Từ ngày cách biệt nhau tại Tế Thành, thấm thoát là đã ba năm rồi, Vương huynh vẫn được mạnh chứ? Vương Liệt Hỏa hơi xanh mặt, chẳng rõ sự nhắc nhở cuộc gặp gỡ ba năm về trước giữa song phương tại Tế Thành có gây khích động chi nơi y chăng, y lạnh lùng đáp : - Đã đến lôi đài là chỉ có hai điều. Hoặc thắng hoặc bại, cái tình xa xưa Vương tôi bắt buộc phải tạm quên đi, thiết tưởng các hạ cũng chẳng nên gợi lại làm gì. Nếu có thể nói một lời nào tại đây, thì Vương tôi chỉ yêu cầu các hạ xuất thủ, càng sớm càng tốt! Gương mặt lạnh, lời nói lạnh tất cả đều kết tinh lại để tạo nên một thách thức, một khinh thường. Y nêu lên một sự thật quá phũ phàng, dù lời nói của y rất hợp lý, hợp lý một cách chua cay. Dừ muốn dù không, quần hùng cũng phải nhìn nhận sự hợp lý chua cay đó. Lên đến lói đài là có ta không ngươi, có ngươi không ta, đao kiếm là vật vô tình, cùng rủ nhau đùa với dao kiếm thì còn nhắc nhở làm chi đến ân tình đạo nghĩa? Nếu giữ ân tình đạo nghĩa với nhau thì đừng lên đây gặp nhau. Quần hùng cau mày. Một số đông, bất bình thầm nghĩ : - Đành như thế, ai lại chẳng biết thế, sao hắn còn nêu lên sự nhận xét đó làm gì? Con người cuồng ngạo vô lễ đến mức độ đó là cùng, mất cả tác phong hào hiệp. Phan Tế Thành điềm nhiên cười nhẹ : - Vương huynh đã muốn gấp, xin cứ xuất thủ gấp! Y lùi lại nửa bước, hoành ngang ngọn kiếm trước ngực, bàn tay tả xòe ra ba ngón, đặt tại mũi kiếm. Tiên lễ hậu binh, Phan Tế Thành chào địch đúng theo tinh thần thượng võ. Vương Liệt Hỏa không nói năng gì, chẳng cần giữ lễ độ, vung ngọn đơn tiên, đâm thẳng vào yết hầu của Phan Tế thành. Thần sắc lạnh lùng song tánh nóng nảy, vừa vào cuộc là bất chấp lễ độ, xuất chiêu ngay, chiêu đó tên là Lôi Hỏa Sơn Động, xem thì bình thường, nhưng y sử dụng thì lại có cái oai thế như sấm sét, một vệt đen quét tới, gió rít vù vù, ngọn tiên dài hơn năm thước thoáng mắt đã bay đến yết hầu đối thủ. Phan Tế Thành chưa nhích bước về, thân hình bất động. Cánh tay vung lên, một vệt xanh vút ra lấy thế công làm thế thủ, vệt xanh nhẹ tới nách Vương Liệt Hỏa. Đánh ra chiêu đó, Phan Tế Thành cầm chắc Vương Liệt Hỏa phải bỏ thế công, hoành roi hóa giải. Vương Liệt Hỏa hét một tiếng : - Hay! Y biến chiêu đầu, giở tiên pháp Hỏa Tiên mười ba thức thi triển ngay. Lạ làm sao, ngọn roi đen sì trông chẳng chút sáng, thế mà Vương Liệt Hỏa múa lên, hắc quang chớp chớp, hắc quang chớp nhanh, trông như đạo tử quang, biến thành một đạo hỏa vân lớn rộng nhanh chóng, chẳng những phủ trọn trên đầu Phan Tế Thành mà còn che khuất trọn diện tích lôi đài như chiếc tán. Gió roi vụt vù vù, gió rồi cũng lan rộng, nhanh chóng thổi bật những tà áo của một số người đứng cận trường đài kêu rẹt rẹt. Trước khí thế hùng mãnh của đối phương, Phan Tế Thành bình tĩnh như thường, ung dung xử dụng thanh kiếm, phát xuất những chiêu thức nhẹ nhàng, biến ảo, hoặc chém, hoặc đâm, hoặc thốc lên, hoặc xỉa xuống, khi quét ngang, khi tỉa xuống, thanh quang chớp ngời như con rắn lộn mình. Là một Ngô Câu Kiếm, vũ khí đó gồm hai phần tinh diệu, có thể giật lại như Ngô Câu, cũng có thể tấn công như trường kiếm. Vầng hỏa vân tuy mạnh, song không áp đảo nổi vầng thanh quang. Bên dưới đài có tiếng hoan hô trỗi dậy đâu đây, rồi nhiều tiếng hoan hô phụ họa, hội trường sôi động lên, họ cùng tán thưởng cả tiên pháp lẫn kiếm pháp. Đám cao thủ ngồi bên dưới đài trường cùng trố mắt theo dõi cuộc đấu. Ai đang ve vuốt vũ khí bỏ ve vuốt mà nhìn, ai đang cúi đầu trầm tư, ngẩng mặt mà xem. Ngồi nơi bàn chủ tọa, Nhất Mộc đại sư lẩm bẩm : - Vô lượng thọ phật! Lành thay! Lành thay! Từ sau ngày anh em họ Bành chết đi, bần tăng mới được trông thấy một người xử dụng Ngô Câu kiếm tinh diệu như thế! Vạn Tử Lương thốt : - Cái khó là dùng một hình thức Ngô Câu lại phát huy được kiếm khí đúng theo kiếm pháp chánh tông ... Đinh phu nhân thở dài : - Nếu họ Phan không nương tay thì Vương đại hiệp đã bại từ lâu! Chẳng những người trong giang hồ khinh thường Phan đại hiệp, mà chính già cũng cho rằng Phan đại hiệp chẳng có gì xuất sắc. Ngờ đâu Họ Phan lại có thực tài, cái thực tài của con người khiêm tốn, chẳng khoa trương, chẳng cao ngạo. Già tưởng chưa chắc gì Lãnh Băng Ngư, Mai Khiêm thắng nổi Phan đại hiệp? Xem đó, chúng ta có thể suy luận ra rằng, rồi đây cuộc tranh thắng hôm nay sẽ đưa đón những kết quả phi thường, với sự xuất hiện của những nhân tài ẩn dật... Nhất Mộc đại sư lại lẩm bẩm : - Đại hội Thái Sơn đúng là một trường long tranh, hổ đấu. Phu nhân nói phải đó, còn biết bao nhiêu trào kiệt anh hùng, dè dặt chưa xuất hiện ngay. Nào phải chi có một Phan Tế Thành mãi đến bây giờ mới lộ chân tướng? Chủ tọa đoàn đều cho đại sư có lý. Vương Liệt Hỏa đã xuất hạn ướt dầu, ướt trán, mồ hôi từng hạt lớn kết thành gióng, chảy dài xuống mặt, rơi trên áo, ngực áo như bị tạt nước, tay thì vung tới tấp, ngọn đơn tiêu như chẳng còn theo đúng quy củ nữa. Y như cây cung đã kéo thẳng đường dây, dây cũng như dây cung có thể đứt bất cứ phút giây nào. Phan Tế Thành dịu giọng thất : - Giả như Vương huynh không phản đối,thì hiện tại chúng ta nên tuyên bố giảng hòa. Vương Liệt Hỏa quát to : - Câm ngay? Ta chẳng muốn nghe! Đôi mắt Vương Liệt Hỏa đỏ ngầu, sát khí bốc bừng bừng, y vừa quát xong, nhún chân nhảy vọt lên không, đơn tiên quét xuống bàn tay bóp mạnh một chỗ nào đó. Từ nơi đó một đôi mắt trong mười ba mắt đơn tiên ba viên châu đen bay ra. Quần hùng đứng dưới đài biến sắc kêu to : - Hỏa Lôi Châu! Đinh lão phu nhân hét lớn : - Vương đại hiệp! Không được sử đụng ám khí! Nhưng Hỏa Lôi Châu đã được phát xuất rồi còn ai nói làm gì nữa? Liệu Vương Liệt Hỏa thu lại được chăng? Mà được chắc gì y chịu thu lại? Phan Tế Thành biến sắc, chẳng làm sao hơn là huy kiếm đón ngăn. Vạn Tử Lương kêu lên thất thanh : - Không được? Tuyệt đối không nên chạm vào loại ám khí đó? Chậm mất rồi! Kiếm chạm hỏa lôi, hỏa lôi nổ, lửa bắn ra, lửa xẹt vào mình Phan Tế Thành. Y hoảng qua vội nhào xuống sàn đài, lăn tròn để rơi xuống bên dưới. Vương Liệt Hỏa lại quát to : - Chạy đi đâu? Phan Tế Thành nào chạy đi đâu? Y lăn mình vừa để vụt tắt lửa, vừa để tránh ám khí đợt hai. Ngọn đơn tiên được cử cao, từ bên trên giáng xuống. Đinh lão phu nhân, Vạn Tử Lương và các vị khác nơi bàn chủ tọa hét lớn : - Dừng tay! Tất cả cùng đứng lên, lao vút người đến lôi đài, nhưng chậm một giây... Họ không đến kịp chắc chắn là Phan Tế Thành phải thọ hại... Vừa lúc dó một bóng người to lớn bước nhanh đến lôi đài, cánh tay dài như tay vượn đưa tới chụp Phan Tế Thành giật mạnh ra ngoài. Động tác của người đó chỉ nhanh hơn một sợi tóc, cái nhanh bằng sợi tóc cứu thoát Phan Tế Thành khỏi bị hại dưới ngọn Lôi Châu Thần Hỏa Tiên. Phan Tế thành vừa bị giật ra ngoài ngọn Lôi Châu Hỏa Tiên vừa giáng xuống. Tại lôi đài, một đại hán xuất hiện. Đại hán đó không am tường thuật khinh công nên cứu người mà chỉ bước nhanh tới chứ không lướt mình đi. Rồi lên đài, y cũng chẳng nhún chân bay vút lên như tất cả hào kiệt, y vịn tay vào mép đài đu mình gần như leo lên. Vì y cao lớn quá, tay y dài quá nên lúc cứu Phan Tế thành, y chỉ cần đứng tại mép đài, lòn nhanh tay vào, là nắm đúng Phan Tế Thành. Đại hán có oai phong lẫm liệt, đứng tại sân dài như chiếc tháp uy nghi. Bên dưới đài quần hùng reo hò vang dội, reo vì đại hán vừa làm một nghĩa cử, reo vì tán thưởng thân hình hộ pháp của y. Vương Liệt Hỏa vừa kinh hãi vừa phẫn hận, lùi lại hai bước. Đại hán đó cao ít nhất cũng tám thước, gương mặt đen xì, đen đến độ bóng loáng như thoa lượt dầu. Vương Liệt Hỏa nhận ra đại hán thường theo Vạn Tử Lương đi đó đây, đại hán thường trò chuyện với Mạc Bất Khuất. Đại hán có tánh tình cộc lốc gần như lỗ mãng, một gã hoàn toàn vô danh trên giang hồ dù có gia nhập giới giang hồ. Bất giác Vương Liệt Hỏa sôi giận hét lên : - Con trâu này bỗng dưng đến đây cho ta xé thịt phải không? Đại hán đó, dĩ nhiên chính là Ngưu Thiết Oa. Ngưu Thiết Oa quát trả : - Tiểu tử tưởng đâu trên lôi đài là chỗ cho ngươi tự tung tự tác, giở ám khí toan hại người tùy ý phải không? Làm người thì sao gọi là anh hùng? Bất quá ngươi là một con chó sủa càn, càn bướng chứ tài ba gì ngươi? Có giỏi cứ vung ngọn roi vào mình lão gia của ngươi đây xem nào! Vương Liệt Hỏa phừng phừng nổi giận : - Đúng là ngươi tự đi tìm cái chết! Liền theo câu nói, y vung tay lên, ngọn Lôi Châu Thần Hỏa Tiên bay vút tới. Ngưu Thiết Oa không tránh không né, vươn cánh tay ra, nắm vào thân roi, rồi giật mạnh lại. Vương Liệt Hỏa kinh hãi không tưởng là trên đời này lại có một người dùng tay không dám hất một ngọn roi cứng. Nhưng y chẳng kinh hãi lâu. Cánh tay Ngưu Thiết Oa vừa chớp lên y rú một tiếng thảm lùi lại hai bước, hổ khẩu tay đau nhói như bị xé téc... Ngọn roi đã vuột khỏi tay y sang nằm gọn trong tay Ngưu Thiết Oa. Ngưu Thiết Oa cười hì hì : - Ta thử xem trong lòng ngọn roi có những món gì cho biết! Ngọn roi bằng thép thuần chất cứng rắn phi thường, thế mà Ngưu Thiết Oa bẻ lọi như bẻ một cây mía. Gã bẻ thành mấy đoạn, từ trong lòng roi chín mười hạt hỏa lôi châu màu đen rơi lốc cốc xuống sàn đài. Đinh lão phu nhân, Nhất Mộc đại sư và các người kia, mục kích thần lực của Ngưu Thiết Oa bất giác sững sờ, không tưởng là một con người bằng xương bằng thịt lại có sức mạnh như thế. Đến Vạn Tử Lương cùng chung sống với gã qua nhiều ngày tháng cũng chẳng biết là hắn có sức mạnh đến độ đó, nên cũng sững sờ như toàn thể nhân vật chủ tọa đoàn. Bỗng Vạn Tử Lương buột miệng kêu lên : - Không xong! Đại hiệp xé vội một vạt áo, vận dụng công lực quăng ra, vạt áo cuốn trọn số lôi hỏa châu bay lên. Vô Tình công tử đứng lên, đánh ra một đạo chưởng phong, tung luôn số hỏa châu bay ra xa rơi xuống triền núi. Không lâu lắm, từ nơi đó vang lên một tràng tiếng nổ, tuy không lớn hơn tiếng sấm, song vẫn vang dội chói tai quần hùng tại hội trường. Vương Liệt Hỏa biến sắc mặt trắng nhợt. Y toan chuồn đi trong lúc hội đường dao động, song một bàn tay cứng như thép chụp tới. Đương nhiên y nào dám tiếp bàn tay đó, y cấp tốc ngã người về phía hậu, một ý niệm phát sanh, y bỏ dở quyết định chuồn đi, toan làm một cái gì để hạ thủ Ngưu Thiết Oa. Nhưng y nào biết cái chụp đó của Ngưu Thiết Oa chi đánh hư, còn thật ra gã đảo bộ vọt đến bên tả Vương Liệt Hỏa, đồng thời tay hữu móc qua liền. Gã theo Châu Phương nhiều năm, học chẳng được bao nhiêu chiêu thức, song chiêu nào học được là gã khổ luyện chiêu đó thành ra lúc sau cầm như tùy ý mà phát xuất vừa nhanh vừa chuẩn vừa mạnh, hơn nữa lại rất kịp thời. Vương Liệt Hỏa nằm mộng cũng không tưởng nổi một con người có thân hình hộ pháp mà di động lanh lẹ như bóng ma, mà thủ pháp cũng ảo diệu phi thường... Y biến sắc không còn dám nghinh tiếp một chiêu công nào của Ngưu Thiết Oa nữa, hấp tấp lùi lại. Chậm mất rồi, bàn tay của Ngưu Thiết Oa đã chụp được y nhấc bổng y lên khỏi sàn đài. Nhấc bổng Vương Liệt Hỏa lên Ngưu Thiết Oa không quăng y ra nơi nào cả, trái lại kẹp y dưới nách. Trọn khoảng đất bằng trên đỉnh Thái Sơn, một biển người đang nhao nhao nhí nhố trên đó, biển người trông thấy Ngưu Thiết Oa chế ngự được Vương Liệt Hỏa, bất giác hò reo lên vang dội. Họ reo hò, họ hoan nghinh tài nghệ của Ngưu Thiết Oa? Họ khoái trá vì một tên gian hùng như Vương Liệt Hỏa bị chế ngự, bởi ai cũng phẫn hận họ Vương phủ nhận quy ước của cuộc so tài cấm dùng ám khí mà y vẫn sử dụng ám khí? Họ reo hò vì cuộc chiến đấu chấm dứt mà họ sẽ được xem cuộc khác kế tiếp, hào hứng hơn... Dù sao, thì một số lớn hoan nghinh Ngưu Thiết Oa rõ rệt. Gã chẳng nhìn ai, chẳng nghe ai, gã ung dung bước xuống lôi đài, nách vẫn còn kẹp Vương Liệt Hỏa. Gã chỉ lẩm bẩm : - Tiểu tử! Ngươi toan giở thủ đoạn hãm hại họ Phan. Bây giờ ngươi nên tạ lỗi với họ Phan đi! Đinh lão phu nhân nhìn Nhất Mộc đại sư, đại sư cũng nhìn bà, cả hai chẳng ai nói với ai một tiếng nào, song họ thừa hiểu là họ đồng có một tâm tưởng. Cái tâm tưởng đó là trong đại hội đêm nay, có rất nhiều rồng nằm, cọp nấp... Vạn Tử Lương cao hứng vô cùng, y nhìn theo bóng Ngưu Thiết Oa, lòng khoan khoái lạ. Nhưng người cao hứng hơn hết là Phương Bửu Ngọc... Còn gì thích thú hơn cho chàng là nhìn thấy nghĩa đệ dương danh trước quần hùng? Càng nghe quần chúng reo hò, tán thưởng tài nghệ và tư cách của Ngưu Thiết Oa, Phương Bửu Ngọc càng thích thú. Hiện tại, chàng có cảm giác là mình phiêu phường nơi chín tầng cao... Nếu chính chàng tạo được thành tích đó, thì chàng khiêm tốn chẳng dám nhận sự hoan nghinh của ai. Nhưng nào phải chàng làm nên thành tích đó? Chính do người nghĩa đệ của chàng mà? Chàng mừng quá tâm tư xúc động mạnh, chàng rơi lệ! Khi niềm xúc động lắng dịu xuống phần nào chàng ngẩng mặt lên đài, mới hay là trận chiến thứ tư đã mở màn. Đấu thủ trong trận này này Tiểu Hoa Thương Mã Thúc Tuyền và Vô Tình Công Tử Tưởng Tiếu Dân. Cả hai đang đối lập, nghinh diện nhau. Mã Thúc Tuyền vận y phục áo gấm, mặt trắng nhợt, rất đẹp. Tưởng Tiếu Dân vận y phục rực rỡ, đầu đội mão ngọc, có khí thái hào sảng, anh liệt phi thường. Cả hai có dáng dấp công tử phong lưu, xuất thân từ cửa ngọc nhà vàng chứ chẳng phải là những tay già dặn phong trần xuôi ngược khắp bốn phương trời đất nước, dọc ngang với ba thước kiếm mong tạo một thế đứng giữa dòng đời... Giờ đây hai vị phong lưu công tử đang nghiêm ánh mắt nhìn nhau, bên trong chỉ muốn hạ nhau, nhưng bên ngoài giữ tròn lễ độ. Họ nhìn nhau một lúc, chưa ai mỉm miệng cười duyên với ai mà ánh mắt họ đều dần dần lạnh lùng, trong cái lạnh lừng đó, từ từ sát khí bốc lên. Mãi một lúc sau, Tưởng Tiếu Dân trầm lạnh giọng hỏi : - Thật sự các hạ muốn động thủ? Mã Thúc Tuyền bĩu môi : - Lên đến đây rồi, không thật cũng bất buộc phải thật. Nếu chẳng thật thì còn lên đài làm gì? Lôi đài chứ đâu phải vọng nguyệt đài mà đưa nhau lên để cùng buông lung tình cảm? Bên khóe miệng của Tưởng Tiếu Dân nửa nụ cười khinh miệt hiện ra, nụ cười đó rất nhanh để cho một câu nói thoát ra với trọn vẹn cái âm thinh thương hại : - Các hạ làm sao đối phó với tại hạ nổi? Các hạ chẳng lẽ không biết sợ? Mã Thúc Tuyền chừng như có đỏ mặt, màu đỏ thoáng lên lên rồi biến mất ngay. Để lấy chút oai khí, họ Mã không đáp lời, mà lại quát khẽ : - Các hạ không nên nói nhiều, ngôn ngữ duy nhất trên lôi đài, không do ba tấc lưỡi mà chính là ba tấc kiếm, đao! Đoạn y buông gọn : - Xem chiêu thức của tại hạ đây! Ngân thương chớp lên, mũi thương đã bay sang Tưởng Tiếu Dân. Mũi thương run run theo đúng tuyệt kỹ tạo thành trăm đóa hoa bạc chứng tỏ một thương pháp tân kỳ. Cuộc đối thoại giữa song phương dù để cho cả hai nghe song quần hùng nghe lọt vì khung cảnh đã trầm lặng như cảnh chết. Quần hùng nghị luận phân vân : - Tiểu Hoa Thương Mã Thúc Tuyền đã bị Vô Tình công tử Tưởng Tiếu Dân nắm được chỗ yếu rồi sao? Nếu không thì họ Tưởng làm gì thốt lên câu đó? Và nếu không thì làm gì họ Mã thay đổi thần sắc? - Họ Tưởng và họ Mã trải qua nhiều thế hệ, giao du mật thiết với nhau tình thân hơn ruột thì nếu họ Mã có yếu điểm nào thì họ Tưởng phải biết hơn ai hết! - Tiểu Hoa Thương dù có thinh danh khá lớn trên đời, song ít khi hòa mình vào kiếp sống giang hồ, và cũng chưa hề làm điều gì đáng trách thế thì tại sao lại sợ lời hăm dọa của Tưởng Tiếu Dân? - Ai biết được những gì bí ẩn giữa họ? Chúng ta cứ chờ xem! Trên lôi đài, Vô Tình công tử cũng đã vũ lộng chiếc quạt bằng nang sắt, với chiếc quạt này y áp dụng được đấu pháp của phán quan bút, phần thủy thích, điểm huyệt quyết, điểm cương mâu, ngư tàng kiếm, đơn chủy thủ. Một loại vũ khí gồm sáu đặc điểm phát huy sáu đấu pháp, đấu pháp nào cũng linh diệu, tinh kỳ sử dụng được loại vũ khí đó, hẳn phải là tay phi phàm vậy.