Chương 6
Nhìn tấm thiệp hồng, Thiên Kim run rẩy. Cô chụp tay Vân Khánh lắp bắp:
– Anh Khang lấy vợ .... lấy ai hả Khánh?
Vân Khánh thờ dài:
– Mày đọc thiệp đi. Tao nghĩ mày biết chị ấy.
Mắt Thiên Kim nhạt nhòa trước cáí tên Hoàng Nguyễn San Trúc quen thuộc.
Giọng Kim òa vỡ:
– San Trúc ...sinh viên cùng khoa dược với tao hả?
Vân Khánh gật đầu:
– Ừ.
– Anh mày quen nó từ khi nào? Tại sao mày không cho tao biết hả Khánh?
Vân Khánh nhăn mặt:
– Mày lạ gì ông anh quái gở của tao. Ba mẹ tao và cả tao nữa, cũng mới biết đây thôi. Anh Khang chưa muốn công khai đâu tại ba mẹ tao hối thúc quá.
Thiên Kim nhếch môi:
– Dù anh Khang giấu tao, nhưng là em, mày biết lõ chuyện này trước khi thiệp gởi đi. Tao đã lầm ngay cả tình bạn của mình, hèn chi tao không có được trái tim anh mày.
Vân Khánh ấm ức:
– Mày nói vậy là sao chứ?
– Thông minh thuộc loại siêu hạng như mày, mày thừa hiểu, tao muốn nói điều gì.
– Mày vô lý vừa thôi Kim! Yêu ai, lấy ai là quyền của anh Hai tao. Tao đồng ý là tao biết sớm hơn mày, nhưng cứu vãn được gì khi anh tao đã quyết định.
Mày quên anh ấy đi, vì quanh mày đâu thiếu đàn ông. Người hơn anh Hai tao thiếu chi. Tại sao phải khổ phải đau đớn ôm tình yêu đơn phương một mình?
Tao thương mày, luôn muốn mày vui vẻ, tao mãi là bạn mày. Tùy mày coi tao thế nào, do ở mày, tao không oán trách mày đâu.
Thiên Kim hằn học:
– Không ... Tao không dễ dàng chịu thua con nhỏ nhà quê nghèo kiết xác này đâu.
Vân Khánh bồn chồn:
– Không chịu thua rồi mày nhắm làm gì đây, khi một tuần nữa đám cưới được tổ chức?
– Dù không có chỗ đứng trong trái tim quá kiêu hãnh của anh mày, tao cũng phải chứng minh cho ảnh biết, tao yêu anh ấy nhiều thế nào. Chưa đám cưới, hy vọng bàn thắng còn dành cho tao năm mươi phần trăm cơ hội.
Thiên Kim gằn gằn:
– Cả mẹ mày nữa. Tao không ngờ mọi người lại đối xử với tao tàn nhẫn thế này. Tao luôn trân trọng, tin tưởng ở những lời hứa của mẹ mày, vậy mà, kết quả là tấm thiệp mong manh này, nó sắc hơn cả lưỡi dao lam, nó đang cắt từng chút, từng chút trái tim tao. Tao không cam tâm ...
Dứt lời Thiên Kim bật dậy, cô bỏ mặc Vân Khánh ngồi chết lặng bên bàn nước của nhà cô. Thiên Kim lao ra khỏi nhà như một cơn lốc xoáy.
Bà Đức - mẹ Thiên Kim - từ trên lầu chạy xuống.
– Con Kim nó làm sao vậy Khánh?
Vân Khánh cúi đầu:
– Cháu xin lỗi dì. Cháu không biết khuyên Thiên Kim thế nào nữa. Nó muốn nổi điên khi biết tin anh Hai cháu lấy vợ.
Bà Đứe tái mặt:
– Thôi chết, con Kim bướng bỉnh lắm. Nó yêu anh Hai cháu hơn cả bản thân nó. Bác vì lo sợ chuyện xảy ra, nên từ hôm qua, cầm thiệp ba mẹ cháu mờí, bác đã cố gắng để giấu nó. Giờ phải làm sao đây? Nó nhất định gây ra chuyện lớn, cháu ạ.
Vân Khánh bối rối:
– Cháu linh cảm Thiên Kim đi tìm chị dâu cháu. Cháu không muốn hai người bất đồng. Cháu thương Kim, nhưng cháu không thể vào hùa với nó hại chị Trúc.
Cháu mong dì hiểu nỗi khổ tâm của cháu. Ba mẹ cháu thương Thiên Kim không kém gì cháu. Nhưng thời buổi này và cá tính anh Hai cháu, dì không còn lạ, ba mẹ cháu phải đồng ý đám cưới theo sự lựa chọn của ảnh.
Bà Đức nhăn mày:
– Cháu nói vậy, tức là mẹ cháu không ưa cô ta à?
Vân Khánh cắn môi:
– Lúc đầu là thế. Mẹ cháu phải đích thân tìm hiểu hoàn cảnh, tư cách của chị Trúc. Cháu mong dì hiểu cho mẹ cháu. Sau này dì cũng như thế, nếu Kim khăng khăng đòi lấy ai đó. Mẹ cháu chấp nhận, vì chị Trúc rất xứng đáng. Chị ấy còn học chung lớp Thiên Kim đó dì.
Bà Đức thở dài:
– Dì hiểu. Tính tìnhThiên Kim, giá như nó nhu mì một chút, vị tha thêm một chút, chắc chắn anh Hai cháu không bỏ qua con gái dì. Bây giờ chúng ta phải bằng mọi cách ngăn chặn Thiên Kim, để nó đừng gây ra chuyện đáng tiếc. Dì lo lắm!
Vân Khánh đứng dậy:
– Cháu xin phép dì, cháu qua trường của Kim coi sao. Hôm nay, các trường đại học bắt đầu tổ chức học quân sự đầu năm. Cháu nghĩ Kim đến đó.
Vân Khánh đoán không sai. Thiên Kim rời nhà, cô đón xe ôm đến tìm Hoàng Vân, nhưng Hoàng Vân đã đến trường. Thiên Kim lưỡng lự một chút. Cuối cùng cô quyết định được việc cô cần làm trước tiên.
Sân trường đông nghẹt, nhất là trước cửa phòng hành chính. Các cô thầy chuyên trách phần tổ chức hành chính của trường đang lu bu trước đống hồ sơ cao ngất. Sinh viên mới nhập học đến đống tiền trường và lệ phí.
Thiên Kim nhìn quanh. Đông quá! Chả lẽ cứ đứng lớ ngớ như "lính mới tò te" lần đầu đến lớp thế này ư? Thiên Kim hất mạnh mái tóc, cô quyết định đi thẳng vào đại sảnh.
– Thiên Kim!
Vừa đặt chân lên cầu thang, Kim nghe tiếng HoàngVân gọi. Thiên Kim chạy thẳng ra hành lang lầu trệt. Hoàng Vân đang vẫy tay, ngoắc Kim. Bên cạnh .Hoàng Vân là Lam Sơn và một cô gái Kim thấy rất quen.
Thiên Kim gật đầu, miệng cười nhẹ, cách chào tổng thể tất cả mọi người, mắt vẫn không rời cô gái xinh đẹp ăn mặc rất mô-đen.
Hoàng Vân cười cười:
– Tao tưởng mày không đi, nên không ghé rủ. Mày bệnh hay sao mà bơ phờ vậy Kim?
Thiên Kim lắc đầu:
– Tao chỉ hơi đau đầu chút xíu. Nằm nhà buồn quá, suốt hai tháng chơi không rồi, tao không muốn kéo dài tình trạng nằm một chỗ nên quyết định tới trường xem sao. Không khí hôm nay, khiến tao nhớ đến ngày đầu tiên tao và mày gặp nhau.
Hoàng Vân cười nhẹ:
– Phải là đau đầu chút xíu thật không?
Thiên Kim nhăn mặt:
– Mày hỏi vậy là có ý gì hả?
– Em không buồn trước tin Vĩ Khang cưới vợ à? – Cô gái bên cạnh Vân chợt lên tiếng.
Thiên Kim bặm môi:
– Chị là ai? Tại sao hỏi tôi câu đó?
Hoàng Vân chậm rãi:
– Tao quên giới thiệu để mày rõ. Chị Quỳnh Hương, là chị họ của anh Sơn.
Hôm nay chị Hương có cô cháu gái đậu vào trường Dược, chị Quỳnh Hương đưa cô bé nhập học. Chị Quỳnh Hương làm thư ký nêng cho anh Khang. Mày ghé công ty anh Khang, chả lẽ mày chưa gặp chị ấy?
Thiên Kim nhớ rõ ánh mắt sắc sảo luôn nhìn cô đầy ganh ghét, khó chịu mỗi khi cô ghé công ty tìm Khang. Thì ra là cô ta, hèn gì Kim thấy cô ta quen ghê lắm.
Thiên Kim nhếch môi:
– Người đi lấy vợ, nửa hồn tôi chết theo hay sao? Tôi không dối lòng mình rằng tôi buồn thê thảm. Nhưng chị hỏi câu đó, tôi dám chắc tâm trạng chị không khác tôi bao nhiêu. Thư ký và giám đốc luôn cận kề bên nhau, vậy mà chị còn thua, thì tôi thua cũng đáng.
Quỳnh Hương chắt lưỡi:
– Tận giờ nhận thiệp mời, tôi còn không tin sự thật,Vĩ Khang lại cưới con bé đó. Giá như anh ấy cưới Kim, tôi đỡ tức hơn.
Lam Sơn kêu lên:
– Chị Tư! Đừng khiến mọi người cắng đắng nhau nữa.
Quỳnh Hương cao giọng:
– Tôi im không được.
Thiên Kim vội hỏi tớI:
– Chị biết SanTrúc à? Chẳng lẽ ngoài việc học ở trường, nó còn làm việc gì không tốt? Chị cho tôi biết đi. Mẹ anh Khang rất trọng danh dự. Nếu SanTrúc là đứa con gái không ra gì, gia đình Khang không bao giờ chấp nhận nó.
Quỳnh Hương cắn môi:
– Anh Khang chỉ mới quen nó thôi. Nó chuyên bán hàng quần áo "xôn" trước cổ công ty. Tôi mấy lần thấy nó đến một căn biệt thự nằm bên quận Tân Bình vào các buổi tối. Những lúc ấy, nó ăn mặc "tử tế lịch sự" hơn lúc đi bán hàng rong.
– Và chị nghi San Trúc?
HoàngVân chợt nói:
– Kim à! Theo tao, San Trúc không phải loại con gái dễ bị đồng tiền lôi kéo đâu. Mày phải thận trọng lời nói, việc làm. Dù sao tụi mình cũng thuộc tầng lớp trí thức, đừng để sau này ân hận.
Thiên Kim gắt lên:
– Mày còn coi tao là bạn không? Tao chưa hề sống vô lương tâm với đồng nghiệp. Nhưng San Trúc cướp Vĩ Khang của tao, chuyện này khiến tao tức lắm.
Tao không thể trơ mắt nhìn họ hạnh phúc. Tao đau một, nó phải trả gấp đôi.
HoàngVan bực bội:
– Mày nói vậy mà nghe lọt tai à. San Trúc chưa chắc biết chuyện mày quen anh Khang. Anh ấy cưới nó là quyền của ảnh, sao mày lại trút lỗi cho nó. Tao không bênh ai cả, thấy sao nói vậy. Mày đừng quên, bên cạnh San Trúc còn có Hồng Vân, nhà nó "cao cơ" hơn nhà mày đấy. Hồng Vân thương San Trúc như ruột thịt, chỉ cần San Trúc "ới" một tiếng, bao nhiêu tiền, ba mẹ Hồng Vân cũng giúp. San Trúc không hề lợi dụng bạn bè, em nói đúng không anh Sơn?
Lam Sơn trầm tĩnh:
– Thiên Kim! Đừng níu kéo điều không thuộc về mình nữa. Chị Hương, tôi vì yêu anh Khang nên quay quắt hụt hẫng như Kim. Trong lớp, ngoại trừ San Trúc, có ai vất vả kiểu Trúc đâu. Nghe lời tôi, vui vẻ để chuẩn bị bước vào năm học mới.
Thiên Kim so vai:
– Anh không tự dối lòng anh đấy chứ?Anh rất thích Trúc kia mà, tại sao anh không đấu tranh, giành hạnh phúc cho mình.
Lam Sơn từ tốn:
– San Trúc chỉ coi tôi là bạn. Tôi không đuổi mồi bắt bống nữa, khi Hoàng Vân rất cảm tình tôi. Kim rồi cũng thế. Anh Trí khoa ngoại theo Kim cả năm nay. Hãy cho anh ấy cơ hội, Kim sẽ thấy cuộc sống đáng yêu hơn. Vậy nhé.
Quỳnh Hương cay độc:
– Cậu đúng là loại người ba phải. Tôi không bỏ cuộc đâu. Các người chờ xem.
Lam Sơn nhăn mặt:
– Chị định làm gì Trúc?
– Làm gì là quyền của tôi. Được ăn cả, ngã về không, bất quá tôi thất nghiệp rời công ty ấy. Bằng cầp và năng lực của tôi, thiếu gì công ty tuyển. Không vì Khang, tôi bỏ công ty đó lâu rồi.
Dứt câu, Quỳnh Hương ngoe nguẩy bỏ đi. Kim chưa biết về hay ở, thì San Trúc, HồngVân và mấy ngườI học chung khoa từ trên lầu đi xuống. Vừa thấy Trúc, tự nhiên Kim đi xăm xăm về phía Trúc, mặc kệ Hoàng Vân gọi sau lưng.
San Trúc vô tình, cô cười nhẹ khi thấy Thiên Kim.
– Ôi, Thiên Kim! CuốI cùng Trúc cũng gặp được bạn.
Thiên Kim nhếch môi:
– Trúc muốn gặp tôi? Có chuyện gì à?
Trúc thoáng khựng lại trước vẻ mặt cay cú của Kim, nhưng San Trúc bỏ qua thái độ căng thẳng của Kim. Cô nhẹ giọng:
– Chủ nhật sau, Trúc lấy chồng, Trúc mời bạn tới dự, bạn không từ chối chứ.
Thiên Kim nhói tim. Đau thật! Kim muốn gào to lên rằng:
Vĩ Khang là của cô, mãi mãi Vĩ Khang không thể thuộc về ai. Chua chát làm sao đứa con gái đầy ngạo mạn như Kim đã bị Trúc đánh gục, bằng chính sự hồn nhiên vô tư của nó.
San Trúc không biết, nghĩa là Khang đã không nói quan hệ giữa Kim và gia đình anh ...
– Thiên Kim! Kim sao vậy?
San Trúc lo lắng. Thiên Kim cười gượng:
– Tôi không sao. Trúc làm tôi ngạc nhiên, cứ tưởng trong số mườI một đứa con gái học chung khoa, người chấm dứt cảnh sô lô cuối cùng là Trúc kia đấy.
Trúc luôn tạo lên những bức phá bất ngờ đầy kịch tính.
San Trúc thoáng buồn:
– Lấy chồng khi còn đi học, Trúc thấy kỳ kỳ làm sao ấy. Nhưng gia đình ảnh đã coi thầy, năm nay ảnh được tuổi lấy vợ. Đàn ông họ luôn cần ổn định hạnh phúc gia đình, bởi họ đã vững sự nghiệp, Trúc đành chịu nghe lời.
San Trúc nhìn Thiên Kim:
– Dù chúng ta không thân nhau, nhưng cùng học một khóa. Hôm ấy, Trúc mong Kim đến. Nếu có “chàng” thì mời luôn nhé.
San Trúc nào hay câu nói vô tình của cô khiến bão lòng Kim dâng cao, buồn chết lịm con tim. Khang ơi, anh biết không?
Thiên Kim hờ hững:
– Tôi nhất định chúc phúc cho bạn. Trúc này! Học giỏi như bạn, lấy chồng rồi, Trúc còn học tiếp không?
San Trúc mỉm cười:
– Gia đình chồng Trúc đồng ý cho Trúc học hết đại học.
– Vậy thì Trúc gặp may mắn nữa rồi.