watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:12:4229/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Yến Thập Tam - Cổ Long - Chương 16-30 - Trang 7
Chỉ mục bài viết
Yến Thập Tam - Cổ Long - Chương 16-30
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Tất cả các trang
Trang 7 trong tổng số 30


Hồi 19-1: Mối Giao Tình Quản Trọng, Bão Thúc Nha

Hỗ Sắt ngửa mặt cười như điên:

"Ta biết là tự ngươi đã từng nói:

"Muốn làm một kiếm khách vô địch thiên hạ thì phải vô tình", thế còn bây giờ thì sao? Giờ ngươi đã thay đỗi rồi, ngươi đâu còn là kiếm khách vô địch thiên hạ, trận đấu này ngươi bại, không còn phải nghi ngờ gì nữa!" Hai nắm tay A Cát bỗng nắm chặt cứng, con mắt cũng nheo lại.

Hỗ Sắt bảo:

"Thật ra ngươi có thể giết họ hay không ta cũng chẳng để ý, ta chỉ cần giết được ngươi thì họ nhất định chạy đâu thoát!" A Cát trầm ngâm.

Hỗ Sắt bảo:

"Con người ngươi có thay đỗi nhưng con người ngươi đã ở đây, thế kiếm của ngươi đâu?" A Cát lẳng lặng cúi xuống nhặt lên một cành cây khô.

Hỗ Sắt hỏi:

"Kiếm của ngươi đấy chăng?" A Cát lạnh nhạt bảo:

"Con người ta thay đỗi, kiếm của ta cũng đỗi rồi!" Hỗ Sắt bảo:

"Thế tốt!" Chữ "Tốt" vừa rời khỏi miệng thì khớp xương khắp người gã đã kêu lên răng rắc, gã đã dùng đến công phu ngoại công tột đỉnh, dùng đến tuyệt kỹ thiên hạ không có đến hai người.

Gã chính là Lôi Chấn Thiên không có địch thủ, là "Phong Vân Lôi Hỗ" tung hoành giang hồ! Lòng gã tràn trề tự tin, đối với trận chiến này, gã tựa hồ đã nắm chắc phần thắng tuyệt đối! Bóng tà dương đỏ như máu bầm.

Nhưng máu vẫn chưa chẩy ra.

Kiếm của A Cát vẫn còn trong tay. Tuy đó không phải cây kiếm thật mà là một cành cây khô rút trong bó củi ra nhưng đã vào đến tay chàng là sẽ thay đỗi, sẽ biến thành một vũ khí sắc nhọn có thể giết người.

Khi Lôi Chấn Thiên vừa phát động thần công "Nhất xuyến tiên", toàn thân tràn trề kình lực và đầy lòng tự tin thì kiếm của A Cát đã đâm ra, điểm trúng vào một khớp xương đang kêu lên răng rắc của gã.

Tay A Cát đưa ra thật lẹ, nhẹ phơi phới mà điểm tới, nhưng đoạn cây khô đã chấn động theo tiếng nỗ răng rắc của khớp xương, từ khớp xương thứ hai ngón tay vô danh bên trái mà vọt qua bàn tay, vọt qua khuỷu tay trái, vai trái, xương sống... Thần công "Nhất xuyến tiên" vừa phát động cũng giống như tiếng sấm mùa Xuân vừa nỗi, đã phát ra là không thu về được nữa! Toàn bộ con người của Hỗ Sắt như bị cành cây khô luồn thấm vào, muốn động đậy cũng không động đậy được nữa và khi cành cây khô vọt qua vai trái thì mặt gã đã hết cả sắc máu, đầy đầu toát mồ hôi lạnh như mưa.

Đợi đến khi toàn thân Hỗ Sắt kêu răng rắc hết lượt mọi khớp xương thì cành cây khô dừng lại ở đốt cuối cùng ngón út bên phải và hóa thành bụi bay tan tác theo gió thu. Con người Hỗ Sắt không sao nhúc nhích nỗi, cứ đứng trơ ra đó, mồ hôi lạnh trên mặt bỗng nhiên khô hết, đến khóe miệng cũng khô nứt ra, đôi mắt sắc bén đỏ vằn tia máu cứ nhìn A Cát chằm chặp rất lâu rồi mới bật ra được một câu hỏi.

Giọng Hỗ Sắt cũng biến thành trầm thấp và khàn đặc, từng chữ từng chữ nhắc hỏi:

"Đây... là... kiếm... pháp.. gì?" A Cát đáp:

"Đây là kiếm pháp chuyên để phá "Nhất xuyến tiên"!" Hỗ Sắt nói:

"Giỏi... giỏi... " Hai chữ "giỏi" vừa ra khỏi miệng thì gã thiết hán đứng sừng sững như trái núi tưởng không bao giờ đỗ trong chớp mắt bắt đầu mềm xuội, đỗ vật... Thân hình như Kim cương bất hoại chỉ một thoáng đã biến thành đống cát rã... Cành cây khô hóa thành bụi bay tản tác trong gió thu còn con ngươi Hỗ Sắt đã không còn động đậy được nữa... ánh tà dương đã nhạt màu.

A Cát hốt hoảng xòe lòng bàn tay vừa nắm chặt cành cây khô làm kiếm vừa bị hóa thành tro bay tan tác trong gió.

Đây mới là sức mạnh đáng sợ biết dường nào, chẳng những đã chấn cành cây khô biến thành tro bụi mà còn chấn động làm tê chồn cả bàn tay chàng. ấy thế mà chàng chưa hề dùng mất một chút sức lực nào! Sức mạnh toàn do các khớp xương của Hỗ Sắt phát ra, A Cát chỉ dùng cách nhân sức mượn sức dùng sức mạnh cùng chấn động từ khớp xương đầu tiên của Hỗ Sắt phát ra để đánh nát khớp xương thứ hai của gã và cứ thế mà tiếp tục.

Và đến giờ các khớp xương trong toàn thân Hỗ Sắt đều bị đánh nát! Bị sức mạnh của chính mình đánh cho nát mình! A Cát cũng có dùng sức, nhưng sức mạnh này rất có thể chỉ là để phản kích theo ra, xuyên qua cành cây khô, thấm qua cánh tay đánh thẳng vào tâm tạng gã.

"Cao thủ đấu với nhau đâu chỉ cần có lực xuông!" Hỗ Sắt đã nói như vậy, đã hiểu rõ đạo lý đó, chỉ đáng tiếc là gã đã đánh giá A Cát quá thấp.

"Giờ người đã thay đỗi rồi, ngươi đâu còn là kiếm khách vô địch thiên hạ, trận đấu này ngươi bại, không còn phải nghi ngờ gì nữa!" Kiêu ngạo cũng như rượu mạnh chẳng những làm cho người ta phán đoán sai lầm mà cũng làm cho người ta say sưa.

A Cát uống rượu và cũng cho Hỗ Sắt uống, uống những cả một bình... Một bình "kiêu ngạo"! A Cát không say, Hỗ Sắt lại say! "Cao thủ đấu với nhau, không chỉ đấu lực đấu tài mà còn phải đấu trí nữa!" Bất kể thế nào thắng vẫn hơn bại, để giành thắng có thể không cần chọn lựa thủ đoạn. Gió thỗi táp vào mặt. A Cát lẳng lặng đứng trơ ra trong gió rất là lâu rồi mới phát hiện ra vợ chồng chàng Câm đứng trong lều gỗ nhìn chàng.

Trong mắt chàng Câm mang theo tâm tình rất kỳ quái còn ả vợ chỉ cười nhạt.

ACát không nói gì vì chàng đang mải tự hỏi mình:

"Cuối cùng thì ta là loại người gì?" Vợ chàng Câm bảo:

"Ngươi vốn không nên uống rượu thế mà ngươi vẫn khăng khăng cứ uống chỉ vì ngươi đoán đúng là Hỗ Sắt sẽ tới. Ngươi cũng muốn giết vợ chồng ta, nhưng ngươi nhất định không chịu ra tay chỉ vì ngươi đã thừa biết vợ chồng ta chạy cũng không thoát, nếu không sao ngươi lại để Hỗ Sắt giết bà Cả Hàn!" Lời ả ta nói so ra còn sắc nhọn hơn cả cái dùi sắt:

"Ngươi cố ý làm như vậy chỉ cốt để Hỗ Sắt nhầm là ngươi đã thay đỗi rồi, ngươi cố ý để gã coi ngươi chẳng vào đâu, giờ đây sao ngươi không quay lại giết vợ chồng ta đi còn đợi gì nữa, chẳng lẽ ngươi không sợ vợ chồng ta làm lộ tẩy bí mật của ngươi ử" A Cát chậm rãi bỏ đi.

ả Câm móc ra một đỉnh bạc ra sức ném xuống đất theo chàng.

"Nồi nấu cơm không thể bỗng dưng mọc ra bạc, chúng ta cũng chẳng mong gì bạc của ngươi. Bây giờ ngươi chẳng nợ nần gì chúng ta mà vợ chồng ta cũng chẳng nợ nần gì ngươi cả!" A Cát chậm chạp vươn tay ra. Chàng không nhặt đĩnh bạc trên mặt đất, không ra tay giết người mà chỉ thò tay nắm chặt tay chàng Câm.

Chàng Câm cũng nắm chặt tay A Cát.

Cả hai người cùng không ai nói, đều cùng như câm cả. Ở đời có rất nhiều việc, có rất nhiều tình cảm mà lời nói không thể nào diễn tả nỗi, mà cũng chẳng diễn tả để làm gì.

Giữa đàn ông với nhau vốn có nhiều chuyện mà đàn bà không sao thấu hiểu nỗi.

Kể cả người đàn bà từng cùng người đàn ông chịu chung hoạn nạn, sống cùng nhau nhiều năm cũng chưa chắc đã hoàn toàn hiểu biết được tư tưởng tình cảm của người đàn ông! Đàn ông phải từng trải thế nào mới thật sự hiểu rõ đàn bà?

Cuối cùng A Cát bảo:

"Tuy anh không biết nói nhưng lòng anh định nói những gì tôi đã hiểu hết cả rồi!" Chàng Câm gật đầu, nước mắt ngập ướt mi.

A Cát bảo:

"Tôi tin là anh không bao giờ tiết lộ bí mật của tôi, tôi tuyệt đối tin ở anh!" A Cát dùng sức bóp chặt tay chàng Câm rồi bỏ đi, đầu không ngoảnh lại. Chàng không nỡ ngoảnh đầu nhìn lại vì chàng biết đôi vợ chồng bình thường, chất phác này từ nay trở đi chỉ sợ chẳng còn được sống những ngày khắc khỗ nhưng yên tĩnh bình thường như trước kia! Chàng không sao cầm lòng không tự hỏi thầm trong tâm:

"Cuối cùng chàng là loại người ra sao?" "Tại sao chàng toàn mang phiền lụy lại cho người khác?" "Chàng làm như vậy là đúng hay sai?" Nhìn theo bóng A Cát xa rồi, lệ tràn mắt, chàng Câm cuối cùng nén không nỗi phải trào ra. Còn vợ anh ta thì làu bàu:

"Gã chỉ mang lại phiền hà cho vợ chồng ta mà thôi, làm sao chàng còn phải đối đãi như vậy với gã?" Trong lòng chàng Câm đang thầm nói:

"Vì chàng ta không coi thường ta, vì chàng đã coi ta là bạn bè, trừ chàng ra xưa nay có ai thật sự coi ta là bạn bè đâu!" Chỉ có lần này là vợ chàng Câm không nghe được những lời gào thét ngầm trong lòng chồng, chỉ vì ả ta vĩnh viễn không bao giờ hiểu được phân lượng của hai chữ "tình bạn" đã nặng biết chừng nào trong tim người đàn ông! Một người đàn ông chân chính, một trượng phu chân chính! Xác Hỗ Sắt được dùng một tấm cánh cửa khiêng về, lúc này đặt trong đình lục giác ở vườn hoa nhà Lão Chủ Lớn. Sắc tối đã dày, đèn lồng ở các cột đình đã thắp sáng.

Trúc Diệp Thanh chắp hai tay sau lưng lặng lẽ nhìn cái xác đặt trên tấm ván cửa nhưng trên mặt gã không hề lột một nét tình cảm nào. Đối với việc này, gã tựa hồ không hề kinh lạ một chút nào. Gã cứ đợi cho đến khi Lão Chủ Lớn xồng xộc đi tới lúc ấy mặt gã mới có chút vẻ đau đớn buồn thương.

Nhưng Lão Chủ Lớn thì đã giật thót lên và khi thấy xác Hỗ Sắt thì lão lại nhẩy lên chồm chồm mà gào thét:

"Lại là cái thằng A Cát ấy ra tay độc ư ?" Trúc Diệp Thanh gục đầu, ỉu xìu đáp:

"Tôi thật không ngờ Hỗ Sắt tìm thấy A Cát sớm đến như thế, lại càng không thể ngờ Hỗ Sắt lại chết thảm đến thế này!" Lão Chủ Lớn nhìn không ra vết thương trên mình Hỗ Sắt nên Trúc Diệp Thanh phải giải thích:

"Trước khi Hỗ Sắt chết thì tất cả các khớp toàn thân anh ta đã bị đánh nát cả rồi!" "Bị vật gì đánh nát?" "Tôi nhìn không rõ!" Trúc Diệp Thanh trầm ngâm một lát rồi bảo:

"Tôi chỉ nhận ra A Cát tuyệt đối không dùng đao kiếm, cũng không phải vật bằng sắt!" Lão Chủ Lớn hỏi ngay:

"Ngươi dựa vào điểm nào mà nhìn ra vậy?" Trúc Diệp Thanh đáp:

"Trên áo quần Hỗ Sắt không có vết tích vật bằng sắt đánh phải, cũng không bị toạc rách, mà chỉ sót lại một ít mạt gỗ mà thôi!" Lão Chủ Lớn trợn tròn mắt lên bảo:

"Chẳng lẽ gã A Cát đó chỉ dùng chiếc côn gỗ?" Trúc Diệp Thanh đáp:

"Rất có thể!" Lão Chủ Lớn bảo:

"Ngươi có biết Hỗ Sắt luyện công phu gì không?" Trúc Diệp Thanh đáp:

"Tựa hồ như Kim Chung Trạo, Thiết Bố Sam, Đại Tam Thái Bảo hoành luyện ư một môn công phu ngoại công gì đó!" Lão Chủ Lớn hỏi:

"Ngươi đã thấy công phu thật của Hỗ Sắt chưa?" Trúc Diệp Thanh đáp:

"Chưa!" Lão Chủ Lớn bảo:

"Ta thấy rồi nhưng vì công phu của Hỗ Sắt thực ra vì quá mạnh vì vậy ta cũng không sao nhận rõ ràng đủ mười phần về xuất xứ lai lịch của công phu này nhưng vẫn thu nhận gã về, sau ta mới biết gã chính là "Vân Trung Kim Cương" Thôi Lão Tam năm xưa hoành hành một thời khắp giải Liêu Bắc... " Trúc Diệp Thanh bảo:

"Tôi cũng từng nghe ông chủ nói rồi... " Lão Chủ Lớn bảo:

"Tuy gã từng bị Lôi Chấn Thiên bức bách đến hết đường chạy, nhưng ta bảo đảm công phu của gã so với gã họ Lôi kia cũng không thua sút bao nhiêu, và so với Ngọc Bá Vương ở núi Kỳ Liên tuyệt không hề kém sút ở điểm nào!" Trúc Diệp Thanh không dám cãi lại.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 198
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com