watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:12:2329/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Yến Thập Tam - Cổ Long - Chương 16-30 - Trang 18
Chỉ mục bài viết
Yến Thập Tam - Cổ Long - Chương 16-30
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Tất cả các trang
Trang 18 trong tổng số 30



Hồi 24-2

Lão Chủ Lớn bảo:

"Sao ngươi lại có thể làm được cái việc như thế?" A Cát đáp:

"Vì tính tôi thích thế" Lão Chủ Lớn hỏi:

"Chỉ cần ngươi thích bất kỳ việc gì ngươi cũng làm ử" A Cát đáp:

"Phải!" Lão Chủ Lớn thở dài sườn sượt bảo:

"Bây giờ thì coi như ta rõ cả rồi!" A Cát hỏi:

"Rõ cái gì?" Lão Chủ Lớn bảo:

"Vừa rồi ông ấy không giết ngươi vì không muốn ngươi chết quá nhanh! Ông ấy muốn để ngươi sống cũng như ông ấy chịu đủ mọi sự dày vò rồi mới từ từ mà chết!" Mao Đại tiên sinh đang cười bỗng ngưng bặt, rồi đột ngột quát to:

"Mẹ ngươi đừng có vãi rắm rít ra nữa!" Lão Chủ Lớn ngẩn người.

Mao Đại tiên sinh nắm chặt tay quyền, đăm đăm nhìn A Cát dằn từng tiếng:

"Ta nhất định bắt ngươi phải nhìn ta, chỉ vì ta muốn ngươi phải rõ một điều... " A Cát lắng nghe.

Mao Đại tiên sinh bảo:

"Ta hận không phải ngươi mà là hận bản thân mình vì thế ta mới tự dày vò mình đến cơ sự này!" A Cát trầm ngâm, cuối cùng chàng chậm chạp gật đầu bảo:

"Ta rõ rồi!" Mao Đại tiên sinh bảo:

"Ngươi có tha thứ cho ta chăng?" A Cát lúng túng:

"Ta... ta... tha thứ cho ngươi từ lâu rồi!" Mao Đại tiên sinh thở dài nhẹ nhõm như thể cất được gánh nặng ngàn cân đè trên vai xuống. Sau đó ông ta quỳ xuống, quỳ trước mặt A Cát lẩm bẩm:

"Cảm ơn ngươi... cảm ơn ngươi!" Cừu Nhị tiên sinh từ lâu đến giờ ngây người ngạc nhiên nhìn Mao Đại tiên sinh bỗng nhịn không nỗi gào lên:

"Gã cuỗm vợ ngươi đi chơi chán rồi vứt bỏ, ngược lại ngươi còn xin gã tha thứ, còn cảm ơn gã... Ngươi... ngươi... Sao khi nẫy không nhường ta một kiếm giết gã cho xong!" Vì khi nẫy kiếm của lão đang động vẫn còn cơ hội ra tay. Lão đã thấy A Cát bị lời lão nói làm cho phân tâm ai ngờ bạn bè của lão lại ra tay cứu A Cát.

Mao Đại tiên sinh khe khẽ thở dài bảo:

"Lão cho là khi nẫy ta cứu gã thật ử" Cừu nhị tiên sinh giận hỏi:

"Chẳng lẽ còn không phải vậy?" Mao Đại tiên sinh bảo:

"Ta cứu không phải là gã mà là lão! Vừa rồi nhát kiếm đó ngươi ra tay thì chết ngay không có chỗ chôn!" Mao Đại tiên sinh cười gượng rồi nói tiếp "Cứ cho là ta vong ân bội nghĩa cứ cùng ngươi ra tay cũng chẳng chạm được mảng lông gã đâu!" Lửa giận của Cừu Nhị tiên sinh biến thành kinh lạ, ông ta biết người bạn này không có nói ngoa nhưng không nén nỗi đành hỏi:

"Khi nẫy hai ta song kiếm giáp đánh thành thế "Thiên địa giao thái" gã còn có cách phá được ử" Mao Đại tiên sinh đáp ngay:

"Gã có cách!" Mặt ông ta chợt lộ vẻ tôn kính mà bảo:

"Trên đời chỉ có một mình gã, chỉ có một cách... " Cừu Nhị đột nhiên biến sắc mặt bảo:

"Thiên Địa câu phần" ử" Mao Đại tiên sinh đáp ngay:

"Không sai, "Địa phá thiên kinh, Thiên địa phân cầu!" (Đất phá trời kinh, đất trời đều cháy).

Cừu Nhị tiên sinh kêu lên thất thanh:

"Lẽ nào gã là người ấy?" Mao Đại tiên sinh bảo:

"Đúng gã đấy!" Cừu Nhị tiên sinh luống cuống lùi lại, dường như đứng không vững nữa.

Mao Đại tiên sinh bảo:

"Đời ta chỉ làm có mỗi một việc thành tội không thể cứu nỗi, nếu không phải có một người giữ cho ta bí mật đó thì ta đã chết chẳng có đất chôn rồi!" Cừu Nhị tiên sinh bảo:

"Gã chính là người ấy ử" Mao Đại tiên sinh đáp:

"Chính đấy!" Ông ta lại chậm rãi nói tiếp:

"Đó là chuyện đã qua từ nhiều năm trước. Những năm lại đây ta vẫn thường gặp gã nhưng gã chẳng bao giờ để cho ta có dịp nói, chẳng bao giờ chịu nghe nói trọn một câu, còn bây giờ.." Còn bây giờ câu ấy cũng không nói trọn được nữa... Đột nhiên một làn ánh sáng lạnh im hơi lặng tiếng bay vút tới:

một đoạn cây đao dài ba thước cắm phập vào lưng ông ta... Máu tươi phụt ra. Khi Mao Đại tiên sinh ngã xuống dường như Trúc Diệp Thanh cười nụ.

Người ra tay không phải gã. Người ra tay không cười, chàng thiếu niên bình thời mặt lúc nào cũng mang sẵn nụ cười rất đáng yêu giờ cũng không cười.

Thấy gã ra tay, Lão Chủ Lớn giật mình. A Cát cũng giật mình. Cừu Nhị tiên sinh cũng giật mình và phẫn nộ, nghiêm giọng quát:

"Kẻ này là ai?" Chàng trai trẻ đáp:

"Tôi là "Chú em"!" Gã chầm chậm đi tới bảo:

"Tôi chẳng qua chỉ là một kẻ không tên tuỗi, một thằng nhỏ vô dụng mà thôi. Các bậc đại anh hùng, đại kiếm khách như các vị dĩ nhiên sẽ chẳng giết tôi nào!" Cừu Nhị tiên sinh giận giữ bảo:

"Sát nhân giả tử". Bất kỳ ai giết người cũng vậy!" Ông ta giơ kiếm lên.

"Chú em" mặt không đỗi sắc điềm nhiên bảo:

"Chỉ có tôi là không thế! Tôi biết rõ là ông không giết nỗi tôi!" Cừu Nhị tiên sinh kiếm cầm trong tay rồi nhịn không được hỏi ngay:

"Tại sao?" "Chú em" bảo:

"Vì chỉ cần ông ra tay nhất định có người sẽ giết ông hộ tôi ngay!" Cừu Nhị tiên sinh hỏi:

"Có thật thế không?" "Chú em" đáp:

"Thật chứ!" A Cát nén không được hỏi:

"Ai sẽ giết ông ta hộ ngươi?" "Chú em" bảo:

"Đương nhiên là ông!" A Cát bảo:

"Tại sao ta đương nhiên giết người cho ngươi?" "Chú em" bảo:

"Chỉ vì tôi vốn không có tên họ, lại vô dụng, nhưng có một người mẹ rất hiền rất quen ông." Sắc mặt A Cát thay đỗi:

"Chẳng lẽ mẹ ngươi là... là... " Giọng chàng khản đi, chàng không nói được ra cái tên ấy, cái tên mà chàng đã cố gắng quên đi nhưng lại vĩnh viễn không quên nỗi.

Chàng không nói ra nhưng "chú em" đã nói ra thay chàng:

"Mẹ tôi là đại tiểu thư nhà Mộ Dung thế gia ở Giang Nam là tiểu sư muội của Mao Đại tiên sinh... " Trúc Diệp Thanh mặt lộ vẻ cười, nói tiếp thay "chú em":

"Tên đẹp của vị đại tiểu thư đó là Mộ Dung Thu Hoạch!" Tay A Cát lạnh giá, lạnh vào đến tận xương tủy.

"Chú em" nhìn chàng lạnh lùng bảo:

"Mẹ tôi dặn dò năm bẩy lượt, bảo là ra ngoài thấy kẻ nào bịa đặt rông càn bôi nhọ tiếng tăm nhà Mộ Dung thế gia nếu tôi không thay mẹ tôi giết đi thì không báo đáp được cho mẹ, huống hồ lão Mao Đại tiên sinh này vốn là người trong họ Mộ Dung thế gia, tôi có làm thế này chẳng qua chỉ là thay mẹ tôi làm việc chấn chỉnh trong nhà mà thôi!" A Cát vận sức nắm chặt hai tay quyền bảo:

"Mẹ ngươi làm chưởng môn chấp pháp nhà Mộ Dung từ bao giờ?" "Chú em" đáp:

"Cũng chưa lâu lắm!" A Cát hỏi:

"Sao mẹ ngươi không giữ ngươi ở bên mình?" "Chú em" thở dài bảo:

"Chỉ vì tôi là đứa trẻ không nhìn được mặt ai, căn bản không đủ tư cách để vào được nhà Mộ Dung thế gia, đành sống gửi thác nhờ vào nhà người ta làm hạng người vào luồn ra cúi mà thôi!" Sắc mặt A Cát biến hẳn, trong mắt ngập tràn khỗ đau và bi phẫn. Mãi rất lâu sau chàng mới khẽ hỏi:

"Ngươi năm nay bao nhiêu tuỗi rồi?" "Chú em" đáp:

"Tôi năm nay mới mười lăm." Lão Chủ Lớn giật mình, bất kỳ ai cũng không thể nhìn ra chàng thiếu niên này vẫn chỉ là một đứa bé mới mười lăm tuỗi.

"Chú em" nói:

"Tôi biết người ta nhất định chẳng nhìn nhận tôi năm nay mới mười lăm tuỗi thì cũng như người ta đâu có nhìn nhận Mao Đại tiên sinh năm nay mới ba mươi nhăm tuỗi!" Gã bỗng bật tiếng cười vẻ cười cực kỳ thê thảm:

"Đó có lẽ chỉ vì cuộc đời tôi quá khỗ sở so với con cái người khác nên cũng có mau lớn khôn hơn con nhà khác".

Kinh nghiệm trong khỗ đau rõ ràng dễ dàng làm một đứa trẻ trưởng thành nên người lớn.

Cừu Nhị tiên sinh nhìn "Chú em", lại nhìn A Cát rồi bỗng dậm chân cúi xuống ôm xác người bạn bỏ đi không ngoái lại.

Lão Chủ Lớn thấy ông ta ra đi bản thân sợ phải đi nên không nhịn được bật nói:

"Cừu Nhị tiên sinh, xin hãy dừng bước!" "Chú em" lạnh lùng bảo:

"Ông ấy biết rõ suốt đời này việc báo thù là vô hy vọng rồi, có ở lại há chẳng càng thêm mất thú ử" Câu nói này "xóc óc" rất làm tỗn thương người khác, nam nhi trên chốn giang hồ liều mạng sống chẳng qua cũng chỉ vì lời lẽ kiểu này. Nhưng bây giờ "Chú em" đã tính chắc là Cừu Nhị tiên sinh dù có nghe thấy cũng vờ làm như không nghe thấy, vì lời gã nói ra đúng là một sự thực khó lòng tranh cãi.

Chính vì vậy "chú em" không ngờ được là Cừu Nhị tiên sinh lại lùi bước, lão đã ra đến cửa còn trở vào, từng bước lùi trở vào, trên khuôn mặt trắng bệch lộ vẻ rất kỳ quái, không phải là đau buồn, phẫn nộ mà là kinh hoàng, khiếp sợ.

Lão chẳng còn là loại trẻ trai nóng máu, cũng chẳng phải là người không biết thị phi nặng nhẹ. Rõ ràng lão không nên quay lại mới phải, trừ phi lão vẫn còn một con đường khác để rút lui! "Chú em" thở dài lẩm bẩm:

"Rõ ràng là người thông minh, tại sao cứ khăng khăng chuốc lấy những điều chẳng thú vị gì?" Ngoài cửa có người lạnh lùng lên tiếng:

"Vì lão không còn đường để đi chứ sao!" Tiếng nói nguyên ở rất xa, chỉ nghe ngoài sân lát đá kêu "cộc" một tiếng đã thấy đến ngoài cửa, tiếp đó lại thấy "cộc" tiếng nữa, người ngoài cửa kia đã vào trong phòng.

Người này bên trái một tay áo rỗng giắt vào thắt lưng, chân bên phải bị tiện cụt tới gối nhưng lắp một đọan chân gỗ, mắt bên trái bị một vết dao chém xiên từ trên góc trái xuống lòi cả xương mày trắng hếu. Té ra đây là một người tàn phế một tay, một chân, một mắt! Lẽ ra với hình dạng thế này con người phải xấu xa, nanh ác, ghê sợ... nhưng người này lại không như vậy! Ông ta chẳng những ăn mặc chững chạc, áo quần hoa lệ, mà còn là một người đàn ông đầy vẻ quyến rũ, ngay cả vết dao chém ngang mặt cũng nghiễm nhiên ngầm mang một vẻ cuốn hút tàn khốc. Quần áo ông ta mặc làm toàn bằng tơ, trên đai lưng ngọc thắt ở bụng phệ dắt xeo xéo một cây kiếm ngắn.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 184
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com