watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:15:2129/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Yến Thập Tam - Cổ Long - Chương 16-30 - Trang 21
Chỉ mục bài viết
Yến Thập Tam - Cổ Long - Chương 16-30
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Tất cả các trang
Trang 21 trong tổng số 30



Hồi 26-1: Xa Lâu Gặp Lại

Hòa thượng già trầm ngâm rất lâu rồi thở dài bảo:

"Không sai! Đúng là Yến Thập Tam! Đương nhiên là Yến Thập Tam!" Trúc Diệp Thanh bảo:

"Dưới gầm trời này ngoài phu nhân ra chỉ có Yến Thập Tam biết được chỗ hở trong kiếm pháp của Tạ Hiểu Phong!" Hòa thượng già nói:

"Nhưng bản thân chàng ta ở hồ Lục Thủy đã vạch thuyền dìm kiếm rồi thì trên giang hồ có ai biết hành tung của chàng ta ra sao đâu! Chàng ta làm thế nào lại có thể đi tìm Tạ Hiểu Phong thay người khác được!" Trúc Diệp Thanh bảo:

"Chàng ta không biết để đi tìm thật!", nhưng gã lại mỉm cười, nói thêm:

"Nhưng tôi xin đảm bảo, nhất định họ sẽ vô tình mà gặp nhau!" Hòa thượng già hỏi:

"Có thật vô tình không?" Trúc Diệp Thanh phủi áo đứng dậy lạnh lùng bảo:

"Có mời? Hay không mời? Có ý hay vô ý? Những chuyện ấy có ai mà tách bạch ra được!" Đêm.

Khu vườn tăm tối và yên tĩnh. Tạ Hiểu Phong đi rất nhanh. Dù chẳng cần đèn lửa chàng vẫn tìm được chỗ này.

Chính trong khu vườn này, cũng trong một đêm yên tĩnh như thế này, chẳng biết chàng đã bao nhiêu lần từng khoác áo trở dậy, lặng lẽ đến, để hiểu rõ được gió sương và sự vắng vẻ của đêm khuya ở chốn này.

Đêm nay trăng sao không như đêm qua, Tạ Hiểu Phong hôm nay cũng không như A Cát vô dụng của ngày trước.

Việc đời cứ như bàn cờ biến ảo khôn lường, có ai lường đoán trước được những gì sẽ gặp ngày mai?

Giờ đây điều duy nhất chàng quan tâm là con người ở cạnh chàng.

"Chú em" chậm bước đi cạnh chàng xuyên qua các sân vườn tăm tối, chợt dừng chân bảo:

"Ông đi đi!" Tạ Hiểu Phong hỏi:

"Ngươi không đi ử" "Chú em" nắm chặt hai tay quyền, lớn tiếng bảo:

"Không thể đi được!" Gã đột ngột quay mình bỏ đi nhưng thân thể gã vừa nhẩy vọt lên đã từ lưng chừng không rơi xuống. Mặt gã bệch bạc, mồ hôi lạnh toát như mưa, gã nghĩ đến chuyện dẫy dụa để vọt lên nhưng đến đứng cũng không vững nữa.

Vốn gã cứ tưởng mình chịu đựng được nhát kiếm trúc khô của Liễu Khô Trúc bây giờ gã mới phát giác ra vết thương đau nhức không sao chịu nỗi.

Gã đã ngất đi.

Khi "chú em" tỉnh lại, trong gian nhà nhỏ có ngọn đèn như hạt đậu, Tạ Hiểu Phong đang ngồi dưới ngọn đèn ngưng thần xem một mũi kiếm dài chừng nửa tấc.

Mũi kiếm của cây kiếm trúc khô.

Khi cây kiếm trúc rút ra còn để lại đoạn mũi kiếm này trong khớp xương bả vai gã.

Cơn đau này ai mà chịu nỗi! Nếu chẳng phải là Tạ Hiểu Phong có đôi tay cực kỳ vững vàng thì làm sao mà rút nỗi cái mũi kiếm này ra khỏi vết đâm?

Nhưng cho đến giờ áo quần chàng vẫn chưa khô, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.

Cho đến giờ chàng mới bắt đầu run.

"Chú em" nhìn chàng bỗng nói:

"Nhát kiếm này vốn phải đâm vào người ông!" Tạ Hiểu Phong cười gượng:

"Ta biết!" "Chú em" bảo:

"Vì vậy dù ông có giúp tôi chữa vết thương, tôi cũng chẳng cảm ơn ông đâu!" Tạ Hiểu Phong bảo:

"Ngươi khỏi phải... " "Chú em" lại bảo:

"Vì vậy khi tôi đi, ông chớ có giữ lại đấy!" Tạ Hiểu Phong hỏi:

"Khi nào ngươi đỉ" "Chú em" đáp:

"Bây giờ." Thế nhưng gã vẫn chưa đi, gã làm gì đủ sức để đứng dậy nữa là.

Tạ Hiểu Phong chậm chạp đứng dậy, đi đến đầu giường, ngưng thần nhìn "chú em" bỗng hỏi:

"Trước đây ngươi đã gặp ta chưa?" "Chú em" đáp:

"Người thì chưa gặp, nhưng đã thấy người khác vẽ hình ông." Tạ Hiểu Phong không hỏi ai đã vẽ hình chàng vì chàng biết người đó là ai rồi.

Chàng chỉ hỏi:

"Ngươi đã nói với ai là ngươi nhận ra ta chưa?" "Chú em" đáp:

"Chỉ nói với mỗi một người!" Tạ Hiểu Phong hỏi:

"Ai thế?" "Chú em"đáp:

"Thiên Tôn!" Tạ Hiểu Phong bảo:

"Vì thế y lập kế hoạch để giết tả" "Chú em" bảo:

"Thiên Tôn biết giết ông không phải dễ!" Tạ Hiểu Phong bảo:

"Đơn Diệc Phi, Liễu Khô Trúc, Phú Qúy Thần Tiên thủ và lão hòa thượng kia là người của Thiên Tôn cả ử" "Chú em" nói:

"Cả Cừu Nhị." Tạ Hiểu Phong trầm ngâm rất lâu rồi mới khẽ hỏi:

"Thiên Tôn là mẹ ngươi hẳn!" Câu này chàng đã muốn hỏi từ lâu nhưng đến tận giờ mới dám hỏi.

"Chú em" trả lời rất nhanh:

"Không sai! Thiên Tôn là mẹ tôi! Giờ tôi khỏi phải giấu ông nữa!" Tạ Hiểu Phong âm thầm bảo:

"Ngươi vốn không cần giấu ta, giữa chúng ta vốn chẳng cần giữ bí mật!" "Chú em" đăm đăm nhìn chàng hỏi:

"Tại sao?" Tạ Hiểu Phong để lộ nỗi đau khỗ tràn trề trong ánh mắt, lẩm bẩm:

"Tại sao? Thật ngươi không biết tại sao ử" "Chú em" lắc đầu.

Tạ Hiểu Phong bảo:

"Thế thì ta hỏi ngươi, nếu như mẹ ngươi muốn giết ta tại sao ngươi lại cứu tả" "Chú em" vẫn cứ lắc đầu quầy quậy, mặt lộ vẻ bâng khuâng đau khỗ, bỗng gã nhẩy dậy tung tấm chăn đắp trên mình chụp vào đầu Tạ Hiểu Phong rồi gã tung một đá mở toang cửa gian nhà nhỏ bỏ chạy ra ngoài.

Nếu Tạ Hiểu Phong muốn đuỗi theo thì ngàn tấm chăn vạn tấm chăn cũng làm sao chụp nỗi chàng! Đằng này chàng không đuỗi theo vì khi chàng hất tấm chăn ra thì thấy ngay Mộ Dung Thu Hoạch.

ánh sao xanh xanh lành lạnh, sắc đêm lành lạnh xanh xanh, khu vườn nhỏ xanh xanh lành lạnh, có một gốc bạch dương nhỏ đã héo tàn. Nàng ở dưới gốc cây, xanh xanh mờ mờ một bóng người, xanh xanh mờ mờ quần áo mặc trên mình, xanh xanh mờ mờ cặp mắt mông lung. Chẳng ai biết nàng từ đâu tới mà cũng chẳng ai biết nàng đến lúc nào. Lúc nào nàng muốn đến thì nàng đến, lúc nàng muốn đi thì chẳng ai giữ nỗi. Có người bảo nàng là tiên trên trời, có người bảo nàng là hồn ma dưới đất. Mặc ai muốn nói thế nào thì nói, nàng chẳng hề để ý! Đã mười lăm năm rồi.

Mười lăm năm đằng đẵng... Ở nơi đây đã trôi qua hơn năm ngàn ngày dài dài ngắn ngắn, nóng nóng lạnh lạnh, có ngọt ngào có cay đắng và đã biết bao người ra đời?

biết bao người qua đời? Biết bao dâu biển đỗi thay, biết bao sự đời biến hóa?

Nhưng nàng không thay đỗi. Mười lăm năm trước, lần thứ nhất chàng gặp nàng ở đây nàng vẫn là một con người như thế! Trong khu vườn nhỏ cây khô kẽo kẹt, trong gian nhà nhỏ ngọn đèn hạt đậu tù mù.

Nàng không đi vào, cũng chẳng trở ra, mà chỉ lặng lẽ nhìn đăm đăm.

Quan hệ giữa họ vẫn giống thế này, gần rồi lại xa, không tài nào nắm được.

Chẳng ai hiểu tình cảm của chàng đối với nàng mà cũng chẳng ai biết chàng nghĩ gì trong lòng.

Bất kể trong lòng chàng nghĩ gì nhưng trên nét mặt chàng không hề để lộ một tý gì cho ai thấy. Đã từ lâu chàng học được cách che giấu tình cảm của mình trước mặt phụ nữ nhất là người phụ nữ này.

Trời có gió, gió hây hẩy.

Nàng khẽ giơ tay khe khẽ vuốt ve mái tóc bị gió thỗi bù rồi chợt cười lên. Nàng vốn ít khi cười.

Vẻ cười của nàng cũng giống y như con người nàng, cũng đẹp đẽ, cao nhã, cũng lửng lơ như làn gió xuân hiu hiu không ai làm sao nắm bắt được.

Tiếng nàng cũng ấm dịu như ngọn gió đêm xuân:

"Đã quá nhiều năm rồi chàng nhỉ? Mười lăm năm đấy nhỉ? Hay là mười sáu năm?" Chàng không đáp vì chàng thừa biết nàng còn nhớ rõ hơn chàng, có khi những việc xẩy ra từng ngày nàng đều nhớ hết.

Nàng cười càng ấm dịu hơn:

"Coi bộ chàng chẳng thay đỗi gì cả, vẫn cứ là chẳng thích nói gì?" Chàng lạnh lùng nhìn nàng, rất lâu sau mới nhạt nhẽo bảo:

"Chúng ta còn có gì để nói nữa!" Nụ cười của nàng tiêu tan, nàng cúi đầu:

"Không có gì... không có gì... " Có thật là "không có gì" không? Làm sao lại "không có gì" được?

Không đúng.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 189
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com