watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:05:3729/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Yến Thập Tam - Cổ Long - Chương 16-30 - Trang 2
Chỉ mục bài viết
Yến Thập Tam - Cổ Long - Chương 16-30
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 30



Hồi 16-2

A Cát cúi đầu ăn mì.

Gã đang nấp sau lưng A Cát kề dao vào cỗ chàng và hét lên:

"Ngươi mà ra tay, ta sẽ cắt cỗ tên này trước!" Gã đại hán bảo:

"Ngươi giết hắn, ta giết ngươi!" Giọng gã trầm nặng lạnh lùng tàn khốc:

"ít ra ta cũng còn muốn ngươi sống ba năm nữa, chịu tội thêm ba năm nữa đã!" A Cát vẫn cắm cỗ ăn mì.

Người nấp sau lưng chàng vọt lên như bay, nhát đao loáng như điện chớp chém sả từ trên xuống đỉnh đầu đại hán. Đại hán không động thân mình, đầu cũng không nhúc nhích, chỉ vươn ra một tay đã tóm ngay lấy cỗ tay cầm đao của gã kia.

"Rắc" một tiếng cỗ tay gã kia đã gẫy rời, lại "keng" một tiếng, cây đao rơi trên mặt đất và gã kia đã quỳ phục xuống.

Đại hán lạnh lùng nhìn gã hỏi:

"Ngươi đi hay không đỉ" Người kia đau quá nước mắt ứa ra dàn dụa, gật đầu lia lịa bảo:

"Tôi đi! Để tôi đi!" Đại hán cười gằn xách gã đi. Bỗng gã đại hán quay đầu lại, trừng mắt nhìn A Cát.

A Cát vẫn đang cắm cúi ăn mì. Gã đại hán cười gằn bảo:

"Ngươi giỏi giữ được bình tĩnh đấy!" A Cát không ngẩng đầu, chỉ bảo:

"Tôi đang đói mèm, tôi chỉ lo ăn mì thôi!" Gã đại hán trừng mắt nhìn chàng rất lâu, bỗng gã quay đầu bảo người hầu bán quán mì:

"Bát mì này ta trả tiền!" Người hầu bàn nói:

"Dạ!" A Cát nói:

"Xin cảm ơn!" Gã đại hán nói:

"Chẳng cần!" Sợi thừng dắt người lại được trói thêm người nữa. Bẩy người bị tròng trói như đàn chó, bị đại hán dắt đi.

Cuối cùng thì A Cát cũng ăn xong bát mì. Chàng quyết tâm phải ăn bằng hết bát mì và nhất định chàng đã ăn hết dù bát mì có bụi đất cũng được, có máu đỗ cũng được, mà có nước mắt rơi cũng được tất.

Mãi sau chàng mới đứng lên đi tới trước mặt người hầu bàn quán mì hỏi:

"Người vừa rồi là ai vậy?" Người hầu bàn mất vía tan hồn, vẫn chưa lại hồn run rẩy hỏi:

"Người nào cở" A Cát bảo:

"Người vừa rồi mời ta ăn mì đấy!" Người hầu bàn ngó Đông ngó Tây chán rồi mới hạ giọng nói khẽ:

"Người ấy là người không dây được đâu!" A Cát lại hỏi:

"Gã tên là gì?" Người hầu bàn bảo:

"Hỗ Sắt, Thiết Hỗ. Chỉ có điều, người này còn rắn hơn sắt và ác hơn hỗ!" A Cát cười, trong giọng cười mang vẻ chế riễu khó tả mà bảo:

"Có thể trói được bẩy con sói dắt đi ngoan ngoãn như chó thì dĩ nhiên phải dữ hơn hỗ rồi!" Giọng người hầu bàn đã thấp lại còn hạ thấp hơn nữa thành thì thào hỏi:

"Chàng quen gã ử" A Cát đáp:

"Không quen!" Chàng cười cũng có vẻ kỳ quái hơn rồi chậm rãi nói tiếp:

"Có điều ta biết là chúng ta sẽ mau được quen biết gã đấy!" "Hỗ Sắt đã về rồi!" Giờ Hỗ Sắt đã đứng trước mặt Lão Chủ Lớn, tuy lưng khom xuống thật thấp, nhưng thần sắc thì lộ rõ vẻ kiêu ngạo lẫn cung kính mà bất kỳ ai cũng không thể giả vờ được. Kiêu ngạo là thật còn bắt mình phải tôn kính người khác lại là chuyện khác đối với gã.

Lão Chủ Lớn bảo:

"Ngươi về quá sớm so với chúng ta tưởng!" Hỗ Sắt bảo:

"Vì lũ sói này cơ bản không phải là lang sói mà là chó!" Lão Chủ Lớn cười mỉm bảo:

"Trước mặt ngươi thì sói thật cũng thành chó thôi!" Hỗ Sắt cũng cười:

Gã đâu phải người khiêm tốn. Gã rất khoái khi nghe người khác ngợi khen, nhất là được ông chủ ngợi khen.

Lão Chủ Lớn bảo:

"Thế lũ chó giờ đâu cả?" Hỗ Sắt đáp:

"Sáu con chó chết đã làm mồi cho sói còn bẩy con chó sống tôi đã dắt cả về đây!" Lão Chủ Lớn hỏi:

"Không con nào lọt lưới ử" Hỗ Sắt đáp:

"Dọc đường một con gần lủi thoát, thật tôi không ngờ hắn còn giấu được một thanh đao trong đũng quần!" Lão Chủ Lớn hỏi:

"Thanh đao ấy đâu rồi?" Hỗ Sắt đáp:

"Giờ thì đao đã ở mông nó rồi!" Lão Chủ Lớn cả cười. Lão rất khoái cách giải quyết công việc của Hỗ Sắt. Hỗ Sắt làm việc toàn là trực tiếp nhất, đơn giản nhất, hiệu quả nhất! Bỗng Hỗ Sắt bảo:

"Vừa rồi bảo Ông Chủ cần gặp người nào?" Lão Chủ Lớn đáp:

"Gã tên là A Cát!" Hỗ Sắt:

"A Cát?" Lão Chủ Lớn bảo:

"Ta biết ngươi chưa bao giờ nghe đến cái tên đó vì gã vốn không có tên, hơn nữa lại thích gọi mình bằng cái tên là "kẻ vô dụng".

Hỗ Sắt:

"Kỳ thực gã lại rất hữu dụng?" Lão Chủ Lớn bảo:

"Chẳng những "rất hữu dụng" mà có khi còn rất có tên tuỗi là khác, có điều người có tên tuỗi quá lẫy lừng đôi khi lại không muốn người khác nhắc nhở gì đến tên tuỗi mình!" Hỗ Sắt hiểu rõ ý đó.

Thì gã cũng thế. Gã đã chôn vùi tên họ thực của mình từ nhiều năm nay.

Lão Chủ Lớn bảo:

"Chúng ta đã hẹn tối nay gặp mặt nhưng Tiểu Diệp lại sợ xẩy ra chuyện cho ta!" Hỗ Sắt cười:

"Sợ rằng lá gan Tiểu Diệp (chiếc lá nhỏ) còn bé hơn chiếc lá nhỏ!" Lão Chủ Lớn bảo:

"Ngươi đừng có trách hắn, mỗi người làm việc cẩn thận thêm một chút thì cũng khỏi hỏng việc!" Trúc Diệp Thanh từ đầu đến giờ chỉ có nghe và cười góp, đợi khi Hỗ Sắt không nói gì nữa gã mới bảo:

"Lúc này tôi không thể nào không cẩn thận được, mà cũng chỉ vì Hỗ đại ca chưa về thôi!" Hỗ Sắt hỏi:

"Còn bây giờ?" Trúc Diệp Thanh bảo:

"Bây giờ đương nhiên là khác rồi!" Gã lại cười nhưng là nụ cười làm người nghe rất khó chịu:

"Giờ đây Ông Chủ cần gặp ai chỉ cần Hỗ đại ca ra tay sẽ lập tức bắt được người ấy về ngay mà!" Hỗ Sắt trợn mắt nhìn Trúc Diệp Thanh:

"Ngươi cho rằng ta không làm được thế phải không?" Trúc Diệp Thanh bảo:

"Việc trên đời này Hỗ đại ca làm không được thì còn ai làm được?" Hai tay quyền của Hỗ Sắt đã nắm chặt lại.

Lão Chủ Lớn bỗng bảo:

"Ngươi mệt rồi!" Chính là lão bảo Trúc Diệp Thanh:

"Giờ Hỗ Sắt đã về, không còn gì trở ngại, ngươi về chợp mắt vài tiếng đi." Trúc Diệp Thanh đáp:

"Vâng!" Lão Chủ Lớn bảo:

"Nếu ngươi thấy ở trên giường của người có người đang chờ ngươi về để cùng ngủ thì ngươi bất tất phải kinh lạ và cũng chẳng phải khách khí làm gì!" Trúc Diệp Thanh đáp:

"Vâng!" Lão Chủ Lớn lại bảo:

"Bất kỳ người ấy là ai!" Trúc Diệp Thanh lại đáp:

"Vâng!" Gã lập tức lui ra, cũng không hỏi người ấy là ai cũng chẳng hỏi thêm gì khác. Lời Ông Chủ đã ban ra gã mãi mãi phải vâng lời, theo mà không hỏi.

Trúc Diệp Thanh đi ra đến cửa rồi mà Hỗ Sắt vẫn còn trừng trừng nhìn theo, hai quả đấm rất chặt đến nỗi gân xanh nỗi cả lên, còn khóe mắt giật giật liên hồi.

Phần lớn người khi thấy khóe mắt gã giật giật đều tìm cách tránh cho xa, có thể chạy xa được chừng nào thì cố chạy cho xa chừng đó.

Lão Chủ Lớn nhìn khóe mắt giật giật của gã bỗng hỏi:

"Ngươi theo ta bao lâu rồi nhỉ?" Hỗ Sắt đáp:

"Năm năm!" Lão Chủ Lớn bảo:

"Không phải năm năm! Mà là bốn năm chín tháng hai mươi bốn ngày!" Khóe mắt Hỗ Sắt không giật nữa, trong đôi mắt lại ánh lên vẻ tôn kính và khâm phục. Gã không ngờ việc nhỏ như vậy mà ông chủ nhớ rõ ràng đến thế. Người có sức nhớ dai đến thế thông thường đều khiến người khác phải bội phục và tôn kính.

Lão Chủ Lớn lại hỏi:

"Ngươi có biết Tiểu Diệp theo ta bao lâu rồi không?" Hỗ Sắt bảo:

"Không lâu bằng tôi!" Lão Chủ Lớn bảo:

"Gã theo ta hơn sáu năm, đúng ra là sáu năm ba tháng mười ba ngày!" Hỗ Sắt không dám nói nữa.

Lão Chủ Lớn bảo:

"Ngươi theo ta, đã tiêu của ta mất bốn mươi bẩy vạn lạng bạc, đã thay bẩy mươi chín người đàn bà, còn Tiểu Diệp?" Hỗ Sắt đâu biết những chuyện đó! Lão Chủ Lớn nói:

"Ta đã chỉ thị cho phòng kế toán, hai người các ngươi cần dùng bao nhiêu ta đều cho phép, thế mà suốt sáu năm gã chỉ dùng hết có... ba lượng!" Hỗ Sắt nín lặng đã lâu, nhịn không nỗi bèn bảo:

"Có người biết tiêu tiền, có người lại không biết tiêu tiền!" Lão Chủ Lớn cứ nói thêm:

"Gã cũng chẳng có người đàn bà nào!" Hỗ Sắt nhịn đã lâu, nín lặng không nỗi lại bảo:

"Thế thì có lẽ gã không phải đàn ông!" Lão Chủ Lớn cứ như nói một mình:

"Nhưng những việc Tiểu Diệp làm thay cho ta so với ngươi không ít hơn đâu!" Hỗ Sắt không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể phủ nhận.

Lão Chủ Lớn hỏi:

"Tiểu Diệp làm việc cho ta không phải để làm vinh quang tỗ tiên nhà gã, lại không tiêu tiền dùng đàn bà, ngươi bảo gã vì cái gì?" Hỗ Sắt lại càng không dám hé răng.

Lão Chủ Lớn bảo:

"Trừ danh, lợi và đàn bà ra, còn cái gì làm người đàn ông phải động lòng?" Chính Lão Chủ Lớn lại tự mình nói ra:

"Quyền lực! Là quyền lực!"

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 191
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com