Chủ quán béo đâu dám nói đi nói lại, khom lưng chào mà đi. Ở bàn khác có người cười khẩy:
"Thằng ranh con này là nhà giầu mới phất hay là thằng điên chết đói đây?" "Chú em" làm bộ không nghe thấy chỉ lẩm bẩm:
"Các món ăn này toàn thứ tôi thích ăn, chỉ tiếc là lúc thường khó có dịp được ăn!" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Chỉ cần ngươi vui vẻ ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu!" Ai mà ăn nỗi một bàn thức ăn như vậy. Mỗi món "Chú em" nếm một miếng xong thì quẳng đũa bảo:
"Tôi no rồi!" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Ngươi ăn đâu có nhiều!" "Chú em" bảo:
"Chỉ cần nếm một miếng đủ biết mùi vị, hà tất phải ăn cho lắm!" Gã thở dài, đập bàn bảo:
"Thanh toán đây!" Hạng khách như gã đâu có nhiều. Chủ quán béo đã đứng chực sẵn ở bên, cười giả lả bảo:
"Tám lạng bạc bàn thức ăn, thêm rượu, cộng mười lạng bốn đồng cân bạc!" "Chú em" bảo:
"Cũng không đắt!" Chủ quán béo bảo:
"Quán nhỏ chúng tôi buôn bán đã có quy củ, không tính lạm của khách, dù chỉ một phân bạc!" "Chú em" nhìn Tạ Hiểu Phong bảo:
"Thêm món tiền thưởng nho nhỏ, ta cho họ mười hai lạng được không?" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Không nhiều." "Chú em" bảo:
"Ông săn sóc tôi, tôi ăn dĩ nhiên ông trả tiền!" Tạ Hiểu Phong đáp:
"Quả không sai!" "Chú em" bảo:
"Thế sao ông còn chưa trả đỉ" Tạ Hiểu Phong bảo:
"Vì ta có lạng bạc nào đâu?" "Chú em" cười, cười ha hả rồi đứng dậy đi lại bàn người khách cười khẫy khi nẫy.
Khách ăn bàn này có bốn người. Trừ một người rượu uống rất ít, nói cũng ít là một thiếu niên áo vải có ấn tượng như một người ngây ngốc còn ba người kia có khí vũ hiên ngang, tinh thần phấn chấn và đều là nam nhi anh tuấn, tuỗi tác chỉ khoảng đôi mươi.
Trên bàn có đặt ba thanh kiếm hình thức rất cỗ kính, thanh nhã, chưa tuốt khỏi vỏ nhưng cũng đủ thấy là loại kiếm sắc.
Người cười khẩy khi nẫy ăn mặc hoa lệ, thần thái ngạo nghễ, thấy "Chú em" đi lại thì càng cười khẩy.
"Chú em" nhìn cây kiếm đặt bên tay gã thì thở dài khen:
"Kiếm tốt!" Gã kia cười nhạt bảo:
"Ngươi cũng hiểu kiếm cơ à?" "Chú em" bảo:
"Nghe nói năm xưa có vị Từ đại sư Từ Lỗ Tử giỏi thuật đúc kiếm thiên hạ vô song.
Lại nghe nói ông biết ứng dụng thuật của chưởng môn đời thứ bẩy phái Võ Đang dùng nước ở Giải Kiếm Tri (ao cởi kiếm) luyện đúc ra được bẩy thanh kiếm sắc do chưởng môn chia cho bẩy đệ tử giỏi kiếm thuật nhất trong môn phái. Người còn kiếm còn người chết mới trao kiếm lại để chưởng môn thu giữ." Gã mỉm cười bảo:
"Không hiểu cây kiếm này có phải là một trong số kiếm ấy chăng?" Thiếu niên cười khẩy vẫn đang cười nhạt thì người áo tím ngồi cạnh bảo:
"Nhìn tinh lắm!" "Chú em" hỏi:
"Xin cho biết họ?" Người áo tím đáp:
"Ta họ Viên, vị này họ Tào." "Chú em" hỏi:
"Phải chăng đây là người anh tuấn trẻ nhất của bẩy đại đệ tử phái Võ Đang là Tào Hàn Ngọc?" Người áo tím lại bảo:
"Mắt tinh lắm!" "Chú em" bảo:
"Nếu vậy các hạ ắt là đại công tử của "Tử Y lão gia" (ông già áo tím) đất Kim Lăng?" Người áo tím bảo:
"Tôi là thứ hai, tên là Viên Thứ Vân, anh ấy là anh tôi tên là Viên Phi Vân." "Chú em" hỏi tiếp:
"Còn vị này?" Gã hướng vào chàng thiếu niên áo vải có vẻ thật thà nhất đám bảo:
"Phượng sặc sỡ không hòa bầy với quạ đen sì, vị này ắt hẳn là thiếu gia công tử nhà thế gia nỗi tiếng?" Chàng thiếu niên áo vải đáp gọn lỏn hai chữ:
"Không phải!" "Chú em" bảo:
"Rất hay!" Hai từ này rõ ràng là còn có phần sau. Chàng thiếu niên áo vải cứ chờ "Chú em" nói trọn câu. Người thật thà ít nói lắm mà cũng ít hỏi lắm.
Quả nhiên "Chú em" nói tiếp thật:
"ở đây chưa chắc đã có người cùng ông ta không oán không thù!" Viên Thứ Vân hỏi:
"Người ấy là ai?" "Chú em" bảo:
"Là cái người đáng phải thanh toán tiền ăn nhưng trong lưng lại không có đến một lạng bạc kia kìa!" Viên Thứ Vân bảo:
"Chúng ta cùng có oán thù với hắn ử" "Chú em" đáp:
"Dường như có một chút." Viên Thứ Vân hỏi:
"Có thù gì? Có oán gì?" "Chú em" hỏi:
"Hai anh em các vị phải chăng có một ông chú mà người giang hồ vẫn gọi là Thiên Hồng kiếm khách?" Viên Thứ Vân đáp:
"Phải!" "Chú em" lại hỏi:
"Còn vị Tào công tử phải chăng có một ông anh tên đơn có mỗi một chữ "Thủy" không?" Viên Thứ Vân lại đáp:
"Phải!" "Chú em" lại hỏi:
"Phải chăng hai vị đó chết ở Thần Kiếm sơn trang?" Viên Thứ Vân biến hẳn sắc mặt bảo:
"Chẳng lẽ các hạ nói người kia là... " "Chú em" bảo:
"Ông ấy chính là Tam thiếu gia Tạ Hiểu Phong của Thần Kiếm sơn trang ở núi Thúy Vân Phong hồ Lục Thủy đấy!" "Xẻng" một tiếng. Kiếm của Tào Hàn Ngọc đã tuốt ra khỏi vỏ. Hai anh em họ Viên cũng vươn tay cầm chắc chuôi kiếm.
"Ông là Tạ Hiểu Phong?" "Phải! Ta đây!" ánh kiếm loáng lên, ba cây kiếm đã vây quanh Tạ Hiểu Phong.
Tạ Hiểu Phong sắc mặt không đỗi, riêng mặt chủ quán béo thì sợ tái xanh tái tử cả mặt, còn "Chú em" thì đi tới cạnh ông chủ quán béo túm áo kéo ra bảo:
"Ông có biết muốn ăn khỏi phải trả tiền thì cách nào là hay nhất không?" Chủ quán béo lắc đầu.
"Chú em" bảo:
"Trước hết kiếm mấy người chọ họ đánh lộn, còn mình thì cứ thế chuồn đi!" Nói xong bỏ mặc ông chủ quán béo, bỏ mặc cảnh xô xát do mình châm ngòi, chú em quay mình. "Chú em" đã bỏ đi. Bảo chuồn là chuồn, chuồn thật lẹ. Đến khi ông chủ quán béo quay lại nhìn thì đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Chủ quán béo chỉ còn cách cười đau khỗ. Không phải là ông ta không biết cái cách này.
Trước kia cũng có người dùng cách này chạy làng, sau này rồi cũng sẽ còn người dùng cách này. Vì dùng cách này để ăn không phải trả tiền quả thực rất có hiệu quả.
Chính ngọ. Phố dài.
"Chú em" nương theo bóng râm dưới mái hiên mà đi. Có thể bỏ rơi được sự giám sát của Tạ Hiểu Phong quả là điều đáng làm người ta đắc ý khoái trá, nhưng đằng này chú em lại không hề có một chút gì cảm giác ấy cả.
"Chú em" chỉ nghĩ đến chuyện đi ra ngoài cánh đồng hoang vắng để rồi tha hồ hò hét, hay đi thật xa tận ngọn núi cao kia, leo lên đỉnh mà khóc một trận đã đời.
Có lẽ cũng chỉ mình gã tự biết tại sao mình lại nghĩ như vậy, mà có khi chính gã cũng không sao tự biết tại sao lại như thế.
"Liệu Tạ Hiểu Phong có thể đối phó nỗi ba tên lộn giống con mà mắt mọc ngược lên tận đỉnh đầu kia không?" "Mặc kệ họ ai thắng ai lại có quan hệ rắm chó gì với ta chứ!" "Giả thử chúng bị chết sạch chẳng hạn thì sẽ có bố mẹ chúng đến bên xác chúng mà thương khóc, còn ta có chết liệu ai sẽ vì ta mà nhỏ vài giọt nước mắt đây?" "Chú em" bỗng bật cười, cười vang. Người ngoài phố đều ngoái lại nhìn gã kinh lạ, coi gã như một thằng điên nhưng gã không thèm để ý. Dù người khác coi gã thế nào gã đều không quan tâm! Một cỗ xe lớn từ phía trước mặt từ góc phố quành tới. Chiếc xe lớn hai ngựa kéo, thùng xe mới sơn bóng lộn có khi còn sáng hơn gương, ở cửa sỗ xe treo chéo một ngọn cờ đỏ. Người dong xe lưng thắt một chiếc thắt lưng đỏ, tay rung roi dài, mở mày mở mặt, dương dương tự đắc.