"Thế mà giờ đây chàng lại muốn thiếp đi làm những việc đó, chàng chẳng là thằng ngốc thì còn ai?" Tạ Hiểu Phong là thằng ngốc thật ư?
Chàng năm tuỗi học kiếm, sáu tuỗi thuộc kiếm phỗ, bẩy tuỗi sang sảng đọc thuộc làu làu thơ Đường... Đại đa số những đứa trẻ bằng tuỗi chàng lúc ấy vẫn đang mặc quần thủng đít. Thế mà trước mặt Mộ Dung Thu Hoạch chàng đã trở thành một thằng ngốc, ngốc khỗ ngốc sở! Bất kỳ ai ở trước mặt một người nào đó đều có thể biến thành thằng ngốc cứ như là suốt trong đời mắc nợ người đó vậy.
Chàng chậm chạp đứng dậy nhìn nàng bảo:
"Nàng nói hết chưa?" Mộ Dung Thu Hoạch bảo:
"Nói hết thì sao nào? Chẳng lẽ chàng giết thiếp?" Rồi tự dưng tiếng cười của nàng biến thành tiếng khóc thảm thiết. Nàng khóc to bảo:
"Giỏi! Chàng giết thiếp đi, chàng đối với thiếp như vậy chẳng lẽ thiếp không muốn sống nữa?" Nàng khóc rất thê thảm nhưng trên mặt lại không có một nét nào là đau thương rồi nàng bỗng hạ giọng bảo:
"Đàn bà thích chàng thì quá nhiều, thiếp biết rồi dần dà chàng cũng quên thiếp vì vậy cứ cách mấy năm thiếp lại phải chấn chỉnh chàng một lần để chàng vĩnh viễn đừng có quên thiếp!" Nói xong câu đó nàng lại khóc tiếp càng to rồi tự dưng vung tay tát hai cái thật mạnh vào má mình, đánh mạnh đến nỗi mặt sưng tím lại rồi kêu to:
"Sao chàng không giết quách thiếp đi cho thỏa lòng? Sao chàng cứ hành hạ thiếp mãi thế?" Nàng ôm mặt đau đớn khóc lóc mà chạy xuống núi cứ như thể chàng đang đuỗi theo đằng sau để đánh đập nàng.
Tạ Hiểu Phong đến một ngón tay cũng không động đậy thì dưới dốc núi bỗng có mấy bóng người xuất hiện.
Một bà quý phái áo quần hoa hoét, đầu đầy châu ngọc, đi xăm xăm tới trước ôm chặt lấy Mộ Dung Thu Hoạch.
Theo sau là ba người nữa, một ông già tóc bạc phơ phơ nhưng lưng và chân tay vẫn thẳng băng, tay ôm một cái bọc vải vàng dài dài.
Một người thì mới quá tuỗi trung niên nhưng lại có vẻ rù rờ chậm chạp, mặt đầy vẻ phong trần có vẻ mới vất vả đường xa tới.
Đi cuối cùng lại là một cô gái thân thể yếu nhược, vừa đi vừa xụt xịt chùi nước mắt.
Tạ Hiểu Phong cơ hồ không nén nỗi chỉ muốn kêu lên:
"Cô bé"! Cô bé đi lên dốc núi cuối cùng, đúng là "cô bé", con người chàng vẫn để tâm lo lắng. Chàng không gọi vì còn ba người kia chàng đều quen, quen đã rất lâu.
Người đàn ông tóc bạc nhưng "lão đương ích tráng" đó là dượng của chàng là Hoa Thiếu Khôn. Hai mươi năm trước "Du Long kiếm khách" Hoa Thiếu Khôn một mình tám đại đệ tử phái Võ Đang mà không thua trận nào được chủ nhân Thần Kiếm Sơn trang Tạ Vương Tôn gả em gái "Phi Long nữ kiếm khách" Tạ Phụng Hoàng cho làm vợ. Long Phụng song kiếm sát cánh liền cành được giang hồ cho là một đôi vợ chồng lý tưởng.
Thời đó Hoa Thiếu Khôn như vầng dương giữa trời và lúc đắc ý nhất không ngờ lại cũng vào đúng lúc đó ông ta bị bại dưới lưỡi kiếm của một chú bé mười tuỗi "vắt mũi còn chưa sạch". Đánh bại ông ta chính là đứa cháu vợ, là Tạ Hiểu Phong.
Người đàn bà quý phái đang ôm Mộ Dung Thu Hoạch trong lòng và lau nước mắt cho nàng ta chính là bà cô ruột của Tạ Hiểu Phong là Tạ Phụng Hoàng.
Người béo trung niên cũng họ Tạ là chú họ xa của chàng và cũng chính là người trông nom chàng từ bé tới khi trưởng thành. Hồi chàng còn bé thường sang quán rượu ở bờ hồ bên kia để vòi rượu uống. Người trung niên béo đó chính là ông chủ quán nhỏ họ Tạ.
Nhưng bọn họ tại sao lại đi cùng "cô bé"?
Tạ Hiểu Phong đoán không ra mà cũng chẳng muốn đoán. Chàng chỉ muốn đi nơi khác cho mau, không để cho các người kia gặp chàng. Nhưngg rất tiếc những người kia đã trông thấy chàng. Hoa Thiếu Khôn thì nhìn chàng mà cười nhạt, "cô bé" thì nhìn chàng và khóc.
Chủ quán họ Tạ thở hỗn hển leo lên dốc núi, khom lưng, cười lấy lòng chào hỏi:
"Tam thiếu gia, lâu ngày không gặp, xin chào cậu, cậu khỏe chứ!" Tạ Hiểu Phong đâu có khỏe, tâm tình cũng chẳng vui, sắc mặt cũng xấu, nhưng đối với ông già tốt bụng từ lúc chàng mới tám chín tuỗi đã thỉnh thoảng lén cho chàng uống vụng rượu chàng không thể không cười vui, chỉ hỏi lại:
"Sao bác lại đến chốn này?" Chủ quán họ Tạ không quen nói dối, đành nói thực:
"Chúng tôi được Mộ Dung cô nương mời tới!" Tạ Hiểu Phong hỏi:
"Cô ấy mời các người tới làm gì?" Chủ quán họ Tạ do dự, không hiểu lần này có nên trả lời thực hay không.
Tạ Phụng Hoàng cười nhạt bảo:
"Đến xem ngươi làm điều đẹp mặt!" Tạ Hiểu Phong ngậm miệng không nói nữa.
Chàng quá hiểu bà cô này của chàng tính khí chẳng ra gì, ấn tượng đối với chàng cũng chẳng ra gì vì ở trên đời này có người đàn bà nào ưa được kẻ đã đánh bại "đức ông chồng" của mình dù kẻ đó là cháu ruột mình cũng vậy.
Rất tiếc bà cô vẫn là bà cô, dù cho ấn tượng của bà dành cho mình tốt hay không tốt, bà cô vẫn cứ là bà cô.
Chàng tuy im mồm rồi nhưng Tạ Phụng Hoàng vẫn chưa chịu tha:
"Thật không ngờ nhà họ Tạ chúng ta lại nẩy ra được một nhân tài như ngươi, chẳng những khinh thị vợ mà đến con đứt ruột đẻ ra cũng chẳng màng." Bà ta trỏ vào những vệt ngón tay hằn trên má Mộ Dung Thu Hoạch mà bảo:
"Ngươi đã lừa dối nó đến hai lần, nó vẫn một lòng một dạ đối với ngươi thật tốt, tại sao ngươi đè nó ra mà đánh đến nông nỗi này cơ chứ!" Mộ Dung Thu Hoạch rơi nước mắt:
"Ngươi nói ít đi! Khi nẫy hai đứa ngươi nói những gì ở trong gian nhà nhỏ chúng ta đều nghe rõ cả rồi, bản thân nó không chối cãi nỗi điều nào sao ngươi còn cứ phải nói chạy tội cho nó!" Bà ta lại hỏi:
"Những câu đối đáp vừa rồi bác chủ quán họ Tạ cũng nghe thấy rõ ràng cả chứ?" Chủ quán họ Tạ nói:
"Vâng!" Tạ Phụng Hoàng bảo:
"Ngươi nói các đàn bà khác chúng ta quản không nỗi mà cũng chán không buồn quản nhưng còn Mộ Dung Thu Hoạch quan hệ với họ Tạ nhà ta lại khác, cho dù ngươi không cần con trai ngươi nhưng họ Tạ nhà ta lại không thể không nhận đứa bé này, càng không thể không nhận đứa con dâu này!" Tạ Hiểu Phong không hé răng, môi chàng đang run run. Đến giờ thì chàng đã hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của Mộ Dung Thu Hoạch.
Nàng ta cố ý mời những người này tới bố trí cho họ nấp quanh gian nhà nhỏ, cố ý nói những gì những gì để họ nghe được để sau này chàng dù có muốn biện bạch cũng không biện bạch nỗi và có biện bạch gì cũng chẳng ai tin.
Giờ đây nàng ta đã vừa làm chủ nhân nhà Mộ Dung ở Giang Nam lại vừa là chúa tể cả Thiên Tôn nhưng như thế nàng ta vẫn chưa thỏa mãn, nàng còn chú ý đánh vào Thần Kiếm sơn trang nữa.
Tạ Phụng Hoàng lại hỏi:
"Ngươi có còn gì để nói nữa không?" Tạ Hiểu Phong còn có gì để nói nữa, những việc này tuy chàng đã nghĩ đến cả rồi nhưng một lời cũng khó nói.
Tạ Phụng Hoàng bảo Tạ Hiểu Phong:
"Điều thứ nhất trong gia pháp nhà họ Tạ là gì ngươi có nhớ không?" Mặt Tạ Hiểu Phong không hề biến đỗi nhưng chủ quán họ Tạ biến hẳn sắc mặt.
Ông ta biết rõ điều thứ nhất trong gia pháp nhà họ Tạ là "giới dâm" (cấm dâm ô):
"Dâm ô vợ con người, tội chặt hai chân".
Tạ Phụng Hoàng cười nhạt bảo:
"Ngươi phạm vào điều cấm đó, dù đại ca ta có lờ cho ngươi, nhưng ta thì không thể dung cho ngươi được!" Bà ta vẫy tay một cái từ dưới dốc núi có một đồng tử rủ trái đào đưa lên một cây kiếm.
Kiếm vừa tuốt khỏi vỏ khí lạnh đã chích vào da thịt.
Tạ Phụng Hoàng nghiêm giọng quát:
"Bây giờ ta thay mặt họ Tạ làm trong sạch cửa nhà, ngươi còn chưa chịu quỳ xuống xin chịu tội hình phạt ư!" Tạ Hiểu Phong không quỳ.
Tạ Phụng Hoàng cười nhạt bảo:
"Nhân chứng vật chứng tại chỗ đã đủ đầy, chẳng lẽ ngươi còn không nhận sai, lẽ nào ngươi không phục tòng gia pháp?" Bà ta thừa hiểu làm gì có ai dám không chịu phục tòng gia pháp! Ai biết Tạ Hiểu Phong lại khăng khăng không chịu phục tòng! Tạ Phụng Hoàng biến sắc mặt. Bà ta là người đàn bà "số đỏ", chẳng những có gia thế rất hiển hách, lấy được người chồng cũng rất hiển hách, người trong giang hồ dám nhìn thẳng vào bà ta không có mấy người. Vì vậy bà ta kiêu căng, ngạo ngược, tai quái, xưa nay vẫn là tính khí của một "đại tiểu thư" nhà phú quý, xưa nay có ai được bà ta để vào trong mắt? Nghĩ sao bà ta làm vậy ngay.
Trường kiếm rung rung, bà ta sắp sửa ra tay.
Nhưng bà ta không ngờ chủ quán họ Tạ đi có vài bước đường đã thở hỗn hển bỗng dưng động tác đột ngột trở thành nhanh nhẹn, chớp mắt đã tiến ra chặn trước mặt bà ta và cười giả lả bảo:
"Hoa phu nhân! Xin bớt giận!" Tạ Phụng Hoàng hỏi:
"Ngươi làm gì vậy?" Chủ quán họ Tạ bảo:
"Tôi nghĩ là trong lòng Tam thiếu gia có lẽ cũng có nhiều điều nói ra trước mặt người ngoài không tiện. Nếu Hoa phu nhân muốn dùng gia pháp xử trị thiếu gia, bất nhược hãy trở về gặp lão thái gia đã rồi hãy hay!" Tạ Phụng Hoàng cười nhạt bảo:
"Ngươi mở miệng ra câu nào cũng "Hoa phu nhân, Hoa phu nhân", phải chăng là muốn nhắc nhở ta giờ ta không phải là người họ Tạ nữa?" Tâm lý của chủ quán họ Tạ dĩ nhiên ý là vậy nhưng ngoài miệng thì không dám công nhận nên vội vã lắc đầu:
"Tiểu nhân đâu dám!" Tạ Phụng Hoàng bảo:
"Cứ coi như ta không còn là người họ Tạ nữa nhưng cây kiếm này chính là kiếm họ Tạ đây!" Bà ta trỏ kiếm ra nghiêm giọng bảo:
"Kiếm này là gia pháp!" Chủ quán họ Tạ vẫn cười xởi lởi bảo:
"Tôi không được hiểu lắm, sao gia pháp nhà họ Tạ lại sang tay người họ Hoa như vậy?" Mặt Tạ Phụng Hoàng biến sắc, bà ta giận dữ bảo:
"Ngươi to gan thật, dám vô lễ cả với bà cô đây!" Chủ quán họ Tạ bảo:
"Tiểu nhân đâu dám!" Bốn tiếng ấy vừa buông khỏi miệng thì ông ta đã giơ bàn tay trái, thúc bàn tay phải, một nâng một vớt, cây kiếm trong tay Tạ Phụng Hoàng đã chớp mắt sang tay ông ta.
Lấy kiếm xong, chủ quán họ Tạ lùi lại ba trượng. Chiêu này dùng rất đơn giản, gọn gàng, mau lẹ, chuẩn xác nhưng biến hóa bên trong lại rất ảo diệu, khó hình dung ra nỗi.