watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:43:4029/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Xích Long Châu - Cổ Long - Trang 22
Chỉ mục bài viết
Xích Long Châu - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Trang 48
Trang 49
Trang 50
Trang 51
Trang 52
Trang 53
Trang 54
Trang 55
Trang 56
Trang 57
Trang 58
Trang 59
Trang 60
Trang 61
Trang 62
Trang 63
Trang 64
Trang 65
Trang 66
Trang 67
Trang 68
Trang 69
Tất cả các trang
Trang 22 trong tổng số 69



Chương 13-2

Nữ nhân bĩu môi :
- Vị tất một người nhiều miệng lưỡi như các hạ lại có hảo ý tốt đẹp như thế này. Ta…
Nam nhân chợt ngắt lời :
- Muội chớ vội võ đoán như thế, phần huynh có thể tin lời vị huynh đệ này. Vì lúc huynh phát hiện, huynh đệ này dù đã kiệt lực vẫn cứ lo lắng chuyện Hoàng Diệp Lâm sắp bị phóng hỏa thay vì lo cho sinh mạng bản thân.
Nói xong, bất chấp phản ứng của nữ nhân là thế nào, nam nhân quay qua hỏi Hà Thái Hoài :
- Ai đã chỉ điểm cho huynh đài đến nơi này tìm nhị tuyệt ?
Hà Thái Hoài nhẹ giọng đáp :
- Một nhân vật Cái Bang, ở họ Đàm.
Nam nhân nọ tỏ vẻ nhận biết :
- Có phải là Đàm Thất Khoa? Huynh đệ có quan hệ thế nào với nhân vật này ?
Hà Thái Hoài cười gượng :
- Cũng có đôi chút quan hệ. Nhưng phần thì quá mơ hồ, phần khác thì chỉ là lời hứa và chưa trở thành hiện thực.
Nữ nhân lại lên tiếng :
- Các hạ không thể giải thích rõ hơn sao ? Có quan hệ là có, sao lại bảo nào là mơ hồ, nào chỉ là lời hứa ?
Hà Thái Hoài tỏ ra không chút nhân nhượng, nhất là đối với nữ nhân này :
- Tại hạ chưa thể giải thích, nhất là khi chưa rõ nhị vị là ai, sao lại gọi Bách Cầm lão nhân là lão bá một cách thân thuộc ?
Nữ nhân vặc lại :
- Ta cũng không thể đáp nếu các hạ chưa nói rõ vì sao các hạ am tường Bách Cầm thân pháp. Và các hạ đừng quên ở một nơi như nơi này các hạ…
Hà Thái Hoài thản nhiên ngắt lời :
- Là tại hạ không có quyền làm chủ bản thân chứ gì ? Những lời hăm dọa tương tự như thế này tại hạ đã từng nghe nhiều lắm rồi. Và nếu cô nương nghĩ tại hạ vì thế mà khiếp sợ thì đó là cô nương đã nghĩ lầm. Bất quá vào lúc này tại hạ đã kiệt sức, vô tình khiến cô nương có cơ hội lên mặt thế thôi. Nếu như không phải thế…
Nữ nhân nọ tái mặt :
- Được ! Ta sẽ cho các hạ một cơ hội. Hãy tọa công điều nguyên đi, sau đó sẽ biết Uyên Uyên có hay không có bản lãnh cho các hạ một bài học về sự lễ độ.
Nam nhân nọ bối rối :
- Kìa, Uyên Uyên, muội, huynh,…
Nữ nhân đã tự xưng là Uyên Uyên vụt đứng lên :
- Mong huynh chớ xem vào. Muội là muội, muội không phải hạng người cả tin như huynh. Chính vì huynh cả tin nên muội buộc phải tạo cơ hội cho y được cùng muội công bằng quyết đấu. Chứ nếu là muội, ngay khi muội phát hiện y cố tình xâm nhập Hoàng Diệp Lâm thì hậu quả phải là y đã chết, đâu còn phí thời gian phải nghe y cứ luôn miệng quanh co giấu diếm ?
Và Uyên Uyên khinh khỉnh lập lại lời đã bảo Hà Thái Hoài :
- Hi vọng một canh giờ là đủ cho các hạ tạm thời phục nguyên. Chớ để phí thời gian nữa, hãy tọa công đi thôi. Hừ !
Vẫn chú mục quan sát và Hà Thái Hoài thấy buồn cười nhiều hơn là giận dữ. Vì trong khi đôi nam nữ nọ xưng hô với nhau là huynh muội thì lúc nữ nhân luôn tỏ ra lấn lướt, nam nhân lại tỏ ra luôn nhân nhượng, đến nỗi chuyện phải cũng nhân nhượng mà chuyện không phải cũng nhân nhượng nốt.
Phát hiện Hà Thái Hoài thay vì tọa công thì lại tủm tỉm cười, Uyên Uyên phẫn nộ :
- Các hạ cố tình kéo dài thời gian ư ? Hay các hạ có ý khinh thị, cho đao pháp họ Thẩm do Uyên Uyên này thi triển sẽ không đủ uy lực lấy mạng các hạ ?
Bất chợt Hà Thái Hoài cảm thấy cần phải lòng dặn lòng :
“Ngươi thấy chưa, Hà Thái Hoài ? Phẫn nộ là điều không nên có. Càng phẫn nộ càng dễ biểu lộ nhiều sơ hở mà ngươi thường khi không muốn để lộ ra. Thế nha, hãy cố đừng bao giờ phẫn nộ nữa.”
Thái độ cứ lẳng lặng của Hà Thái Hoài càng làm cho Uyên Uyên điên tiết hơn. Nhưng may thay, trước khhi Uyên Uyên kịp phát tác thì Hà Thái Hoài đã nhanh miệng bảo :
- Được rồi, tại hạ nguyện ý tự giải thích, bất tất phải động thủ làm gì kẻo mất đi hòa khí.
Nam nhân nọ vội chộp lấy cơ hội :
- Huynh đệ chịu giải thích thật ư ?
Hà Thái Hoài cảm thông nhìn y :
- Đệ không phải hạng người vô ân, một hoàn linh đan của lệnh muội, một thái độ quan tâm lo lắng của huynh đài, bấy nhiêu đó là đủ cho đệ cảm thấy có bổn phận phải nói.
Và Hà Thái Hoài nhìn Uyên Uyên :
- Như Uyên Uyên tỷ phải nghe ai đó đề cập đến Trung Nguyên Đệ Tam Phủ chí ít là một lần ?
Uyên Uyên vẫn hậm hực :
- Biết thì sao, không biết thì sao ?
Hà Thái Hoài cười nhẹ :
- Bách Cầm lão nhân từng trao truyền thân pháp Bách Cầm cho Lưu Khánh Hà. Đệ là người từng được Lưu ân công cưu mang những năm năm, đó là nguyên nhân khiến đệ am hiểu thân pháp Bách Cầm. Còn về mối quan hệ với Đàm tiền bối…
Nam nhân nọ vọt miệng bảo :
- Ta biết rồi. Đàm Lưu vốn có quan hệ thông gia. Đàm Thất Khoa vốn là bào đệ của Lưu phu nhân, gọi Lưu Khánh Hà là tỷ phu. Vì thế huynh đệ mới bảo đó là mối quan hệ có phần mơ hồ ?
Hà Thái Hoài gật đầu :
- Đó là chưa nói đến việc Đàm tiền bối có ý định thu nhận đệ làm truyền nhân. Nhưng chỉ tiếc là đệ quá ngu muội nên vẫn chưa ưng thuận.
Uyên Uyên trố mắt nhìn Hà Thái Hoài :
- Các hạ nói thật chứ ? Và thay vì nhận lời Đàm Thất Khoa, các hạ lại có ý định tìm Nhị Tuyệt Kiếm Đao để bái sư ? Một chuyện thật khó tin nếu không muốn nói là các hạ quá ư…
Phất tay cho những lời nói sau cùng, thái độ của Uyên Uyên làm cho Hà Thái Hoài hiểu. Hà Thái Hoài phì cười :
- Là tỷ muốn nói đệ quá ư ngu muội chứ gì ? Đó chẳng phải là điều vừa lúc nãy đệ đã tự thú nhận sao ? Cũng may đệ vẫn còn giữ vật này, và chưa phải là muộn nếu đệ thay đổi ý định nhận Đàm tiền bối làm sư phụ.
Hà Thái Hoài cố tình để lộ ra cho cả hai xem qua mảnh tre vuông vức, chính là tín phù tối thượng của Cái Bang.
Chờ họ xem xong và tỏ ra đã nhận biết đó là vật gì, Hà Thái Hoài chợt đứng lên :
- Không dám làm phiền Uyên Uyên tỷ và lệnh huynh nữa, đệ xin cáo biệt.
Vờ bỏ đi rồi quay người lại, Hà Thái Hoài chép miệng :
- Đệ tệ thật. Nhân đây, xin Uyên Uyên tỷ và lệnh huynh chuyển lời hộ đệ, vấn an nhị vị tiền bối, Nhị Tuyệt Kiếm Đao. Cáo biệt !
Lập tức…
Vút !
Uyên Uyên xuất hiện ngăn lối Hà Thái Hoài :
- Các hạ chưa thể đi. Hãy nói xem, nhờ đâu hay từ lúc nào các hạ biết bọn ta có liên quan đến Nhị Tuyệt Kiếm Đao ?
Hà Thái Hoài chờ nam nhân lên tiếng nhưng có vẻ như nam nhân không muốn lên tiếng một khi muội muội của y là Uyên Uyên đã lên tiếng. Hà Thái Hoài đành nhún vai đáp lời :
- Là Uyên Uyên tỷ đã tự miệng nói ra chứ đâu phải ai khác. Và tỷ từng giận dữ kêu lên, bảo đao pháp gì gì đó của Thẩm gia đó thôi.
Uyên Uyên ngớ người :
- Hoá ra chỉ vì ta lỡ lời và các hạ vì biết rõ lai lịch của bọn ta nên mới hủy bỏ chuyện động thủ ?
Hà Thái Hoài mỉm cười :
- Đã biết rõ không là thù nhân và việc đối phó với Huyết Ma Cung tỷ và nhân huynh đã có chuẩn bị trước, đệ còn động thủ làm gì, vừa mất hòa khí vừa làm cho tỷ phần nào tổn hao chân lực. Cứ dĩ hòa vi quý thế thì hơn.
Uyên Uyên chợt gật gù, thán phục nhìn Hà Thái Hoài :
- Các hạ quả là người có tâm cơ mẫm tiệp. Xem ra những gì các hạ vừa nói là có thể tin.
Như chỉ chờ có thế, nam nhân nọ chợt bảo :
- Muội nghĩ sao ? Chúng ta có nên nhờ huynh đệ này vào việc đang gây khó khăn cho chúng ta ?
Uyên Uyên lắc đầu :
- Có lẽ không nên. Vì y hầu như không có chút quan hệ cần thiết nào với Bách Cầm lão bá hoặc nhân vật họ Đàm. Vị tất gia mẫu và lệnh tôn chịu nghe cho.
Hà Thái Hoài động tâm :
- Tỷ đang đề cập đến chuyện gì ? Có phải là chuyện Nhị Tuyệt Kiếm Đao cho đến tận lúc này vẫn còn thích hơn thua với nhau, như Đàm tiền bối từng nói cho đệ nghe ?
Uyên Uyên nhăn mặt :
- Các hạ cũng nghe biết chuyện này ư ? Chậc… nhân vật họ Đàm này quả là đa sự.
Hà Thái Hoài quay lại nhìn nam nhân nọ :
- Nghĩa là đệ đoán đúng ? Thế nào, chuyện đó đã gây khó khăn gì cho nhân huynh và lệnh muội?
Y nhăn nhó :
- Nói tóm lại là nhị vị lão nhân gia vì chưa phân biệt hơn kém nên vẫn chưa chấp thuận việc tác hợp ta và Uyên Uyên kết thành phu phụ. Phải chi có ai đó khuyên giải nhị vị lão nhân gia một lời...
Vỡ lẽ, Hà Thái Hoài bảo :
- Đệ hiểu rồi, nhị vị xưng hô huynh muội là vì nguyên do này mà không vì thâm tình cốt nhục hoặc sư huynh muội đồng môn ?
Nam nhân giải thích và chốc chốc lại buông ra những tiếng thở dài :
- Dù có hiểu là đồng môn sư huynh muội cũng không sai lắm so với sự thật. Vì gia phụ và mẫu thân của Uyên Uyên trước kia vốn là huynh muội đồng môn và cả hai suýt thành phu phụ với nhau nếu như không bất ngờ được Nhị Tuyệt Kiếm Đao cùng một lúc thu cả hai làm ký danh đệ tử. Và thật bất hạnh, tuyệt kỹ Hải Yên Đao và Quang Minh Kiếm đã làm cả hai càng lúc càng tỏ ra lạnh nhạt với nhau, sau nữa là tánh cương cường háo thắng của nhị vị lão nhân gia đã làm cho họ trở mặt, thề không nhìn nhau nếu việc tỷ đấu chưa phân thắng phụ. Bọn ta đã từng hết lời khuyên giải, kể cả việc tỏ bày rằng bọn ta đã phải lòng nhau, rất cần sự hợp tác của nhị vị lão nhân gia vẫn không có dấu hiệu nào là chịu nhân nhượng lẫn nhau. Sau cùng, đó là nguyên nhân khiến bọn ta dù đã học hết chân truyền vẫn chưa có cơ hội thể hiện bản lãnh.
Uyên Uyên cũng thở dài :
- Hà… Nếu tình thế này cứ mãi kéo dài hoặc bọn ta đành mang tội bất hiếu cứ lẳng lặng bỏ đi hoặc phải chấp nhận chôn thân mãi ở nơi thâm sơn cùng cốc này, chịu mai một vĩnh viễn.
Hà Thái Hoài cảm thông và lo ngại cho cả hai :
- Bách tính hiếu vi tiên, đệ nghĩ việc lẳng lặng bỏ đi là không nên.
Uyên Uyên gật đầu thừa nhận :
- Bọn ta cũng nghĩ như thế nên dù có nghĩ đến nhưng vẫn không dám thực hiện. Phải chi có một trong tam tuyệt còn lại tìm cách khuyên giải thì hay biết mấy.
Hà Thái Hoài hoang mang :
- Đó là nguyên nhân khiến nhị vị có phần nào đặt niềm tin vào đệ ?
Nam nhân bảo :
- Phải có người khuyên giải, hoặc chí ít là đả bại nhị vị lão nhân gia một lần về phương diện nào của võ học cũng được. Vì thế, khi phát hiện huynh đệ am hiểu thân pháp Bách Cầm, ta đã có ý nhờ huynh đệ giúp cho. Chỉ tiếc, huynh đệ lại không phải truyền nhân của Bách Cầm lão bá, việc khuyên giải hoặc tỷ đấu khinh công cùng nhị vị lão nhân gia kể như bất thành.
- Tuy đệ cũng không có ý nghĩ ngạo mạn là cùng Nhị Tuyệt tỷ đấu nhưng tại sao việc đó lại bất thành ? Đệ tự đến để khuyên giải không được sao ?
Uyên Uyên đáp ngay :
- Đương nhiên là không được. Vì từ khi chọn nơi này làm chỗ lưu ngụ cho đến nay nhị vị lão nhân gia đã nói rất minh bạch, chỉ có những nhân vật trong Ngũ Kỳ Ngũ Tuyệt mới có đủ tư cách đến gặp và trò chuyện cùng nhị vị lão nhân gia mà thôi. Kỳ dư ai khác nếu bất kỳ tìm đến thì lỡ xảy ra hậu quả gì cũng không thể trách nhị vị lão nhân gia.
Hà Thái Hoài phì cười :
- Hóa ra Nhị Tuyệt này lại là hạng quá ư kiêu kỳ, nếu không nói là họ có thái độ gần như là mục hạ vô nhân.
Nam nhân nọ lên tiếng tán thành lời bình phẩm của Hà Thái Hoài :
- Chẳng phải ta đã nói nhị vị lão nhân gia đều là hạng cương cường háo thắng sao ? Bởi thế, bọn Huyết Ma Cung thoạt đầu xuất hiện tuy đã theo lễ và xin được bái phỏng nhị vị lão nhân gia nhưng do không ai trong họ là người của Ngũ Tuyệt hoặc chí ít là truyền nhân của Ngũ Tuyệt nên nhị vị lão nhân gia đương nhiên đã cự tuyệt.
Hà Thái Hoài chợt bảo :
- Hay là thế này, đệ tạm thời nhận là truyền nhân của Bách Cầm đệ nhất tuyệt thân pháp tìm đến xin bái phỏng và vấn an nhị tuyệt ? Và sau đó cứ tùy theo tình hình thực tế, đệ sẽ lựa lời giải thích ?
Uyên Uyên lo ngại nói, sau một thoáng ngập ngừng :
- Nhưng bọn ta phải bẩm báo trước, các hạ có được phép đến gặp hay không vẫn còn tùy vào quyết định của nhị vị lão nhân gia.
Hà Thái Hoài lắc đầu thở dài :
- Ngộ nhỡ họ không cho đệ gặp thì sao ? Và việc của nhị vị cứ khó khăn lại hoàn khó khăn. Đệ đường đột tìm đến không được à ?
Cả hai cùng kêu lên phản bác :
- Không được.
- Tuyệt đối là không được. Không ai có thể đến mà không được sự chấp thuận của nhị vị lão nhân gia.
Hà Thái Hoài cau mặt :
- Khó thế này thì biết làm thế nào ? Ý đệ muốn hỏi nhị vị tiền bối vào những lúc như thế này thường đang làm gì ? Tỷ đấu hay đang nghiền ngẫm công phu ?
Nam nhân nọ cười gượng :
- Đã mười năm rồi có lúc nào mà họ không tỷ đấu ? Và để tiện cho đôi bên, hiện họ vẫn chiếm ngụ hai động khẩu ở hai bên đỉnh Thiên Phong Nhất Trụ. Chỉ cần một trong hai người nếu chợt nghĩ ra một chiêu thức nào đó mà họ tin là có thể đả bại người còn lại, người này chỉ việc từ động khẩu chui ra và tiến lên đỉnh Thiên Trụ thì người còn lại vì hiểu nên tự khắc chui ra tiếp chiêu.
Hà Thái Hoài bàng hoàng :
- Thế còn việc ăn uống sinh hoạt thì sao ?
- Đã có bọn ta chu cấp mỗi ngày. Bằng không, dù phải nhịn đói để tiếp tục tỷ đấu có lẽ họ cũng sẵn sàng.
- Lúc ở trong động khẩu thì họ làm gì ? Ý đệ muốn biết là phải chăng họ cùng lo nghiền ngẫm chiêu thức mới vào những lúc không ai trong họ xuất hiện trên đỉnh để tiến chiêu ?
- Đương nhiên phải như thế thôi. Và việc nghiền ngẫm công phu có thể nói là chiếm hầu hết thời gian của họ. Giả như lúc này, cả hai đã cùng nghiền ngẫm có lẽ đã đến ngày thứ năm mươi mấy rồi thì phải.
Uyên Uyên nói rõ hơn :
- Tính luôn hôm nay thì đã là ngày thứ năm mươi lăm.
Đột nhiên Hà Thái Hoài mỉm cười :
- Đệ chợt nghĩ ra một cách. Tuy chưa biết kết quả như thế nào nhưng theo đệ nghĩ thì chí ít việc đệ đường đột xuất hiện có lẽ vẫn được nhị vị tiền bối chấp nhận.
Nam nhân tỏ ý nghi ngờ:
- Huynh đệ phải cân nhắc thật kỹ, bằng không hậu quả sẽ khó lường.
Hà Thái Hoài thầm thì giải thích cho cả hai nghe ý đồ vừa nảy ra.
Mãi sau đó, do Hà Thái Hoài gắng thuyết phục, cả hai dù muốn hay không cũng phải tiếp tục chấp nhận.
Sau đó để chuẩn bị cho ý đồ, Hà Thái Hoài nhắm mắt tọa công.
Nửa canh giờ sau, Hà Thái Hoài mỉm cười mở mắt :
- Cũng tạm ởn cho đệ thi triển thân pháp Bách Cầm. Nhị vị chuẩn bị cả chưa ? Và nhớ, cả hai phải tận lực đuổi theo đệ mới mong kịp đó. Bằt đầu nào !
Và Hà Thái Hoài chạy đi, tạo tình thế như đang bị đôi nam nữ nọ truy đuổi.
Vút !


HOMECHAT
1 | 1 | 222
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com