watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:28:4530/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Võ Lâm Tuyệt Địa - Cổ Long - Chương 1-40 - Trang 10
Chỉ mục bài viết
Võ Lâm Tuyệt Địa - Cổ Long - Chương 1-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Tất cả các trang
Trang 10 trong tổng số 40


Hồi 5-2

Chỉ có Hoả Hài Nhi hỏi một cách tự nhiên :
- Có phải những người ấybị trúng độc không cà?
Không ai đối ngữ với ai, nhưng lão già ốm cũng nói :
- Phải, đó là độc, cái cửa động đá đó nhất định chỗ nào cũng có độc, và chỉ cần chạm tay vào là không làm sao thoát khỏi. Thậm chí xác người trúng độc nếu người khác đụng vào cũng sẽ không toàn tính mạng. Thật là một thứ độc mà hơn hai mươi năm nay chưa từng nghe thấy!
Lão hoà thượng vụt hỏi :
- Lợi hại hơn “Tý Ngọ Thôi Hồn Sa” của ông anh nữa à?
Tất cả thực khách lại thêm một phen táng đởm khi nghe đến tên “Tý Ngọ Thôi Hồn Sa” Mạc Ly, người đứng vào hàng thứ ba trong mười chín thứ độc dược ám khí trong võ lâm hiện tại. Vị chủ nhân “Tý Ngọ Thôi Hồn Sa” có mặt tại nơi đây mà nãy giờ không một ai biết mặt…
Và lão trả lời ngay câu hỏi của nhà sư :
- Nếu đem độc dược của lão phu so sánh với chất độc này thì y như chim sẻ sánh với đại bàng!
Lão hoà thượng khẽ cau mày, nhưng rồi lại bật cười ha hả :
- Chỉ cần các vị bằng lòng theo bần tăng thì sẽ bảo đảm không bao giờ bị chết. Cho dù chất độc nào lợi hại hơn nữa, bần tăng cũng chỉ xem như một chất đường!
Và lão lại quắc mắt hỏi họ Hoàng :
- Cái cửa động đó có phải bị bịt kín lại rồi không?
Hoàng Mã lắc đầu :
- Trong một đêm một ngày chết ngót hai trăm người, còn ai dám léo hánh tới cái ma động ấy mà nói chuyện bít cửa? Luôn cả lữ khách có việc ngang qua Tất Dương thành cũng phải quay sang hướng khác. Ai liếc sơ về phía đó nếu không phải là muốn tự tử thì cũng là điên!
Lão hoà thượng cười ha hả :
- Như vậy tất cả những người có mặt ở đây đều muốn đến đó xem, hoá ra là đám điên hết à?
Hoàng Mã sửng sốt và vụt quì thụp xuống lạy như tế sao :
- Tiểu nhân không dám… tiểu nhân không dám nói thế!
Lão hoà thượng hét to :
- Cút đi cho mau!
Như tử tội được lệnh ân xá, Hoàng Mã bò càng ra cửa. Gói bạc lăn lóc dưới chân gã cũng không dám đụng đến…
Hoả Hài Nhi chồm mình qua, lấy chân hất gói bạc bay theo Hoàng Mã, rồi theo đà cái hất chân vọt người ngồi y lên ghế như cũ và kêu với :
- Tiền công nói khô nước miếng đó, lấy đi chứ!
Quần hùng thấy chú bé mà thuật khinh công quá tuyệt, họ cũng quay lại nhìn ngơ ngác…
Lão hoà thượng vỗ tay :
- Giỏi, chú bé thật giỏi! Học của ai thế?
Hoả Hài Nhi chớp mắt :
- Học của chị tôi!
Lão hoà thượng lại cười hề hề :
- Giỏi, tên gì nhỉ?
Hoả Hài Nhi nhướng mắt :
- Chu Bát Gia! Còn hoà thượng gọi là gì nhỉ?
Lão hoà thượng ngửa mặt cười ngất :
- Chu Bát Gia, hả hả… Giỏi, bần tăng tên là Nhất Tiếu Phật, nghe rõ chưa?
Lão vừa cười vừa đứng dậy chậm chậm đi lại phía Hoả Hài Nhi, thịt trên mình lão rung rung trông thật buồn cười…
Chu Thất Thất và Trầm Lãng mím môi nhìn chăm chăm vào mặt lão…
Nhưng vừa đến gần Hoả Hài Nhi, Nhất Tiếu Phật đột ngột quay phắt sang bàn của hai anh em gã họ Đinh.
Hành động của lão thật là xuất kỳ bất ý.
Nhưng hai anh em họ Đinh lại càng nhanh hơn…
Gã áo lam tung một đá bay bổng chiếc bàn, hoành tay rút thanh kiếm sau lưng xốc tới.
Gã áo gấm tràn mình qua bên trái buông cái ly, ho sặc sụa :
- Hoà thượng mập, Đinh Lôi, Đinh Vũ này có làm gì ngươi, sao ngươi vội thế?
Nhất Tiếu Phật vừa tung mình đá văng chiếc ghế vừa bay vù tới. Lão không đỡ mà cũng không tránh, lại đưa đầu ủi tới…
Bốp!…
Một tiếng dội khô khan, chiếc ghế va vào cái đầu trọc của lão, vỡ tan thành từng mảnh vụn!
Nhất Tiếu Phật vươn tay chụp lấy hai chân ghế gãy, thét lên một tiếng giáng xuống đầu hai anh em họ Đinh.
Thân hình lão vốn đã cao lớn, hai cánh tay dài lòng thòng, hai chân ghế vung ra với phạm vị gần một trượng tiếng gió rít lên làm cho đèn đuốc lao chao…
Mọi người đều thất sắc, vì ai cũng thấy anh em họ Đinh khó tránh được đòn phủ đầu hiểm ác…
Nhưng, thay vì nhảy tránh ra, cái mà ai cũng biết trước cách thoát, hai anh em họ Đinh lại tràn tới và, bằng một thân pháp cực kỳ tuyệt diệu, cả hai anh em đều lòn dưới chiếc áo rộng của nhà sư mập, tránh ngọn đòn hung hãn một cách thần tình. Từ trước mặt lòn qua sau lưng kẻ địch thoát thân trong thế hiểm nghèo quả là cách mà kẻ thiếu kinh nghiệm giao chiến không ai dám làm.
Phát chiêu, thấy trước mặt trống trơn,  sau lưng có địch, Nhất Tiếu Phật thu đà đánh quật lại ra sau.
Quả là một thế đánh đẹp mắt, vì đang lỡ đà phía trước chưa kịp xoay mà có thể tấn công ngược phía sau, thân pháp quả thật không phải tầm thường…
Chân ghế bên phải trúng ngay thanh kiếm của Đinh đại ca, chân trái bằng thế “Hoành Phi” đá ngay vai Đinh nhị ca.
Rõ ràng hai anh em họ Đinh bị thế hạ phong, nhưng chớp nhoáng lên một cái, tiếng họ đã ở phía ngoài cửa sổ :
- Muốn đấu hãy ra ngoài, đừng làm náo động khách sạn đông người!
Từ lúc Nhất Tiếu Phật phát động công thế, cho đến lúc giao đấu và hai anh em họ Đinh ra ngoài cửa sổ chỉ trong vòng hai cái chớp mắt, chiêu thức của đôi bên đều là ngoài sự tưởng tượng của mọi người. Họ kết hợp võ công, trí tuệ và kinh nghiệm chiến đấu, ba thứ tinh tuý của một cuộc đấu chớp nhoáng, làm cho quần hào hà mồm trơ mắt y như là đang xem một cuộc biểu diễn cực kỳ ngoạn mục, cho đến khi hạ xong màn nhất họ mới chớp mắt thở phào và không hẹn mà cùng nhất loạt vỗ tay hoan hô.
“Tý Thọ Thôi Hồn” Mạc Ly  bước lại gần Nhất Tiếu Phật, cất giọng cười thâm hiểm :
- Lôi Vũ “Song Long kiếm” đang thời kỳthạnh phát, đại sư cố mà ra tay cẩn thận hơn một tí!
Bốn tiếng “ra tay cẩn thận” của lão tuy không nhấn mạnh, nhưng ai cũngbiết đó là lời hẹn ngầm độc ác.
Nhất Tiếu Phật cười sằng sặc :
- Hai tên oắt con ấy mà có nghĩa lý gì. Bận phải giải quyết chuyện ở đây, nếu không bần tăng đâu dễ gì buông tha chúng.
Và lão quét mắt qua khắp phòng lớn tiếng :
- Chuyện này các vị đã nghe hết rồi chứ? Vậy nếu có ai không phải vì chuyện ấy mà đến đây, thì xin hãy đi khỏi nơi này, những ai vì chuyện ấy đến đây, thì mời ở lại cùng bần tăng thương luợng.
Chu Thất Thất hỏi giọng lạnh lùng :
- Ông lấy tư cách gì mà bảo người ta đi chứ?
Nhất Tiếu Phật ngó nàng chằm chằm và vụt cười ha hả :
- Nữ thí chủ nói thế chắc là không phải vì chuyện ấy mà đến đây chứ?
Quan sát lão hoà thượng từ đầu tới cuối, Chu Thất Thất biết lão là con người có nhiều mưu kế lợi hại, nàng cười nhạt trả lời :
- Ông hiểu lầm, tôi đến đây chỉ vì chuyện ấy đấy!
Nàng vừa nói vừa nhìn Trầm Lãng cười cười…
Đôi mắt của Nhất Tiếu Phật quay qua phía Trầm Lãng.
Y như người vô sự, chàng bưng chén  rượu từ từ nhấm nháp, như chuyên tâm thưởng thức tửu vị, không buồn ngó đến một ai…
Cảm thấy có vẻ hơi gay, Nhất Tiếu Phật gật gật đầu :
- Tốt… tốt!…
Và lão quay sang bàn bên có năm gã đại hán đang ngồi, hất hàm :
- Sao? Còn chư vị?
Năm gã đại hán cùng một lượt đứng lên, mặt họ đều biến sắc…
Một người trong bọn gượng cười :

- Đại sư có ý như…
Gã nói chưa dứt thì cánh tay của Nhất Tiếu Phật đã chụp tới…
Gã chỉ kịp kêu lên một tiếng “á” thì thân hình đã bị dở bổng lên rồi quăng xuống đất một cái bịch y như quăng một bao cát.
Rượu thịt chén bát đổ tứ  tung. Bốn gã còn lại chưa  kịp phản ứng thì lão hoà thượng lại vung tay…
Bốp… bốp…
Bốn gã đại hán bị luôn mỗi gã hai tát tai, mặt mày sưng húp, xiểng niểng văng vô góc vách…
Nhất Tiếu Phật cười ha hả :
- Đồ vô dụng, cút đi cho rảnh mắt!
Và lão oang oang lớn tiếng :
- Kẻ tham gia chuyện này càng đông càng tốt, nhưng nếu để bọn vô dụng đó chen vào, thì chẳng những không ích gì mà lại còn hư chuyện. Cút xéo đi!
Bốn gã đại hán bị tát tai lật đật chạy lại đỡ gã còn nằm dưới đất, rồi tiu nghỉu rút êm ra cửa.
Nhất Tiếu Phật lại quay sang bàn khác.
Bàn này có bốn gã đại hán, họ đã chuẩn bị sẵn, nên nhất loạt đứng lên…
Không chờ họ kịp ra tay, Nhất Tiếu Phật một tay chụp ngay một gã vung tròn như chong chóng, làm cho hai gã kia, một bị trúng văng vô vách, một bật ngữa lên bàn của Chu Thất Thất.
Trầm Lãng không quay đầu lại, chỉ vòng tay ra sau lưng đỡ nhẹ một cái, gã đại hán dội lại nhưng không ngã sấp nhờ mấy ngón tay Trầm Lãng móc vào tay áo, gã chỉ xửng vửng rồi đứng lên như thường.
Trầm Lãng cứ tự nhiên bưng chén rượu khề khà nhấp từng ngụm một…
Nhất Tiếu Phật khẽ cau mày vươn taychụp gã đại hán vừa được cứu quăng bổng lên không, nhưngbàn bên kia có một người vùng đứng dậy đưa tay hứng lấy và đặt gã đứng xuống một cách an nhàn.
Quay lại thấy kẻ đó là “Thần Thương Trại Triệu Vân” Thiết Thắng Long, Nhất Tiếu Phật nhăn mặt cười hề hề :
- Thắng đại hiệp quả xưng danh là người hùng miền Hà Bắc! Hà hà!
Thiết Thắng Long có vẻ đắc ý vòng tay :
- Đại sư cũng biết đến tiện danh, thật là vạn hạnh!
Nhất Tiếu Phật lừ lừ mắt :
- Với con người uy dũng như Thiết huynh, bần tăng đâu dám xem thường, nhưng đối với kẻ khác…
Lão ngưng nói và đưa mắt đảo khắp hết phòng, tia mắt lão đằng đằng sát khí…
Trong số thựckhách, mười người có mặt đã hết chín người riu ríu đi ra, và Nhất Tiếu Phật ngửa mặt cười ha hả :
- Những vị còn lại chắc toàn là bậc anh hùng?
Lão chấm câu hỏi bằng một tia mắt sáng ngời quét qua mặt Vạn Sự Thông.
Nheo nheo đôi mắt chuột, Vạn Sự Thông hất mặt sang bàn bên :
- Cách bên kia có hai vị, người mặc áo màu tía là “Thông Châu Nhất Bá” Hoàng Hoá Hổ, người mặc áo vàng là nghĩa tử của họ Hoàng, “Tiểu Bá Vương” Lữ Quang. Và bàn đằng sau là “Bát Tuyết Song Đao” Bành Lập Nhân, “Chấn Sơn Chưởng” Hoàng Phủ Tung, “Hận Địa Vô Hoàn” Lý Bá, “Du Hoa Phong” Tiêu Mộ Văn, còn vị ngậm ống điếu dài đó là “Cam Yên Đà Huyệt” Vương Nhị Ma…
Nhất Tiếu Phật gật gật đầu :
- Hay lắm, nhưng còn nữa chứ?
Vạn Sự Thông rùn rùn vai ngó qua bàn khác :
- Đây là “Trại Ôn Hầu” Tôn Thông Tôn đại hiệp và qúi phu nhân, vị này là “Ngân Hoa Tiêu” Thắng Vinh, … còn tại hạ chính tên là Vạn Thị Tung, nhưng người ta nói trại mãi thành ra Vạn Sự Thông…
Khẽ liếc qua bàn Chu Thất Thất, y nói tiếp :
- Còn vị tiểu thư đây có lẽ là ái nữ thiên kim của Hoạt Tài Thần, còn còn….
Y lướt mắt qua Trầm Lãng, rồi đế vợ chồng người đàn bà mặt sẹo, nhưng lại lắc lắc đầu…
Nhất Tiếu Phật bật cười :
- Thôi, thế cũng đủ rồi, như vậy cũng  đủ xứng danh là Vạn Sự Thông rồi. Con đường về sau, bần tăng thấy không thể thiếu các hạ làm bè bạn!
Vạn Sự Thông cười híp mắt :
- Đa tạ đại sư!
Nhất Tiếu Phật vụt quay qua quát lớn :
- Thắng đại nhân, xin mời chén rượu!
Lão đạp tay xuống bàn, chén rượu bị tung văng vụt bay lên  xỉa thẳng vào mặt Thắng Vinh… Đa tạ!
Họ Thắng mỉm cười, xoè bàn tay dựng đứng cản cái chén lại, và ông ta lại nghiêng xéo bàn tay. Chén rượu trút ngay vào miệng không rớt ra ngoài một giọt.
Nhất Tiếu Phật cười khà :
- Khá lắm, Tôn đại hiệp dùng một chén nhé?
Bàn tay lão đập xuống, lại một chén rượu bay qua…
Không đưa tay cũng không  tránh né, họ Tôn hả miệng cắn ngay vành chén và ngửa mặt lên cho rượu rót vào trong miệng…
Nhưng rượu vừa trút hết thì chợt nghe “tách” một tiếng, miệng chén sứt ra rơi xuống đất.
Thì ra tuy Tôn Thông khá nhanh nhẹn, nhưng dùng sức chưa đủ mức, vì thế mà chén rượu bị bể chổ cắn rơi xuống, làm cho ông ta hơi đỏ mặt, nhưng Nhất Tiếu Phật đã vỗ tay :
- Người ta thường nói “phụng không bao giờ chung đậu với gà”, các vị quả thật anh hùng…
Tưởng lão hoà thượng mập không thấy sơ hở của mình, Tôn Thông vừa nhích môi cười thì chợt nghe Nhất Tiếu Phật thấp giọng :
- Coi chừng môi có bị đứt thì lấy rượu xoa đi, kẻo người ta ngó thấy!
Và lão ta vụt quay mình, hai tiếng gió vút lên…
Không biết tự bao giờ, Nhất Tiếu Phật đã cầm sẵn hai chiếc đũa, và trong cái quạt tay theo thế “Quảy Thủ Tiền” trong “Nhị Long Thương Chu” thủ pháp, hai chiếc đũa bay vè tới hai chân của “Tiểu Bá Vương” Lữ Quang.
Làm như lúng túng, hoảng hốt, Lữ Quang chấp chới hai tay, nhưng khi hai chiếc đũa bay tới, họ Lữ vụt nhảy vọt lên tung một lượt hai chân hất nhẹ lên, hai chiếc đũa bay bay bổng lên thềm nhà quay vòng như chong chóng.
Đang đà lơ lửng trên không, Lữ Quang đạp chân vào không khí vọt lên bắt lấy hai chiếc đũa, để mình rơi xuống ghế gắp lấy miếng thịt bỏ vô miệng và khẽ gật đầu :
- Cám ơn giúp đũa!
Tất cả mọi người vỗ tay hoan hô, chỉ riêng “Thông Châu Nhất Bá” Hoàng Hoá Hổ lườm lườm đôi mắt chuẩn bị sẵn sàng ứng phó…
Không ngờ Nhất Tiếu Phật chỉ cười :
- Con như thế thì cha đâu có kém!
Và lão quay sang hướng khác…
Hoàng Hoá Hổ thở phào…
Bước lại gần bàn Bành Lập, và nhìn chằm chặp vào ông ta một hồi rồi vụt quát
lên : - Lập Tiễn Hoa Sơn!
Bành Lập nhất thời ngơ ngác, nhưng liền đó ông ta chợt hiểu ra là Nhất Tiếu Phật dùng khẩu chiến để thử tài mình.
Thật ra mấy mươi năm rèn luyện đao pháp, họ Bành tuy rất khá và điêu luyện ở chiến trường, nhưng chưa gặp trường hợp “khảo thí” này, tuy vậy ông ta vẫn nhanh trí đáp liền :
- Bên trái “Phụng Hoàng Đơn Triển Xí”, bên phải “Tuyết Hoa Cái Đỉnh Môn”!
Nhất Tiếu Phật lại hô :
- Ngô Cương Phạt Quế!
Bành Lập đáp liền :
- Trái đánh “Ngọc Đái Lãng Môn”, phải dùng “Hoành Sa Lập Điểu”!
Nhất Tiếu Phật lại hô :

- Minh công “Bát Thảo Tâm Xà”, ám tiễn “Độc Xà Xuất Huyệt”!
Đến đây quả là khá gay go…
Bởi vì chiêu thế “Bát Thảo Tầm Xà” thì phải uốn ngược thanh đao qua một cách uyển chuyển, còn “Độc Xà Xuất Huyệt” thì lại phải công thẳng tới môt cách gấp rút, cho nên chỉ lỗi trong một ly sẽ mất đi ngàn dặm, một thế đánh cương nhu cùng một lúc hết sức khó khăn…
Bành Lập suy nghĩ một giây và trả lời thật châm :
- Bên trái “Hoành Đao Phong Bế”, bên phải áp dụng” Uyển Để Sanh Hoa”, nếu chưa đến tận cùng thì hai thanh đao nhập lại làm một theo thế “Thập Tự Giá”…
Nhất Tiếu Phật gật đầu :
- Hay, vậy nếu dùng “Uyển Để Sanh Hoa” đánh tiếp?
Bành Lập toát mồ hôi chưa kịp nói lời nào thì Nhất Tiếu Phật đã nói luôn :
- Ta dùng “Lập Tiễn Hoa Sơn”, đáng lý các hạ phải dùng “Khô Thụ Bàn Căn” đối phó chứ không thể tung kịp “ Tuyết Hoa Cái Đỉnh”!
Bành Lập cau mày :
- Bên phải dùng “Triều Thiên Nhất Quế Hương”, bên trái dùng “Long Môn Tam Kích Lãng”, lấy công thế công!
Nhất Tiếu Phật mỉm cười :
- Hay và “Huy Thủ Phong Hầu”?
Bành Lập gạt mồ hôi cười ha hả :
- Ta đã đánh dưới bụng, đại sư phải lùi một bước, sao có thể dùng “Huy Thủ Phong Hầu”?
Nhất Tiếu Phật nhướng mắt :
- Người khác thì không được, nhưng bần tăng thì được. Các hạ xem đây…
Lão đột nhiên với tay rút thanh đao của Bành Lập, đánh ngay thế “Lập Tiễn Hoa Sơn”, nhưng chỉ nửa chừng vội thóp bụng lại, lạ làm sao, đầu lão vẫn giữ nguyên, chân đứng yên một chỗ mà bụng lại thót cong lại phía sau, và mũi đao lại quay xéo xéo quả đúng thế “Huy Thủ Phong Hầu”, mũi đao bay tới ngay cổ họng Bành Lập, nhưng chỉ chạm nhẹ vào da thì ngừng lại và lão mỉm cười :
- Sao, đúng không?
Bành Lập run giọng :
- Nếu đại sư đánh thật thì chắc tại hạ phải chết!
Nhất Tiếu Phật cười lớn và phóng nhanh thanh đao trả cho Bành Lập, rồi quay sang phía Hoàng Phủ Tung.
Hoàng Phủ Tung, Lý Bá và Tiêu Mộ Văn y như đã có bàn trước, cho nên Nhất Tiếu Phật vừa quay sang, Lý Bá vùng đứng dậy bước ra ngoài bậc cửa và khom mình xuống…
Một thớt đá xanh vuông vức  độ mặt bàn dùng để lót mặt thềm nặng trên trăm cân, bị Lý Bá nhấc lên đưa thẳng khỏi đầu, từng bước một đi vào, cánh tay gân cuộn từng vòng như dây thừng quấn quanh bắp thịt.
“Chấn Sơn Chưởng” Hoàng Phủ Tung quát lên :
- Thật là thần lực!
Vừa quát, vừa đứng dậy tung một chưởng…
Bựt…
Ngọn chưởng trúng ngay vào thớt đá, mặt đá bị thủng một lỗ, đá nát ra như bụi và thớt đá từ tay Lý Bá bay ngược trở ra…
“Du Hoa Phong” Tiêu Mộ Văn  khom mình xuống, rồi như  một đòn bẫy bật họ Tiêu tung mình theo đưa tay hứng lấy thớt đá đặt nhẹ vào chỗ cũ.
Nhưng chỉ vừa chấm đất, họ Tiêu lại nhún chân, cả người và thớt đá lại bay lên. Thêm hai ba lần lao người lên xuống, họ Tiêu đã đưa thớt đá ra phía sau vườn cho rơi đánh “bình” một tiếngrồi mới quay vào, mặt không đổi sắc.
Nhất Tiếu Phật gật gật đầu :
- Tam vị quả thật công phu dày dặn,  Lý huynh thần lực,  Tiêu huynh mang vật nặng phi thân, nhưng nếu lâm trận, thì công phu của Hoàng Phủ huynh có lẽ hữu ích hơn…
Họ Tiêu muốn nói gì đó nhưng lại thôi…
Chợt nghe “Cam Yên Đà Huyệt” Vương Nhị Ma bật cười ha hả :
- Đại sư luận hay lắm, nhưng theo thiển kiến của tại hạ thì khi lâm trận, chưởng lực của Hoàng Phủ huynh chưa chắc hữu dụng!
Nhất Tiếu Phật nhướng mắt :
- Sao?
Vương Nhị Ma vẫn thản nhiên :
- Chưởng lực có cứng mạnh nhưng chưa thuần, vì số đá bị bể nát vừa rồi lớn nhỏ không đều nhau, số bể lớn thì lớn quá, số nhỏ thì lại thành ra bụi cám. Từ đó mà xét, thì chưởng lực chỉ được năm sáu thành hoả hầu!
Hoàng Phủ Tung xạm mặt,  nhưng bị sự phân tích xác đáng đó làm cho cứng miệng…
Nhất Tiếu Phật mỉm cười :
- Như thế thì có lẽ chưởng lực của Vương huynh tinh luyện lắm nhỉ?
Hoàng Phủ Tung xốc tới :

- Đệ xin lãnh giáo!
Vương Nhị Ma nghinh bộ mặt vàng như sáp ong, chớp chớp cặp mắt ba góc, tay vuốt bộ râu dê khật khưỡng đi lại trứơc mặt Hoàng Phủ Tung :
- Các hạ đánh tôi thử một chưởng xem!
Hoàng Phủ Tung trầm giọng :
- Chưởng lực của tại hạ không thuần, đánh ra nhưng không chắc lắm, cho nên vạn nhất lỡ làm cho các hạ mang thương tích rồi làm sao?
Vương Nhị Ma vuốt râu cười :
- Các hạ đánh tại hạ có chết cũng không sao, vì đây là việc do tại hạ tự nguyện, vả lại, tại hạ vốn là kẻ cô quả, không có kẻ truyền nhân, cũng không sợ có ai tìm các hạ mà báo thù đâu!
Hoàng Phủ Tung ngó chung quanh :
- Đó là các hạ tự nói đấy nhé, chư vị bằng hữu làm chứng cho điều ấy!…
Vừa nói dứt lời hai tay đã vung lên, chưởng phong ào ào bắn vào giữa ngực Vương Nhị Ma…
Hay quá!
Họ Vương buột một tiếng khen, dựng đứng bàn tay nhè nhẹ đưa ra… Bùng!…
Hai ngọn chưởng dội vào nhau kêu lên một tiếng, thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Tung chao chao mấy cái, hai chân loạng choạng thối lui liên tiếp, trừng trừng đôi mắt nhìn Vương Nhị Ma và vùng há miệng ói ra một búng máu.
Tiêu Mộ Văn lật đật chạy lại, nhưng Hoàng Phủ Tung đã gạt tay ra và quay mình lao thẳng ra ngoài cửa.
Nhất Tiếu Phật cười ha hả : - Không sợ mất danh mà chỉ sợ vô tài, Vương huynh làm bần tăng thật đã mắt hết
sức!
Vương Nhị Ma vuốt vuốt râu :
- May rủi mà!…
Lúc bấy giờ phòng ăn thật là lộn xộn, bàn ghế lật nghiêng lỏng chỏng, chén bát văng bể tứ tung, chỉ có bàn của bọn Chu Thất Thất và hai vợ chồng người đàn bà mặt sẹo thì vẫn còn nguyên vẹn.
Trầm Lãng vẫn bình thản nhấm nháp an nhàn thư thái như không, đối với những việc xảy ra, không hoan nghênh cũng không phản đối.
Nếu bình thường thì quả đây là một người thủ phận thiện lương, nhưng trong hoàn cảnh này thì thái độ đó lại trở nên kỳ dị, trở nên mục tiêu khá hấp dẫn đối với kẻ ưa gây sự.
Chu Thất Thất thì cứ nhìn chàng chằm chặp, chừng như nàng rất thích thú với vẻ đầy tự tin của chàng.
Vợ chồng người đàn bà mặt sẹo thì cứ lo đùa với con gái chứ không buồn ngó đến ai. Còn cô con gái họ lại luôn luôn dòm Hoả Hài Nhi nhăn miệng hỉnh mũi làm trò ông kẹ…
Hoả Hài Nhi thấy cô bé làm trò kỳ cục thì lại đâm ra muốn làm… người lớn, cậu ta thỉnh thoảng cau mày thở ra, tư lự …. Nhưng sự thậtthì chẳng phải cảm khái chuyện gì, mà cũng không bất mãn hay thương hại một ai.
Tất cả sáu người trong bọn họ đột nhiên tạo thành một thế giới riêng biệt trong vũ trụ lắm điều lắm chuyện ồn ào nọ.
Nhất Tiếu Phật lần lần đi lại, nhưng hai vợ chồng người đàn bà mặt sẹo cứ lo đùa với con gái mình thôi…
Chu Thất Thất liếc thấy cười nho nhỏ :
- Lão thầy chùa mập đã ghẹo đến vợ chồng người ấy, coi chừng bị một vố đau!
Bao nhiêu cặp mắt còn lại đều đổ dồn vào Nhất Tiếu Phật và hai vợ chồng nọ, vì họ cảm thấy đây có thể là vấn đề gay nhất, mà không chừng cuộc diện cũng sẽ vì đó mà đổi thay…
Nhưng Nhất Tiếu Phật chưa kịp có một cử động nào thì thình lình phía bên ngoài xa xa nghe vọng lên một loạt tiếng rú cực kỳ kinh khiếp. Tiếng rú không cùng một chỗ, có gần có xa, nhưng lại nối tiếp cùng một lúc giữa đêm khuya nghe rợn gáy.
Nhất Tiếu Phật bước nhanh lại cửa sổ đưa tay vén màn che…
Một luồng gió thốc vào, tuyết bay rơi lả tả, nhiều ngọn đèn chao chao như muốn tắt, khung cảnh trong vòng vụt chêng nghiêng.
Dưới ánh sáng lập loè, trông người chết thật là dễ sợ. Đôi mắt trợn trừng như muốn lồi ra ngoài, vẻ mặt y như là trước khi chết đã gặp phải một chuyện kinh hãi tột bực…
Điều đáng chú ý là da mặt họ tím bầm, sưng húp kỳ dị…
Mọi người đưa mắt nhìn nhau hồi hộp…
“Tý Ngọ Thôi Hồn” Mạc Hy lom khom dòm kỹ và vụt la lên :
- Độc, thứ ám khí tẩm độc cực kỳ lợi hại!
Nhất Tiếu Phật ngồi xổm xuống mở banh ngực áo của nạn nhân, thấy da thịt nơi nào cũng tím bầm sưng húp, ngay giữa ngực có vết thương như bị tên đâm, chất nước đen đen nhờn nhờn chảy ra, không phải máu cũng không phải mủ…
Điều lạ là trong vết thương không thấy vật gì cả, không có tên cũng không tìm ra ám khí.
Xem tiếp những thây khác, tất cả cách chết và hình dáng đều y như vậy, không thấy có gì khác cả.
Quần hào đưa mắt nhìn nhau, không ai nói được lời nào…
Nhất Tiếu Phật nuốt nước bọt :
- Các vị có nhìn ra đó là thứ ám khí gì không?
Trầm Lãng nói nhỏ :
- Căn cứ vết thương thì có lẽ là tên bắn!
Mạc Hy trố mắt :
- Tên? Ở đâu?
Nhất Tiếu Phật trầm ngâm :
- Nếu nói có người núp trong bóng tối phóng lãnh tiễn giết đám người này rồi rút tên ra hết thì không thể làmđược trong trường hợp này, vì chúng ta theo dấu vết rất mau. Còn nếu không như thế, thì tên từ đâu tới? Và rồi đi đâu?

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 141
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com