watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
06:03:4530/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Võ Lâm Tuyệt Địa - Cổ Long - Chương 1-40 - Trang 8
Chỉ mục bài viết
Võ Lâm Tuyệt Địa - Cổ Long - Chương 1-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Tất cả các trang
Trang 8 trong tổng số 40


Hồi 4-2

Giọng nói không lớn lắm, nhưng rất rõ ràng, âm thanh nhọn hoắc như mũi tên….
Trầm Lãng ngước lên thấy tản cây bên vệ đường có một cục tuyết thật lớn, giống như bông tuyết phủ ổ chuột mà người ta thường thấy, chính giọng nói vừa phát ra trong ấy…
Và trong cục tuyết vụt rung lên đổ xuống, một người mặc  quần áo đỏ từ trong nhảy ra, mặt đeo chiếc mặt nạ y như Hoả Hài Nhi lúc nãy.
Trầm Lãng lắc đầu :
- Chắc đây là cách “Ngũ Sắc Hộ Thân”, một phép trong “Thiên Ma Di Tung thuật” chứ gì?
Hoa Nhị Tiên cười hăng hắc :
- Ối, cái thứ trùng dế cũng học được ấy mà Trầm công tử quá khen, đừng làm thế mà lão bà đâm ra ngạo mạn bây giờ!
Đây đúng là một thuật học nghiên cứu được từ loài côn trùng trong tuyết phủ, và câu nói của Hoa Nhị Tiên quả là câu nói thật tình.
Chu Thất Thất hỏi :
- Sao? Làm xong công việc rồi à?
Rồi, chuyến này thì lão Liên Thiên Vân quả là bể bụng…
Hoa Nhị Tiên vừa nói đến đó, chợt nghe xa xa có tiếng vó ngựa dồn dập…
Chu Thất Thất cau mày :

- Bọn nào theo đó nhỉ?
Trầm Lãng cũng lấy làm lạ :
- Mà họ theo để làm gì?
Hoa Nhị Tiên chỉ Chu Thất Thất :
- Đây nè, cô này ghẹo người ta nè. Khi không rồi nhổ mất tiêu kỳ của Uy Võ tiêu
cục…
Chu Thất Thất cãi lại :
- Không đâu nhé, tôi không có nhổ đâu nhé !
Hoả Hài Nhi chỉ chỉ tay vào ngực :
- Mỗ đấy, mỗ nhổ đấy. Nhưng họ làm gì mỗ chứ? Cờ gì thấy gai mắt thấy mồ, họ tới thì cho họ biết tay!
Hoa Nhị Tiên cười :
- Hay. Hay lắm. Mọi lần chỉ có một người hay gây hoạ, bây giờ lại thêm một người nữa. Hai chị em thật là xứng phải không Trầm công tử?
Trầm Lãng xá một xá thật dài :
- Xin chư vị ở đây mà vui, tại hạ xin cáo từ!
Hoả Hài Nhi la lớn :
- Đừng, Trầm ca đừng có đi! Coi chừng có người khóc!
Quả thật mi mắt của Chu Thất Thất đã ửng hồng, nàng nói như sắp khóc :
- Đi đi, đi đâu thì đi. Người ta không muốn ở chung với đám bò này thì để cho người ta đi…
Trầm Lãng đứng lại thở một cái khì :
- Chu cô nương, tôi hỏi thật, bây giờ cô muốn tôi làm sao đây?
Chu Thất Thất khẽ cười, hai tròng mắt ướt nhem :
- Tôi muốn… tôi muốn…
Nàng làm thinh cắn môi cười ngỏn ngoẻn…
Nghe tiếng vó ngựa hơi gần, Hoa Nhị Tiên giục :
- Thôi, cô bé, bây giờ định chạy trốn hay định đánh? Lẹ lên đi, người ta sắp tới rồi đó!
Hoả Hài Nhi nói hớt :
- Tự nhiên là đánh chứ, có Trầm đại ca giúp nữa mà!
Trầm Lãng bước lại gần hỏi nhỏ :
- Đánh hả? Đánh thì đánh!
Rồi thình lình chàng vung tay điểm vào “Kiên Tỉnh huyệt” của Hoả Hài Nhi, bồng xốc cậu ta, phóng mình lên ngựa.
Từ nãy giờ Chu Thất Thất vẫn ngồi trên yên, Trầm Lãng vừa phóng lên vừa thúc mạnh, nàng đành phải giật cương cho ngựa lao nhanh về phía trước…
Hoa Nhị Tiên nhún chân vút theo sau…
Bảy con ngựa của đoàn kỵ sĩ thấy ngựa của chủ đã phi, cũng vội vã bám sát theo…
Hoa Nhị Tiên nảy ngược lại, rơi đúng vào yên của một trong bảy con ngựa đó…
Gã đại hán định nhảy xuống, nhưng Hoa Nhị Tiên khoát tay :

- Cứ chạy !
Và bà ta cú đứng xổng trên yên, y như đứng trên một cây cầu ngoạn cảnh….
Gã đại hán vừa phục vừa sợ, cứ ra roi cho ngựa phi nhanh.
Tuy bị điểm huyệt không cựa quậy được, nhưng Hoả  Hài Nhi vẫn tỉnh táo như thường, hắn trừng mắt ngó Trầm Lãng la bài hãi :
- Buông ra, buông ra! Cái gì kỳ cục vậy? Hổng buông ra tôi chửi à!
Trầm Lãng hất hàm :
- Ừ, lộn xôn hả? Lộn xộn tôi cạo đầu trọc lóc rồi đưa đến Ngũ Đài sơn làm thầy chùa con với Thiên Pháp đại sư cho coi!
Hoả Hài Nhi trợn tròn đôi mắt :
- Thiệt hả? Thiệt dám làm hả?
Thử coi, thử coi tôi có dám không? Tôi chưa nói cái gì mà không làm cả!
Hoả Hài Nhi chằng miệng làm thinh.
Chu Thất Thất bật cười :
- Cao nhân tắc hữu cao nhân trị. Cũng có người phải sợ chứ, cũng phải có khắc tinh chứ!
Hoả Hài Nhi trả đũa :
- Khắc tinh gì? Chẳng qua thấy anh rể mình nhịn cũng chẳng ai cười vậy mà!
Trầm Lãng nhăn mặt làm thinh…
Chu Thất Thất có vẻ hả hê nhưng vẫn nói :
- Nói bậy hả? Rạch miệng bây giờ!
Hoả Hài Nhi bĩu môi :
- Cha, khoái chí tử còn làm bộ!
Chu Thất Thất định quay người lại vả chú bé, nhưng mới quay lại thì mặt nàng chạm trúng mặt Trầm Lãng, vì hai người ngồi chung một yên gần quá…
Hoả Hài Nhi cười ha hả :
- Cha, thân thiện ghê há!
Chu Thất Thất mắc cỡ đỏ mặt định mắng, nhưng ngay lúc ấy bỗng nghe tiếng ồn ào văng vẳng :
- Dấu ngựa còn ràng ràng đây, chắc con điên đó chạy chưa xa đâu!
Vì gió sau lưng thổi tới, cho nên còn xa mà tiếng người nghe rõ mồn một, nhưng ở sau thì không nghe được tiếng vó ngựa phía trước…
Chu Thất Thất nói :
- Thây kệ, đến thì đánh, chạy đâu cho mệt. Bộ đánh không lại họ hay sao mà sợ!
Trầm Lãng thúc mạnh vào hông ngựa :

- Thế tôi bộ đánh không lại cô sao? Thế tại sao tôi lại không đánh?
Chu Thất Thất vùng vằng :
- Người ta nói thiệt mà ở đó … kỳ cục!
Thì tôi cũng nói thiệt, vì tôi cho rằng ví dù võ công của cô nương có cao hơn đi nữa cũng không thể đánh được!
Sao lại đánh không được?
Trầm Lãng ôn tồn :
- Bởi vì chuyện xảy ra là do chính cô đơn phương gây  rối, bậy giờ tạo thành chuyện lớn, thì làm sao mà ăn nói với bằng hữu giang hồ. Vả lại, Triển Anh Tông và Phương Thiên Lý cũng chẳng phải hạng người dễ chọc, nếu gây thù oán với họ thì sau này sợ lão gia gia cũng sẽ bị khó lây!
Chu Thất Thất ngó lại thật nhanh :
- Như vậy là công tử cũng còn lo cho tôi đấy chứ! Trầm Lãng mỉm cười : - Ân cứu mạng làm sao tôi quên được! Chu Thất Thất cố cho thân mình dựa nhẹ ra sau, và nàng nói bằng một giọng thật
dịu :
- Thôi được rồi, chạy thì chạy. Bất luận chạy đến đâu cũng được, tuỳ nơi công tử
hết!
Hoả Hài Nhi cười hi hi :
- Hay quá, hay quá! Nhưng coi chừng kẻ nhích tới, người xê lui, ép tôi nhẹp lép đấy nhe!
Chu Thất Thất phát nhẹ vào mông chú bé :
- Đồ quỉ!
Trầm Lãng thúc mạnh hông ngựa, Chu  Thất Thất giật cương rẽ theo ngả Lũng Thành…
Cứ như thế, đoàn người ngựa dọc theo ven sông thẳng xuống đất Tất Dương; lúc bấy giờ đã quá trưa, đoàn người rượt theo sau không còn nghe nữa…
Chu Thất Thất lắc đầu :
- Mệt quá, kiếm khách điếm nghỉ đi, mệt quá rồi!
Trầm Lãng hơi do dự :
- Nơi đây sợ nghỉ không được đâu, coi chừng họ đuổi theo…
Chu Thất Thất sẵng giọng :
- Theo à? Xí, bây giờ mà còn sợ! Cho dù họ đến họ giết tôi cũng không sợ, mệt gần chết, buồn ngủ thấy mồ!…
Trầm Lãng lắc đầu :
- Thiệt, con nhà giàu có khác!…
Chu Thất Thất quay lại trừng mắt :
- Nói sao?
Trầm Lãng đấu dịu :
- Tôi nói muốn nghỉ thì nghỉ!
Hoả Hài Nhi chu mỏ :
- Hổng phải nóivậy đâu, ảnh nói con gái nhà…
Hắn vụt làm thinh, đôi mắt ngó chăm chăm về phía trước…
Bây giờ đoàn người ngựa đã vào trong thành. Đường xá Tất Dương thật là đẹp, nhà cửa phố chợ thẳng tắp, cửa hàng đầy dẫy…
Đi hết con đường lót đá, quẹo qua một khúc quanh, chợt thấy mấy mươi người đàn ông vạm vỡ, khiêng một dọc mười bảy mười tám cỗ quan tài từ đầu kia đi lại.
Đám người khiêng quần áo lem luốc dính đầy bùn đất, thế mà những cỗ quan tài thì sạch bóng, điều lạ là dấu sơn vẫn còn  chưa khô, có lẽ họ làm gấp lắm, y như là trong thành người ta chết quá nhiều, hòm đóng không kịp…
Người qua đường thảy đều đi chậ lại, nhưng in hình không ai biểu lộ ngạc nhiên gì cả. Có người cúi gầm mặt xuống đất, có người lại lẫn vào hàng quán bên phố, y như là họ sợ ngó mấy cỗ quan tài kia rồi hoạ đến vậy.
Hoả Hài Nhi càng thấy càng lạ lùng, cứ ngó theo chầm chập :
- Lạ quá, quan tài ở đâu mà khiêng đông quá!
Chu Thất Thất cũng nói :
- Quả thật là nhiều quá!…
Hoả Hài Nhi nói luôn :
- Nhiều quá chứ thật giả gì nữa, từ nhỏ tới lớn tôi mới thấy một lần này, chị cũng chưa thấy đâu nhé!
Chu Thất Thất gật đầu :
- Ai mà thấy nhiều như thế bao giờ, mà nè, sao thiên hạ in như làkhông dám ngó, hay là ở đây bị bịnh dịch cũng chưa biết chừng à…
Hoả Hài Nhi nói :
- Dịch gì, nếu bị bịnh dịch thì người ta thiêu hết chứ ai lại khiêng đi như vậy!
Chu Thất Thất lại gật đầu :
- Nếu không phải là bệnh dịch, thì chắc là chuyện tàn sát võ lâm mới chết nhiều như thế…. Uûa, mà những người khiêng đâu ai có dáng cách võ lâm đâu nhỉ?
Hoả Hài Nhi nhướng nhướng mày :
- Vậy mới là kỳ!
Hoa Nhị Tiên cũng đã đi lên tới trước, nhưng lại đeo mặt nạ cho nên ai cũng tưởng là đứa bé đeo chơi, không người nào để ý đến cả.
Chu Thất Thất hất hàm nói với bà ta ;
Thấy không? Kỳ quá!…
Hoa Nhị Tiên nói :
- Đừng có bàn chuyện người ta, thành Tất Dương này không phải là chỗ…
Thấy bà ta ngập ngừng, Chu Thất Thất hỏi :
- Chỗ này làmsao?
Hoa Nhị Tiên lắc đầu :
- Không có sao hết!…
Tuy trả lời xuôi, nhưng bà ta lại lẩm nhẩm trong miệng :
- Đã là cái chỗ khó khăn mà lại thêm hai tay hay gây sự này nữa, không khéo sẽ tùm lum lêm bây giờ cho coi!
Chu Thất Thất không nghe, nàng chờ cho đám người khiêng quan tài qua rồi giật cương cho ngựa rẽ qua đường lớn.
Dọc theo đường rộng lặng yên phăng phắc, những khách bộ hành ai ai cũng ngậm miệng làm thinh, mắt ngó xuống chân cắm cúi đi hoài…
Chu Thất Thất cho ngựa rẽ vào một khách điếm lớn. Khách điếm này có vẻ huy hoàng lắm, chỉ có điều là cũng lặng trang, luôn cả hàng cơm phía bên ngoài cũng không thấy một người, in hình khách ở trong thành Tất Dương này đã đi hết cả. Khu thành có tiếng phồn thịnh bây giờ hoá ra thành chết!
Giao ngựa, chọn phòng xong xuôi, Chu Thất Thất đánh một giấc ngon lành cho đến trời sập tối mới thức dậy. Nàng cảm thấy chưa đã, mặc dù đã ngủ suốt một buổi trời…
Nằm nán thêm một chút, Chu Thất Thất cảm thấy như mình vừa qua một giấc chiêm bao…
Nàng nhớ trong giấc ngủ phảng phất nghe như là ngoài đường có tiếng vó ngựa dồn dập không dứt, nhưng bây giờ thức dậy lại im rơ…
Chu Thất Thất rửa mặt qua loa rồi chạy sang phòng bên kêu vọng vô :
- Bát đệ, Bát đệ…
Kêu chưa dứt bốn tiếng, cánh cửa vụt bật ra, Hoả Hài Nhi đứng thẳng trên giường dòm ra cửa sổ :
- Tôi biết đúng là chị mà!
Chu Thất Thất hỏi :
- Hắn đâu?
Hoả Hài Nhi hỉnh hỉnh mũi :
- Chị ngủ cho sướng cái thân chị, tôi thì không dám chợp mắt tí nào cả, cứ lo giữ hắn như giữ của nợ…
Và chỉ tay lên giường, chú bé tiếp :
- Đó, chị dòm coi, bây giờ mà hắn còn ngủ như trâu đó! Chu Thất Thất điểm điểm ngón tay : - Không được chửi người ta đa!
Miệng nói, mắt dòm theo tay chú bé, thấy một đống mền phủ kín mịt. Chu Thất Thất vẫy vẫy chú bé :
- Đừng cho hắn ngủ, kêu dậy!
Phải rồi!
Hoả Hài Nhi toét miệng cười và chạy lại nhảy dựng lên chụp xuống chỗ Trầm Lãng nằm, kêu lớn :
- Dậy…
Nhưng chú bé cảm thấy như có điều lạ, ngưng lại nửa chừng hai tay nắm mép mền tốc lên…
Mặt giường trống không, cái mền chỉ trùm lên một cái gối!
Chu Thất Thất hốt hoảng nhảy tung cửa vào dậm chân đồm độp :
- Ngươi nói người ta ngủ như trân, chẳng dè là ngươi ngủ như trân. Giữ gì? Giữ gì mà người ta đi mất không hay?
Và nàng quay lại kêu lớn :
- Mau, mau… đâu cả rồi!…
Hoa Nhị Tiên và đám vệ sĩ chạy vào, Chu Thất Thất chỉ cái giường :
- Hắn… hắn đi rồi!…
Nàng chỉ nói được mấytiếng rồi nín thinh, mi mắt bắt đầu ửng đỏ…
Bị Chu Thất Thất mắng, Hoả Hài Nhi xịu mặt :
- La um sùm, lớn sầm sầm rồi mà động một cái là chảy nước mắt! Xí…
Chu Thất Thất chồm lên :
- Nói gì? Nói gì đó, chết bầm…
Thấy chị nổi xung, Hoả hài Nhi đâm hoảng :
- Ai nói gì? Tôi nói… tôi nói mau đi kiếm hắn chứ bộ…
Chu Thất Thất quay ra :
- Phải rồi, mau… mau, đi kiếm mau lên, đứng làm gì trơ trơ ra đó? Mau…
Ngay lúc đó, bóng người thoáng qua cửa, Trầm Lãng đã phóng ngay vào phòng.
Hoả Hài Nhi chụp lấy reo lên :
- Hú hồn, đi đâu vậy? Đi hồi nào vậy?
Trầm Lãng mỉm cười :
- Hồi mà cậu nằm mơ chửi Kim Bất Hoán đó!
Hoả Hài Nhi chớp mắt :
- Ủa, tôi nằm mơ hồi nào cà?
Chu Thất Thất ngồi bệt xuống ghế làm mặt lạnh :
- A, tưởng ai thì hoá ra là Trầm công tử. Sao, sao còn trở lại? Chớ không phải đi luôn à?
Trầm lãng gật đầu :
- Phải…
Chu Thất Thất cười nhạt :
- Đi thì đi, trở lại làm gì? Có ai trông đâu?
Hoả Hài Nhi bĩu môi :
- Trông thì không ai trông, nhưng khóc thì có người khóc!…
Chu Thất Thất trừng mắt dứ dứ, Hoả Hài Nhi rụt đầu chạy lại núp sau lưng Trầm Lãng…
Trầm Lãng nghiêm mặt :
- Thành này lộn xộn lắm, thiên hạ võ lâm kéo tới nườm nượp, tôi trở lại đây cho các vị hay, phải mau rút khỏi nơi đây đêm nay!
Chu Thất Thất liếc chàng :
- Trở lại đưa bọn này rời khỏi thành rồi bỏ đi luôn phải không? Hứ, tôi không đi đâu hết, ai muốn đi đâu thì đi một mình đi!
Vừa nói vừa vùng vằng đi ra, nhưng khi đi ngang Hoả Hài Nhi, nàng thúc cùi chỏ vào hông chú bé rồi bảo nhỏ :
- Quỉ, coi chừng hắn!
Và nàng quay lại nói lớn :
- Muốn ăn cơm thì ra ăn!
Hoả hài Nhi kéo tay Trầm Lãng :
- Trầm đại ca, đi ăn cơm. Muốn đi thì ăn no rồi đi! Đừng có thèm giận chỉ, con nít mà!
Trầm Lãng bật cười :
- Cô ấy con nít, còn cậu?
Hoả Hài Nhi híp mắt :
- Tôi biết điều hơn chứ. Chỉ có điều là ngủ hay mơ chút vậy thôi.
Trầm Lãng mỉm cười vò đầu chú bé, và chú bé kéo chàng ra phía sau.
Chỉ một mình Hoa Nhị Tiên ngồi lại trong phòng, dáng sắc trầm tư nặng nhọc, ý chừng bà ta cảm biết trong vòng gần đây tai hoạ sẽ đến nơi…

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 159
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com