Nàng nghe hai gã đai hán nói với nhau: - Coi cái bộ khá oai vệ nhỉ. Nàng cứù ngẩng mặt đi luôn… Hai bên vách đá in như có nhiều cửa nhưng tất cả đều đóng im thin thít. Chu Thất Thất đâm nghi. Bọn Triển Anh Tông, Phương Thiên Lý có thể bị nhốt trong này và người thiếu phụ ở trên lầu có thể là Mộng Vân tiên tử, hay cũng là người của Mộng Vân tiên tử… Tất cả những việc bí ẩn này chính Trầm Lãng đang cố công mà chưa tìm ra được manh mối, thế mà bây giờ nàng nắm được tất cả. Nghĩ đến đây Chu Thất Thất nghe thân hình nhẹ nhõm và lòng lâng lâng vui sướng lạ lùng. Nàng cảm thấy những gì khổ cực, dày vò nhục nhã đều biến mất hết. Gặp lại Trầm Lãng đem chuyện khám phá này kể cho chàng là hơn tất cả. Tâm thần sung sướng, thân hình như vụt nhẹ lên, cước bộ nghe không còn yếu ớt nữa. Vừa đi vừa nghĩ, nàng đã đi hết con đường địa đạo nhưng vẫn không thấy cửa ra. Ngay lúc đó, một bóng người trong bóng tối vụt thoáng qua. Chu Thất Thất giật mình, tim đập rộn lên vì bóng người mà nàng vừa thấy cao lớn quá mức, mình cao hơn tám thước. Nàng đứng chỉ cao tới ngực người ấy mà thôi. Nàng cũng không ốm lắm, thế mà eo lưng nàng cũng chỉ bằng bắp tay của người ấy thôi. Thân hình đã cao lớn mà thân pháp lại nhanh nhẹn vô cùng, không nghe một tiếng động nào mà người ấy đã tới sát bên. Thân hình cao lớn đứng sừng sững trước mặt nàng y như một thiên thần trong truyện cổ. Con người thật lạ lùng, mình trần trùi trụi, da trét một thứ dầu bóng loáng, chiếc đầu to bằng chiếc đấu cại nhẵn thính… Và điều kỳ lạ khác là con người to lớn đó lại có một đôi mắt hết sức hiền hoà. Chu Thất Thất bạo gan hỏi lớn: - Ông có phải là người công tử sai đến đón tôi không? Người cao lớn gật đầu chỉ chỉ vào miệng và lỗ tai. Chu Thất Thất chợt biết ra: con người này vừa câm vừa điếc. Người cao lớn đưa hai tay lên. Địa đạo cao độ hai người phải chồng lên mới tới thế mà người cao lớn chủ đưa tay lên là đụng. Cả thân hình chét dầu bóng loáng chợt nổi từng vòng từng vòng tuột thớt đá làm nắp địa đạo vừa dày vừa lớn bị ông ta dở bổng lên. Và khi đỡ thớt đá những vòng thịt trong người ông ta cuộn lên y như có nhiều con rắng uốn mạnh dưới lớp da… Chu Thất Thất há hốc mồm kinh ngạc… Thật là sức lực kinh hồn. Trên đời này ngoài ông ta chắc chắn không còn có ai đỡ nổi thớt đá ấy. Không dám chần chờ, Chu Thất Thất vội vòng tay: - Đa tạ. Rồi cũng không dám nhìn lại nữa, vội vàng nhún chân phóng mình ra khoảng trống của thớt đá mà người cao lớn còn đang đỡ… Định bụng bên ngoài nếu không có đồng hoang, rừng rậm thì cũng là bãi tha ma, thế nhưng Chu Thất Thất lại lầm. Nơi đây lại là nơi ở phía sau của một trại bán hòm. Cả một gian rộng lớn ấy chứa toàn những cỗ quan tài mới làm xong. Có số đàn ông lực lưỡng hoặc đang cưa cây, hoặc đang bào ván, hoặc đang ráp khuôn. Cũng có một số đông chuyên lo sơn phết. Họ làm hùng hục gần như không ai ngó đến ai chứng tỏ chủ trại hòm này đang lúc làm ăn phát đạt. Chu Thất Thất lại hết hồn, nhưng thớt đá đã hạ xuống rồi, dù có lo gì cũng không biết phải làm sao nữa. Nàng đứng sững để tuỳ cơ đối phó… Nhưng lạ làm sao, đám công thợ này cứ hì hục ai lo việc nấy y như không ai lạ gì chuyện có mặt của nàng… không ai buồn liếc nàng đến một cái. Ngoài phía trước tiếng xe khua, tiếng người nói thực là huyên náo. Rõ ràng nơi đây là phố chợ. Nơi bán hàng đang có hai người lựa mua trả giá cùng với tiếng cưa, đục, đóng,… bốn phía ào ào không ngớt. Nhưng Chu Thất Thất thì vừa sợ, vừa lo. Trại bán hòm. Sao lại là trại bán hòm mà không phải là một hiệu buôn gì khác? Phải chăng dưới địa đạo này luôn có người chết? Và nơi đây là chỗ chuyên liệm thây để đưa ra ngoài? Nếu quả thế thit thật là có trời mà biết… Ai cũng tưởng có người mua hòm về để làm đám tang chứ đâu ai ngờ một khuôn hòm để từ trong trại mới khiêng ra đã có thây ma trong ấy. Cho dù một ngày dưới địa đạo có hai ba người chết cũng đem ra một cách dễ dàng… Chu Thất Thất rùng mình. Kế hoạch giết người chôn xác quả thật tinh vi, bí mật. Càng nghĩ càng thấy kì quái, càng thấy nghĩ càng thấy sợ sệt. Chu Thất Thất bậm gan đi đại qua đường. Bên ngoài cửa trại hòm có hai gã đứng ra mời mọc khách mua hòm. Một gã mặt rỗ chằn chịt, một gã thì sức môi nói ngọng khó nghe. Thật là dễ tức cười. Bán rau bán quả thì rao mời đã đành, đằng này bán hòm mà cũng đứng rao hàng mời mọc. Y như là không muốn mua nhưng vì mời quá phải mua vậy. Bên trong nơi tủ tiền cao cao, trên tủ có một cái cân õ Thiên binh để cân bạc. Chu Thất Thất chú ý từng chi tiết một. Nàng nghĩ chỉ cần ghi tất cả là có thể đưa Trầm Lãng tơi nơi được. Chu Thất Thất thấy người khách mua hòm cứ chăm chú nhìn nàng, trái lại gã rao hàng lại không hề chú ý. Vưa hơi lạ vừa mừng, Chu Thất Thất hối hả đi thẳng ra đường thấy người người lũ lượt qua lại, nàng trở nên phấn chấn. Nàng cứ cắm đầu đi riết qua bên kia đường mới dám ngẩng mặt nhìn. Nàng quay lại dòm thấy phía trước hòm có đề ba chữ ”Vương Sâm Ký” thật lớn. Và hai bên có câu đối: “ Chỉ sợ khách hàng đông quá Rất mong người đến thưa dần” Chu Thất Thất chút nữa đã sặc cười. Thật là câu đối quá trào phúng. Nàng cố ghi nhớ tất cả. Nàng sẽ đưa Trầm Lãng khám phá tất cả bí mật, âm mưu quỉ quái này. Đi một đỗi, Chu Thất Thất lại cảm thấy băn khoăn… Tai sao họ biết mình rõ tất cả bí mật của địa đạo mà lại thả mình? Chẳng lẽ gã thiếu niên ấy điên? Chẳng phải hắn dành để cơ nghiệp khổ cực của mẹ hắn phải sụp đổ ư? Hay là… Nhưng nàng lại tử nói: - Không, không thể… Vì nàng đang nghĩ đến Trầm Lãng… Vì tình yêu, nàng có thể hi sinh cho Trầm Lãng… Nếu hắn yêu nàng, hắn cũng có thể... Nhưng nàng cứ luôn miệng nói: - Không, không thể… Bây giờ trời đã hoàng hôn, mây chiều còn tia nắng rọi lên y như gấm vóc dội ánh xuống mặt đất làm cho dung nhan người nào cũng rực rỡ như hoa. Chu Thất Thất cảm thấy trên đời chưa lúc nào nàng thấy đẹp như thế này. Lòng cảm nghe một niềm vui vô tận. Nhưng cảnh chiều đó đẹp cũng không thể trường tồn. Thoáng chốc bóng mây đã xạm, trên trời sao đã điểm lưa thưa. Từ sự hân hoan buổi chiều, Chu Thất Thất cảm nghe nỗi lo lắng về đêm. Bây giờ mệt lại đói, không biết Trầm Lãng ở phương nào? Lạ thật. Vui cũng nhớ tời Trầm Lãng, nguy nan cũng nhớ Trầm Lãng, cho đến mệt đói cũng nhớ Trầm Lãng. Bóng hình của Trầm Lãng luôn túc trực trong óc nàng. Ra gần tới cổng, Chu Thất Thất mới biết là Lạc Vương Thành. Nàng bắt đầu do dự. Không biết là mình có nên ra thành hay không? Nhất định Trầm Lãng không còn ở nơi chỗ ngụ nữa rồi. Vì một khi nàng mất tích chàng sẽ lo sợ và sẽ bôn ba tìm kiếm. Nhưng không biết chàng kiếm lối nào? Không biết bây giờ chàng đi tìm nàng hay chính nàng lại đi tìm chàng? Chu Thất Thất nghĩ đến đó chợt bật tức cười. Nhưng hoàn cảnh này không làm cho nàng cười ra tiếng. Dừng nghỉ ở chân thành một lúc, Chu Thất Thất chợt thấy có một gã từ xa đi tới, đầu đội nón sùm sụp, miệng cứ huýt gió… xem dáng điệu nếu không là lưu manh thì cũng là du đãng … Chờ cho hắn đi tới, Chu Thất Thất nhảy xổ ra: - Này anh có biết người anh hùng ở đất Lạc Dương này là ai không? Người đội nón ban đầu giật mình, nhưng sau khi nhìn thấy rõ Chu Thất Thất, hắn vụt cười híp mắt: - Đúng rồi, cô nương tìm đúng rồi. Thành Lạc Dương này ai lại chẳng nghe danh tôi, ai lại chẳng nghe danh “Hoa Hoa Thái Tuế” Triệu lão đại này… Hắn nói chưa dứt lời đã bị luôn năm sáu cái tát tai nẩy lửa. Hắn té bò càng dưới đất và chưa kịp hỏi gì đã bị Chu Thất Thất bẻ quặt cánh tay ra sau lưng: - Nói mau, ai là người của đất Lạc Dương này? Triệu lão líu lưỡi: - Ở phía tây thành có “Thiết Diện Ôn Hầu” Lữ Phụng Tiên, phía đông có “Trung Nguyên Mạnh Thường” Âu Dương Hỉ. Hai người này đều là nhân vật danh tiếng của Lạc Dương Thành. Nghe tên đoán người, Chu Thất Thất gắt lớn: - Âu Dương Hỉ tại đâu? Mau dẫn ta tới đó. Triệu lão chớp mắt: - Vâng vâng… tiểu nhân xin tuân mạng. Xin cô nương buông tay cho. Quả Âu Dương Hỉ là một cự phách tại Lạc Dương. Nhà cửa san sát chiếm một góc thành đông rộng lớn. Cách xa mấy mươi trượng, Chu Thất Thất rỏ ánh đèn rực rỡ rừ lâu đài trang viên Âu Dương Hỉ huyên náo tiếng nói cười … Đi gần tới thấy trước cổng xe ngựa dìu dập vô không ngớt, người nào cũng ngực phồng vai rộng trong giới võ lâm. Đến tận cổng, Chu Thất Thất buông tay Triệu lão đại… Hắn vụt chạy bạt ra kêu lớn: - Anh em ơi, mau mau, con quỉ nhỏ này đến nhiễu loạn chúng ta đây. Hơn mười gã đại hán ùn ùn chạy tới. Chu Thất Thất chụp lấy ngực áo lão Triệu quăng ngay tới trước… Mấy gã đại hán chạy đầu lật đật đưa tay ra đỡ nhưng ba bốn gã té dồn cục vào nhau… Chúng lồm cồm bò dậy thì Chu Thất Thất đã tới. Võ công của nàng tuy tạp nham nhưng thừa sức đối phó với bọn vô lại này. Chúng chỉ mạnh mà không có chí khí lâm trận… Y như một bầy dê trước cọp, Chu Thất Thất luôn mấy hôm nay toàn gặp chuyện tức, bây giờ được dịp xả ra nên càng đánh càng lanh lẹ và dữ dằn. Mấy gã đại hán xem chừng ăn không ngồi rồi hô nhau chạy ngược trở về… Chu Thất Thất rượt riết theo… Thình lình có tiếng quát lên: - Đứng lại. Nàng liếc thấy một thanh niên trên dưới ba mươi tuổi, thân thể cường tráng, mình mặc chiếc áo gấm thêu hoa, đang chắp tay sau lưng đứng ngay giữa cổng. Gã thanh niên chăm băm nhìn Chu Thất Thất và y có hơi kinh ngạc khi thấy nàng đánh bọn đại hán bằng những ngón đòn toàn bằng chiêu thế lợi hại. Tuy nhiên, gã vẫn ung dung vòng tay: - Võ công của cô nương thật tinh diệu. Là kẻ ưa mềm chứ không ưa cứng, thấy gã thanh niên áo gấm vòng tay thủ lễ, Chu Thất Thất bèn dừng tay đứng lại. Đám đại hán chạy rút ra phía sau lưng gã thanh niên… Gã thanh niên áo gấm lại cười: - Bọn nô gia có mắt không tròng, dám xin cô nương tha thứ cho. Chu Thất Thất nói: - Không có gì, vả lại họ bị đánh chứ chẳng phải tôi. Gã thanh niên áo gấm lại vòng tay: - Tính cô nương quả là thẳng thắng. Chu Thất Thất mỉm cười:
- Tính đó tốt chứ? Chừng như chưa từng gặp người thiếu nữ nào kỳ cục như thế cho nên gã thanh niên áo gấm hơi sửng sốt, ngập ngừng: - Vâng… vâng… rất tốt. Chu Thất Thất hỏi: - Cứ xem phong cách các hạ chắc là “Trung Nguyên Mạnh Thường” phải không? Gã thanh niên Mạnh Thường Quân Âu Dương Hỉ chớp chớp mắt: - Người như cô nương nếu bình thường thì tại hạ cầu mà mời vào, chỉ vì hôm nay… Chu Thất Thất cau mặt: - Bữa nay làm sao? Hay la bữa nay các hạ không có tiền? Âu Dương Hỉ cười hơi gượng: - Không phải thế… Thật không dấu gì cô nương, bữa nay có một vị giang hồ đại thương gia tạm mượn vùng này để tính chuyện làm ăn. Đó là nhà cự phú Lãnh Nhị Thái gia gia. Do đó, khách khứa các nơi đến đây nhiều quá cho nên tại hạ không dám mời cô nương…. Chu Thất Thất chớp mắt và vụt cười: - Tại sao các hạ biết tôi là một người cũng đến đây tính chuyện là ăn đó chứ. Mau dẫn tôi vào. Lâm vào thế bị động, Âu Dương Hỉ cứ đưa mắt nhìn nàng mà chưa biết nói sao… Hắn thấy Chu Thất Thất quần áo tuy không được tề chỉnh nhưng con người thì lại có rất nhiều khí phách, trong lòng bán tín bán nghi… Gã vẫn còn lúng túng thì Chu Thất Thất đã ngang nhiên đi vào cửa y như xem nhà thiên hạ là nhà của mình. Âu Dương Hỉ lại càng hoang mang thêm nữa. Hắn sợ không khéo lại đắc tội với người đáng kính vì chưa rõ lại lich của khách cho nên đành phải ngoan ngoãn đưa đường. Giữa đại sảnh đèn đuốc sáng choang, hai bên mấy dẫy bàn ghế toàn bằng cây tàng hương bóng loáng và đã ngồi sẵn nơi đây ngót ba mươi người… Số ngừơi này tuổi tác, dáng điệu tuy không giống nhau nhưng cách ăn mặc thì đều rất sang trọng quí phái. Rõ ràng họ là những thương gia cự phú giang hồ. Họ thấy Âu Dương Hỉ đưa vào một thiếu nữ trẻ đẹp khiến cho người nào cũng tỏ vẻ ngạc nhiên. Chuyện bị người ta nhìn mình bằng con mắt lạ lùng y như là chuyện quá quen thuộc với Chu Thất Thất. Người ta cứ chầm chập nhìn nàng từ đầu đến chân, nhưng nàng thì cứ tỉnh phớt như không.