Cạn thêm một chén rượu đầy, Lý Tầm Hoan lại gập mình ho sặc sụa. Vò tay lên ngực, họ Lý nói một mình bằng giọng nói thê lương: - Tiêu Vân, Thi Âm...ta không không trách các người. Bất luận ai nói gì đi nữa, ra ta cũng không trách các người. Ta biết các người không sai, tất cả những việc gọi là sai, đều do ta làm nên tất cả. Cánh cửa nhà bếp khua lên nhè nhẹ, từ bên ngoài một người, không, phải nói là một khối thịt tròn tròn to lớn đang di động thì đúng hơn, vì hắn là một con người no tròn đầy thịt, cái bụng chang chang như chiếc trống, đầu cổ mình mẩy bùn đất lem nhem, y như một kẻ không bao giờ tắm rửa, ở xa vẫn ngửi rõ mùi chua chua khét khét nồng nồng... một mùi cực kì khó gửi. Hắn bò dưới đất mà vô, vì hai chân hắn không có. Đúng là một khối thịt tròn tròn di động. Hắn xứng đáng gọi là quái nhân. Lý Tầm Hoan khẽ cau mày: - Nếu cần cơm thì có lẽ bằng hữu đã tới sai chỗ rồi. Như không nghe thấy và tuy tàn phế nhưng cử động của quái nhân nhanh nhẹn phi thường, hắn chỉ ấn nhẹ hai tay, cả khối thân tròn mập ú của hắn đã bắn thẳng tới bên lò, nơi có cái chảo lớn, nơi có xác của Hồng hán Dân. Lý Tầm Hoan hơi ngạc nhiên: - Các hạ chẳng lẽ cũng vì Kim Ty Giáp mà đến nữa ư? Quái nhân lại ấn hai tay một cái nữa, khối thân mập ú bắn ngược lên miệng lò y như một con tôm bắn lùi nhưng lại rất nhanh. Lý Tầm Hoan trầm giọng: - Con dao trong tay tại hạ không giết những người không đáng chết, nếu các hạ không chịu dừng bước thì quả là người đáng chết rồi đó. Quái nhân như không nghe thấy, hai tay cứ cào cào trườn tới, chúi đầu xuống thây Hồng hán Dân lột phức Kim Ty Giáp. Lý Tầm Hoan vẫn ngồi yên. Con dao cầm trong tay, đôi mắt Lý Tầm Hoan nhìn sững quái nhân, vẻ mặt hơi kinh ngạc. Quái nhân hai tay ôm chặt Kim Ty Giáp ngửa mặt cười ha hả: - Ngao cò tranh nhau, ngư ông được lợi, không ngờ báu vật đến tay ta. Lý Tầm Hoan lạnh lùng: - Tại hạ hãy còn đây, con dao hãy còn đây, các hạ nói như thế sợ e có sớm quá đi chăng? Quái nhân lại chống hai tay như một con cóc nhảy xổm tới trước mặt Lý Tầm Hoan, hắn cười đưa hàm răng đầy bợn: - Đao đã nằm trong tay, thế sao lại không phóng ra? Phi đao họ Lý không trật phát nào tung ra đi, ta không tránh khỏi đâu. Lý Tầm Hoan cũng cười: - Ta thấy các hạ rất đáng thương nên không nỡ giết. Quái nhân cười lớn: - Không nỡ giết? Hả hả...các hạ không chịu nói thật thì để tại hạ nói dùm cho. Này nhé, người khác tưởng rằng các hạ không bị trúng độc, nhưng ta thì ta biết các hạ đã bị trúng độc rồi. Chỉ có điều các hạ rất khá là bình tĩnh, vì thế cho nên thiên hạ đều mắc bẫy. Vẻ mặt Lý Tầm Hoan hơi biến đổi: - Thật thế sao? Quái nhân cười càng lớn: - Ta không mắc bẫy như họ đâu. Chỉ vì ta biết thuốc độc đó không màu sắc mà cũng không mùi vị, mũi dù có thính như mũi chó cũng không thể biết. Nhìn quái nhân một lúc khá lâu, Lý Tầm Hoan điềm đạm mỉm cười: - Các hạ quả thật biết rõ như thế sao? Quái nhân cười ha hả: - Tự nhiên là biết rõ chứ. Thuốc độc chính là của ta mà. Các hạ bị trúng độc hay không, nhìn qua là ta biết liền, lừa ai chứ lừa ta sao được. Vẻ mặt Lý Tầm Hoan tuy không lộ sự biến động rõ ràng nhưng khóe mắt vành môi có nhiều thay đổi. Qua một lúc lâu, họ Lý thở dài: - Chưa trọn một ngày mà ta đã gặp nhiều người nhiều việc ngoài sức tưởng tượng, có lẽ hôm nay vận khí khá may. Quái nhân nhướng mắt hỏi: - Các hạ có muốn mình sẽ mất mạng về tay ai không? Lý Tầm Hoan nói: - Rất muốn thỉnh giáo! Quái nhân nói: - Các hạ là người biết sâu hiểu rộng, lẽ tự nhiên có nghe đến bảy nhân vật ti tiện vô sỉ nhất trong giang hồ... Lý Tầm Hoan kêu lên: - Thất Diệu Nhân! Quái nhân cười ha hả: - Đúng lắm, bảy con người ấy, nam trộn đạo, nữ dâm loàn cực kì vô sỉ. Võ công thì chẳng là bao, nhưng độc dược, mê hương, thuốc độc, gian manh, thì lại ăn đứt thiên hạ. Lý Tầm Hoan gật gù: - Các hạ là một trong bảy người ấy? Quái nhân không trả lời mà lại hỏi: - Trong Thất Diệu Nhân có một kẻ ti tiện vô sỉ nhất là... Lý Tầm Hoan nói: - Là Diệu lang quân Hoa Phong. Quái nhân cười lớn: - Chỉ hơi sai chút, vì thiên hạ gọi hắn là Hắc tâm diện lang quân. Con người ấy vô học, bất tài, cho đến việc hái hoa cũng không dám càn rỡ, chỉ có điều dụ dỗ con gái nhà lành, trộm tiền, trộm sắc, còn kể về việc hạ độc, thì Ngũ độc đồng tử của Cực lạc động đối với hắn là hạng bét. Lý Tầm Hoan nói: - Các hạ biết về con người đó rất rõ. Quái nhân lại cười: - Rõ chứ không rõ sao được, vì chính ta là hắn đây mà. Lý Tầm Hoan thở dài lặng thinh. Hoa Phong cười: - Các hạ chắc lấy làm lạ, không ngờ Diệu lang quân lại là một khối thịt ú nũ như thế này hả? Lý Tầm Hoan nói: - Con người như các hạ mà lại có thể dẫn dụ được con gái nhà lành, thì những người ấy chắc đôi mắt bị mù. Hoa Phong cười: - Các hạ nhầm, chẳng những các cô gái ta dẫn dụ không mù mà lại còn đẹp vô kể. Chỉ có điều nếu một con người bị chặt cả hai chân, nhốn kín trong hầm, mỗi ngày chỉ cho ăn một chén cơm trộn mỡ heo mà không cho ăn muối thì dù cho người ấy đẹp như Phan An, cũng sẽ biến thành một khối thịt úc na úc núc. Lý Tầm Hoan hỏi: - Các hạ đã bị vợ chồng Tử diện nhị lang hạ độc thủ? Trầm ngâm một lúc, Hoa Phong lại cười: - Vừa rồi Tử diện nhị lang đã nói cho các hạ nghe nhiều chuyện, bây giờ ta kể thêm một chuyện nữa, chuyện này thì khúc chiếc hứng thú hơn nhiều. Chẳng là năm xưa trong một lúc xui xẻo ta lại nhè dẫn dụ cô vợ trẻ đẹp của lão Dương Đại Tử, cái hại hơn hết là ta với nàng lại đẻ lòi ra một thằng con, có lẽ vì đó mà nàng không bỏ đi theo ta không được. Lý Tầm Hoan ngạc nhiên: - Té ra con người màTử diện nhị lang nói ấy là các hạ, và chính hắn đã thay các hạ mà rước lấy cái bầu ấy à? Hoa Phong lắc đầu: - Hắn kể sai một điểm. Lý Tầm Hoan gặng lại: - Sao? Sai à? Hoa Phong cười: - Ta không có cướp tài sản của nàng, cho dù lòng ta có định như thế cũng không làm được, bởi cái con mụ Tường Vi ấy là con quỉ cái, nó tinh lắm, ta không có cơ hội làm được việc đó đâu. Hắn thở ra một hơi rồi nói tiếp: - Nhưng lúc bấy giờ, Dương Đại Tử phát giác được việc ta dẫn vợ hắn đi, cho nên hắn đuổi theo gấp lắm. Bị đuổi gấp mà ta vốn lại nhát gan nhưng vì mụ Tường Vi cuỗm châu báu của Dương Đại Tử mang theo nhiều quá nên ta bỏ không đành cho nên ta hẹn với nàng là đợi khi nào tình hình nguôi bớt, ta sẽ đến đá hất Tử diện nhị lang ra để ta với nàng lại... Hắn ngưng lại một hồi lâu như ôn lại quá khứ rồi nói: - Trong khi ta muốn trút gánh nặng bên mình xui nàng đeo lấy Tử diện nhị lang thì nàng cự nự không chịu, ta phải nói mãi nàng mới bằng lòng. Nhưng ta lại quên, ta quên lòng dạ đàn bà, vì sau khi chung đụng với Tử diện nhị lang nàng lại cảm tình thật sự, cho nên đợi đến khi ta đến thì hai người xúm lại đè ta xuống tiện ngay cặp giò, nhốt vào trong hầm hành tội mười năm. Lý Tầm Hoan cau mặt: - Thế sao Tường Vi lại không chịu giết các hạ? Hoa Phong cười nhăn nhó: - Giá mà ta hiểu được lòng dạ đàn bà thì ta đâu có như thế này! Hắn thở ra nói tiếp: - Từ trước ta tự hào rằng rất hiểu rõ tâm sự đàn bà, cho nên ngày nay ta bị báo ứng của sự tự cao đó. Cho nên bây giờ ta dám quả quyết rằng kẻ nào nói hiểu rõ đàn bà là kẻ đó phải chết! Lý Tầm Hoan gật gù: - Cây chuyện này quả thật có nhiều hứng thú hơn chuyện của Tử diện nhị lang vừa kể. Hoa Phong nói: - Chưa phải, hãy còn một chuyện hứng thú nữa cơ... Lý Tầm Hoan hỏi: - Còn có chuyện hay nữa à? Hoa Phong gật đầu: - Hay, hay gấp đôi. Đó là câu chuyện ngươi trúng độc của ta. Thuốc độc này chẳng những không dùng sức được mà chỉ trong vài ba giờ sau, ngươi ngồi yên một chỗ là chất độc sẽ phát tác. Cho nên ta không giết ngươi đâu, ta sẽ để cho ngươi ngồi đây nếm thử cái mùi vị của kẻ ngồi đợi chết. Lý Tầm Hoan điềm nhiên: - Khỏi cần thử, vì mùi vị ngồi đợi chết ấy tại hạ đã có biết rất nhiều lần rồi! Hoa Phong cười đanh ác: - Nhưng ta đảm bảo với ngươi rằng đây là lần cuối cùng. Lý Tầm Hoan mỉm cười: - Đã thế thì xin các hạ cứ tự tiện. Chỉ có điều ngoài kia tuyết rơi lạnh lắm, các hạ như thế thì đi xa sao được? Hoa Phong xua tay: - Yên tâm, yên tâm. Không có chân nhưng vẫn có khả năng cưỡi ngựa, nghe thấy tiếng ngựa hí thật mạnh mẽ, tất phải ngựa hay. Hắn chống tay cà xôm ra cửa và cười hô hố: - Xin chào, xin chào. Lý Tầm Hoan mỉm cười: - Cứ chầm chậm mà đi, xin lỗi, tại hạ không tiện đưa xa.
***
Bên ngoài tiếng ngựa hí vang. Vó ngựa mỗi lúc một xa dần... Lý Tầm Hoan ngồi yên một chỗ, mắt dăm dăm nhìn bầu rượu trên bàn. Một bầu đã cạn rồi, còn lại một bầu. Lý Tầm Hoan cầm bầu rượu còn lại đưa lên mũi ngửi, và thè lưỡi chăn chắt, miệng nói thì thào: - Quả nhiên không mùi không sắc, bản lãnh của người hạ độc quả thật phi thường. Họ Lý uống thêm một ngụm nữa và nhắm mắt lại: - Đúng là rượu ngon, một chén cũng hết, hai chén cũng hết. Tại làm sao không uống cho thoả mãn và cũng để không phí rượu! Một chén, rồi hai chén... cạn bầu. Lý Tầm Hoan lại nói một mình: - Lý Tầm Hoan, đáng lý nhà ngươi phải chết sớm hơn, vậy thì bây giờ có chết cũng đâu có gì phải ngại. Huống hồ tại nhà bếp nãy hãy còn có người chết! Không, không thể cùng chết chung với họ... Cố găng đứng lên. Lý Tầm Hoan lảo đảo bước ra. Trên mặt tuyết dấu ngựa hãy còn, dấu ngựa xuôi về hướng đông nam. Chọn lấy một khối tuyết tương đối ráo, Lý Tầm Hoan ngồi xuống móc ra trong lưng ra một khúc cây khắc hình người còn lỡ dở. Hình người đã phác họa vòng ngoài, đôi mắt như đang nhìn sâu vào mắt Lý Tầm Hoan, chuôi mày khóe mắt gượng nét cười u uất. Lý Tầm Hoan nở một nụ cười buồn: - Ngàng ngó ta làm chi? Ta là một con ma rượu, là một lãng tử vô tài... Nàng về với Tiêu Vân là phải. Lầm sai ấy chính là ta. Nâng lấy mũi dao, Lý Tầm Hoan định hoàn thành bức tượng. Nhưng, khí lực đã hết rồi, mũi dao không còn nghe theo ý muốn. Vòm trời như thấp xuống, tuyết lại tiếp tục rơi. Lý Tầm Hoan gập người ho sặc sụa, từng tiếng ho nghe như phảng phất tiếng gọi: Thi Âm...Thi Âm... Thi Âm có nghe thấy hay không? Thi Âm không nghe thấy nhưng có người nghe thấy: Gã đánh xe có bộ râu quai nón, người nghĩa bộc của Lý Tầm Hoan.