watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:11:5329/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tiểu Lý Phi Đao - Cổ Long - Trang 47
Chỉ mục bài viết
Tiểu Lý Phi Đao - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Trang 48
Trang 49
Trang 50
Trang 51
Tất cả các trang
Trang 47 trong tổng số 51



Hồi 24-2

ánh mắt của Tâm Thụ theo câu nói dời sang hướng di thể của Tâm Mi đại sư, hình như là đang thầm rơi nước mắt.
Lý Tầm Hoan cũng thở dài ảo não, kẻ xuất gia tuy rằng " Tứ đại giai không " nhưng cái cửa chứ " tình " vẫn không làm sao phá nổi.
Đức Phật Như Lai nếu như chẳng có tình thì hà tất phải phổ độ chúng sinh? Và nếu như người nào thật quả có thể phá nổi cái chữ " tình " đó, thì kẻ đó không còn là con người nữa. Tâm Thụ im lặng một lúc mới tiếp lời:
- Nhị sư huynh cũng là con người hết sức cẩn thận vì trước khi rời chùa, người đã đem ba bộ kinh quan trọng nhất lấy ra, chia dấu vào ba nơi thật kín đáo, trừ chưởng môn sư huynh và bần tăng ra, không một người thứ ba nào biết được.
Lý Tầm Hoan chận hỏi:
- Phải chăng một bộ trong số đó được đem dấu ở nơi đây?
Tâm Thụ gật nhẹ đầu:
- Đúng thế.
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
- Thảo nào khi họ ra tay lại có phần uý kỵ như thế.
Tâm Thụ nói tiếp:
- Qua mấy lần mất trộm quá ly kỳ, bần tăng và nhị sư huynh mới cùng luận đoán riêng, nhận thấy rất có thể là do nội gián.
Lý Tầm Hoan dựng mày: 
- Nội gián?
Tâm Thụ lại thở dài:
- Tuy chúng tôi có hoài nghi như thế nhưng chẳng dám nói ra,vì ngoài bảy sư huuynh đệ chúng tôi ra, các đệ tử khác, không ai được tuỳ tiện ra vào Tang Kinh Các.
ánh mắt của Lý Tầm Hoan vụt ngời lên:
- Nói như thế thì kẻ trộm rất có thể là một trong bày sư huynh đệ của quía vị?
Tâm Thụ nhắm mắt làm thinh đi một lúc:
- Bảy chúng tôi nghĩa đồng môn với nhau ít nhất cũng hơn mười năm trời, bất luận là nghi ai đều không nên cả. Do đó, chúng tôi xử lý đối với vụ này càng không thể không hết lòng cẩn trọng chẳng qua...
Lý Tầm Hoan nôn nao hỏi:
- Chẳng qua thế nào?
Tâm Thụ nói:
- Chẳng qua nhị sư huynh trước khi rời chùa đã kín đáo cho bần tăng biết là, người đã phát hiện được một người đáng ngờ nhất trong số bảy chúng tôi, rất có thể người đó là thủ phạm đã trộm kinh.
Lý Tầm Hoan vội hỏi:
- Người đó là ai thế?
Tâm Thụ lắc đầu buồn bã:
- Rất tiếc là người chẳng dám nói ra, vì người sọ nghi lầm kẻ khác, người chỉ mong kẻ trộm kinh thật là Mai Hoa Đạo, người không nỡ nhìn thấy đông môn sư huynh đệ bị bẽ bàng.
Nói đến đây, giọng ông đã có phần nghẹn ngào cơ hồ không thể nói tiếp.
Lý Tầm Hoan cau mày:
- Nỗi khỗ của Tâm Mi đại sư tôi rất hiểu, chẳng qua hiện giờ người trong cõi minh minh, mắt nhìn thấy người nọ ung dung ngoài vòng luật phát, có muốn nói ra cũng không thể nói, như vậy có phải người ôm hận chung thân, ngậm hờn nơi suối vàng không.
Tâm Thụ mím vành môi:
- Nhị sư huynh cũng có nghĩ đến điều ấy cho nên lúc sắp đi, người có dặn dò lại bần tăng, vạn nhất như chuyến đi rồi có xảy ra chuyện gì bất trắc, bần tăng hãy lấy quyển ghi mục lục kinh của người ra xem, nơi trang chót có ghi tên con người đáng hoài nghi đó.
Lý Tầm Hoan đôi mắt sáng lên:
- Vậy cái quyển ghi mục lục hiện giờ ở đâu?
Tâm Thụ buồn buồn đáp:
- Vốn ra được để chung với chỗ dấu bộ kinh nhưng bây giờ thì hiện ở trong mình bần tăng đây.
Tâm Thụ nói xong đưa ra một quyển sổ bằng lụa màu vang nhạt, Lý Tầm Hoan vội đón lấy lật xem ngay.
Nới trang cuối, ngoài những dòng ghi mục lục từng tên bộ kinh ra, tuyệt không thấy đề cập gì đến vụ mất kinh cả.
Lý Tầm Hoan ngẩng đầu lên nhìn Tâm Thụ:
- Trang cuối phải chăng đã bị người ta xe mất?
Tâm Thụ giọng trầm lại:
- Chẳng những trang cuối bị xé mất mà quyển kinh quí cũng biến thành giấy trắng.
Lý Tầm Hoan cắn môi:
- Như thế thì kẻ trộm kinh đã khám phá việc Tâm Mi đại sư hoài nghi hắn?
Tâm Thụ đáp:
- Có thể như vậy.
Lý Tầm Hoan nói tiếp:
- Nhưng biết rõ nới Tâm Mi đại sư dấu kinh chỉ có tôn giá của chưởng môn Tâm Hồ đại sư thôi.
Tâm Thụ nét mặt vụt nặng trịch:
- Phải.
Lý Tầm Hoan cũng không khỏi rung động:
- Không lẽ tôn giá nhận Tâm Hồ đại sư chính là...
Chàng buông lửng câu không nói làm thinh và nhìn thẳng vào đối tượng.
Tâm Thụ đại sư trầm ngâm một lúc, khẽ thở dài:
- Cũng không hẳn thế vì thủ phạm đã phát giác nhị sư huynh có ý hoài nghi hắn tự nhiên đối với hành động của nhị sư huynh, hắn càng thêm phần lưu ý, cũng có thể vì đó mà hắn ngấm ngầm rình rập được nơi nhị sư huynh dấu kinh, chẳng qua...
Lý Tầm Hoan vội hỏi:
- Chẳng qua thế nào?
Vụt nhìn thẳng vào Lý Tầm Hoan, Tâm Thụ nói rõ từng tiếng một:
- Chẳng qua nhị sư huynh khi được đưa về đây chưa chết hẳn, mà thật sự tình trạng của người cũng chưa đến nỗi vong mạng.
Câu nói ấy mới làm cho Lý Tầm Hoan thật rung động. Đôi bàn tay gầy guộc của Tâm Thụ cũng đồng thời siết chặt lại và ông nói tiếp:
- Đối với môn độc tuy bần tăng chẳng mấy nghiên cứu về nó xâu xa nhưng trên phương diện kiến thức về nó không đến nỗi gọi là ngu dốt lắm. Khi nhị sư huynh được đưa về đây, bần tăng đã thấy rõ người trúng độc tuy năng nhưng chưa phải tuyệt vọng. Hơn nữa, trong một khoảng thời gian ngắn không thể nào nguy được tính mạng.
Lý Tầm Hoan bắp thịt trên da mặt giật giật liên hồi:
- Tôn giá định nói là...
Tâm Thụ ngắt ngang:
- Kẻ trộm kinh biết rằng bí mật của mình đã bị nhị sư huynh khám phá, tất nhiên phải giết người để diệt khẩu.
Lý Tầm Hoan chợt nghe không khí trong phòng bực bội khác thường. Chàng đứng lên đi quanh một vòng mới trầm giọng hỏi:
- Khi Tâm Mi đại sư về đây, có mấy người vào căn phòng này?
Tâm Thụ đáp:
- Đại sư huynh, tứ sư huynh, lục sư đệ và thất sư đệ đều có vào qua.
Nhíu mày trầm ngâm một lúc, Lý Tầm Hoan vụt hỏi:
- ý của tôn giá là rất có thể họ là những người đáng tình nghi trong việc hạ độc thủ?
Tâm Thụ gật nhanh đầu và thở dài:
- Đó là điều bất hạnh cho bổn môn, vốn ra bần tăng chẳng muốn đem ra nói cho tôn giá biết nhưng bây giờ thì bần tăng đã nhận ra tôn giá không phải là con người bán đứng bạn bè cho nên bần tăng hy vọng...
Lý Tầm Hoan chận lời:
- Tôn giá muốn tại hạ tìm ra tên hung thủ đó?
Tâm Thụ thẳn thắn:
- Phải.
Tia mắt như dao bén của Lý Tầm Hoan nhìn thẳng vào mặt Tâm Thụ, chàng nói từng tiếng một:
- Nếu như hung thủ là Tâm Hồ thì sao?
Tâm Thụ vụt bật thẳng người lên một lúc lâu, mồ hôi trên trán tháo ra nườm nượp,từng giọt từng giọt rơi đầy xuống hai má.
Giọng của Lý Tầm Hoan lạnh lùng nói tiếp:
- Dù cho môn hạ THiếu Lâm ai ai cũng biết Tâm Hồ là hung thủ nhưng chắc rằng không ai chịu thừa nhận phải không?
Tâm Thụ làm thinh luôn.
Thật ra, ông cũng không có lời nào mà đáp lại. Bời vì người giang hồ xưa nay đều kính trọng Thiếu Lâm là danh môn chính tông tiêu biểu cho linh hồn võ học, nếu bây giờ chưởng môn Thiếu Lâm lại là hung thủ giết người thì thanh danh và uy vọng mấy trăm năm trời của Thiếu Lâm bị huỷ hoại ngay trong khoảng khắc.
Lý Tầm Hoan lại nói:
- Cho dù có thể chứng minh Tâm Hồ là hung thủ thì chính tôn giá đây cũng chẳng giúp lời cho tôi vì bào toàn thanh danh Thiếu Lâm các người, sợ rằng tôn giá đành phải hy sinh kẻ khác mà thôi.
Tâm Thụ mím môi thở dài:
- Quả như vậy! Vì bào toàn uy vọng của Thiếu Lâm, bần tăng quả thật không tiếc hy sinh tất cả những gì có thể được.
Lý Tầm Hoan cười lạt:
- Vậy thì tôn giá tội chi mà phải muốn tìm?
Tâm Thụ vội nghiêm trầm sắc mặt:
- Tuy rằng bần tăng không thể làm một điều gì hại đến uy vọng bổn môn nhưng chỉ cần tôn giá có thể chứng minh rõ rệt ai là hung thủ giết chết nhị sư huynh, bần tăng quyết sẽ cùng liều với hắn hay ít nhất là làm cho hắn máu rơi tại đây.
Lý Tầm Hoan cười khẽ:
- Kẻ xuấ gia không được vọng động sân niệm, gẫm lại thì con người hòa thượng của tôn giá vẫn chưa thanh tịnh lục căn.
Tâm Thụ khép mắt chấp tay:
- A Di Đà Phật! Ngã Phật Như Lai cũng không tránh khỏi là sư tử rống, huống gì hoà thượng còn xác thịt thai phàm.
Lý Tầm Hoan chầm chậm đứng lên:
- Tốt lắm, câu nói của tôn giá đã làm tôi phần nào tin tưởng.
Tâm Thụ rúng động:
- Phải chăng thí chủ đã biết hung thủ là ai rồi?
Lý Tầm Hoan chậm rãi đáp:
- Tuy tôi không biết nhưng có người lại biết.
Tâm Thụ hơi nhíu mày:
- Hung thủ tất nhiên phải tự biết.
Lý Tầm Hoan xoa xao tay:
- Trừ hung thủ tự biết mình ra, còn một người khác biết và hiện giờ người đó đang trong căn phòng này.
Tâm Thụ nhìn sững chàng:
- Ai?
Lý Tầm Hoan hỉ tay lên thi thể của Tâm Mi đại sư:
- Chính lịnh sư hynh đây.
Tâm Thụ thở dài thất vọng:
- Đáng tiếc là người không còn nói chuyện được.
Lý Tầm Hoan khóe mắt ánh nụ cười:
- Người chết cũng có khi nói được.
Chàng vụt với tay dỡ tốc tấm vải trắng phủ lên thi thể của Tâm Mi đại sư, ánh nắng trên cao theo những kẻ ngói lỗ chỗ chiếc lên khuôn mặt khô hóp của Tâm Mi đại sư.
Màu da mặt vàng bệch lại được pha thêm một màu đen xàm xạm, vẻ từ bi đĩnh đạc của ngày xưa đều biến mất, bay giờ chỉ còn là một bộ mặt nhăn nhó dễ sợ.
Lý Tầm Hoan gật gật đầu và hỏi:
- Tôn giá có từng thấy qua những người chết vì bị độc của Cực Lạc Đồng Tử không?
Tâm Thụ lắc đầu:
- Chưa.
Lý Tầm Hoan thở dài:
- Kể ra vận khí của tôn giá may đấy, người bị phải độc của chúng thật chẳng nên coi chút nào.
Chàng ngừng lại nhắm mắt như cố ôn chuyện cũ và chầm chậm nói tiếp:
- Mấy năm trước đây, tôi đã từng thấy qua một người bị lão ta hạ độc, kẻ bị hạ độc chỉ trong chốc lát là cả người đen sẫm, tôi đi quanh một vòng khi trở lại thì da thịt của nạn nhân đã biến mất chỉ còn lại một bộ xương, một bộ xương đen xì dễ sợ.
Tâm Thụ ngước nhìn di thể của Tâm Mi đại sư, giọng hơi biến đổi:
- Nhưng hiện tại nhị sư huynh trúng độc đã mấy ngày rồi.
Lý Tầm Hoan vụt mở mắt ra:
- Phải, ông trúng độc đã mấy ngày nhưng vãn chưa phát sanh điều biến hóa dễ sợ đó, tôn giá có biết tại vì sao không?
Tâm Thụ lắc nhẹ đầu không đáp.
Lý Tầm Hoan gằn gằn từng tiêng một:
- Chỉ vì ông ta đã trúng phải thêm một chất độc cực lợi hại khác.
Tâm Thụ kêu lên:
- Thí... thí chủ muốn nói...
Lý Tầm Hoan chậm lời:
- Tuy ông trúng phải chất độc Ngũ Độc Thuỷ Tinh của Cực Lạc Đồng Tử nhưng không nặng lắm, lại thêm được ông dùng nội lực dồn lại một nơi nên nhờ đó cho đến khi về đến đây chất độc vẫn chưa phát tác.
Tâm Thụ gật đầu:
- Đúng như vậy.
Lý Tầm Hoan nói tiếp:
- Hung thủ vì sợ ông ta nói ra điều bí mật nên quyết tâm làm cho ông mau chết, hắn sợ rằng Tâm Mi đại sư trúng độc không đủ nặng nên mới cho ông uống thêm một chất độc khác mạnh hơn.
Tâm Thụ chận lời:
- Thiếu chi cách để giết người, tại làm sao hắn chỉ lựa chọn cách dùng độc.
Lý Tầm Hoan cười nhẹ:
- Vì bất cứ cách giết người nào cũng không tránh khỏi để lại ít nhiều dấu vết. Huống chi mọi người ai cũng biết rõ Tâm Mi đại sư đang trúng độc, tất nhiên hắn chỉ có cách dùng thêm độc mới tránh khỏi mọi hồ nghi nếu có.
Tâm Thụ chợt nghe vành môi mình khô khốc, ông liếm mép gật gù:
- Phải lắm, làm như thế, ai ai cũng đều nhận là nhị sư huynh chết vì chất độc của Cực Lạc Đồng Tử, chẳng còn ai hoài nghi hắn nữa.
Lý Tầm Hoan cười mạnh một tiếng:
- Tuy hắn hành sự hết sức chu đáo và mưu mô nhưng tiếc rằng hắn đã quên phứt một chyện.
Tâm Thụ ngửng phắt đầu lên:
- Chuyện gì?
Lý Tầm Hoan nói:
- Y quên rằng độc tánh vẫn tương khắc, chính vì chất độc mà y dùng vừa mạnh lại nặng, khác ngay với chất độc Ngũ Độc Thuỷ Tinh cho nên di thể của Tâm Mi đại sư cho đến bây giờ vẫn chưa có trạng thái biến dổi đáng sợ kia.
Trầm ngâm một lúc, Tâm Thụ gật đầu:
- ý của thí chủ ta đã hiểu nhưng kẻ hạ độc làai, chúng ta vẫn chưa biết được.
Lý Tầm Hoan chớp nhẹ dôi mắt:
- Tâm Mi đại sư sau khi về đây có uống qua thứ gì chưa?
Tâm Thụ đáp:
- Chỉ uống có một chén thuốc thôi.
Lý Tầm Hoan hỏi dồn:
- Ai đút cho ông uống?
Tâm Thụ nói:
- Thuốc thì do thất sư đệ bốc và sắc nhưng người đút cho nhị sư huynh uống lại do tứ sư huynh Tâm Chúc và lục sư đệ Tâm Đăng.
Thở nhẹ một tiếng, Tâm Thụ lại nói:
- Cho nên, trong ba người đó rất có thể là kẻ hạ độc và có cơ hội để bỏ độc.
Lý Tầm Hoan chậm rãi phân tách:
- Độc dược trong thiên hạ có hai loại. Loại thứ nhất tuy rằng không mùi không sắc nhưng làm cho người trúng độc chết rất thảm khiến kẻ khác nhìn thấy phát sợ ngay vì loại độc này không cần lấy tánh mạng người mà còn có ý thị uy vơí kẻ khác.
Tâm Thụ gật đầu:
- Ngũ Độc Thuỷ Tinh tất nhiên thuộc về loại độc thứ nhất này.
- Đúng thế.
Chàng khẽ đưa mắt nhìn lên Tâm Mi đại sư và nói tiếp:
- Còn loại độc thứ hai cũng có thể là không mùi không sắc nhưng nó làm cho kẻ chết không có một trạng thái gì khác lạ, thậm chí khiến cho người ngoài nhìn không ra kẻ chết vì chất độc.
Tâm Thụ vụt hỏi:
- ý tôn giá định nói là hung thủ đã dùng loại độc dược này?
Lý Tầm Hoan gật nhẹ đầu:
- Chính vì tánh chất khác biệt của hai loại độc này nên mới phát sinh hiện tượng như thế. Loại động tý nhất tuy rằng đáng sợ nhưng loại độc thứ hai lại âm độc hơn nhiều, trong giang hồ kẻ sử dụng loại độc này chẳng có bao nhiêu người.
ánh mắt chàng vụt ngời lên bắn thẳng về phía Tâm Thụ:
- Môn hạ Thiếu Lâm sành việc dùng độc có đựoc mấy người?
Tâm Thụ cắn mạnh môi một lúc:
- à! à..
Lý Tầm Hoan dằn từng tiếng một:
- Thiếu Lâm Tự từ bao lâu nay được tiếng là chánh tông của võ lâm, lãnh tự giang hồ, đệ tử Thiếu Lâm cũng lấy đó là niềm vinh hạnh, tuyệt không khi nào đi học cái môn thủ đoạn hạ cấp này, phải không?
Tâm Thụ rắn rỏi đáp:
- Trong bảy mươi hai tuyệt nghệ của Thiếu Lâm tuyệt không hề có cái tiếng " độc " ấy.
Lý Tầm Hoan nói tiếp:
- Tâm Chúc đại sư và Tâm Đăng...
Tâm Thụ vụt ngắt lời:
- Tứ sư huynh lúc chín tuổi đã xuống tóc vào chùa, lục sư đệ đầu nhập phật môn khi còn mới chập chững, suốt cả đời hai người e rằng chưa nhìn thấy thuốc độc ra làm sao.
Lý Tầm Hoan cười lạnh:
- Vậy thì, kẻ hạ độc là ai nhỉ?
Tâm Thụ dừng mày:
- Thí chủ định nói là thất sư đệ Tâm Giám, phải không?
Lý Tầm Hoan không cần phải đáp.
Vì Tâm Giám là đệ tử nửa chừng xuất gia, học nghệ rồi mới đầu sư, lúc chưa vào Thiếu Lâm đã từng ngoại hiệu là " Tháo Xáo Thư Sinh ", một nhân vật lừng danh dùng độc.
Tâm Thụ cau mày trầm ngâm một lúc và từ từ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lý Tầm Hoan.
Lý Tầm Hoan cũng đang chăm chú nhìn ông không nháy.
ánh mắt đã thay họ nói lên một sự bắt tay chặt chẽ cho hành động sắp tới.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 95
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com