Một giọng nói sang sảng vụt vang lên: - Mỗi một câu nói đều kèm thêm hai tiếng " giang hồ " chắc chỉ có một mình các hạ là đại diện cho giang hồ nhỉ? Giọng nói thật chậm mà thật sắc như dao, giọng nói phát ra làm cho nhiều kẻ giật mình. Một giọng nói từ đầu chí cuối, nơi đây chỉ mới nghe lầ thứ nhất, như vậy đúng hắn là kẻ thứ ba, một trong ba người nhân chứng mà Biên Hạ đã mời. Và đối với Thiết giáp kim cương giọng nói đó còn có một tác động phi thường, một giọng nói quen quen. Không còn điềm nhiên chờ chết được nữa, Thiết giáp kim cương mở mắt. Ngồi giữa lão học giả oá xanh và Triệu Chính Nghĩa đúng là con người quen mặt, con người cô độc lạnh lùng: gã thiếu niên Tiểu Phi. " Tiểu Phi, sao thiếu gia lại đến đây ". Thiếu chút nữa Thiết giáp kim cương đã bật ra câu hỏi ấy nhưng hắn cố dằn im lặng. Triệu Chính Nghĩa quắc mắt: - Thế bằng hữu cho rằng con người lòng thú ấy không đáng giết à? Tiểu Phi đáp bằng một giọng như tạt nước: - Nếu ta bảo hắn không đáng giết, thì các ngươi lẽ giết ta luôn à? Công tôn Vũ giận dữ thét lên: - Đồ bá láp! mẹ nó, đồ chùi đít! Tiểu Phi vẫn lạnh lùng: - Mẹ ta chùi đít hay mẹ ngưới chùi đít? Ai ai trên đời này cũng đều chùi đít cả, chuyện đó có lẽ lạ lùng với " Trung Nguyên Bát Nghĩa " lắm à? Công tôn Vũ sửng sốt ngậm câm, hắn không hiểu Tiểu Phi cố tình như thế, hay quả thật không biết đó là một tiếng chửi nặng nề. Dich minh Hồ chậm trãi nói: - Chúng tôi mời bằng hữu đến đây, cốt ý nhờ bằng hữu xem lẽ công minh. Chỉ cần bằng hữu nói rõ tại sao con người ấy không đáng giết và nói rõ một cách có lý, thù chúng tôi tự nhiên tha hắn. Triệu Chính Nghĩa cướp lời: - Tôi xem chừng hắn chỉ muốn gây lộn chơi thôi, các vị không nên để ý đến lời lẽ của hắn làm gì. Liếc nhẹ họ Triệu, Tiểu Phi thản nhiên: - Các hạ bảo người ta bán bạn cầu vinh, còn chính các hạ đã không từng bán đứng mạng sống của hàng trăm bạn hữu đấy à? Cái đêm tàn sát Ông gia trang không có mặt các hạ hay sao? Rất tiếc là Ông đại Nương lại không trông thấy. Những người của " Trung Nguyên Bát Nghĩa " sửng sốt kêu lên: - Có chuyện như thế sao? Tiểu Phi nói: - Hắn muốn giết họ Thiết chỉ vì mục đích " Sát nhân diệt khẩu " đấy. Triệu Chính Nghĩa rống lên: - Mẹ... Trong cơn túng quẫn, Triệu Chính Nghĩa chực chửi lên, nhưng sực nhớ câu nói của mình đường đường là một đấng đại hiệp nên họ Triệu lật đật sửa giọng cười ha hả: - Không ngờ các hạ mới nhập giang hồ mà cũng đã học thói " hàm huyết phun nhân" nhưng cũng rất may, lời lẽ phiến diện của các hạ rất khó làm cho người chú ý. Tiểu Phi gặng lại: - Phiến diện à? Vậy thì lời lẽ phiến diện của các người tại làm sao lại buộc người khác phải tin theo? Triệu Chính Nghĩa cười nhạt: - Họ Thiết đã tự nhận tội lõi, có lẽ túc hạ có nghe chứ? Tiểu Phi gật đầu: - Nghe! Tiếng " Nghe " vừa dứt, mũi kiếm bằng của Tiểu Phi đã kê sát yết hầu họ Triệu. Là con người từng trải trên giang hồ, thân phận bách chiến như Triệu Chính Nghĩa, thế mà không biết tại sao, đã không thấy đối phương rút kiếm, cũng chưa kịp nhận thấy ánh kiếm khi hay thì kiếm đã dí ngay vào cổ. Lão ta không thể tránh lé, cũng không dám chống cự, chỉ cần nhúc nhích thì mũi kiếm tức khắc sẽ phạm vào da. Triệu Chính Nghĩa kêu lên hoảng hốt: - Làm gì... các hạ làm gì thế? Tiểu Phi ngó lườm lườm: - Ta chỉ hỏi một điều, cuộc tàn sát ông gia trang có mặt các hạ trong đó hay không? Triệu Chính Nghĩa trừng đôi mắt: - Túc hạ... điên rồi à? Tiểu Phi trầm giọng: - Ngươi không nhận ta sẽ giết ngươi tức khắc. Nếu chỉ nghe không, thì câu nói rất tầm thường y như nói đùa nhưng nếu nhìn vào đôi mắt đen ngời của Tiểu Phi thì bất cứ kẻ trong hay ngoài cuộc cũng đều rùng mình sởn gáy. Mồ hôi trên trán Triệu Chính Nghĩa nhỏ ròng tòng: - Tôi... tôi... Lão ta ấp úng nói không ra tiếng. Tiểu Phi nói gằn từng tiếng một: - Đây là câu hỏi cuối cùng, ngươi hãy cẩn thận, nhớ trả lời cho đúng. Thanh kiếm như mảnh sắt dẹp của Tiểu Phi, bất cứ ai nhìn qua cũng cảm thấy tức cười, nhưng bây giờ thì không ai còn có thể cười được nữa. Da mặt Triệu Chính Nghĩa xám nghiệt, lão ta sợ quá gần như muốn xỉu luôn. Trung nguyên bát nghĩa cho dù có người muốn cứu, cũng không ai dám làm càn. Mũi kiếm đã dí sát vào da, làm sao cứu được? Vả lại, câu chuyện lại đột biến kỳ dị, ai ai cũng đều muốn chờ đợi kết quả, cũng không ai nghĩ rằng cuộc tàn sát Ông gia trang độ nọ không có bàn tay họ Triệu. Bằng một giọng gằn gằn, Tiểu Phi nhắc lại: - Môt lần chót, lần cuối cùng, nhất định không có một lần nào nữa. Ông thiên Kiệt có phải do ngươi hại chết không? Phải hay không? Nhìn vào đôi mắt ngời ngời của Tiểu Phi, Triệu Chính Nghĩa bủn rủn tay chân, run giọng: - P... h... ải...Phải! Công tôn Vũ nhảy dựng lên: - Đồ chó má, ngươi đã làm ra chuyện tày trời như thế mà lại còn dám vác mặt đến đây làm ra vẻ là người tốt. Hừ, khốn kiếp! Tiểu Phi vụt cười: - Các vị đừng vội giận, cái chết của Ông thiên Kiệt không dính dáng gì đến hắn cả. Trung Nguyên Bát Nghĩa lại sững sờ và Công tôn Vũ vặn lại: - Nhưng tại sao hắn lại thừa nhận? Tiểu Phi nói: - Hắn chỉ làm sáng tỏ một điều là: lời nói của một con người khi bị bức bách thì không được kể là một lời nói đúng. Triệu Chính Nghĩa đỏ mặt và Trung Nguyên Bát Nghĩa nhao nhao phản đối: - Nhưng chúng tôi có bức bách họ Thiết bao giờ? - Nếu hắn có gì ẩn khuất thì tại sao lại không nói ngay ra? Chúng tôi đâu có tra tấn hắn? Mỗi người một tiếng làm cho không khí chợt ồn ào. Dịch minh Hồ khoát tay: - Thiết phó Giáp, nếu cho rằng anh em chúng ta đã vu oan cho ngươi thì bây giờ đúng là lúc để cho ngươi biện bạc đó. Câu nói thật chậm, hơi cũng không cao. nhưng từng tiếng như rót vào tai thiên hạ, chứng tỏ họ Dịch tuy mù nhưng nội lực cực kỳ hùng hậu. Họ Thiết vẫn lặng thinh. Công tôn Vũ bước tới gần: - Thiết phó Giáp, ngươi có nghe không? Ngươi hãy nói đi, không ai chen họng mi cả. Ông đại Nương: - Nếu ngươi không nói thì chính ngươi nhận rằng ngươi là hung thủ, nên nhớ chúng ta từ đầu đến cuối không ai dùng kiếm để bức bách người. Quay về Tiểu Phi , Thiết giáp kim cương thở ra: - Phi thiếu gia, tôi thật phụ lòng tốt của thiếu gia, tôi không có lời chi để nói cả. Công tôn Vũ trừng mắt ngó Tiểu Phi: - Các hạ có nghe không? Chính hắn đã không nói được thì các hạ bảo sao chứ? Tiểu Phi nói: - Vô luận hắn nói hay không nói, ta tin hắn nhất định không phải là người phản bạn. Công tôn Vũ giận dữ: - Sự thật đã như thế, ngươi không tin cũng không được. Ông đại nương cười nhạt: - Hắn không tin thì thôi, chuyện của chúng ta thì tại sao lại phải đợi hắn tin chứ? Kim phong Bạch nói: - Đúng, chuyện của chúng ta không quan hệ gì đến hắn. Tiểu Phi điềm nhiên: - Ta đã đến đây, tự nhiên chuyện này đối với ta phải có quan hệ. Coiong tôn Vũ thết lên: - Quan hệ cái con mẹ gì chứ? Tiểu Phi rùn vai: -Ta đã không tin một thì khiông một ai động đến hắn được. Ông đại Nương quát lớn: - Ngươi dám can thiệp vô cớ vào chuyện của chúng ta à? Gã tiều phu xốc tới: - Ta giết hắn xem ngươi làm gì ta nào? Gã chưa nói dứt, thanh búa lớn trên tay gã đã bửa xuống đầu họ Thiết... Với danh hiệu " Lập tiễn hoa sơn ", chiếc búa lớn trên tay gã tiều phu đã làm cho gã thành danh một thửơ, vả lại công phu " Thiết bố sam " của Thiết giáp kim cương quả thật là một môn công phu mà đao kiếm không phạm được, nhưng nó lại rất khó dùng, bời vì phải biết trước đối phương đánh chỗ nào, mới có thể dồn khí lực vào chỗ ấy để mà chịu đựng, chứ nếu gặp cao thủ thì " Thiết bố sam " kể như vô dụng. Chiếc búa với sức giáng ngàn cân của gã tiều phu đừng nói chi cái đầu mà cả thân hình của Thiết giáp kim cương cũng phải bị xả làm đôi. Rốp! Một tiếng khô khan, thanh kiếm của Tiểu Phi từ nơi cổ Triệu Chính Nghĩa không biết quay ngược hồi nào cắm ngay vào cán búa, làm cho cán búa của gã tiều phu gãy lọt và trớn mạnh đã làm cho gã nhủi luôn. Nếu cứ theo đà đó thì ngực của gã tiều phu sẽ ấp ngay vào thanh kiếm và có lẽ cả thânh thân mình gã cũng sẽ bị tiện làm đôi, nhưng thật là lẹ, cán búa vừa gãy, gã tiều phu vừa nhủi tới, sống kiếm của Tiểu Phi cũng vừa đưa lên đỡ nhẹ lấy cằm của gã . Gã tiều phu khựng lại điếng hồn, mồ hôi trán rịn ra, và vì mất trớn, gã té xuống đất. Trung Nguyên Bát Nghĩa tái mặt, không ai tưởng tượng được có người sử dụng thanh kiếm lại quá nhanh như trở bàn tay như thế! Triệu Chính Nghĩa muốn thừa cơ giáng cho Tiểu Phi một quyền để giữ thể diện, nhưng nhớ tới thanh kiếm quá mau khi nãy, làm cho lão đâm ngán đứng im. Tiểu Phi vẫn thư thả như không, cúi xuống kéo tay họ Thiết: - Đi, uống vài chén rượu cho ấm rồi hẵng hay. Thiết giáp kim cương ngơ ngẩn đứng lên như một cái máy . Đám Trung Nguyên Bát Nghĩa có mấy người giăng hàng ngang cản lại và Kim phong Bạch gầm lên: - Không thể đi được! Tiểu Phi nhướng mắt: - Các hạ còn muốn ta làm sao nữa? Giết các hạ à? Kim phong Bạch nhìn trừng trừng và không hiểu tại sao, hắn chợt nghe lành lạnh nơi xương sống. Bình sinh đã từng giao đấu nhiều trận sinh tử nhưng Kim phong Bạch chưa hề cảm thấy rùng rợn như bây giờ. Hắn chợt nhớ trong đời hắn có mỗi một lần đáng nhớ, đó là dạo hắn mười ba tuổi mười bốn tuổi, vì ham đi săn lạc đường đến nửa đêm hắn gặp một bầy chó sói. Nhưng bây giờ, bây giờ hắn cảm thấy gặp bầy chó sói mà không khí còn có vẻ dễ thở hơn gặp gã thiếu nhiên này. Dịch minh Hồ chợt thở hắt ra: - Thôi, hãy để cho hắn đi. Ông đại Nương rít lên: - Tại sao để hắn đi? Chúng ta đã hao tổn bao nbiêu tâm huyết. Dịch minh Hồ thản nhiên: - Kể như cho chó ăn vậy. Gương mặt họ Dịch lạnh băng băng không giận dữ mà cũng không tức tối , hắn vòng tay hướng về phía Tiểu Phi: - Các hạ cứ tự tiện, chuyện giang hồ vốn là như thế, tay kiếm của ai lẹ hơn kể như người ấy có lý vậy. Tiểu Phi nói: - Đa tạ sự chỉ giáo, câu nói đó tại hạ nguyện xin ghi nhớ. Bọn Trung Nguyên Bát Nghĩa trơ mắt nhìn Tiểu Phi kéo Thiết giáp kim cương đi ra. Họ nghiến răng trừng mắt nhưng vẫn đứng yên một chỗ vì câu nói của họ Dịch được xem như một quyết định. Ông đại Nương vụt khóc rống lên: - Tại sao chú lại để cho chúng đi? Tại làm sao? Dịch minh Hồ vẫn một vẻ thản nhiên: - Đại tẩu muốn sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn hắn giết sạch chúng ta? Biên Hạo nói giọng buồn: - Nhị ca nói đúng, còn rừng xanh lo gì củi đốt. Nếu chúng ta còn sống thì lo cho không có cơ hội phục thù. Ông đại Nương vụt nhào tới chụp lấy Biên Hạo rít lên: - Chú còn mặt mũi nào để mà nói nữa? Bằng hữu của chú không đó thấy chưa? Tốt quá mà. Chú mang họ đến đây mà... Biên Hạo cười chua xót: - Chị nói đúng, tôi mang họ đến đây và tôi sẽ đền bồi... Vừa nói, Biên Hạo vừa xé phăng thân áo, lao mình ra cửa. Ông đại Nương sửng sốt kêu lên: - Tam thúc, chú đừng đi... Nhưng Biên Hạo đã mất dạng trong trời mưa tuyết... Dịch minh Hồ khẽ thở ra: - Thôi để hắn đi... Hắn sẽ làm nên việc... Mong hắn tìm được người bạn ấy. Kim phong Bạch chớp mắt: - Nhị ca nói tam ca sẽ tìm... Dịch minh Hồ nói: - Hiên đệ đã biết còn hỏi làm gì? Kim phong Bạch gật đầu: - Nếu tam ca tìm được con người đó thì tay kiếm của gã tiểu tử kể như vô dụng. Triệu Chính Nghĩa vụt cười: - Thật ra thì tam đại hiệp cũng không cần phải tìm ra ai nữa. Kim phong Bạch nhướng mắt: - Sao vậy? Triệu Chính Nghĩa nói: - Ngày mai sẽ có ba vị câo nhân đến đây, tên tiểu quỉ đó dù có ba đầu sáu tay tôi sẽ cúng tế bằng tất cả. Kim phong Bạch hỏi: - Ai thế? Triệu Chính Nghĩa nói: - Các vị nghe thấy tên ba người ấy sợ rằng cũng phải giật mình...