Chỉ mục bài viết |
---|
Hấp Huyết Nga - Hoàng Ưng - Hồi 14-17 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Trang 11 |
Trang 12 |
Trang 13 |
Trang 14 |
Trang 15 |
Trang 16 |
Tất cả các trang |
Hồi 16b
Thường Hộ Hoa đáp lời Cao Thiên Lộc:
- Nếu có, lần trước lúc bọn ta lục tìm trong gian tiểu thất này đã khám phá ra rồi.
Cao Thiên Lộc thở dài nhè nhẹ:
- Về phương diện thiết kế cơ quan, Thôi Bắc Hải thật là một thiên tài.
Thường Hộ Hoa không phủ nhận:
- Theo ta thấy, thành tựu trên phương diện này của y còn trên cả Huyền Cơ Tử sư phụ nữa.
Cao Thiên Lộc gật đầu:
- Trời cao đất rộng, hết thiên tài này tới thiên tài nọ!
Long Ngọc Ba lại xen miệng:
- Ở đây còn có một thiên tài trong số thiên tài.
Ai cũng biết hắn đang nói tới ai.
Thường Hộ Hoa cười lạnh một tiếng:
- Lòng nghi ngờ của ngươi không nhỏ.
Long Ngọc Ba thốt:
- Quả là không nhỏ.
Thường Hộ Hoa nói:
- Ngươi khẳng định là ta đã trộm đi số kim ngân châu bảo trong thạch thất?
Long Ngọc Ba đáp:
- Đã khẳng định từ sớm.
Thường Hộ Hoa hỏi:
- Ngoại trừ mấy lý donãy ra, ngươi còn có lý do gì khác?
Long Ngọc Ba đáp:
- Ngươi có thể dẫn bọn ta tới đây, lẽ nào không phải là một lý do rất tốt sao?
Thường Hộ Hoa hỏi:
- Đó cũng là lý do sao?
Long Ngọc Ba đáp:
- Nếu ngươi chưa từng vào ra địa đạo này, làm sao có thể dễ dàng dẫn bọn ta đến đây như vậy?
Thường Hộ Hoa cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cảm thấy ta đi quá dễ?
Long Ngọc Ba đáp:
- Dễ phi thường.
Hắn ngưng một chút, lại nói:
- Cho dù thật sự có yêu ma quỷ quái, cũng tuyệt không thể trộm đi kim ngân châu bảo của nhân gian, bầy Hấp Huyết Nga kia cho dù cũng như trong truyền thuyết, hút máu người, ăn thịt người, cũng tuyệt không thể ăn hút hết kim ngân châu bảo. Chuyện đó không còn nghi ngờ gì nữa, là người làm.
Giọng nói của hắn trầm xuống:
- Chỉ có người mới thích châu bảo, có chủ ý giành giật tài bảo của người khác.
Thường Hộ Hoa môi mấp máy, nói chưa nên lời, Long Ngọc Ba đã nói tiếp:
- Bất quá chủ ý giành lấy châu bảo kim ngân tàng trữ trong thạch thất của Thôi Bắc Hải không phải dễ dàng gì, con người đó phải hiểu biết cơ quan, thân thủ linh hoạt khỏi phải nói đến, còn phải thông minh khôn ngoan.
Giọng nói của hắn càng trầm xuống, lại nói:
- Phù hợp với những điều kiện đó, tại địa phương này chỉ có một người, là Thường huynh ngươi.
Thường Hộ Hoa cười lạnh:
- Cai ngươi gọi là “địa phương này” bao gồm những chỗ nào?
Long Ngọc Ba đáp:
- Đương nhiên bao gồm toàn huyện thành.
Thường Hộ Hoa hỏi:
- Ngươi đến chiều tối hôm nay mới đến?
Long Ngọc Ba đáp:
- Không sai.
Thường Hộ Hoa hỏi:
- Ngươi đến thẳng nha môn không có đi chỗ nào khác?
Long Ngọc Ba đáp:
- Không sai.
Thường Hộ Hoa hỏi:
- Không ngờ ngươi lại thông thuộc địa phương này dữ vậy?
Long Ngọc Ba không nói gì.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Người ở địa phương này có lẽ đa số đều đáng nghi.
Long Ngọc Ba cười lạnh một tiếng:
- Trước mắt mà nói, đáng hoài nghi nhất chỉ có một mình Thường đại hiệp ngươi!
Thường Hộ Hoa hỏi:
- Ngươi tính làm sao?
Long Ngọc Ba đáp:
- Long mỗ ta chỉ là một thường dân, có thể làm gì chứ?
Mục quang của hắn liền xoay đi, xoay lạc lên mặt Dương Tấn, lạnh lùng nói:
- Người phụ trách trị an ở đây là Dương tổng bộ đầu.
Dương Tấn không khỏi mất tự chủ ưỡn ngực ra.
Long Ngọc Ba hỏi tiếp:
- Một nghi phạm như vầy, tổng bộ đầu nghĩ nên làm sao mới được?
Dương Tấn lên tiếng:
- Đương nhiên là trước hết bắt giải đến ...
Câu nói vừa lọt ra khỏi miệng, y mới nghĩ đến con người của Thường Hộ Hoa lợi hại như thế nào, hoang mang ngậm miệng lại.
Long Ngọc Ba lại lập tức tiếp lời:
- Tổng bộ đầu kinh nghiệm như vậy, nghĩ làm sao là tốt nhất thì đương nhiên là tốt nhất.
Dương Tấn chột dạ:
- Vậy ...
Long Ngọc Ba hỏi:
- Vậy cái gì?
Dương Tấn đáp:
- Võ công của gã cao cường, nếu gã không chịu mình là nghi phạm, bọn ta cũng không có biện pháp bắt gã.
Long Ngọc Ba “ồ” lên một tiếng:
- Thì ra tổng bộ đầu lo về vấn đề đó ...
Hắn còn muốn nói gì nữa, còn chưa kịp nói, đã bị Dương Tấn cắt ngang.
Dương Tấn chợt nhướng mày:
- Ta cơ hồ đã quên đi Long công tử, Long công tử là Giang Nam đệ nhất võ lâm cao thủ, có công tử hiệp trợ bên cạnh, chuyện này đơn giản hơn nhiều rồi.
Nhìn biểu tình của y, tựa hồ thật sự muốn bắt giải Thường Hộ Hoa.
Sự thật vụ án này, sau khi Thường Hộ Hoa đến, y là tổng bộ đầu mà cơ hồ không còn chỗ nói năng, trong lòng đã sớm thấy không thoải mái mấy, cũng không biết bao nhiêu lần muốn tìm cơ hội gạt Thường Hộ Hoa té.
Hiện tại, cơ hội khó được như vầy, y làm sao mà bỏ qua được?
Long Ngọc Ba là đả biến Giang Nam vô địch thủ, cho dù Thường Hộ Hoa lợi hại, đánh ngang tay có lẽ không có vấn đề.
Thêm vào trường đao của y, đoản thương của Diêu Khôn, thiết sách của Truyện Tiêu, Thường Hộ Hoa cho dù không chịu thúc thủ bị bắt, bốn người bọn họ cũng không khó gì bắt được.
Y đã quyết định chủ ý, liền hướng về phía Truyện Tiêu, Diêu Khôn hai người phất tay.
Phất tay cũng là ám thị bọn họ chuẩn bị xuất thủ.
Diêu Khôn, Truyện Tiêu hai người lập tức ngây người, đặc biệt là Diêu Khôn, thần sắc có vẻ khó xử.
Mục quang của Dương Tấn quét quanh, lại quay trở lại trên mặt Long Ngọc Ba.
Chỉ đợi Long Ngọc Ba xuất thủ, y cùng Diêu Khôn, Truyện Tiêu xông tới liền.
Long Ngọc Ba vẫn không có phản ứng.
Dương Tấn đợi một hồi, nhịn không nổi kêu lên:
- Long công tử!
Bắp thịt trên mặt Long Ngọc Ba nghe tiếng giật giật, lại không nói tiếng nào.
Trái lại Thường Hộ Hoa tiếp lời:
- Nếu hắn có thể xuất thủ, hắn đã xuất thủ từ lâu rồi.
Dương Tấn hỏi:
- Tại sao hắn không thể xuất thủ?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Bởi hắn đã không còn là Long Ngọc Ba năm xưa nữa.
Dương Tấn kinh ngạc:
- Thân phận của hắn không phải đã được chứng thực không có vấn đề sao?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Ta không có nói thân phận của hắn có vấn đề, hắn dĩ nhiên là Long Ngọc Ba.
Dương Tấn hỏi:
- Vậy hắn hiện tại với hắn năm xưa có gì khác biệt?
Thường Hộ Hoa không trả lời liền, mục quang xoay lên mặt Long Ngọc Ba:
- Chuyện này tự Long huynh nói hay là để ta nói?
Bắp thịt trên mặt Long Ngọc Ba lại giật giật, không đáp mà hỏi ngược?
- Ngươi biết từnào?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Ngươi vừa bước vào địa đạo, ta đã hoài nghi rồi.
Long Ngọc Ba hỏi:
- Vì tiếng bước chân của ta trầm trọng?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Đó là một nguyên nhân, đến lúc ta phát hiện thạch cấp, ngươi rượt tới, ta đã hoàn toàn khẳng định.
Long Ngọc Ba thở dài.
Thường Hộ Hoa liền hỏi:
- Có phải ảnh hưởng của Ngũ Độc Tán của Độc Đồng Tử?
Long Ngọc Ba đáp:
- Không sai.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Ngũ Độc Tán lợi hại quá!
Long Ngọc Ba nói:
- Quả thật lợi hại, Ngũ Độc Tán không những hủy đi mặt mày của ta, còn làm tản mác công lực của ta.
Hắn xoay nửa người:
- Ta hiện tại tay không đủ sức để trói gà, ta so với đả biến Giang Nam vô địch thủ năm xưa là hai người khác biệt rồi.
Dương Tấn tới giờ mới minh bạch, “ồ” một tiếng, lập tức biến sắc.
Bớt đi Long Ngọc Ba, ba người bọn họ làm sao đối phó được Thường Hộ Hoa?
Cũng ngay lúc đó, Thường Hộ Hoa chợt quay đầu lại, đinh đinh nhìn cánh cửa bên phòng ngủ, quát nhẹ:
- Ai?
Một người nghe tiếng đẩy cửa đi vào.
Thôi Nghĩa!
Ánh đèn chiếu sáng mặt Thôi Nghĩa.
Cũng không biết có phải ánh đèn ảnh hưởng gương mặt của Thôi Nghĩa hay không, tựa hồ trắng nhợt, thần thái lại ổn định.
Thường Hộ Hoa còn chưa mở miệng hỏi, Dương Tấn đã giành hỏi:
- Thôi Nghĩa, ngươi lén lén lút lút trốn bên ngoài cửa làm gì vậy?
Thôi Nghĩa lắc đầu:
- Tôi đâu có trốn ngoài cửa.
Dương Tấn hỏi:
- Không phải thì là gì?
Thôi Nghĩa đáp:
- Hồi nãy tôi đi ngang bên ngoài phòng, vô ý phát hiện trong phòng hình như có ánh đèn leo lét đang di động, nghĩ là có trộm vào, cho nên đi vào lén xem thử.
Dương Tấn nói:
- Nhãn lực của ngươi không tệ.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Thân thủ cũng không tệ, nếu không phảinãy người ngươi đụng lên cánh cửa, ta cũng không phát giác ngoài cửa có người.
Thôi Nghĩa cười cười:
- Lúc chủ nhân còn tại thế, thật có dạy tôi võ công được mấy năm.
Thường Hộ Hoa hỏi:
- Ta vừa quát lên, ngươi lập tức đẩy cửa tiến vào, không sợ người quát hỏi là trộm sao?
Thôi Nghĩa cười lớn:
- Trộm làm sao có cái can đảm đó?
Tiếng cười chợt lạc mất, gã chăm chú nhìn Cao Thiên Lộc:
- Đại nhân cũng đã đến?
Cao Thiên Lộc điềm đạm “ừ” một tiếng:
- Hồi nãy ngươi đi đâu?
Thôi Nghĩa đáp:
- Ăn cơm xong ra ngoài đi một vòng.
Cao Thiên Lộc hỏi:
- Ngươi có phân phó các gia nhân khác tiếng nào không?
Thôi Nghĩa đáp:
- Vì không phải đi xa cho nên không có phân phó.
Cao Thiên Lộc hỏi:
- Lúc ngươi trở về, các gia nhân khác không có nói cho ngươi biết bọn ta đến sao?
Thôi Nghĩa đáp:
- Tôi vào cửa sau, không gặp bọn họ.
Cao Thiên Lộc chợt lại hỏi:
- Sao ngươi thấy bọn ta trong đây mà hoàn toàn không ngạc nhiên?
Thôi Nghĩa thở dài nhè nhẹ:
- Mấy ngày nay chuyện làm cho tôi kinh ngạc thật có quá nhiều rồi.
Cao Thiên Lộc gật đầu nhè nhẹ:
- Ngươi có biết trong địa thất chủ nhân của ngươi chứa châu bảo có một địa đạo thông đến tiểu thất này không?
Thôi Nghĩa ngẩn người:
- Địa đạo?
Gã liền lắc đầu.
Cao Thiên Lộc hỏi tiếp:
- Chủ nhân của ngươi lẽ nào không đề cập với ngươi?
Thôi Nghĩa đáp:
- Không có.
Cao Thiên Lộc hỏi:
- Tại sao?
Thôi Nghĩa đáp:
- Chủ nhân ngày thường không nói chuyện nhiều, có nói cũng toàn là chuyện bình thường.
Cao Thiên Lộc không hỏi nữa, phẩy tay:
- Ngươi tạm thời lui qua một bên đi.
Thôi Nghĩa nghe lời thoái qua một bên.
Cao Thiên Lộc mục quang quay lên mặt Long Ngọc Ba.
Long Ngọc Ba liền hỏi:
- Lời nói nãy giờ của ta, đại nhân đều nghe chứ?
Cao Thiên Lộc gật đầu.
Long Ngọc Ba nói tiếp:
- Hiện tại ta không có gì khác người thường, cũng không còn là võ lâm cao thủ nữa, không có đủ năng lực để bảo vệ lấy tài sản và sinh mệnh của mình.
Cao Thiên Lộc hỏi:
- Vậy thì sao?
Long Ngọc Ba thốt:
- Đương nhiên là phải cần pháp luật bảo vệ, giống như một người thường vậy.
Cao Thiên Lộc nói:
- Đó đâu có gì là không tốt.
Long Ngọc Ba lại nói:
- Đại nhân đối với ta đương nhiên cũng giống như một thường dân.
Cao Thiên Lộc đáp:
- Đương nhiên.
Long Ngọc Ba thốt:
- Cũng là ý nói chuyện này đại nhân nhất định sẽ chủ trì công đạo.
Cao Thiên Lộc nói:
- Nhất định.
Ông ta điềm đạm nói tiếp:
- Bản quan làm quan mười năm, không cần biết là đối với chuyện hoặc đối với người luôn luôn công bằng không thiên vị mà biện lý.
Long Ngọc Ba thốt:
- Vậy thì ta yên tâm.
Cao Thiên Lộc nói:
- Ngươi cứ yên tâm.
Long Ngọc Ba liền hỏi:
- Như vậy đại nhân trước mắt chuẩn bị xử trí Thường Hộ Hoa làm sao?
Cao Thiên Lộc trầm ngâm.
Long Ngọc Ba lại hỏi:
- Đại nhân có phải nghĩ rằng Thường Hộ Hoa không đáng hoài nghi?
Cao Thiên Lộc đáp:
- Không sai.
Long Ngọc Ba hỏi:
- Vì lý do gì?
Cao Thiên Lộc đáp:
- Ta tin ta không thể nhìn lầm người.