watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:42:2829/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Hấp Huyết Nga - Hoàng Ưng - Hồi 14-17 - Trang 9
Chỉ mục bài viết
Hấp Huyết Nga - Hoàng Ưng - Hồi 14-17
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Tất cả các trang
Trang 9 trong tổng số 16

Hồi 16a

Chàng chưa buông tay, song thủ lại vận lực, lại quay cái giá đồng một vòng nữa.
Lần này, giá đồng không chuyển động nữa, bức màn đằng sau lại vẫn tiếp tục phát ra tiếng động.
Một thứ tiếng động kỳ quái phi thường, làm cho người ta giật thót tim, giống như một bầy độc xà đang uốn mình bò đằng sau bức màn.
Dương Tấn như con chim sợ tên, cước bộ xoay chuyển, như muốn bỏ chạy.
Nhưng thân người của y mới xoay được phân nửa, liền xoay trở lại.
Cao Thiên Lộc đang đứng đằng sau, y làm sao mà dám bỏ chạy.
Mục quang của y đương nhiên liền rơi trên bức màn kia, chỉ hy vọng không phải thật sự là một bầy rắn độc đằng sau.
Y không thất vọng.
Mục quang của Cao Thiên Lộc cũng lạc trên bức màn, người nào cũng vậy, không có ai ngoại lệ.
Tiếng động kỳ quái đó rất mau chóng dừng lại, bên phía màn tịnh không có chuyện gì phát sinh, cũng không có bất kỳ vật gì xuất hiện.
Ai ai cũng muốn bước tới giở bức màn lên nhìn cho rõ, lại không có người nào bước qua, Long Ngọc Ba cũng không ngoại lệ.
Võ lâm cao thủ đả biến Giang Nam võ lâm vô địch thủ gì mà nhát gan vậy?
Lẽ nào hắn biết đằng sau bức màn có thiết trí cơ quan sát nhân lợi hại?
Thường Hộ Hoa vẫn còn treo mình dưới giá đồng, hai mắt trợn tròn như trứng bồ câu, cũng đang đinh đinh nhìn bức màn, còn ở trên cao, cái chàng nhìn thấy đương nhiên là hơn những người khác nhiều.
Chỉ tiếc bức màn đó treo từ tuốt trên nóc thất phủ xuống, chàng tuy ở trên cao, cũng vô phương nhìn thấy vật đằng sau bức màn.
Bức màn đó chỉ đung đưa nhè nhẹ lúc chàng buông mình hạ xuống.
Đằng sau bức màn vẫn bình lặng, chàng không nói tiếng nào, phất tay áo một cái, một đạo kình phong lập tức thổi tung bức màn lên.
Không có rắn, đằng sau bức màn cái gì cũng không có.
Tường vách lại biến mất, chỗ vốn là tường vách không ngờ đã mở ra một cái động.
Cái động cao bảy thước, rộng không quá hai thước, thạch thất này không ngờ thật có đường ra vào thứ nhì.
Bên trong tường động cực kỳ tăm tối, trong bóng tối chắc có chất đầy hàn băng, hàn băng chắc đang tan chảy.
Thường Hộ Hoa ở bên ngoài tường động phảng phất cảm thấy được hàn khí bắn lên mặt.
Bên trong tình hình ra sao? Có giấu cái gì?
Mắt chàng tuy tốt phi thường, cũng không thể phân rõ được, bức màn vừa tung bay lên lại rất mau chóng hạ xuống.
Thường Hộ Hoa liền phóng đến bên màn, thuận tay hất tung bức màn lên.
Cái hất lần này cao hơn cái hấtnãy, ánh đèn của trản đèn trên giá đồng vì vậy mà rọi vào sâu hơn.
Mượn ánh đèn, chàng cuối cùng đã phân biện được lỗ động trước mắt nối liền vào một địa đạo.
Địa đạo trải sâu thẳng vào trong, cũng không biết dài bao xa, ánh đèn đã mờ sẵn, lọt vào bóng tối đen sì cũng mất hút trong màn hắc ám.
Địa đạo đó ăn thông tới nơi nào? Có tác dụng gì?
Thường Hộ Hoa thật sự muốn tiến vào trong.
Chàng đang trầm ngâm, mọi người đã đến quanh chàng.
Trong tay Dương Tấn, Truyện Tiêu đều có cầm một lồng đèn, bước đến sát chỗ vào địa đạo, xung quanh chỗ vào địa đạo càng sáng rõ.
Phạm vi ánh đèn có thể rọi chiếu càng xa hơn, dù xa hơn nữa nhưng vẫn mất hút trong bóng tối.
Cao Thiên Lộc thò đầu nhìn vào:
- Hình như là một địa đạo.
Thường Hộ Hoa thốt:
- Hình như là vậy.
Nói xong tay chàng buông xuống, bức màn lại hạ xuống.
Mục quang của Cao Thiên Lộc nhoáng lên, quát nhỏ một tiếng:
- Xé xuống.
Thường Hộ Hoa đang muốn xé màn xuống, Cao Thiên Lộc kêu như vậy, chàng càng bất tất phải đắn đo, xoay tay xé giật bức màn xuống.
Chàng quăng màn bên chân, nhấc tay lên:
- Đưa đèn cho ta.
Diêu Khôn lập tức đưa đèn qua.
Thường Hộ Hoa cầm đèn bằng tả thủ, hữu thủ nắm lên cán kiếm.
Chàng bạt kiếm tuy tấn tốc, nhưng địa đạo hẹp quá, động tác ít nhiều gì cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, tung thu cũng không như bình thường được.
Chàng một tay cầm đèn, một tay án lên kiếm, cất bước đi vào địa đạo.
Dương Tấn nhìn chăm chú, nhịp tim cơ hồ ngưng đập hẳn.
Thân người y không khỏi mất tự chủ co rụt sang một bên.
Nếu bên trong địa đạo có trang trí cơ quan sát nhân ghê gớm phi thường, Thường Hộ Hoa vừa lọt vào, cơ quan phát động, ám khí bắn ra bốn bề, gặp xui là Thường Hộ Hoa và người đứng trước chỗ ra vào địa đạo, tuyệt không thể bắn lên người y!
Trừ phi ám khí còn có thể quẹo vòng.
Không ai lưu ý đến cử động của y, mục quang của những người khác hoàn toàn chú thị lên Thường Hộ Hoa.
Thường Hộ Hoa đã bước vào động, tiến nhập địa đạo.
Miệng địa đạo rộng không quá hai thước, lại chỉ dài ước chừng ba thước, sau ba thước là khai triển ra hai bên tả hữu, rộng khoảng bốn thước, cao cũng hơn khoảng ba thước.
Trên dưới trái phải đều có khảm mấy khối đá.
Đá màu thanh bạch, chiếu rọi ánh đèn, tản ra ánh sáng u lãnh.
Hàn khí tựa hồ là từ trên mấy khối đá tản phát ra.
Trong địa đao không có hàn băng, mấy khối đá này cũng chỉ là đá bình thường, cảm giác hàn khí phảng phất bắn lên mặtnãy chỉ là một cảm giác.
Nhưng vào sâu hơn nữa, Thường Hộ Hoa lại thật có cảm giác có âm phong từng đợt.
Đèn đuốc cũng bắt đầu yếu ớt leo lét, hoàn toàn không phân rõ phương hướng.
Gió như từ bốn phương tám hướng thổi tới.
Thường Hộ Hoa thật lấy làm lạ, chàng phóng mắt nhìn quanh, chung quy phát giác trên hai vách đá bên trong địa đạo, cách mỗi sáu thước là có một lỗ tròn nhỏ, gió khẳng định là từ trong mấy lỗ nhỏ đó lọt vào.
Chàng cười, lại tiếp tục bước tới.
Ngoại trừ mấy lỗ tròn nhỏ đó ra, bốn vách địa đạo không có chỗ hở nào khác, bước chân của chàng vừa đi tới, tuy nhẹ phi thường, vẫn phát ra một tràng tiếng vọng “canh canh” rõ mồn một.
Thường Hộ Hoa không ngừng tiến bước, trong chốc lát đã vào tới hơn hai trượng.
Trong địa đạo vẫn yên tĩnh, không có chuyện gì xảy ra, tựa hồ không có thiết trí cơ quan sát nhân gì.
Ngoại trừ tiếng bước chân của Thường Hộ Hoa ra, cũng không có tiếng động nào khác.
Mọi người liền vào theo.
Long Ngọc Ba là người đầu tiên không nhịn được nữa, bước vội vào trong, rượt theo đằng sau Thường Hộ Hoa.
Tiếng bước chân của hắn đặc biệt vang vọng.
Thường Hộ Hoa đang đi đằng trước, nghe thấy tiếng bước chân, ngoái đầu lại nhìn.
Nhìn thấy kẻ truy theo là Long Ngọc Ba, trong mắt chàng chợt loang loáng một thần sắc quái dị phi thường, cước bộ lại tiếp tục tiến tới.
Cao Thiên Lộc là người thứ hai theo vào.
Nhìn thấy Cao Thiên Lộc động thân, Dương Tấn làm sao mà dám chậm chạp, phóng người lên xen trước Diêu Khôn, Truyện Tiêu, theo sát Cao Thiên Lộc.
Diêu Khôn, Truyện Tiêu cũng trước sau theo vào.
Cao Thiên Lộc đi vào được một trượng, chợt dừng lại, hít một hơi sâu:
- Lạ thật!
Giọng nói của ông ta vốn rất lớn, hiện tại nghe thấy lại càng như tiếng sấm vậy, chính ông ta cũng giật nảy mình.
Thường Hộ Hoa nghe tiếng liền ngưng bước:
- Lạ cái gì?
Cao Thiên Lộc nói:
- Địa đạo này bốn bề kín mít, không khí không ngờ lại trong thoáng như vầy.
Thường Hộ Hoa hỏi:
- Cao huynh có lưu ý mấy lỗ tròn nhỏ trên vách không?
Cao Thiên Lộc ngẩng đầu nhìn:
- Mấy lỗ tròn nhỏ đó có tác dụng gì?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Thông gió.
Cao Thiên Lộc giơ tay sờ sờ chặn lên một lỗ!
Một cảm giác thanh lãnh!
Ông ta gật đầu nhè nhẹ:
- Thì ra là vậy.
Ông ta lại liền hỏi:
- Mấy lỗ tròn nhỏ này thông ra đâu?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Mặt đất, mặt đất chỗ nào thì hiện tại tuy chưa biết rõ, muốn biết rõ lại cũng không phải là chuyện khó.
Cao Thiên Lộc nói:
- Chuyện đó không quan trọng, bọn ta trước mắt cứ điều tra xem địa đạo thông ra tới đâu.
Thường Hộ Hoa cười:
- Vô luận là đường nào, một khi là sở hữu của nhân gian, đều nhất định có tận đầu, bọn ta hiện tại chỉ cần đi tới trước là biết.
Chàng tiếp tục bước tới.
Long Ngọc Ba vội truy theo sau.
Hắn đột nhiên tháo nón trúc xuống.
Trong địa đạo như tức thời có quỷ quái.
Quỷ quái xấu xa khôn lường, quỷ quái cực kỳ khủng bố!
Trên sự thật, thế gian cho dù thật sự có yêu ma quỷ quái, nhìn thấy khuôn mặt của hắn, e rằng cũng phải thoái lui ba bước.
Hắn tuy không quay đầu lại, Cao Thiên Lộc đằng sau nhìn thấy cũng không khỏi rùng mình.
Dương Tấn phảng phất như trái tim đang co thắt lại.
Bọn họ đều chưa quên khuôn mặt của Long Ngọc Ba khủng bố ra sao.
Thường Hộ Hoa bước đi trước hết, bằng vào cảm giác mẫn nhuệ của chàng, Long Ngọc Ba đang làm gì làm sao mà không biết được.
Chàng lại không quay đầu lại!
Bởi vì chuyện không cần thiết, hơn nữa lòng can đảm của chàng tuy không nhỏ, dưới hoàn cảnh trước mắt, tịnh không muốn nhìn thấy gương mặt khủng bố của Long Ngọc Ba.
Vào địa đạo được ba trượng, đường đi vẫn thẳng tới, sau ba trược lại bắt đầu quanh co.
Sau một khúc quẹo lại là một khúc quẹo, liên tiếp hơn mười khúc quẹo.
Quẹo sang khúc quẹo thứ mười bốn, Thường Hộ Hoa không khỏi thở dài một hơi:
- Địa đạo này quanh co tới chừng nào đây.
Cao Thiên Lộc đằng sau cũng thở dài:
- Ta đã hơi hoa mắt rồi.
Thường Hộ Hoa thốt:
- May là địa đạo không có ngã ba.
Cao Thiên Lộc nói:
- Vầy là đủ rồi, tanãy còn có ý khen thưởng địa đạo này thiết kế không tệ, hiện tại câu nói của ta xem ra phải thulại!
Nói tới đó, lại phải quẹo nữa.
Chỗ cách hai trượng trước mặt ẩn hiện lộ ra một thạch cấp.
Thường Hộ Hoa gia tăng tốc độ.
Mới tăng tốc, Long Ngọc Ba đằng sau không ngờ lại truy không kịp chàng.
Quả nhiên là một thạch cấp.
Trước mặt không còn đường thông, địa đạo đã đến tận đầu.
Thường Hộ Hoa bất giác thoát miệng kêu lên:
- Có thạch cấp!
Long Ngọc Ba đằng sau truy tới, ứng lời:
- Đã đến cuối đường?
Lời nói của hắn hơi khàn khàn, hơi thở cũng biến thành hào hển.
Tựa hồ vội vàng rượt theo đã làm cho hắn hao tổn không ít khí lực.
Còn ở xa còn chưa biết được, tới lúc tiếp cận, đừng nói gì tới Thường Hộ Hoa, người bình thường tin rằng không khó gì nghe thấy được.
Trên khuôn mặt khủng bố của hắn không ngờ còn có mồ hôi lăn dài xuống!
Vô luận nhìn kiểu nào, hắn đều không giống một võ lâm cao thủ.
Hoàn toàn không giống.
Trong mắt Thường Hộ Hoa lại lộ xuất vẻ kinh ngạc.
Chàng không quay đầu, mục quang cũng không nhìn trên thạch cấp, mà đang chú thị nhìn lồng đèn trong tay.
Lồng đèn kỳ thực không có gì đáng nhìn, chàng tuy vọng nhìn lồng đèn, trong mắt tịnh không có lồng đèn tồn tại.
Chàng đang nghĩ đến một sự tình.
Cho đến khi bọn Cao Thiên Lộc, Dương Tấn đều đã đến, mục quang của chàng mới chuyển lên thạch cấp.
Cao Thiên Lộc vừa dừng bước, hỏi:
- Thạch cấp đó ăn thông đến đâu vậy?
Long Ngọc Ba xen miệng đáp:
- Lên là biết.
Thường Hộ Hoa không nói gì, bước lên thạch cấp.
Thạch cấp hơn ba chục bậc kéo lên trên. Bên trên là một bình đài.
Đài vuông mỗi cạnh khoảng sáu thước, tường đá ba mặt, mặt đối thạch cấp có một thạch môn rộng chừng hai thước, cao khoảng bảy thước, bốn biên lồi ra ngoài ước độ ba bốn tấc.
Chính giữa thạch môn có khảm một thiết hoàn. Thường Hộ Hoa áp tai vào cửa đá, ngưng thần nghe ngóng mộtlâu rồi mới thò tay cầm cái thiết hoàn.
Chàng thử kéo ra.
Cửa đá lập tức phát ra một tiếng “cạch” nhỏ xíu, từ từ mở ra phía sau.
Ngoài cửa một phiến đen sì -- dẫn đến đâu đây?
Thường Hộ Hoa buông tay khỏi thiết hoàn, tịnh không di động cước bộ, tả thủ cầm đèn lồng giơ ra trước.
Ánh đèn chiếu sáng địa phương ngoài cửa.
Đá hoa lót sàn, Thường Hộ Hoa không lạ gì, nhất thời lại không nghĩ ra mình đã từng thấy ở chỗ nào.
Chàng cất bước đi vào.
Cử động xem có vẻ khinh suất, sự thật chàng cẩn trọng phi thường.
Cao Thiên Lộc, Long Ngọc Ba theo sát đằng sau, Dương Tấn càng không dám tụt hậu.
Năm người bọn họ trước sau đi ra ngoài cửa, bỗng nghe Thường Hộ Hoa “ồ” lên một tiếng kinh ngạc.
Cao Thiên Lộc thoát miệng hỏi:
- Đây là đâu vậy?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Là gian tiểu thất chứa đồ linh tinh đằng sau phòng ngủ của vợ chồng Thôi Bắc Hải.
Dương Tấn, Truyện Tiêu, Diêu Khôn ba người tới giờ cũng đã nhận ra, dị khẩu đồng thanh:
- Không sai, là gian tiểu ốc đó.
Mặt ngoài của thạch môn kỳ thực cũng là vách tường bên trái của tiểu thất!
Căn gác trên đầu bọn họ.
Cao Thiên Lộc tuy chưa từng đến chỗ này, nhưng đối với vụ án và tình hình phát hiện thi thể Thôi Bắc Hải, ông ta đã rõ như lòng bàn tay.
Đỗ Tiếu Thiên báo cáo tường tận phi thường. Ông ta lại đã tốn không ít thời gian nghiên cứu báo cáo của Đỗ Tiếu Thiên. Đối với việc liệu giải tình hình hiện trường, ông ta sợ rằng còn rõ hơn cả Dương Tấn.
Vừa nghe nói, ông ta lập tức ngẩng đầu nhìn căn gác bên trên:
- Thi thể của Thôi Bắc Hải cùng bầy Hấp Huyết Nga lẽ nào là các ngươi phát hiện trong căn gác đó?
Dương Tấn ứng lời:
- Dạ.
Toàn thân y cơ hồ đồng thời nhảy dựng lên.
Cửa ngầm cũng không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên “cạch” một tiếng đóng lại.
Mọi người nghe tiếng nhất tề quay đầu.
Dương Tấn thất kinh:
- Sáu người bọn ta đều đã đi ra, là ai ... ở trong đó đóng cửa lại?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Không phải là người làm.
Dương Tấn biến sắc:
- Lẽ nào là yêu ma tác quái?
Thường Hộ Hoa cười lạt:
- Trên cửa đá có cơ quan lò xo.
Dương Tấn tựa hồ không tin mấy:
- Thật sao?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Bởi vì có gắn cơ quan, phiến cửa đó mới có thể tự động đóng lại.
Dương Tấn tới giờ mới thở phào, lập tức hỏi:
- Sao ngươi biết? Biết từnào?
Thường Hộ Hoa đáp:
- Lúc mở cửa là ta đã biết rồi.
Long Ngọc Ba một bên chợt xen miệng:
- Có lẽ gã đã biết từ lâu.
Dương Tấn thốt:
- Ồ?
Long Ngọc Ba nói tiếp:
- Nếu không gã làm sao lại thông thuộc mọi thứ như vầy?
Dương Tấn trong đầu lập tức nghi ngờ, liếc mắt nhìn Thường Hộ Hoa.
Thường Hộ Hoa ngậm miệng, một tiếng cũng không phát ra.
Long Ngọc Ba đắc ý cười lạnh.
Cao Thiên Lộc một bên liền cắt ngang tiếng cười của Long Ngọc Ba:
- Thạch môn đóng lại, trên vách ít nhiều gì đáng lẽ phải có chút vết tích lưu lại, hiện tại sao lại hoàn toàn không có?

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 86
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com