Người áo xám kinh ngạc nhìn Tiểu Phương, kinh ngạc hỏi:
- Những chuyện ngươi nói là thật có đấy chứ?
- Chắc chắn thật!
Tiểu Phương nói:
- Bất kể ta đang làm gì, động tĩnh trong vòng hai mươi trượng đều không thoái tai của ta.
Người áo xám thở dài:
- May mà ta không phải đến giết ngươi.
Người áo xám cười tiếp:
- Nếu không thì bây giờ có lẽ ta đã chết dưới kiếm của ngươi rồi.
Tiểu Phương không phủ nhận.
Người áo xám lại hỏi Tiểu Phương:
- Ngươi đã biết rõ hắn muốn giết ngươi, đã biết rõ hắn ở phía sau ngươi, tại sao ngươi không xuất thủ trước đi?
- Vì ta không vội, chính hắn mới vội.
Tiểu Phương mỉm cười nói tiếp:
- Vì hắn đến để giết ta, không phải là ta muốn giết hắn, vì thế ta đương nhiên nhẫn nại hơn hắn.
Người áo xám lại thở dài:
- Ta khâm phục ngươi, thật sự khâm phục ngươi. Nếu bọn ta không gặp nhau trong tình huống như thế này thì ta thật sự mong muốn kết bằng hữu với một con người như ngươi.
- Bây giờ tại sao bọn ta không thể kết bằng hữu chứ?
- Vì ta đến cùng với họ!
Người áo xám nói:
- Ngươi ít nhiều không tránh khỏi có ý đề phòng ta.
- Ngươi lầm rồi!
Tiểu Phương lắc đầu:
- Nếu ta không nhìn thấy dụng tâm của ngươi, thì sao lại nói chuyện với ngươi?
- Lúc này ta vẫn có thể kết giao bằng hữu với ngươi ư?
- Tại sao không?
- Nhưng ngươi có biết ta là con người như thế nào đâu.
Người áo ám tiếp:
- Thậm chí ngay tính danh của ta ngươi vẫn còn chưa biết cơ mà.
- Thế ngươi có thể nói cho ta biết hay không?
- Đương nhiên có thể.
Người áo xám lại cười, cười rất thoải mái:
- Ta họ Lâm, tên Lâm Chính Hùng, bằng hữu của ta đều gọi ta là Mã Sa.
- Mã Sa?
Cái tên này đương nhiên không khiến cho Tiểu Phương kinh ngạc hay hoài nghi, bằng hữu của Tiểu Phương nhiều người có những cái tên kỳ dị hơn cái tên này nhiều.
- Ta họ Phương, tên Phương Vĩ.
- Ta biết!
Lâm Chính Hùng nói:
- Ta đã nghe thấy tên của ngươi từ lâu.
Lâm Chính Hùng chậm rãi đi về phía Tiểu Phương.
Tay của hắn vẫn không có kiếm, vẻ mặt không có một chút sát khí nào cả.
Lâm Chính Hùng đi về phái Tiểu Phương, chẳng qua chỉ muốn đến gần Tiểu Phương, đây là một chuyện rất tự nhiên, vì Tiểu Phương đã xem hắn là bằng hữu rồi.
Tiểu Phương vốn là một con người rất thích kết giao bằng hữu. Vốn đã không đề phòng gì hắn, lúc này càng đương nhiên không.
Lúc Lâm Chính Hùng sắp đến trước mặt Tiểu Phương, thì chợt biến sắc, thất thanh kêu lên:
- Cẩn thận, cẩn thận phía sau!
Tiểu Phương không khỏi quay đầu lại. Vô luận ai trong tình huống này đều không khỏi quay đầu.
Trong cái tích tắc Tiểu Phương quay đầu đó, Lâm Chính Hùng đột ngột rút một thanh kiếm từ trong ống tay áo ra.
Một thanh kiếm bằng thép tinh, rung lên trong gió, như một con rắn độc đâm vào gáy của Tiểu Phương.
Gáy trái.
Tiểu Phương quay đầu về phía phải nhìn ra sau trong tình huống này, thì gáy trái đương nhiên là một chỗ sơ hở.
Phía trái của mọi người đều có đại huyết quản, là nơi mạch máu lưu chuyển trọng yếu nhất của thân thể con người, huyết quản này bị cắt đứt, thì sẽ chảy máu không dứt, không thể cứu được mà chết.
Một sát thủ có kinh nghiệm, nếu chưa đến lúc tuyệt đối nắm chắc thì sẽ không xuất thủ.
Lâm Chính Hùng rõ ràng đã nắm chắc cơ hội tốt nhất, đây là cơ hội do chính hắn tạo ra, hắn tin chắc là kiếm này sẽ không thất thủ.
Chính vì nắm chắc như vậy, nên đã không để lại thoái lộ cho bản thân mình.
Vì vậy hắn phải chết, chết dưới kiếm của Tiểu Phương!
Tiểu Phương rõ ràng là hoàn toàn không có ý đề phòng hơn nữa cũng đã hoàn toàn không còn chỗ nào để chống đỡ tránh né.
Lâm Chính Hùng nhìn thấy rõ điều này, và cũng tính chính xác điều này.
Lúc kiếm của hắn đâm ra, cảm giác trong lòng giống như một người câu cá đã cảm giác thấy cần câu rung động, biết cá đã mắc câu.
Không ngờ ngay trong tích tắc đó, kiếm của Tiểu Phương cũng chợt đâm ra, đâm tới một bộ phận mà Lâm Chính Hùng hoàn toàn không ngờ tới.
Kiếm của hắn còn chưa đâm vào gáy của Tiểu Phương thì kiếm của Tiểu Phương đã đâm vào tim của hắn.
Lúc kiếm của Tiểu Phương đâm vào tim hắn, thì kiếm của hắn cách gáy của Tiểu Phương chỉ có một phân.
Chỉ có một phân, một phân là quá đủ.
Mũi kiếm lạnh toát dính vào gãy Tiểu Phương trượt qua, thì bàn tay cầm kiếm của Lâm Chính Hùng đã hoàn toàn cứng đơ.
Phía sau Tiểu Phương chợt vang lên một tiếng thở dài, và những tiếng vỗ tay:
- Điêu luyện!
Tiếng nói lại vang lên:
- Điêu luyện tuyệt luân.
Tiếng nói cách Tiểu Phương khá xa, vì vậy Tiểu Phương quay người lại.
Vừa rồi lúc chàng quay đầu lại, chàng không nhìn thấy phía sau có người, trong mắt chàng lúc đó chỉ có Lâm Chính Hùng và kiếm của hắn.
Bây giờ thì chàng nhìn thấy.
Một con người đứng xa xa trong bóng tối, một khoảng cách rất an toàn với Tiểu Phương.
Vì Sa Bình không muốn để cho ai có tâm lý đề phòng đối với hắn.
- Ta vốn cho rằng ngươi sẽ không sống sót nổi.
Sa Bình thở dài tiếp:
- Không ngờ kẻ chết lại là hắn.
- Bản thân ta cũng không ngờ.
- Ngươi nghĩ hắn mới thật sự là kẻ thứ ba muốn giết ngươi khi nào?
- Lúc hắn bước tới.
- Lúc đó ngay ta cũng cho rằng ngươi bằng lòng kết giao bằng hữu với hắn, ngươi tại sao lại nghĩ là hắn muốn giết ngươi?
- Vì hắn bước đi quá cẩn thận, gióng như sợ giẫm chết một con kiếm vậy.
- Cẩn thận một chút có gì không tốt chứ?
- Chỉ có một điều!
Tiểu Phương nói:
- Những kẻ giang hồ như bọn ta đây, có giẫm chết bảy trăm con kiến cũng không để ý đến nếu hắn bước đi quá cẩn thận như vậy, chẳng qua chỉ vì hắn muốn đề phòng ta mà thôi.
- Có lý!
- Chỉ có kẻ trong lòng muốn đi hại người, thì mới đề phòng người khác.
- Sao?
- Ta đã có kinh nghiệm đó rồi!
Tiểu Phương nói:
- Không may mắc mưu, thông thường đều là những người không đi hại người khác.
- Tại sao?
- Vì bọn họ không có ý hại người, do vậy sẽ không có tâm phòng người.
Tiểu Phương nói:
- Nếu ngươi cũng từng có kinh nghiệm này rồi, thì ngươi sẽ hiểu rõ ý của ta.
- Ta hiểu rõ ý của ngươi, nhưng ta không có kinh nghiệm như thế.
Sa Bình nói:
- Vì xưa nay ta chưa bao giờ tin một người nào cả.
Hắn nhìn Tiểu Phương mỉm cười nói:
- Có lẽ vì ngươi đã từng có kinh nghiệm như vậy, đã nhận được bài học đau xót, vì vậy mà bây giờ ngươi vẫn chưa chết.
- Có lẽ như vậy!
Tiểu Phương nói:
- Nếu sau khi nhận được bài học mà ta vẫn không biết cảnh giác, thì ta đã phải chết rồi.
- Nói hay lắm!
- Còn ngươi?
Tiểu Phương chợt hỏi:
- Có phải ngươi đến giết ta hay không?
- Không phải.
- Ngươi có phải là người của Lữ Tam không?
- Phải!
- Có phải đến cùng bọn họ không?
- Phải!
Sa Bình nói:
- Bọn ta đều là phụng mệnh Lữ Tam mà đến, chẳng qua mệnh lệnh mà bọn ta nhận khác nhau mà thôi.
- Sao?
- Ba người bọn họ phụng mệnh đến giết ngươi, còn ta chỉ phụng mệnh đến nhìn mà thôi.
- Nhìn cái gì?
- Xem các ngươi giết người như thế nào?
Sa Bình nói:
- Bất kể là bọn họ giết ngươi hay ngươi giết bọn họ ta đều phải nhìn cho rõ.
- Bây giờ thì ngươi đã nhìn rõ rồi chứ?
- Phải!
- Thế thì bây giờ ngươi muốn đi rồi chứ?
- Phải!
Sa Bình nói tiếp:
- Chẳng qua ta còn muốn yêu cầu ngươi một chuyện.
- Chuyện gì?
- Ta muốn mang bọn họ quay về.
Sa Bình nói:
- Bất kể bọn họ chết hay sống, ta đều muốn mang bọn họ quay về.
Hắn hỏi Tiểu Phương:
- Ngươi chịu hay không?
Tiểu Phương cười:
- Lúc bọn họ còn sống, đối với ta chẳng có chút ích lợi gì cả, thì khi chết rồi đối với ta còn dùng gì nữa chứ?
- Ngươi chịu để ta mang bọn họ đi?
Tiểu Phương gật đầu:
- Chẳng qua ta cũng muốn ngươi làm cho ta một chuyện.
- Chuyện gì?
- Ta muốn ngươi quay về nói với Lữ Tam, hãy bảo lão bảo trọng bản thân mình cẩn thận, đợi lúc ta gặp lão, hi vọng rằng lão vẫn sống an nhiên khỏe mạnh.
- Lữ Tam sẽ như thế!
Sa Bình nói:
- Lữ Tam xưa nay là một con người rất biết bảo trọng lấy thân.
- Thế thì tốt lắm!
Tiểu Phương mỉm cười:
- Ta thật sự mong muốn lão có thể sống đợi ta đến gặp.
Sa Bình cũng mỉm cười:
- Ta có thể đảm bảo Lữ Tam tạm thời vẫn sẽ không chết.