watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:08:5329/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Sa Mạc Thần Ưng - Cổ Long - Chương 21-44 - Hết - Trang 29
Chỉ mục bài viết
Sa Mạc Thần Ưng - Cổ Long - Chương 21-44 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Tất cả các trang
Trang 29 trong tổng số 42



Hồi 36-1: Lúc Phải Xuống Địa Ngục


- Vì loại độc trùng này vốn là truyền từ mắt, chỉ cần ngươi nhìn một cái là có thể bị nhiễm ngay.
Ban Sát Ba Ná nói:
- Trên thế gian có rất nhiều loại trùng như vậy, ngươi chỉ cần cùng ở trong một phòng với người nhiễm trùng là có thể bị nhiễm ngay.
Nếu có người có thể lợi đụng đặc tính của loại trùng này luyện thành độc dược thì ngươi chỉ cần nhìn người đó cũng sẽ trúng độc như vậy.
Đây đương nhiên không phải là chuyện dễ dàng, nhưng ta biết rõ có người đã luyện thành loại độc dược này.
Tiểu Phương cuối cùng hiểu rõ.
Chàng đã nhìn thấy những người quỳ chết đó, sau khi chết vẫn không biết mình đã trúng độc như thế nào.
Trước khi nghe Ban Sát Ba Ná nói những lời này, chàng cũng chưa bao giờ tưởng thấy trên thế gian lại có loại độc dược đáng sợ như vậy.
Ban Sát Ba Ná đột nhiên hỏi chàng:
- Ngươi có còn nhớ thiếu nữ thích ôm con chó trắng sư tử nhỏ không?
Tiểu Phương đương nhiên nhớ:
- Người ẩn trong tượng sáp của ta chính là thiếu nữ ấy?
Ban Sát Ba Ná nói:
- Vì vậy tuy ngươi chỉ nhìn có một cái nhưng đã trúng độc rồi.
- Vì vậy mà bất cứ ai chỉ cần bước vào cửa hiệu Ưng Ký là sẽ chết ngay.
- Phải!
Thần sắc Ban Sát Ba Ná trầm xuống:
- Đó không phải là ma pháp cũng không phải là pháp thuật, đó chính là loại kịch độc đã qua khổ tâm nghiên cứu, tinh tâm để chế luyện ra, muốn tránh độc đã rất khó, muốn phá giải càng không dễ.
- Thế nhưng ngươi vẫn nghĩ ra cách phá giải nó.
- Ta cũng đã suy nghĩ rất lâu, tính toán rất lâu.
- Ngươi dùng cách gì?
Ban Sát Ba Ná nói:
- Dùng hỏa công! Chỉ có dùng hỏa công mới có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.
Ban Sát Ba Ná lại giải thích:
- Ta đánh rớt búa của Bàng lão nhị, chính vì ta sợ bọn họ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của ta, nhưng ta không ngờ ngươi lại bất chấp tất cả xông vào.
Ba Ná lại nhìn Tiểu Phương nói:
- Ta vốn cho rằng ngươi đã là một con người rất lạnh lùng, rất nhẫn nại!
Tiểu Phương gượng cười.
Chàng vốn cũng cho rằng bản thân mình là như vậy.
Bây giờ Tiểu Phương đương nhiên đã hiểu rõ, ngọn lửa trong địa ngục không phải là ảo tưởng.
Ngọn lửa làm tan chảy tượng sáp, thiêu hủy phòng ốc, người trong tượng sáp chỉ còn cách chạy ra.
Chỉ có chạy ra, lúc đó có ai trốn thoát được ngũ hoa thần tiễn của Ngũ Hoa tiễn thần cơ chứ.
Tiểu Phương lại chợt nói:
- Ta vẫn còn có một chuyện nghĩ không ra.
- Chuyện gì?
- Ngươi đã biết trong tượng sáp có người, tại sao không trực tiếp dùng tên bắn chết?
Ban Sát Ba Ná nhìn chằm chằm Tiểu Phương, ánh mắt đầy vẻ châm chọc lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết những ai trốn trong tượng sáp hay không?
Tiểu Phương nói:
- Ta không biết!
- Ta cũng không biết, vì vậy mà ta không dám làm như vậy.
Ban Sát Ba Ná nói tiếp:
- Nếu ta làm, không những ta tất sẽ hối hận suốt đời mà ngươi cũng sẽ hận ta cả đời.
- Tại sao?
Ban Sát Ba Ná không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Trong tượng sáp của Tô Tô cũng giấu người, ngươi có biết đó là ai hay không?
- Không biết!
- Chính là nàng đó!
Ban Sát Ba Ná nói:
- Lữ Tam đem nàng và đứa bé đó giấu trong tượng sáp của chính bọn họ, chính là vì muốn bọn ta giết chết họ.
Ban Sát Ba Ná lại hỏi Tiểu Phương:
- Lúc đó ngươi vẫn chưa biết đứa bé đó có phải là con của mình hay không, nếu ta bắn chết mẫu tử bọn họ thì ngươi sẽ như thế nào hả?
Tiểu Phương ngơ ngác, tay chân lạnh như băng.
Trước giờ chàng vẫn vốn cho rằng bản thân mình đã học hiểu rất nhiều, đến bây giờ mới biết là bản thân mình còn phải học thêm rất nhiều chuyện.
Chàng nhìn cái con người vừa dịu dàng, vừa thô bạo, vừa lạnh lùng, vừ nhiệt tình đang ngồi trước mặt, đột nhiên nảy sinh trong lòng một sự kính phục mà trước đây chưa hề có.
Ban Sát Ba Ná lại nói:
- Lữ Tam không ngại xa xôi đã mời Lăng Phật Liệt Kim đến đúc những tượng sáp đó, không chỉ vì muốn dụ giết bọn ta!
Ba Ná mỉm cười:
- Lữ Tam cũng biết bọn ta không phải là những kẻ dễ mắc bẫy.
- Lữ Tam còn có mục đích khác nữa ư?
- Đương nhiên có!
Ban Sát Ba Ná nói:
- Lữ Tam còn muốn tạo ra sự hiểu lầm và thù hận giữa bọn ta.
Tiểu Phương im lặng đợi Ban Sát Ba Ná nói tiếp.
- Bốc Ưng là nhân kiệt!
Ban Sát Ba Ná nói:
- Võ công, cơ trí và năng lực của Bốc Ưng cộng thêm với những thuộc hạ xưa nay không hề có, đột nhiên bị đánh thảm bại, người khác có phải sẽ nghĩ rằng Bốc Ưng bị bán đứng hay không?
- Phải!
Tiểu Phương thừa nhận:
- Người khác nhất định sẽ nghĩ tới, người có thể bán đứng Bốc Ưng nhất định là bằng hữu thân cận nhất của Bốc Ưng.
Ban Sát Ba Ná nói:
- Mười năm trở lại đây, bằng hữu thân cận nhất của Bốc Ưng chính là ta.
Tiểu Phương lại im lặng.
- Có lẽ ngay cả ngươi cũng nghi ngờ ta bán dứng Bốc Ưng?
Ban Sát Ba Ná tiếp:
- Có rất nhiều dấu vết để ngươi nghĩ như vậy, quan trọng nhất đương nhiên vẫn là số vàng đó.
Tiểu Phương trầm ngâm.
Chàng chính xác đã nghĩ như vậy, biết nơi giấu vàng chỉ có ba người, bây giờ vàng đã mất đi, bản thân chàng chưa động đến số vàng đó, Bốc Ưng cũng sẽ không trộm cắp đi số vàng của mình, người đáng ngờ nhất rõ ràng chính là Ban Sát Ba Ná!
- Nếu Bốc Ưng vẫn còn sống, có lẽ bản thân Bốc Ưng cũng sẽ nghĩ như vậy.
Ban Sát Ba Ná nói:
- Nếu có cơ hội, có lẽ Bốc Ưng cũng sẽ đâm chết ta.
Ba Ná nói tiếp:
- Cho dù Bốc Ưng có tin tưởng ta, thì cũng sẽ nghĩ như vậy, lúc ngươi nhìn thấy tượng sáp đó, có lẽ ngươi cũng đã nghĩ tới điều này.
Tiểu Phương không thể phủ nhận.
Lúc nhìn thấy tượng sáp Bốc Ưng đâm chết tượng sáp Ban Sát Ba Ná, chàng không nghĩ tới điều này, thậm chí còn nghĩ rằng những tượng sáp đó chính là kế hoạch của Bốc Ưng, dùng để dụ giết Ban Sát Ba Ná.
Chàng cũng đã từng hoài nghi, đây là kế hoạch Ban Sát Ba Ná dùng để dụ giết Bốc Ưng.
Một hoàng hôn an tĩnh u mỹ, một gian phòng nhỏ an tịnh u nhã, hai nữ nhân yên lặng mỹ lệ, một đứa bé vừa ngủ, hai ngọn đèn mới thắp lên, một túi rượu vừa mới uống hết, một bí mật bí hiểm kinh người, đã tạo thành một bầu không khí mà đối với người ngoài cuộc hết sức khó hiểu.
Trong bầu không khí như vậy, Tiểu Phương cũng không biết là bản thân mình tỉnh hay say? Là say hay tỉnh nữa?
Ban Sát Ba Ná lại hỏi chàng:
- Bây giờ thì ngươi đã hoàn toàn rõ rồi chứ?
- Phải!
- Ngươi đã biết là bây giờ là đến lúc nào rồi chứ?
Tiểu Phương lắc đầu, chàng không biết, vì chàng vốn không hiểu được ý của Ban Sát Ba Ná.
Ban Sát Ba Ná nói với chàng:
- Bây giờ đã đến lúc phải xuống địa ngục.
- Xuống địa ngục ư?
Tiểu Phương hỏi:
- Ai xuống?
- Ngươi!
Ban Sát Ba Ná dốc hết những giọt rượu cuối cùng vào cổ, nhất mạnh từng chữ nói:
- Ngươi xuống!
Đêm khuya dần, ánh đèn sáng lên, đêm càng khuya, ánh đèn càng sáng.
Trên thế gian có rất nhiều chuyện như vậy.
Ban Sát Ba Ná lấy ra một bản đồ trải ở trên bàn, một bản đồ bằng da dê mỏng.
- Đây là một bản đồ nội ngoại Ngọc Môn quan bao gồm sa mạc, La Tát đỉnh Thánh Phong đều ở trong này cả.
Ban Sát Ba Ná nói:
- Khu vực này rộng đến năm vạn năm ngàn dặm. Nhưng trong khu vựa rộng lớn này, nơi có người không nhiều lắm.
Địa đồ vẽ không được tinh tế lắm, không có vẽ địa hình của núi sông, chỉ dùng bút chu sa điểm những thôn xóm thị thành.
Ban Sát Ba Ná lại hỏi Tiểu Phương:
- Ngươi đến xem, trong bản đồ này tổng cộng có bao nhiêu chỗ điểm bằng bút chu sa?
- Tổng cộng có một trăm chín mươi mốt chỗõ.
Ban Sát Ba Ná gật đầu đồng ý, sau đó nói với Tiểu Phương:
- Một trăm chín mươi mốt chỗõ này, đều là những nơi có sào huyệt bí mật của Lữ Tam.
Ban Sát Ba Ná lại nói:
- Bọn ta tuy chỉ tra ra từng này, nhưng ta tin rằng cho dù Lữ Tam còn có thêm nữa, nhưng cũng không nhiều lắm đâu.
- Ta cũng tin vậy.
Bây giờ thì chàng đã hoàn toàn tín nhiệm vào tài năng của Ban Sát Ba Ná.
- Bây giờ thì bọn ta nhất định phải tìm được Lữ Tam.
Ban Sát Ba Ná nói:
- Vô luận chuyện gì cũng đều phải tìm được lão thì mới có thể giải quyết được.
- Không sai!
- Ta tin rằng bọn ta nhất định có thể tìm được lão ở những nơi này.
Tiểu Phương cũng tin như vậy, chỉ tiếc là những nơi mà bọn họ phải đi lại quá nhiều.
Tiểu Phương hỏi:
- Tóm lại ngươi có biết lão ở phân đà sào huyệt nào không?
Ban Sát Ba Ná nói:
- Không biết! Không ai biết cả.
Tiểu Phương gượng cười:
- Một trăm chín mươi mốt thôn làng thị trấn, phân bố trong một khu vực rộng lớn như vậy, bảo bọn họ đi tìm thế nào?
Ban Sát Ba Ná nói:
- Bọn ta tuy đã sớm tra ra hang ổ của Lữ Tam ở những nơi này, nhưng bọn ta trước giờ vẫn chưa ra tay đi tìm.
- Tại sao?
- Vì bọn ta biết là không tìm ra được lão!
Ban Sát Ba Ná giải thích:
- Bọn ta không có nhân lực nhiều như vậy, cho dù có phân ra một trăm chín mươi mốt nhóm người đi tìm thì lực lượng nhất định cũng sẽ mỏng yếu.
Tiểu Phương đồng ý điều này.
- Nơi có tung tích của Lữ Tam, cảnh vệ giới bị nhất định rất là nghiêm ngặt, cho dù người của bọn ta có thể kiếm được lão, thì cũng không phải là đối thủ của lão.
Nếu bọn ta tấn công thứ nhất thất bại, thì muốn kiếm Lữ Tam lại sẽ rất khó chịu vô cùng.
Vì vậy bọn ta tuyệt không thể khinh cử vọng động, tuyệt không thể bứt dây động rừng.
Ban Sát Ba Ná tiếp:
- Bọn ta tuyệt không thể làm những chuyện không chắc chắn.
Tiểu Phương nhịn không được hỏi:
- Bây giờ thì ngươi đã nắm chắc rồi chứ?
- Lúc này ít ra ta cũng đã nghĩ ra được một cách đối phó với lão.
- Cách gì?
- Bây giờ tuy bọn ta vẫn còn chưa tìm ra được Lữ Tam, nhưng lại có thể bắt lão phải bộc lộ hành tung của bản thân mình ra.
Tiểu Phương nhịn không được hỏi:
- Ngươi thật sự nắm chắc có thể làm được chứ?
Ban Sát Ba Ná gật đầu, đôi mắt phóng ra những tia nhìn sắc bén tinh khôn, trầm giọng hỏi Tiểu Phương:
- Ngươi có muốn nghe kế hoạch của ta hay không?
- Muốn!
Kế hoạc của Ban Sát Ba Ná là như vầy:
- Thứ nhất, bọn ta nhất định phải tung tin để Lữ Tam biết rằng bọn ta đã tra ra một trăm chín mươi mốt nơi ẩn thân bí mật của lão.
Ban Sát Ba Ná nói:
- Thậm chí bọn ta có thể công khai bức mật đồ này ra, để lão tin chắc là bọn ta đã có thực lực như vậy.
- Còn thứ hai?
- Sau khi trải qua lần trấn áp này, lão chắc chắn sẽ không còn xem thường bọn ta nữa.
- Ta tin rằng lão chưa bao giờ xem thường ngươi.
Tiểu Phương nói:
- Không ai dám xem thường ngươi!
- Vì vậy, sau khi lão biết bọn ta đã bắt đầu sẵn sàng hành động, lão nhất định sẽ tăng cường giới bị.
Ban Sát Ba Ná nói:
- Bất kể Lữ Tam ở đâu, lão chắc chắn sẽ ngay lập tức điều tập cao thủ thuộc hạ của lão đến đấy.
Tiểu Phương lập tức hiểu rõ ý của Ban Sát Ba Ná:
- Chỉ cần Lữ Tam bắt đầu điều tập cao thủ thuộc hạ, thì bọn ta có thể tra ra ngay lão ở nơi đâu.
Ban Sát Ba Ná mỉm cười gật đầu:
- Phải! Kế hoạch của ta là như vậy!
Ba Ná nhìn chằm Tiểu Phương - Thế nhưng hành động này rất là nguy hiểm, Lữ Tam có thực lực hùng mạnh đông đảo cao thủ thuộc hạ, bọn ta vẫn không nắm chắc được chiến thắng.
-Ta hiểu rõ.
- Nhưng cơ hội lần này bọn ta tuyệt không thể bỏ qua.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 73
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com